Nữ Diêm Vương: Nhà Có Thê Tử Lung Linh

Chương 80: Ban thưởng



Một chiếc xe ngựa rộng rãi kẽo kẹt kẽo kẹt tiến vào trong nội
thành. Người đi qua đi lại trên đường vẫn náo nhiệt như trước, Bùi Mạch Ninh buông màn xe, cười lạnh một tiếng. Kinh đô có kết giới bảo
hộ, cuộc sống dân chúng thập phần yên vui, nhưng vào thời điểm Lang
Thành gặp nạn, có người nào muốn đi qua đi lai đâu.

Xe ngựa ngừng lại ở trước cửa hoàng
cung, Bùi Mạch Ninh mắt nhìn nơi xa xăm có ngói cao tường đỏ kia. Khắp
nơi từ trong ra ngoài đều toát lên một vẻ vô cùng cao quý kiêu kỳ, ánh
mắt nàng nhìn chúng lạnh lẽo vô cùng, nhớ đến sự tình Hồn vừa báo
cáo,trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp.

“Chúng ta đi thôi.” Thanh âm của Hoàng Phủ Việt truyền đến, y
dẫn đầu đi ở phía trước. Bùi Mạch Ninh cùng Phong Khinh Tuyệt lúc này
mới cùng nhau đi vào trong hoàng cung, Tư Không Thu Trạm thì trở về Tư
Không gia trước. Hắn không thích hoàng cung, mà Bùi Mạch Ninh tạm thời
cũng không muốn hắn nhìn thấy Hoàng Phủ Kỳ. Bằng không hắn một khi biết
muội tử của mình mất tích, chỉ sợ xúc động mà làm ra chuyện gì đó. Tà
khí trong cơ thể hắn còn chưa khống chế được, nên nàng không muốn để cho hắn mạo hiểm.

“Chậc chậc, nơi này oan khí thật đúng nhiều.” Phong Khinh Tuyệt dẩu môi khẽ cười. Một tòa ốc kiến trúc càng rộng rãi thoáng đãng thì càng có nhiều thứ không sạch sẽ .

Bùi Mạch Ninh không nói gì, khi đi ngang qua ngự hoa viên, Bùi Mạch
Ninh liếc mắt một cái liền trông thấy vài nữ tử mặc áo quần lộng lẫy
ngồi trong đình, trong đó có một người mặc phượng bào của hoàng hậu mà
lúc trước nàng đã từng thấy Tư Không Thu Nguyệt đã từng mặc qua. Mắt
phượng híp lại, đôi đồng tử có vài tia lạnh lùng~ Hoàng Phủ kỳ này thật
đúng là nam nhân làm cho người ta thấy ghét!

Đi vào ngự thư phòng, Hoàng Phủ Kỳ một thân long bào ngồi ở phía sau kỷ án, vừa phê duyệt tấu chương, vừa uống trà.

Sau khi thấy bọn họ đi vào, hắn mới chậm rãi đặt chén trà xuống, khóe miệng nhếch lên cười một chút. Với vẻ bề ngoài tuấn tú nhàn hạ kia,
cùng với khí chất cao quý, khó trách lúc trước Tư Không Thu Nguyệt vì
hắn mà cam tâm tình nguyện vào cung, thật đáng tiếc.

“Hoàng huynh, chúng thần đã trở lại.” Hoàng Phủ Việt lên trước mở miệng. Hoàng Phủ Kỳ lạnh nhạt gật đầu, không tự nhiên chuyển tầm mắt về phía Bùi mạch Ninh và Phong Khinh Tuyệt, đáy mắt hắn hiện lên sự
kinh diễm ngạc nhiên. Bùi Mạch Ninh nhìn mà nghĩ: Hừ! Khuôn mặt yêu
nghiệt của Phong Kinh Tuyệt đi đến đâu cũng khiến người ta phải bàng
hoàng!

Ánh mắt Hoàng Phủ Kỳ thâm thúy nhìn hai người bọn họ. Đây là lần đầu
tiên hắn thấy Bùi Mạch Ninh không dùng khăn che mặt, trong lòng không
khỏi âm thầm cảm thấy đáng tiếc. Dáng người lạnh lùng nhưng thuần khiết, mắt phượng lại tinh anh, và theo lời kể của hoàng đệ có nói qua nàng
cùng vị biểu ca đứng bên có một sức mạnh rất lợi hại. Người như vậy,
trước đây hoàng đệ không chấp nhận ban hôn thật sự là đáng tiếc vô cùng.

Ánh mắt Hoàng Phủ Kỳ làm cho Bùi Mạch Ninh thập phần khó chịu, mắt
phượng lạnh lùng đóng băng lại. Độ ấm trong phòng hình như lập tức giảm, Hoàng Phủ Kỳ lúc này mới chợt hoàn hồn.

“Trẫm nghe nói yêu quái tại Lang Thành chính là do nhị vị tiêu
diệt! Trẫm thật sự rất vui sướng, không biết nên ban thưởng như thế nào
cho nhị vị đây?” Môi mỏng hơi mím lại, cười hời hợt, Hoàng Phủ Kỳ có vẻ như thật sự cao hứng mà nói, tròng mắt sáng hẳn lên khác với sự soi
mói lúc nãy, quả thực đúng là một kẻ tiểu nhân hồ li.

Bùi Mạch Ninh cũng chẳng biểu hiện cảm xúc gì, chỉ là lạnh giọng hừ nói: “Lúc trước Việt Vương gia có nói, chuyện này đủ để bù đắp tội danh của Bùi
gia. Một khi đã như vậy, chỉ cần hoàng thượng hại chỉ tiễu trừ tội danh
giả dối kia là được.”. Bốn chữ “tội danh giả dối” được Bùi Mạnh Ninh nhấn mạnh. Hoàng Phủ Kỳ nghe thấy, trong mắt lóe lên một luồng sâu thẳm khó dò.

Hắn không phản đối, vui tươi hớn hở gật gật đầu, tự nhiên nói: “Đó là điều đương nhiên! Tiểu nữ của Bùi gia lập công lao lớn như thế, yêu cầu này đương nhiên là đáp ứng được.”

“Như vậy kính xin Hoàng Thượng lập tức hạ ý chỉ đi.” Giống như là không cảm nhận được đối phương đang ra sức “ lấy lòng”. Bùi Mạch Ninh thản nhiên nói, không chút ý vị gì.

Hoàng Phủ Kỳ mím môi lại, tay cầm bút lông nhẹ nhàng hạ xuống. Cuối
cùng ý chỉ đã được viết xong. Bùi Mạch Ninh không nói hai lời tiến lên
nhận lấy đến, xem tỉ mỉ, rồi cười nhẹ nhàng. Cuối cùng đã có thể làm gỡ
bỏ được nỗi lo âu trong lòng của Bùi Chính Vũ.

“Sự tình của Bùi gia đã giải quyết, trẫm ban thưởng cho hai vị ái khanh hai vạn lượng bạc.” Hoàng Phủ Kỳ ban thưởng một cách hào sảng, hai chữ ‘Ái khanh’ kia nói ra rất là trôi chảy.

Sau khi đem ý chỉ cất kỹ, Bùi Mạch Ninh mới ngước mắt lạnh lùng nói: “Chúng thần đến đây, chính là cần ý chỉ này mà thôi, những thứ còn lại, kính
Hoàng Thượng không cần hà tất phải phí tâm như vậy.”

Thanh âm lạnh lùng cự tuyệt vang lên, nửa điểm cũng không nể mặt, cho dù Hoàng Phủ Kỳ có nhẫn nại bao nhiêu đi nữa, cũng thấy khó chịu, nụ
cưới cứng nhắc, sắc mặt có chút khó coi.

“Ninh nhi, đừng có nói chuyện với hoàng huynh như vậy! Đây là ban thưởng, các ngươi hãy nhận lấy đi.” Hoàng Phủ Việt đương nhiên là nhìn ra Hoàng Phủ Kỳ đã tức giận, vội vàng nói với Bùi Mạch Ninh. “ Ninh nhi, nàng hơi kiêu ngạo rồi đấy! Đây là ý tốt của hoàng huynh ta!”

Nhưng mà, Bùi Mạch Ninh lại nhìn chằm chằm vào y. Ninh nhi? Tên này
hình như kiêu ngạo quá rồi phải không mà dám gọi nàng như thế? Ý tốt của huynh đệ hắn, xin cảm phiền, nàng không cần đâu!

“Không phải đâu, Việt Vương gia! Hoàng Thượng, chúng thần vô phúc hưởng thụ mấy thứ này.” Bùi Mạch Ninh vẫn lạnh lung nói. Nàng vốn đã không vừa mắt với tên Hoàng
Phủ Kỳ kia, hiện thời ‘Ăn nói khép nép’ như thế này xem như đã cho hắn
chút mặt mũi rồi đó!

Một bên, Phong Khinh Tuyệt vui tươi hớn hở cười, bị biểu muội nhà mình trừng mắt một cái liền khoan thai nói: “Tiền tài là vật ngoài thân, đối với chúng thần không có ý nghĩa.” Bọn họ là người của địa phủ, nếu có ban thưởng thì nên ban cho bọn hắn một ít tiền âm phủ có tốt hơn không.

“Một khi đã như vậy, thế thì các ngươi muốn ta ban thưởng gì ? Ái
khanh đừng nên khách khí, lập công lao lớn như vậy, tất nhiên là phải có thưởng.” Hoàng Phủ Kỳ tất nhiên là nhìn thấu hai người bọn họ không kiên nhẫn. Nhưng nhân tài như vậy, hắn nhất định phải giữ lại. Ngay cả
Tấn Hoài chân nhân đều không cách nào chống đỡ yêu quái, lại bị bọn họ
dễ dàng đánh bại như thế, hắn suy tính càng muốn giữ bọn họ bên người.

“Ta nói ngươi thật phiền quá đi mất! Nói không cần là sẽ không
cần! Thế nào? Của cải nhiều lắm phải không? Nếu thế sao không mang những thứ vàng bạc này cho bách tính ở Lang thành.” Bùi Mạch Ninh hừ lạnh một tiếng, vốn đã không thể nhẫn nại được, giờ lại càng bực mình. Chỉ
cần nhớ đến hôm nay Hồn nói cho nàng biết về chuyện của Tư Không Thu
Nguyệt, thì nàng càng nhìn tên Hoàng Phủ Kỳ này càng thấy không thuận
mắt.

Hoàng Phủ Kỳ trừng mắt, chưa từng có người nói với hắn như vậy. nổi giận quát lớn:“ Láo xược”

“Hừ, chúng ta láo xược chỗ nào, người cho rằng Hoàng Cung này có thể giữ chúng ta lại ư ?” Bùi Mạch Ninh lạnh lùng cười, biểu ca bên cạnh nàng có thể trực tiếp phóng ra Tử Thần để dọa người.

Quả thực, Tử Thần vừa xuất hiện, hơi thở đầy áp bức, thiếu chút nữa
làm cho hai huynh đệ Hoàng Phủ không thở nổi, tưởng rằng đã đi xuống Địa phủ du đãng một chuyến.

Tử Thần trước đây chưa bao giờ thu liễm hơi thở, không giống như Bùi
Mạch Ninh và Phong Khinh Tuyệt. Hai bọn họ còn biết được chừng mực, âm
thầm kiềm chế lại hơi thở tử vong lại. Nếu không phải là để giữ lại chút thể diện cho Hoàng Phủ Kỳ, mà thân là Diêm vương lại không thể tùy ý
xem mạng người như cỏ rác, nàng sớm muốn trực tiếp dùng tay đánh chết
hai huynh đệ Hoàng Phủ này rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.