Bên trong ngự thư phòng, Tư Mã Huyền giận dữ phất tay áo quét qua mặt bàn, tấu chương và lư hương, chén trà đều lăn khắp đất, kêu lên loảng xoảng.
Cao Bình quỳ dưới đất không dám ngẩng đầu lên: “Xin bệ hạ trách phạt”.
Tư Mã Huyền là người cực giỏi khống chế cảm xúc của mình, bây giờ lại không thể nhẫn nhịn được nữa.
Thanh quân trắc luôn luôn là cờ hiệu mưu phản tốt nhất, Tư Mã Tấn giơ lá cờ hiệu này sẽ có thể đàng hoàng tấn công vào, ai cũng không ngăn cản được.
“Tuân Uyên đến đâu rồi?” Có lẽ đã thành thói quen sau nhiều năm, cho dù đang giận dữ nhưng giọng nói của Tư Mã Huyền vẫn không thể coi là hung ác, thậm chí còn có thể xem như bình tĩnh nhã nhặn.
Nghe thấy hắn hỏi vấn đề này, Cao Bình cuối cùng phấn chấn hơn một chút: “Bẩm bệ hạ, hẳn là đang vượt sông rồi”.
Tư Mã Huyền đứng thẳng người lên, từ trên bệ ngọc chậm rãi đi xuống: “Ngươi tạm thời không được lộ diện, đi truyền các vị thế gia đại thần tới gặp”.
“Vâng…” Cao Bình cúi đầu, lén nhìn sắc mặt hắn rồi khom người lùi ra ngoài.
Tư Mã Huyền đứng một lúc rồi về tẩm cung ở điện Trường Lạc.
Không để nội thị hầu hạ, chính hắn tự tay thay chiếc vương miện mười hai chuỗi ngọc và bộ triều phục rồng đạp mây lành, cuối cùng lại lấy một cuộn lụa vàng từ ngăn bí mật dưới đầu giường ra cất vào trong tay áo.
Đi ra ngoài điện, lệnh nội thị truyền chỉ, hắn phải tự mình đến lầu thành trên cổng Đông Ly.
***
Mây dày che kín bầu trời, gió lớn thổi điên cuồng, không hề có cảnh trời trong nắng ấm.
Bạch Đàn đã được Tư Mã Tấn đưa về trong trướng nghỉ ngơi. Nàng còn chưa ăn sáng, vừa rồi nôn nửa ngày mà chỉ nôn ra nước chua, một lát sau lại hết, đoán là do đói quá nên ngoan ngoãn về trướng ăn cơm.
Tình thế dưới thành căng thẳng chỉ chờ chạm vào là bùng nổ, Tư Mã Tấn ở lại với nàng chốc lát rồi đi điều động binh mã.
Đại quân đã được chỉnh đốn ép tới dưới thành, Tư Mã Tấn đánh ngựa dẫn quân đi đầu, huyền giáp lẫm liệt, ngựa hí rền vang, bất cứ lúc nào cũng có thể phát động công thành.
Các binh sĩ đang giơ cung bày trận chờ địch trên lầu thành đột nhiên thu tay lui lại. Hắn nheo mắt, nhìn thấy bóng dáng của các vị thế gia đại thần, không ngờ lại đứng cùng một chỗ với quân phòng thủ.
“Tư Mã Huyền muốn dùng thế gia để cản đường của bản vương”. Tư Mã Tấn xoay roi ngựa trong tay, như cười như không nhìn lên trên.
Kỳ Phong và Cố Trình nghe vậy liền cười to, tuy không biết có gì buồn cười nhưng dù thế nào cũng phải cười để tỏ ý khinh thường việc làm này của Tư Mã Huyền.
Các đại thần phía trên vẻ mặt khác nhau, Vương thừa tướng, Tạ thái úy và Bạch thái phó đứng ở chính giữa, Vương Hoán Chi đứng ở mép ngoài cùng, xem dáng vẻ hắn lại rất nhàn nhã.
Chỉ chốc lát sau các đại thần đột nhiên di chuyển dịch sang hai bên, Tư Mã Huyền đi đến chính giữa, cúi đầu nhã nhặn hỏi xuống: “Lăng Đô Vương muốn tạo phản à?”
Mười hai chuỗi ngọc khẽ đung đưa trong gió, ngăn cách ánh mắt hắn.
Tư Mã Tấn cười nói: “Bệ hạ sao nói lời ấy? Thần đệ phải thanh quân trắc, miễn cho có kẻ tiểu nhân chia rẽ quan hệ quân thần giữa bệ hạ và thần đệ, cũng để cho kinh đô khôi phục như trước trong thời gian ngắn nhất, các thế gia đại tộc lớn cũng có thể yên tâm tra rõ loạn đảng”.
Tư Mã Huyền chống một tay lên tường đá: “Vậy có nghĩa Lăng Đô Vương nhất định phải vào thành sao?”
Tư Mã Tấn ôm quyền qua loa: “Bệ hạ anh minh”.
Tiếng nói tản trong gió, gió lại lớn hơn một phần, dường như ngay cả mặt đất cũng bị gió thổi bắt đầu rung động. Cùng với tiếng gió có tiếng vó ngựa ù ù từ xa xa truyền đến.
Thám báo đánh ngựa chạy vội tới, dừng lại trước mặt Tư Mã Tấn bẩm báo phát hiện đại quân tới gần.
Phía trên tầm nhìn rộng rãi, các đại thần đã quay sang nhìn. Từ bên trái có đại quân cuồn cuộn chạy tới trong bụi mù, tên lính cầm cờ giơ cao đại kì chữ Vệ. Chỉ một lát sau phía bên phải cũng lại có đại quân đông nghịt chạy tới, vượt qua đồng hoang chạy thẳng đến cách doanh trại trăm trượng mới dừng lại, chính giữa dựng đại kì chữ Tuân.
Quân đội của Tư Mã Tấn vừa vặn bị kẹp ở chính giữa.
Trận hình và thanh thế quá lớn, ngay cả Bạch Đàn cũng cảm nhận được, vội vàng từ đại trướng trung quân chạy ra, nép vào cổng doanh trại nhìn ra ngoài, cả hai bên đều là đại quân giống như thủy triều.
Tình thế thay đổi trong nháy mắt, Tư Mã Tấn thoáng cái đã rơi xuóng hạ phong, trong lòng bàn tay nàng cũng căng thẳng toát mồ hôi.
Ngẩng đầu nhìn lên trên tường thành, Tư Mã Huyền một tay vịn ụ bảo hộ trên đầu tường, có thể lờ mờ nhìn thấy nụ cười nhã nhặn trên mặt hắn, âm thanh đầy thương tiếc đưa tới trong gió: “Thiên Linh, Trẫm nhiều năm qua vẫn ân sủng ngươi, vì sao ngươi lại nghĩ quẩn, đến nỗi đi nhầm ngõ cụt như bây giờ?”
Bạch Đàn nhíu mày, lại quay sang nhìn Tư Mã Tấn. Hắn vẫn ngồi vững vàng trên ngựa, lạnh giọng nói: “Thần đệ không phải một người thích nói nhiều, bệ hạ không cần chụp tội danh lên đầu thần đệ, cứ hạ lệnh động thủ là được”.
Tư Mã Huyền thở dài, thoáng nhìn về phía sau. Một gã tướng phòng thủ lập tức tiến lên, giơ cờ phất mạnh sang hai bên.
Quân lệnh đã truyền, đuổi bắt phản quân.
Tim Bạch Đàn lập tức nhảy lên đến cổ họng.
Vệ Tuyển xa xa mặc giáp bạc, áo bào trắng, ngồi trên ngựa không hề nhúc nhích. Đại quân phía sau lặng im không tiếng động, như đã rơi vào vũng bùn, đông cứng trong một vùng tĩnh mịch.
Rất xa bên kia, Tuân Uyên giáp đen áo bào đỏ, cưỡi ngựa mà đứng, cũng yên lặng không hề có hành động gì.
Hoàn toàn ngoài dự liệu, cả hai bên dường như hoàn toàn không thấy tín hiệu cờ trên tường thành.
Bạch Đàn nghi hoặc nhìn lên trên, Tư Mã Huyền dường như cũng rất bất ngờ, lại quay lại nhìn phía sau. Gã tướng phòng thủ lại vội phất cờ, lần này đã dùng hết sức.
Tuy nhiên chờ đợi rất lâu mà vẫn không hề có phản ứng gì.
Các đại thần trên tường thành đại khái cũng phát giác dị thường, từng nhóm tụ tập lại khe khẽ bàn tán, sắc mặt Tư Mã Huyền dần dần thay đổi.
Tiếng cười trầm thấp lượn vòng trong gió, Tư Mã Tấn ngẩng đầu nói: “Xem ra hai vị tướng quân Vệ Tuân không hề cho rằng thần đệ là phản quân, bệ hạ nhất định rất thất vọng?”
Tư Mã Huyền siết chặt bàn tay đang chống lên tường thành, họ Vệ và họ Tuân đều không can thiệp vào phân tranh trong triều đình, chỉ trung với hoàng quyền, vậy mà bây giờ lại không nghe mệnh lệnh của hắn.
Tư Mã Tấn tài gì đức gì mà có thể làm hai người này đều nghe lời?
Đừng nói Bạch Đàn, ngay cả Kỳ Phong với Cố Trình cũng rất khiếp sợ, thảo nào lần trước Tư Mã Tấn không ngại Tuân Uyên, còn phải giúp hắn vượt sông, rõ ràng chính là tự giúp mình.
Quân đến dưới thành, trước mắt đế vương lại là sáu quân không động, vốn là vị đế vương người người khen ngợi, vì sao bây giờ lại rơi vào tình cảnh này?
Các đốt ngón tay trên hai tay Tư Mã Huyền đều trắng nhợt, rất lâu sau hắn chậm rãi đứng thẳng người lên, lấy ra cuốn lụa trong tay áo: “Lăng Đô Vương tin lời gièm pha nên mới đi tới nước này. Cũng được, Trẫm sẽ để ngươi được thấy di chiếu thật sự của tiên đế”.
Lời vừa nói ra, bốn bề kinh hãi.
Tư Mã Huyền nâng cuốn lụa vàng đó đưa cho Vương Phô: “Thừa tướng có thể xem trước, đây là di chiếu khanh đã tận mắt nhìn thấy đúng không?”
Vương Phô đứng rất gần hắn, cầm lấy mở ra. Lụa vàng xông hương mùi hơi gắt mũi, ông ta cau mày cuộn lại, cầm hai tay hoàn trả: “Đích xác là di chiếu ngày trước lão thần và Tạ thái úy cùng chứng kiến”.
Tư Mã Huyền gật đầu, quay lại đưa tay lấy cung tên của quân lính, cuốn di chiếu vào mũi tên rồi chĩa xuống phía dưới.
Mặc dù mũi tên của hắn không chĩa về phía quân đội nhưng binh lính phía dưới vẫn lập tức giơ mác sẵn sàng chiến đấu.
Tư Mã Huyền buông tay, mũi tên bắn xuống bên cạnh trụ cầu trên sông hộ thành.
Tư Mã Tấn ngồi vững vàng trên ngựa, xua tay ra hiệu cho binh lính không được làm bừa.
Kỳ Phong lập tức xuống ngựa lấy mũi tên đó, tháo lụa vàng, dùng hai ngón tay kẹp lại, sau khi khẳng định không có gì khác thường mới đưa đến trước mặt Tư Mã Tấn.
Những thứ dùng làm chiếu chỉ, chỉ cần khống chế được cung đình là sẽ có, muốn làm giả cũng rất dễ. Tư Mã Tấn không hề tin nhưng vẫn nhận lấy, vừa mở cuộn lụa vàng ra, còn chưa thấy rõ chữ viết bên trên, một mùi gay mũi đã ập đến trước mặt.
Hắn nhíu chặt lông mày, di chiếu này đã được ngâm đẫm hương, mùi rất quen, thậm chí còn nồng nặc hơn mùi trong trí nhớ của hắn. Hắn vội vã buông lụa ra nhưng thứ mùi đó lại không tản đi mà như đã bám vào trong đầu làm cho cả người hắn nóng lên.
Lụa vàng bị gió cuốn đi, bay thẳng xuống sông hộ thành, xung quanh đều tràn ngập một mùi hương xông nồng nặc.
Kỳ Phong đứng gần đó cũng ngửi được mùi này, quay sang thấy Tư Mã Tấn một tay che mũi, sắc mặt bắt đầu tái nhợt, cúi người gục xuống lưng ngựa.
“Điện hạ!”
Hắn vội vàng chạy tới đỡ nhưng Tư Mã Tấn đã ngã từ trên ngựa xuống.
Bạch Đàn đang đứng nhìn gần cổng doanh trại thấy vậy giật nảy, vội vàng chạy tới.
Nàng vừa đến gần đã kinh hãi, Tư Mã Tấn ngã xuống đất, toàn thân run rẩy, trên người không ngừng đổ mồ hôi, không ngờ lại là dấu hiệu bắt đầu phát bệnh.
Kỳ Phong và Cố Trình lại không kịp đến đỡ hắn, phản ứng đầu tiên lúc này chính là triệu tập binh lính vây quanh Tư Mã Tấn, cầm lá chắn phòng ngự phía trên đánh lén.
Tướng phòng thủ bên trên đích xác đã hạ lệnh cho quân phòng thủ chuẩn bị bắn tên, nhưng thấy bên dưới đề phòng nhanh chóng như thế, hai bên trái phải còn có đại quân, không thể lập tức bắn chết Tư Mã Tấn nên đành phải thôi.
Tuy nhiên, dù nghe điều động nhưng sự khiếp sợ trong lòng các binh sĩ bên dưới lại che giấu không nổi, xung quanh nơi Tư Mã Tấn ngã xuống vẫn trống trải, không có người nào dám tiếp cận.
Bạch Đàn không quan tâm trước mặt là chiến trường, chỉ cảm thấy toàn bộ máu trong người mình đều chảy ngược, gạt tầng tầng lớp lớp người ra lao tới. Ngón tay Tư Mã Tấn móc chặt xuống đất, đau khổ cuộn người lại, không ngừng mở to miệng thở hổn hển.
Bạch Đàn quỳ xuống đất ôm hắn vào lòng, hắn lập tức nắm chặt cổ tay nàng như người chết đuối bắt được một khúc gỗ trôi qua.
Bạch Đàn lại còn run hơn cả hắn, chỉ hận không thể giấu hắn đi.
Một người kiêu ngạo như Tư Mã Tấn mấy năm nay bị căn bệnh này hành hạ thế nào cũng không muốn bị người khác biết được. Vậy àm bây giờ lại bị vạch trần trước mặt mọi người, trước mặt ba quân, trước mặt quân phòng thủ trong thành và tất cả các thế gia…
Nàng đột nhiên quay sang kéo một tên lính: “Đi mời Hi Thanh”.
Tiếng quát này của nàng làm cả Kỳ Phong và Cố Trình giật nảy mình, vội vàng định hộ tống Tư Mã Tấn về doanh trại.
Tư Mã Tấn lại gạt tay hai người này ra. Hắn nghiến chặt răng, hai mắt nhìn chằm chằm phía trên, trong mắt toàn là căm hận từ xương tủy.
Tiếng gió vẫn rít trên tường thành, giọng nói của Tư Mã Huyền truyền xuống: “Căn bệnh này của Lăng Đô Vương đã kéo dài một thời gian rồi, không ngờ hôm nay lại tái phát. Năm đó tiên đế không chọn ngươi làm thái tử, có phải chính là vì căn bệnh này không?”
Tất cả các thế gia đại thần đều kinh ngạc, Bạch Ngưỡng Đường gần như vươn hẳn người ra ngoài tường thành, ngay cả Vương Hoán Chi cũng ngơ ngẩn mất hết mọi tâm tình.
Xa xa Tuân Uyên và Vệ Tuyển cũng phái người tới thăm dò tình hình, mặc dù không đến gần nhưng xon ngựa dưới thân bất an cào đất đã tiết lộ sự kinh ngạc của hai người lúc này.
Tuyệt đối không có khả năng hạ độc tại chỗ, Vương thừa tướng đã xem di chiếu đó, Kỳ Phong cũng đã kiểm tra, chẳng lẽ Lăng Đô Vương thật sự vẫn có bệnh trong người?
Bước chân của Tư Mã Huyền thong thả mà nặng nề, bình tĩnh nhìn Tư Mã Tấn phía dưới, ánh mắt lại rơi vào người Bạch Đàn, ngón tay giấu sau lưng khẽ run lên gần như không thể phát hiện.
Người kia mặc dù được các binh sĩ bảo vệ rất kín, mặc dù được Bạch Đàn ôm chặt vào lòng cố gắng che giấu, nhưng trạng thái không bình thường của hắn vẫn không thể giấu được người ngoài.
Hắn biết tình hình đã cực xấu, nhưng đến giờ khắc này, dường như hắn vẫn là người thắng.
Bệnh của Tư Mã Tấn lần này khác những lần trước, nghiêm trọng hơn bất cứ lần nào, gần như không thể nói được một tiếng nào. Mũ trụ bị hắn giật ra, mồ hôi trên người chảy ròng ròng xuống, búi tóc tán loạn, sắc mặt trắng xanh như ma quỷ.
Hắn đã hết sức khắc chế, đau khổ khiến hắn trở nên thô bạo, nóng lòng muốn phát tiết, nhưng sự thoát lực lại khiến hắn không làm nổi chuyện gì, chỉ có thể cuộn mình thở dốc như mãnh thú đã bị nhổ hết móng vuốt.
Một giọt nước lạnh buốt rơi xuống gương mặt hắn. Ý thức đã mơ hồ nhưng hắn vẫn nhìn thấy hai mắt Bạch Đàn, lần đầu tiên nhìn thấy nàng khóc.
Bạch Đàn chưa bao giờ bất lực như vậy, nếu đóng cửa lại, nàng có thể cùng hắn vượt qua, nhưng bây giờ đang ở trước mắt bao người, bị vô số ánh mắt nhìn vào còn là sự giày vò đáng sợ hơn cả phát bệnh.
Hai mươi mấy năm đọc vô số thi thư, chỉ có một thân tài hoa, lúc này lại không thể gánh bớt một chút đau khổ nào cho hắn, không ngờ lại chỉ có thể ôm hắn rơi lệ, ngay cả một lời an ủi cũng không thể nói ra được.
Nếu có thể, nàng mong rằng người phát bệnh trước mắt chúng nhân là mình chứ không muốn thấy hắn chìm xuống bùn đen trước mặt bao người.
Nàng ngẩng đầu lên, Tư Mã Huyền trên tường thành cao cao tại thượng, áo bào phần phật.
Tư Mã Huyền, trước kia ta ngưỡng mộ ngươi bao nhiêu, sau này sẽ căm hận ngươi bấy nhiêu.