Chuyện đầu tiên Tư Mã Tấn làm sau khi đến quân doanh chính là điểm binh.
Trời còn chưa sáng, đuốc trong quân doanh cháy hừng hực, cả quân doanh sáng choang. Kỳ Phong tập trung tất cả mọi người đến sân diễn luyện, cẩn thận chọn lựa hai đội binh mã, đánh ngựa ra khỏi doanh ôm quyền với Tư Mã Tấn: “Điện hạ, người đã chuẩn bị xong, những người này đều tinh thông thủy tính, khi cần thiết có thể xuống sông ngăn cản phản quân vượt sông”.
Tư Mã Tấn đã thay giáp trụ, nhìn mấy lượt rồi gật đầu: “Hiện nay các cổng ra vào đô thành đều đã bị phản quân bịt kín, tiếp tục chọn một đội binh mã leo tường vào thành làm tiên phong, quân số không thể nhiều, phải là người không sợ chết”.
Kỳ Phong nhận lệnh đi một vòng chọn người, đi qua bên cạnh Bạch Đống thì nhếch miệng, ngón tay trượt qua bên người hắn.
Mặt Bạch Đống nứt nẻ vì phải luyện tập trong mùa đông giá rét, đến bây giờ còn chưa khỏi, đôi mắt hoa đào nhìn ngang nhìn dọc, đột nhiên bước lên trước một bước.
Kỳ Phong liếc hắn một cái, dụi mắt: “Ta không nhìn lầm chứ? Ngươi xung phong đi làm tiên phong đấy à?”
Bạch Đống hừ một tiếng, không nói gì.
Kỳ Phong hoàn toàn không tin hắn có gan như thế, cố ý lớn giọng điểm danh hắn vào danh sách lựa chọn, nghĩ bụng lúc ra khỏi quân doanh kiểu gì hắn cũng hối hận chạy mất.
Binh mã đã điểm xong, thám báo lại liên tiếp về bẩm báo tình hình chiến sự mới nhất, rất cấp bách. Tư Mã Tấn hạ lệnh hai đội binh mã lập tức xuất phát.
Cố Trình dẫn hai đội thuỷ quân chạy tới bờ sông, Kỳ Phong dẫn quân tiên phong chạy tới đô thành, Tư Mã Tấn thì tự mình dẫn đại quân theo sát phía sau. Một khi quân tiên phong mở được cổng thành, đại quân sẽ lập tức vào thành dẹp loạn.
Chân trời hắt lên ánh sáng màu trắng bạc, chiến sự trong đô thành còn chưa chấm dứt.
Bạch Đàn cả đêm không ngủ nên rất mệt mỏi, chống trán ngồi trong thư phòng ngủ gật.
Tạ Như Kiều lo lắng cho an nguy của Tạ phủ, chưa lúc nào dừng rơi lệ, hai mắt sưng đỏ, âm thanh cũng khàn khàn, đột nhiên đứng dậy lao ra ngoài thư phòng.
Bạch Đàn bị động tĩnh của Tạ Như Kiều làm bừng tỉnh, vội vàng đuổi theo.
Tạ Như Kiều đã ra cổng viện đi xuống sơn đạo, nhưng nàng không quen đi đường núi, huống hồ trời còn chưa sáng hẳn nên tốc độ thật sự không nhanh, Bạch Đàn đuổi theo rất dễ dàng.
“Tiểu thư đi đâu đấy?”
Tạ Như Kiều khóc thút thít: “Ta phải về phủ, mẹ và các tỷ muội của ta đều ở trong phủ”.
Bạch Đàn nói: “Tạ phủ có rất nhiều phủ binh hộ vệ, tiểu thư vẫn còn phải lo lắng à?”
“Nhưng phản quân đã vào trong đô thành rồi, bọn phản quân đó nhất định giết người của đại tộc Vương Tạ trước hết”.
“…” Bạch Đàn không nói được gì. Tạ Như Kiều nói không sai, Vương Tạ là hai tộc đứng đầu thế gia, năm xưa sĩ tộc Giang Bắc tạo phản, sau khi phản quân công hãm đô thành cũng giết rất nhiều người tộc Vương Tạ, nếu không phải những người chủ chốt đều đã chạy đến Ngô Quận, chỉ sợ thương vong sẽ còn nặng nề hơn.
Cũng khó trách vừa gặp chuyện loại này là các thế gia đều nghĩ ngay đến chuyện rời đô thành tránh họa.
Thừa dịp nàng không nói được gì, Tạ Như Kiều xách vạt áo chạy xuống dưới chân núi, suýt nữa vấp ngã mà cũng không để ý.
Bạch Đàn vội đuổi theo, người hầu của Tạ gia lúc trước tới báo tin cũng đã đuổi kịp, vẫn ở phía sau gọi Tạ Như Kiều, nhưng Tạ Như Kiều vẫn cắm đầu chạy như chán sống.
Chạy một mạch xuống chân núi, Bạch Đàn thở hồng hộc, thấy Tạ Như Kiều bị xe ngựa và các hộ vệ của Tạ gia chờ dưới chân núi ngăn cản.
Lúc này tình hình nguy cấp, mọi người đương nhiên đều khuyên nàng không được mạo hiểm. Tạ Như Kiều lau nước mắt, gạt bọn họ ra chạy dọc theo con đường trước mặt. Một đám hộ vệ vội vàng theo sau, đột nhiên nghe thấy trên đường có tiếng quát lớn: “Người nào!”
Đây là giọng của Kỳ Phong, Bạch Đàn vội chạy tới, thấy Tạ Như Kiều đứng trước ngựa của Kỳ Phong, đã bị dọa chết đứng. Các hộ vệ đương nhiên phải tiến lên bảo vệ nàng, nhưng số lượng quá đông nên nhìn rất giống chuẩn bị xung đột.
Bạch Đàn gạt hộ vệ ra, kéo Tạ Như Kiều lùi lại.
Vốn Kỳ Phong đã đặt tay lên chuôi kiếm, thấy là Bạch Bồ Tát cũng hơi khách khí một chút: “Tình hình bây giờ nguy cấp, không thể vào thành!”
Nói xong liền gọi binh lính phía sau chạy theo.
Tạ Như Kiều bị Bạch Đàn kéo lui lại nhường đường, đến lúc này vẫn còn chưa hết sợ, đột nhiên chỉ đội ngũ đó kêu lên một tiếng.
Bạch Đàn nhìn theo ngón tay nàng chỉ, trợn tròn mắt vì kinh ngạc, người đó không ngờ lại là Bạch Đống.
“A tỷ!” Bạch Đống cũng nhìn thấy hai người, lập tức chạy ra.
Kỳ Phong nghe thấy động tĩnh, liếc một cái rồi hừ một tiếng khinh thường. Biết ngay là tên nhóc này sợ chết, vừa nhìn thấy a tỷ của hắn đã tìm lí do chạy rồi.
Hắn lệnh các binh sĩ tiếp tục tiến lên, chính mình thì đánh ngựa quay lại cố ý đứng chờ xem chuyện cười.
Bạch Đống đang kéo tay áo Bạch Đàn lải nhải dặn dò: “Ít tiếp xúc với Hi Thanh, hắn không đứng đắn. Cũng không được để ý đến tên lỗ mũi trâu Trần Ngưng, hắn quá cổ hủ. A tỷ sau này cũng phải bớt cãi vã với phụ thân, cả hai người đều quá ngang bướng, nếu sau này không có em giảng hòa thì chẳng phải là cả đời đều không có cơ hội làm lành sao?”
Bạch Đàn ngắt lời hắn: “Em làm cái gì vậy? Dặn dò trăn trối à?”
Trong đôi mắt hoa đào của Bạch Đống toàn là nét cười: “Đề phòng vạn nhất mà. A tỷ yên tâm đi, em trèo tường rất lợi hại mà, tường thành cũng trèo như thường”.
Kỳ Phong ngồi trên ngựa cúi người xuống, nói lạnh lẽo: “A, nhóc con nhà ngươi đột nhiên gan lớn không sợ chết rồi à?”
Đội ngũ đang tiến lên bên cạnh vốn rất trang nghiêm, vì câu này của hắn mà đồng loạt cười òa, nói cho cùng thì ai cũng biết Kỳ phó tướng thích bắt nạt gã con cháu thế gia này.
Bạch Đống hừ một tiếng: “Ta mặc dù học hành không đến nơi đến chốn nhưng cũng biết bốn chữ đại nghĩa gia quốc. Bây giờ đô thành đã sắp thất thủ rồi, thân là con em thế gia,dù có sợ chết đến mấy cũng không thể rụt cổ, một chút khí phách này ta vẫn có”.
Tiếng cười trong đội ngũ đột nhiên ngừng bặt, Kỳ Phong cũng ngẩn ra, ngay cả Tạ Như Kiều luôn đối nghịch với Bạch Đống lúc này ánh mắt nhìn hắn cũng trở nên bất đồng.
Bạch Đàn đương nhiên lo lắng cho em trai mình nhưng lại bị sự kiêu ngạo đột nhiên sinh ra trong lòng át mất.
Đây là quốc nạn, ai cũng không thể may mắn tránh thoát.
Thằng nhóc trắng như cục bột khi còn bé lúc nào cũng dính lấy mình này bây giờ đã cao hơn nàng nửa cái đầu. Nàng đưa tay sửa sang lại giáp trụ cho hắn, cười cười ra vẻ thoải mái: “Đây mới là hảo nhi lang của nhà họ Bạch ta. A tỷ chờ em về, nếu không sau này tên sát thần đó bắt nạt a tỷ thì biết làm thế nào?”
Bạch Đống nặng nề gật đầu một cái, muốn nói hai câu đe dọa gã sát thần đó nhưng cổ họng lại có chút nghẹn ngào. Hắn cúi đầu nhanh chóng chạy về đội ngũ, một lát sau vừa cười vừa quay lại vẫy tay với nàng, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong sắc trời xám mênh mang.
Bạch Đàn chạy theo vài bước, cuối cùng dừng chân.
Kỳ Phong thoáng nhìn Bạch Đàn rồi đánh ngựa chạy theo đội ngũ, đến bên cạnh Bạch Đống liền giảm tốc độ, dùng roi ngựa khẽ gõ lên mũ trụ của hắn, nói nhỏ: “Yên tâm đi, ngươi dù sao cũng là lính mới, ta vẫn sẽ chú ý chăm sóc ngươi”.
Bạch Đống hừ một tiếng.
Các hộ vệ nhà họ Tạ kịp thời chạy tới, vừa khuyên Tạ Như Kiều vừa bảo vệ nàng đi lên trên núi. Tạ Như Kiều bây giờ không còn quấy nữa, trong lòng có lo lắng đến mấy cũng chỉ có thể chịu đựng. Ngay cả Bạch Đống cũng bắt đầu ra sức vì đất nước, nàng sao có thể gây thêm phiền toái vào lúc này?
Bạch Đàn lại vẫn đứng bên cạnh không đi.
Lúc đại quân phía sau cuồn cuộn kéo tới thì ánh nắng đã chiếu khắp mặt đất, đội tiên phong vào thành cần thời gian, Tư Mã Tấn hạ lệnh dừng quân chờ dưới chân Đông Sơn.
Từ xa hắn đã nhìn thấy bóng người mặc y phục xanh đậm bên đường, đánh ngựa đến gần quả nhiên là Bạch Đàn.
“Sao nàng lại ở đây?” Tư Mã Tấn xuống ngựa nắm tay Bạch Đàn: “Lo cho Bạch Đống à?”
Bạch Đàn cúi đầu: “Trước kia gia phụ luôn bất mãn với hai chị em, thường xuyên nói nếu ta là đàn ông thì tốt, loại gối thêu hoa như Bạch Đống làm phụ nữ mới tốt. Bây giờ xem ra ông ấy nên vui mừng vì có một thằng con trai như vậy”.
Tư Mã Tấn không biết nên an ủi nàng thế nào, chuyện gia đình đã quá xa đối với hắn, có lẽ hắn cũng cố gắng lãng quên, chỉ có thể lặng lẽ dắt nàng đi lên núi.
Mới đi được một đoạn chợt có khoái mã từ phía sau chạy tới. Tư Mã Tấn dừng chân nhìn lại, rất nhanh có binh lính chạy lên báo tin.
“Điện hạ, Dữu Thế Đạo không ở trong đội ngũ bên bờ bắc Trường Giang mà trong phản quân đánh vào đô thành”.
Tư Mã Tấn nhíu mày: “Cũng là nói bây giờ hắn đã vào đô thành rồi?”
“Vâng, hai ngõ Thanh Khê và Ô Y đều bị hắn phái trọng binh vây kín, hiện đã điều binh tấn công cung thành rồi”.
Bạch Đàn nghe vậy biết ngay không ổn, chỗ đó là nơi thế gia tụ tập, chỉ sợ lần này các thế gia sẽ gặp phải tai ương ngập đầu.
Có lẽ chuyện đáng mừng duy nhất chính là Tạ Như Kiều đã tránh được.
Không biết phủ thái phó có nguy hiểm hay không…
Chắc là sẽ không, đứng mũi chịu sào phải là hai đại tộc Vương Tạ.
Tư Mã Tấn chẳng lẽ không nhìn ra sự lo lắng của nàng, ra hiệu cho binh lính không cần nói tiếp, dắt nàng lên núi: “Không cần quá lo, Dữu Thế Đạo đã điều trọng binh đến vây khốn thế gia, cổng thành tất nhiên sẽ lơ là đề phòng. Đợi quân tiên phong vào thành thuận lợi, hết thảy đều có thể giải quyết dễ dàng”.
Bạch Đàn gật đầu một cái, trong lòng lại biết không đơn giản như vậy, ít nhất cũng phải ổn định được tình hình bên bờ bắc mới được.
***
Rất khó tưởng tượng mấy ngày trước còn mưa dầm liên miên mà hôm nay đột nhiên lại nắng đẹp.
Cũng rất khó tưởng tượng một người rõ ràng đã chết từ trước mà bây giờ lại xuất hiện trước mặt.
Dữu Thế Đạo lại không đến đại trạch Vương Tạ trong ngõ Ô Y trước mà đến phủ thái phó ở ngõ Thanh Khê.
So với các gia tộc lớn khác, nhà họ Bạch quá nhỏ bé, trong nhà chỉ có một trai một gái, mà cả hai đều không ở trong phủ. Ngay cả người hầu cũng ít hơn các phủ khác rất nhiều, lúc này đã quỳ từ cổng vào đến hậu viện.
Từ trong ra ngoài toàn là phản quân cầm mác mà đứng.
Bạch Ngưỡng Đường ngồi uống trà một mình trong tiền sảnh, trên người mặc áo bào rộng bằng gấm xanh, ung dung trầm tĩnh, khuôn mặt trắng trẻo không râu so với thời trẻ cũng chỉ thêm vài nếp nhăn, nếu không có hai bên tóc mai màu muối tiêu thì thật sự rất khó nhìn ra là một người đã ngoài ngũ tuần.
Dữu Thế Đạo chậm rãi đi đến trước mặt Bạch Ngưỡng Đường, mỗi một bước giáp trụ trên người lại va chạm vào vũ khí bên hông một tiếng. Trên mặt hắn còn giữ nụ cười, cặp mắt như mắt chim ưng dường như trở nên sắc bén hơn, gắn chặt trên người Bạch Ngưỡng Đường.
“Đã đến nước này rồi, ngươi vẫn còn có thể an ổn ngồi uống trà cơ à?”
Bạch Ngưỡng Đường đặt chén trà xuống, hoàn toàn không thèm nhìn hắn: “Người họ Bạch Thái Nguyên vốn đã không nhiều, trong phủ của ta chỉ có một mình ta, ngươi muốn thế nào cũng được, ta cần gì phải hoang mang?”
Dữu Thế Đạo cười lạnh mấy tiếng: “Đáng tiếc Hi Thuyên không còn nữa, nếu không nhìn thấy cảnh này không biết sẽ nghĩ thế nào. Nàng chọn đi chọn lại cuối cùng chọn ngươi, cuối cùng ngươi lại thua dưới chân ta”.
Bạch Ngưỡng Đường không bình luận gì, lại cầm chén trà lên chậm rãi nhấp một ngụm: “Nếu ngươi cần động thủ thì nhanh lên, còn nếu muốn tìm niềm vui miệng lưỡi thì sợ là sẽ không tìm được gì ở chỗ ta đâu”.
Dữu Thế Đạo đưa tay cầm kiếm bên hông, cười ha ha hai tiếng: “Ta sao có thể giết ngươi được? Ta đến là để cầu thân. Chẳng phải ngươi vẫn muốn dùng con gái đổi lấy thế lực hay sao? Bây giờ sắp thay đổi triều đại rồi, ta chính là người có quyền thế nhất. Ta có một thằng con trai, ngươi có thể gả con gái cho nó, nể mặt Hi phu nhân, ta nhất định sẽ đối xử với nó như con ruột. Nhà họ Bạch ngươi cũng được thơm lây, không biết chừng Bạch gia sẽ chính là Tạ gia hoặc Vương gia tương lai, thế nào?”
Cuối cùng Bạch Ngưỡng Đường cũng ngước mắt nhìn hắn, động tác vẫn không nhanh không chậm: “Ta đích xác ham mê quyền thế, cũng vẫn hi vọng lợi dụng con gái để liên kết quyền thế, có điều dù không ra gì cũng chưa đến mức gả con gái cho con của loạn thần tặc tử. Nhà họ Bạch sau này dù có thể phong hầu bái tướng cũng không phải trong triều đình của loạn thần tặc tử”.
Mặt Dữu Thế Đạo lạnh đi, thanh kiếm trong tay rút ra khỏi vỏ. Đám người hầu quỳ bên cửa run rẩy, ai cũng không dám ngẩng đầu nhìn.
Thanh kiếm đó đặt lên vai Bạch Ngưỡng Đường, ông ta lại không hề nhúc nhích, vẻ mặt cũng không màng sóng gió: “Ta ham mê quyền thế nhưng luôn có nguyên tắc, ngươi ham mê quyền thế lại không từ thủ đoạn, đại khái đây chính là nguyên nhân Hi Thuyên chọn ta chứ không chọn ngươi”.
Gân xanh bên thái dương giật giật, đột nhiên Dữu Thế Đạo cười lạnh một tiếng: “Đáng tiếc lời ngươi nói không có giá trị, bây giờ chỉ ta mới có quyền định đoạt”.
Hắn quay ra ngoài cao giọng nói: “Chuyển lời ra ngoài, mời Bạch Đàn tới gặp, nói phụ thân nó đã đáp ứng gả nó cho nhà họ Dữu ta rồi”.