Trong ngự thư phòng, ngày nào cũng như ngày nào, chưa quá nửa đêm là đền đuốc cũng chưa tắt.
Tư Mã Huyền vùi đầu trong công việc, lại không hề chăm chú như mọi ngày, thường xuyên dừng tay buông mắt nhìn tấu chương, ánh mắt không có tiêu điểm. Đến tận lúc có tiếng bước chân vang lên trong điện, hắn mới ngẩng đầu lên.
Cao Bình đi tới trước mặt chào, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, trong phủ của Dữu Thế Đạo ở Dự Châu cũng không có binh phù. Tất cả gia quyến của hắn cũng không có ở đó. Vi thần đã đích thân kiểm kê, tất cả binh mã ở Dự Châu chỉ có hơn tám vạn người”.
Tư Mã Huyền đặt bút son xuống: “Nói vậy nghĩa là hắn đã có chuẩn bị từ trước?”
Cao Bình cúi đầu: “Người đời đều nói Nghĩa Thành hầu là thỏ khôn có ba hang, chỉ sợ không phải nói sai. Nhất định hắn đã sắp xếp đường lui cho gia quyến từ trước rồi”.
Tư Mã Huyền uống một hớp trà đặc, có tinh thần hơn một chút: “Lập tức ban chiếu toàn quốc, truy bắt tộc nhân và thân thích của Dữu Thế Đạo”.
Cao Bình nhận lệnh định đi, Tư Mã Huyền lại gọi ông ta về, hỏi một câu: “Tư Mã Tấn có động tĩnh gì không?”
Cao Bình lắc đầu: “Lăng Đô Vương chỉ sai người sửa sang lại phủ, nói là chuẩn bị cho hôn lễ”.
Tư Mã Huyền nhíu mày, xua tay ra hiệu cho Cao Bình ra ngoài.
Nước cờ này của Tư Mã Tấn thật sự rất hay, có lẽ trước kia hắn đã xem thường Tư Mã Tấn quá rồi.
Chuyện Lăng Đô Vương tuyên bố sẽ cưới ân sư quả nhiên chỉ trong một đêm đã truyền khắp thiên hạ.
Đương nhiên chủ yếu là do các học trò của Bạch Đàn. Sau khi bị kinh động, bọn chúng đương nhiên sẽ về nói với cha mẹ. Các phu nhân đương nhiên lại nói chuyện với các phu nhân khác, đám phụ thân cũng không thể không nói với đồng liêu trong triều một câu, tôi tớ tì nữ trong phủ cũng bàn tán với người ngoài mấy lời.
Cho nên mọi người đều biết hết.
Yểu thọ mất, Lăng Đô Vương phát điên hay sao?
Vương thừa tướng đương nhiên không thể từ bỏ cơ hội tốt ngàn năm khó gặp này, chạy đến phủ Tạ thái úy muốn liên hợp vạch tội Tư Mã Tấn.
Tạ Như Kiều bị phụ thân nhốt trong phủ, ngồi trong phòng buồn rầu thêu hoa, nghe thấy tì nữ đàm luận việc này, kim thêu đâm ngay vào tay, vội cho ngón tay vào miệng ngậm, ngẩn người một hồi lâu không tỉnh lại.
Trời ạ, Bạch tiểu thư sẽ lấy Lăng Đô Vương?
Việc này nếu là thật, vậy thì, vậy thì, vậy thì quá bội phục Bạch Đàn!
Nàng ném chiếc khung thêu, tâm tình cực kì kích động. Bạch Đàn dám dạy gã sát thần đó là giỏi lắm rồi, vậy mà lại còn dám lấy hắn? Ngay cả chuyện thầy trò loạn luân cũng dám làm, thật sự là lợi hại!
Thấy nàng kích động như vậy, tì nữ gác cửa liền nhỏ giọng nhắc nhở một câu: “Tiểu thư, thái úy đã nói rồi, nếu tiểu thư dám coi Bạch tiểu thư là tấm gương, thái úy sẽ giam tiểu thư cả đời, không cho tiểu thư ra cổng nữa”.
“…”
Tạ Như Kiều lập tức nhụt chí, lại lặng lẽ nhặt khung thêu về.
***
Trong quân doanh, Kỳ Phong đang hành hạ Bạch Đống, cố ý buộc bao cát lên đùi hắn, bắt hắn chạy vòng quanh núi.
Bạch Đống lê đôi chân nặng ngàn cân, thở hồng hộc bám chặt hàng rào gỗ ngoài cổng doanh trại, sống chết không chịu ra ngoài.
Kỳ Phong cầm một chiếc roi tới, vì e dè Bạch Bồ Tát nên không dám thật sự hạ thủ, chỉ quất vun vút bên cạnh dọa hắn: “Bình thường ngươi sợ chết đã đành, lại còn thêm cái tội lười biếng. Không chịu ra ngoài là ta sẽ quất gãy chân ngươi!”
Bạch Đống lau mồ hôi trên trán: “Ta sợ chết còn hơn ngươi tự ý dùng hình phạt, rõ ràng là học theo điện hạ của các ngươi!”
“Đồ khốn, thật là to gan! Bây giờ đó cũng là điện hạ của ngươi rồi! Ngươi phải nhớ rõ cho ta”.
Kỳ Phong đang định quất hắn một roi cho hả giận thì thấy Cố Trình từ ngoài doanh trại đi đến. Đại khái là phi nhanh suốt dọc đường, mớ tóc khô vàng trên đầu rối tung, hắn vừa tiến vào cổng doanh trại đã nói: “Nghe nói gì chưa? Điện hạ của chúng ta chuẩn bị cưới Bạch Bồ Tát rồi”.
“Cái…” Cánh tay cầm roi của Kỳ Phong cứng đờ giữa không trung, từ trong cổ họng phát ra một âm thanh quái dị.
“Không… Không thể thế được!” Bạch Đống lập tức buông tay bám hàng rào ra, gào lên một tiếng thảm thiết, hai mắt trợn ngược, không ngờ lại ngất xỉu.
Kỳ Phong nổi giận đi tới định đá hắn: “Thằng ranh này nhất định là đang giả chết!”
Cố Trình vội vàng ngăn cản hắn: “Dừng chân! Sau này ngươi không thể tự ý hành hạ hắn nữa. Vạn nhất điện hạ lấy Bạch Bồ Tát, hắn sẽ trở thành em vợ của điện hạ!”
“…” Chân Kỳ Phong cứng đờ thu về, hai mắt tối sầm, suýt nữa cũng ngất xỉu theo.
***
Trong phủ thái phó cũng dâng lên sóng to gió lớn.
Bạch Ngưỡng Đường luôn luôn chú trọng hình tượng bất cứ lúc nào trước mặt người ngoài cũng trang trọng trầm ổn giọt nước không lọt, nhưng sau khi nghe tin tức này không ngờ lại đánh rơi chén trà trong tay xuống đất, ngồi một mình đờ đẫn trong sảnh, một hồi lâu không bình tĩnh lại được. Nước trà bắn lên khắp người tạo thành vệt nước đen thẫm trên vạt áo lụa màu lam mà cũng hoàn toàn không biết.
Lần trước lua Tư Mã Tấn dặn ông ta cứ làm như không thấy, ông ta đã cảm thấy không ổn, cuối cùng thì ngày này cũng đến thật.
Ngồi rất lâu mới hoàn hồn, ông ta lập tức về phòng viết một phong thư, sai người mang tới Đông Sơn cho Bạch Đàn. Sau khi chỉ còn một mình trong phòng mới phát tiết cơn giận, ông ta đập tan toàn bộ đồ đạc trang trí trong phòng.
Bây giờ có cứu vãn gì cũng đã muộn, mặc dù Bạch Đàn vẫn không nghe lời nhưng ông ta cũng không ngờ nàng lại làm được một việc như vậy.
Biết trước thế này thì đã ép nó lấy chồng, không cứng rắn đúng là tai họa. Thể diện của cả nhà họ Bạch đều bị nó làm mất hết rồi!
***
Thời tiết lạnh nhưng trời lại vẫn nắng đẹp. Vô Cấu mang ghế ra ngoài hiên cho Bạch Đàn ngồi phơi nắng.
Bạch Đàn toàn thân đau mỏi còn chưa khỏi hẳn, còn Tư Mã Tấn giày vò nàng xong lại chạy mất, sáng nay còn về phủ Lăng Đô Vương nữa chứ.
Để che giấu vết tích, Bạch Đàn che kín mít toàn thân, gần như chỉ chừa lại khuôn mặt bên ngoài, môi dưới vẫn còn bị rách. Nàng dựa vào lưng ghế, tay cầm một gói ô mai mơ chậm rãi cho vào trong miệng, cảm giác vừa chua vừa mặn này đúng là khác lạ, đặc biệt là lúc chạm vào môi dưới, quả thực khiến nàng phải xuýt xoa thành tiếng.
Cũng tốt, như vậy sẽ không có tâm tình để ý tới những tin đồn bên ngoài nữa.
Vô Cấu ngồi bên cạnh rửa nghiên mực, rõ ràng việc này có thể làm ở chỗ khác nhưng cô bé lại nhất quyết phải bưng chiếc chậu nhỏ đến ngồi bên cạnh Bạch Đàn.
“Sư tôn, ờ… thực ra trò cảm thấy Lăng Đô Vương cái khác không nói, riêng tướng mạo thì đúng là không ai bằng, sư tôn nghĩ cho thoáng một chút đi”.
Bạch Đàn suýt nữa mắc nghẹn ô mai, sao nghe Vô Cấu nói cứ có cảm giác như là mình bị ép buộc vậy?
Nàng lại cho một quả ô mai vào miệng, hừ một tiếng chế giễu Vô Cấu: “Cái tên Đoàn Giám kia ngoại hình cũng không tồi mà”.
Vô Cấu ngẩng đầu lên: “Đoàn Giám là ai?”
“…”
Bạch Đàn không nói gì nhìn trời xanh, thương cho Đoàn Giám một lát.
Một gã tiểu đồng chạy vào cổng viện, Bạch Đàn liếc mắt ra, là gã Song Toàn bên người Bạch Đống. Bạch Đống lúc này đang ở quân doanh, Song Toàn tự nhiên là vừa từ phủ thái phó tới đây.
Đúng là không có gì bất ngờ, bây giờ phụ thân nàng chắc hẳn đã tức giận phát điên rồi.
Song Toàn lấy thư tín trong tay áo ra đưa đến trước mặt nàng: “Tiểu thư, thái phó tự tay viết thư, dặn tiểu thư nhất định phải đọc”.
Bạch Đàn đặt gói ô mai xuống, phủi tay rồi cầm lấy, mở ra đọc được vài câu liền cười lạnh lùng.
Vị phụ thân này của nàng còn đúng là không thay đổi chút nào, không ngờ lúc này còn hi vọng nàng mau lấy chồng để chặn họng thiên hạ bên ngoài.
Nàng đã hai mươi bảy tuổi rồi, ở tuổi này lại mang tiếng xấu như thế, có thể lấy được người như thế nào? Đúng là một phụ thân tốt luôn suy nghĩ cho con gái!
Bạch Đàn dùng tờ thư lau tay, tiện tay vứt vào chậu nước rửa nghiên mực của Vô Cấu, quay lại phất tay đuổi Song Toàn: “Về đi, nói là ta đã đọc rồi”.
Song Toàn đương nhiên biết tính khí của nàng, cũng không dám nói nhiều, nhăn nhó quay về phục mệnh.
Chỉ sau một đêm dư luận đã xôn xao, trước mặt Tư Mã Huyền lại có thêm một đống tấu chương.
Một đám người chỉ trích Lăng Đô Vương, một đám người nói đỡ Lăng Đô Vương.
Hắn lần lượt đọc hết đống tấu chương, lại rất ngạc nhiên. Trước kia tại sao không phát hiện Tư Mã Tấn đã mua chuộc được nhiều người như vậy? Còn tưởng với bản tính thô bạo đó, Tư Mã Tấn chắc chắn không thể lôi kéo được ai. Che giấu tốt thật!
Có điều thân là người trong hoàng thất, ai mà không đeo mặt nạ suốt ngày? Hắn bật cười, chậm rãi cầm tách trà lên uống một ngụm.
Trời đã sắp tối, nội thị khom người đi đến hỏi hắn có về hậu cung hay không. Hắn suy nghĩ một chút, đứng dậy nói: “Đến cung quý phi”.
Nghe nói hắn sẽ đến, Bạch Hoán Mai đã sai cung nhân bưng canh sâm chuẩn bị từ trước lên.
Những chiếc đèn cung đình trong tẩm điện tất cả đều thắp sáng, hương thơm lượn lờ làm sảng khoái lòng người. Cung nữ vén rèm châu lên, Tư Mã Huyền đi vào phòng trong, Bạch Hoán Mai đang ngồi sau bàn cầm thìa nhẹ nhàng khuấy bát canh sâm cho mau nguội để Tư Mã Huyền có thể ăn ngay.
Tư Mã Huyền đương nhiên biết tâm ý của nàng, đi tới cầm chiếc thìa trong tay nàng đặt xuống: “Ái phi vất vả quá, không cần phải phiền phức như thế”.
Bạch Hoán Mai đang suy nghĩ tâm sự, thấy hắn thấy hắn đã đến trước mặt, nàng đỏ mặt đứng dậy chào, vừa mở miệng liền hỏi: “Bệ hạ đã nghe nói chuyện của Lăng Đô Vương và A Đàn rồi chứ?”
Việc này lan truyền rất nhanh, ngay cả trong cung cũng đã biết hết, nàng đã lo lắng rất lâu.
Tư Mã Huyền thở dài, nhã nhặn nói: “Đã nghe nói. Lăng Đô Vương vừa khôi phục tước vị, rất nhiều người dâng sớ vạch tội hắn. Bạch Đàn lại là một phụ nữ, tài danh trong sạch nhiều năm không thể bị hủy vì chuyện này được. Trẫm có ý bảo vệ nhưng lại cảm thấy không tiện”.
Bạch Hoán Mai lo âu: “A Đàn bây giờ rơi vào miệng lưỡi thế gian, tình cảnh sau này tất nhiên rất gian nan. Bệ hạ đã có lòng bảo vệ, cần gì phải để ý quá nhiều?”
Tư Mã Huyền cầm tay nàng: “Ái phi đã nói thế, Trẫm sẽ lấy danh nghĩa nàng đón Bạch Đàn vào cung tạm lánh sóng gió. Việc này ái phi cứ đứng ra là được, nếu Trẫm ra mặt sẽ khiến trong triều chê trách, nói Trẫm có ý bao che Lăng Đô Vương”.
Bạch Hoán Mai cảm kích hắn suy nghĩ chu đáo tỉ mỉ, vội vàng vâng dạ.
Sáng sớm hôm sau liền có người trong cung tới đón Bạch Đàn.
Bạch Đàn vốn định từ chối nhưng thấy người đến là nội thị bên cạnh Bạch Hoán Mai, nàng cũng đã gặp nên không tìm lí do từ chối nữa.
Sau khi vào thành đi qua Thanh Khê, từ xa xa có thể nhìn thấy phủ Lăng Đô Vương. Bạch Đàn vén rèm lặng lẽ nhìn, bên trong phủ có một lầu các rất cao, có thể nhìn thấy mái hiên cong vút. Nàng thầm thì một câu trong lòng, không biết Tư Mã Tấn lúc này đang làm gì, đã hai ngày không gặp hắn rồi, cũng không biết hắn còn giận dỗi nữa hay không.
Nghĩ xong lại cảm thấy chính mình dở hơi, rõ ràng bị hắn giày vò chết đi sống lại, người làm mình làm mẩy phải là chính mình mới đúng! Huống hồ hắn giấu giếm mục đích không bao giờ nói thẳng, nàng bất an trong lòng, sinh ra hoài nghi chẳng phải là chuyện bình thường hay sao? Tại sao lại có người lòng dạ hẹp hòi như vậy chứ?
Nàng mạnh tay giật rèm xe xuống.
Vào cung đúng lúc bãi triều sớm, nội thị dẫn Bạch Đàn từ cửa ngách đi vào để tránh các đại thần, đỡ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ.
Bạch Đàn mặc áo choàng có mũ trùm và mạng che mặt, chậm rãi bước đi, trong đầu đã hiện lên gương mặt kinh ngạc và lo lắng của Bạch Hoán Mai.
Dù đã chọn đường đi hẻo lánh nhưng lúc đi tới ngự hoa viên vẫn xui xẻo gặp Tư Mã Huyền từ trước mặt đi tới.
Những gì nghe thấy và nhìn thấy mấy ngày nay làm tâm tình Bạch Đàn rất phức tạp, nàng vội vàng rẽ vào đường nhỏ bên cạnh.
Nội thị dẫn đường phía trước quay lại nhìn thấy liền vội vã chạy theo, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn gì.
Bạch Đàn rẽ ngang rẽ dọc bảy tám lần, cuối cùng cũng tránh được Tư Mã Huyền. Nàng thở phào, kêu nội thị tiếp tục dẫn đường.
Nội thị choáng váng, sau một hồi vòng vèo liên tục, một người sống trong cung nhiều năm như hắn cũng gần như không biết đang ở đâu nữa.
Bạch Hoán Mai sớm đã sai người dọn dẹp thiên điện bên cạnh tẩm điện, chờ rất lâu cuối cùng cũng thấy Bạch Đàn, tảng đá trong lòng mới rơi xuống đất.
Bạch Đàn đi vào trong điện, cởi áo choàng để lộ áo váy bằng gấm màu xanh như nước, nhìn có vẻ rất khỏe mạnh phấn chấn trong ngày đông giá rét.
Bạch Hoán Mai sống một thời gian dài trong cung âm u, thấy dáng vẻ trả trung này của Bạch Đàn cũng vui lây, bước tới nắm tay nàng thân mật nói: “A Đàn, lần này đến đây ở lại mấy ngày nhé”.
Bạch Đàn nghe vậy mới hiểu dụng ý của Bạch Hoán Mai, cười cười nói: “Ý tốt của a tỷ em hiểu, chỉ có điều chị cũng biết tính khí của em. Mặc dù em trọng thể diện, nhưng lúc này đã bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió, không có lí gì lại để một mình người khác gánh vác. Ở lại thì không cần, hôm nay em đến chuyện trò với chị để chị khỏi lo lắng, muộn một chút em sẽ về”.
Bạch Hoán Mai nghe thấy nàng lại có ý bảo vệ Lăng Đô Vương liền kinh ngạc: “Chẳng lẽ em và Lăng Đô Vương thật sự có tình ý hay sao?”
Bạch Đàn cười cười: “Tóm lại là a tỷ không cần quá lo lắng, chuyện nào rồi cũng sẽ qua, chỉ là miệng lưỡi thiên hạ thôi. Ngày xưa em bỏ nhà đi chẳng phải cũng bị sĩ tộc ở kinh đô chỉ chỉ trỏ trỏ rất lâu hay sao?”
Bạch Hoán Mai cũng không tiện nói gì thêm nữa. Nàng lo lắng Bạch Đàn là phụ nữ, sẽ có nhiều khó khăn khi đối mặt với tin đồn ác ý, nhưng nếu Bạch Đàn vốn đã có tình với Lăng Đô Vương thì việc nàng định làm lại trở nên thừa thãi.
Cũng không thể đứng mãi được, các cung nữ đã chuẩn bị trà bánh, hai người liền ngồi xuống nói chuyện.
Bạch Hoán Mai là người tinh tế, không những tinh thông nhạc luật mà tay nghề nấu ăn cũng là hạng nhất, Bạch Đàn rất bội phục điểm này. Mấy thứ trà bánh đó nàng đều nếm thử một lượt, loại nào cũng khen không dứt lời.
Bạch Hoán Mai biết nàng tham ăn, che miệng cười cười, lại sai người dọn cơm trưa lên. Nàng đã chuẩn bị một bữa trưa thịnh soạn.
Bạch Đàn ăn quá nhiều bánh, nhìn đồ ăn ngon bày đầy trên bàn nhưng lại không ăn nổi nữa, chỉ ngồi cắn đũa hối hận.
Trong cung không giống bên ngoài, cuộc sống thật sự hơi tẻ nhạt, ăn xong là ngủ.
Bạch Đàn không có thói quen ngủ trưa, Bạch Hoán Mai cũng muốn ngồi cùng Bạch Đàn cho nàng khuây khỏa, liền sai người mang đàn đến ngồi xuống gần cửa sổ thiên điện. Ngoài cửa sổ cây xanh mai nở, quang cảnh đẹp đẽ, nàng nói với Bạch Đàn: “Hay là chị đàn một khúc, em làm một bài phú, được không?”
Lúc còn trẻ vẫn thường xuyên như vậy, Bạch Đàn cũng muốn ôn lại chuyện xưa: “A tỷ đã có hứng thú, em đương nhiên phải phụng bồi”.
Thấy tâm tình nàng không tồi, không giống như bị ảnh hưởng bởi chuyện bên ngoài, Bạch Hoán Mai cũng yên tâm, vô cùng cao hứng đàn một khúc.
Chị em ngồi chơi với nhau đương nhiên thoải mái hơn trước mặt người ngoài nhiều, khúc đàn này của Bạch Hoán Mai rất tùy hứng, ý cảnh bao la rộng rãi.
Bạch Đàn nghĩ đến những âm thanh mình gảy ra mỗi lúc cầm đàn, lại nghe khúc nhạc của Bạch Hoán Mai, quả thực xấu hổ muốn đụng tường.
Nàng nghe mê mẩn, không khỏi nhắm mắt lại. Tiếng nhạc réo rắt như ngàn vạn con bạch mã lao nhanh qua đồng cỏ, chạy đến tận chân trời, bạch mã bay lên biến thành mây trắng. Mây lại hóa thành gió, gió thổi qua rừng trúc, lá trúc xào xạc. Trong rừng có mưa rơi, từ bên lá trúc nhỏ bé rơi xuống dưới đất, tụ lại chảy đến hòa vào dòng suối róc rách. Dòng suối chảy mãi, lại hòa vào sông rộng. Mặt sông vẫn bình lặng nhưng bên dưới lại có sóng ngầm mãnh liệt, không ngừng chảy về phía trước, đột nhiên lại đổ vào biển cả, sóng lớn cuộn trào vỗ vào đá ngầm, âm thanh không dứt…
Bạch Đàn mở mắt ra, đột nhiên kéo tay áo, cầm bút chấm mực, bắt đầu viết không ngừng.
Đã nhiều năm không có cảm hứng dâng trào như thế này.
Lúc làn điệu kết thúc, nàng cũng viết xong một nét cuối cùng, không ngờ lại tiện tay ném bút. Bút rơi xuống bên cạnh chiếc đàn, mực bắn khắp người Bạch Hoán Mai mà nàng cũng không phát hiện, chỉ cười ha ha nhìn bài phú mình vừa viết xong.
Trên thế gian này có nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, một chút chuyện của nàng và Tư Mã Tấn thì đã là gì? Không phải là làm loạn đạo lí thầy trò hay sao? Tin đồn điều tiếng cứ việc đến đi, so với núi sông hội tụ, suối sông hồ biển này thì hoàn toàn không là gì cả.
Bạch Hoán Mai đâu biết suy nghĩ trong lòng nàng, chỉ cảm thấy dáng vẻ của nàng lúc này rất buồn cười, đứng dậy đi ra cửa gọi cung nữ theo mình đi thay y phục, nhân tiện dặn dò không được kinh ngạc. Cô em gái văn tài này của nàng một khi đã hào phóng thì khí thế không thua kém gì đàn ông.
Bạch Đàn cười xong mới phát hiện trong điện không có người khác, ngượng ngùng đi đến bên cửa sổ nhặt chiếc bút lên, vừa đứng dậy lại giật bắn mình vì nhìn thấy có người đứng ngoài cửa sổ.
Tư Mã Huyền mặc áo đế vương đỏ rực, đầu đội mũ miện, trong mắt có nét cười nhàn nhạt, dường như đã đến từ lâu rồi. Vừa rồi Bạch Đàn chăm chú làm phú, sau khi hoàn thành liền cười to, toàn bộ hắn đều nhìn thấy hết.
Vẫn hào sảng tự nhiên như khi còn trẻ, lại có thêm một chút phong vận mặn mà, bản tính ngông cuồng và ngạo khí lộ rõ qua đầu mày khóe mắt.
Bạch Đàn thi lễ chào, Tư Mã Huyền mới bừng tỉnh: “Buổi sáng Trẫm nhìn thấy nàng trong ngự hoa viên, tại sao nàng lại quay đầu chạy?”
Bạch Đàn thầm nghĩ không tốt, còn tưởng hắn không nhìn thấy cơ, mình làm thế lại thành ra thất lễ rồi, vội vàng tìm lí do giải thích: “Bệ hạ thứ lỗi, thật sự là Bạch Đàn đi lạc đường, lại không chú ý bệ hạ ở ngay phía trước”.
Tư Mã Huyền cũng không để bụng, cười cười nói: “Đang là giờ nghỉ trưa, chẳng mấy lúc được nhàn hạ, nàng đi theo Trẫm một lát”.
Bạch Đàn thấy Bạch Hoán Mai không có ở đây, lại không biết có phải đã đi ngủ trưa hay không, đành phải đồng ý. Đang định xoay người đi ra cửa, Tư Mã Huyền lại kéo tay áo nàng: “Vừa rồi nàng hào sảng như vậy, giờ cần gì phải đi qua cửa, cứ nhảy qua cửa sổ là được mà”.
Bạch Đàn kinh ngạc trợn mắt, rất khó tin rằng lời này lại được nói ra từ miệng hắn: “Xin hỏi bệ hạ đây có phải thánh chỉ không?”
Không ngờ Tư Mã Huyền lại nghiêm trang gật đầu.
Khóe miệng Bạch Đàn giật giật: “Vậy xin bệ hạ lui lại một chút”.
Tư Mã Huyền nghe lời lui lại hai bước, đứng lại bắt tay sau lưng, mỉm cười nhìn nàng.
Bạch Đàn mặc dù không giỏi trèo cây leo tường như Bạch Đống nhưng dù gì cũng đã sống trên núi cả chục năm, một cái cửa sổ không thể làm khó nàng được. Nàng nhìn trái nhìn phải, khẳng định không có người mới bám tay lên cửa sổ nhảy ra ngoài, nhẹ nhàng thoải mái như không có chuyện gì.
Tư Mã Huyền lại vẫn đưa tay đỡ lấy cánh tay nàng, trên mặt mang nụ cười tinh quái, tâm tình tốt đẹp hiếm thấy.
Vừa rồi lúc làm thơ Bạch Đàn quá kích động, tay áo vẫn vén lên lúc này còn chưa buông xuống, bị Tư Mã Huyền cầm cánh tay mới sực nhớ ra. Nàng cúi đầu thấy trên cánh tay vẫn còn mấy vết bầm tím, vội vàng tránh ra kéo tay áo xuống.
Tư Mã Huyền lại rất tinh mắt, thấy nàng che giấu cũng không hỏi gì thêm mà xoay người đi về phía trước.
Bạch Đàn im lặng đi theo.
Hành lang gấp khúc rất yên lặng, có lẽ là Tư Mã Huyền đã dặn dò từ trước, xung quanh không có một người hầu hạ nào.
Kì thực trong lòng Bạch Đàn cũng đã đoán được, hẳn là hắn có lời gì đó muốn nói, có điều kể cả khi còn trẻ cũng rất ít khi thấy hắn trêu đùa như vừa rồi.
“Lăng Đô Vương làm việc như vậy, nàng thân là sư trưởng, vì sao không khuyên răn một chút?” Bước chân Tư Mã Huyền rất nhẹ, giọng nói cũng rất nhu hòa, nhẹ nhàng lượn lờ trên hành lang: “Bây giờ sự tình xôn xao như vậy, phải ứng phó thế nào cho tốt? Chẳng lẽ nàng muốn hai người phải sống cùng với tai tiếng bừa bãi hay sao?”
Bạch Đàn ngoan ngoãn đi theo sau: “Cả thiên hạ đều biết người Bạch Đàn dạy bảo là Lăng Đô Vương, nhưng Lăng Đô Vương đã bị phế truất một lần, việc dạy bảo của Bạch Đàn khi đó cũng chấm dứt. Vì vậy bây giờ có nói Lăng Đô Vương và Bạch Đàn không còn là thầy trò cũng không phải là không thể được. Trên đời này những tin đồn và điều tiếng đó không hề kiêng kị một ai, chì khác ở chỗ có để ý tới nó hay không mà thôi”.
Tư Mã Huyền dừng bước chân, quay lại kinh ngạc nhìn nàng: “Một ngày làm thầy thì cả đời làm thầy, đạo lí này nhất định nàng cũng hiểu, vậy mà nàng lại đưa ra lí do như thế. Bạch Đàn, chính nàng cũng trầm luân rồi hay sao?”
Bạch Đàn ngẩng đầu nhìn hắn một cái rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống: “Bệ hạ, Bạch Đàn không phải một người vô tâm, Lăng Đô Vương đối với Bạch Đàn tình thâm ý trọng, Bạch Đàn không thể lạnh nhạt với hắn chỉ vì một số tin đồn. Nếu hắn khăng khăng đi tiếp, Bạch Đàn cũng sẽ phụng bồi đến cùng”.
“…”
Tư Mã Huyền đứng trước mặt nàng, yên tĩnh như đã nhập định.
Bạch Đàn có dũng khí đối mặt với tin đồn bên ngoài, lại không có dũng khí nhìn vào mắt hắn, trước sau vẫn chỉ cúi đầu.
“Bệ hạ!” Một nội thị hoang mang chạy tới: “Không tốt rồi, quý phi nương nương tìm Bạch tiểu thư khắp nơi không tìm được, lo lắng quá ngất đi rồi”.
Bạch Đàn kinh hãi quay đầu chạy về, không kịp để ý đến lễ tiết. Tiếng bước chân vang lên phía sau, Tư Mã Huyền cũng bước nhanh theo.
Hai người vội vã trở lại tẩm điện của quý phi, ngự y đang khám bệnh cho Bạch Hoán Mai.
Bạch Đàn đi quá vội, lúc đến bên giường vẫn còn thở hổn hển.
Bạch Hoán Mai đã tỉnh, nhìn thấy nàng liền thở phào nhẹ nhõm: “May mà em không sao, làm chị sợ quá”.
Tư Mã Huyền đi đến, Bạch Hoán Mai lập tức vùng vẫy định đứng dậy chào, Tư Mã Huyền giơ tay ngăn cản, quay sang hỏi ngự y tình hình thế nào.
Bạch Đàn không tiện quấy rầy bọn họ nên đứng dậy đi ra ngoài, đứng bên ngoài bình phong.
Bên trong ngự y chẩn đoán ít nhất thời gian uống hết chén trà mới trả lời Tư Mã Huyền, giọng nói rất vui mừng: “Bệ hạ, quý phi nương nương có tin mừng rồi. Nếu chẩn đoán không lầm thì đã có thai được ba tháng”.
“Cái gì?” Bên trong truyền ra tiếng kêu kinh ngạc không dám tin của Bạch Hoán Mai.
Bạch Đàn ngoài bình phong chợt chết sững, trong khoảnh khắc tay chân lạnh buốt, đứng yên một lát rồi quay người đi ra ngoài điện.
Lời nói của Hi Thanh còn văng vẳng bên tai, không ngờ lại đã trở thành sự thật.
Là ông trời có mắt hay là đúng như hắn nói, đây là Tư Mã Huyền cố ý sắp xếp?
“Bạch Đàn?”
Nghe thấy tiếng gọi, Bạch Đàn quay sang nhìn. Thấy Tư Mã Huyền đi ra, nàng vô thức lui lại mấy bước.
Tư Mã Huyền kinh ngạc dừng bước: “Nàng làm sao vậy?”
Bạch Đàn cố gắng bình tĩnh, cười nói: “Bạch Đàn mừng cho bệ hạ và a tỷ, đúng là quá vui mừng…”
Nói xong nàng thi lễ, cáo từ rời đi.
Lần này Tư Mã Huyền không đi theo nữa.
Cơn chấn động bất ngờ này thật sự quá mạnh, Bạch Đàn đi như trốn chạy, chỉ biết phải mau ra khỏi cung, tuyệt đối không thể ở đây một khắc nào nữa. Nàng đi băng qua vườn hoa, giẫm nát nhiều hoa cỏ quý giá đẹp đẽ nhưng cũng không thể nào làm khác được.
Đi rất lâu như người mất hồn, không chú ý dưới chân suýt nữa vấp ngã, nàng vội vàng chồng tay vào tường, ngẩng đầu lên mới phát hiện đã sắp ra đến cửa cung mà tim vẫn đập thình thích như nổi trống.
Đột nhiên có một bàn tay nắm lấy cổ tay nàng. Nàng giật mình, sau đó nhìn kĩ bàn tay này mới an lòng.
Nàng nhớ rất rõ bàn tay đang nắm cổ tay mình, ngẩng đầu lên quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt Tư Mã Tấn. Nàng đột nhiên lao tới ôm lấy hắn.
Tư Mã Tấn ngẩn ra, cúi đầu mới phát hiện sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy.
“Có chuyện gì thế?” Hắn ôm nàng, thấp giọng hỏi.
Bạch Đàn mất một lúc lâu mới tìm được âm thanh của mình: “Bệ hạ có con rồi…”