Mới sáng sớm, cấm quân đã bận rộn lau rửa vết máu, tẩm liệm thi thể dưới cung thành.
Bạch Ngưỡng Đường đang trên đường vào cung dự biểu chầu sớm đứng bên cạnh ngó nghiêng chốc lát, nghe thấy hai quan chức đi qua nhỏ giọng rỉ tai thì thầm, nói là việc làm của Tư Mã Tấn, chỉ biết âm thầm thở dài.
Lại thêm một tiếng xấu không nên có.
Vừa mới quay đầu định đi đột nhiên bắt gặp ngay bộ mặt cười chớt nhả của Tư Mã Diệp: “Thái phó, chắc hẳn trong lòng ngài rất vui vẻ, đúng không?”
Bạch Ngưỡng Đường lui lại mấy bước, cau mày nói: “Lịch Dương Vương nói gì vậy?”
Tư Mã Diệp đưa tay mời ông ta cùng nhau vào cung: “Ngưỡng Đường lão ca, chúng ta đều là người cùng thế hệ. Chuyện của Hi phu nhân năm đó bản vương cũng biết. Bây giờ Dữu Thế Đạo chết rồi, ngài lại không vui vẻ chút nào hay sao?”
Bạch Ngưỡng Đường đen mặt: “Người đã chết rồi, những chuyện cũ năm xưa đó còn có gì để nói chứ?”
Tư Mã Diệp đi không nhanh không chậm, đột nhiên thở dài: “Kể cũng lạ, sau lưng Nghĩa Thành hầu có rất nhiều thế lực đan xen, thế mà lại bị đánh đổ dễ dàng như vậy, thật sự làm bản vương không sao dự liệu nổi”.
Bạch Ngưỡng Đường cũng có đồng cảm: “Quả thật, có điều chẳng phải tất cả đều nhờ có Lịch Dương Vương ẩn nấp bên người hắn thu thập bằng chứng hay sao?”
Tư Mã Diệp lắc đầu: “Thực không dám giấu, trước đây bản vương tiếp cận người này đến mức nào cũng cảm thấy khó mà hiểu thấu đáo được hắn, hắn hành sự luôn luôn cẩn thận, sao lại lấy thân phạm hiểm như vậy?”
Quan trọng nhất là đến bây giờ Tư Mã Diệp vẫn còn đang nghĩ xem chuyện mình nhìn thấy tại hành để của Dữu Thế Đạo hôm đó là chuyện gì. Rốt cuộc là Dữu Thế Đạo vừa ra cổng đã trở lại phủ, hay là thật sự có hai Dữu Thế Đạo?
Bạch Ngưỡng Đường vốn còn muốn hỏi thêm vài câu nhưng đã đi đến trước điện, nội thị đang cúi người mời các vị trọng thần vào điện. Ông ta nhỏ giọng dặn dò một câu: “Những lời này Lịch Dương Vương vẫn nên giữ kín trong bụng, người đã chết rồi, nghĩ nhiều vô ích”.
Tư Mã Diệp cười nói: “Không phải gặp ai bản vương cũng nói. Nói cho ngài nghe hiển nhiên là hi vọng ngài truyền lời cho vị điện hạ sau lưng ngài nghe”.
Bạch Ngưỡng Đường hơi bất ngờ. Tư Mã Diệp thoạt nhìn rất hòa khí nhưng đường ngang ngõ tắt trong bụng cũng không ít, không ngờ chuyện ông ta đứng về phe Tư Mã Tấn mà cũng biết, đúng là một kẻ tinh quái.
Tư Mã Diệp lại cũng không coi thường ông ta. Bạch Ngưỡng Đường mặc dù ham mê quyền thế nhưng không thể không thừa nhận đầu óc ông ta rất tốt, cài một quý phi vào trong cung, chính mình lại đi theo Lăng Đô Vương, đúng là hai bên đều không bỏ sót.
Nội dung chủ yếu của buổi chầu sớm hôm nay là vụ án của Dữu Thế Đạo cùng với chuyện khôi phục tước vị cho Tư Mã Tấn.
Nhưng bản thân Tư Mã Tấn lại không hề có mặt.
Các đại thần trong điện tới tấp thảo luận, mặc dù kết quả đã được định trước, công huân của Tư Mã Tấn đã quá rõ ràng, bằng chứng chịu oan cũng bày ở đây, không có gì phải tranh cãi nữa. Chỉ có điều hắn còn chưa được khôi phục tước vị đã tự ý xử quyết trọng phạm, quả thực là trong mắt không có vương pháp.
Vương thừa tướng không thể buông tha cơ hội tốt này, cực lực khuyên bảo hoàng đế nên để việc này lại bàn tính sau.
Tư Mã Huyền ngồi bên trên cau mày lại: “Lần này nếu không có Tư Mã Tấn kịp thời điều quân đến cứu viện thì đô thành đã nguy rồi. Dữu Thế Đạo có chết cũng chưa hết tội, sao có thể vì chuyện này mà xóa bỏ công huân của hắn? Huống hồ Dữu Thế Đạo là chủ mưu phản loạn năm đó, Tư Mã Tấn bị hại rất nặng, giết Dữu Thế Đạo cũng là chuyện hợp tình hợp lí”.
Bạch Ngưỡng Đường kịp thời bước ra khỏi hàng: “Bệ hạ anh minh”.
Một đám võ tướng bước ra khỏi hàng tán thành: “Bệ hạ anh minh”.
Vương Phô chán nản, lui bước nói: “Dù được khôi phục tước vị, với phẩm hạnh này của Tư Mã Tấn, bệ hạ không thể liệt hắn vào danh sách lựa chọn thái tử nữa, tốt nhất vẫn là bổ sung cho hậu cung”.
Tốt lắm, lại vòng về chủ đề này rồi.
Tư Mã Huyền thở dài: “Trước hết khôi phục tước vị cho Lăng Đô Vương rồi nói tiếp, việc này để bàn sau không muộn”.
Ngự sử đại phu nhận lệnh, sau đó liền phải thảo chiếu chỉ tuyên cáo thiên hạ.
Tư Mã Huyền còn không quên dặn dò một câu: “Nhất định phải nói rõ chuyện Dữu Thế Đạo hãm hại, ân sư Bạch Đàn của Lăng Đô Vương bị liên lụy nặng nề, cũng phải được rửa sạch oan khuất”.
Vương Phô ôm trán, gã sát thần đó lại về rồi…
Sau khi bãi triều, Tư Mã Huyền đi về phía ngự thư phòng, Cao Bình bước nhanh theo: “Bệ hạ, không tìm được binh phù trên xác Dữu Thế Đạo”.
Tư Mã Huyền dừng bước một lát, ờ một tiếng rồi lại đi về phía trước: “Vậy tạm thời giao binh mã của hắn ở Dự Châu cho quận thủ đi”.
Chỉ cần người đã chết, tất cả mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp. Vì chuyện này, các thế lực sau lưng Dữu Thế Đạo sẽ yên phận hơn rất nhiều, trải qua việc này các tộc lớn Vương Tạ cũng sẽ biết điều hơn. Một khi quyền lực của thế gia bị thu lại, sau này hắn sẽ bớt được rất nhiều lực cản, hoàng quyền mới có khả năng chậm rãi thu về.
***
Cây đông mai trong biệt viện Đông Sơn đã nở hoa.
Vừa sáng sớm Bạch Đàn đã nghe tin về cái chết của Dữu Thế Đạo. Tư Mã Tấn vừa về đã coi thường vương pháp như vậy, thật là khiến nàng đau đầu.
Thật sự phiền lòng, ngay cả đọc sách cũng không đọc được, nàng liền dẫn Vô Cấu đi cắt tỉa cành mai.
Cành hoa rất cao, nàng với không tới, chỉ có thể đứng lên ghế, đung đa đung đưa.
Vô Cấu giữ ghế cho nàng, nhìn mà tim đập chân run: “Sư tôn chú ý một chút”.
Bạch Đàn nói: “Trò giữ chắc là được rồi, có gì mà phải sợ”.
Vô Cấu đang giữ tạm ổn, quay lại nhìn thấy người đi tới, hai tay lập tức run lên. Bạch Đàn cầm kéo bạc vừa mới cắt một cành mai, chiếc ghế lắc lư làm nàng suýt nữa ngã xuống, may mà một cánh tay đã vững vàng đỡ nàng lại.
Không cần đoán cũng biết là ai, nàng nói mà không quay đầu lại: “Chàng hành sự như vậy, việc khôi phục tước vị thân vương chắc chắn lại gặp nhiều trắc trở”.
“Thật không?” Tư Mã Tấn cười nhẹ một tiếng.
Bạch Đàn quay lại nhìn, lại thấy hắn mặc nguyên bộ lễ phục thân vương màu tím vàng.
“Ơ, chàng khôi phục tước vị rồi à?” Dường như không thể tin nổi, nàng đưa tay kéo kéo vai hắn, bộ lễ phục thân vương này đương nhiên là thật.
Tư Mã Tấn ngẩng đầu lên: “Đúng vậy, nàng vui không?”
Bạch Đàn cười hai mắt cong cong: “Chàng lấy lại thứ nên thuộc về chàng, ta đương nhiên rất vui”.
Thấy nàng vui vẻ như vậy, tâm tình Tư Mã Tấn cũng tốt lên, thuận tay ôm người nàng lên.
Bạch Đàn sợ hãi kêu lên một tiếng, ôm chặt cổ hắn, người còn bị hắn xoay mấy vòng, không khỏi cười khanh khách thành tiếng. Đến lúc dừng lại cúi đầu xuống xem, hoa mai trên cành hoa trong tay đã rơi xuống trán Tư Mã Tấn, mấy cánh hoa mai đỏ dính lên gương mặt trắng trẻo của hắn, in bóng vào đôi mắt đen như nước sơn của hắn, đẹp hút hồn.
Bạch Đàn khẽ thở dốc, đưa tay vuốt mặt hắn, không cầm lòng được ghé sát tới. Đột nhiên nhớ ra bây giờ mình đang ở đâu, nàng quay sang nhìn, Vô Cấu bên cạnh đã chết sững.
Đầu óc nàng trống rỗng một lát, vội đẩy Tư Mã Tấn ra nhảy xuống đất, nghiêm trang ho khan một tiếng: “Vi sư thật sự là vui vẻ thay cho điện hạ, nhất thời mất khống chế rồi”.
Đích xác là quá vui vẻ, Tư Mã Tấn cuối cùng không cần sống cuộc sống không nơi dừng chân nữa, còn rửa sạch mọi oan khuất, không có chuyện nào tốt hơn chuyện này.
Chỉ có điều vui vẻ quá mức nên suýt nữa coi nơi này là Ngô Quận, may mà vừa rồi kịp thời dừng lại đúng lúc, nếu vừa rồi mà hôn hắn, chắc nàng sẽ phải tự bóp chết chính mình mất.
Vô Cấu bình thường rất vô tâm, nhưng với tình hình trước mắt này nếu còn không nhìn ra chút gì thì đúng là ngu ngốc. Cô bé bị chấn động rất mạnh, rốt cuộc sư tôn và Lăng Đô Vương đã thân thiết với nhau như thế từ bao giờ?
Đầu óc đang hỗn loạn, Tư Mã Tấn đột nhiên quay sang liếc cô bé một cái.
Vô Cấu rùng mình, vội vã quay người chạy mất.
Nhìn thấy Vô Cấu chạy đi, Bạch Đàn ngày càng khó xử, nhỏ giọng oán giận Tư Mã Tấn: “Chàng không thể giữ ý một chút à?”
Tư Mã Tấn không hề để ý: “Sớm muộn gì nó cũng sẽ biết”.
“…Nhưng cũng không thể biết bằng cách này được”. Ôi, không dễ gì xây dựng được hình tượng, bây giờ mặt mũi cũng mất hết rồi.
Nàng còn đang tức giận thì Vô Cấu lại chạy về, vừa bị Tư Mã Tấn dọa nên không dám đến gần, chỉ đứng xa xa trên hành lang gấp khúc nói: “Sư tôn, trong cung phái người đến, mời sư tôn ra tiếp chỉ”.
Bạch Đàn thật sự không dám nhìn mặt Vô Cấu, chỉ hận không thể chui xuống đất, ậm ờ nói: “Tốt tốt, lập tức ra ngày”.
Vô Cấu lại vội vã chạy mất.
Bạch Đàn đưa cả kéo và cành hoa trong tay cho Tư Mã Tấn, nâng vạt áo định chạy ra.
Tư Mã Tấn với tay tóm nàng lại: “Chuyện vừa rồi nàng định làm còn chưa làm xong mà”.
Bạch Đàn quay lại trợn mắt nhìn hắn: “Ta có định làm việc gì đâu?”
“Vậy vừa rồi nàng đột nhiên ghé sát vào mặt ta làm gì?”
“…” Bạch Đàn đỏ mặt: “Đừng đùa nữa, ta phải đi tiếp chỉ”.
Tư Mã Tấn vẫn không buông tay.
Bạch Đàn cam chịu số phận, cất bước đi tới tóm cổ áo hắn kéo xuống, khẽ chạm môi vào môi hắn rồi quay đầu chạy đi.
Chạy ra rất xa, nàng còn không quên quay lại bổ sung một câu: “Không cho đi theo”.
Nàng đương nhiên không muốn bị người trong cung nhìn thấy mình và Tư Mã Tấn lúc nào cũng như hình với bóng.
Trong cung phái một nội thị đến tuyên đọc thánh chỉ, tội danh đồng mưu của Bạch Đàn đã được rửa sạch.
Tin tức này truyền đi rất nhanh, trời vừa nhá nhem tối, đột nhiên có người xông vào thư phòng của Bạch Đàn, tóm tay nàng gào lên: “A tỷ, cuối cùng chị cũng rửa được oan khuất rồi”.
Bạch Đàn đang cúi đầu viết chữ, ngẩng đầu đã thấy Bạch Đống đứng trước mặt, gương mặt vốn non nớt trắng trẻo đã cháy đỏ, trên người còn mặc chiếc áo giáp mềm mà chỉ có tân binh mới mặc: “A a, chị còn đang hỏi tại sao đến hôm nay vẫn không thấy bóng em đâu, thì ra là em nhập ngũ đi lính rồi cơ đấy”.
Bạch Đống lao tới gào tiếp: “A tỷ à, thời gian này em khổ cực chết đi được”.
Nói rồi hắn ấm ức tay áo cho nàng xem: “Chị xem đi, trên tay em đầy vết thương, chỗ này, chỗ này, cả chỗ này nữa”.
Bạch Đàn tặc lưỡi một tiếng: “Thật không dễ dàng gì”.
Bạch Đống còn muốn ôn nghèo kể khổ lại nghe thấy ngoài phòng có một tiếng ho, Kỳ Phong lừ lừ đi qua ngoài cửa.
Bạch Đống lập tức cúi đầu ủ rũ: “Hôm nay em chuồn ra là để đến chúc mừng chị rồi lập tức sẽ đi ngay. Gã họ Kỳ kia nhất quyết đòi chỉnh em, a tỷ phải cứu em”.
Còn chưa nói xong lại nghe thấy ngoài phòng có một tiếng ho, Kỳ Phong một lần nữa đi qua, nhân tiện liếc Bạch Đống một cái.
Tên nhóc này húng ghê nhỉ? Bạch Đàn đặt bút xuống, dắt Bạch Đống đi ra cửa, vẫy tay với Kỳ Phong: “Lại đây. Ta giao hắn cho ngươi, lần sau nhìn thấy hắn nếu hắn không ra hồn ta sẽ tìm ngươi tính sổ. Nếu ngươi hành hạ hắn vô cớ, ta vẫn phải tìm ngươi tính sổ”.
Kỳ Phong vừa mới đi tới chỗ cây cột ngoài hiên, quay lại nói: “Bồ Tát, ngài nói lời này ta không hiểu. Vừa phải dạy dỗ hắn ra hồn lại không được trừng trị hắn, thế ta biết phải huấn luyện hán kiểu gì?”
Bạch Đàn đẩy Bạch Đống về phía hắn: “Đó là chuyện của ngươi, ngươi huấn luyện những người khác thế nào thì huấn luyện hắn như thế, vậy thôi”.
Kỳ Phong lẩm bẩm một câu: “Ta chỉ nghe lệnh của điện hạ chứ không nghe lệnh của ngươi”.
Đúng lúc Tư Mã Tấn đi đến hành lang, tiếp lời: “Nàng nói ngươi cũng phải nghe, sau này lời nàng nói cũng giống như bản vương nói”.
“…”
Kỳ Phong lập tức phụng phịu, bất mãn tóm Bạch Đống kéo đi.
Uất ức chết được.
Bạch Đống vừa bị lôi đi, Hi Thanh cầm một bầu rượu cực kì hưng phấn chạy lên núi, có lẽ là đi quá vội vã nên trên chiếc áo xanh bám không ít cỏ khô, trâm ngọc cài búi tóc cũng lệch đi, vừa vào cổng viện đã kêu lên: “Hôm nay nhất định phải ăn mừng một bữa mới được”.
Nhìn thấy Tư Mã Tấn và Bạch Đàn đang đứng ngoài cửa thư phòng, hắn dứt khoát đẩy hai người vào phòng, miệng nói: “Nào nào nào, hôm nay hai vị có đại hỉ, nhất định phải thoải mái uống ba chén mới được”.
Bạch Đàn cau mày véo hắn một cái: “Nói chuyện cho đàng hoàng”.
Hi Thanh kêu một tiếng, ôm cánh tay nói: “Rửa sạch oan khuất cũng là đại hỉ mà”.
“…”
Tư Mã Tấn đã ngồi xuống bên án, lại có vẻ rất hưng phấn, phủi phủi vạt áo hỏi: “Có rượu không có đồ nhắm thì ăn mừng thế nào?”
Hi Thanh cười hì hì ngồi xuống bên cạnh hắn: “Không vội, đồ nhắm sẽ tới ngay”.
Chẳng bao lâu sau đã có một đám tôi tớ vào viện, mỗi người đều gánh đồ ăn, phải có đến bốn năm gánh.
Hi Thanh gọi bọn chúng vào thư phòng, bọn chúng lần lượt lấy đồ ăn từ trong hộp ra đặt lên trên bàn, chủng loại quá nhiều không bày thêm được nữa. Hi Thanh đành phải đến sương phòng phía tây gọi các học trò chuyển án ngồi học tới, cuối cùng kê đủ năm sáu án mới bày hết.
Những món ăn này toàn bộ đều là hàng cao cấp thượng đẳng, Bạch Đàn nhìn mà lấy làm lạ: “Ngươi dốc hết vống liếng rồi à?”
Hi Thanh xua đám tôi tớ về, quay lại nói: “Đâu đó. Vương Hoán Chi nói phải chúc mừng điện hạ, những thứ này đều được đưa tới từ biệt viện nhà họ Vương. Đằng nào thì nhà họ Vương cũng có rất nhiều tiền, làm gì phải khách sáo với hắn”.
Bạch Đàn xì một tiếng, biết ngay mà, một kẻ tham tiền như hắn làm gì lại hào phóng như vậy.
Vô Cấu sợ Tư Mã Tấn, sống chết không chịu đến ăn cùng. Bạch Đàn không biết làm sao được, đành phải chia một chút đồ ăn cho Vô Cấu, sau đó ba người ăn mừng trong thư phòng.
Hi Thanh giơ chén rượu lên, vạn phần cảm khái: “Dữu Thế Đạo cứ thế chết rồi, đúng là hả hê lòng người”.
Tư Mã Tấn uống một hợp rượu, im lặng không nói.
Bạch Đàn chẳng muốn nói với hắn nữa. Dữu Thế Đạo vốn cũng đáng chết, may mà không ảnh hưởng đến việc khôi phục tước vị của hắn, chỉ có điều muốn làm thái tử thì sợ rằng sau này còn phải bị chỉ trích nhiều.
Nàng cúi đầu uống một ngụm rượu, có chút phiền lòng.
Hi Thanh không giỏi uống rượu, nhưng hắn lại không hề biết điều. Rõ ràng là chuyện vui của Bạch Đàn và Tư Mã Tấn nhưng hắn lại là người kích động nhất, uống hết chén này đến chén khác, chẳng bao lâu đã say khướt.
Bạch Đàn thấy hai gò má hắn ửng đỏ, hai mắt phát sáng, cảm thấy không ổn liền đưa tay huơ huơ trước mặt hắn: “Này, đây là số mấy?”
Hi Thanh nắm bàn tay nàng vuốt ve: “Ai da, đẹp lắm, đẹp lắm”.
Tư Mã Tấn cầm đũa gõ lên tay hắn, Hi Thanh bị đau rụt tay lại, vừa nhìn sang Tư Mã Tấn lại phấn chấn: “Điện hạ à…”
Gọi xong một tiếng này, hắn sửa sang lại vạt áo, đột nhiên quay mặt về phía Tư Mã Tấn cúi lạy: “Tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”.
Bạch Đàn sợ quá, ném đũa chạy ra đóng cửa lại, quay về đẩy Hi Thanh một cái: “Ngươi điên à? Không sợ tai vách mạch rừng hay sao?”
Hi Thanh để ý gì mấy việc này, vẫn quỳ đoan đoan chính chính, lại bắt đầu khẽ hát, hát xong đột nhiên đấm xuống đất khóc lớn: “Đáng thương quá, Mai Nương lại phải hầu hạ một kẻ khốn kiếp như vậy…”
Bạch Đàn thật sự không chịu nổi nữa, rót một chén trà nguội hắt lên mặt hắn: “Ngươi còn tiếp tục phát điên nữa là tất cả chúng ta đều phải mất mạng hết”.
Hi Thanh sửng sốt, nước trà trên mặt rõ xuống tong tong, con ngươi đảo liên hồi: “Vừa rồi ta nói cái gì thế?”
Bạch Đàn trợn mắt nhìn hắn: “Ngươi dám nhận người khác làm hoàng đế, còn mắng bệ hạ, có phải ngươi muốn chết không?”
Hi Thanh bỗng dưng cười một tiếng: “Hắn vốn đã không phải người tốt gì, vì sao ta không thể mắng hắn chứ?”
“…”
Không đợi Bạch Đàn nói chuyện, hắn lại kéo tay áo nàng lau mặt, ghé vào gần thì thầm: “Đàn Đàn này, hắn thật sự không phải người tốt gì, thật sự. Hắn lừa văn võ cả triều, lừa khắp thiên hạ, cũng lừa ngươi và Mai Nương…”
Nói đến đoạn sau lưỡi đã cứng đờ.
Bạch Đàn sững sờ nhìn Tư Mã Tấn, hắn vẫn ngồi bình thản, ánh mắt nhìn nàng chằm chằm.
Nàng mím môi, nâng chén rượu lên uống một ngụm. Thôi, chính mình cũng uống cho say vậy, còn có thể coi như không biết gì.
Bây giờ mà có một người xông vào, nàng chỉ có thể nói không biết gã này để tránh bị liên lụy.
Rầm ôột tiếng, có người xông vào thật. Bạch Đàn sợ đến mức đánh rơi chén rượu, thấy người đến là Vương Hoán Chi mới thở phào nhẹ nhõm.
“Hình như tại hạ đến muộn rồi, các vị đều rượu quá ba tuần rồi đúng không?”
Vương Hoán Chi cười cười đi tới, lại bị Hi Thanh kéo tới gần: “Nào nào, để anh nói với ngươi một bí mật”.
Bạch Đàn sợ mất hồn mất vía, vội vàng lao tới chen vào giữa hai người này: “Đừng nghe hắn nói bậy, không có bí mật gì cả”.
Nhưng Hi Thanh vẫn giữ chặt Vương Hoán Chi không buông, Vương Hoán Chi cũng rất tò mò, chủ động sáp đến trước mặt hắn: “Tốt, nói đi”.
Hi Thanh ghé sát vào tai hắn, còn chưa nói gì đã ọe một tiếng nôn đầy vai hắn.
Vương đại công tử lập tức xanh mặt, nhảy dựng lên chạy ra cửa, quả thực là chạy như điên không quay đầu lại.
Bạch Đàn thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy rượu trong người cũng bắt đầu bốc lên, ngã bệt xuống đất, chóng mặt váng đầu.
Tư Mã Tấn đi tới kéo nàng về phòng, nàng vẫn còn lo lắng cho Hi Thanh nhưng đầu óc đã không nghe sai khiến nữa, gần như là dựa vào người Tư Mã Tấn đi về phòng.
Nàng đổ vật xuống giường ngủ luôn, sau đó cảm thấy có người dùng khăn ấm lau mặt nàng mới mở mắt ra, lờ mờ nhìn thấy gương mặt Tư Mã Tấn. Nàng cảm thấy miệng khô lưỡi khô: “Thiên Linh, ngươi muốn làm hoàng đế không?”
Tư Mã Tấn dừng tay lại một lát, nói gì đó nhưng nàng không nghe rõ.
Bạch Đàn đưa tay vít cổ hắn tới bên tai mình để nghe cho rõ, lại cảm thấy da dẻ bên cổ hắn sờ thật là thoải mái, thế là lại sờ sờ một lát.
Tư Mã Tấn ghé miệng sát bên tai nàng nhưng không nói gì, tự nhiên khẽ cắn vành tai nàng.
Bạch Đàn cảm thấy ngứa ngáy, vội tránh ra. Hắn lại đuổi theo, đè nàng xuống. Nhưng lúc hắn định hôn tiếp thì nàng đã chìm vào giấc ngủ say.
Tư Mã Tấn chán nản đứng lên, đành phải dùng chiếc khăn đó tự mình lau mặt.
Hôm sau thức dậy, Bạch Đàn vẫn cảm thấy đau đầu, bên cạnh không có Tư Mã Tấn, đại khái là đã vào triều sớm.
Nàng rửa mặt súc miệng, ra ngoài đi đến phòng của Tư Mã Tấn, trên đường gặp Vô Cấu liền hỏi dò, quả nhiên đêm qua Hi Thanh ngủ ở đây.
Cửa phòng ngủ dành cho khách đang khép hờ, Bạch Đàn mở cửa đi vào, Hi Thanh đã dậy, đang ngồi bên án uống trà gừng cho tỉnh rượu, vừa xoa thái dương vừa chào hỏi nàng: “Ngươi tỉnh rồi à?”
“Đúng vậy”. Bạch Đàn tươi cười khép cửa lại, đi tới trước mặt hắn, đột nhiên tóm cổ áo hắn kéo lên: “Tối qua ngươi mượn rượu giả điên giỏi lắm mà, bây giờ không điên tiếp đi?”
Hi Thanh bị nàng tóm cổ áo nhưng vẫn không quên uống hết bát trà gừng, cười hì hì nói: “Ôi chao, đó là rượu nói mà”.
“Ta thấy không phải ngươi say mà là cố ý nói những lời đó trước mặt ta, đúng không?” Bạch Đàn lạnh mặt: “Ngươi vẫn làm việc cho Tư Mã Tấn đúng không? Lúc đầu ngươi kêu Kỳ Phong bắt ta đến phủ của hắn là cố ý đẩy ta đến trước mặt hắn đúng không?”
Hi Thanh ngượng ngùng: “Biết ngay là không thể giấu được ngươi mà”.
Bạch Đàn buông tay ra: “Ngươi làm như vậy là bởi vì các học trò của ta là con em thế gia, có thể lợi dụng được đúng không? Tư Mã Tấn muốn nhòm ngó ngôi vị hoàng đế à?”
Hi Thanh buồn cười: “Cái gì gọi là nhòm ngó ngôi vị hoàng đế? Đó vốn chính là của hắn, hắn lấy lại là chuyện đương nhiên”.
“Thế còn đương kim bệ hạ? Tối qua vì sao ngươi lại nói bệ hạ như vậy?”
Hi Thanh thở dài: “Dù tối hôm qua là rượu nói nhưng những lời có liên quan đến vị bệ hạ kia lại một câu không giả, hắn không tốt như ngươi nghĩ đâu”.
“…Hoang đường”. Bạch Đàn đứng thẳng người lên: “Ta mười mấy tuổi đã biết bệ hạ, khi còn là Dự Chương Vương vẫn là một người khoan dung, yêu dân, rất được kính trọng. Bây giờ làm đế vương cũng được thế gia ủng hộ, ngươi chĩa mũi nhọn vào bệ hạ cũng phải có chừng mực”.
Hi Thanh sờ sờ mũi: “Ngươi không tin cũng không có gì lạ. Ngay cả văn võ trong triều hắn còn lừa gạt được, ngay cả Mai Nương sống cùng hắn mười mấy năm cũng không nhìn ra, huống hồ là ngươi”.
Bạch Đàn thật sự không hiểu: “Ngươi nói những lời này dù sao cũng phải có căn cứ chứ?”
Hi Thanh vừa định nói tiếp thì bên ngoài có tiếng Vô Cấu gọi: “Sư tôn, sư tôn”.
Bạch Đàn đi ra cửa: “Có chuyện gì thế?”
Vô Cấu nói: “Có một nội thị mời sư tôn vào cung”.
Bạch Đàn quay vào nhìn Hi Thanh một cái rồi về phòng thay y phục.
Tư Mã Huyền tính thời gian rất chuẩn, sau khi bãi triều quay về ngự thư phòng thì Bạch Đàn cũng vừa đến.
Hôm nay nàng mặc váy mềm bằng gấm màu trắng, phía trên có hình thêu tinh xảo, vừa nhìn đã biết là xuất xứ từ Ngô Quận. Khuôn mặt trắng trẻo chỉ đánh chút phấn, nàng đứng ở trước án chào Tư Mã Huyền, thân hình mảnh dẻ, tư thế đoan trang.
Nàng không phải đẹp tuyệt trần, lại có phong cốt riêng, khó trách người như Tư Mã Tấn cũng phải động lòng.
Nụ cười trên mặt Tư Mã Huyền hơi thu lại: “Hôm nay mời nàng vào cung chính là vì chuyện mật chỉ lần trước, Lăng Đô Vương đã khôi phục tước vị, nhưng muốn trở thành thái tử thì còn xa mới đủ. Bây giờ Trẫm lại nhận được một tấu chương, nói chuyện của hai người ở Ngô Quận”.
Bạch Đàn lo sợ thót tim.
Tư Mã Huyền nhìn nàng: “Việc này liên quan đến danh tiết của nàng, cũng liên quan đến đến việc Lăng Đô Vương sau này có thể trở thành thái tử hay không. Trẫm đã đè chuyện này xuống, bây giờ Trẫm muốn chính miệng hỏi nàng một câu, chỉ cần nàng còn coi hắn là học trò, sẵn sàng tiếp tục dạy bảo hắn, Trẫm liền tin nàng”.
Ngoài mặt Bạch Đàn vẫn bình tĩnh như cũ, trong lòng lại như dời sông lấp biển.
Lúc nàng và Tư Mã Tấn cùng nhau bỏ trốn, hắn là một thứ dân. Còn bây giờ hắn là Lăng Đô Vương, nàng có thể không để ý danh tiết, nhưng không thể không để ý đến tiền đồ của hắn.
Hắn muốn làm hoàng đế không? Vạn nhất hắn muốn làm hoàng đế, hôm nay nàng lại nói thật thì chẳng khác nào chặn đường làm thái tử của hắn.
Mặc dù trong lòng nàng không muốn hắn đi vào thâm cung này, nhưng nàng cũng không thể tự ý thay đổi ý nguyện của hắn vì những suy nghĩ tư tâm của mình.
“Bạch Đàn”. Tư Mã Huyền gọi nàng: “Nàng nói đi, chỉ cần nàng nói, Trẫm sẽ tin”.
Bạch Đàn ngẩng đầu nhìn hắn. Hi Thanh là bạn thân nhiều năm của nàng, sẽ không vô duyên vô cớ lừa nàng. Nhưng người trước mắt nhã nhặn như vậy, hoàn toàn không giống những lời Hi Thanh nói. Nàng không thể phán đoán dụng ý của Tư Mã Huyền, đương nhiên cũng không thể trả lời bừa, chỉ có thể vòng vo.
“Bệ hạ cũng biết Lăng Đô Vương gây thù oán khắp nơi vì bản tính của mình, khó tránh khỏi sẽ có người vu oan giá họa. Đã có một Dữu Thế Đạo, giờ có thêm những người khác cũng không có gì lạ”.
Tư Mã Huyền cười cười: “Nói vậy thì hai người không hề có chuyện gì không thích đáng?”
“Vâng”. Bạch Đàn chăm chú nhìn mũi chân, không thể nói là không thích đáng, dù sao cũng đã được Dương Tứ chứng hôn, không phải nàng khi quân.
Ngón tay Tư Mã Huyền cầm bản tấu chương đó, mỉm cười không nói.
Nội thị bên ngoài đột nhiên thông truyền một tiếng, cửa điện mở ra, Tư Mã Tấn bước nhanh vào.
Bạch Đàn lén liếc mắt nhìn hắn, khuôn mặt hắn quá mức ủ dột, lễ phục thân vương lại thật sự trang trọng, tiếng ngọc bội leng keng theo nhịp bước chân, quý phái xa lạ làm người khác sinh lòng ngưỡng mộ.
Tư Mã Tấn lại không nhìn nàng, cũng không hề nhìn ngang ngó dọc, đi thẳng đến trước mặt Tư Mã Huyền chào: “Bệ hạ, thần đệ cầu kiến, có một yêu cầu quá đáng”.
Tư Mã Huyền nâng tay: “Nói đi”.
Lúc này Tư Mã Tấn mới nhìn Bạch Đàn một cái: “Xin bệ hạ tứ hôn, sắc phong Bạch Đàn làm vương phi của thần đệ”.
“…”
Bạch Đàn suýt nữa ngất xỉu. Ngươi không nhầm đấy chứ? Ta ở đây vòng vèo một hồi lâu, một câu của ngươi phá tan hết bao nhiêu công sức của ta rồi.
Nàng lặng lẽ tự véo bắp đùi, tức chết rồi, không muốn nói gì nữa. Gan đau, dạ dày đau, não cũng đau…