Phủ Lăng Đô Vương bị niêm phong. Dữu Thế Đạo và Tư Mã Diệp đích thân đến một chuyến, đã sắp đào ba thước đất rồi, thậm chí còn đến địa lao Tư Mã Tấn ngược đãi tù nhân để tìm kiếm một lượt, nhưng đừng nói là binh phù mà ngay cả một chiếc lông gà cũng không có.
Tư Mã Diệp cười ha hả, vẫn đầy hòa khí như bình thường: “Nghĩa Thành hầu cần gì phải để ý như thế? Dù sao hắn cũng không phải thân vương nữa, có binh phù thì có thể thế nào? Huống hồ có binh phù cũng phải ghép lại với nửa miếng còn lại trong tay bệ hạ mới có thể dùng được mà”.
Dữu Thế Đạo vừa đi ra ngoài vừa nói: “Không thể nói thế được. Dưới tay hắn có mười hai tên bộ tướng, mười hai người này đều là tâm phúc của hắn, dù không thấy nửa miếng binh phù của hoàng đế cũng vẫn nghe điều động của hắn như thường. Nhưng không có binh phù của hắn thì chúng ta lại không thể tiếp quản binh mã của hắn”.
Tư Mã Diệp hiển nhiên không đồng ý lắm: “Tư Mã Tấn vừa bị trục xuất khỏi đô thành, Nghĩa Thành hầu đã vội vã tiếp quản binh mã của hắn, việc làm này không khỏi làm người khác chú ý, các tộc lớn Vương Tạ và bệ hạ đều sẽ đề phòng ngài”.
Dữu Thế Đạo không dừng bước: “Bản hầu cũng không muốn như vậy, nhưng chẳng lẽ ngài không nhìn thấy Tư Mã Huyền đã đề phòng bản hầu rồi sao? Thời gian này khi vào triều lúc nào hắn cũng chĩa mũi dùi vào bản hầu!”
Tư Mã Diệp nói: “Bệ hạ cũng là muốn giữ mạng Tư Mã Tấn thôi, tính tình bệ hạ vốn khoan dung lương thiện mà”.
Dữu Thế Đạo chỉ muốn cười lạnh: “Hắn giữ được mạng thì sao? Bây giờ không còn người che chở, bản hầu có thể diệt trừ hắn dễ dàng”.
“Cũng đúng”. Tư Mã Diệp đưa mắt nhìn Dữu Thế Đạo phất tay áo trèo lên xe, vẻ tươi cười trên mặt lại nhạt đi.
Nghe một người ngoài tuyên bố phải diệt trừ người nhà Tư Mã của mình, ai có thể giữ sắc mặt dễ coi được.
Trong biệt viện nhà họ Bạch ở Đông Sơn rất yên lặng. Tất cả các học trò đều không còn đến sương phòng phía tây.
Đình úy nhận định Bạch Đàn là đồng mưu sát hại thân vương trước mặt văn võ cả triều, mặc dù cuối cùng không định tội nhưng danh tiếng của Bạch Đàn đã bị hủy hoại, những sĩ tộc đó đương nhiên sẽ không để con em trong nhà đến cầu học nữa.
Ngay cả Tạ Như Kiều cũng bị Tạ thái úy cấm túc. Bây giờ Bạch Đàn quả thực là một người mà ai ai cũng sợ trốn tránh không kịp.
Bạch Đàn sớm đã đoán được chuyện này. Trên đường từ nhà lao về nàng cũng đã nghĩ xong rồi, nàng phải đến Ngô Quận.
Trước kia vẫn nghĩ đợi dạy xong loạt học trò này, mình cũng dành dụm được đủ tiền, có thể đến Ngô Quận. Sau đó dính dáng đến Lăng Đô Vương, nàng lại muốn đợi đến lúc hắn xuất sư, còn có thể nhận được một mảnh đất phong.
Bây giờ Lăng Đô Vương đã không còn, các học trò cũng không đến, nàng còn có gì để do dự, đương nhiên bây giờ phải đi ngay.
Vốn Vô Cấu đòi đi theo, nhưng Bạch Đàn lại muốn Vô Cấu ở lại đây trông nhà.
Đương nhiên chủ yếu là bởi vì hai người đi đường phải chi tiêu tốn kém, cho nên Bạch Đàn nói với Vô Cấu là mình đến Ngô Quận trướ, sau khi sắp xếp xong xuôi sẽ viết thư về gọi Vô Cấu đi theo.
Sáng hôm nay Vô Cấu vừa dậy đã bắt đầu thu thập đồ đạc cho nàng, dọn dẹp xong xuôi đã gần đến trưa.
Vô Cấu cầm một bao hành lý vào thư phòng, vừa đặt xuống đã nói: “Sư tôn, một mình dư tôn đi đường, không sợ trên đường đi gặp nguy hiểm sao?”
Bạch Đàn đang dọn sách, không hề ngẩng đầu lên: “Trước kia nguy hiểm đều là nhằm vào Lăng Đô Vương, bây giờ còn có thể có nguy hiểm gì nữa”.
Vô Cấu nghe nàng nói vậy cũng yên tâm, nhớ tới cảnh ngộ của Lăng Đô Vương cũng có chút cảm khái. Một người uy phong như vậy mà vẫn bị trục xuất khỏi đô thành, bây giờ cũng không biết đang lưu lạc nơi đâu.
Ngoài sân đột nhiên có động tĩnh. Bạch Đàn đặt sách xuống ra ngoài xem, thì ra là mấy tôi tớ của phủ thái phó vừa xông vào viện.
Nàng cũng không bất ngờ. Phụ thân nàng sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy. Bây giờ nàng đã sa sút như ông ta mong muốn, đương nhiên ông ta có thể ép nàng về.
Biệt viện không còn có thị vệ của phủ Lăng Đô Vương bảo vệ, hai ba gã tôi tớ cứ thế xông vào, dứt khoát nói: “Mời tiểu thư theo bọn ta về phủ thái phó”.
Bạch Đàn đứng ở cửa phòng sách, ngoắc ngoắc ngón tay với Vô Cấu. Vô Cấu lập tức lấy chổi mang tới, vung chổi quét thẳng ra ngoài.
Đám tôi tớ chưa từng thấy điệu bộ dũng mãnh như vậy, bị quét một đống bụi vào người mới bừng tỉnh, vội vàng định khống chế Vô Cấu. Đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng quát lớn, bọn chúng chưa kịp quay lại thì Bạch Đống đã xông tới, giật chiếc chổi trong tay Vô Cấu vung lên đánh loạn xạ.
“Đồ khốn, các ngươi dám động thủ với tiểu thư nhà mình hả? Các ngươi không muốn sống nữa sao?”
Đám tôi tớ ôm đầu chạy ra ngoài cổng viện, trong lòng ấm ức gần chết: “Sao thiếu gia lại nói thế được, rõ ràng là tiểu thư động thủ trước mà”.
“Vậy sao các ngươi còn dám đánh trả?” Bạch Đống đuổi theo bọn chúng ra đến cổng, mấy tôi tớ đó sớm đã chạy như điên xuống sơn đạo.
Bạch Đống đánh người xong đưa chổi cho Vô Cấu, xách vạt áo bước nhanh đi tìm Bạch Đàn. Bạch Đàn lại đi dọn sách rồi, không hề bị ảnh hưởng bởi những động tĩnh bên ngoài.
“A tỷ, em có thứ này cho chị”. Bạch Đống kể lại chuyện Vệ Tuyển đến đây mượn sách với Bạch Đàn, lấy chiếc túi gấm đó từ trong lòng ra nhét vào trong tay nàng.
Túi gấm hơi nặng, Bạch Đàn ước lượng một chút rồi mở ra xem, đó là một con thú nhỏ bằng đồng thau ngoại hình kì dị.
Họ Vệ ở Hà Đông Vũ Lăng tự nhiên đến mượn sách làm gì? Nàng cho rằng chủ yếu là đến để đưa cho nàng thứ này.
Nàng cũng biết phân biệt đồ cổ, chỉ thoáng nhìn đã nhận ra đây là đồ rởm.
Không phải chứ? Chiếm cả quận Vũ Lăng mà còn hẹp hòi như vậy? Cho nàng một món đồ giả cổ làm cái quái gì?
Cảm thấy không thích hợp lắm, Bạch Đàn cầm con thú đồng thau trong tay lật qua lật lại xem, lại ước lượng sức nặng. Theo lí thuyết loại thú đồng kiểu này bên trong thường rỗng, nhưng sức nặng lại như được đúc nguyên khối.
Nàng lại ghé sát vào lật đi lật lại xem mấy lượt, đột nhiên phát hiện một khe nứt nhỏ dưới đế, vội vàng kêu Bạch Đống lấy một thanh chủy thủ mang đến cho nàng.
Trên người Bạch Đống vốn vẫn có chủy thủ phòng thân, vừa rút ra đã phát hiện không đúng: “Sao vậy a tỷ? Chị nghĩ quẩn à? Đừng làm thế chứ, danh tiếng không còn nhưng ít nhất chị còn có em mà”.
Bạch Đàn giật lấy chủy thủ từ trong tay hắn: “Nói vớ vẩn gì đấy? A tỷ của em là loại người đó sao?”
Bạch Đống nghĩ lại cũng đúng, a tỷ nhà hắn vốn rất sợ chết.
Bạch Đàn cầm chủy thủ ngồi xuống sau án, dùng chủy thủ nạy khe nứt dưới đế tượng thú. Khe nứt này rất nhỏ, một mình nàng không nạy ra được. Nàng gọi Vô Cấu đến giữ tượng thú giúp mình, loay hoay đến lúc đỏ bằng mặt, cuối cùng nghe thấy cạch một tiếng.
Tượng thú bằng đồng thau tách thành hai nửa, ba vật thể từ bên trong leng keng rơi ra.
Bạch Đống oa một tiếng: “Thì ra bên trong còn có bảo bối”.
Hắn cầm trong tay nhìn một chút, vẻ mặt lại biến thành thất vọng: “Cái gì? Có ba miếng đồng nát thôi à?”
Bạch Đàn cầm ba miếng đồng nát như Bạch Đống nói lên xem xét cẩn thận. Hình hổ bằng đồng, phần thân một bên điêu khắc tinh tế, bên kia phẳng lì nhẵn bóng. Nàng lật mặt dưới lên xem, chỗ giáp lai lại còn có kí hiệu.
Đây là…
Nàng thầm giật mình, cất hết ba miếng đồng vào trong túi gấm, cẩn thận cất vào trong lòng, lập tức chuẩn bị ra ngoài.
Trước khi rời khỏi nhà tù, Tư Mã Tấn nói với nàng bây giờ hắn chỉ có thể tín nhiệm nàng, thì ra là nói chuyện này.
Lúc này Bạch Đống mới để ý đến bọc hành lí nàng để trên án, vội vàng hỏi: “A tỷ phải đi à?”
Bạch Đàn cầm áo choàng khoác lên, vừa buộc dây lưng vừa nói: “Không đi chờ phụ thân đến bắt chị về à?”
“Không phải là chị định đi tìm sát thần đấy chứ?”
Bạch Đàn dừng tay, không nói gì.
Nếu là trước kia chắc chắn Bạch Đống sẽ ngăn cản nàng, nhưng hôm nay hắn lại không nói gì.
Lần này Bạch Đàn gặp nạn, hắn lại hiểu ra rất nhiều chuyện. Nếu còn tiếp tục quậy phá như trước kia, hắn sẽ không giúp gì được chị gái mình.
Ngay cả vào tù thăm hỏi nàng, hắn cũng phải dựa vào Tạ Như Kiều.
Bạch Đống đột nhiên cảm thấy phụ thân hắn sắp xếp rất đúng, hắn nên có tiền đồ của chính mình, ít nhất nếu lúc này chính hắn có năng lực, a tỷ của hắn sẽ chưa đến mức phải ra đi.
“A tỷ đi đường nếu gặp việc khó cứ quay về. Bất kể đi đâu cũng vậy, nhớ viết thư cho em báo bình an. Đợi sau này em có sự nghiệp rồi, em nhất định sẽ không để đám tiểu nhân trên triều đình bắt nạt chị”.
Bạch Đống nói xong những lời này liền chạy ra cửa, không khác gì trốn chạy, đuổi theo cũng không đuổi kịp, làm Bạch Đàn kinh ngạc rất lâu mới hoàn hồn.
Có phải mộ tổ nhà họ Bạch của nàng bốc khói xanh rồi hay không mà tên nhóc này lại nói được những lời như vậy.
Vô Cấu vốn cho rằng sáng mai sư tôn mới xuất phát, bây giờ đã sắp đến trưa rồi, không hề thích hợp để lên đường, không ngờ nàng đã chuẩn bị xong, lập tức sẽ ra ngoài.
Trước khi đi Bạch Đàn đến phòng Tư Mã Tấn trước kia xem một lần, không có thứ gì, nếu có cũng bị Kỳ Phong và Cố Trình mang đi rồi.
Ra đến cổng biệt viện, Vô Cấu đưa bọc hành lý cho nàng, khuôn mặt đau khổ.
Bạch Đàn khoác áo choàng lên, buông mạng che mặt trên mũ xuống, trợn mắt nhìn Vô Cấu một cái: “Có phải không về nữa đâu, trò đau lòng như vậy làm gì, cứ như vi sư gặp chuyện thê thảm lắm ấy”.
Vô Cấu dùng hai ngón tay kéo hai bên miệng lên thành một nụ cười: “Sư tôn đi thong thả”.
“Như thế còn tạm được”. Bạch Đàn cất bước ra ngoài.
Đi dọc theo sơn đạo hẹp xuống đến lưng chừng núi, bước chân Bạch Đàn chợt dừng lại.
Trần Ngưng cầm phất trần đứng ở đó, còn có cả các học trò của nàng, không thiếu một người nào.
“Đông vúi thế nhỉ? Mọi người đến tiễn ta đấy à?” Nàng cười đi tới.
Trần Ngưng niệm đạo hiệu: “Phước Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, ta đến xem phong cảnh, không liên quan gì”.
Bạch Đàn cũng không để ý, ánh mắt nhìn một lượt các học trò. Ôi, học phí cũng là một khoản thu nhập không nhỏ, bây giờ thì hết rồi.
“Đi về hết đi, giấu gia đình chạy tới đây, về nhà kiểu gì cũng bị mắng”.
Nàng phải duy trì phong độ, đi cũng phải đi cho hiên ngang, đặc biệt là trước mặt các học trò của mình.
Các học trò lại không động, trong đó có một người hỏi: “Sư tôn sau này còn quay về không?”
Bạch Đàn khoanh tay mà đứng: “Vi sư cũng không nói sau này sẽ không dạy học nữa, chỉ có điều thời gian này có chuyện gì xảy ra với vi sư, các trò đều đã biết cả. Với những điều tiếng đó, vi sư thật sự không thể dạy các trò nữa. Nếu sau này vi sư có thể gột sạch oan khuất, các trò cũng sẵn sàng nhận vi sư làm thầy, biệt viện này sẽ vẫn mở rộng cửa đón các trò”.
Các học trò lập tức tới tấp tỏ thái độ.
“Trò sẽ chờ sư tôn”.
“Trò nhất định sẽ quay lại”.
“Trò cũng thế”.
Bọn chúng thật sự không muốn rời khỏi chỗ này, một đám thiếu niên tuổi tác xấp xỉ cùng nhau học tập đương nhiên vui hơn mời tiên sinh đến phủ dạy bảo một mình mình nhiều.
Chỉ có điều… vụ án đó có thể được xóa bỏ không? Bọn chúng cho rằng Lăng Đô Vương có thể đã làm việc đó thật.
Bạch Đàn vẫn giữ vững phong thái người thầy: “Các trò trọng tình trọng nghĩa, nói rõ vi sư dạy bảo không tồi. Điểm này có thể cha mẹ các trò sẽ cảm thấy không tốt, có thể sẽ trái ngược với lợi ích của gia tộc các trò, nhưng sau này khi các trò vào triều đình sẽ thấy trọng tình trọng nghĩa là điều đáng quý nhất. Các trò phải luôn ghi nhớ bản tâm ban đầu của mình”.
Nói xong lời này nàng liền cất bước. Bước chân vừa động, cũng không biết là ai dẫn đầu, các học trò trước mặt lần lượt tung vạt áo hành đại lễ với nàng.
Bạch Đàn đứng thẳng người, mỉm cười gật đầu, sau đó dọc theo sơn đạo chậm rãi xuống núi.
Ai nói nàng nghèo? Những học trò này không phải là tài sản quý giá nhất hay sao? Mang theo tình nghĩa đó, đừng nói Ngô Quận, nơi nào nàng cũng có thể đi được.
Ra khỏi Đông Sơn rẽ trái lên đường cái quan, tiếp tục đi thẳng về nam liền có thể đến Ngô Quận.
Bạch Đàn lại không đi thẳng về phía nam mà đi thẳng đến đại doanh binh mã của Tư Mã Tấn đóng quân ở ngoại ô. Nàng cho rằng Tư Mã Tấn có thể đang ở gần đó.
Đi đến chiều muộn mới nhìn thấy doanh trướng san sát phía xa, Kỳ Phong và Cố Trình đang dẫn binh mã về doanh trại sau giờ thao luyện, không ngừng cao giọng quát hét, có lẽ là tâm tình không tốt.
Bạch Đàn cũng không bất ngờ. Lúc như thế này làm gì có ai tâm tình tốt đẹp chứ.
Đang suy nghĩ đột nhiên thấy mặt đất dưới chân chấn động, nàng vội tránh sang bên cạnh, không ngờ lại hụt chân giẫm thẳng xuống rãnh nước bên đường, bàn chân dính đầy bùn đất.
Một đội quân nhân mặc áo giáp đánh ngựa chạy qua trên đường cái quan, tốc độ cực nhanh. Vừa rồi nếu phản ứng chậm một chút, chắc chắn nàng đã bị ngựa xéo rồi.
May mà nàng là người đã từng chạy nạn, không đến nỗi non kinh nghiệm như vậy.
Vừa bước lên đường cái quan tiếp tục đi, đám người phía trước không ngờ lại quay về, một người trong đó quát lớn từ xa: “Bạch Đàn dừng bước, khoanh tay chịu trói sẽ tha không giết”.
Bạch Đàn kinh hãi quay đầu chạy như điên, vừa chạy vừa sờ sờ trong lòng.
Vốn tưởng trên đường sẽ không có nguy hiểm, nhưng bây giờ mang theo thứ này thì không nhất định.
Vệ Tuyển đưa thứ này cho nàng, chưa chắc có thể giấu trời vượt biển, chẳng lẽ đã bị người khác phát hiện rồi?
Không thể so tốc độ với những người này trên đường lớn được, nàng nhảy xuống ruộng muốn chạy về phía quân doanh. Chỉ cần tới gần, Kỳ Phong và Cố Trình phát hiện nhất định sẽ ra tay tương trợ.
Bạch Đàn băng qua ruộng rau, quay lại nhìn. Cả đội binh mã đó đánh ngựa đuổi theo nàng, ruộng rau xanh tốt bị ngựa giẫm tan nát.
Thôi chết rồi! Chủ ruộng mà biết sẽ bắt nàng bồi thường mất!
Cánh đồng này liền với núi, vượt qua núi đến một hồ nước, qua hồ nước chính là thôn xóm. Bạch Đàn chợt nhận ra, hồ nước này chính là nơi Tư Mã Tấn cứu người lần trước.
Đối phương dù sao cũng nhiều người, một mình nàng chắc chắn không chạy được lâu. Nàng chỉ có thể chạy vào trong núi.
Phía sau thỉnh thoảng lại có tên bắn tới nhưng chỉ để đe dọa, không có ý định lấy mạng nàng. Sau đó tên bắn càng ngày càng ít, bởi vì vó ngựa lún xuống đất ruộng rất khó kéo cung ổn định. Nàng cũng tính được điểm này nên mới chạy băng qua đồng.
Chạy đến bên kia cánh đồng quay lại nhìn lần nữa, những người đó đã xuống ngựa đuổi theo. Đột nhiên có mấy người ngã xuống không kêu tiếng nào, cũng không bò dậy nữa.
Bạch Đàn ngây người, nhìn thấy một đội nhân mã đứng trên đường cái quan xa xa, mỗi người tay cầm cung tên, cầm đầu là một tướng lĩnh da trắng cao lớn.
Nàng ngồi thụp xuống xuộng rau, vạch lá rau ra nhìn, cảm thấy có vẻ hơi quen mắt. Ngẫm nghĩ hồi lâu cuối cùng mới nhớ ra, lần trước lúc mừng thọ phụ thân nàng, nàng đã gặp người này một lần. Hình như khi đó hắn đi theo Lịch Dương Vương, tên là Đoàn Giám.
Nàng đương nhiên nhớ cái tên này. Lần trước Tư Mã Tấn còn nhận được một phong thư khuyên hắn trừ khử người này.
Rốt cuộc là địch hay là bạn cũng không rõ, Bạch Đàn không có thời gian suy nghĩ, thừa dịp bọn chúng hỗn chiến vội chui vào rừng núi.
Nàng đã quá quen với núi non, nhưng núi không có sơn đạo vẫn rất khó đi. Nàng cởi chiếc áo choàng được cành cây cào rách, gạt cành gai đi về phía trước. Phía sau lại có tiếng bước chân, nàng quay lại nhìn, có hai ba quân nhân vẫn theo sát không rời.
Bạch Đàn véo chính mình một cái, bị véo đau quả nhiên có tinh thần hơn, bước chân tưởng như không bước được nữa lại tiếp tục bước tới như thường.
Bắp chân bị gai cào bị thương, nhưng bây giờ đang nguy hiểm đến tính mạng nên cũng không cảm thấy đau nữa.
Núi này khác Đông Sơn, không có người cư trú, càng đi vào sâu cây cối càng rậm rạp. Bạch Đàn vừa muốn tìm một chỗ kín đáo ẩn náu, phía sau đột nhiên có người hô to: “Ở đây! Tìm được Tư Mã Tấn rồi!”
Nàng sững sờ, thò đầu ra xem. Một truy binh trong đó đột nhiên trúng tên giữa ngực ngã xuống.
Cổ tay bị tóm chặt, có người kéo nàng. Nàng vừa quay lại đã nhìn thấy Tư Mã Tấn một tay cầm cung: “Đi!”
Bạch Đàn không ngờ lại gặp mặt Tư Mã Tấn trong hoàn cảnh này nhưng cũng không kịp nói gì, theo hắn chạy thẳng ra bìa rừng đến bên hồ nước. Nàng có dự cảm không ổn, còn chưa kịp ngăn cản hắn thì đã bị kéo nhảy xuống hồ.
Lạnh, đúng là lạnh thấu xương.
Bạch Đàn không biết bơi, bị sặc nước, khó chịu gần chết.
Tư Mã Tấn dùng một tay đỡ nàng bơi về phía trước. Truy binh phía sau có lẽ bị Đoàn Giám ngăn chặn, không đuổi theo nữa.
Sóng gợn xao động mặt nước, trên bờ cuối cùng không còn động tĩnh.
Bạch Đàn gần như dán sát người Tư Mã Tấn, hoang mang lo sợ ôm cổ hắn: “Nhanh lên, nhanh lên, mau lên bờ”.
Tư Mã Tấn ôm chặt nàng, đang định bơi vào bờ thì một mái chèo chĩa tới trước mặt. Hai người đồng thời ngẩng đầu lên nhìn, một chiếc thuyền đánh cá dừng lại bên cạnh, một người phụ nữ đứng trên thuyền, ngược sáng nên không thấy rõ tướng mạo.
Bạch Đàn đưa tay bắt được mái chèo, một người đàn ông phía sau người phụ nữ đi ra hỗ trợ. Kéo nàng lên thuyền xong, người đàn ông này định quay lại kéo Tư Mã Tấn nhưng hắn đã tự mình lật người lên thuyền.
Người phụ nữ cầm mái chèo đứng ở mũi thuyền, quan sát tướng mạo hai người một lát, đột nhiên lộ vẻ kinh ngạc: “Điện hạ?”
Tư Mã Tấn ngước mắt lên, khẽ chau mày: “Ngươi biết ta?”
Bạch Đàn ôm cổ ho vài tiếng, cuối cùng mới bình tĩnh lại nhìn người phụ nữ đó, vẻ mặt cực kì kinh ngạc: “Thái Dung?”
Không ngờ sẽ gặp lại Thái Dung, mà còn gặp lại trong tình cảnh chật vật như bây giờ.
“Bạch tiểu thư còn nhớ ta”. Thái Dung nhìn Tư Mã Tấn một cái, hắn vẫn không nhận ra cô nàng như trước kia.
Bạch Đàn rất kinh ngạc, kinh ngạc nhất là sự thay đổi của Thái Dung. Thái Dung đã không còn như trước mà đã có da có thịt, dễ coi hơn trước kia nhiều. Đến lúc nhìn thấy bụng dưới Thái Dung hơi nhô lên, Bạch Đàn đã hiểu.
“Ngươi thành thân rồi à?”
Thái Dung gật đầu, chỉ người đàn ông đứng bên cạnh: “Đây là phu quân ta, tên là Hà Điền”.
Đó là một người đàn ông rất rắn chắc, tướng mạo nghiêm túc, nước da ngăm đen, thoạt nhìn đã biết là một người cần mẫn tháo vát. Nghe thấy Thái Dung giới thiệu, Hà Điền cười một cái với Bạch Đàn rồi quay đầu đi, bởi vì bây giờ Bạch Đàn đang ướt sũng, hắn không tiện nhìn lâu.
Trời đã sắp tối, Thái Dung kêu Hà Điền chống thuyền về.
Hai vợ chồng sống ở thôn gần đây, một ngôi nhà có vườn tược vuông vức, góc vườn quây hàng rào thành một chuồng gà, mấy con gà lục cục kiếm ăn trong chuồng. Trên tường treo mấy con cá phơi khô, nhà rất nhỏ nhưng quét dọn sạch sẽ ngăn nắp.
Quần áo của Bạch Đàn và Tư Mã Tấn đã ướt hết, Thái Dung lấy quần áo của mình và Hà Điền cho hai người thay, dù hơi nhỏ nhưng cũng chỉ có thể cố gắng mặc tạm.
Đến tận bây giờ Tư Mã Tấn vẫn chưa thôi cảnh giác. Hắn ngồi bên bàn, vũ khí lại vẫn để bên tay chứ không cất đi.
Hà Điền thấy vậy không dám đến gần, kéo Thái Dung sang một bên hỏi xem tại sao lại biết hai người này, dường như không phải người lương thiện.
Thái Dung ậm ờ bịa một lí do, nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Tư Mã Tấn cũng không muốn đến gần nên về phòng mình may vá.
Bạch Đàn mang quần áo ướt ra ngoài phơi, vào nhà nhìn thấy Tư Mã Tấn mặc quần áo của Hà Điền không vừa người, lại cảm thấy hơi buồn cười. Nào biết Tư Mã Tấn nhìn nàng rồi lại lên tiếng trước: “Ân sư ăn mặc thế này đúng là trăm năm khó gặp”.
Ngươi mới là ngàn năm khó gặp!
Vừa lên đường đã bị kinh động, Bạch Đàn ngồi bên bàn uống trà nguội một lát, vắt mái tóc ướt rồi đứng dậy đi vào buồng trong.
Thái Dung đang may quần áo trẻ con, thấy nàng vào chỉ ngước mắt lên một cái rồi lại buông xuống.
Bạch Đàn biết tình hình bây giờ hơi khó xử, nhưng dù thế nào cũng vẫn phải cảm ơn: “Hôm nay đúng là làm phiền hai người, sáng mai chúng tôi sẽ đi. Bây giờ cũng không phải lúc làm khách, đợi khi nào rảnh rỗi sẽ quay lại sau”.
Thái Dung cúi đầu xe chỉ luồn kim: “Gia đình hoàn cảnh không có gì chiêu đãi, mong hai vị đừng chê trách”.
Thực ra Thái Dung cũng đã nghe nói chuyện của Tư Mã Tấn, chuyện lần này quả thật quá lớn, có lẽ khắp thiên hạ không ai không biết.
Mà cũng thật tình cờ, cảnh còn người mất, không ngờ còn có thể gặp lại nhau.
Không biết Thái Dung nói với Hà Điền thế nào mà thái độ của Hà Điền lại rất nhiệt tình, bữa tối còn thịt một con gà.
Bạch Đàn cảm thấy xấu hổ, sờ khắp toàn thân, móc ra một đôi hoa tai ngọc trên người đưa cho Hà Điền, nói là cho em bé nên hắn đành phải nhận lấy.
Đại khái là Thái Dung cảm thấy khó xử, đa số thời gian ở trong phòng, cả cơm tối cũng ăn trong phòng luôn.
Ăn cơm xong, Hà Điền lại lấy nước nóng đến cho họ rửa mặt chuẩn bị đi ngủ.
Nhà quá nhỏ, chỉ có một gian phòng chính một gian buồng trong. Vợ chồng người ta chắc chắn phải ở buồng trong, Tư Mã Tấn và Bạch Đàn đương nhiên chỉ có thể ngủ ở phòng ngoài.
Hà Điền dùng cánh cửa bỏ đi kê lên ghế băng thành hai cái giường, trải đệm đan bằng lau sậy, thêm một lớp sợi bông, phủ vải thô lên trên, lại mang hai chiếc chăn bông ra, thế là thành hai chiếc giường ấm áp.
Bạch Đàn lấy làm lạ, nàng chưa bao giờ ngủ trên một chiếc giường như thế này.
“Phòng hơi nhỏ, hai vị chịu khó một chút”. Hà Điền hơi ngượng ngùng. Hai cái giường của Bạch Đàn và Tư Mã Tấn quá gần nhau, không khác gì một cái giường to.
Buồng trong đã tắt đèn dầu, Bạch Đàn cũng biết là củi gạo dầu muối đắt đỏ, không nên lãng phí dầu thắp của người ta nên lên giường nằm trước: “Điện… ơ, Thiên Linh, đi ngủ sớm một chút đi”.
Tư Mã Tấn lại không ngủ, ngồi bên cạnh bàn thổi tắt đèn: “Ân sư ngủ đi, ta canh gác”.
Trước lúc đèn tắt Bạch Đàn nhìn thấy vẻ ủ rũ của hắn. Mấy ngày nay sợ là lúc nào hắn cũng ở trong tình trạng như vậy.
“Đoàn Giám là trò bố trí à?”
“Ờ”.
Bạch Đàn trở mình: “Vậy trò còn lo lắng cái gì nữa? Không thể cứ không ngủ mãi được”.
Trong phòng yên lặng một lát. Cánh cửa bên cạnh có tiếng động, Tư Mã Tấn đã nằm lên đó.
Bạch Đàn quay sang, trong bóng đêm cũng không thấy rõ mặt hắn, hạ giọng hỏi: “Có phải lần đầu tiên trò ngủ loại giường này không?”
Giọng Tư Mã Tấn cũng rất thấp: “Thế này đã là gì. Trước kia đi đánh trận, có giường ngủ là tốt lắm rồi”.
Bạch Đàn mím môi. Hắn mặc dù xuất thân quý trụ nhưng lại không được sống cuộc sống của quý trụ.
Tư Mã Tấn đột nhiên hỏi: “Vì sao ân sư không ở lại Đông Sơn?”
“Thì không ở được nữa thôi”.
“Ta còn tưởng ân sư đến tìm ta chứ”.
Bạch Đàn xi một tiếng: “Trò gửi vi sư món đồ quý giá như vậy mà còn đợi vi sư đi tìm sao? Sớm muộn gì trò cũng đến tìm vi sư mà”.
Đó chính là binh phù của hắn, ba mươi vạn binh mã đấy. Nàng lấy chiếc túi gấm từ trong lòng ra, cố ý vuốt ve phát ra tiếng động leng keng.
Tư Mã Tấn đột nhiên đưa tay giật lấy, nhân tiện kéo luôn cả người nàng sang, một tay đặt bên hông nàng, âm thanh càng ngày càng thấp: “Những người đó muốn bắt ân sư chính là để dẫn ta ra ngoài. Ta nhận được binh phù rồi, sáng mai ân sư quay về đi. Chỉ cần không ra khỏi Đông Sơn, bọn chúng cùng lắm chỉ theo dõi nhất cử nhất động của ân sư thôi”.
Bạch Đàn chống tay lên ngực hắn, có thể cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ của hắn, lại không nói ra được lời nào.
Đúng thế, đích xác là nàng đến tìm hắn.
Hôm sau Tư Mã Tấn dậy từ lúc trời còn chưa sáng.
Bạch Đàn cả đêm chập chờn, nghe thấy động tĩnh liền bò dậy. Hắn đã thu thập đồ đạc ra ngoài, tay chân nhẹ nhàng, thậm chí mở cửa cũng không phát ra tiếng động.
Bạch Đàn đuổi theo, vừa ra cửa đã lạnh run lên vì gió sớm.
Tư Mã Tấn sớm đã nhìn thấy nàng nhưng vẫn đi thẳng một mạch tới chân núi, không ngờ lại có một con ngựa buộc vào gốc cây.
“Về đi. Ta biết ân sư rất hảo tâm”. Hắn cởi dây buộc ngựa chuẩn bị đi.
Toàn thân Bạch Đàn dâng trào nhiệt huyết, đột nhiên nàng lao tới tóm tay áo hắn: “Chúng ta cùng bỏ trốn đi”.
Tư Mã Tấn quay đầu lại, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc dưới ánh sáng lờ nhờ.
Bạch Đàn được gió thu thổi cho bình tĩnh lại, thấy ánh mắt kinh ngạc của hắn lại hơi khó xử, nhíu mày nói: “Có bỏ trốn hay không? Không thì thôi!”
Nói xong buông tay áo hắn ra định đi về.
Tay nàng lập tức bị tóm lấy. Tư Mã Tấn bế ngang người nàng, xoay người lên ngựa, phi nhanh mà đi.