Tư Mã Tấn lần này đến vội vàng, đi cũng nhanh chóng. Bạch Đàn cũng không kì quái trước hành vi của hắn, chắc chắn là tại hắn ghen với bệ hạ.
Nhưng lần này không phải lúc hắn đang phát bệnh, đây là hắn chính đại quang minh bắt nạt nàng.
Nàng xoa xoa môi, lại vỗ vỗ mặt, lấy lại tinh thần đi ra cửa.
Nội thị vẫn còn sợ hãi chưa đứng dậy.
Nàng lấy ra một chút bạc vụn từ trong tay áo, nhân lúc đỡ nội thị lên lén nhét vào trong tay hắn: “Công công, Lăng Đô Vương không tới đây, đúng không?”
Nội thị đã hầu hạ trong cung một thời gian dài, mọi chuyện đều đã quen đường quen lối, ung dung cất bạc vụn vào trong tay áo, cúi đầu nói: “Nô tì không gặp Lăng Đô Vương, chỉ có nô tì đi cùng tiểu thư đến lấy thư cảo”.
Bạch Đàn cười gật đầu, trong lòng vẫn xót bạc vụn của mình.
Đều tại Tư Mã Tấn, đã được sơ múi lại còn bắt nàng phải bỏ tiền!
Chỉnh biên sách sử toàn là quan văn, bất kể quan giai cao thấp nhưng tất cả đều là đàn ông, chưa bao giờ phải nghe một phụ nữ chỉ đạo.
Bạch Đàn được nội thị dẫn đến ngồi sau tiểu án, hơi mất tự nhiên vì phía dưới luôn có quan chức nhìn trộm, có người tò mò, có người chỉ là vì bất mãn.
Nàng coi như không nhìn thấy, cúi đầu đối chiếu thư cảo, khoanh mấy chỗ viết sai giao cho nội thị chuyển xuống viết lại.
Nội thị cầm thư cảo tìm đến chỗ người chắp bút, giọng nói hết sức kính cẩn. Người đó hiển nhiên không để vào mắt, chỉ sửa qua loa rồi lại đưa lên.
Bạch Đàn cầm lấy thoáng nhìn rồi đưa ngay cho nội thị: “Trả lại, tiếp tục viết lại”.
Nội thị khẽ nói nhỏ bên tai Bạch Đàn: “Tiểu thư khoan dung một chút, vị kia là Hoàn thị công tử”.
Bạch Đàn đã hiểu vì sao Tư Mã Huyền không hài lòng với thành quả trước đây. Các ngươi làm ăn như vậy, có thể biên ra sách sử kiểu gì?
“Hoàn thị công tử thì sao? Không biết viết chữ à?”
Nội thị sửng sốt: “Đương nhiên là biết”.
“Thế thì trả về viết lại”.
Thấy nàng kiên quyết, nội thị đành phải làm theo, mang thư cảo đến nói với Hoàn thị công tử. Đối phương lại không vui, đứng dậy nói: “Chắc là tiểu thư coi tại hạ như học trò của mình? Một câu trả về viết lại là xong à? Làm gì có vấn đề nào? Tại hạ thấy rõ ràng là tiểu thư vô cơ sgaay sự”.
Bạch Đàn không vội vàng không tức giận: “Ta đâu có coi công tử là học trò của mình. Học trò của ta đều có thể phát hiện chỗ sai mà công tử lại không nhìn ra, loại học trò này ta cũng không dám nhận”.
Họ Hoàn cũng là sĩ tộc lớn, đâu thèm để họ Bạch vào mắt, huống hồ còn bị nàng chế nhạo trước mặt bao người. Hắn hừ lạnh một tiếng rồi phất tay áo bỏ ra ngoài.
Chuyện này cũng rất bình thường, một người mới đến, tất nhiên sẽ có người làm khó dễ.
Bạch Đàn chỉ muốn mau làm xong việc chứ không để ý những người này đánh giá nàng thế nào, dù sao sau này cũng không cần gặp nhau nữa.
Những người khác xem náo nhiệt, phát hiện tiểu thư nhà họ Bạch thật sự không dễ chọc, thảo nào lại có thể quản thúc được sát thần Lăng Đô Vương.
Biết Bạch Đàn còn chưa ăn tối, dường như cũng đã chuẩn bị từ lâu, một lát sau nội thị liền đến mời nàng đi dùng cơm.
Bạch Đàn đang đói mà xấu hổ không dám kêu, may mà nội thị đến mời, nàng vội đi theo đến thiên điện, trước mắt là đầy một bàn thức ăn ngon.
Đúng là được ưu ái mà sợ, nơi này là ngoại cung mà việc phục thị lại tận tâm không khác gì nội cung.
Nàng cầm lấy đũa gắp một miếng ăn thử, đột nhiên nhớ tới Tư Mã Tấn lúc trước vội vã vào cung, cũng không biết trước khi lên đường hắn có ăn cơm hay không.
Đã sắp chuyển màu rồi, bình thường thời gian này là lúc hắn phát bệnh, không biết hắn có phát tác trên chiến trường hay không. Trước kia hắn ở bên ngoài một mình không biết phải ứng phó thế nào.
Dặn Hi Thanh cùng đi với hắn thì tốt…
Đang suy nghĩ miên man chợt nghe thấy nội thị nói: “Tiểu thư có lẽ không biết, đồ ăn hôm nay đều là bệ hạ đích thân chọn”.
Bạch Đàn dừng đũa một chút, cười cười sửa lại cho hắn: “Là quý phi chọn à?”
Nội thị cười lắc đầu: “Là bệ hạ đích thân chọn, nô tì phụng mệnh đi truyền thiện, sao có thể nhầm được”.
Bạch Đàn thở dài. Tư Mã Huyền chăm sóc nàng như vậy, nàng cũng không dám ghét công việc mệt nhọc này nữa.
Tuy nói chỉ mấy canh giờ, nhưng trong mấy canh giờ này phải đọc quá nhiều thư cảo cũng rất mệt mỏi.
Vừa gà gật vừa đi ra cửa cung, chợt thấy xa xa có một dãy đèn đuốc hết sức chướng mắt, nàng ngẩng đầu lên nhìn, thấy đế vương được một đám người hầu vây quanh, long bào đỏ đen, minh châu trên mão rực rỡ.
Bạch Đàn không biết hắn có nhìn về phái này không nhưng vẫn thi lễ từ xa, cũng xấu hổ không ngủ gà ngủ gật nữa mà nghiêm trang đi ra cửa cung.
Tư Mã Huyền đi về phía nội cung, nội thị bên cạnh nhỏ giọng nói: “Trước khi xuất chinh Lăng Đô Vương đã vào cung”.
Tư Mã Huyền gật đầu.
Đúng là muốn gì được nấy, có lúc cũng thấy rất hâm mộ.
Về đến tẩm điện, không ngờ Bạch Hoán Mai vẫn đang đợi hắn. Nàng ngồi ở đó không biết đang nghĩ gì, trên mặt có chút u sầu, trên bàn bày một đống tranh.
Nhìn thấy Tư Mã Huyền về, Bạch Hoán Mai vội vàng đứng dậy chào: “Bệ hạ, tranh vẽ các nữ tử sĩ tộc đã được đưa đến cho bệ hạ chọn lựa, sau thu hoặc xuân đến sẽ có thể đón vào cung”.
Tư Mã Huyền không nhìn những cuốn tranh đó, đưa tay đỡ Bạch Hoán Mai lên: “Không cần xem, chỉ thêm phiền lòng”.
Hắn đột nhiên nắm chặt tay Bạch Hoán Mai: “Người nàng không thích, Trẫm sẽ không đón vào cung”.
Bạch Hoán Mai kinh ngạc nhìn hắn, đôi mắt dịu dàng dường như cũng chứa một chút chân tình. Trong lòng vui sướng, không rõ là vui thay cho gia tộc hay là vui cho chính mình.
***
Chiến sự Dực Dương vẫn còn tiếp diễn, Bạch Đàn vẫn không nhận được tin tức.
Các học trò của nàng nghe người trong nhà nói nhiều, cũng biết nhiều hơn nàng. Ban ngày lúc đi vào sương phòng phía tây giảng bài, nàng nghe các học trò mồm năm miệng mười thảo luận chuyện Lăng Đô Vương quay lại chiến trường, còn nói về gã Nghĩa Thành hầu Dữu Thế Đạo nữa.
“Đoàn Giám đánh không thắng là bình thường, phụ thân ta nói quân của Nghĩa Thành hầu không ai chỉ huy được, chỉ có chính hắn mới ra lệnh được”.
“Không biết Lăng Đô Vương đến có thể điều động được hay không”.
“Lăng Đô Vương là ai chứ? Không nghe lời cứ chém luôn là xong”.
“Nếu chém thì đã tốt, sợ nhất là hắn hành hạ ngược đãi, như thế mới là thảm nhất”.
Bạch Đàn ngồi ngay ngắn, gõ gõ bàn ra hiệu cho mọi người yên tĩnh nghe giảng, trong lòng lại cũng đang cân nhắc.
Nghĩa Thành hầu Dữu Thế Đạo xuất thân gia đình ngoại thích, người trong tộc của tiên thái hậu, cả Dự Châu rộng lớn như vậy đều bị hắn chiếm lấy, quả thực là có ý chiếm đất xưng vương.
Nàng là người nhiều năm không màng thế sự mà cũng biết những chuyện này, có thể thấy người này rất có thế lực, các thân vương bình thường cũng không sánh nổi. Tư Mã Tấn đến mượn binh mà từ tay hắn không dễ dàng gì.
Thời tiết cũng thật kì lạ, vừa hôm qua còn oi bức mà hôm nay đã mát mẻ hơn nhiều, dường như thoáng cái đã thực sự sang thu.
Bạch Đàn đưa mắt nhìn các học trò tan lớp, lập tức gọi Vô Cấu đi ăn cơm. Nàng phải ăn vội cho xong để vào cung làm việc.
Nội thị cũng đến rất sớm, vừa nhìn thấy nàng dùng cơm trong sảnh liền cáo lỗi: “Tiểu thư cảm thấy đồ ăn trong cung không hợp khẩu vị sao? Bệ hạ đã đích thân chọn lựa, nếu tiểu thư không thích có thể nói thẳng, chúng nô tì sẽ chuẩn bị những món khác”.
Bạch Đàn vội nói không dám. Nàng chỉ cảm thấy không ổn, nàng vào cung là để làm việc, đó là nơi nào? Bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm, hoàng đế tốt với nàng như vậy, truyền ra sẽ không ổn lắm, trong lòng chị họ của nàng cũng không được thoải mái.
Dùng cơm xong, lúc vào cung Bạch Đàn đột nhiên lại nhớ tới gã công tử họ Hoàn đó, cũng không biết hôm nay hắn có đến không.
Hôm nay nàng tới sớm hơn tối qua một chút, nhưng lúc vào cửa điện lại cảm thấy người còn nhiều hơn tối qua.
Bạch Đàn quan sát một lượt, phát hiện Hoàn thị công tử quả nhiên không đến, người ngồi trên chỗ của hắn lại là Chu Chỉ.
Vừa nhìn thấy nàng, Chu Chỉ đã bước ra đón: “Sư tôn, bệ hạ lệnh cho học trò đến hỗ trợ sư tôn”.
Bạch Đàn hơi hoảng hốt, đại khái là Tư Mã Huyền biết chuyện tối qua Hoàn thị công tử bật lại nàng mấy câu, nhưng hắn lại không hỏi câu nào đã thay thế Hoàn thị công tử luôn rồi, còn thay bằng học trò của nàng nữa, dường như nàng được quan tâm quá mức rồi.
Ngoài mặt nàng vẫn hàn huyên điềm nhiên như không: “Trò thăng chức nhanh thật đấy”.
Chu Chỉ nói: “Vương công tử nâng đỡ rất nhiều, trò chỉ là được chiếu cố thôi”.
Vương Hoán Chi lại nâng đỡ Chu Chỉ, Bạch Đàn thật sự không nghĩ tới chuyện này. Nhớ lại trước đây Vương Hoán Chi cũng thường xuyên qua lại với Tư Mã Tấn, nàng cũng hiểu ra được vài phần, người nâng đỡ Chu Chỉ thực ra chính là Tư Mã Tấn.
Những người khác vẫn không muốn trao đổi nhiều với Bạch Đàn nhưng xem tình hình này trong lòng cũng đã hiểu được đại khái. Bệ hạ mời vị tiểu thư họ Bạch này đến chỉ sợ không đơn giản vì cái danh văn tài của nàng mà còn vì quan hệ với quý phi và Lăng Đô Vương nữa. Nhìn xem, Hoàn thị công tử vừa mới cãi lại vài câu đã lập tức bị thay bằng người khác rồi.
***
Quận Dực Dương đã vào thu từ lâu, gió thổi cả ngày, hai má khô ráp.
Tư Mã Tấn đánh ngựa tuần tra trước trận một lượt, lúc về doanh nhìn thấy đại kì của Nghĩa Thành hầu Dữu Thế Đạo đang đi xa dần.
Có năm vạn binh mã mà hắn lưu luyến thế, dùng dằng đến hôm nay mới chịu trở lại Dự Châu.
Đoàn Giám từ bên ngoài vào doanh, nhìn theo ánh mắt hắn và cũng thắc mắc: “Nghĩa Thành hầu đề phòng thuộc hạ đã đành, vì sao còn phải đề phòng điện hạ như vậy?”
Tư Mã Tấn hừ lạnh: “Xem ra Lịch Dương Vương chưa nói với ngươi về người này. Người này có quyền thế hôm nay toàn bộ là dựa vào xảo trá đa nghi”.
Đoàn Giám thật sự chưa nghe Lịch Dương Vương nói tỉ mỉ, hắn chỉ biết Lịch Dương Vương và Lăng Đô Vương đột nhiên lại hợp tác với nhau, còn vì sao thì hắn hoàn toàn không biết.
May mà lúc trước mình không làm gì, nếu không chỉ sợ bây giờ đã khó giữ được mạng. Đi theo Lịch Dương Vương có rủi ro rất cao, vì Lịch Dương Vương vốn là loại gió chiều nào theo chiều đấy.
Nghĩ xong ngẩng đầu lên xem, Kỳ Phong và Cố Trình đứng bên cạnh khoanh tay nhìn hắn với vẻ mặt chán ghét.
Đúng vậy, trong mắt bọn chúng mình cũng là loại cỏ mọc mái tường…
Dực Dương là chiến trường quen thuộc nhất của Tư Mã Tấn, Tần quốc là kẻ thù quen thuộc nhất của hắn, sự tàn nhẫn hiếu sát của hắn được thể hiện đặc biệt rõ ràng đối với người Tần.
Từng có lần sứ thần nước Tần đến đàm phán, vào thành lại thấy hai bên treo đầy xác quân Tần, kéo dài nguyên một con phố, tử trạng đáng sợ. Sứ thần sợ đến mức bỏ trốn về nước ngay trong đêm, từ đó trở đi nước Tần chỉ cần nghe đại danh Tư Mã Tấn đã run sợ.
Bây giờ hắn đã đến đây, quân Tần đương nhiên không dám lơ là, xuất binh lúc nào cũng phải lựa chọn thời cơ thật tốt, hắn muốn chiếm lại hai tòa thành trì đã mất cũng không dễ dàng.
Hai quân giằng co mấy ngày, cuối cùng khai chiến, chém giết kịch liệt, tiếng kêu vang xa ngàn dặm. Ruộng tốt đều bị giẫm đạp hỏng hết, xác chết trôi đầy trên sông, nước sông biến thành màu đỏ, trăm họ lánh nạn tứ tán.
Tư Mã Tấn trúng thương trên người, chỉ băng bó qua loa rồi lại ra chiến trường.
Thân vương của một nước còn dũng mãnh như thế, các binh sĩ thật sự không có lí do gì mà không bán mạng. Trận chiến này đánh tới đêm khuya mới ngừng, đại tướng địch quốc bị Tư Mã Tấn bắt sống tại chỗ.
Lúc hắn cầm kiếm đi tới, đối phương là một người dân tộc Khương cao to mà cả người lại run rẩy, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Kỳ Phong và Cố Trình đều cho rằng hắn sẽ hành hạ tướng địch đến chết như thường ngày, không ngờ Tư Mã Tấn đứng một lúc, đột nhiên vung kiếm chém rơi đầu hắn.
Nhanh gọn như vậy thật sự không phải tác phong của hắn. Kỳ Phong ơ một tiếng: “Điện hạ, ngài…”
Tư Mã Tấn ném thanh kiếm dính máu cho Cố Trình: “Mọi tù binh đều giết, trực tiếp chém đầu, không cần chơi nữa”.
Kỳ Phong và Cố Trình trợn mắt há mồm. Điện hạ đã chơi chán rồi hay sao mà không hành hạ tù binh nữa? Hay là lại định cải tà quy chính giống như lần trước?
***
Bạch Đàn ngày nào cũng bận rộn, nhưng mỗi ngày về đến thư phòng đều lục tìm trên án một lượt.
Hôm nay vẫn không nhận được thư của hắn.
Đúng lúc này Tạ Như Kiều đi vào, sắc mặt vui mừng: “Tiểu thư biết không, hôm nay Lăng Đô Vương lại viết thư cho nhà họ Tạ”.
Bạch Đàn đang lục lọi lập tức dừng tay, nói khô khốc: “Thế à”.
“Đúng vậy, hắn viết thư cho gia phụ, nói là muốn vùng đất phong của Tạ gia quận Cối Kê làm của hồi môn. Gia phụ rất giận dữ, đó là mảnh đất phong tốt nhất của Tạ gia, là căn cơ của nhà họ Tạ”.
Tạ Như Kiều nói xong liền cười hì hì: “Lăng Đô Vương làm vậy rõ ràng là không muốn thông hôn”.
Lông mày Bạch Đàn khẽ động: “Thì ra là thế”.
Vô Cấu đột nhiên chạy vào: “Sư tôn sư tôn, tin chiến thắng đã truyền khắp đô thành, Lăng Đô Vương lại không để lại tù binh”.
Tạ Như Kiều nghe vậy tái mặt: “Hắn… Hắn lại hành hạ tù binh đến chết!”
Nói xong che miệng vội vã đi ra cửa.
Đúng lúc Bạch Đống đi vào, suýt nữa bị Tạ Như Kiều va phải. Chỉ nghe thấy loáng thoáng cái gì mà hành hạ đến chết, hắn trợn mắt nhìn Bạch Đàn: “A tỷ, Tạ gia tiểu thư làm sao thế?”
“… Bị Lăng Đô Vương dọa”.
“Ai da, vậy chị phải giải thích chứ, ngàn vạn lần không thể để cô ta ghét bỏ Lăng Đô Vương được, nếu không cô ta không chịu lấy hắn thì làm thế nào?” Bạch Đống xách vạt áo định đuổi theo: “Từ từ đã, ngươi nghe ta giải thích, Lăng Đô Vương thực ra là người rất tốt!”
Có thể nghe thấy câu này từ miệng Bạch Đống cũng là một chuyện hiếm có.
Bạch Đàn và Vô Cấu im lặng không nói được gì.
Buổi tối Bạch Đàn vào cung chỉnh biên sách sử theo thường lệ.
Bận rộn đến nửa đêm còn chưa xong, Bạch Đàn đã mệt, nội thị đột nhiên đến mời nàng: “Bệ hạ từ lâu vẫn muốn xem thành quả, tiểu thư mau cùng nô tì đi kiến giá”.
Bạch Đàn đành phải lấy tinh thần, đến chỗ giá sách lấy một tập thư cảo đã chỉnh sửa xong mang đến gặp Tư Mã Huyền.
Trong ngự thư phòng đèn đuốc sáng choang, Tư Mã Huyền quay lại lo liệu chính vụ, lại chìm trong đống tấu chương như thường ngày.
Quyền thế của thế gia môn phiệt tầng tầng lớp lớp, bao bọc xung quanh khiến hoàng quyền ở giữa bị che khuất hết. Trước khi Tư Mã Huyền xem xét, những tấu chương này đều đã được thừa tướng Vương Phô xem qua rồi mới đưa tới. Các vị đế vương trước đây đều bất mãn hoặc lười biếng vì chuyện này, đa số chỉ phê chuẩn có lệ, chỉ có Tư Mã Huyền mới cẩn thận, cần cù xem xét từng bản một.
Lúc Bạch Đàn đi vào, Tư Mã Huyền đang uống trà. Nghe thấy nội thị bẩm báo một tiếng, hắn ngước mắt nhìn lên, lập tức tươi cười.
“Mau tới cho Trẫm xem nàng làm thế nào”.
Bạch Đàn trình thư cảo lên, buông tay đứng bên dưới chờ hắn đánh giá.
“Tốt hơn lần trước nhiều, lần trước sách sử toàn ghi lại những lời khoe khoang hoặc nịnh bợ đế vương bản triều, thật sự không làm sao đọc nổi”.
Bạch Đàn nói: “Vậy có phải Bạch Đàn không cần nịnh bợ bệ hạ nữa không? Cứ viết bừa về bệ hạ sẽ không bị phạt chứ?”
Tư Mã Huyền ngước mắt lên cười với nàng: “Chẳng mấy khi thấy nàng nói đùa với Trẫm”.
Bạch Đàn hơi xấu hổ, thấy Tư Mã Huyền nói nhẹ nhàng như vậy mới tự nhiên hơn một chút.
“Có lẽ nàng đã lâu không nói chuyện với Trẫm như vậy, lúc nào cũng cung cung kính kính”. Tư Mã Huyền thở dài, vẫy tay gọi nàng đến gần.
Bạch Đàn do dự một lát rồi mới đi tới, đến bên án liền dừng lại.
Tư Mã Huyền trải tấm bản đồ ra trước mắt, cầm bút son quay sang nhìn nàng: “Nàng đứng như vậy có thấy rõ bản đồ không?”
Bạch Đàn đành phải ngồi xuống bên cạnh hắn, ánh mắt rơi vào tấm bản đồ.
Chiếc bút son trong tay Tư Mã Huyền khoanh một vòng quanh khu Thái Hồ ở Ngô Quận: “Thích chỗ này không?”
Hai mắt sáng ngời, Bạch Đàn liên tục gật đầu: “Thích”.
Mảnh đất sát bên Thái Hồ, dựa vào núi, nhìn xuống nước, phong cảnh đặc sắc, ai mà không thích chứ!
Âm thanh của Tư Mã Huyền vang lên bên tai nàng: “Vậy sau này Trẫm sẽ cắt mảnh đó làm đất phong cho nàng”.
Bạch Đàn mừng rỡ như mở cờ trong bụng nhưng vẫn giữ được một chút lí trí. Nàng buông mắt ngượng ngùng nhìn hắn: “Bệ hạ… Bạch Đàn còn chưa hoàn thành việc bệ hạ phân phó”.
“Nàng dạy rất tốt. Nghe nói lần này mặc dù Lăng Đô Vương không để lại tù binh nhưng cũng không hành hạ tù binh đến chết, mảnh đất phong này sớm muộn cũng là của nàng”.
Bạch Đàn cảm động suýt khóc, may mà sát thần không hại nàng lần nữa. Lại đưa mắt nhìn mảnh đất phong, quả thực nàng chỉ hận không thể ghi tên mình lên đó.
Tư Mã Huyền hơi cảm khái: “Trẫm còn nhớ hình ảnh hắn nhất quyết rời đô đi kiến công lập nghiệp năm xưa, thoáng cái đã mười mấy năm rồi. Trẫm vẫn cảm thấy thẹn với hắn, luôn bao che hắn, nhưng lại sợ dung dưỡng sát tâm của hắn, bây giờ cuối cùng cũng yên lòng hơn đôi chút. Hi vọng hắn đừng sớm nở tối tàn như lần trước, nàng còn phải tiếp tục dạy dỗ chu đáo mới được”.
Bạch Đàn do dự chốc lát rồi mới gật đầu.
Nụ cười trên mặt Tư Mã Huyền nhạt đi vài phần: “Sao vậy? Nàng đa không coi hắn là học trò của mình nữa à?”
Bạch Đàn lắc đầu: “Không, Bạch Đàn vẫn coi Lăng Đô Vương là học trò. Chỉ có điều Bạch Đàn vẫn luôn tin tưởng Lăng Đô Vương còn giữ bản tâm, có lẽ từ trước đến nay Lăng Đô Vương vẫn không cần Bạch Đàn dạy bảo”.
Tư Mã Huyền chậm rãi gấp bản đồ lại, ghé vào gần một chút, gần như chỉ khẽ cúi đầu đã có thể chạm vào tóc mai của nàng: “Tất nhiên nàng cũng đã làm hắn thay đổi rất nhiều, đây là công lao của nàng, không cần từ chối”.
Bạch Đàn sao có thể từ chối được chứ, nàng còn ao ước mở bản đồ ra xem lại lần nữa thì có: “Bệ hạ đã nói như vậy, Bạch Đàn xin khấu tạ thiên ân”.
Tư Mã Huyền đột nhiên nói: “Nàng cũng đã nghe a tỷ của nàng nói rồi…”
“Nói gì?” Bạch Đàn vô thức hỏi.
Tư Mã Huyền lại không nói tiếp, chỉ khẽ lắc đầu: “Không có gì”.
Nội thị bưng bánh ngọt và trà nóng vào, bày ra trên án, xếp thành hàng ngang, lại có đến bảy tám loại.
Tư Mã Huyền cầm một miếng lên ăn rồi đẩy đĩa đến trước mặt Bạch Đàn: “Nàng không muốn ăn cơm do Trẫm chuẩn bị thì cùng Trẫm ăn vài miếng bánh vậy”.
Bạch Đàn bận rộn đến bây giờ cũng đã đói rồi. Nàng cầm một miếng lên ăn, cảm thấy không tồi nên lại ăn mấy miếng nữa.
Tư Mã Huyền rót trà nóng cho nàng, tiện tay lau vụn bánh trên khóe miệng nàng, sau đó cả hai người đều sững sờ.
Tư Mã Huyền bình tĩnh lại trước, cười nói: “Trước kia ta với nàng cũng không phải chưa từng ăn với nhau, nàng cứ coi như đang là trước kia đi, không cần phải câu nệ như vậy”.
Bạch Đàn nghe hắn nói như vậy cũng cảm thấy không có gì nghiêm trọng nhưng vẫn khó tránh khỏi hơi lúng túng. Nàng đứng dậy nói: “Bệ hạ cứ dùng, Bạch Đàn phải ra ngoài cung rồi”.
Tư Mã Huyền gật đầu, sai người bỏ trà bánh đi: “Đi đi”.
Bạch Đàn đứng dậy chào cáo lui, đi được vài bước nhớ tới thư cảo lại quay về lấy, thoáng liếc nhìn bên mặt Tư Mã Huyền. Hắn mím chặt môi, lại buông mắt chăm chú xem các loại tấu chương.
Mất một tháng thời gian, quân Tần ở Dực Dương bị đánh đuổi hết.
Tư Mã Tấn còn chưa thu quân về triều đã sai người gửi tấu chương về cho Tư Mã Huyền.
Hắn yêu cầu chỉnh quân, lần này đại thắng toàn bộ là dựa vào ưu thế quân số, điều này nói rõ sức chiến đấu của quân đội Đại Tấn đã giảm xuống. Binh mã của Nghĩa Thành hầu cực kì lười biếng, cần chỉnh hợp huấn luyện bổ sung.
Dữu Thế Đạo cho rằng hắn không muốn trả lại binh mã, đương nhiên không yên tâm nên sai người tới Dực Dương nhìn hắn chằm chằm.
Nào biết Tư Mã Tấn lại không làm gì cả, chỉ nghiêm túc dẫn mười vạn binh mã thao luyện nửa tháng sau đó hoàn trả toàn bộ năm vạn binh mã đó cho Dữu Thế Đạo và dẫn năm vạn binh mã của chính mình lên đường về đô.
Dữu Thế Đạo không hiểu ra sao, nghi thần nghi quỷ khoảng mười ngày trong thành Dự Châu mà vẫn không biết hắn làm cái trò gì.
Kỳ Phong và Cố Trình cũng không rõ, trên đường về đô vẫn bám lấy Tư Mã Tấn hỏi nọ hỏi kia.
Đoàn Giám cũng rất cơ trí: “Điện hạ muốn thăm dò giới hạn của Nghĩa Thành hầu à?”
Tư Mã Tấn gật đầu một cái: “Rồi sẽ có một ngày gã đó rơi vào trong tay bản vương”.
Lời này nói ra lại mang vài phần hận ý, Kỳ Phong và Cố Trình chưa thể đoán trúng tâm ý điện hạ, rất bất mãn, lại bắt đầu giận dữ nhìn Đoàn Giám: Một ngọn cỏ mọc mái tường mà cũng dám giở thói huênh hoang!
Tư Mã Tấn còn chưa về đô, Tư Mã Huyền đã bố trí người đi đón, đãi ngộ khác hẳn lần trước.
Vương thừa tướng cáo lỗi mình bị đau đầu không đi nghênh đón được, thoái thác để Vương Hoán Chi đi thay.
Vốn tưởng rằng có thể tước đoạt được chút binh quyền của hắn, kết quả Tần quốc đến xâm lấn quá đúng lúc, hắn không những không mất binh quyền mà bây giờ cả địa vị cũng được nâng lên.
Vì việc này mà tâm tình Bạch Đàn rất tốt đẹp, đi lại trong cung cũng cảm thấy sống lưng thẳng hơn trước vài phần.
Có điều vẫn bực Tư Mã Tấn hành sự quá mức tùy tiện, trước khi đi lại động thủ động cước với nàng, lần này nàng tuyệt đối sẽ không đi đón hắn!
Buổi tối bận rộn đến gần nửa đêm, vừa thu xếp thư cảo đặt lên giá sách xong đi ra đã thấy Hi Thanh đứng ngoài cửa đại điện, thần thần bí bí vẫy tay với nàng.
Đã nhiều ngày không gặp hắn, Bạch Đàn hơi bất ngờ, đi tới hỏi: “Gì thế?”
“Ôi, tâm tình ta không được tốt”. Hôm nay hắn ăn ămcj chỉnh tề hiếm thấy, trong mặc áo gấm màu xanh, ngoài khoác áo bào rộng rãi, búi tóc cài trâm ngọc bích, đã có thể nhìn ra dáng dấp một quý công tử thế gia.
Bạch Đàn hỏi: “Ngươi gặp Mai nương rồi hả?”
Hi Thanh gật đầu: “Vừa rồi nàng triệu ta vào, không ngờ lại hỏi có thể điều trị cho bệ hạ hay không. Nàng hi vọng bệ hạ có con nối dõi”.
Bạch Đàn trợn trừng mắt: “Ngươi lại hẹp hòi ghen tị rồi à?”
Hi Thanh sờ sờ mũi: “Thôi không nhắc tới chuyện này nữa. Điện hạ sắp về rồi, ngươi không đi nghênh đón một chút à?”
Bạch Đàn xoay người định đi vào cửa điện: “Ta bận lắm”.
Hi Thanh giữ nàng lại: “Chờ đã, ta có thứ tốt cho ngươi”.
Hắn đưa tay lấy ra một chiếc hộp gấm từ trong tay áo nhét vào tay nàng: “Chiến lợi phẩm trong trận chiến này của Lăng Đô Vương, dạ minh châu tốt nhất của nước Tần”.
Bạch Đàn vội mở ra xem, quả nhiên là một viên ngọc rất lớn, rất tròn, gương mặt Hi Thanh trước mắt nàng cũng được chiếu sáng, mắt nàng cũng trở nên sáng rực.
Không tồi không tồi, gã sát thần này đúng là trẻ nhỏ dễ dạy, cuối cùng cũng biết hiếu kính thứ tốt cho vi sư rồi. Nàng thầm đánh giá trong lòng, quả thực hết sức vui sướng.
Đột nhiên nàng nghĩ đến chuyện gì đó: “Ngươi cũng ra chiến trường à?”
“Không phải thế. Kỳ Phong nói Tư Mã Tấn bị thương, khi đó chỉ băng bó qua loa một chút nhưng đến nay vẫn chưa khỏi hẳn, ta liền chạy tới điều trị cho hắn trên đường về”.
Bạch Đàn căng thẳng trong lòng: “Hắn không sao chứ?”
Hi Thanh nhíu mày: “Cũng không thể nói là không sao được…”
“Hắn đi đến đâu rồi? Dẫn ta đi gặp hắn”.
Hi Thanh chỉ chỉ cửa điện: “Không phải ngươi còn có việc bận hay sao?”
Bạch Đàn cất hộp gấm vào trong tay áo: “Nể mặt viên ngọc hắn tặng này, ta không thể không quan tâm đến hắn được”.
Hi Thanh tặc tặc mấy tiếng, liếc nàng một cái đầy chế nhạo rồi dẫn nàng ra ngoài cung, lúc sắp ra đến cửa cung đột nhiên dừng bước.
Bạch Đàn định thần lại nhìn, Tư Mã Tấn đang dọc theo cung đạo đi tới, áo giáp trên người còn chưa cởi ra, không ngờ lại đi thẳng vào cung, mặt mũi có vẻ gầy gò hơn một chút.
Nàng bước nhanh đi tới, nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới: “Điện hạ bị thương ở đâu?”
Tư Mã Tấn chỉ vào hõm vai mình: “Hiếm khi thấy ân sư quan tâm đến bản vương như thế”.
Bạch Đàn mím môi: “Vì điện hạ đã tặng vi sư một món quà quý giá như thế mà”.
Tư Mã Tấn nhìn Hi Thanh một cái: “Hắn đã đưa ba viên dạ minh châu đó cho ân sư rồi à? Thích không?”
“Ba viên?” Bạch Đàn quay phắt lại, Hi Thanh phía sau nhanh chân chạy mất.
“Đồ khốn! Ngươi lại dám ăn chặn của ta hả?”
Tư Mã Tấn đưa tay che miệng nàng lại: “Ân sư định để cả hoàng cung nghe thấy tiếng chửi của ân sư đấy à?”
Bạch Đàn không gạt được tay hắn ra, không có chỗ phát tiết, dứt khoát cắn lòng bàn tay hắn một miếng.
Tư Mã Tấn lại ấn tay vào miệng nàng: “Sao bản vương lại cảm thấy sau một thời gian không gặp, ân sư nhiệt tình hơn trước nhiều nhỉ?”
Bạch Đàn chán nản, đối với loại người này quả thực không thể nói lí lẽ được! Ngươi cho ta thêm ba viên dạ minh châu nữa, ta nhiệt tình cho ngươi xem!