Nguyễn Nhuyễn xem WeChat.
Trên màn hình là avatar màu đen.
Là hắn gọi! Là “sát thủ”!
Nguyễn Nhuyễn cầm điện thoại lùi về sau vài bước, xoay người, trả lời: “…… A? Chào anh?”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi mới thấp giọng nói: “Chào.”
Giọng nói bình thường qua loa điện thoại đều sẽ hơi khác nên Nguyễn Nhuyễn nghe không ra là giọng ai, nhưng lại cảm thấy quen vô cùng.
Nguyễn Nhuyễn còn đang cố gắng hồi tưởng, đã nghe thấy thanh âm bình tĩnh của đối phương: “Cô đang bận à?”
Cô sửng sốt, đưa mắt nhìn xung quanh.
Thấy rất nhiều học sinh đang chạy tới chạy lui, rất ồn ào.
Cả vị tỷ muội đang không vui mà cô đã đáp ứng phụng bồi đến khi người ta về nhà.
Sau lưng lại còn hai vị bạn học vừa mới đấu khẩu được một nửa đã bị cắt ngang, sắc mặt vô cùng không tốt đang chờ cô.
Nguyễn Nhuyễn: “…… Hình như tôi có chút việc phải làm.”
Giang Ngôn Trạm: “?”
Anh tức giận siết chặt điện thoại.
Cô ả Alpha này, đừng nói là ngay cả Omega cũng không hứng thú nha?
Hai ngày trước anh mới được xuất viện về nhà.
Người trong nhà không biết chuyện thuốc ức chế mất tác dụng, cũng không biết vòng tay ức chế của anh đã bị người động tay động chân.
Nhưng có vài người rất mẫn cảm, cảm nhận được tin tức tố của khác thường liền sôi nổi hỏi anh có phải đã đến “kỳ” hay không.
Chị anh cũng bắt đầu lải nhải —— Mỗi lần đến kỳ phát tình đều dùng thuốc, còn trẻ thì không sao, nhưng càng lớn tuổi thì càng không tốt cho sức khỏe, lỡ như sau này tuyến thể không thể phân bố tin tức tố được nữa thì sao, không thể phân bố tin tức tố thì đâu còn là Omega nữa balabala……
Giang Ngôn Trạm cũng không thèm nghe hết, cảm thấy rất phiền.
Nhưng anh còn chưa kịp nổi đoá, đã thấy chị ta đặt một đống tài liệu lên bàn.
“Em xem thử đi.” Người chị ở bên ngoài làm việc sấm rền gió cuốn, nói một là một hai là hai của anh bỗng dưng nói chuyện rất nhỏ nhẹ, “Không chừng còn tìm được người phù hợp?”
Lúc đó Giang Ngôn Trạm chỉ là lơ đãng lướt qua, không ngờ lại nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Theo lý mà nói thì “xem mắt” thông qua hệ thống ghép đôi gen sẽ không thể có được ảnh của đối phương, muốn gặp mặt thì phải có sự đồng ý của người ta.
Nhưng với khả năng của chị anh, một tấm ảnh đương nhiên không thành vấn đề.
Anh sờ tấm ảnh, khuôn mặt người trong ảnh vừa mềm vừa phúng phính, khiến người ta muốn bắt nạt.
“Trông cũng không tồi.” Giang Ngôn Trạm cầm lên, nói với chị anh, “Chị đi điều tra một chút?”
Hôm sau anh đã có được toàn bộ tư liệu của Nguyễn Nhuyễn.
Khi Giang Ngôn Trạm thấy cô vẫn đang học cấp 3, Giang Ngôn Trạm cảm thấy muốn tăng xông.
Học sinh cấp 3, tức là vẫn đang trong độ tuổi “t*ng trùng thượng não”, tuy không phải ai cũng khí huyết dâng trào như sài lang hổ báo…… Nhưng đa số đều rất dễ bị tin tức tố hấp dẫn.
Độ xứng đôi của anh và cô ta cao như vậy, nhưng cô ta không hề động tâm, đã thế còn rất bình tĩnh mà đưa anh vô thẳng bệnh viện —— Tin tức tố của anh kém hấp dẫn đến vậy sao!? Giang Ngôn Trạm cảm thấy không thể tin nổi.
Anh mỗi lần đến kỳ đều tự mình giải quyết, mà những người có thể ngửi được tin tức tố của anh chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Cho dù chán ghét thân phận Omega của bản thân nhưng anh tuyệt đối không chấp nhận được mình không hấp dẫn!
Giang Ngôn Trạm nghẹn một cục tức, nhưng vẫn tò mò Nguyễn Nhuyễn bình thường trông ra sao.
Vì thế không nhịn được mà đến cổng trường, chờ người ta tan học.
Lúc ở tiệm trà sữa, anh không trao đổi phương thức liên lạc với Nguyễn Nhuyễn là vì anh biết đêm đó sẽ có người đưa hết tư liệu của cô cho anh.
Mà quả nhiên, ngay cả WeChat của Nguyễn Nhuyễn, chị anh cũng có được.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động đi add WeChat của người khác.
Nhưng lại bị người ta bắt chờ cả buổi tối, đến tận nửa đêm.
Chờ mãi mới được chấp nhận, nói còn chưa được mấy câu, cô ta vậy mà lại dám đi ngủ mất?
Thấy đối phương nhắn anh “Ngủ ngon”, thì hôm sau anh cũng nhắn lại “Chào buổi sáng”.
Nhưng đợi cả ngày vẫn chả thấy cô rep lại.
Bây giờ cô còn dám nói cô đang bận? Cô có thể bận hơn anh không??
Giang Ngôn Trạm hít sâu một hơi, sau một lúc lâu mới nói: “…… Cô biết tôi là ai không?”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Thật khó trả lời nha.
“Sát thủ”? “Đối tượng xem mắt”?
Cứ cảm thấy gọi thế nào cũng không ổn.
Nhưng mà, sao cái câu này nghe sặc mùi tổng tài bá đạo thế nhờ?
“Biết, tôi biết mà.” Nguyễn Nhuyễn chậm rì trả lời, “Ngài có việc gì không?”
Giang Ngôn Trạm: “…… Không.” Nguyễn Nhuyễn nhỏ giọng nói: “Vậy tôi cúp máy nha, tôi còn có việc phải làm.”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Nguyễn Nhuyễn đợi vài giây, thấy vị tổng tài kia không nói gì nên cô đành phải lễ phép mà nói “Tạm biệt”, sau đó chủ động cúp máy.
Cúp máy rồi, cô mới nhìn thấy tin nhắn “Chào buổi sáng” của đối phương.
Buổi tối Nguyễn Nhuyễn có thói quen tắt nguồn điện thoại đi ngủ, sáng ra thì xem studio của mình một chút rồi lại tắt nguồn.
Đến khi tan học đi mua trà sữa cô mới mở lại, mà trước giờ cũng chả có ai nhắn nhung gì cho cô, nên cô cũng chẳng để ý.
Khi Nguyễn Nhuyễn cúp điện thoại, xoay người lại nhìn thì hai bạn học Alpha đến “nói chuyện phiếm” với cô cũng đã không thấy tăm hơi.
“Hơ.” Nguyễn Nhuyễn nghi hoặc nói, “Tụi nó đi rồi hả?” Phương Hủ hừ lạnh, uống một ngụm trà sữa lớn: “Đi rồi.
Một đám đáng ghét.”
“Tớ thấy hình như bọn nó có ác cảm với tớ.” Nguyễn Nhuyễn sờ mũi, có chút không hiểu, “Tại sao nhỉ?”
Phương Hủ thấy dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu của cô, liền không đành lòng chửi bới xả giận trước mặt cô, cảm thấy sẽ làm bẩn đôi tai thuần khiết của Nguyễn Nhuyễn.
Cậu nghĩ nghĩ, rồi dùng giọng điệu dỗ con nít nói: “Bé Nhuyễn Nhuyễn.”
Nguyễn Nhuyễn: “……?”
“Bọn nó là người xấu, còn chúng ta là người tốt,” Phương Hủ nói, “Người tốt và người xấu trời sinh sẽ ghét nhau, không cần lý do đâu.”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Tuy rằng nghe vô lý nhưng lại rất thuyết phục.
Nguyễn Nhuyễn đi dạo thêm hai vòng công viên với Phương Hủ thì trời đã tối hẳn, Phương Hủ mới chợt nhớ ra cậu còn chưa làm bài tập.
Hôm qua đi uống trà sữa cậu đã đòi “tham khảo” bài tập của Nguyễn Nhuyễn, nhưng cuối cùng lại bị phân tâm, chả làm gì hết.
Cậu thấy hối hận rồi, lẽ ra cậu nên chép bài của cô trước rồi hẵng đi chơi.
Bây giờ đã tối, Phương Hủ hỏi Nguyễn Nhuyễn có việc gì phải làm không, nếu không thì đi qua quán cà phê làm bài tập với cậu được không.
Nguyễn Nhuyễn đã làm xong bài giao về nhà từ lâu nên vui vẻ nhận lời.
Thực ra cô cũng phải dành rất nhiều thời gian làm bài nên giờ mới rảnh rỗi đó.
Trong công viên rất dễ gặp người quen, Phương Hủ thì không quan tâm “chuyện xấu” (ý là chép bài bạn) cậu làm bị người ta thấy nhưng cậu không thể để Nguyễn Nhuyễn bị bôi đen được, nên cậu dẫn cô đến một quán cà phê gần đó.
Đó là chỗ mà trước kia cậu hay chép bài với đám bạn Beta nam.
Quán không nằm ở mặt tiền nhưng giá lại cao nên thường ít học sinh lui tới, chưa kể chỗ ngồi rất thoải mái, cà phê cũng ngon, nói chung là ưu điểm nhiều kể không hết.
Nguyễn Nhuyễn nghe thấy cũng có chút hứng thú, nhưng sờ túi tiền dẹp lép của mình, cô gượng gạo đồng ý.
Bánh kem của quán rất ngon, Nguyễn Nhuyễn mua hai cái, lúc gọi đồ uống cô lấy hết can đảm bảo nhân viên cho cô thêm 50% đường (tức 150%).
Lúc trước cô rất ngại xin đường thêm, nhưng hôm nay thì khác.
Hôm nay cô là khách hàng “cao cấp” (ý là trả tiền nhiều), chắc là có thể yêu cầu một chút.
Phương Hủ đứng sau cô, thấy vậy liền bảo nhân viên cho cậu thêm 80% đường.
Nguyễn Nhuyễn sốc.
Cô hỏi Phương Hủ: “Có…!có thể yêu cầu thêm nhiều như vậy hả……?”
“Chỉ là đường thôi mà,” Phương Hủ nói, “Cậu nhìn giá cà phê đi, dù cậu có yêu cầu cho thêm 80 bao đường đi nữa thì người ta cũng cho.”
Nguyễn Nhuyễn gãi đầu.
Phương Hủ mở vở ra, vừa tìm bút vừa cười nói: “Nhuyễn a, tớ thật phục cậu.
Sao cậu đáng yêu quá vậy? Sao có thể có A đáng yêu như cậu nha?”
Nguyễn Nhuyễn nhỏ giọng nhắc nhở: “Lần trước cậu nói tớ là A công nhất mạnh mẽ nhất mà.”
“Đúng.” Phương Hủ mặt không đổi sắc nói, “Cậu là A công nhất đáng yêu nhất.”
Phương Hủ còn đang nói chuyện, cửa quán mở ra, một nhóm bảy tám người đi vào, ai cũng đều cao lớn uy mãnh, rõ ràng không hề phóng thích tin tức tố, nhưng ai cũng cảm nhận được “sự Alpha” của họ.
Ngay cả Phương Hủ đang cúi đầu nghiêm túc chép bài, cũng bị thu hút mà ngẩng đầu lên nhìn, thấy nhóm người đó vây quanh một nam nhân, cuồn cuộn đi lướt qua bàn hai người.
Nam nhân ở giữa…… Trông quen quen?
…… Anh ta là Alpha cường thế “truy” Nguyễn Nhuyễn ở tiệm trà sữa mà!!?.