Nồng Nàn Vị Yêu

Chương 14: Quay đầu là bờ



Từ lúc trở lại thành phố S, An Thành khăng khăng bắt
cô phải ở lại nhà anh.

Nơi đó chính là hang sói, Hân Nhan đương nhiên không
chịu làm theo, còn làm ngược lại, kết quả bị anh cưỡng ép lừa một lần nữa.

Anh mở của nhà ra, ôm lấy eo của cô, nói: “Từ nay nơi
này chính là nhà của chúng ta.”

Cô lườm anh một cái, nhớ tới trước kia anh vì muốn cô
đến nơi này, sử dụng đủ mánh khoé chiêu trò. Hết lần này đến lần khác cô đều
mắc lừa anh. Bây giờ nghĩ lại, một người phụ nữ nếu bị cùng một người đàn ông
lừa nhiều lần, có lẽ không phải vì cô ấy ngốc hoặc hiền lành, mà vì cô ấy cam
tâm tình nguyện.

An Thành nhất định phải ăn cơm cô nấu, giống như một
đứa trẻ bướng bỉnh, đưa ra một thực đơn thật dài cho cô.

“Anh tưởng em mở nhà hàng hả?“. Cô xem cái thực đơn
kia xong có chút dở khóc dở cười, “Hơn nữa trong nhà bếp cuả anh trống không
à“.

“Dễ thôi” Anh nắm tay cô, tươi cười vui vẻ, “Chúng ta
cùng ra ngoài mua.”

Vào siêu thị, anh giúp cô đẩy xe, còn cô thì lựa đồ
ăn. Giống như một đôi vợ chồng bình thường vậy, thật sự là làm cho người ta cảm
thấy lòng yên ấm thoải mái, chưa bao giờ ấm cúng như thế. Anh trước kia không
thích đi dạo trong siêu thị lắm, giờ phút này không hiểu sao lại rất thích loại
cảm giác này.

Anh chợt nhớ tới cái gì, cười với cô, nói: “Hồi còn
bé, anh chỉ thích quậy phá. Có một lần ở siêu thị, thừa dịp Cao Tuấn không chú
ý, đem một đôi vớ nhét vào bên trong túi sách của cậu ta. Kết quả cái máy ở lối
ra kêu lên không ngừng, cậu ta bị bảo vệ bắt đi, sợ tới mức khóc nức nở.”

Hân Nhan nghe xong cũng cười khanh khách: “Sống dưới
‘quyền chuyên chế’ của anh mà còn có thể khỏe mạnh lớn lên, anh Cao đúng là
chịu không ít khổ cực.”

Cô lại có chút tò mò, bèn hỏi: “Mà này, vậy trước đây
anh có thanh mai trúc mã gì đó hay không? Có cô bé nào từng viết thư tình hay
tặng quà gì cho anh không?”

Anh nhướn đôi mày đẹp của mình: “Sao thế, đây có phải
yêu cầu anh khai báo lịch sử tình trường?”

Cô khẽ cười: “Chỉ tò mò thôi. Muốn biết bệnh trăng hoa
trước kia của anh, có phải là bẩm sinh hay không thôi.”

Anh cười sung sướng, choàng tay ôm vai cô: “Đương
nhiên không phải. Trước đây anh cực kỳ ghét bọn con gái, bọn họ tối ngày cứ
quấn quýt lấy anh, không khác gì đám ruồi bọ, anh ghét phiền phức.”

Giọng điệu nói chuyện dương dương tự đắc.

Cô nhịn không được vỗ vai anh, cười đáp: “Em biết rồi,
hóa ra anh mắc bệnh tự kỷ bẩm sinh.”

Hai người câu được câu không tán gẫu tiếp.

Hân Nhan vừa đi vừa lựa thức ăn, cô lấy thịt bò trong
tủ đá ra, quơ quơ trước mặt anh, “Thịt bò nấu với khoai tây, ăn không?”

Anh gật đầu, “Ăn.”

Đi được hai bước, cô lại cầm hộp nấm kim châm lên,
thuận miệng hỏi, “Gà xào nấm kim châm, ăn không?”

Anh vẫn mỉm cười gật đầu, “Ăn.”

Cô lại tiến về trước hai bước, nhìn thấy chân gà tươi,
cầm trong tay, hỏi anh, “Gà KFC, ăn không?”

Anh lại gật đầu, cười hết sức ngọt ngào, “Ăn. Chỉ cần
em làm thì anh ăn tuốt.” Sau đó còn kề sát tai cô, nhỏ giọng nói, “Ngay cả em,
anh cũng ăn luôn.”

Hơi thở ấm áp phả bên tai, mặt cô bỗng đỏ cả lên.

Hung hăng trừng mắt nhìn anh rồi liếc một cái, bỏ đồ
ăn vào trong xe đẩy, không để ý đến anh nữa, đi nhanh về phía trước.

Anh trêu ghẹo cô thành công, cười đến mức ngả nghiêng.

Đến lúc ăn cơm, Hân Nhan sực nhớ, liền hỏi An Thành :
“Trước khi đi, thím gọi anh vào trong phòng nói gì thế?”

Anh rót rượu vào trong ly, cười như không cười: “Đây
là bí mật giữa anh với thím, sao có thể nói cho em nghe được?”

Hân Nhan lấy chân đá anh một cái, trừng mắt: “Anh nói
mau.”

An Thành nheo mắt: “Em thật sự muốn biết sao?”

Nhìn dáng vẻ của anh, giống như một con báo lười
biếng, vô cùng buồn chán mà ngáp một cái, nhìn thức ăn ở trên bàn, không sốt
ruột cũng không vội vàng.

Cô ngược lại thì bắt đầu thấy hao hơi thừa sức: “Anh
không muốn nói thì thôi vậy.” Dứt lời, tay bưng ly rượu vang lên, ngửa đầu một
hơi uống cạn.

Anh cười rộ lên, dáng vẻ chịu thua cô: “Vậy anh sẽ nói
em biết, thím em nói là…” giọng điệu kéo thật dài, đủ để cô hồi hộp rồi mới
nói tiếp, “Em có thể gả cho anh, là phần phúc của em đó. Muốn anh về sau coi
chừng em, để em không ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.”

Nói xong chính mình còn định dương dương tự đắc cười
hả hê.

Hân Nhan mỉm cười: “Anh có thể quản được sao?”

Anh nhướn mày: “Ý em là gì? Em thật sự muốn đi trêu
hoa ghẹo nguyệt phải không?”

Cô chỉ cười mà không nói. Khóe mắt cong cong, lộ ra
chiếc răng khểnh tinh ranh.

Đôi mắt đen của anh tối sầm lại, thoắt hiện chút ẩn ý
sâu xa. Đứng dậy, đi đến bên người cô, kéo cổ tay cô.

Cô giãy dụa, anh lại càng nắm chặt hơn.

“Anh muốn làm gì?”, thấy anh có ý định kéo cô lên
phòng ngủ trên lầu, trong lòng thừa biết anh muốn làm gì, nhưng vẫn vừa giãy
dụa vừa hỏi.

An Thành ngừng lại, dùng sức đẩy cả người cô dựa vào
vách tường cạnh thang lầu, kề sát mũi vào mặt của cô, trong nháy mắt hơi thở
anh bao trùm bầu không khí chung quanh.

Cảm nhận được cả người cô đang căng thẳng, anh mỉm
cười, nhẹ nhàng cắn cánh môi của cô, thấp giọng nói: “Trêu hoa ghẹo nguyệt? Em
dám nghĩ vậy, không sợ đắc tội anh à?”

Hai tay cô đẩy vai anh, hơi hơi nghiêng đầu, tránh né
hơi thở của anh: “Đừng rộn nữa, cơm còn chưa ăn xong mà.”

Anh khẽ cười, cúi đầu hôn cô, thưởng thức từng vị ngọt
trên đôi môi cô, như miếng sô cô la vừa vào đến miệng đã tan chảy, từng vị tinh
khiết và thơm ngon từ từ tan ra trong miệng.

Máu như đang chảy ngược lại, nghe thấy anh mờ ám nói
nhỏ: “Cơm anh đã ăn xong rồi, bây giờ nên ăn thứ khác…”

—oOo—-

Trở lại tòa soạn đi làm, Hân Nhan gầy đi rất nhiều.

Tô Vãn nhìn cô, chặc lưỡi vài tiếng, mập mờ nói nhỏ
vào tai cô: “‘Miệt mài’ quá độ hả?“

Hân Nhan cười mắng: “Có cô thì có.”

Ngược lại người nhìn sắc mặt không tốt chính là Tô Vãn
mới đúng. Giữa giờ cơm trưa, Hân Nhan mới biết được, người bạn trai xuất ngoại
trước kia của Tô Vãn đã trở lại, còn muốn tái hợp với cô ấy.

“Cô nghĩ thế nào?” Hân Nhan hỏi.

Tô Vãn cười khổ, khuấy khuấy chiếc đũa trong hộp đựng
cơm: “Tôi đúng thật tệ, có lẽ vẫn còn thương anh ta.”

“Vậy còn Hàn Phong?” Cô nhìn ra được, Hàn Phong thật
sự yêu Tô Vãn.

“Tôi không biết. Mấy ngày nay trong lòng tôi rất rối,
luyến tiếc hiện tại, lại không thể quên được quá khứ. Hân Nhan, cô nói tôi nên
gì bây giờ?“

“Hàn Phong biết chuyện này chưa?”

Tô Vãn lắc đầu: “Tôi chưa nói với anh ấy, anh ấy cũng
không biết gì hết. Mấy ngày nay tôi cũng không dám gặp anh ấy, trong lòng tôi
rất bối rối, không biết phải đối mặt với Hàn Phong thế nào.”

“Trốn tránh cũng không phải cách hay, Tô Vãn, dù sao
cô vẫn phải đối mặt.”

“Tôi biết. Cho nên tôi định hôm nay kể hết mọi chuyện
cho anh ấy biết.”

Hân Nhan cầm tay Tô Vãn, muốn an ủi cô ấy.

Tô Vãn chỉ cười, bỗng nhiên lại liếc đến màn hình di
động của Hân Nhan, tò mò mà cầm lên xem, sau đó cười ha ha không ngừng: “Người
thanh niên đẹp trai nhìn như dân quê này, là An tổng đó hả?”

Hân Nhan gật đầu: “Đúng vậy.”

Nói xong Hân Nhan cũng nhoẻn miệng cười. Nhớ tới khi ở
quê, lúc đầu kêu An Thành mặc bộ quần áo này, anh cực kì khó chịu, chê là quê
mùa, nói không xứng với thân phận của anh. Cô vì thế mà cáu kỉnh, cầm quần áo
ném ngay trước mặt anh, gắt gỏng nói, “An đại công tử, nơi này là nông
thôn, không phải văn phòng của anh, anh không thể mặc âu phục đắt tiền đi qua
đi lại ở nơi bùn đất thế này”. Anh lúc
đó mới miễn cưỡng mặc vào. Kể cũng lạ, ban đầu lúc anh mặc âu phục đi dạo trong
thôn, người khác thấy anh đều chỉ hỏi han vài câu, rất khách sáo. Từ lúc mặc bộ
quần áo thể thao này vào, mấy người già trong thôn thấy anh liền lôi kéo tay
anh vào mà tấm tắc khen anh đẹp trai, còn nói Hân Nhan rất may mắn, tìm được
người tốt như vậy. An Thành nghe xong, vui vẻ ra mặt, chính mình lại bắt đầu
đỏm dáng, cũng không ngại bộ quần áo thể thao khó coi kia, còn khoe khoang nhờ
anh đẹp trai mới biến bộ quần áo cù lần thành đẹp đẽ.

Lúc tan sở, An Thành đúng lúc gọi đến: “Xuống đây đi,
anh đang ở trước cửa công ty.”

Lúc đi ra ngoài, mới phát hiện bên ngoài đang mưa lâm
râm. Phủ trong làn mưa, thành phố này hiện lên nét hoang vắng tiêu điều trong
cơn mưa phất phất. Mưa đầu xuân ở phía Nam, như sương như khói, chạm vào trái
tim, lại rét buốt lạnh giá. Tiết trời như thế, khiến tâm trạng con người ta có
chút gì đó nặng nề khó tả.

Cô không có mang theo dù, đưa túi xách lên che đầu,
chạy một mạch vào trong xe An Thành.

Anh nhìn thấy nước đọng trên người cô, nhăn mày nói:
“Sao ra khỏi nhà mà không mang theo dù? Bị bệnh thì sao?”

Cô lại phản đối: “Em làm gì dễ bị bệnh như vậy. An đại
công tử, hôm nay em mới lãnh lương, tối nay em mời anh ăn ‘bữa tiệc lớn’.”

Anh nhịn không được cười: “Ồ, ra em có thể mời ăn ‘bữa
tiệc lớn’ à!”

“Đừng xem thường người khác” cô cười cười, chỉ hướng
đằng kia, “Đi hướng bên kia đi, em muốn ăn ở nhà hàng kia từ lâu rồi.”

Đến được nơi muốn đến, An Thành xuống xe nhìn tên
tiệm, dở khóc dở cười: “Thì ra nhà hàng này gọi là ‘Bữa tiệc lớn’ đó hả?”

Hân Nhan khoác tay anh, kéo anh vào trong nhà hàng:
“Nhà hàng này giá cả rất phảỉ chăng, anh An à, anh không cần tiếc tiền thay em
đâu.”

Nhớ tới lần đầu tiên anh mời cô ăn cơm, cũng nói một
câu “Cô
Lục, cô không cần tiếc tiền thay tôi đâu”, hiện giờ cô cũng bắt
chước kiểu nói của anh. Anh bất đắc dĩ mà cười, đi theo cô vào nhà hàng.

Nhà hàng này tuy nhỏ, nhưng trang trí rất tao nhã,
cũng không có nhiều người, cho nên rất yên tĩnh. Điểm đặc sắc của nhà hàng này
ở chỗ là ‘lớn’, chén dĩa to gấp bốn năm lần so với bình thường, lượng đồ ăn vừa
đủ, hai người gọi ba món thường ăn cũng không hết.

Hân Nhan nói: “Nơi này là do bạn gái Thiếu Phi dẫn em
tới, cô bé đó thích nhất những nhà hàng đặc biệt thế này.”

An Thành hỏi: “Cái cô Lê Tiểu Nhã hả?”

“Ừ, anh cũng gặp qua cô bé rồi sao, một cô gái vô cùng
đáng yêu. Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, một người phóng khoáng như
Thiếu Phi, vậy mà hễ ở trước mặt Tiểu Nhã thì lại bó tay chịu trận.”

An Thành gật đầu, cười nói: “Vỏ quýt dày có móng tay
nhọn, anh cũng cảm nhận rất sâu sắc đạo lý này. Nửa năm trước anh vẫn còn là An
công tử phong độ phóng khoáng đẹp trai, từ khi gặp em, rơi xuống thảm cảnh thế
này. Thật sự là vạn kiếp bất phục mà.”

***Vạn
kiếp bất phục: mãi mãi không được như cũ

Hân Nhan giơ ly rượu trong tay lên, bắt chước giọng
điệu của các đại sư trong chùa: “An thí chủ, bể khổ vô biên, quay đầu là bờ.”

Anh cũng giơ ly rượu lên, cụng vào ly rượu của cô một
cái, âm thanh thanh thúy vang lên.

Anh cũng tươi cười chân thành tha thiết: “Quên đi, anh
sẽ không bơi, sẽ chết đuối ở trong bể khổ luôn.”

Cô giương mắt nhìn anh một lúc, anh cũng chăm chú nhìn
cô, ánh mắt trong veo không gợn sóng, chậm rãi rót vào lòng cô, từng chút ấm
lòng.

Cô mỉm cười tiếp: “Đại công tử, những lời tỏ tình này
trước đây anh thường xuyên dùng để dụ dỗ mấy cô gái, làm họ vui chứ gì.”

Anh không chối mà lại ung dung thừa nhận: “Đúng vậy,
mấy cô gái trước kia nghe anh nói như vậy đều cảm động đến mức muốn lấy thân
báo đáp.” Mờ ám nhìn cô, cười mập mờ, “Cô Lục, không phải em cũng nên có chút
thể hiện chút gì sao?”

Cô hừ lạnh một tiếng: “Xin lỗi, anh An, em đây miễn
dịch với những lời tán tỉnh kiểu này.”

Anh khẽ nở nụ cười.

Chưa ăn được bao nhiêu, An Thành buông đũa, nói: “Đúng
rồi, Thiếu Phi lại cãi nhau với người nhà, em nếu gặp nó, khuyên nó một tí đi.”

Hân Nhan kinh ngạc: “Sao lại cãi nhau? Hay vẫn vì
chuyện kinh doanh của cậu ấy?”

An Thành lắc đầu: “Cậu của anh muốn sắp xếp cho Thiếu
Phi và một thiên kim của người bạn lâu năm làm quen nhau, Thiếu Phi không đồng
ý, cho nên cãi nhau một trận.”

Đây chẳng phải gọi là môn đăng hộ đối sao.

Sắc mặt Hân Nhan nháy mắt có chút buồn bã, nhớ tới
trước kia cô thay thế Hân Duyệt đến Kha gia, Kha phu nhân đã nói với cô những
lời này kia. Tiểu Nhã và Hân Duyệt đều là những cô gái đơn thuần, tuy Thiếu Phi
nhất định sẽ bảo vệ cô bé ấy, nhưng không biết tình cảm có thể thắng được sức
ép của gia đình không.

“Hân Nhan.” An Thành thấy cô cúi đầu không nói, bỗng
dưng mở miệng, “Ngày mai cùng anh về nhà đi.”

“Cái gì?” Cô đột nhiên ngẩng đầu.

Anh cười ấm áp, chân thành chắc chắn: “Em không cần
sợ, gia đình anh không để ý nhiều thứ như vậy. Ba mẹ anh năm đó kết hôn cũng
không phải môn đương hộ đối, họ sẽ không làm khó em.”

Cô cụp mắt xuống, “Nhưng em vẫn chưa sẵn sàng.”

Anh cầm tay cô, cười cười: “Được rồi, anh cho em một
ngày chuẩn bị, ngày mốt chúng ta cùng về nhà.”

“Em…”

Hân Nhan còn muốn nói thêm chuyện gì, di động An Thành
đột nhiên đổ chuông.

Anh tiếp điện thoại, nói một hai câu, vẻ mặt lập tức
trở nên nghiêm trọng: “Được, anh lập tức qua đó, em đừng lo lắng.”

Cúp điện thoại, cầm lấy áo khoác, anh nói với Hân
Nhan: “Trong nhà anh xảy ra một chút chuyện, phải về xem sao. Em gọi xe về nhà
nhé.” Đi đến bên người cô, cúi người khẽ hôn một cái, “Nhớ kỹ, phải về nhà của
anh. Anh sẽ về hơi trễ.”

Nói xong liền vội vã rời đi.

Hân Nhan nhíu mày, mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó, nỗi
bất an trong lòng càng lúc càng lớn hơn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.