Nông Môn Y Hương: Hoàng Thúc Thỉnh Tự Trọng

Chương 13: 13: Kinh Sợ



Thạch Vĩnh Mai lớn hơn Bạch Đường hai tuổi, nhưng ở gần nhau lâu, biết Bạch Đường thông minh hơn nữ tử ngang tuổi, đặc biệt là tính tình không kiêu không nịnh, quả thật lợi hại.

Nhìn cả một phòng lớn tấp nập người qua lại, vậy mà Bạch Đường vẫn thảnh thơi như thường, bất giác Thạch Vĩnh Mai cũng phải tin tưởng lời nàng nói.

“Muội nói vậy thì có lẽ vậy.”

Nhưng trong lòng Thạch Vĩnh Mai không ngăn được tò mò.

“Vậy muội nói xem, Hoắc quản sự vì cái gì mà đặc biệt chiếu cố nàng ta?”

“Đó là bản lĩnh của nàng, cửa sau.” Bạch Đường nhẹ giọng nói.

“Cũng như tỷ có mẹ nuôi mật báo.”.

Đam Mỹ H Văn

Thạch Vĩnh Mai ngẫm lại, hóa ra là đạo lý này, chỉ sợ trong căn phòng này đều không phải là đèn cạn dầu.

Bạch Đường liếc nhìn sang thiếu nữ kia, đối phương vậy mà cũng đang nhìn nàng.

Trong mắt hai người đều không có ác ý, chỉ đơn thuần là tò mò.

“Quả là mỹ nhân.”

“Muội cũng đâu thua kém.” Thạch Vĩnh Mai bĩu môi không phục.

Bạch Đường nhếch miệng: “A Mai, tỷ đúng là bênh vực người nhà.”

Hoắc quản sự gào lên, bảo mọi người chú ý nghe bà dặn dò, yến hội diễn ra ở tiền viện, khu vực đó ngay cả bà cũng không đến được, một lát sẽ có người tới dẫn đường.

Bà âm trầm cười: “Nếu có kẻ nào không biết tốt xấu, cả gan gây họa, một khi rơi vào tay ta thì không giữ được khuôn mặt ngọc ngà như hôm nay đâu.”

Cả phòng đều yên tĩnh lại.

“Ba ngày nay, các ngươi không được rời khỏi Dư phủ, yến hội kết thúc sẽ được an bài nơi nghỉ ngơi.”

Lời vừa dứt, những nữ tử khác đã không thể nhẫn nại, sôi nổi mở miệng.

“Lúc ban đầu đâu có nói là không được về nhà.”

“Ta lén chạy ra đây, nếu ba ngày không về, phụ thân sẽ đánh chết ta.”

“Sao lại không cho đi nữa rồi, hay các người ép chúng ta làm chuyện xấu gì, ta không làm nữa!”

Tình huống này giống như một giọt nước rơi vào chảo dầu nóng, bộp một tiếng liền văng ra tứ tung.

Thạch Vĩnh Mai liếc nhanh sang Bạch Đường, vừa nãy còn phát sầu vì không tìm được chỗ nghỉ mấy ngày này, xem chừng A Đường sẽ không phản đối.

Về phần Thạch Vĩnh Mai, nhà nàng cũng không có ai quản, đại ca dù vừa về nhưng cũng bận bịu việc bên ngoài, đừng nói là ba ngày, dù có là ba mươi ngày thì cũng không có người tới tìm.

Trừ vài kẻ nhát gan, giờ mọi người đã bắt đầu to tiếng.

Một thiếu nữ dung mạo diễm lệ, dáng người đẫy đà đã đẩy người bên cạnh tránh sang, trừng mắt nhìn Hoắc quản sự: “Tiền công đúng là không ít, nhưng ta không muốn làm nữa!”

Cô nương này lấy một túi tiền nhỏ từ trong ngực ra, bên trong là tiền đặt cọc trước, ném thẳng xuống đất, tiêu sái bước ra ngoài.

Bạch Đường duỗi tay níu chặt quần áo sau eo của Thạch Vĩnh Mai.

Thạch Vĩnh Mai cho rằng A Đường sợ hãi, định xoay người sang, giữ chặt tay A Đường an ủi.

Bạch Đường lại nháy mắt nhìn nàng, ngược lại cầm tay nàng, lòng bàn tay hai người đều nóng lên.

Thời điểm này, một khi đã có người rời đi thì trong phòng cũng sẽ có người muốn bước ra, hiện tại mọi người đều tập trung nhìn vào cô nương kia.

Hoắc quản sự chờ mọi người bớt ồn ào, liếc mắt nhìn người sắp bước ra ngoài.

Động tác thật sự mau lẹ, ngay lúc mọi người chưa kịp định hình, Hoắc quản sự đã nhào lên, không chút khách khí kéo tóc cô nương kia lại, giương tay tát thật mạnh hai cái.

Thanh âm vang lên, mọi người đều kinh sợ.

Không chờ đối phương phản ứng lại, Hoắc quản sự đã đem người quật ngã ra đất, lại đạp thêm hai cái vào ngực.

Âm thanh chỉ nghe thôi cũng biết là rất đau.

Động tác thuần thục thế này, hẳn là ngày thường bà cũng làm vậy không ít lần.

Có người sợ hãi dùng mu bàn tay để ngăn tiếng kêu, e rằng chỉ cần có ai lên tiếng thì là người xui xẻo kế tiếp.

Chờ giây lát, Hoắc quản sự tiếp tục kéo tóc đối phương lôi dậy, nửa người trên nàng nương theo lực tay của Hoắc quản sự, đầu tóc rối bời, hai má sưng đỏ, nhìn thật sự không còn bộ dạng gì.

“Đây là nơi nào? Nói đi là đi, các ngươi nghĩ mình là ai?”

Hoắc quản sự nhìn thẳng đám người, bà ngẩng đầu lên, ánh mắt chậm rãi lướt qua từng gương mặt, đa phần mọi người đều cụp mắt xuống, căn bản không có lá gan đối diện bà.

“Đã cầm tiền cọc của Dư phủ thì ba ngày này chính là bán cho Dư phủ.

Lời tốt hay xấu ta đều đã nói xong, nếu không thức thời thì xem ả ta làm ví dụ sống.”

Ở giữa tiếng kinh hô, Hoắc quản sự đã đem trán cô nương này đập xuống đất hai cái, ban đầu còn giãy dụa, một lát liền thấy máu từ trán chảy xuống, người đã không còn nhúc nhích.

Chờ Hoắc quản sự buông tay, mở cửa phòng, liền có hai bà tử lặng lẽ đem người kéo đi, vệt máu uốn lượn kéo dài trên mặt đất, cũng không rõ sống chết thế nào.

Hoắc quản sự khom người nhặt lại eo bội bị rơi ra, móc ra khăn tay lau sạch hai bàn tay, miệng còn tươi cười.

“Còn kẻ nào muốn đi nữa? Bước ra!”

Cảnh tượng dã man như vậy, chỉ ai không muốn sống nữa mới dám bước lên.

“Ba ngày sau, các ngươi xong việc thì cứ cầm lấy tiền mà đi.

Còn trong ba ngày này, các ngươi ngoan ngoãn mà ở Dư phủ.”

Hết thảy đều im lặng.

“Nghe rõ chưa?”

Có người run rẩy, có người che miệng khóc, nhưng hết thảy đều đồng thanh vâng dạ, bởi lẽ không ai muốn chết ở đây.

“Giờ thì đi theo ta, không được ồn ào, không được đi lạc.”

Hoắc quản sự dẫn theo mười mấy thiếu nữ ra khỏi gian phòng lớn, bước về phía trước.

Bạch Đường trước sau nắm chặt tay Thạch Vĩnh Mai, cả hai đều đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Đoàn người đến trước một cổng vòm, Hoắc quản sự liền dừng lại.

“Như Bình cô nương, người đều được đưa tới.”

Đứng ở cổng vòm là một nữ tử tầm mười bảy, mười tám tuổi, diện mạo có vẻ quý phái hơn Hoắc quan sự, ngũ quan ôn nhu, trong ánh mắt mang theo ý cười: “Làm phiền rồi, tổng cộng là bao nhiêu người?”

“Mười bảy người.”

Như Bình liếc mắt qua: “Chỉ cần mười lăm người thôi, còn lại cứ giữ ở đây.”

Hoắc quản sự tùy tiện loại ra hai người trong đám.

“Mười lăm người này.”

“Vậy là được rồi, quy củ đã nói với các nàng chưa?”

“Đã nói rồi, nếu có ai không nghe lời, cô nương cứ nói ta đổi người khác.”

Như Bình gật đầu: “Hai người này cũng có thể thay đổi, chỉ sợ vạn nhất có biến cố, ai cũng không gánh nổi.”

Nàng nhìn thiếu nữ xinh đẹp kia, khóe miệng cong lên: “Ngươi đi theo sau ta, còn lại thì xếp hàng bước theo.”

Đám người lục tục nối đuôi bước qua cổng vòm, trong lòng Bạch Đường nghĩ thầm, vốn dĩ cứ tưởng rằng trấn Bình Lương chỉ là một thôn trấn nhỏ, cách xa Thiên tử, nói khó nghe chính là một vùng nông thôn.

Hôm nay bước chân vào Dư phủ, nàng mới hiểu có một số việc đã sớm nằm ngoài dự liệu của nàng.

Dư phủ này quả là sâu cạn khó lường.

Mỗi một bước đi đều phải cẩn thận, nếu không thì mạng nhỏ cũng khó bảo toàn.

Nhưng thật ra nàng cũng không hối hận, phải qua hiểm cảnh mới có phú quý, từ tay Hoắc quản sự đến nội viện này, xem ra cũng là một phen hiểm cảnh.

Như Bình không nói nhiều lắm, dáng vẻ cũng kiên nhẫn, chậm rãi thuật lại việc Dư phủ mở tiệc chiêu đãi quý nhân, trong phủ không đủ nha hoàn trẻ tuổi, đành phải tìm người bên ngoài, chu cấp tiền công không ít để phục vụ quý nhân.

“Công việc chỉ là rót rượu bưng thức ăn.” Như Bình nhàn nhạt cười.

“Các ngươi không cần sợ hãi như vậy, lão thái gia trước kia làm quan trong triều, trong phủ rất có quy củ, sẽ không làm điều xằng bậy đâu.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.