“Ngưng nhi.” Phong Ngân kiên định ôm lấy nàng, “Không có đáng giá hay không, ta chỉ là yêu nàng, ta yêu nàng!” Cho nên chàng không muốn bỏ nàng, dù sao bọn họ đã bỏ phí quá nhiều thời gian!
“Ngân. . . . . .” Nàng khóc đến hoa lê đái vũ, căn bản không cách nào nhìn rõ mặt chàng, “Ta không phải một nữ nhân tốt, ta rất hư, rất xấu. . . . . . Ta không cách nào đối mặt với chàng, ta nợ chàng quá nhiều!”
“Cho nên nàng dùng bản thân để đáp lại, sau đó rời khỏi ta?” Phong Ngân nhẹ nhàng thở dài, ngón tay ấm áp trượt nhẹ qua bên má nàng, thay nàng lau nước mắt, “Ngưng nhi, nàng không có nợ ta, biết không? Nàng cái gì cũng không nợ ta, ta yêu nàng, mới vì nàng làm những thứ kia: đồng dạng, nếu như nàng cũng yêu ta, không cần rời khỏi ta! Có nàng ở bên mình, ta mới có thể cảm thấy hạnh phúc. Ngưng nhi, tại sao nàng vẫn không hiểu đây?”
Phong Ngân ôm nàng thật chặt, giọng nói trầm thấp mang theo khổ sở, “Chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều, đừng hành hạ, tổn thương nhau nữa được không?”
Nghe chàng tha thiết khẩn cầu, trong lòng Như Tuyết Ngưng như bị dao cắt, càng không ngừng gọi tên chàng: “Ngân, Ngân. . . . . .”
“Nàng yêu ta ư, Ngưng nhi?” Phong Ngân đột nhiên hỏi.
“Yêu! Ta yêu chàngi! Ngân! Ta yêu chàng!” Đôi tay nàng nắm chặt lưng của Phong Ngân, nhiệt tình hô to.”Bởi vì yêu chàng, mới có thể hận chàng! Bởi vì yêu chàng, mới có thể để ý chàng! Ngân, ta thật sự vô cùng xấu, rất xấu. . . . . .”
“Như vậy nàng sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ với ta, phải không?” Phong Ngân cúi đầu, ngưng mắt nhìn nàng.
Nàng ngừng khóc, ngơ ngác nhìn Phong Ngân, “Chàng còn muốn ta sao? Không, ta quá xấu xa! Chàng tại sao còn muốn ta đây?”
Trên mặt Phong Ngân thoáng qua nét cười buồn, “Ta. . . . . .”
“Chàng không có lựa chọn, phải không?” Nàng ngắt lời Phong Ngân, thay chàng nói ra đáp án làm cho nàng đau lòng.
“Không có lựa chọn nào khác.” Phong Ngân nhỏ giọng thì thầm, “Ta đã từng nói lời như vậy, nhưng yêu chính là yêu. Nếu nàng muốn ta cho nàng một lý do, ta thật sự không cách nào nói cho nàng biết, nhưng mà trong lòng của ta, cả trái tim đều mãnh liệt nói cho ta biết, ta cũng cần nàng! Ngưng nhi, ta cũng cần nàng!”
Phong Ngân tự tay lau đi vệt nước mắt trên mặt nàng, “Ngưng nhi, ta không có lựa chọn nào khác, cũng không có nghĩa là ta tâm không cam tình không nguyện, ta thật sự . . . . . .” Chàng cười khổ, “Không biết làm sao khiến nàng hiểu, ta. . . . . .”
“Chàng yêu ta!” Nghe chàng nói như thế, trong mắt nàng bi thương bỗng lóe sáng.
“Ngân, ta biết rõ, chàng yêu ta.” Nàng bổ nhào vào người Phong Ngân, chôn ở trong ngực chàng, “Ta không cách nào rời khỏi chàng, nếu như chàng không trách ta, chàng còn muốn ta. . . . . . Như vậy đời này ta liền ở bên chàng, vĩnh viễn cũng không rời xa!”
“Ngưng nhi!” Phong Ngân nóng bỏng ôm nàng, trên đầu vương vài sợi tóc mềm mại của nàng, “Ta đương nhiên là muốn nàng, chúng ta vĩnh viễn cũng không xa rời.”
“Ngân!” Nàng khóc, lần này là vì cực vui mà khóc.
Cái ôm nóng bỏng hóa giải vết thương lòng, Như Tuyết Ngưng từ từ bình tĩnh lại, co rúc ở trong ngực Phong Ngân.
“Ngân, thương thế của chàng còn cả độc trên người của chàng, làm sao sẽ. . . . . .”
“Là Tử Thê đã cứu ta.”
“Phong Tử Thê?”
“Tử Thê dùng mạng của mình đổi mạng của ta.” Vừa nghĩ tới Phong Tử Thê, sắc mặt Phong Ngân không khỏi ảm đạm, “Lúc Tử Thê đi đã nói với ta, muốn ta hạnh phúc.”
“Phong Tử Thê rất thích chàng.” Như Tuyết Ngưng nhẹ nhàng thở dài.
“Còn nàng? Vẫn muốn báo thù sao?”
Nàng ở trong lòng Phong Ngân lắc đầu một cái.
“Ngưng nhi, cám ơn nàng, bọn họ dù sao cũng là cha mẹ ruột của ta.” Phong Ngân than nhẹ, nếu như nàng vẫn muốn báo thù cho sư phụ, đến lúc đó Phong Ngân thật không biết nên xử lý như thế nào.
“Ngân, chàng biết không? Lúc ta còn nhỏ sư phụ đã dạy ta, người nên vì mình mà sống, người khác đều là không đáng tin . Nàng nói muốn sinh tồn thì phải ích kỷ, phải độc ác, nếu không chính mình sẽ bị tổn thương. Quá khứ ta đều là như thế này mà sống, cho tới khi gặp chàng.” Nàng ngẩng đầu nhìn Phong Ngân, mắt lóe sáng, “Là chàng dạy ta, người cũng có thể vì người khác mà sống, cũng không phải tàn nhẫn như vậy để sinh tồn, mà là có nội tâm ấm áp thiện lương; có tâm, mới có thể có hạnh phúc. Yêu hận rắc rối, ân oán thị phi, những thứ kia cũng quá phiền phức, quá khổ, như thế nào mới nói hết? Ta đã có chàng, còn muốn cái gì khác đây? Nếu như mà ta còn không thỏa mãn, vậy thì thật là không có thuốc nào cứu được rồi !”
“Ngưng nhi!” Phong Ngân vội vàng ôm chặt nàng, không ngờ nàng sẽ nói ra những lời như vậy. Phong Ngân xuyên qua tóc nàng thì thầm: “Chúng ta cũng sẽ hạnh phúc, bởi vì bên cạnh nàng có ta, bên cạnh ta có nàng.”
Nghe được lời chàng nói, nàng nhắm mắt lại nở nụ cười.
“Nói cho ta biết, lúc nào thì nhớ lại?”
“Thời điểm ta ngã vào trong nước, cho là mình sẽ bị chết đuối.”
“Cho nên sau đó nàng mới nhiệt tình quyến rũ ta?” Phong Ngân nhíu mày, xấu xa cười hỏi.
“Quyến rũ chàng? Nào có?” Nàng không khỏi đỏ bừng mặt, không dám ngước mắt nhìn hắn.
Phong Ngân cười rộ lên, trong mắt mang theo ánh sáng.
Nụ cười của chàng ảnh hưởng tới nàng, nàng chưa từng thấy bộ dáng Phong Ngân vui vẻ như vậy, “Ngân, chàng rất vui vẻ?”
“Ừ, bởi vì nàng. Ngưng nhi, kiêu ngạo như thế, bốc đồng như thế, nhưng bây giờ vì ta mà đỏ bừng cả mặt, nàng nói ta nên vui hay không?”
Như Tuyết Ngưng dùng ngón tay trắng ngần chỉ Phong Ngân, “Không ngờ. . . . . . chàng cũng hư hỏng như vậy.”
Phong Ngân kéo tay nàng qua, đặt ở bên môi mà hôn, “Còn đau không?”
Câu hỏi của Phong Ngân làm cho gò má nàng lập tức phiếm hồng .
Bàn tay mơn trớn gương mặt mịn màng của nàng, “Lại đỏ mặt?”
Phong Ngân cười một tiếng, chiếm lấy hai cánh môi mềm mại của nàng, vội vàng mà thâm tình hôn khiến nàng thở dài, đó là sự quý trọng một thứ đã mất đi mà lại có được.
“Ngân, ta yêu chàng.” Môi lưỡi quấn quít , nàng nói ra lòng của mình.
Phiên bản trong giới võ lâm ——
Tân trưởng môn Phi Tuyết cung nhậm chức, Thích Điệp Vũ trở thành tân nhiệm Phi Tuyết Cung chủ, Như Tuyết Ngưng vẫn như cũ hành tung bất định.
Cùng năm đó, trên giang hồ có thêm một đôi vợ chồng thần y, bọn họ kết bạn với non nước, hành y cứu người, được người đời ca tụng, lại bởi vì hành tung bất định, khó có thể bắt gặp, được người đời gọi là”Gió qua không dấu vết”