Tư Ngạo Trần gần đây cũng sống không tốt.
Thứ nhất là vì nỗi khổ tương tư, sau khi rời khỏi Phi Tuyết cung, hắn đối với Như Tuyết Ngưng càng ngày càng nhớ nhung, ngày nhớ đêm mong, bóng dáng xinh đẹp của nàng luôn chiếm lấy đầu óc hắn.
Thứ hai là vì mẫu thân của hắn, ngày xưa thiên sơn thần nữ Hàn Lạc Mai, chẳng biết tại sao, từ khi trở lại Phi Tuyết cung, chợt nhiễm bệnh nặng, bệnh này đến ly kỳ. Phụ thân của hắn khắp nơi tìm danh y, nhưng lại không thể nào chữa khỏi.
Tư Ngạo Trần từ nhỏ cũng rất yêu mẫu thân, mẫu thân ở trong mắt của hắn không chỉ là nữ nhân xinh đẹp nhất thiên hạ, mà còn dịu dàng nhất thiên hạ; dĩ nhiên, hiện tại ở trong lòng của hắn lại thêm một người, Như Tuyết Ngưng, đây là người hắn muốn chung sống cả đời. Hắn cảm thấy may mắn, hắn rất nhanh cũng có thể giống cha mẹ có cuộc sống thần tiên quyến lữ.
Nhưng nghĩ tới mẫu thân đang bệnh nặng, hắn lại khó chịu. Hôm nay mẫu thân tiều tụy nằm trên giường, chịu rất nhiều hành hạ cũng không phải có một mình người? Nhìn phụ thân càng ngày càng tiều tụy, hắn cũng có cảm giác chán nản.
“Thiếu Thành Chủ, Thiếu Thành Chủ!” Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu la của Kỷ – cận thân thị vệ.
Tư Ngạo Trần nhíu nhíu mày, “Chuyện gì? Sao lại hô to gọi nhỏ thế chứ!”
“Thiếu Thành Chủ!” Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Kỷ mặt hưng phấn chạy vào, “Nhanh lên, nhanh lên! Thành chủ bảo người đi tiền thính! Như Tuyết Ngưng cô nương tới rồi!”
Tư Ngạo Trần như bị điện giựt, “Người nào? Ngươi nói ai tới rồi hả ?”
“Phi Tuyết cung chủ, chính là Như Tuyết Ngưng cung chủ đẹp tựa thiên tiên, là thê tử chưa qua cửa của ngài !” Kỷ tại bên lỗ tai hắn kêu to.
“Đã biết.” Tư Ngạo Trần hung hăng vỗ một cái vào vai Kỷ, hưng phấn chạy ra ngoài.
“Nhìn ngài vui mừng kìa!” Kỷ hướng về phía bóng lưng của hắn nhếch miệng cười một tiếng.
Trong tiền thính, Tư Vô Phong cùng Như Tuyết Ngưng ngồi ngay ngắn uống trà.
Như Tuyết Ngưng nhấp một hớp trà, cười tủm tỉm nhìn về Tư Vô Phong.
“Ngưng nhi lần đầu tiên tới Tư Kiếm Thành, có chuẩn bị chút lễ mọn, xin Thành chủ đừng trách.”
“Cung chủ quá khách khí.” Tư Vô Phong đối với Như Tuyết Ngưng rất có hảo cảm, cười nhạt, phất tay ý bảo người làm tiến lên nhận lễ vật.
Hắn nhìn kỹ Như Tuyết Ngưng, thầm than một tiếng, “Nếu như nàng còn tại thế, cũng sẽ vì chuyện vui của hai nhà mà vui mừng.”
Như Tuyết Ngưng trong lòng nghi ngờ hừ lạnh một tiếng, kẻ bạc tình, còn ở chỗ này làm bộ làm tịch! Lúc sư phụ khổ sở, ngươi và Hàn Lạc Mai còn không phải ở đó mà khanh khanh ta ta sao!
Nghĩ đến đó, trên mặt lộ ra thần sắc ảm đạm, “Đúng vậy, nếu như sư phụ còn trên cõi đời này, nhất định sẽ vì Ngưng nhi mà vui mừng. Người từng nói qua, nữ nhân có thể tìm lang quân tốt phó thác cả đời, chính là niềm hạnh phúc lớn nhất.”
Nàng cố ý nghiêm túc nhìn về phía Tư Vô Phong, thấy trên mặt hắn vẻ ảm đạm, một bộ dáng đau lòng, trong lòng càng thêm cười lạnh.
“Như Tuyết Ngưng!” Tư Ngạo Trần từ bên ngoài chạy vào, liếc mắt liền thấy Như Tuyết Ngưng ngồi ngay ngắn trên ghế.
Trái tim rung động, si ngốc nhìn nàng, thật ra thì chẳng qua mới mấy ngày không gặp, tại sao hắn đã cảm thấy như cách mấy thu đây?
Như Tuyết Ngưng khẽ cười, gò má tuyết trắng xuất hiện một mạt ửng đỏ, làm Tư Ngạo Trần chỉ có thể ngơ ngác nhìn nàng.
“Sao lại không thấy Tư bá mẫu vậy?”
Lời này của nàng làm cha con Tư Ngạo Trần chán nản.
Như Tuyết Ngưng thấy thế, không lên tiếng nữa.
Lúc này, một gã trung niên áo xanh mang theo hộ vệ đi tới.
Tư Vô Phong nhìn thấy người này, vội vàng đứng lên nghênh đón; Như Tuyết Ngưng cùng Tư Ngạo Trần đứng ở sau lưng hắn, lặng lẽ nói nhỏ.
“Hắn là ai?”
“Liễu Vô Nhai, là cha ta mời hắn tới chữa bệnh cho mẹ.”
“Hắn chính là thần y phiêu bạt giang hồ danh xưng là Liễu Vô Nhai?”
“Chính hắn.”
“Bá mẫu sao vậy?”
Tư Ngạo Trần than nhẹ, “Chẳng biết tại sao, mẹ ta chợt bị bệnh rất nặng, nằm trên giường không dậy nổi, cha ta tìm danh y khắp nơi, cũng không ai có thể chữa khỏi.”
Như Tuyết Ngưng không nói, trong lòng lạnh lùng cười một tiếng, không biết có phải ông trời giúp nàng hay không, điều này làm cho nàng càng thuận lợi hoàn thành mục tiêu của chuyến đi này. Ánh mắt lạnh lùng chuyển qua trên người Liễu Vô Nhai cùng Tư Vô Phong.
“Vô Nhai, như thế nào?”
Liễu Vô Nhai lắc đầu một cái, “Tư huynh, tiểu đệ không thể giúp gì cho huynh, chứng bệnh của đại tẩu thật sự kỳ lạ. Huyết mạch của nàng tích tụ, không phải là một sớm một chiều, chỉ là đến bây giờ mới phát tác thôi.”
“Vậy. . . . . . Không có cách nào sao?” Tư Vô Phong lo lắng hỏi.
“Cũng không phải là hoàn toàn không có biện pháp, tiểu đệ biết có một người nhất định có thể chữa trị.”
“Người nào?”
“Phong sát trong Quỷ Vực tam sát, Phong Ngân.”
Cái tên này từ miệng Liễu Vô Nhai nói ra làm Như Tuyết Ngưng sắc mặt cứng đờ.
“Phong Ngân? Chính là một trong ba đệ tử danh chấn thiên hạ của Cô Phong sao?”
“Không sai, đúng là y.”
“Người của Quỷ Vực đều hành tung bất định, tìm bọn họ có thể dễ vậy sao?”
“Vô Phong huynh không cần lo lắng, muốn tìm Phong Ngân công tử, tiểu đệ có thể giúp chút ít.”
“Thế là sao?”
“Năm đó tiểu đệ bị kẻ thù đánh bị thương, sau may mắn gặp được Phong Ngân, là y cứu ta. Ta biết y ẩn cư ở Thanh Linh cốc, thế nhưng trong cốc có bày Ảnh Mê Tung trận, cho nên cho dù đến được đó, nếu như không thể phá trận, vẫn không thể tiến vào. Ta đi nhiều nhưng vẫn không một lần tiến vào, nhiều năm qua vẫn muốn gặp lại y một mặt, đáp tạ ân cứu mạng của y, cuối cùng cũng không thể như nguyện.” Liễu Vô Nhai than nhẹ.
Tư Ngạo Trần cau mày nói: “Người Quỷ Vực quỷ quái khó dò, coi như tìm được, cũng khó bảo đảm y sẽ ra tay chữa trị cho mẹ?”
Liễu Vô Nhai cũng ngẩn ra, đúng vậy! Hắn cũng không dám bảo đảm.
Tư Vô Phong trong lòng có quyết định, “Hôm nay mặc kệ y có nguyện ý hay không, đều là cho chúng ta một hy vọng. Trần nhi, ngươi lập tức chuẩn bị, chúng ta phải đi Thanh Linh cốc!”
Như Tuyết ngồi yên ở trong phòng, nhìn một vật đến ngẩn người.
Đây là một chiếc trâm cài tóc hình hoa lan, cực kỳ tinh sảo; cây trâm cài tóc là của Hàn Lạc Mai.
Khi Như Tuyết Ngưng thấy nàng, nàng đang nằm ở trên giường, dung nhan tiều tụy, nhưng vẫn khó nén khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành. Hôm nay mắc bệnh, lại thêm mấy phần điềm đạm đáng yêu. Nhìn nàng không giống như người hơn 40 tuổi, vẻ đẹp điềm tĩnh, làm Như Tuyết Ngưng hiểu, năm đó Tư Vô Phong tại sao lại bỏ qua sư phụ mà lựa chọn Hàn Lạc Mai.
Vẻ đẹp của nàng, làm nam nhân không thể kháng cự.
Nàng giơ tay lên, chăm chú nhìn trâm cài tóc.
Trên thực tế, từ lần đầu tiên nàng nhìn thấy cái trâm cài tóc này, nàng đã có cảm giác rất lạ! Trong đầu nàng hiện ra hình bóng một nam nhân trên vai có một cái bớt hình hoa lan, hình dáng giống y hệt chiếc trâm cài tóc này.
Hình ảnh trong đầu không xua đi được làm lòng nàng sợ hãi , đó là ai? Tại sao nàng có thể thấy rõ ràng như vậy, tại sao hiện tại trong lòng nàng có cảm giác đau đớn, cứ như vậy không ngừng?
Nàng bị dọa sợ, nàng chưa từng có loại cảm giác này. Nàng sao rồi hả ?
“Tuyết Ngưng, lên đường thôi.” Tư Ngạo Trần ở ngoài cửa kêu.
Nàng đứng lên, đem trâm cài tóc nắm chặt trong lòng bàn tay, trong mắt lộ ra vẻ kiên định.
Thanh Linh cốc. . . . . . Phong Ngân, ngươi ở đó, đúng không?
Lúc Liễu Vô Nhai mang theo mọi người đến Thanh Linh cốc, đã gần đến hoàng hôn. Hoàng hôn ở nơi u cốc xanh thẳm, sương mù lượn lờ, có một vẻ đẹp thê lương.
Tư Vô Phong cười nhạt, ngắm nhìn bốn phía, “Đây chính là Thanh Linh cốc?”
Liễu Vô Phong thở dài, “Đúng vậy, ba năm, nơi này một chút biến hóa cũng không có.”
“Nhưng là, ta thấy ở đây không một bóng người, Liễu thúc, nơi này bốn phía không có một chút dấu vết của con người, thúc có phải lầm hay không?” Tư Ngạo Trần không nhịn được mở miệng, nhìn bốn phía một cái, nắm chặt Tuyết Ảnh kiếm trong tay.
Tuyết Ảnh Kiếm chính là thần kiếm tổ truyền của Tư Kiếm Thành, trong truyền thuyết Tuyết Ảnh kiếm, thân kiếm làm bằng ngọc trong suốt, vô cùng sắc bén, một khi ra khỏi vỏ, cỗ kiếm khí là không thể ngăn cản. Đáng tiếc, Tuyết Ảnh kiếm cũng thật là cổ quái; ít nhất, Tư Ngạo Trần từ khi đón lấy thanh kiếm này trong tay Tư Vô Phong, lại chưa bao giờ có thể rút kiếm khỏi vỏ.
Vô luận hắn thử bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn không thể.
Hắn từng hỏi cha, cha hắn nói không thể miễn cưỡng, nói là người hữu duyên mới có thể rút kiếm khỏi vỏ. Lúc ấy hắn thấy đáy mắt cha có chút chán nản, hắn vẫn không hiểu, cha tại sao lại có loại ánh mắt đó.
Sau lại hắn lại thử qua vô số lần, đều không có biện pháp rút ra thần kiếm. Hắn từng muốn trả lại cho cha, nhưng là cha nói đây là bảo kiếm trấn thành của Tư Kiếm Thành, dù hắn không thể rút kiếm ra khỏi vỏ, tương lai trong tay thành chủ cũng không thể không có Tuyết Ảnh kiếm.
“Tuy là không có người, nhưng lại có lá thuốc có chút cổ quái.” Tư Vô Phong quan sát bốn phía, cau mày nói: “Liễu huynh, ngươi có biết đường vào ở nơi nào không?”