Nơi Thế Giới Tĩnh Lặng Có Anh

Chương 20



Bồ Thần về đến nhà, không chú ý đến việc làm bài tập mà để tất cả socola và bánh kẹo lên bàn trà, cô đếm, tất cả có năm loại socola và bốn loại bánh kẹo, đều là nhãn hiệu mà cô chưa từng nghe qua, đóng gói đẹp đẽ lại đặc biệt, phù hợp với yêu cầu thích cái đẹp của cô.

Bồ Vạn Lý chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn cho bữa sáng ngày mai, ông từ phòng bếp đi ra, cười ra hiệu với con gái: [Cô của con lén mua cho con nhiều socola như vậy?]

Bồ Thần nói thật với bố: [Là mẹ của Tần Dữ đi công tác mua về, cảm ơn bố đã làm đồ ăn khuya cho Tần Dữ.]

Bồ Vạn Lý không hề nghi ngờ tính chân thực của lời nói này, nếu đổi lại là ông, có người trong mùa Tết chăm sóc việc ăn uống của con gái ông, ông cũng sẽ đặt biệt mang chút quà biếu giá cả thích hợp.

[Cảm ơn Tần Dữ giúp bố.]

[Đã cảm ơn rồi ạ.] Bồ Thần nhân lúc bố không để ý mà lấy một miếng socola bỏ vào túi, sau đó về phòng mình làm bài tập Toán.

Trong phòng ngủ, Bồ Văn Tâm nói dối là để tiêu hóa thức ăn, cô ấy đứng trên ban công, không yên lòng mà nhìn dưới lầu.

Cửa sổ để mở một cái khe nhỏ, gió lạnh thổi lên mặt, dưới lầu là người và xe tới lui, Tần Dữ cũng đang không nhanh không chậm đi về trong tầm mắt của cô ấy, nhưng cô ấy không nhận ra là anh.

“Bé Thần, cô muốn…” Lúc Bồ Văn Tâm quay mặt, đúng lúc gặp được cái miệng nhỏ của Bồ Thần đang cắn socola, dáng vẻ lén lén lút lút, cô ấy nói được nửa câu thì cười: “Đã trễ như vậy còn ăn socola thì coi chừng béo phì đó.”

Bồ Thần vội lấy khăn giấy lau miệng, che giấu sự hốt hoảng vừa rồi, về phần tại sao hốt hoảng, bản thân cô cũng không nói ra được nguyên do.

– –Đọc full tại Truyenfull.vn—

Cô hỏi cô ấy: [Vừa rồi cô muốn nói gì với cháu vậy?]

Bồ Văn Tâm không biết là socola là do vừa rồi Tần Dữ đưa tới, cô ấy chỉ nhắc nhở cháu gái, quá trễ rồi thì đừng tham đồ ngon.

Cô ấy ngồi về bên cạnh cháu gái, nói cho cháu gái biết kết quả mà cô ấy đã xoắn xuýt rất lâu cũng đã đắn đo suy nghĩ: “Bé Thần, cô muốn xin công ty đi làm một hạng mục, ở nước ngoài,  thời gian của hạng mục là trên dưới hai năm, trong thời gian đó cũng có thể trở về được.”

Nhân dịp có cơ hội tốt như vậy, cô ấy muốn kiếm nhiều tiền một chút, nếu như sau này y học phát triển có thể chữa trị được dây thanh quản cho cháu gái, số tiền chữa bệnh chắc chắn không rẻ, không có cách nào trị được thì cô ấy không tiếc nuối, nhưng nếu như bởi vì không có tiền để trị liệu, cô ấy chắc chắn sẽ tiếc hận suốt đời.

Lần trước từ bỏ cơ hội ra nước ngoài khai thác thị trường là bởi vì khi đó chị dâu vừa mất không lâu, anh trai không có cách nào đi lại bình thường được, dây thanh quản của cháu gái cũng vì tai nạn giao thông mà xảy ra biến đổi bệnh lý, cô ấy không buông được gia đình.

Hiện tại không giống như vậy nữa, tình hình của bé Thần đang trở nên tốt lên từng chút một, anh trai có thể đi lại bình thường, nơi này còn có Lục Bách Thanh, cô ấy không có gì mà không yên lòng.

Bồ Thần vô cùng ủng hộ sự nghiệp của cô ấy, cô giải sầu cho cô của mình: [Hiện tại cháu trưởng thành rồi, có thể chăm sóc được cho bố. Cô ra nước ngoài rồi cũng phải chăm sóc cho bản thân thật tốt, đừng bận đến mức ngay cả cơm cũng không chú ý để ăn.]

Bồ Văn Tâm xoa xoa đầu cháu gái, nhẹ nhàng hít thở: “Biết rồi, chắc chắn cô sẽ chăm sóc tốt cho bản thân. Cháu làm bài tập đi, cô đi nói chuyện với bố cháu.” Cô ấy đứng dậy, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.

Bồ Thần nhìn chằm chằm giấy nháp trong tay mà thất thần, sau này Tần Dữ cũng sẽ ra nước ngoài, nếu như cô có thể nói chuyện bình thường thì tốt biết bao, nói không chừng cũng có thể có cơ hội ra nước ngoài học.

[Socola rất ngon, cảm ơn cậu.] Vì để nhắn thêm một tin với Tần Dữ, cô đã nói lời thừa.

[Thích thì sau này tớ mang thêm cho cậu.]

Tần Dữ đẩy cửa nhà ra, mẹ đang sắp xếp đồ mang từ nước ngoài về.

Anh cởi áo khoác, trực tiếp đi về phòng ngủ của mình.

Tần Minh Nghệ gọi con trai lại: “Bố con vừa gọi điện thoại cho mẹ.”

Tay của Tần Dữ vừa chạm đến tay nắm cửa, anh quay đầu nhìn về phía mẹ rồi hỏi: “Ông ấy quyết định lúc nào kết hôn?”

Tần Minh Nghệ thấy con trai không phải chế nhạo, trào phúng mà là hỏi nghiêm túc, thế là bà ôn tồn giải thích: “Kỳ nghỉ chỉ có vài ngày bố con đều ở Tô Thành với con, hẳn là chưa có bạn gái, chuyện như vậy mẹ cũng không tiện hỏi nhiều, ông ấy gọi điện hỏi mẹ, con có muốn tham gia kỳ thi Toán năm nay không?”

Tần Dữ đứng tại chỗ một lát, nghĩ đến Bồ Thần, cô hy vọng anh có thể học tập thật tốt.

Anh trả lời mẹ: “Dạ có.”

Tâm tình của Tần Minh Nghệ cuối cùng cũng ổn định rồi: “Vậy lát nữa mẹ nói với bố con, để ông ấy giúp con đăng ký lớp phụ đạo. Ồ, đúng rồi, bình đựng nước mà con uống mẹ mua cho con rồi, vừa rồi mẹ nhìn trong phòng để đồ không còn một bình nào, con cũng không nói sớm với mẹ, mấy ngày nay uống tạm nước khác đi.”

Tần Dữ: “Sau này không cần mua nữa.”

“Không mua thì con uống cái gì?”

“Con uống nước trong phòng trà nước của trường, còn miễn phí.”

Tần Minh Nghệ: “…”

Thế mà nó lại biết phải tiết kiệm tiền.

Tần Minh Nghệ đánh giá con trai, cảm thấy qua một cái Tết, dường như thằng bé đã trở nên hiểu chuyện hơn.

Bà lo lắng: “Con uống quen được nước trường học cấp à?”

Tần Dữ “Vâng” một tiếng, đẩy cửa ra rồi đi vào phòng ngủ.

Thật ra uống không quen nước ở trường, nhưng có thể có cơ hội để Bồ Thần giúp anh rót nước.

Tần Dữ dựa vào ghế xoay, chơi mấy ván game, lần nào cũng thắng, rất vô vị.

Anh bật máy tính lên, mở ra làm đề mẫu.

Vì để có thể ăn bữa sáng Bồ Thần mang, làm thế nào anh cũng phải thi được hạng nhất.

Từ khi đồng ý với bố mẹ sẽ tham gia cuộc thi, Tần Dữ nghiêm túc chuẩn bị, một nửa tinh thần sức lực đều được đặt vào đó.

Ngày đó nghỉ giữa giờ, Tần Dữ gặp đề khó, anh hỏi Bồ Thần: “Văn phòng của thầy dạy Toán ở lầu mấy thế?”

Bồ Thần vội vã hỏi: [Sao vậy?]

“Không có gì, hỏi bài thầy thôi.” Tần Dữ cầm đề đứng lên rồi nói: “Vậy mà lại có bài tớ không biết.”

Bồ Thần bật cười.

Nếu có thể phát ra tiếng, chắc chắn cô sẽ bật cười khanh khách.

Tần Dữ chen qua đằng sau cô, trùm mũ áo khoác của cô lên đầu cô, còn xoa đầu cô hai cái: “Cố gắng cười đi, chờ sau khi thi tháng xong là cậu không cười được nữa đâu.”

– —

Cuối tháng ba, lần thi tháng đầu tiên cuối cùng cũng đến.

Thời tiết dần dần trở nên ấm hơn, trong sân trường, phần lớn đồng phục mùa đông của học sinh đã được đổi thành kiểu xuân thu.

Trước cửa nhà ăn, gốc cây già bị tuyết lớn đè gãy cành kia lặng lẽ trồi mầm non.

Nơi thi được sắp xếp dựa trên kết quả kỳ thi cuối kỳ trước đó, Tần Dữ ở nơi thi cuối cùng, cách nơi thi của Bồ Thần một tòa lầu dạy học.

Bạn học lớp 10 thi cùng nơi với anh chỉ có Triệu Thù.

Triệu Thù ngồi ở vị trí thứ nhất ở nơi thi, anh ngồi ở vị trí thứ hai từ dưới lên.

Hôm ấy thi Toán, Tần Dữ đến nơi thi sớm hơn mười phút, đi ngang qua trước chỗ ngồi của Triệu Thù, Triệu Thù chào hỏi anh, cô ấy nâng cằm lên, tâm tình rất tốt: “Cố lên nha, mọi thứ thuận lợi, tranh thủ kỳ thi tháng lần sau, cậu ngồi gần tớ một chút.”

Vị trí ngồi tại nơi thi này của anh có số là 029, chỗ ngồi của Triệu Thù là 001, ngồi gần cô ấy một chút có nghĩa là anh phải vươn lên hơn hai mươi hạng trong khối.

Tần Dữ dừng bước lại, nói: “Ngồi gần cậu một chút sợ là hơi khó, lần sau tớ phải ngồi ở chỗ 001 ở điểm thi thứ nhất.”

Triệu Thù: “…”

Trong lòng cô ấy liếc mắt khinh thường mấy cái, chưa từng thấy ai không biết trời cao đất rộng, mở miệng ngông cuồng như thế.

Ngay cả Bành Tĩnh Dương cũng không dám đánh cược lần nào cũng thi được hạng nhất khối.

Thầy cô giám thị cầm túi bài thi niêm phong đi vào phòng học.

Tần Dữ để điện thoại sang chế độ máy bay rồi đặt trên bục giảng, mang theo hộp bút nhanh chân đi về phía chỗ ngồi của mình.

Thầy giám thị nhìn Tần Dữ, lại nhìn điện thoại trên bục giảng, thầy ấy biết có không ít học sinh không xem nội quy trường học, thường xuyên mang điện thoại vào trường, nhưng kiểu đường hoàng giống như Tần Dữ thế này thì thầy ấy vẫn là lần đầu gặp.

Vì Tần Dữ đã nộp điện thoại lên, thầy giám thị cũng không làm khó anh.

Tần Dữ không biết thầy giám thị là ai nhưng Triệu Thù biết, là trưởng bộ môn Toán của khối 10 bọn họ.

Ngoại trừ Tần Dữ, các thí sinh ở điểm thi này đều giống như Triệu Thù, đều không giỏi Toán lắm, đến nửa sau của giờ thi, từng người một nghĩ mãi không ra đối với đề bài lớn của bài thi.

Thầy giám thị chắp tay đi tới đi lui trong phòng học, mỗi lần đi qua bên cạnh Tần Dữ, thầy ấy luôn không tự chủ được mà dừng chân một lát, sợ ảnh hưởng đến Tần Dữ làm bài, thầy ấy không dừng lại quá lâu.

Còn nửa tiếng nữa là hết giờ, Tần Dữ thu dọn hộp bút, nộp bài trước.

Tất cả mọi người nhìn về phía anh.

Thầy giám thị nhìn lướt một lần bài thi của Tần Dữ từ đầu đến cuối, xem xong đề bài khó cuối cùng, thầy ấy hỏi anh: “Có thể cho thầy mượn xem giấy nháp không?”

Loại kiểm tra nhỏ như thế này thì không thu giấy nháp.

Tần Dữ lấy ra giấy nháp được xếp thành mảnh dài từ trong hộp bút rồi đưa cho thầy giám thị.

Thầy giám thị gật đầu, để riêng bản nháp sang một bên.

Tần Dữ ra khỏi nơi thi rồi đi thẳng đến phía trước tòa lầu dạy học kia, đến điểm thi thứ nhất chờ Bành Tĩnh Dương ăn cơm trưa, anh nộp bài sớm chính là vì không phải xếp hàng ở nhà ăn.

Đợi hơn mười phút, Bành Tĩnh Dương mới nộp bài rồi đi ra, trước khi thi cậu và Tần Dữ đã hẹn nhau sẽ nộp bài sớm rồi đến nhà ăn, không nghĩ tới Tần Dữ ra sớm như vậy.

Bành Tĩnh Dương nhìn thấy anh thì câu đầu tiên chính là: “Không phải là phần sau cậu lại để trống không làm chứ?”

Bài thi cuối kỳ ở học kỳ trước, Tần Dữ không làm phần bảy mươi điểm phía sau của môn Toán, có chuyện trước đó này, không trách Bành Tĩnh Dương không tin lần này anh có thể làm bài đàng hoàng.

Tần Dữ: “Làm rồi, không để sót bài nào.”

Ánh mắt Bành Tĩnh Dương nghi hoặc: “Không viết đại chứ?”

Tần Dữ: “Không.”

“Vậy là tốt rồi. Lần thi Toán này tớ chỉ có thể thi được 147 điểm, có một bài nhỏ nằm trong điểm mù kiến thức của tớ.” Bành Tĩnh Dương nghiêng qua hỏi anh: “Cậu thì sao?”

Tần Dữ: “Cũng chỉ cao hơn cậu ba điểm.”

Bành Tĩnh Dương bị đả kích đến bật cười, cậu phát điên: “Tốt xấu gì thì cậu cũng chừa cho tớ chút mặt mũi chứ.” Sau đó còn thi mấy môn nhưng cậu có linh cảm, lần này chắc chắn Tần Dữ sẽ ngược hết tất cả các học sinh giỏi.

– –

Giống như Tần Dữ dự đoán, anh thi Toán được điểm tối đa, là bài điểm tối đa duy nhất của khối.

Đứng thứ hai là Bành Tĩnh Dương, thi được 147 điểm.

Sau khi có điểm thì đã làm cho các thầy cô khác cho rằng Tần Dữ gian lận, dù sao không ai tin học sinh ở điểm thi cuối cùng lại có thể thi Toán được điểm tối đa.

Ngược lại bọn họ lại cảm thấy Tần Dữ không đủ khả năng gian lận, đây là bài thi do nội bộ trường học bọn họ ra đề, hoàn toàn không tìm được đề gốc ở trên mạng, cho dù tìm kiếm suy nghĩ từng đề một thì thời gian thi hoàn toàn không đủ.

“Không có gian lận, giấy nháp còn đang ở chỗ tôi.” Người nói chuyện chính là trưởng bộ môn Toán, cũng là thầy giáo ngày đó giám thị ở phòng thi của Tần Dữ.

Đám người nhao nhao vây đến xem xét nghiên cứu, xem hết giấy nháp, bọn họ đều không lên tiếng nữa.

Kết quả thi tháng được đưa ra vào thứ sáu của tuần đó.

Hết giờ đọc bài buổi sáng, Triệu Thù cầm ly nước, lắc lư đi đến cửa sổ, cô ấy ghé vào bệ cửa sổ tìm Tần Dữ nói chuyện: “Này, tớ nói học sinh kém nhà cậu, cậu không thể đối xử đàng hoàng với bài thi được sao, cho dù không biết làm, tớ cũng phải có tinh thần kính nghiệp, giữ vững cương vị đến phút cuối cùng, cậu thì hay rồi, ngoại trừ thi Văn không nộp bài sớm, cậu xem có môn nào cậu không ra sớm? Thái độ không thích hợp.”

Tần Dữ đang đọc “Nature”, anh ngẩng đầu nhìn Triệu Thù: “Môn đầu tiên là tiếng Anh đúng không?”

Triệu Thù gật đầu: “Đến lúc đó chắc chắn thầy Lục sẽ báo kết quả.”

Tần Dữ lấy điện thoại ra xem thời gian: “Cậu cố mà quý trọng bảy phút còn lại đi.” Còn bảy phút nữa, cô ấy sẽ có thể biết được bản thân thi hạng nhất từ dưới đếm lên rồi.

Triệu Thù uống nước rồi hỏi: “Có ý gì?”

Tần Dữ không muốn đả kích cô ấy: “Không có gì, bảy phút nữa là vào học.”

Anh tiếp tục xem tạp chí.

Bồ Thần yên lặng nhìn Tần Dữ, không biết lần này anh có thể thi được bao nhiêu điểm, cô yêu cầu không cao, cho dù vẫn đứng nhất từ dưới lên nhưng cô hy vọng anh có thể tiến bộ lên mấy chục hạng trong khối, tranh thủ từ điểm thi cuối cùng tiến bộ đến điểm thi thứ hai từ dưới lên.

Có điều vừa rồi nghe Triệu Thù nói, anh luôn nộp bài sớm, trong lòng cô đột nhiên không chắc chắn, nhất định là anh lại tùy tiện điền đại đáp án.

Tần Dữ nghiêng đầu nhìn cô, anh cầm bút chọc vào cánh tay cô: “Ngẩn ra cái gì đấy?”

Bồ Thần ngượng ngùng ngồi thẳng người, cũng không thể nói với anh là cô đang lo lắng anh thi không tốt, cô trả lời anh: [Có chút căng thẳng, một lúc nữa thầy Lục sẽ báo kết quả, lần này tớ thi không tốt, có mấy đề Toán tớ không biết làm.]

Tần Dữ hứa hẹn với cô: “Sau này tớ dạy cho cậu, cách kỳ thi đại học còn hai năm rưỡi nữa, nếu như cậu học chăm chỉ, nói không chừng lúc thi đại học cậu có thể thi được hạng hai khối.”

Bồ Thần nhẹ nhàng cười một tiếng, tâm tình phút chốc được trò đùa này chữa trị.

Chuông vào học vang lên.

Lục Bách Thanh tiến vào phòng học trong tiếng chuông, trong tay không cầm bài thi tiếng Anh.

Có học sinh hỏi: “Thầy Lục ơi, không phải là có kết quả kỳ thi tháng rồi sao ạ?”

Lục Bách Thanh: “Ừm, có điểm rồi, thầy vẫn chưa nhận được bài thi, hết giờ rồi nói sau.” Thầy rút phiếu điểm từ trong sách giáo khoa ra.

Thời khắc vô cùng căng thẳng lại hết sức mong đợi đã đến, trái tim Bồ Thần treo thật cao.

Vì chính mình mà hồi hộp, cũng căng thẳng vì Tần Dữ.

“Tần Dữ.” Lục Bách Thanh chỉ đọc một cái tên, trái tim của Bồ Thần “Đùng” một cái rơi xuống đất. xem ra lại đứng nhất từ dưới lên không thể nghi ngờ.

Kết quả một giây sau, giọng nói của Lục Bách Thanh xuyên qua toàn bộ phòng học: “Tiếng Anh 149 điểm.”

Sau đó điều càng kinh ngạc bất ngờ hơn là, ngoại trừ tiếng Anh, môn Toán và Vật lý Tần Dữ cũng thi được hạng nhất trong danh sách, tổng điểm đứng nhất khối, cao hơn Bành Tĩnh Dương đứng thứ hai 11 điểm.

Trong phòng học rần rần lên.

Bốn chữ “Làm sao có thể” được viết trên mặt tất cả mọi người.

Lục Bách Thanh giải thích đơn giản hai câu: “Từ nhỏ em ấy đã là học sinh giỏi, bây giờ đến thời kỳ phản nghịch của tuổi trẻ, chuyên môn đối đầu với người, cố ý không học hành gì, các em đừng học theo em ấy.”

Nói xong, thầy tiếp tục thông báo kết quả.

Không ít người vẫn đang khiếp sợ trong thành tích các môn của Tần Dữ, không chú ý tới điểm số và xếp hạng của mình, chờ đến khi Lục Bách Thanh báo xong kết quả của mọi người, có bạn học nghe ngóng ở hai bên: “Ôi, có nghe thấy tớ thi được bao nhiêu điểm không?”

Bồ Thần cũng không chú ý nghe điểm số của mình, suýt chút nữa đã cho rằng thầy Lục không đọc tên cô.

“Tiếng Anh 126 điểm, tổng điểm đứng thứ 22 trong lớp.” Tần Dữ nhỏ giọng nói với cô.

Bồ Thần phản ứng chậm nửa nhịp, hóa ra Tần Dữ đã giúp cô nhớ thành tích và xếp hạng trong lớp.

Cho đến giờ phút này, cô vẫn không dám tin, Tần Dữ đứng hạng nhất khối, anh không chỉ giỏi Toán Lý Hóa mà đến Ngữ văn cũng treo đánh một đám học sinh giỏi của lớp chọn, chưa từng thấy anh viết nhật ký mà viết Văn lại được điểm cao.

Loại trạng thái kinh ngạc này vẫn luôn tiếp diễn đến khi tan học.

Tần Dữ cho Bồ Thần thời gian để tiêu hóa, anh cầm ly đi rót nước, tiện thể lấy luôn cái ly của Bồ Thần.

Lần thi tháng này, hạng nhất của khối lại bị học sinh của lớp thường lấy đi mất, chuyện này ít nhiều khiến các học sinh giỏi của lớp chọn rất mất mặt.

Tần Dữ cũng bởi vậy mà một trận thành danh, anh là người duy nhất được điểm tối đa môn Toán của cả khối, được phong làm thần, từ lúc tiếng chuông tan học vang lên, ánh mắt sùng bái của nữ sinh trong lớp thỉnh thoảng liếc về phía anh.

Bồ Thần gục xuống bàn, giống như đang nằm mơ vậy.

“Đừng quên, bắt đầu từ ngày mai mang bữa sáng cho tớ.” Tần Dữ đã rót nước xong quay về.

Cô hỏi anh: [Cậu có yêu cầu gì với bữa sáng không?]

“Không có, chú Bồ làm gì thì tớ ăn cái đó.” Tần Dữ giải thích với cô: “Trước đó không phải tớ cố ý giấu giếm cậu thành tích thật của tớ, sau khi chuyển đến tớ không có ý định học đàng hoàng.”

Bồ Thần hiểu: [Không sao, chắc chắn là cậu có nguyên nhân của cậu, nếu không cậu cũng sẽ không chuyển từ Bắc Kinh tới Tô Thành.] Anh ăn Tết cũng là một mình, tình huống trong nhà hẳn là rất phức tạp nhỉ.

Tần Dữ đưa cho Bồ Thần bản ghi chép các môn mà anh chỉnh sửa trong hơn một tháng này: “Cho cậu mượn xem, phúc lợi của bạn cùng bàn với học sinh giỏi.”

Bồ Thần như nhặt được vật quý báo: [Cảm ơn cậu.]

Cô nghĩ mãi mà không ra: [Cậu lên lớp không nghe giảng bài, sau giờ học cũng không nghiêm túc, làm sao lại thi được điểm cao như vậy, có bí quyết gì không?]

Tần Dữ: “Không có bí quyết, có thể là có thiên phú học tập hơn người bình thường một chút.”

Bồ Thần: “…”

Cô chớp mắt một cái, nhất thời nghèo vốn từ.

Tần Dữ biểu đạt uyển chuyển: “Mặc kệ là môn nào, có bài không biết thì cứ hỏi tớ, tớ có nhiều thời gian giảng bài cho cậu.” Sau đó cậu cũng không cần đi làm phiền Bành Tĩnh Dương giảng bài cho cậu nữa.

Anh nhìn cô: “Tớ thi được hạng nhất khối, cậu có muốn ban thưởng cho tớ không?”

[?] Bồ Thần không biết phải thưởng cho anh thế nào.

Tần Dữ vặn nắp ly nước ra, đưa ly tới trước mặt cô rồi nói: “Vậy thì thưởng hai viên kẹo thả vào trong đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.