Nói Rồi, Không Kết Hôn Đâu!

Chương 4



Đàn ông thì cần thật, nhưng bạn bè còn đáng trân trọng hơn. Ai bảo đàn ông hơi một chút là thay lòng đổi dạ, hoặc là luôn so sánh cô nào tốt hơn, cô nào đẹp hơn.

Nhắc đến Ông Thẩm Ngôn, ai cũng nghĩ tới một người đàn ông quyền lực. Ông là một doanh nhân thành đạt, tuy có tuổi nhưng tiếng tăm vẫn lẫy lừng khắp nơi. Ông Thẩm Ngôn có bốn người con, ba trai một gái. Con trai trưởng Ông Khai Tường nghe theo sắp đặt của bề trên, kết hôn với một người môn đăng hộ đối tên là Hạ Dạng. Tuy họ có hai người con trai nhưng giữa họ không có chút tình cảm nào, chuyện này gần như công khai bởi khi hai con sang Canada du học, vợ anh cũng đi cùng. Giữa họ tồn tại mối quan hệ vợ chồng đầy miễn cưỡng.

Ông Khai Tường tính cách thẳng thắn, nhiệt tình đã phải lòng Nhạc Dương Linh trong cùng công ty, quyết cùng cô kết thành tri kỉ. Anh rất thích tính cách và cả năng lực làm việc của Nhạc Dương Linh, nhờ vậy mà hai người càng lúc càng gắn bó, thân thiết. Nhưng Ông Khai Tường mắc phải một vụ giao dịch lừa đảo nên phải ẩn cư tại Nhật trong hai năm, Nhạc Dương Linh cũng buông xuôi mọi thứ, sát cánh bên anh, hai người đồng cam cộng khổ. Họ sống chung bên Nhật như một đôi vợ chồng, cùng chung hoạn nạn, tương trợ lẫn nhau. Về phần Hạ Dạng, tuy cô ở Canada nhưng luôn biết rõ tình hình mọi chuyện, bắt đầu cảm thấy có gì đó bất ổn.

Nhờ ảnh hưởng của Ông Thẩm Ngôn trong giới thương nhân mà vụ giao dịch kia của Ông Khai Tường được thông qua. Anh cùng Nhạc Dương Linh trở về nước, lúc đấy bụng của cô đã lộ rõ, đó cũng là khi Ông Khai Tường quyết định ly hôn với vợ.

Ba tháng sau, Nhạc Dương Linh sinh hạ một bé gái kháu khỉnh, đặt tên bé là Xuân Phàm. Người ta bảo “Mẫu bằng tử quý”[1], Nhạc Dương Linh cũng mẫu bằng nữ quý. Gia tộc của Ông Thẩm Ngôn có mười một người con trai, Xuân Phàm được sinh ra đúng lúc cả nhà mong chờ một cô con gái, cô bé còn là trưởng nữ duy nhất trong đời cháu chắt nên Ông Thẩm Ngôn rất phấn khởi, vui đến mức nở mày nở mặt, lâp tức đồng ý cho Ông Khai Tường ly hôn, đợi sau khi con trai kết hôn với Nhạc Dương Linh thì Xuân Phàm sẽ chính thức trở thành viên ngọc quý của cả nhà ông.

[1]“Mẫu bằng tử quý” tương tự “Tử bằng mẫu tấn”: Tức mẹ được hưởng vinh hoa, phú quý nhờ con trai hoặc con trai hưởng vinh hoa nhờ hậu phương vững chắc là người mẹ.

Nhưng Hạ Dạng sau khi được thông báo vẫn ở bên Canada với hai con trai, không quay về ký đơn ly hôn.

Chưa tới một năm sau, Ông Thẩm Ngôn đột ngột bị nhồi máu cơ tim rồi qua đời. Hạ Dạng là con dâu trưởng, lúc đó mới vội trở về chịu tang cùng hai con trai, lúc đó hai người con đã mười ba, mười bốn tuổi. Trong quãng thời gian trở về chịu tang, ba mẹ con họ luôn nhìn Nhạc Xuân Phàm với con mắt khinh thường dành cho kẻ thứ ba.

Sau đó không lâu, vụ án ngày nào của Ông Khai Tường bị lật lại, tòa án phán quyết anh có tội, phải vào tù tám năm rưỡi.

Nhạc Dương Linh vô vọng ôm lấy Xuân Phàm, cô như bị rơi từ thiên đường xuống địa ngục. Kể từ khi Ông Khai Tường vào tù, bất kể là anh em trong cùng một nhà hay bạn bè thân thích đều không đứng ra bảo vệ, ủng hộ Nhạc Dương Linh, tài sản của nhà họ Ông bị chia năm xẻ bảy. Hạ Dạng và hai người con trai vì có đứng ra biện hộ giúp Ông Khai Tường, lại là người có thân phận nên được lấy một phần sản nghiệp lớn, sau đó quay trở về Canada sống.

Gia tài đồ sộ của Ông Thẩm Ngôn chia cho ba người con còn lại lần lượt theo từng mục tài chính, kiến trúc và công nghệ khoa học kĩ thuật. Con gái ông là Ông Phẩm Chân cũng được gả cho một người môn đăng hộ đối là người con trai thứ của Chu gia. Nhưng Chu thiếu gia cũng không thoát được cám dỗ sắc đẹp, ong ong bướm bướm bên ngoài. Phạm Ti Ti chính là con của anh ta với người phụ nữ khác.

Đau khổ vì chồng hồng hạnh vượt tường, cô đồng cảm với chị dâu cả, lại có chung mối thù hạnh phúc gia đình bị hủy hoại bởi người thứ ba nên khi gặp Nhạc Dương Linh đã không có cảm tình.

Nhạc Dương Linh một thân một mình nuôi nấng Xuân Phàm khôn lớn. Dường như số phận không cho cô được bước chân vào Ông gia, Nhạc Xuân Phàm mãi mãi không có cơ hội nhận tổ tông, trở thành người của Ông gia, bởi Ông Khai Tường sau khi ra tù không lâu liền qua đời.

Ấn tượng của Xuân Phàm về mẹ là mẹ không ham vui thú, vừa đi làm về từ công ty đã lại nhốt mình vào phòng làm việc như điên, cứ như bà tự làm khổ mình. Nhưng cô biết mẹ làm việc vất vả là vì cô, muốn cho cô học ở nơi tốt nhất. Dù là học tiểu học, cấp hai hay cấp ba, mẹ luôn cho cô tới trường tư thục để có một môi trường học tập hoàn hảo. Mẹ nghĩ như vậy mới thể hiện rằng họ là người nhà họ Ông, nhưng để cho ai thấy đây? Thật ra chẳng một ai để ý đến họ.

Còn về người thân, gọi là cô, chú, dì, bác, nhưng kì thực chẳng khác gì người lạ qua đường.

“Ôi…” Phạm Ti Ti làu bàu, “Tuy rằng Ông Phẩm Chân có quan hệ huyết thống với cậu, nhưng thấy bà ta đau khổ, buồn bã vì chồng ngoại tình, cả ngày rầu rĩ khiến mình tưởng bà ta không biết tới khái niệm cười.”

Xuân Phàm không nói gì, giữa cô và họ đâu có quan hệ gì mà nói.

Có hai lần cô dự tiệc với tư cách thư kí của Dương Lập Hân và gặp cô chú của mình, nhưng họ coi cô như không khí, vậy nên cô cũng chẳng hỏi thăm, nói chuyện với họ.

Mặc dù cứ bảo không để ý nhưng thực ra đó là lừa mình dối người, trong lòng cô rất khó chịu. Tuy vậy, cô vẫn tỏ ra vân đạm phong khinh[2], chí ít đó cũng là vẻ ngoài sẵn có của cô.

[2]“Vân đạm phong khinh”: Nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi. Ý nói thái độ lạnh nhạt, không quan tâm đến chuyện gì.

Phạm Ti Ti nhớ lại quãng thời gian mà cô đã trải qua cùng Xuân Phàm, cười như có như không: “Ông phu nhân lấy danh là người của Ông gia, lợi dụng mình để theo dõi cậu và mẹ cậu, cốt để điều tra xem mẹ con cậu có dùng danh tiếng họ Ông để tiến thân không. Thế nên bà ta mới đồng ý cho mình nhập học trường nữ sinh quý tộc để làm bạn với cậu. Kết quả là mình đã phát hiện ra so với cậu, mình còn tốt hơn rất nhiều. Mẹ mình ít nhiều cũng vẫn nhận được tiền từ Chu gia để nuôi nấng mình, không phải chịu nhiều vất vả như mẹ cậu. Cho dù sau này mẹ mình đã tìm được người phù hợp, tái giá rồi sống bên Úc, mình vẫn được bố cho tiền sinh hoạt hàng tháng, sắm sửa được nhà cửa để làm của hồi môn. Cũng nhờ làm bạn với cậu mà Ông phu nhân không phản đối việc bố mình hào phóng với mình. Cậu đã giúp mình mua được một căn hộ cao cấp, công này của cậu mình phải cảm ơn chứ!”

Phạm Ti Ti bỗng nhiên không tỏ ra keo kiệt nữa mà còn nháy mắt với cô. Vì thế nên cô mới để Xuân Phàm ăn trực uống chùa mà không oán thán. Dù sao thì Anata cũng sẽ cho cô tiền sinh hoạt, quá đầy đủ đến mức hai người ăn còn thừa.

Nhân duyên giữa người với người luôn kì lạ như vậy.

Khóe môi đỏ mọng của Nhạc Xuân Phàm nhếch lên, cô bật cười: “Lúc trước Ông phu nhân phái cậu tới nằm vùng, cuối cùng không quá hai ngày cậu đã cười nói vô tư với mình, một chút bí mật cũng không có.”

“Nữ sinh cấp ba cứ vô tư như vậy không tốt sao?” Phạm Ti Ti cười toe toét, nói: “Mẹ mình rất thích nghe ngóng tin tức của tầng lớp thượng lưu, Ông phu nhân lại là tình địch của mẹ mình nên tất nhiên mẹ mình cũng biết vài chuyện của Ông gia khá rõ ràng. Vì vậy mình biết được chuyện xưa của mẹ cậu chứ không tin lời Ông phu nhân bịa đặt. Dù sao sống trên đời không cần quan trọng hóa mọi vấn đề, cuộc đời cũng chỉ là một vở kịch thôi! Mình chỉ cần diễn tốt vai diễn “nằm vùng” mà bà ta muốn là có thể nhận được nhiều tiền sinh hoạt hơn một chút, có gì đâu mà không làm được?”

“Cũng đúng. Bố cậu về tình về lí cũng muốn chăm sóc cậu, không nhận tiền cũng uổng phí.”

Mọi chuyện xảy ra đều có lí do của nó. Hai cô học trò cấp ba rất dễ trở thành bạn tốt với nhau sau khi giúp đỡ nhau vượt qua khó khan, hoạn nạn. Năm ấy Xuân Phàm đã học năm cuối trung học, lúc đó Nhạc Dương Linh đi cùng công ty đến thăm quan đại lục, chẳng may bị tai nạn rồi qua đời. Đó là thời điểm Xuân Phàm rơi vào hoang mang, đau khổ tới mức muốn tự tử. Nhưng chính lúc ấy, Phạm Ti Ti hay tỏ ra là một tiểu thư nũng nịu bỗng trở nên vô cùng nghiêm túc, cùng Anata của mình tới giúp đỡ Nhạc Xuân Phàm đang đau khổ tột cùng. Họ giúp cô nhận thi thể của mẹ, lo đám tang, xử lí mọi thủ tục một cách nhanh chóng.

Sau hơn ba tháng, sức khỏe của Nhạc Xuân Phàm mới đỡ hơn một chút, trong thời gian đó, Phạm Ti Ti mỗi ngày đều ngủ cùng cô để chăm sóc, trông nom. Phải đến nửa năm sau, Nhạc Xuân Phàm mới ý thức được mẹ của cô đã ra đi, cuối cùng chỉ còn lại một mình cô trên đời.

Sau đó có một ngày, Phạm Ti Ti nói với cô: “Tiểu Phàm Phàm, cậu nhất định phải sống thật tốt, thật kiên cường! Nếu không cô Nhạc dưới suối vàng sẽ buồn và khóc đấy. Thật ra sau khi cô không may qua đời khoảng một tháng, Ông phu nhân bảo mình không cần đóng vai nằm vùng nữa, bởi “Phiền Phức” đã không còn, “Phiền Phức Nhỏ” cũng không đáng làm bà ta lo lắng.”

Lòng Xuân Phàm bỗng quặn thắt.

“Người của Ông gia rất vui mừng khi mẹ mình chết ư?”

“Không phải đến mức vui mừng! Chỉ là thở dài thật nhẹ nhõm thôi.”

“Thế thì có gì khác? Thật quá quắt, mẹ mình không cầm một xu nào của nhà họ, bọn họ cần gì phải đề phòng như thế chứ? Sợ mẹ con mình sẽ làm ảnh hưởng danh tiếng nhà họ Ông sao? Họ không cần phải mong ngóng mẹ mình chết đi như vậy. Người phải vào tù năm đó là người nhà họ Ông, Ông Khai Tường, không phải Nhạc Dương Linh! Người họ Nhạc hoàn toàn không có tội gì!” Xuân Phàm tức giận đến nỗi nói cả người cha đã qua đời ra.

“Ầy ầy ầy, cậu không nên kích động quá!” Phạm Ti Ti nhẹ nhàng an ủi cô: “Thế nên mình mới bảo với cậu rằng cậu nhất định phải sống thật tốt, thật kiên cường. Như vậy mới an ủi cho linh hồn cô trên thiên đường.”

“Nhất định mình phải sống thật tốt!”

Chính những lời kể của bạn đã khiến cô không muốn dính dáng một chút gì với Ông gia. Trong giây phút tức giận đó, Xuân Phàm quyết tâm cố gắng sống tự lập, đời này kiếp này coi nhà họ Ông chỉ là cái rắm!

***

Sau khi đáp chuyến bay từ Nhật Bản về nước, Dương Lập Hân về thẳng nhà của Nhạc Xuân Phàm dù đã muộn.

Xuân Phàm vừa mới trang điểm xong, chuẩn bị cùng Phạm Ti Ti đi chơi, cô không nhận được điện thoại báo sẽ về của anh, ngay sau đó đã thấy anh đứng trước cửa nhà. Tên này đúng là không cho người khác cơ hội từ chối mình.

“Em muốn đi đâu?” Anh thấy cô chăm chút trang điểm, buột miệng hỏi.

Cô nhìn hơi hoang dã nhưng không phải kiểu ăn mặc hở hang. Cô mặc quần bò màu trắng như tuyết, áo hai dây họa tiết da báo, ở chiếc eo thon thon là một chiếc thắt lưng nhỏ cùng màu với đôi hoa tai màu đen to bản bằng nắm tay. Cô đeo dây chuyền màu bạc nhiều tầng, chân đi một đôi giày cao gót. Cách ăn mặc này khiến cô trông cao cao, càng toát lên vẻ đẹp hoàn mỹ.

Hôm nay cô khác hẳn với ngày, không còn vẻ khiêm tốn, đoan trang trong cách ăn mặc nữa mà thay vào đó là dáng người uyển chuyển, làm khơi gợi lên bao nhiêu xúc cảm cho đàn ông. Xuân Phàm trang điểm nhấn mạnh vào đôi mắt, tô đậm màu càng khiến ánh mắt cô trông rất bí ẩn, đầy kiêu ngạo. Dường như chỉ cần mỗi cái cử động của cô cũng toát lên vẻ phong tình nhưng vẫn có chút điềm đạm đáng yêu.

Anh được một phen sáng mắt! Nếu như cô đúng là có ý định đi câu hồn cánh đàn ông, hẳn là sẽ vô cùng thành công.

Dương Lập Hân nhìn cô không chớp mắt, anh lại không biết “Nữ thư kí có khí chất nhất” của mình lại có một mặt nổi loạn như vậy?

Có lẽ cô không chỉ có một mặt này.

“Sao anh cứ nhìn trừng trừng tôi? Do anh đến không đúng lúc đấy chứ.” Xuân Phàm mặc kệ anh, cô quyết không để cho bất cứ người đàn ông nào làm đảo lộn cuộc sống của mình.

“Em muốn đi đâu?”

“Anata, bạn tôi có tổ chức một sự kiện trong thành phố, cô ấy mời tôi và bạn bè tham gia tiệc mừng.” Cô cầm lấy ví da, chuẩn bị ra khỏi nhà. Xuân Phàm còn nở một nụ cười mê hoặc, “Anh vừa mới xuống máy bay đã chẳng gọi điện thoại cho tôi, còn mất công đến tận nhà thăm hỏi, thật ngại quá! Vậy anh về nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai chẳng phải còn đi làm sao?”

“Đúng.” Dương Lập Hân trưng ra bộ mặt không mấy hứng thú quan sát cô, “Nếu như lúc xuống máy bay tôi gọi điện, thông báo với em một tiếng thì em sẽ hủy kế hoạch đêm nay sao?” Vì tôi?

“Tất nhiên không. Vì sao phải hủy? Tôi thỉnh thoảng lại đi chơi một đêm, hơn nữa bạn bè của Anata cũng là bạn bè của tôi, chúng tôi rất hợp ý nhau, cùng nhau tiệc tùng. Đó là cách giải tỏa áp lực rất hữu hiệu đấy.”

Đàn ông thì cần thật, nhưng bạn bè còn đáng trân trọng hơn. Ai bảo đàn ông hơi một chút là thay lòng đổi dạ, hoặc là luôn so sánh cô nào tốt hơn, cô nào đẹp hơn. So với việc qua lại với một người đàn ông thì đi chơi cùng Phạm Ti Ti và Anata của cô ấy còn đáng tin cậy và thoải mái hơn nhiều,

“Gần đây tôi tạo cho em nhiều áp lực trong công việc sao?” Hai mắt anh vẫn chăm chú nhìn cô, cao thâm khó lường.

“Có ai là không áp lực chứ? Tôi không chỉ có áp lực công việc thôi đâu.” Ánh mắt cô khiêu khích.

“Xuân Phàm, đêm nay đừng đi, ở nhà cùng tôi.”

Giọng nói trầm thấp mang theo ngữ khí ra lệnh, Xuân Phàm hơi nhíu mày, bây giờ chẳng phải giờ làm việc.

“Tôi đã bảo không rồi. Lần sau muốn tôi ở lại thì nói sớm.”

Dương Lập Hân nheo mắt lại thành một đường chỉ, ánh mắt sắc bén lại thêm vài phần lạnh tanh: “Tôi dồn công việc của mười ngày lại, mệt mỏi chỉ muốn nghỉ ngơi, vậy mà xuống máy bay một cái là nghĩ luôn đến em, kết quả là gì?” Anh cứ ngỡ rằng cô sẽ dang tay, hân hoan chào đón anh. Ai ngờ cô một mực muốn đuổi anh ra khỏi nhà để đi chơi đêm.

“Anh đã mệt mỏi thế, sao không về thẳng nhà mà nghỉ ngơi đi? Đứng ở đây trừng mắt to mắt nhỏ với tôi, anh nghĩ sẽ bớt mệt chắc? Giám đốc Dương anh minh lí trí biến đâu rồi?”

“Ở đây tôi không phải giám đốc.” Khuôn mặt tuấn tú của anh chìm trong bóng tối.

“Thế mà khẩu khí và anh mắt của anh lại bảo rằng anh muốn tôi nghe theo mệnh lệnh của giám đốc!”

Anh mệt mỏi muốn chết, đầu cũng hơi đau, vậy mà lại đứng đây cãi nhau với cô. Quả là tự dày vò bản thân.

“Tôi là một người đàn ông, không phải người máy mà ấn một công tắc là thay đổi lập tức. Tôi cứ nghĩ đã là tình nhân thì phải “Tiểu biệt thắng tân hôn”, hiển nhiên, em không giống người phụ nữ bình thường.” Cảm xúc buồn bã chiếm lấy tâm trí, anh cắn chặt răng.

Anh ta làm cái gì cũng chu toàn, vậy mà lại nghĩ cô thích hợp làm tình nhân bí mật của anh ta? Đúng vậy, cô không ưa tranh cãi, không ghen ghét, không tham lam, ở trên giường với anh ta lại hợp trăm phần trăm. Cô quả là hoàn hảo cho vai diễn đó.

Nhưng cô không thích anh.

Trước giờ anh ta không để ý đến mấy chuyện vặt này, ngược lại còn sợ phiền phức. Sao sao tự nhiên hôm nay anh ta lại nhắc đến?

Dựa vào tính cách trước đây của anh, anh chỉ ở một thời gian rồi sẽ rời đi, cười cười rồi để cô đi chơi cùng bạn bè.

Nhưng đêm nay anh lại có biểu hiện khác lạ, là vì anh nhìn ra một con người khác trong cô sao?

Anh ta có thói quen khống chế mọi thứ trong lòng bàn tay, nếu đột nhiên không kiểm soát được sẽ dùng mọi cách để xử lí tình huống.

Nhưng Xuân Phàm chỉ là một người phụ nữ mà anh ta có hứng thú nhất thời. Chỉ cần tìm được người con gái phù hợp để kết hôn, cô sẽ bị đuổi ngay lập tức, sao anh ta phải để ý? Không bao giờ có chuyện đó.

Chỉ là hành động nhất thời thôi. Đôi môi hồng đào mềm mại nói:

“Chúng ta không phải tình nhân!”

Cơn giận của anh lên đến cực điểm!

“Vậy tôi với em là quan hệ gì?” Giọng nói đầy châm biếm bật ra từ miệng anh.

“Quan hệ chúng ta không thể công khai, cho nên không phải tình nhân.” Xuân Phàm xì một cái.

Anh rất muốn tóm cô rồi đánh vào mông cô một trận!

Cô nói như vậy chẳng khác nào giống như bảo anh là loại đàn ông bám váy phụ nữ để được thăng quan tiến chức! Cô nhất định phải nói như thế sao?

“Em lúc nào cũng phải đay nghiến tôi trong từng câu từng lời thế à, thích tranh cãi với tôi thế à?” Anh ghé sát vào mặt cô, giọng thâm trầm, gầm nhẹ, “Cứ coi như tình nhân bí mật với tình nhân công khai là một loại đi, vì tôi không phải Ngưu Lang, em cũng không phải loại gái ngoài đường. Nếu như không phải cả hai chúng ta có thiện cảm với đối phương lại tin tưởng lẫn nhau, em cho rằng tôi có thể tùy tiện lên giường với ai cũng được sao? Hay em có thể như thế?”

Anh đột nhiên bùng phát khiến cho cô giật mình.

“Tôi không như thế!” Cô chớp mắt, cắn môi rồi nhìn trừng lại anh. Xem ai sợ ai?

Anh thật lâu sau không nói gì, cảm giác lạnh giá xung quanh anh cũng dần tan biến.

Anh đêm nay chắc hẳn mệt mỏi phát điên, thần trí mơ hồ nên mới thảo luận vấn đề “tình nhân” này với cô, cuối cùng đã đau đầu lại càng đau hơn.

Nói về dây thần kinh tình cảm của mình, từ lâu anh đã làm cho nó tê liệt. Anh nhất định phải hoàn thành chương trình học của mình sớm hơn những bạn học của mình trước mấy năm, hoàn toàn đem tuổi thanh xuân của mình đi mai táng để trở thành một thương nhân, tiến vào nơi thương trường tàn khốc như chiến trường.

Không phải anh không có đàn bà, khi còn ở nước ngoài anh cũng có qua lại với vài người, nhưng không ai lưu lại ấn tượng trong anh. Có thể nói, anh chưa từng yêu bao giờ, cũng không nghĩ rằng mình sẽ cần tới tình yêu.

Đêm nay Xuân Phàm cũng bị thái độ kì lạ của anh dọa cho. Rõ ràng anh là một người rất lí trí, lí trí đến mức gần như trở thành máu lạnh. Sao đột nhiên đêm nay anh lại hành động cảm tính như vậy?

Cô cũng không oán trách việc anh chiếm lấy không gian và thời gian của cô nữa, mà tự mình hưởng thụ cuộc sống vui vẻ, an nhàn. Đó mới là điều tuyệt vời nhất.

Anh xem cô như một “tình nhân bí mật” hoàn mĩ ư… Theo lời anh nói là vậy, nhưng có chỗ nào giống?

“Dương Lập Hân, anh có chỗ nào trên người không thoải mái sao? Hôm nay anh lạ lắm.”

Anh yên lặng nhìn cô, chăm chú như muốn đem cô ra nhìn đến lúc xuyên thủng thì thôi.

“Thôi.” Anh trầm mặc một hồi rồi mới chậm rãi mở miệng: “Tối nay em rất hấp dẫn, chúc em có một buổi tối vui vẻ.” Nói rồi anh xoay người bước đi.

Lời nói cùng biểu hiện của anh khiến Xuân Phàm ngẩn người.

Hôm nay nhất định là anh ta có bệnh, hơn nữa bệnh còn rất nặng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.