Tôi làm tổn thương anh, tôi biết. Khi anh dâng tấm lòng mình cho tôi, tôi thật ngu dốt không nhận ra. Tôi mắng anh, cay độc với anh, hạ thấp anh, như một đứa trẻ bốc đồng, không vừa lòng sẽ chẳng thèm để ý tới món đồ chơi rồi ném nó đi.
Tôi có tư cách gì không vừa lòng! Người ta không tốt với tôi sao? Không thương tôi, không chiều chuộng tôi?
Không phải….
Không toàn tâm toàn ý đối đãi mình sao? Tôi đúng là ngốc!
Tôi từng nghe một câu chuyện cười thế này : Thượng đế muốn thỏa mãn
nguyện vọng của một ông lão sáu mươi tuổi nghèo khổ, trước tiên là cho
tiền, sau đó là cho nhà, cuối cùng ông lão cầu xin Thượng đế cho ông ta
một người vợ trẻ hơn mình ba mươi tuổi. Vì thế, Thượng đế liền phất tay, ông ta biến già chín mươi tuổi. Đấy, kết cục của lòng tham. Bây giờ tôi cũng bị trừng phạt như ông già tham lam kia vậy, Trần Dũng không thèm
để ý tới tôi, cố gắng bắt chuyện tới mấy anh vẫn tránh né tôi, lúc nào
cũng vậy.
Mỗi ngày tỉnh giấc buổi sáng, liền thấy khi thì vài trăm khi thì vài
chục tệ đặt trên tủ đầu giường, đó là số tiền mồ hôi nước mắt anh vất vả suốt đêm, chính anh lại vừa đặt lưng xuống ngủ, rất nhiều lần tôi đều
muốn hỏi anh có mệt không, nhưng anh phải nghỉ ngơi, im lặng.
Anh không còn đến đón tôi nữa, mà nhờ một lái xe khác quen biết đến
đón tôi về nhà, hỏi anh vì sao thì anh bảo công việc bận rộn, cố nài cho được thì anh quay đi chẳng nói thêm gì. Về nhà rồi tất nhiên là đã có
sẵn cơm, một mặn một canh, nóng sốt có thể ăn ngay, đây đều là Trần Dũng cắt xén thời gian ngủ ra để nấu, tôi nói anh không cần phiền toái như
vậy, anh chỉ cười cười tiếp tục làm, lại lặng im.
Cứ như thế, tôi bị vây hãm trong sự dịu dàng của anh, hối hận không thôi, mà cũng không giải thích được.
Đầu mùa xuân, ngã tư đường tuyết đọng đầy đất, gió quất lên mặt lạnh
thấu xương cốt. Thời điểm trời rét buốt đến mức đông lạnh người ta thì
lại có một cô em mặc váy mỏng, thân ảnh lả lướt lay động đi ngang qua,
đôi bốt cao gót dẫm lên đường kêu cộp cộp giòn tan, từ từ bước qua con
đường lầy lội trong một ngày đẹp trời, thật không lòng dạ bận tâm người
khác.
Cú điện thoại vừa nhận làm lòng tôi vốn đã hỗn loạn lại càng thêm ba
phần chật vật. Sao lại là anh ta? Lâu không gặp, lâu không nghĩ tới, một con người lại đi ra từ căn hầm cũ kỹ phủ đầy bụi đất : Lý Hải Phi.
Anh ta gọi điện nói gì?
Anh ta nói :
“Ân Sinh, đã lâu không gặp, em thế nào?”.
“Có rảnh không, đi uống ly trà”.
“Không có ý gì khác, mau ra đi, chỉ là muốn gặp lại bạn cũ”.
Anh ta nói… Anh ta nói rất nhiều, tôi chỉ tiếp thu được rất ít, nhưng da đầu vẫn căng ra, tâm tình phức tạp.
Tôi không cách nào tránh mặt được. Thời điểm tạm biệt nhau, Trần Dũng rơi vào quẫn cảnh, hễ nhớ đến vẻ mặt Lý Hải Phi lúc đó đầy thương hại,
ánh mắt hèn mọn lại đè nặng lòng tôi, một vết thương ngầm chỉ đợi gặp
lại cố nhân sẽ lập tức rỉ máu. Là ai nói tương phùng cười một cái mãn
tiếc hận, là ai nói gặp lại sẽ làm bạn? Cố nhân là cố nhân, dù cho tóc
bạc da mồi, thời gian lưu vết, vẫn cứ là thế thôi.
Lòng tự ái khiến tôi phải đến, muốn trả thù khiến tôi phải đến, tôi
không chịu thua, tôi nhất định đến! Tôi muốn cho anh ta thấy tôi sống vô cùng tốt, trước mặt anh ta, tôi vĩnh viễn hạnh phúc như hoa. Tôi sẽ cho anh ta biết : vàng anh không cần, mất rồi mới hối, hiện tại vô dụng.
Nhìn đi, đây là hư vinh đàn bà, rất nhỏ nhen, rất hẹp hòi.
“Ân Sinh, nhìn khí sắc em không tồi”. Nhấp ngụm trà, đáy mắt anh ta
có tia cười yếu ớt. Lý Hải Phi mặc áo khoác màu vàng nhạt ngồi ở đó, nhã nhặn không ngờ, hệt như người trong tranh vẽ bước ra.
“Đúng vậy, anh trông cũng khỏe”. Hai tay khẽ đặt lên bàn, hôm nay tôi mặc chiếc váy đẹp nhất mình có, giả làm thục nữ, trong lòng âm thầm
mắng chửi : thất sách! Thật sự thất sách! Xinh đẹp phải trả giá – lạnh
quá đi mất! Hư vinh một hồi khiến tôi muốn biến thành thịt đông lạnh!
“Công việc có bận lắm không?”.
“Sao? À, bận lắm, rất rất bận”. Đương nhiên là bận, bận đầu tắt mặt tối kiếm tiền mua nhà.
“Khó trách hơi gầy một chút, thì ra em cũng không phải là…”.
“Ầy, lời này em thích nghe à nha, Hải Phi anh không biết chứ, giảm
béo được mấy cân này tốn không ít công phu, yoga đạp xe chèo thuyền tập
không biết bao nhiêu”. Tôi ngắt lời anh, huyên thuyên thay cho hoài
niệm. Hoài con khỉ niệm, làm người phải không ngừng hướng về phía trước, chuyện xưa thỉnh đứng sang một bên đi. “Em với anh xã cùng đi phòng
gym, kết quả em tập còn nhiều hơn anh ấy mà giảm béo không bằng người
ta, ảnh tụt cân ào ào, em tập hụt hơi mà chỉ giảm vài cân, aizz, cho nên á, đời đúng là không công bằng tí nào…”.
Huyên thuyên không đủ gạt người, tôi bắt đầu ba hoa khoe khoang. Trần Dũng sụt cân là thật, tôi gầy đi cũng chẳng có gì, nhưng phòng gym,
nghe qua xem thấy đi ngang, chỉ thiếu mỗi cái đi vào.
Tôi nói dối mặt không đổi sắc. “Nghe người ta nói đi spa giảm béo
hiệu quả, em định mấy ngày nữa sẽ đi, nhưng chưa quyết định được tắm
nóng hay xông hương, đúng rồi, Hải Phi, An Kì bình thường chọn cái nào,
nói em nghe một chút, để tiện so…”.
“Bọn anh chia tay rồi”.
“……….”. Tay treo giữa không gian, tôi cứng đờ, cúi đầu im lặng uống trà.
Người đó một câu phá bỏ một trăm câu của tôi, cái gọi là trứng mà đòi khôn hơn vịt là chỗ này đây.
“Ân Sinh, thật ra em… không tất yếu phải như vậy”.
“Gì cơ?”. Nước trà đột ngột chui vào khí quản, tôi ho khan vì sặc, ngẩng đầu, hai mắt hơi ướt nhìn anh ta.
“Trước khi về anh đã gọi điện cho Hỉ Hoa”.
Xoẹt! Tiếng nói nhẹ nhàng mà như sét đánh ngang tai, không cần giải
thích thêm, Hỉ Hoa là bạn chung của tôi và anh ta, năm ngoái đưa người
nhà đi khám bệnh còn tìm anh ta mà, chỉ cần câu đó, chẳng cần nói thêm
gì nữa. Cẩm bào hoa mỹ bị người ta lật mở, lòng tự ái hư vinh nhỏ nhen
của tôi bị vạch trần trước mắt người ta, trên người như có kiến bò, chật vật bất lực.
“Ân Sinh, theo anh đi đi”.
Chẳng biết từ lúc nào anh ta đã chuyển qua ngồi cạnh tôi, áo khoác
dày bao kín hai bờ vai tôi, lời nói ôn nhu mị người. “Sớm nghe lời anh
thì tốt rồi, kết quả nhìn xem, chịu khổ bao nhiêu. Thay hắn gánh vác,
cùng hắn chịu khổ, Ân Sinh, sao em lại khờ như vậy, cũng không ngẫm lại
em hoàn toàn có thể bứt ra, em không nợ hắn gì cả”.
Cầm tay tôi soi dưới ánh đèn, soi đến soi đi một lúc lâu mới buông.
“Gầy sắp thiếu máu đến nơi còn ương ngạnh bảo mình giảm béo, em bắt đầu
nói dối khi nào vậy, trời sinh không có tế bào dối trá thì đừng có cố”.
Nhấc chén trà, xoay xoay, anh ta hít một hơi hương trà, nheo mắt,
định liệu trước. “Lần trước em không nên trở về, lẽ ra anh phải cản,
nhưng ai bảo Ân Sinh của chúng ta thiện lương, không thể bỏ đạo nghĩa.
Bất quá chịu khổ cũng có thời hạn thôi, nếm mùi đau khổ đến đây cũng đủ
rồi, nhìn em bây giờ, lúc trước đáng ra anh phải trói chặt em lại, cho
em không thể đi”. Nắm chặt cái chén, anh ta gương mắt liếc qua tôi,
trong ánh mắt chắc chắn kiên trì. “Cho nên lúc này em phải nghe anh, Ân
Sinh, đi theo anh đi, để anh mang em ra khỏi nơi vất vả này”.
Nhìn anh ta, đầu tôi loạn, biểu tình trên trán Lý Hải Phi viết bốn
chữ : quay đầu là bờ. Xa xa trong quán bài hát Hoa xuân trên sông trăng
đổi thành Thập diện mai phục, tiếng nhạc bi thương vang lên xứng cùng
cảnh, không chê vào đâu được. Lý Hải Phi và chủ quán thông đồng nhau
trước? Càng nghĩ càng buồn cười, cười nho nhỏ rồi bật cười lớn lên, sau
đó uể oải nằm úp sấp trên bàn, không ngẩng đầu lên.
Sắc mặt Lý Hải Phi bây giờ chắc là gớm lắm.
“Em!”.
Tiêu, Lý Hải Phi tức tới á khẩu.
“Ân Sinh! Niếp Ân Sinh!”.
Anh ta chụp lấy bả vai tôi, lay như điên, giữa lúc lắc lư đến hoảng loạn đó, tôi mở miệng, giọng nói nhỏ xíu rầu rĩ.
“Hải Phi, tôi không vất vả gì cả”.
Thân mình đứng sững, Lý Hải Phi tao nhã rốt cuộc phát hỏa, anh ta
nhìn chằm chằm vào tôi, nghiến răng nghiến lợi. “Niếp Ân Sinh, cô, cô vô tâm không phế!”.
Vô tâm không phế? Tôi cũng không phải cố ý phụt cười mà, không vất vả thì nói không vất vả, nếu Lý Hải Phi cứ nhất định phải trách cứ tôi vô
tâm không phế, vậy OK, tôi vô tâm không phế. Trề môi, chẳng sao.
Thì ra Lý Hải Phi tìm tôi là vì chuyện này, thôi thì vô phúc hưởng,
tôi còn ngồi đây làm chi, về nhà, tôi phải về nhà. Nắm túi xách, khách
khí có lệ. “Hải Phi, hì hì, tôi còn có chút việc, hôm nay chúng ta cứ
vậy nhé, chờ lần sau gặp lại…”.
“Một tên tài xế quèn tốt như vậy sao?”.
Gì? Nói gì? Anh ta vừa mới nói cái gì đó? Tôi mơ mơ màng màng đứng tại chỗ, không tiếp thu được câu anh ta nói.
Xoảng! Chén trà dập mạnh xuống bàn, anh ta ngẩng đầu hướng tôi quát điên cuồng. “Niếp Ân Sinh, đầu cô mê muội rồi sao?”.
Ô? Là đang nói tôi đấy à? Đầu tôi mê muội ư? Chầm chậm xoay người,
nhìn anh ta, mông nhấc lên lại đặt xuống ghế, cẩn thận suy ngẫm, trả lại anh ta ba chữ. “Tôi nguyện ý”.
Đúng vậy, không có câu nào có thể hình dung tâm tình của tôi hơn ba
chữ này. Tôi nguyện ý, nguyện ý cùng Trần Dũng ăn cải trắng hầm đậu phụ, tôi nguyện ý cùng Trần Dũng chen chúc mua hàng giảm giá, tôi nguyện ý
cùng người đàn ông trân trọng cả thể xác lẫn linh hồn tôi sống hết quãng đời còn lại, cho dù nghèo, cho dù khổ, tôi vẫn chấp nhận!
“Ân Sinh, cô sẽ phải hối hận!”.
“Hắn cho cô được cái gì? Không bằng cấp, không bản lĩnh, một con ma
nghèo với hai bàn tay trắng, hắn có thể cho cô được cái gì?”.
Lời này quá phận, tuy rằng tâm tình Lý Hải Phi tôi có thể thông cảm,
nhưng anh ta dựa vào cái gì miệt thị Trần Dũng là con ma nghèo? Bỏ qua
cho anh thì tôi sẽ tức mà chết!
“Anh ấy cho tôi hạnh phúc”. Tôi cũng lớn giọng. “Chỉ chỗ đó thôi anh
đã kém hơn anh ấy nhiều lắm rồi!”. Nắm chặt tay, nghiêng người về phía
anh ta, trừng mắt. “Mọi thứ của anh ấy đều do chính anh ấy kiếm được,
tai nạn xe cộ thì sao, đứng dậy vẫn là hảo hán, có được người chồng như
thế, tôi kiêu ngạo! Hải Phi, anh nghe cho kĩ đây, tôi chẳng cần quan tâm Trần Dũng là con ma gì, chỉ cần theo anh ấy, tôi lặp lại, chịu khổ chịu tội đến đâu. Tôi. Nguyện. Ý!”.
Chộp lấy túi xách, ngẫm lại chưa xả hết giận, dừng lại lần hai, nhìn
gương mặt biểu tình quái dị của anh ta, mỉm cười. “Dù sao, anh Dũng nhà
tôi hiện tại không phải là tài xế quèn nữa, anh ấy là đội trưởng, quản
đến ba đội xe!”.
Hừ, tôi nói một chút cho hả dạ hư vinh, dù sao cũng không phải lần đầu.
“Ân Sinh, em lầm rồi, bốn đội, thật là bốn đội, vừa bàn xong, là bốn”.
Di? Là ai? Tiếng nói này nghe quen tai lắm?
Ngây ngốc quay đầu lại, kinh hô, Trần Dũng chồng tôi đang đứng sau lưng, cười tủm tỉm.