Mie thở phù,cuối cùng cũng thoát khỏi cái tên tóc đỏ ấy.Cô tiến thẳng tới chỗ Abi.Nhẹ nhàng kéo ghế rồi ngồi xuống
– Abi,em đến rồi !
– Ừ,tên đó là người quen của em à ? Anh thấy em với hắn đứng nói chuyện với nhau khá lâu đấy ! – Abi có chút bực tức.Ánh mắt nhìn ra phía tên quản lí.Trong khi anh ngồi đây dài cổ thì cô lại thản nhiên đứng nói chuyện với hắn ta.
– Không quen,chỉ là mấy chuyện linh tinh ấy mà,anh đừng bận tâm. – Mie xua xua tay cười híp mắt
– Được thôi.Đồ ăn anh gọi rồi.Lát sẽ mang ra ngay. – Anh nói,dựa người vào ghế
Mie không nói thêm gì,cô nhìn quanh một lúc rồi hỏi Abi
– Mà sao nhà hàng này vắng vậy ? Có độc chúng ta …..
– Tất nhiên rồi,anh đã thuê cả tối nay của nhà hàng này mà – Abi nhún vai cười.
Mie định hỏi tại sao.Nhưng rồi cô nhớ đến danh phận của Abi.Cô chỉ biết cười nhạt.Anh làm như vậy cũng tốt.Nếu không có người nào khác ở đây bắt gặp Abi đi với cô thì lại khổ cho Abi.
Một lát sau,mấy cô phục vụ bê thức ăn tới để kín cả bàn.Mie nhìn đống thức ăn mà nhăn nhó.
– Anh vẫn vậy nhỉ ? Vẵn cái tính ăn không hết nhưng cứ gọi rất nhiều món
– Hì – Abi nhe răng cười – Thôi em ăn đi.
Abi gắp đầy thức ăn vào đĩa Mie.Cô cũng cầm dĩa lên,từ từ thưởng thức.Nhưng thức ăn vừa đến miệng cô,mùi của thịt bò làm cô cảm thấy ngấy đến tận não.Mọi thứ trong bụng Mie cuộn lên muốn ra khỏi bụng.Mie vội bịt miệng đứng dậy.
– Em…đi vệ sinh…- Mie chỉ nói ngấp ngửng rồi bỏ đi.
Abi nhìn theo,vẻ khó hiểu.
_Trong nhà vệ sinh _
Mie chụm hai tay lại hứng nước rồi đưa lên mặt.Cô ngước nhìn mình trong gương.
– Mình bị sao vậy chứ ? – Miệng cô lẩm bẩm.
Mãi một lúc sau,Mie mới quay trở lại bàn ăn.Cô thấy Abi đang chán nản ngồi chống tay.
– Xin lỗi,để anh phải chờ lâu … – Cô cuống quýt
– À…không sao.Mà em bị gì vậy ?
– Em cũng chẳng biết,nhưng cũng không có gì nghiêm trọng đâu .
– Em không sao là tốt rồi … – Abi đưa ly rượu vang lên uống
Mie cầm dao và dĩa lên,cắt miếng bò bít tết ra rồi cố ăn một cách ngon lành dù cô chẳng thấy có vị gì.
– À…Mie này…- Abi nhỏ nhẹ lên tiếng
Cô ngước lên nhìn anh.Thấy đôi mắt xanh khói ấy lúng túng đảo quanh.
– Thật ra hôm nay anh hẹ em ra đây là có chuyện muốn nói… – Abi nắm lấy tay Mie – Em có tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên không ?
– Yêu từ cái nhìn đâu tiên ? Có ! Mặc dù em cũng chưa gặp bao giờ – Mie mỉm cười
– Vậy,để anh nói cho em nghe một bí mật,anh đã yêu em từ lần đầu tiên anh gặp em ! Nhưng lúc ấy anh chẳng nhận ra tình cảm của mình.Cho đến khi em đã rời xa anh…Anh mới hiểu một điều,từ lâu trong anh đã in sâu hình bóng của em ! Anh làm gì,ở đâu…cũng đều có hình bóng em ở đó. – Giọng Abi đều đều vang lên – Cuộc đời anh là một giấc mộng kéo dài. Nó trôi qua rất êm đềm và tĩnh lặng. Anh chìm đắm trong cơn mơ tưởng như không bao giờ tỉnh giấc.Nhưng rồi vào một ngày đẹp trời, anh đã choàng tỉnh cơn mơ đó vì có một người con gái đến đánh thức con tim tình yêu đang ngủ say của anh dậy…Người con gái ấy chính là … Em đó!!
Abi nhẹ nhàng lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ nhỏ màu đen,anh mở hộp ra.Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh theo sắc màu xung quanh.Anh lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp rồi đưa ra trước mặt Mie
– Em với anh…từ hôm nay chính thức hẹn hò nhé ? – Đôi mắt xanh khói ngọt ngào híp lại vì cười.
Mie chẳng thể nói được gì,đôi mắt tròn xoe.Cổ họng cô như bị chặn lại vì một cái gì đó vô hình.Vài giọt nước mắt lấm tấm trên khuôn mặt Mie.Đúng! Cô đang khóc vì cảm động.
– Em…em không xứng với anh !!! Em đã từng có một người chồng … – Mie ngoảnh mặt đi,khẽ rụt tay mình lại.
– Đừng ngốc như vậy ! Dù quá khứ của em ra sao anh cũng không quan tâm.Thứ anh quan tâm là hiện tại.Ngay lúc này,em là người duy nhất mà anh gửi gắm trái tim mình.Nếu như chồng cũ của em đã không làm em được hạnh phúc,thì anh sẽ thay anh ta làm em cười ! Nhất định là như vậy !
Không chờ Mie nói thêm gì,Abi kéo lấy bàn tay Mie,đeo chiếc nhẫn kim cương kia vào ngón tay tay thon dài của cô.Chiếc nhẫn này như thể sinh ra là dành cho Mie vậy.Nó vừa và hợp đến 100%.
– Anh yêu em ! – Abi mỉm cười,ánh mắt không hề rời khỏi Mie.
Cô từ từ ngoảnh mặt lại nhìn anh.Một nụ cười ngập ngừng nở trên khuôn mặt bầu bĩnh xinh đẹp của Mie.Nụ cười đẹp và ấm đến đê mê lòng người.
– Cảm ơn anh !!
Abi không nói gì,chỉ cười.Ánh mắt anh trìu mến.Anh từ từ ra khỏi vị trí và tiến đến chỗ Mie.Abi khom người xuống,khuôn mặt anh sát lấy khuôn mặt Mie.Hai người thậm chí còn nghe thấy hơi thở của đối phương bên tai.Khuôn mặt anh cúi xuống từ từ,và….một nụ hôn anh dành tặng cho Mie.Xung quanh cũng vắng nên chẳng ai bận tâm đến cô và Abi cả.
Nụ hôn ngọt ngào sâu đắm.Cô không biết hôn thế nào cho đúng cách,chỉ biết làm theo hành động của Abi.Hai đôi môi hòa quyện lấy nhau.Mie cảm nhận rõ hai má mình đang nóng lên ngại ngùng.Cô không còn biết mình nên làm gì nữa,thực sự không biết,như thể bị chìm vào giấc ngủ vậy…
Chẳng biết bao lâu sau đôi môi hai người mới rời khỏi nhau.Mie chỉ biết rằng,khi đó cô và Abi đều rất hạnh phúc,vì trai tim hai người đều đã hướng về nhau ♥