Hứa
Diệu Thanh cũng biết vị bác sĩ Phương ấy, cứ ngỡ rằng chuyện vui sẽ thành, nào
ngờ rốt cuộc vẫn thất bại, lại càng tò mò, cuối cùng không kìm được hỏi: “Vậy
rốt cuộc đó là người như thế nào?”.
Lâm Nặc
đang xem tạp chí, lơ đãng hỏi: “Ai cơ?”.
“Là
người đàn ông cậu từng đem lòng yêu đấy!”.
Tuy
đang là mùa hè nhưng tạp chí Vogue đã bắt đầu giới thiệu xu hướng thời trang
thu đông năm nay, Lâm Nặc mê mẩn nhìn nam người mẫu trong tạp chí.
Chẳng
phải vì nam người mẫu mà là chiếc áo khoác ấy, kiểu dáng quân phục với hai hàng
cúc sẫm màu làm tôn thêm vẻ anh tuấn của người mặc. Cô nhớ đến dáng vẻ khoác áo
măng tô nhãn hiệu này năm xưa của Giang Doãn Chính, vô cùng bắt mắt, trong mắt
cô thậm chí còn đẹp hơn cả người mẫu nữa.
Dường
như anh rất yêu thích hàng hiệu cổ điển của Anh. Có lần, buổi tối cả hai cùng
đi ăn cơm, cô vừa xuống xe liền rụt cổ lại miệng xuýt xoa kêu lạnh. Kết quả là
hai ngày sau, trên bàn cô xuất hiện một chiếc hộp.
Màu sắc
giản dị nhã nhặn, cô rất thích, quàng chiếc khăn kẻ sọc đi gặp Hứa Tư Tư, khi
đó cô ấy đang bước vào giai đoạn ôn tập cho đợt thi nghiên cứu sinh, suốt ngày
vùi đầu trong “đại dương kiến thức”, mặt mày lúc nào cũng ủ rũ. Trái lại Lâm
Nặc tựa như bông hoa tươi đang nở rộ, khoe sắc rạng rỡ.
Hứa Tư
Tư khen ngợi: “Tình yêu thực sự là nguồn dinh dưỡng tuyệt vời nhất, anh bạn họ
Giang ấy xứng đáng là thợ làm vườn lành nghề”.
Ngữ
điệu của cô ấy rất chua ngoa, Lâm Nặc nghe xong thì cười hì hì, cầm lấy cuốn
sách đập vào đầu cô ấy, nói: “Anh bạn họ Giang? Anh ấy đã hai mươi bảy tuổi rồi
đấy, tớ đứng trước mặt anh ấy chẳng khác nào đứa trẻ”.
Thật
ra, cô chỉ kém anh ba, bốn tuổi, tuổi tác cũng không cách xa nhau quá nhưng
biết vì sao cô thường cảm thấy mình rất ngưỡng mộ anh, luôn luôn ngưỡng mộ.
Càng ở gần anh, cô càng cảm thấy lời nói, cử chỉ, khí chất cùng sự từng trải
của anh khác xa những nam sinh cùng trang lứa mà cô từng tiếp xúc trước đây.
Trong
công ty, Giang Doãn Chính vẫn là sếp của mọi người, Lâm Nặc từng hẹn hò với
anh, nhưng trước mặt tất cả vẫn không có hành động gì thể hiện mối quan hệ thân
mật của hai người.
Yêu cầu
này là do Lâm Nặc chủ động đề nghị, Giang Doãn Chính nghe xong chẳng hề ngạc
nhiên, chỉ nhướn mày: “Hử? Sao anh thấy cứ như lén lút vụng trộm vậy?”.
Lâm Nặc
bị anh trêu chọc, đánh nhẹ vào tay anh, nghiêng người tựa vào anh nói, “Trong
công ty nhiều người phao tin đồn lắm”, sực nhớ trước kia mình cũng là thành
viên trong đội ngũ “ngồi lê đôi mách”, bất giác chun mũi khẽ cười khúc khích.
Giang
Doãn Chính đang chăm chú xem bản tin tài chính trên ti vi, đưa tay vỗ vai cô,
nói: “Em đừng lo”.
Trên
thực tế, mối quan hệ yêu đương không công khai này lại khiến Lâm Nặc nếm trải
những niềm vui nho nhỏ.
Có đôi
khi ngồi tại bàn làm việc, xung quanh là tiếng điện thoại hoặc thanh âm gõ bàn
phím của đồng nghiệp cô lại nhận được tin nhắn của Giang Doãn Chính, anh thường
hỏi cô buổi tối muốn đi đâu ăn cơm.
Mỗi lần
như thế, cô vẫn thường tưởng tượng ra khi đó anh ngồi trong văn phòng nhắn tin
như thế nào, sắc mặt và tư thế ra sao.
Hứa Tư
Tư nói: “…Sa vào lưới tình, vô phương cứu chữa”.
Thật
vậy, mối tình này ngày càng thêm sâu đậm.
Đến khi
Lâm Nặc hoàn hồn ngẩng đầu lên thấy Hứa Diệu Thanh chăm chú nhìn mình, nói,
“Làm gì mà ngây người ra thế kia?”, lát sau, cuốn tạp chí trong tay bị giật
lấy.
“Đâu có
gì”, hai tay trống không, cô chụp lấy chiếc gối ôm vào lòng, nói: “Có một câu
nói thế nào ấy nhỉ? Tằng kinh thương hải nan vi thủy [1]”. Nói xong, lòng khẽ
chùng xuống, không vượt qua được biển cả, rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh đây?
[1] Thơ đời Đường:
Vượt qua biển cả bao la, dòng nước nhỏ có là chi đâu. Ví với trông thấy cả chân
trời rộng mở thì những chuyện nhỏ nhặt chẳng là gì cả.
Diệp Hi
Ương lướt qua phòng Thư ký, đưa tay gõ cửa.
Ánh đèn
trong phòng sáng choang, Giang Doãn Chính đứng đó gọi điện thoại, trông thấy
cô, chỉ khẽ đưa tay ra hiệu, mắt lại hướng ra ngoài cửa sổ.
Giám
đốc công ty con tại nước ngoài đang báo cáo tình hình công việc qua điện thoại,
anh nheo mắt trước ánh mặt trời, hơi lơ đãng, thi thoảng đặt ra vài câu hỏi,
giọng nói mang tính công việc, gần như chẳng có chút ngữ điệu trầm bổng nào.
Cuộc
điện thoại kéo dài gần hai mươi phút, Diệp Hi Ương cũng cố gắng ngồi nán lại,
đợi anh gác máy rồi nói: “Đoán xem mấy hôm trước em gặp ai?”.
Giang
Doãn Chính ngồi vào ghế, tiện tay châm điếu thuốc, liếc nhìn cô một cái, “Nói
đi”, dường như anh chẳng có hứng thú với trò đánh đố này.
Cô mỉm
cười, hờ hững nói: “Lâm Nặc”. Ánh mắt dán vào anh, dường như muốn tìm ra cái gì
đó, dù chỉ là một chút cũng được.
Nào ngờ
Giang Doãn Chính búng tàn thuốc vào chiếc gạt tàn bằng pha lê, dửng dưng đáp,
“Thế ư?”, rồi quay sang nhìn chỉ số trên máy vi tính.
Từ vị
trí của Diệp Hi Ương có thể trông thấy phần lớn gương mặt trông nghiêng của
anh, cô thấy khuôn mặt điềm đạm dán mắt nhìn vào màn hình. Hồi sau, anh khẽ
chau mày, tuy chỉ trong tích tắc nhưng cô vẫn nắm bắt được. Ánh mắt anh dường
như dừng lại tại một điểm, không hề di chuyển.
Cô
chẳng nói gì nữa, chỉ nhìn anh, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay thon dài lặng lẽ
cháy, khói thuốc bay lên, cuối cùng hòa vào trong không trung.
Trước
khi rời đi, cô nói, “Cô ấy vẫn khỏe, chỉ là hơi gầy đi”, cũng chẳng để tâm
Giang Doãn Chính trả lời thế nào, cô rời khỏi văn phòng trước.
Bước ra
ngoài, nhân viên trong phòng Thư ký mỉm cười chào tạm biệt cô. Chẳng hiểu sao
cô bỗng nhớ đến lần gặp Lâm Nặc ở đây.
Lâm Nặc
cùng Giang Doãn Chính kẻ trước người sau bước ra, khi ấy cô đã đoán được giữa
hai người có gì đó rồi. Sau này cả hai công khai mối quan hệ, đã chứng minh cho
những suy đoán của cô. Thế nhưng, trong suốt một thời gian, cô vẫn ngỡ rằng Lâm
Nặc chẳng qua chỉ là bạn gái Giang Doãn Chính nhất thời quen cho vui mà thôi.
Cô quen
anh lâu vậy rồi, những mối quan hệ ngắn ngủi, chớp nhoáng bắt đầu và kết thúc
ra sao ít nhiều cô cũng mắt thấy tai nghe. Chơi trong cùng một nhóm, những
chuyện này đã quá đỗi bình thường.
Thế
nên, cô một luôn cho rằng Lâm Nặc chỉ là làn mây nhẹ lướt qua.
Nhưng
sự thật thì sao? Có lẽ chẳng phải vậy.
Sau khi
Diệp Hi Ương rời đi, Giang Doãn Chính ngồi một lát rồi đứng phắt dậy.
Tòa cao
ốc ở một vị trí rất đẹp, từ trên hai mươi mấy tầng nhìn xuống dưới, hơn nửa
thành phố như thu gọn trong tầm mắt. Mấy năm nay, kinh tế phát triển chóng mặt,
dẫn đến môi trường ngày càng tệ, dường như bất cứ lúc nào không khí cũng u ám,
ô nhiễm, cúi đầu nhìn xuống dưới, dòng xe cộ đông đúc người qua kẻ lại, bôn ba
giữa chốn hồng trần, tất cả đều nhỏ bé mà vội vã.
Giang
Doãn Chính lặng lẽ đứng trước cửa kính, không lâu sau thư ký gõ cửa bước vào
trong tay cầm sổ ghi chép lịch công tắc, nhắc nhở anh: “Tổng giám đốc, hai mươi
phút nữa cuộc họp dự kiến sẽ bắt đầu. Tối nay tạm thời không có kế hoạch nào,
vừa rồi thư ký của ngài Chủ tịch gọi điện đến nhắn anh về nhà ăn cơm tối”.
Giang
Doãn Chính vẫn đứng quay lưng lại, khẽ gật đầu, chẳng rõ anh có nghe không,
dường như tâm trí anh vẫn chưa trở lại. Thư ký ngừng một lát rồi nói: “Mười giờ
sáng mai sẽ diễn ra lễ cắt băng khánh thành cho tòa cao ốc mới, anh đích thân
đến chứ? Nếu vậy e là sẽ không kịp cuộc hẹn lúc mười giờ bốn mươi phút với
Thống đốc ngân hàng Trịnh”.
Góc
phòng đặt một chậu cây cảnh lớn, ánh mặt trời chiếu vào, từng phiến lá xanh
mướt lấp lánh trong ánh sáng rực rỡ.
Mùa hè
năm nay vô cùng nóng nực, vậy mà đứng ở đây, Thư ký Trương cảm thấy hơi lạnh.
Chẳng phải vì điều hòa đặt ngay giữa phòng mà chỉ là cô đợi quá lâu vẫn chẳng
thấy Giang Doãn Chính có động tĩnh gì, dường như anh chẳng để tâm đến những lời
cô nói. Thế nên, cô càng khẳng định Tổng giám đốc hiện giờ có vô vàn tâm sự,
bất giác cô hoài nghi lúc nãy tự tiện vào phòng phải chăng là rất không thích
hợp.
Thật ra
Giang Doãn Chính chẳng phải người ngang ngược thô lỗ, thường ngày cũng hòa nhã,
thân thiện với nhân viên dưới quyền. Cô theo anh đã nhiều năm, đã quen với tính
khí cùng tác phong làm việc của anh từ lâu. Cũng chính vì lý do đó, cô càng dễ
nhận ra những thay đổi vô cùng nhỏ nhặt của anh.
Hai năm
nay, Giang Doãn Chính vẫn là Giang Doãn Chính, chỉ có điều cảm xúc vui buồn
không để lộ ra ngoài. Thường ngày trong văn phòng, anh có một thói quen kỳ lạ –
rất nhiều lần cô vào phòng đều trông thấy anh đứng bên cửa sổ, thân hình mảnh
khảnh dong dỏng, mái tóc đen sau gáy, thi thoảng ngón tay kẹp điếu thuốc nhưng
vẫn thường quên hút, tạo thành một đoạn tàn thuốc dài.
Mấy lần
đầu cô chưa hiểu chuyện, vẫn báo cáo một mạch công việc, dần dần cô phát hiện
ra mỗi lần như vậy, lời mình nói đa phần đều không nhận được hồi đáp, thậm chí
có vài lần, anh mất kiên nhẫn khoát tay cắt ngang cô, quay đầu lại trong mắt lộ
vẻ không hài lòng.
Cô vốn
là người tỉ mỉ, tinh tế, biết mình đã quấy rầy sếp, thế là từ sau lần đó, cô
đặc biệt chú ý quan sát sắc mặt anh, cố gắng tránh xa những thời khắc kiêng kỵ
ấy.
Nhưng
hôm nay vì công việc bận rộn ngập đầu, nên cô mới phạm phải sai lầm này.
Trong
lòng cảm thấy ân hận, liếc nhìn Giang Doãn Chính vẫn chẳng nói lời nào, Thư ký
Trương dịu dàng nói: “Giang Tổng, em ra ngoài trước”. Ra ngoài rồi cô mới thở
phào, những đồng nghiệp khác đều đang bận rộn với việc của mình. Cô ngồi xuống,
không kìm được lại suy đoán về vấn đề đã suy nghĩ trước đó không biết bao nhiêu
lần.
Mỗi lần
như thế Tổng giám đốc Giang đang suy nghĩ điều gì?
Về
người nào đó? Hay là việc gì đó?
Mười
phút sau, điện thoại nội bộ reo lên, cô lại bị gọi vào, Giang Doãn Chính ngồi
sau chiếc bàn rộng lớn vẻ mặt bình thường, nói: “Cuộc hẹn với Thống đốc ngân
hàng Trịnh lùi lại nửa tiếng đồng hồ, em sắp xếp nhé!”.
Cô đáp
“Vâng” một tiếng rồi ra ngoài làm việc.