Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ

Chương 40



Đến ngân hàng xong, Nhâm Nhiễm kiên quyết không cần Gia Tuấn tiễn ra
sân bay và bảo anh quay về xử lí việc trong công ty. Cô đón taxi ra sân
bay, thời gian còn sớm, cô thở một hơi thật dài, bây giờ mới cảm thấy
đau đầu, mũi cũng nghẹt đến khó thở.

Cô biết e rằng với trang phục mỏng manh của mình, không chịu được
chênh lệch nhiệt độ của hai vùng nên đã bị cảm lạnh. Trước tiên, cô đến
tiệm thuốc gần sân bay mua vài viên thuốc cảm, sau đó tìm một quán ăn
nhanh ăn vội bát mì rồi tìm đến một băng ghế dài gần cổng lên máy bay
ngồi xuống, đắp áo vest của Gia Tuấn vào người, nhắm mắt nghỉ ngơi. Bộ
phận phát thanh thỉnh thoảng thông báo hành khách giờ lên máy bay, lúc
đầu cô còn chú ý, sau thuốc phát huy tác dụng, cô nghe như không hiểu,
ngồi gật gù.

Đột nhiên có một bàn tay vỗ nhẹ vào vai cô: “Đến giờ lên máy bay rồi.”

Cô loạng choạng mở mắt cám ơn thì đã sững sờ ngay, người ngồi cạnh cô lại là Trần Hoa. Anh bình thản nhặt áo vest trượt xuống đất đưa lại cho cô, sau đó đứng dậy đi về cổng lên máy bay.

Đầu óc Nhâm Nhiễm choáng váng nhìn dáng người cao to của anh, nghi
ngờ mình sốt cao đến mức có ảo giác. Cô nhìn lại vé đăng kí, đích thực
lên cổng này, bộ phận phát thanh lại nhắc nhở hành khách trong chuyến
bay này nhanh chóng lên máy bay, Trần Hoa đã tự đi vào trong. Cô không
còn thời gian nghĩ ngợi, vội xách cặp bước lên.

Vừa lên máy bay đã trông thấy Trần Hoa đang ngồi ở hạng ghế thương
gia, cô vờ như không thấy, đi tiếp về khoang kinh tế phía sau tìm chỗ
của mình, cô ngồi xuống – thắt đai an toàn – lại nhắm mắt tiếp, cô hi
vọng thuốc cảm còn tác dụng, có thể tránh khỏi chứng bệnh sợ bay.

Cơn sóng ập đến khi trông thấy Trần Hoa đi chung một chuyến bay đã quét sạch công hiệu của thuốc.

Máy bay cất cánh, cô căng thẳng đến co rút toàn thân, hai tay đan
chặt vào nhau. Máy bay đã lên đến độ cao nhất định và bay êm ả, nhưng cô vẫn chưa thoải mái lại được.

Một khăn tay nhẹ nhàng đặt vào trán cô, cẩn thận lau đi mồ hôi lạnh
toát ra trên trán, cô giật mình mở mắt, phát hiện người đàn ông trung
niên bên cạnh mình lúc cất cánh không biết biến thành Trần Hoa từ khi
nào, anh đang nghiêng người nhìn cô, cô không có đường lui, may mà anh
ngồi ngay lại tức khắc, lấy khăn ra và đưa cho cô bình nước.

“Thả lỏng người, uống chút nước.”

Cô cầm uống ừng ực, sau khi đặt bình nước xuống, bấn loạn hỏi: “Anh đến Hồng Kông ư?”

Lời vừa chấm dứt thì cô đã hối hận, ngồi trên chuyến bay thẳng tiến
về Hồng Kông, đó đương nhiên là câu hỏi thừa thãi, nhưng Trần Hoa nghiêm túc gật đầu: “Ừ, vẫn còn sợ đi máy bay à?”

“Chưa bao giờ hết sợ, biết rõ là một chứng bệnh nhưng mãi không khắc phục được. Nếu không vì vội mai đi làm, em thà đi xe lửa.”

“Bây giờ em công tác ở Hồng Kông à?”

“Ừ, được ngân hàng cử đến tham gia khóa đào tạo tám tháng.” Cô thực
sự quá cần trò chuyện để chuyển dời sự tập trung, cho dù đối tượng là
Trần Hoa, “Anh đi công tác à?”

“Có thể cho là vậy. Em từ Úc trở về là đến Bắc Kinh làm việc à?”

“Ừ.”

“Cô gái lúc nãy đi theo em là vợ của Kỳ Gia Tuấn sao?”

“Ừ… Tiểu Bảo con của họ năm nay được ba tuổi, rất kháu khỉnh, chắc anh chưa từng gặp.”

“Chưa.”

Trần Hoa trả lời ngắn gọn, súc tích, tiếp theo là im lặng, dường như
đang tập trung nghĩ ngợi điều gì. Cứ một hỏi một trả lời như thế khiến
Nhâm Nhiễm cảm

thấy bất thường, cô không biết tiếp tục trò chuyện thế nào. Cô không
thích sự im ắng này, nhưng lí trí còn sót lại đã nhắc nhở cô, trò chuyện tiếp cùng Trần Hoa có lẽ còn đáng sợ hơn. Nhưng có người quen ngồi bên
cạnh, ít nhiều cô cũng thấy yên tâm hơn, chứng sợ hãi cũng nhạt dần, cô
mở đèn lấy tạp chí ở dãy ghế trước ngồi đọc, cả dòng chữ quảng cáo cũng
căng mắt để đọc, cuối cùng cô đã gật gù, lại chìm vào giấc ngủ.

Máy bay đáp xuống sân bay Hồng Kông, Nhâm Nhiễm bước ra khỏi khu đăng kí nhập cảnh tiến về phía trạm xe, Trần Hoa ngăn cô lại.

“Tài xế của bạn anh đợi bên ngoài, anh đưa em về nhà.”

Đầu cô vẫn nặng như búa bổ, nhưng cô đã an toàn đáp xuống mặt đất,
không còn hoang mang bất an như lúc ngồi trên máy bay, cô điềm đạm nói:
“Cám ơn, không cần đâu, em đi chuyến xe tốc hành của sân bay rồi chuyển
sang xe điện ngầm, rất thuận tiện.”

Trần Hoa gật đầu: “Vậy được, anh đưa em đón xe điện ngầm.”

Cô chau mày nhưng không còn sức tranh luận cùng anh, chỉ im lặng bước đến trạm xe điện, mặc kệ anh đứng kế bên.

Cách biệt mấy năm, tại một nơi tưởng chừng như không thể, hai người
vai kề vai sánh bước bên nhau, cô nhìn dãy đường sắt lạnh băng trước
mặt, nghĩ mông lung, chuyện hợp tan và chia ly trong đời người thật bất
ngờ và mong manh.

Chuyến xe tốc hành sân bay cứ cách mười hai phút một chuyến, chuyến
xe tiếp theo nhanh chóng chạy đến. Khoang xe vắng tanh, cô bước lên đến
thẳng Trung Hoàn sau đó đổi xe điện ngầm đến Thượng Hoàn, hai người giữ
im lặng trong suốt chuyến đi, cho đến khi đặt chân đến khu chung cư của
công ty không cho phép người lạ mặt bước vào.

“Em tới rồi, tạm biệt, ông Trần.”

Cô xoay người chuẩn bị bước đi, giọng nói trầm cảm của anh kêu cô lại.

“Nhâm Nhiễm…”

Cô đứng lại, kí ức được cất kĩ rất lâu tận đáy lòng tranh nhau ùa về, cổ họng cô nghẹn đắng.

Khi vừa quen anh, anh đã gọi cả họ lẫn tên cô như thế, dù là lúc thân mật với nhau cũng vậy, cô từng õng ẹo bảo anh gọi cô là “Tiểu Nhiễm”,
anh chỉ bóp nhẹ mũi cô, trêu ghẹo: “Hay anh gọi em là cục cưng nhé!”. Cô hăm hở chờ đợi, nào ngờ lúc anh lại mở miệng, vẫn cứ gọi cả họ lẫn tên.

Năm năm trước, ngay cái hôm cô rời khỏi Bắc Hải mà không một lần
ngoảnh mặt lại, cô bước theo Chính Bang ra khỏi phòng mà không muốn anh
tiễn đưa, lúc đó, anh cũng gọi cô từ đằng sau như thế, cô quyết tâm duy
trì một trạng thái dứt khoát nên chỉ đứng lại vài giây, nhẹ nhàng nói:
“Hẹn gặp lại” rồi bỏ đi.

Năm năm trôi qua, cô lại cảm nhận được ánh mắt ấy đang hướng về cô từ phía sau, thời gian luôn phóng nhanh như tên sao lần này lại cô đọng
tại thời khắc ấy.

Nhâm Nhiễm ngước đầu, bốn bề đều là những tòa nhà cao sừng sững, màn đêm ảm đạm mà cô trông thấy nhắc nhở, đây là Hồng Kông.

“Anh từng nói, nếu một ngày em lãng quên anh, có lẽ em có thể sống
vui hơn.” Cô chậm rãi xoay người nhìn Trần Hoa: “Em thật sự đã quên anh, thi thoảng chạm mặt rồi quay lưng rời đi, không ai phiền đến ai. Anh hà tất phải cố tình xuất hiện trước mặt em?”

Cách màn đêm mờ ảo, Trần Hoa phát hiện, Nhâm Nhiễm đứng trước anh vẫn rất trẻ trung như ngày nào, đôi mắt vẫn trong veo như trước, mái tóc
dài đến ngang vai, áo sơ mi trắng phối bộ váy vest màu xám, tất da người và đôi giày cao bảy phân, xách trong tay túi Gucci big size, đó là cách ăn mặc điển hình của cô gái công sở anh thường gặp khi đến đây công
tác. Gần hết một ngày, phấn trang điểm trên mặt gần trôi mất, gương mặt
không được tô thêm phấn lộ rõ nét mệt mỏi. Quan trọng hơn hết, cô không
còn thản nhiên bộc lộc hỉ nộ ái ố trên gương mặt cho anh hay, giờ đây cô có gương mặt hết sức bình tĩnh, chỉ có giọng nói hơi toát lên vẻ mệt
mỏi và bất lực.

“Nhưng anh chưa thể quên em.”

“Hả? Em nên cảm thấy vinh hạnh không?”. Nhâm Nhiễm cười, dùng tay giữ lại mái tóc bay lượn trong gió, “Nhưng xin lỗi, điều em muốn nói chỉ
là: So what?”

Trần Hoa nhếch miệng, một nụ cười không chút hơi ấm, hiển nhiên không quan tâm đến thái độ vô lễ này, “Đó là anh đã nợ em, em hoàn toàn có
quyền nói lời lẽ chua chát hơn thế, anh đáng tội.”

“Những gì anh nợ em đã sòng phẳng với hai triệu kia từ lâu rồi. Em
không tham lam, chưa từng nghĩ sẽ nhận được mức lợi nhuận cao ngất
ngưởng đến thế, chính em đã viết thư ủy quyền, chắc chắn em sẽ tán
thưởng tinh thần hợp tác của đối phương. Cho nên, tạm biệt, chúng ta
không cần cố tình gặp mặt nhau nữa.”

Nhâm Nhiễm quay về chung cư, vội vàng tắm gội và uống thêm một liều
thuốc, sau đó đặt mình vào giường, cảm giác mệt mỏi sau chuyến bay và
tác dụng của thuốc khiến cô ngủ đến khi chuông báo thức reo vào sáng hôm sau, toàn thân cô vẫn tê nhức, không hề muốn ngồi dậy, nhưng cô chỉ ngủ thêm năm phút, đứng dậy tắm gội trang điểm đi làm như thường lệ.

Sau khi hoàn tất công việc trong ngân hàng, cô bắt đầu xử lí tài
khoản của mình, trước khi đến Hồng Kông, cô dự đoán mình không có thời
gian quan tâm tình hình thị trường trong nước nên chuyển toàn bộ tiền
vào dòng cổ phiếu ổn định, chỉ giữ lại ít tiền mặt xoay chuyển. Cô bán
toàn bộ cổ phiếu, đợi tiền vào tài khoản sẽ chuyển hết vào tài khoản của Gia Tuấn ngay.

Gia Tuấn và cô khôi phục liên lạc, gần như cách một hai hôm là anh gọi điện báo cáo ngắn gọn tiến triển trong công ty.

Kỳ Gia Ngọc đã trở về từ Sydney, hoàn toàn trái ngược với dự đoán của Gia Tuấn, chị kiên quyết đứng về phía cha, chủ trương tiếp tục duy trì, dồn toàn bộ tiền tiết kiệm của mình vào công ty, đồng thời quản lý dòng tài chính công ty.

Trần Hoa rời khỏi thành phố Z ngay ngày hôm đó nhưng để trợ lí ở lại, anh lại bất ngờ cho vay thêm một khoản tiền lớn. Số tiền vừa khớp có
thể xoay vòng vốn cho công ty trong một thời gian ngắn, chẳng khác gì
đưa sào cho kẻ đắm.

Gia Tuấn và cha là Kỳ Hán Minh phụ trách khôi phục sản xuất, nhà cung ứng bán tín bán nghi siết chặt thời hạn thanh toán, công nhân hoang
mang bỏ việc rất nhiều. Khó khăn lắm họ mới thuyết phục được khách hàng
nước ngoài thông cảm, nhưng vì kéo dài thời gian giao hàng nên kèm thêm
nhiều điều khoản khá gắt gao, kiện tụng vẫn tiếp diễn, em rể của Triệu
Hiểu Việt mất tích đã chính thức bị

cảnh sát truy nã. Còn bệnh của bà, do ảnh hưởng bởi tâm trạng, cũng
chẳng phối hợp với bác sĩ trị bệnh nên sức khỏe cực kì không ổn định.

“Anh biết chị làm như thế là để mẹ an lòng, tội nghiệp mẹ cả đời cứng cỏi, liều mình bảo vệ lợi ích của chị và anh lại có kết cục như ngày
hôm nay.” Gia Tuấn cười đắng: “Em xem, trong tình huống bây giờ, cho dù
anh có lên tiếng phản đối thì cũng trong phe số ít bị phản đối.”

Nhâm Nhiễm thở phào: “Vậy thì tốt, anh Tuấn, bây giờ anh còn đang
trong công ty sao? Đừng làm việc khuya quá, phải chú ý giữ gìn sức
khỏe.”

“Chẳng phải em cũng đang trong văn phòng đó sao?”

“Làm việc trong ngân hàng ở đây đều vậy, không ai được về sớm, em đã quen rồi.”

“Tiểu Nhiễm, trước giờ anh cứ nghĩ rằng anh có thể chăm sóc em, nhưng giờ đây anh mới phát hiện, em sắp xếp cuộc sống của mình rất tốt, chưa
bao giờ oán thán, ngược lại anh còn cần em khích lệ, thậm chí còn tiếp
nhận sự giúp đỡ của em.”

“Anh Tuấn, anh đang nói gì vậy? Chẳng lẽ em phải kể lại chuyện năm
xưa anh từng giúp em sao? Xưa nay em vẫn thản nhiên tiếp nhận sự giúp đỡ của anh mà không hề cảm ơn lời nào.”

Nhâm Nhiễm cười, “Hơn nữa đừng bao giờ kiểm điểm trước mặt em, em
nghe rất hãi hùng. Không biết là phải vỗ vai anh khích lệ hay căng mặt
bảo anh cố gắng.”

Giọng điệu của cô khiến Gia Tuấn bật cười, “Em sống một mình ở Hồng
Kông phải tự chăm sóc mình, lần trước gặp em, em thật sự gầy đi rất
nhiều.”

“Em biết mà, à, đừng gửi cho em các bảng báo cáo này nọ nữa. Em không hiểu rõ ngành này, không góp được kiến nghị nào, chị Gia Ngọc là kế
toán chuyên nghiệp bên Úc, chị xử lí chắc chắn rất thỏa đáng.”

“Chị bảo anh làm như thế đó chứ, chị nói bây giờ em là một trong
những chủ nợ lớn nhất của công ty, bọn anh có trách nhiệm báo cáo. Tiểu
Nhiễm, cho dù chỉ vì em, anh cũng sẽ dốc hết sức mình.”

Chị em Gia Tuấn nghiêm trọng hóa sự việc khiến cô hơi buồn lòng, cô nhớ đến câu nói của một người đàn ông khác từng nói với cô.

“Em có từng nghĩ, nhập nhằng giữa tình cảm và tiền bạc là một việc làm ngu xuẩn thế nào không?”

Tình cảm giữa cô và Gia Tuấn là gì? Cô luôn cho đó là tình bạn, tình
thân, nhưng Gia Tuấn kiên quyết và lặng lẽ giữ tình yêu cho riêng mình.

Tình yêu của Gia Tuấn dành cho cô, có bao nhiêu là tình yêu trai gái?

Mối quan hệ nhạt nhẽo giữa cô và Trương Chí Minh có được gọi là tình yêu không?

Đó là những vấn đề cô không muốn phân tích.

Điều phiền toái nhất là cứ cách một khoảng thời gian, Trần Hoa lại xuất hiện ở Hồng Kông.

Lần đầu tiên anh hẹn cô ăn cơm đúng vào lúc cô đang phải tăng ca, mặc dù rất thắc mắc sao anh biết số của mình, cô vẫn từ chối ngay: “Xin
lỗi, em thực sự không có thời gian. Vốn dĩ anh đến Hồng Kông, em phải
mời anh ăn một bữa, nhưng em cảm thấy hai chúng ta miễn cưỡng ngồi ăn
chung thì khó mà tiêu hóa được thức ăn, anh cũng đâu thiếu tiệc tùng xã
giao, thứ lỗi em thất lễ, hi vọng anh chơi vui vẻ tại Hồng Kông, tạm
biệt.”

Anh tắt điện thoại không nói gì.

Trưa hôm sau, như thường lệ, khi cô đứng tại hoa viên lầu 4 của trung tâm tài chính ăn trưa bằng sandwich, Trần Hoa bất thình lình xuất hiện
bên cạnh cô.

Gió biển khô khốc thổi vào mặt, anh mặc áo thun và quần dài màu sậm,
cách ăn mặc hiển nhiên thoải mái hơn dân công sở chung quanh, dáng người cao ráo cũng khá nổi bật.

Lúc cô ở Úc, có lúc cũng từng một mình đến bãi biển ở Melbourne nhớ
về cảnh vật tại Song Bình, vẫn biết là mơ tưởng nhưng cô vẫn khát khao
anh xuất hiện bên cô như một kì tích, rồi hai người cùng nhìn ra biển.
Vào lúc này, cũng đang đối diện với biển cả, người này bất ngờ xuất hiện bên cạnh cô, nhưng cô chỉ cảm thấy hoang đường và bực tức.

“Bữa trưa chỉ ăn như thế thì quá đơn điệu”, Trần Hoa ngồi xuống bên cạnh cô, ghé mắt vào bánh sandwich, bình thản nói.

“Em quen rồi.”

Cô đã sớm có thói quen ăn uống khá đơn giản phù hợp theo phong cách
bên Úc, hầu như lúc đi học cô đều tự chuẩn bị sandwich ở nhà mang vào
trường ăn trưa, rất ít khi như các bạn học khác, vừa than phiền vì ngược đãi dạ dày Trung Quốc, vừa nấu mì gói bỏ bụng.

“Hình như em vẫn chưa hết cảm.”

“Tàm tạm.” Cô nói chuyện bằng âm mũi, vì không có thời gian nghỉ ngơi nên cơn cảm vẫn trở lại, chưa dứt hẳn.

Cô ăn rất chậm, Trần Hoa cũng chẳng làm phiền cô. Tiếp đó, cô đứng
dậy chuẩn bị quay về chỗ làm, anh đột nhiên nắm lấy tay phải của cô, cô
giật mình quay lại.

“Chúng ta làm lại từ đầu nhé, Nhâm Nhiễm.”

Nhâm Nhiễm nhanh chóng rút tay về nhưng bị anh nắm chặt lấy, anh hơi
ngước khuôn mặt vô cảm của mình lên, nhưng ánh mắt sâu vời vợi như nhìn
xuyên qua mắt cô.

“Xin lỗi, em có bạn trai rồi.”

“Không phải là Kỳ Gia Tuấn chứ?”

“Đó can hệ gì đến anh?”

“Đương nhiên không phải là Kỳ Gia Tuấn, với mức độ hoài niệm của em
dành cho mẹ, chắc chắn em sẽ không lao vào một người đàn ông đã có vợ có con, bất kể người đó là ai, hãy xem xét đề nghị của anh, Nhâm Nhiễm,
anh rất có thành ý.”

Nhâm Nhiễm sụp mắt nhìn anh, cười chế giễu: “Ngày cá tháng tư vẫn chưa đến mà đùa giỡn thế này thì thật không hay.”

“Em biết là xưa nay anh không có thói quen đùa cợt.”

“Như vậy, anh đang nghiêm túc đó à? Thật đáng tiếc, bây giờ công việc của em rất khô khan nhàm chán, hiếm khi có dịp được nam giới tỏ tình,
anh khiến em cảm thấy rất vinh hạnh, Trần Tổng, nhưng ông lại rất hoang
đường. Cho dù ông chưa có bạn gái, tôi chưa có bạn trai thì kiến nghị
của ông cũng không cuốn hút được tôi, yêu một người xa lạ thật sự quá
vất vả, tôi chỉ thử một lần lúc còn trẻ là đủ rồi, tạm biệt.”

Cô gắng sức rút tay mình về, đi nhanh vào văn phòng.

Đương nhiên đó không phải là lần vô tình chạm mặt, anh cố tình đến
tìm cô, đưa ra một kiến nghị chấn động cô – Anh ta có lí do gì để làm
như thế?

Sau khi trở vào văn phòng, công việc căng thẳng khiến cô không thời
gian rảnh rỗi nghĩ ngợi nhiều, nhưng khi trở về chung cư Thượng Hoàn vào buổi tối, cô không thể không nghĩ đến nó.

Cô vốn không tìm được đáp án thuyết phục mình.

Một đêm thức trắng, cô vẫn thức dậy đúng giờ, nhìn gương mặt tiều tụy của mình trong gương, vừa trang điểm vừa phun trào ngọn lửa không tên,
người đàn ông này lại ngang nhiên xông vào cuộc sống của cô như một lẽ
đương nhiên, không chút do dự và nuối tiếc khi khuấy động sự tĩnh lặng
của cô.

Nếu khi xưa Gia Thông nhờ Chính Bang đến chuyển tải lời chia tay, cô
chỉ có thể nghe theo số phận thì giờ đây, cô đích thực cảm thấy phẫn nộ
tột đỉnh. Hễ nghĩ đến khi quay trở về Bắc Kinh sẽ thường xuyên chạm mặt
anh hơn, cô cảm thấy ớn lạnh.

Cô trải qua khoảng thời gian làm việc cuối cùng tại Hồng Kông trong
tâm trạng bất an, cách một tuần, cô lại nhận được điện thoại của Trần
Hoa, cô cố kìm nén cơn phẫn nộ, chưa đợi anh lên tiếng đã nén giọng:
“Tôi không muốn gặp lại ông, không muốn lại nghe bất kỳ lời nào của ông, xin đừng gọi điện cho tôi nữa”, nói xong cô tắt máy tức khắc.

Cô biết, cơn bộc phát của mình phản ánh quá rõ sự yếu đuối của bản
thân và không chút phong độ nào. Có lẽ khi đối diện với một tình yêu cũ
quay trở về, nếu không muốn đón nhận thì nhẹ nhàng tao nhã hơn để giữ
phần về tâm lí cho bản

thân. Nhưng đối mặt với Trần Hoa, cô nghĩ cô không đủ sức chơi trò đó, cũng không có tâm trạng duy trì một hình tượng tốt.

Được tin Nhâm Nhiễm kết thúc công tác tại Hồng Kông và quay trở về
Bắc Kinh, Trương Chí Minh dường như hơi bất ngờ: “Lần trước gặp em ở
Hồng Kông, chẳng phải em nói có cơ hội tiếp tục làm việc bên đó sao?”

Paul, cấp trên người ngoại quốc của Nhâm Nhiễm quả thực từng đề cập,
nếu kết thúc thời gian đào tạo, cô muốn xin công tác tại Hồng Kông thì
ông sẽ vui vẻ viết thư tiến cử. Nhâm Nhiễm vốn không có ý nguyện đó, cô
bất ngờ trước phản ứng của anh.

“Em thích cuộc sống ở Bắc Kinh hơn, Hồng Kông quá vội vã, quá chen chúc. Hơn nữa,” cô chần chừ, “Thật sự cảm thấy rất cô đơn”.

“Ừ, quay về thì tốt.”

Cách ăn nói khách sáo là bao, không hề đọng lại cảm giác thân mật của vòng tay trên tàu du ngoạn vào hai tháng trước, trông cũng chẳng hồ hởi khi được gặp lại cô. Có lúc anh rất chu đáo, dịu dàng, nhưng có lúc lại quá lãnh đạm. Nhâm Nhiễm chỉ biết cười đắng, vốn định nhờ anh tìm hộ
nhà trọ cũng đành thôi.

Tám tháng qua, đồng nghiệp ở Hồng Kông đã hợp tác rất vui vẻ với họ,
Paul kiến nghị mời mọi người đến nhà của ông nằm giữa Li Đảo và núi Đại
Nhĩ Sơn để BBQ, sẵn tiện làm tiệc chia tay với mọi người.

Từ Trung Hoàn đến Đại Nhĩ Sơn phải qua phà mất 25 phút. Sau khi đến
Hồng Kông, cô chỉ vùi đầu vào công việc, hoàn toàn không có nhã hứng du
ngoạn khắp nơi, lần đầu được đặt chân lên đây, cô xúc động khó tả.

Nhà của Paul nằm trong khu biệt thự quốc tế “lưng hướng núi mặt hướng biển” chuyên dành cho người ngoại quốc, những căn nhà đó đều được xây
dựng riêng biệt và ẩn náu trong rừng cây xanh thẳm, chỉ để lộ ra mái
ngói màu đỏ trên cao. Nhà của Paul hướng thẳng ra mặt biển. Nơi đó,
những đôi trai gái đủ mọi màu da nằm trên bãi cát trắng tinh uống rượu
tắm nắng, bọn trẻ thì đang chơi đùa tự do.

Nhâm Nhiễm đưa mắt nhìn lên, mặt trời hạ dần về phía tây, những tia
sáng màu vàng kim nhảy nhót trên mặt biển, thuyền buồm nhấp nhô theo
sóng, du thuyền từng chiếc to chầm chậm lướt qua, bên bờ đối diện là một rừng các tòa nhà

cao chót vót, đó cũng chính là biểu tượng của Hồng Kông – một trung
tâm tài chính quốc tế. Cô đối chiếu với khung cảnh thi vị bên này, thật
không dám tin tưởng hai cảnh vật hoàn toàn khác biệt lại tồn tại song
song và gần gũi nhau đến thế.

Đồng nghiệp cô người thì nướng thịt, người thì trò chuyện phiếm, Nhâm Nhiễm chỉ hiểu chút ít tiếng Quảng nên nghe kể chuyện cười thì phản ứng bị chậm mất mấy nhịp, cô không góp vui vào trò đó đành đi dạo bên vườn
hoa, ngắm nữ chủ nhân trồng hoa hồng.

Gia Tuấn đúng lúc này gọi điện hỏi thăm hành trình của Nhâm Nhiễm, cô xúc động: “Ở đây thật là tuyệt anh à, non xanh nước biếc, không khí
trong lành, chả trách sếp em thà chịu đựng bất tiện những khi có bão vẫn kiên quyết sống ở đây dù mỗi ngày phải đi làm bằng phà.”

Gia Tuấn không đồng tình: “Thôi đi em, em sống ở Úc ba năm, có cảnh
biển nào mà chưa từng gặp, sự yên tĩnh dễ chịu nơi đó vang danh khắp thế giới, chẳng lẽ lại kinh ngạc vì một núi Đại Nhĩ Sơn chỉ to bằng lòng
bàn tay đó ư!”

“Không giống đâu anh, anh nghĩ mà xem, chỉ cách một khoảng cách bé
tí, một bên phồn vinh đến đỉnh điểm, một bên lại yên tĩnh như vậy, cứ
như hai thế giới. Môi trường chúng ta sống tác động rất nhiều đến tâm
trạng. Em làm việc ở Trung Hoàn, ở tại Thượng Hoàn, tám tháng quá, hễ mở mắt chỉ toàn trông thấy các tòa nhà cao chới với cùng dòng người chen
chúc tấp nập, giờ đứng ở đây, quả thật có cảm giác trở về những ngày
tháng ở Melbourne.”

Nhắc tới Melbourne, Gia Tuấn hơi cảm xúc, im lặng một lúc, “Em sắp về Bắc Kinh, người yêu tìm nhà trọ giúp em chưa?”

Nhâm Nhiễm viện cớ: “Gần đây công việc anh ta rất bận.”

“Có bận đến vậy không?”

Nhâm Nhiễm không muốn bàn về đề tài này, “Em cũng đã tìm được vài chỗ trên mạng, yên tâm, em có kinh nghiệm thuê nhà ở Bắc Kinh mà, dễ dàng
tìm được thôi.”

“Thu dọn hành lí cẩn thận, lúc lên máy bay nhớ mang theo quyển sách nha

em.”

Nhâm Nhiễm chỉ “à, ừ” rồi tắt máy, cô vừa định quay lưng về chỗ nướng thịt lại bất ngờ dừng bước, Trần Hoa đang đứng cách cô không xa, anh ăn diện khá thoải mái, áo sơ mi rộng màu trắng thêm quần dài màu sậm cùng
đôi dép đi biển, rất hợp với bầu không khí nơi đây.

Cô kinh ngạc không ít, nghĩ không thông sao anh ta có thể xuất quỷ
nhập thần đến thế, đột nhiên xuất hiện trong nhà của sếp mình! Nhưng
nghĩ cho cùng thì cô chưa từng có khả năng đoán được hành tung của anh,
bắt đầu từ lúc quen biết, mỗi sự xuất hiện của anh chỉ đơn giản như một
bất ngờ, vì thế mà mấy năm tại Melbourne, cô phảng phất cảm giác có thể
gặp lại anh vào một thời điểm và ở một địa điểm nào đó. Sau nhiều lần
thất vọng cho đến lúc chia tay sau này, cảm giác ấy tan thành mây khói,
anh lại xuất hiện.

Nghĩ đến đây, cô cảm giác, ông trời quả thật trêu người.

Trần Hoa quan sát Nhâm Nhiễm đang trước mặt: Tóc đuôi ngựa cột cao,
áo thun quần lửng, chân mang dép lào màu trắng bạc, hoàn toàn khác biệt
với phong cách công sở hai lần gặp trước, trông cô trẻ trung đến diệu
kì… và…

… Giống hệt thiếu nữ anh gặp ở Melbourne ba năm trước.

Lúc đó anh sống mai danh ẩn tích, sau hơn hai năm làm việc vất vả bận rộn, anh đã thuận lợi hoàn thành tích lũy ban đầu và bắt đầu khai thác
ngành địa ốc mới phát triển trong giai đoạn đầu tại Trung Quốc, thành
công của anh tất nhiên cũng rất đáng nể. Anh về thăm mẹ Trần Trân Trân
cách biệt lâu ngày, vẫn không chịu gặp cha và cũng chỉ ngồi một lúc rồi
đi như mọi thường, sau khi bước ra, anh không cầm được lòng đến cổng sau trường đại học Z.

Hai năm trước, anh và Nhâm Nhiễm chia tay tại đây, xưa nay anh không
có thói quen trở về cảnh xưa ôn lại tình cũ nên cũng chẳng thể giải
thích cho hành vi của mình, anh chỉ nghĩ, anh có thể dành chút thời gian đến trường đại học Tài Chính ở thành phố H để thăm cái cô bé luôn sợ
hãi cô đơn, cái cô bé hay bám víu anh và có lúc yếu đuối đến nực cười,
không biết giờ này cô đã ra sao? Vừa lóe suy nghĩ này, anh đã gặp ngay
Quý Phương Bình.

Sắc mặt của Quý Phương Bình rất tiều tụy, bà đang lượn lờ trước cổng, hai người đều hơi bất ngờ, bà nói với anh, Nhậm Thế Yến đã chuyển về
công tác tại thành phố Z và họ đã kết hôn.

Anh nghĩ bụng, e rằng quan hệ giữa Nhâm Nhiễm và cha không thể hàn
gắn được nữa, “Vậy Nhâm Nhiễm thì sao? Vẫn theo học ở trường đại học lúc trước chứ?”

Quý Phương Bình hiển nhiên không muốn nhắc đến cô, chỉ nói đơn giản:
“Nó và Kỳ Gia Tuấn cùng du học ở trường đại học Moash thuộc Melbourne –
Úc.”

Anh xin địa chỉ của cô, dù kinh ngạc nhưng bà ta vẫn lần lại chi tiết gửi bưu phẩm của Nhâm Thế Yến để chép địa chỉ cho anh.

Khi lên mạng tìm kiếm thông tin trường đại học Moash và Melbourne,
anh vô tình đọc được bài báo nói về nạn phá thai phổ biến trong du học
sinh ở Úc, bên dưới còn trích dẫn tấm hình của Kỳ Gia Tuấn và Nhâm Nhiễm đang mặt đối mặt với đoàn người biểu tình trước cổng phòng khám phụ
khoa.

Anh tiếp tục điều tra nguồn gốc và thời gian bức ảnh, trong lòng khó
chịu kỳ lạ. Nửa tháng sau, anh lấy được chứng minh nhân dân và hộ chiếu
mới, quyết định đến Úc một chuyến.

Đương nhiên, anh đã làm việc cực lực không ngừng nghỉ trong suốt hơn
hai năm qua, không quá đáng khi hưởng thụ một kì nghỉ phép, nhưng anh
không muốn ngụy biện cho hành vi của mình, anh nghĩ, phải đến thăm cô
ấy, không biết cuộc sống của cô ấy ở nước ngoài như thế nào.

Chỉ đến thời khắc thật sự gặp được Nhâm Nhiễm, anh mới phát hiện, anh mong nhớ cô nhiều hơn mức anh muốn thừa nhận.

Anh xuống xe taxi ở đối diện nhà, vừa định bước qua gõ cửa thì Nhâm
Nhiễm đã mở cửa bước ra, lúc ấy cô mặc áo khoác len, quần jean và giày
thể thao, cách ăn mặc điển hình của một sinh viên, duy chỉ một điều
không cân đối: trong tay cô bế một đứa bé cực kì dễ thương, tiếp theo
đó, Gia Tuấn cũng mặc quần jean bước ra, họ đặt đứa bé vào trong rồi
cùng bước lên chiếc BMW.

Anh quay trở vào taxi, đi theo họ từ nhà đến bờ sông Yarra, trông
thấy cảnh Gia Tuấn bế đứa bé từ tay cô, trông thấy cảnh họ vai kề vai
cùng bước vào phiên

chợ ở trung tâm nghệ thuật Victoria, Gia Tuấn mua hai chiếc nón ngộ
nghĩnh lần lượt đội lên đầu cô và đứa bé, sau đó nhờ một người đi đường
chụp hình.

Cô còn ma mãnh đặt hai ngón tay sau đầu Gia Tuấn, cô cười vui vẻ biết bao, nụ cười ấm áp như tia nắng.

Hai người tắm nắng bên bờ sông Yarra, đứa bé bụ bẫm bò ở giữa, đợi
khi đứa bé ngủ, họ cùng nằm trò chuyện, rồi họ cùng bước lên thuyền du
lịch, rồi cô cúi đầu hôn đứa bé, rồi họ dừng bước tại khách sạn anh ở
ngắm đứa bé lắc lư theo nhạc…

Gia Tuấn và Nhâm Nhiễm hiển nhiên còn quá trẻ để vào vai cha mẹ,
nhưng những hình ảnh đó vẫn hệt như một gia đình hạnh phúc gồm cha mẹ
cùng con.

Lần đầu tiên trong đời anh theo dõi người khác như thế.

Lúc cô đặt đứa bé vào ghế phía sau, dường như đã cảm nhận được điều
gì, động tác ngưng trệ một lúc và bất thình lình nhìn về hướng của anh.

Anh bỏ đi mất.

Nếu cô đã có một cuộc sống thật trọn vẹn và hoàn hảo, một cuộc sống
hoàn toàn không can hệ đến anh như anh dặn dò lúc chia tay, anh nghĩ
điều anh có thể lựa chọn, chỉ là ra đi.

Lần ra đi đó, cách biệt đã ba năm.

Anh xuất hiện trong căn nhà của Paul, đương nhiên đã chuẩn bị từ
trước, nhưng ngay giây phút bắt gặp ánh mắt kinh ngạc, đề phòng của cô,
trông cô dựng đứng thẳng người, tay trái sờ vào khuỷu tay phải, anh
biết, cô đang sờ vào vết sẹo của mình theo quán tính.

Chính ngay giây phút ấy, anh phát hiện rằng, sau khi nhờ Chính Bang
chuyển giao hai triệu cho cô, giờ đây thậm chí anh không thể đích thân
thừa nhận với cô rằng, “Chúng ta đã có một hiểu lầm buồn cười, một hiểu
lầm li kì. Xin lỗi, Nhâm Nhiễm, chúng ta bắt đầu lại nhé.”

“Hoa hồng rất đẹp, bà xã của Paul quả không hổ danh là chuyên gia
chăm vườn.” Anh nói nhẹ nhàng rồi bước ngang qua người cô đi về phía mặt biển.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.