Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ

Chương 24



Đêm hè trên đường phố Thẩm Quyến, gió biển thổi vào đất liền mát rười rượi, Kỳ Gia Thông đã nhuốm men say, đi bộ về khách sạn cách đó không
xa, trên đường, đích thực anh đang suy nghĩ, mình nên làm gì.

Từ lần đầu tiên ôm chầm Nhâm Nhiễm, chứng kiến cảnh cô khóc đến long
trời lở đất trong vòng tay của mình, anh đã nảy sinh một tình cảm rất
phức tạp, vừa thương xót, vừa bất nhẫn.

Công việc của anh là phân tích xu hướng thị trường, nhưng không hề
thích phân tích cặn kẽ tình cảm của mình, trong cách đối xử giữa nam nữ, anh bằng lòng hành động theo bản năng nhiều hơn.

Nhưng đối mặt với Nhâm Nhiễm, anh không thể không kiềm chế bản năng của mình.

Chẳng lẽ lại cư xử với nhau như cái đêm ở khách sạn Đế Cảnh thành phố Z sao? Anh cười đau khổ.

Cô bé còn trẻ như vậy, với gương mặt thanh thoát, trong sáng, tính
cách ngây thơ, nhiệt tình, đôi mắt trong vắt long lanh, đôi môi và cơ
thể đều rất mềm mại, toàn thân lan tỏa nét đẹp thật quyến rũ. Anh luôn
kiềm chế dục vọng của mình làm một thằng đàn ông vô hại. Cùng một bé gái chơi trò chơi ôm ấp, hôn hít, đối với anh, đương nhiên, không phải lúc
nào cũng thú vị.

Cách khung cửa kính của đại sảnh, Gia Thông trông thấy phục vụ ra mở
cửa xe, Nhâm Nhiễm bước ra, cô mặc chiếc áo sơ mi màu cam in hình con
gấu hoạt hình trước ngực, đeo chiếc ba lô to đùng, trên tay còn xách
thêm một túi xách nữa, tóc cột cao, không biết có phải do đi đường mệt
hay không, mặt mày tái mét, sắc mặt hơi đờ đẫn. Nghĩ đến việc cô bé này
một mình đến tìm mình, trong lòng anh đột nhiên mềm nhũn ra.

Anh đứng dậy bước ra đón cô, vừa nắm chặt tay cô thì cô lại hét đau thành

tiếng.

Anh cầm tay cô lên, lòng bàn tay có vài vết thương còn rất mới, “Bị gì vậy?”

Cô rút tay lại, ấp úng: “Không cẩn thận bị xước, không sao đâu.”

Điện thoại anh lại reo lên, ông Chu – chủ tịch hội đồng quản trị của
một tập đoàn nọ tại Thẩm Quyến vừa ăn tối cùng anh lúc nãy, nhiệt tình
mời anh đến quán bar cao cấp nào đó gặp mặt, nói sẽ giới thiệu người bạn tai to mặt lớn gì đó cho anh quen. Anh cười nói, “Chu Tổng, thật ngại
quá, bạn gái tôi đột nhiên đến thăm.”

Mặt Nhâm Nhiễm đỏ bừng, nhưng có thể lờ mờ nghe được giọng Chu Tổng
nói bên đầu dây: “Có thể dẫn theo bạn gái anh mà, tiết mục ở đây phong
phú lắm.”

“Máy bay trễ chuyến, cô ấy bảo là mệt rồi. Cô bé này bướng bỉnh lắm, tôi mà không ở bên cạnh thì cô bé sẽ không vui.”

“Vậy à? Ngày mai khi nào chúng ta gặp được?”

Gia Thông im lặng một lúc, anh đưa di động ra, mắt nhìn sang Nhâm
Nhiễm như ngụ ý điều gì, miệng vẫn nói: “Ngày mai em đi chơi một mình
được không? Anh còn có việc…”

Nhâm Nhiễm đột nhiên hiểu ý, nhỏ nhẹ và rõ ràng: “Em không chịu, anh phải đi chơi với em.”

Gia Thông nhìn Nhâm Nhiễm lộ một nụ cười rất tươi, tỏ ý khen ngợi rồi não nề nói vào điện thoại: “Chu Tổng, hay là như vậy, tối mai chúng ta
hẹn lại, kiến nghị của ông tôi sẽ xem xét cẩn thận, nó rất hấp dẫn,
nhưng cần thảo luận lại vài chi tiết…”

Chu Tổng cười hớn hở: “Cũng được, Tiểu Kỳ, không ngờ một người ngang
tàng như cậu cũng không qua được ải mỹ nhân, chi tiết thì dễ thương
lượng, nhưng mấy ngày này cần phải kí kết thỏa thuận ban đầu, không thể
kéo dài thêm nữa.”

Gia Thông tắt máy, mặt tối sầm, Nhâm Nhiễm ngơ ngác nhìn anh, anh chỉ mất hồn chốc lát, liền lấy ba lô Nhâm Nhiễm xuống, nắm cánh tay còn lại của cô, vừa dắt cô về phòng vừa hỏi: “Mệt lắm phải không, sao sắc mặt
trông tệ vậy?”

“Em sợ đi máy bay một mình.”

Gia Thông hơi ngạc nhiên, “Sợ gì kia chứ, tỉ lệ tai nạn do máy bay là thấp nhất trong các tai nạn giao thông.”

“Không phải sợ bị tai nạn.”

Nhâm Nhiễm không giải thích rõ. Trước đây khi theo cha mẹ đi máy bay
du lịch, cô đã rất căng thẳng cứ nắm chặt tay của mẹ suốt, cha mẹ đành
thay phiên an ủi cô, lúc quay về cả nhà chuyển sang ngồi xe lửa.

Lần ngồi máy bay kế tiếp là lúc theo Gia Tuấn về thành phố Z trong
mùa hè năm nay, cô không hiểu tại sao mình vẫn sợ hãi bất an, không thể
không nắm chặt tay Gia Tuấn. Dù Gia Tuấn có trò chuyện cỡ nào, cô vẫn
không thể thả lòng người. Hôm nay một mình đáp máy bay đến Thẩm Quyến,
cô một mạch đến thẳng sân bay mua vé, cho đến khi bước lên máy bay, cô
mới toát mồ hôi, tim đập liên hồi, thậm chí cô không biết là vì đột
nhiên cảm nhận được cô đang bỏ đi một mình bằng cách mà mình sợ hãi
nhất, hay là hồi hộp vì sắp được gặp Gia Thông.

Gia Thông hoàn toàn không chú ý, anh mở tủ lạnh lấy chai nước ép: “Đói không? Anh dẫn em đi ăn, ở đây có nhà hàng Ý…”

Nhâm Nhiễm không đón lấy chai nước ép, cô xông thẳng vào lòng anh, ôm chặt anh, anh tiện tay đặt chai nước xuống, một tay ôm chặt cô, một tay vuốt tóc cô, vừa định nói chuyện, cô đã nhón chân lên, hôn vào môi anh.

Cô đột nhiên bạo gan như vậy, khiến anh bất ngờ.

Rõ là cô nàng đang mô phỏng động tác của anh đêm hôm qua, chiếc lưỡi
nho nhỏ mưu đồ chui vào trong môi anh, không ngờ răng lại va vào răng.
Anh vừa ngạc nhiên, vừa cảm thấy buồn cười, anh choàng tay qua eo cô,
điều chỉnh chút tư thế, chuẩn bị đáp trả một nụ hôn thật sâu. Không ngờ
cô lại xuệch xoạc đưa tay luồn qua sơ mi vuốt ve cơ thể anh.

Lần đầu tiên Gia Thông trông thấy một cô bé bộc lộ một cách gan dạ và đồng thời cũng vụng về và thiếu kinh nghiệm đến thế.

Tay của cô không ngừng lượn lờ trên cơ thể, lúc thì như muốn cởi nút
áo cho anh, lại chần chừ dừng tại một điểm. Cơ thể cô áp sát người anh,
mang theo sức ép mềm mại, dường như rất nóng lòng đi xuyên vào sâu trong lòng, đôi môi ú ớ phát ra vài tiếng… Tất cả đều đang khêu gợi anh, kích thích anh.

Anh miễn cưỡng buông cô ra, muốn xa cô một khoảng cách, nào ngờ cô càng dùng sức bấu vào cổ anh, quấn lấy anh da diết.

“Nhâm Nhiễm, em biết em đang làm gì không?” Anh hét lớn.

Cô nghe nhưng mặc kệ, như một người đã hạ quyết tâm, không để bất kỳ
người nào trong hai người có cơ hội chần chừ và do dự. Cô cởi tiếp nút
áo thứ hai trên người anh, áp sát đôi môi vào lồng ngực anh.

Gia Thông vốn đã ngà ngà, đang trong trạng thái hưng phấn, hoàn toàn không cần quá nhiều khích lệ.

Nhâm Nhiễm được anh cố định trên tấm ga giường trắng tinh, cơ thể anh lấp kín cơ thể cô. Khi anh đi vào người cô, cô đau đến toàn thân co
rúm, cắn chặt hai môi, bấu mạnh vào vai anh, nghiêng đầu về một bên.

Anh cảm nhận nỗi sợ hãi và co rúm trên cơ thể cô, thế nhưng, cô kiên định đến bất ngờ.

Kỳ Gia Thông chinh chiến nhiều năm trên thị trường trái phiếu, anh
từng trông thấy nhiều người có nét mặt tương tự, đều hồi hộp kiên định
cược một ván với chính mình, đương nhiên anh không muốn người đàn bà nằm dưới cơ thể mình không thấy khoái cảm, mãn nguyện mà còn đau khổ như
vậy.

Chần chừ về mặt tâm lý và trở ngại về mặt sinh lý đã khiến động tác
anh chậm dần, lúc này, Nhâm Nhiễm quay đầu qua, đôi mắt trong veo đột
nhiên loang nước, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. Phút chốc, anh đột
nhiên nhớ đến cái lần đầu tiên gặp cô, anh lái xe chở cô, đi lang thang
trong thành phố, cho đến khi cô không còn phát ra tiếng khóc nữa, anh
dừng đèn đỏ, thừa dịp liếc mắt ra sau, phát hiện cô đang khóc không
thành tiếng, nước mắt cũng ròng ròng như thế.

Anh rung động, thương xót cô vô cùng. Anh hôn nước mắt cô, đầu lưỡi
nếm vị mặn chát, lại hôn vào môi cô, liếm vào chiếc răng đang cắn chặt,
lướt nhẹ từng kẽ răng nhỏ bé nhất rồi cuốn thẳng vào trong quấn quýt lấy cô, an ủi cơ thể co rúm vì căng thẳng. Cô khép môi lại, giữ chặt anh
trong ấy, thân người cô nóng ran và tan chảy như dòng nham thạch. Cái
đau rát thé người ấy cuối cùng cũng đến, nhưng dường như cô không còn
cảm giác chịu đựng như ban đầu, hơi thở và tiếng rên rỉ đều được môi anh bao bọc tất, nụ hôn anh sâu ngất ngưởng, nụ hôn phối hợp cùng cơ thể từ chậm sang nhanh, dần dần đi thẳng vào cơ thể cô.

Thì ra, giao hợp không hẳn chỉ là sự giao thoa giữa môi lưỡi hoặc cơ
thể, anh có cảm giác như mình vào sâu trong từng ngõ ngách trên cơ thể
cô, và cơ thể nhỏ bé cô phảng phất dung nạp mọi thứ thuộc về anh. Hai
người như được một sức mạnh vô hình, cướp đi mọi lí trí.

Gia Thông ôm Nhâm Nhiễm ngủ một giấc ngủ thật sâu.

Nguồn vốn bị đóng băng, những mưu mô và toan tính từ các phía, sự
nghiệp buộc phải dừng bước, mất phương hướng trên thị trường… tất cả đều bị một bàn tay vô hình xua đi, lần đầu tiên, anh không cần dùng rượu
gây tê bản thân, anh vứt sạch sẽ mọi lo âu và ngủ rất thoải mái.

Khi anh mở mắt ra, tia nắng ban mai xuyên vào rèm cửa chiếu vào trong phòng, cô gái ngủ chung giường đang trợn tròn mắt, nhìn anh tha thiết.

“Chào buổi sáng.”

“Chào anh.” Nhâm Nhiễm mỉm cười, cô mặc chiếc áo ngủ sọc ca rô, đã dậy từ rất sớm và tắm gội sạch sẽ.

“Sao em thức dậy sớm vậy?”

“Anh ngủ ngang như cua, không để em ngủ.” Cô chỉ trích, “Hên là em không bị rơi xuống.”

Anh chợt nhìn lại vị trí nằm của anh, quả nhiên đang nằm ngay giữa
giường. Anh cười lớn, đưa tay ôm cô vào lòng, “Lần sau anh sẽ nhớ đặt
căn phòng với chiếc giường KING SIZE.” Anh đột nhiên nghĩ ngay đến kế
hoạch mà anh sắp xếp sẵn, vội chau mày lại.

Nhâm Nhiễm vuốt thẳng đường chân mày: “Sao rồi?”

“E rằng hôm nay anh phải rời khỏi Thẩm Quyến.”

Nhâm Nhiễm im lặng.

“Hôm qua sao em đột nhiên chạy đến đây? Ăn nói sao với người nhà?”

“Sắp khai giảng, em đi chơi chút thôi, đâu có gì nghiêm trọng đâu.”

Gia Thông ngồi dậy.

Đương nhiên, một đêm hưởng lạc chỉ có thể giải ưu tạm thời, không thể triệt để giải sầu, mọi buồn phiền phút chốc trào dâng, anh sầu não giơ
tay vớ lấy điếu thuốc trên đầu giường, nhưng không tìm được bật lửa, lại đặt trở về chỗ. Anh vừa xoay đầu thì thấy Nhâm Nhiễm nằm ngửa, nhìn lên trần nhà.

Anh vuốt ve mặt cô: “Em định ở lại chơi mấy ngày?”

“Khoảng hai – ba ngày.” Nhâm Nhiễm chần chừ.

“Nghe cho kĩ, Nhâm Nhiễm.” Anh dùng hết sức dịu dàng có thể: “Hôm qua em nghe được điện thoại anh nói đó, anh rất muốn ở lại chơi với em vài
ngày, nhưng tình thế bắt buộc, anh phải rời khỏi ngay lập tức. Anh hi
vọng em có thể hiểu cho anh.”

“Không sao. Em ở chơi vài ngày rồi quay về trường học.” Im lặng hồi lâu, cô mới nói nhỏ.

Cô biểu hiện quá thông tình đạt lý, hoàn toàn khác với ngày đầu tiên
khi gặp cô. Kỳ Gia Thông vui mừng hết sức, anh chợt nhớ: “Chu kỳ sinh lý của em là vào khi nào vậy?”

Mặt Nhâm Nhiễm đỏ bừng, quay mặt sang một bên không nhìn anh, “Anh hỏi cái này làm gì?”

“Cô bé ngốc nghếch ạ.” Anh lại ôm cô vào lòng, “Đêm qua không dùng
phương pháp bảo vệ nào hết, em không nghĩ sẽ có hậu quả gì hay sao?”

Mặt Nhâm Nhiễm càng đỏ hơn, chần chừ một lúc, “Em biết, hôm qua là thời kì an toàn.”

Gia Thông hơi ngạc nhiên, “Em hiểu biết hơn anh nghĩ, nếu không, anh càng cảm thấy tội lỗi.”

Nhâm Nhiễm im lặng, cô đích thực có không ít kiến thức về mặt này. Mẹ cô chết do ung thư tử cung, từ rất nhỏ, cô đã đọc và nghiên cứu rất
nhiều tài liệu nên có được kiến thức phong phú về giới tính và phụ khoa.

Gia Thông tắm gội sạch sẽ, dẫn Nhâm Nhiễm đi ăn sáng, sau đó trả
phòng, dẫn cô đón taxi đến một khách sạn khác, đặt phòng rồi dắt cô vào
phòng.

“Quầy tiếp tân có bản đồ Thẩm Quyến, cửa sổ Thế Giới, Tú Lệ Trung
Hoa, Tiểu Mai Sai đều là những thắng cảnh, có thể đi tham quan.” Anh
chưa bao giờ hứng thú đi du ngoạn ở bất kỳ thành phố mà mình ghé thăm,
chỉ giới thiệu cho cô vài nơi mình nhớ, đồng thời dặn dò: “Có vài nơi
trị an không được tốt, em đừng chạy lung tung một mình.”

Cô chỉ “Ừ” một tiếng.

Anh chuẩn bị đi, trông thấy Nhâm Nhiễm ngồi im trên giường, thơ thẩn, nhìn

anh.

Anh thở hơi dài, đặt hành lí xuống đến bên cạnh cô, nắm chặt tay cô,
“Anh biết anh đi bây giờ là rất tồi tệ. Nhưng anh không muốn hù dọa em,
anh có lí do không thể không đi, nếu ở đây không những không bên cạnh em được, mà còn thêm nhiều phiền toái.”

“Em hiểu.”

“Em phải tin anh. Anh không tìm cớ bỏ rơi em khi đã quan hệ.”

Cô hơi bất ngờ, nhìn vào anh, “Em đâu nghĩ vậy.”

Gia Thông vừa buồn cười, vừa đang rất tâm trạng: “Anh phải tự mâu thuẫn chút, em không thể cứ tin tưởng vô điều kiện anh.”

Nhâm Nhiễm cũng bật cười, “Anh thật mâu thuẫn. Em không nghĩ ngợi
nhiều, em chỉ biết, nếu anh cảm thấy phiền, sẽ chẳng có tâm trạng để tìm cớ.”

“Đúng vậy, anh hi vọng nhanh chóng xử lí xong mọi việc, tìm được em trước khi em quên anh, hoặc chán ghét ông chú này.”

Nhâm Nhiễm cũng nhớ đến câu từng nói với anh, cô gượng cười, khóe mắt đỏ hoe, nói nhỏ nhẹ, “Được, em tin anh, nếu có thể, hãy gọi điện cho
em, được không?”

“Em phải chuẩn bị tâm lý trước, anh sẽ tắt máy, không thường xuyên liên lạc với em.”

Cô sụp mắt gật đầu. Anh hôn vào môi cô, nụ hôn sâu dần, mùi thơm trên cơ thể cô một lần nữa lan tỏa vây quanh người anh, anh bồn chồn xao
động, anh buông cô ra, khàn giọng: “Nếu cứ như thế, anh không thể nào đi được.”

Anh không nhìn cô đứng dậy, tay xách hành lí, đi thẳng ra ngoài phòng.

Anh xuống lầu đến quầy tiếp tân làm nốt các thủ tục, sau đó gọi điện
lên: “Nhâm Nhiễm, anh đã đặt phòng ba ngày, em cứ ở đây, đừng đổi khách
sạn, trị an ở đây tốt hơn.”

“Dạ.” Giọng cô vẫn rất nhỏ nhẹ.

“Chơi vui nhé, khi về tìm đại lý máy bay mà đặt vé.”

“Dạ.”

“Anh đã để một số tiền vào cặp em, ra đường chú ý an toàn.”

“Em còn tiền mà.”

“Ngoan, anh đi đây, hẹn gặp lại.”

Anh tắt máy, tự chế giễu mình, “Không ngờ mày lại nhây nhưa như đàn bà, quả có chút già nua như một ông chú thật.”

Gia Thông gọi taxi, đi thẳng đến Quảng Châu.

Chính Bang – trợ lý Gia Thông đã thuê giúp anh một căn hộ chung cư
trong trung tâm thành phố, anh đổi card điện thoại và tạm trú tại đó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.