Nô Tình Kiếm Thủ

Chương 31: Di nghiệp tìm hoa



Chiếc kiệu hoa sơn son thếp vàng chậm rãi đứng trước cửa gian Dịch quán của Mẫu Ðơn Trang. Từ trong Dịch quán một gã thư sinh mặt hoa da phấn bước ra. Gã có đôi mắt đa tình, chiếc mũi thanh tú phối hợp với hai vành môi mỏng trông thật nho nhã thể hiện phong độ hào hoa phong nhã. Y đáng mặt là một trang mỹ nam tử hiếm có bởi những nét thiên phú không dễ gì tìm Ở một nam nhân khác.

Tống Ngọc thư sinh chắp tay sau lưng nhìn kiệu hoa như thể biết chắc kẻ trong kiệu là ai mặc dù rèm kiệu vẫn chưa vén lên. Y đứng như thế thật lâu như thể chờ đợi người trong kiệu phải đến bái kiến mình, nhưng chiếc kiệu vẫn buông kín buộc âu Thế Liệt phải dời bước đến trước kiệu.

Y cất giọng trầm ấm nghe như thể muốn hớp hồn người:

– Bạch Huệ… Nàng đợi huynh thỉnh nàng vào Dịch quán ư?

Bạch Huệ nhỏ nhẹ lên tiếng:

– Huynh không có lời mời làm sao Bạch Huệ dám. Huống chi huynh chưa phải là chủ nhân của Mẫu Ðơn trang.

– Bạch Huệ cứ xem như tòa trang viện này của huynh vậy.

– vậy ư Nhưng nếu Tưởng phu nhân không cho quyền Bạch Huệ bước vào tòa trang viện tình yêu của huynh với Tưởng phu nhân thì sao? Bạch Huệ sao dám chống lại ý của Thần Phục bang chủ Tưởng Thi Hồng.

Tống Ngọc thư sinh âu Thế Liệt ngửa mặt cười ngặt nghẽo. Y vừa cười vừa nói:

– Tại Mẫu Ðơn trang này huynh có quyền tất cả. Lời nói của huynh là một mệnh lệnh với Tưởng Thi Hồng.

– Nhưng Bạch Huệ sợ lắm… Sợ nhất là những nữ nhân hờn ghen. Huynh là một trang tu mi nam tử phong nhã hào hoa, trên đời khó tìm được kẻ thứ hai, tất Thi Hồng phải giữ, nên muội mới dè chừng. Nữ nhân nào mà không ghen.

Tống Ngọc thư sinh âu Thế liệt cười khẩy:

– Nữ nhân nào mà không ghen, nhất là những mỹ nhân có được ý trung nhân mỹ nam tử như huynh. Ðúng không nào?

– Huynh nói rất đúng.

– Trước đây muội cũng đã từng ghen với Tưởng Thi Hồng.

– Bây giờ muội cũng vẫn còn ghen tức vì đã thấy âu huynh vào tay Tưởng phu nhân.

Tống Ngọc thư sinh âu Thế Liệt nhíu đôi chân mày lưỡi kiếm sắc sảo. Y trầm giọng nói:

– Muội vẫn còn ghen tất còn yêu huynh.

– Làm sao muội quên được mối tình đầu của mình.

– Vậy, huynh nghiêng mình cung thỉnh Bạch Huệ muội vào trong Dịch quán để chúng ta hàn huyên.

– Huynh không ngại Tưởng Phi Hồng phu nhân à?

– Trên đời này chẳng có gì khiến huynh ngại ngùng cả.

– Nếu muội và Tưởng Thi Hồng phu nhân xảy chuyện can qua vì thói ích kỷ, nhỏ nhen của nữ nhân… Huynh sẽ bênh ai?

– Huynh mong điều đó không xảy ra… Với lại ta hẹn muội Ở đây Tưởng Thi Hồng cũng đã biết. Nàng rất rộng lượng khi nghĩ lại ngày trước đã cướp ta từ tay nàng.

– ông trời có mắt… Muội vô cùng cảm kích hành động hôm nay của Tưởng phu nhân Bạch Huệ nói dứt câu, vén rèm kiệu. Nàng vận bộ bạch y trắng toát trông thật xinh đẹp và lộng lẫy. Nét đẹp kiều diễm của nàng khiến cho Tống Ngọc thư sinh âu Thế Liệt phải ngơ ngẩn, bàng hoàng. Ðã từ lâu y không gặp lại Lâm Bạch Huệ, nhưng nay đối mặt với nàng, chiêm ngưỡng vẻ đẹp kiêu sa thì cảm thấy bần thần, lòng dạ nao nao.

âu Thếliệt say đắm nhìn Bạch Huệ đến độ quên cả mình là ai.

Bạch Huệ mỉm cười:

– Huynh sao vậy?

– À Huynh ngớ ngẩn quá.

Y đưa tay cho Bạch Huệ nắm bước xuống kiệu. Thế liệt nắm tay Bạch Huệ mà lòng nở ra phơi phới. Trong tâm tưởng gã dâng Trảo một thứ cảm xúc vô cùng khó tả. Mùi hương nhè nhẹ từ cơ thể nàng phả ra xông vào khứu giác Tống Ngọc thư sinh khiến gã đã ngất ngây càng ngây ngất hơn.

Gã vừa cố hít lấy thật nhiều mùi hương của Bạch Huệ vừa nghĩ thầm:

– “Lâm Bạch Huệ… Muội đẹp quá… Muội vẫn như hôm nào. Tại sao trước đây ta lại không cảm nhận được vẻ đẹp tuyệt trần của muội chứ.” Y vừa suy nghĩ vừa dìu Bạch Huệ vào trong Dịch quán. Tống Ngọc thư sinh âu Thế Liệt không còn giữ được vẻ tự thị, đĩnh đạc như lúc đầu mà bỗng chốc trở nên xun xoe quanh Bạch Huệ.

Y nhún nhường bắc ghế cho nàng:

– Nào… Muội ngồi xuống đây.

Bạch Huệ nhún nhường:

– Ða tạ huynh.

Bạch Huệ vừa yên vị thì âu Thế liệt bưng bầu rượu BỒ Ðào Thổ Phồn tửu:

– Ðể huynh chuốc rượu cho muội uống nhé!

Bạch Huệ lắc đầu.

âu Thế Liệt nhăn mặt với vẻ khổ não:

– Muội không thích đối ẩm với huynh nữa à?

– Muội thích đối ẩm với huynh lắm chứ. Muội lắc đầu là có ý không muốn huynh phải hạ mình chuốc rượu cho muội. Ý muội là muốn chuốc rượu cho huynh.

Lời nói này của Bạch Huệ khiến cho âu Thế liệt thừ người.

Nàng không màng đến thái độ ngơ ngẩn của họ âu mà bưng bầu BỒ Ðào Thổ Phồn tửu trịnh trọng chuốc ra chén, rồi kính cẩn bưng lên mời Tống Ngọc thư sinh:

– Muội kính huynh.

Vừa đón chén rượu, âu Thế liệt vừa nói:

– Huynh thật là xúc động.

Gã nói xong dốc chén rượu đổ vào miệng mình. Ðặt chén xuống bàn, Tống Ngọc thư sinh âu Thế liệt từ tốn nói:

– Huynh tưởng đâu khi gặp lại Bạch Huệ, Bạch Huệ sẽ chẳng còn xem huynh như hôm nào nữa.

Nàng bưng bầu rượu chuốc tiếp ra chén. Bạch Huệ vừa chuốc rượu vừa nói:

– Ðáng lý ra Bạch Huệ nên nói câu đó thay huynh thì đúng hơn.

– Tại sao muội nói thì đúng, còn huynh thì không được nói ra câu ấy chứ?

– Thân phận của muội đâu xứng với huynh và càng không xứng với Tưởng Thi Hồng Thần Phục bang chủ phu nhân.

– Chúng ta gặp lại nhau… Hiểu nhau là được rồi, sao muội lại phân biệt làm gì?

Y nói dứt câu bưng chén rượu dốc vào miệng mình. Y từ từ đặt chén rượu xuống trước mặt, nhỏ giọng nói:

– Bạch Huệ!

Nàng nhìn âu Thế liệt.

Gã buông một tiếng thở dài rồi từ tốn nói:

– Muội còn giận huynh không?

Nàng mỉm cười lắc đầu, nhỏ nhẹ nói:

– Không, trước đây muội còn giận huynh, nhưng bây giờ thì không.

– Tại sao?… Muội không còn yêu huynh nữa ư?

Y định nhãn nhìn thẳng vào mắt nàng.

– Huynh còn nhớ… Trước đây huynh và muội như bóng với hình, lúc nào cũng quấn quít bên nhau… Và hơn tất cả… Huynh chính là người đầu tiên đi vào cuộc đời muội.

Hình như bây giờ huynh không còn Ở trong tim muội.

Bạch Huệ mỉm cười lắc đầu:

– Huynh nói sai rồi. Mãi mãi huynh Ở trong tâm tư của muội. Làm sao muội quên được huynh chứ. Người đầu tiên đã chiếm hữu thể xác lẫn sự trong trắng của Lâm Bạch Huệ. Huynh còn nhớ cái đêm hôm đó không?

âu Thế liệt gật đầu:

– Huynh nhớ. Muội đã khóc… Muội đã ngã vào người huynh và huynh đã thề không bao giờ phản bội muội.

Hai cánh môi Bạch Huệ mím lại:

– Huynh còn nhớ lời thề của huynh không?

– Ơ Bạch Huệ mỉm cười nói:

– Ngày đó huynh thề sẽ mãi mãi Ở bên muội… Mãi mãi như chiếc bóng của Bạch Huệ. Nếu huynh sai lời thì nhận lãnh sự trừng phạt của muội mà không chút hối tiếc hay ân hận.

Buôn một tiếng thở dài, âu Thế liệt hỏi:

– Muội có muốn trừng phạt huynh không?

– Ðể làm gì?

– Huynh muốn chuộc lại những gì đã làm cho muội đau khổ và muộn phiền.

Nàng bưng bầu rượu chuốc vào chén. Ðặt bầu rượu xuống trước mặt, Bạch Huệ nhủn nhường nói:

– âu Thế Liệt huynh… Trước đây vì ghen tức đã bị Tưởng Thi Hồng đoạt mất tình yêu của mình, đôi khi muội cũng rất muốn trừng phạt huynh. Nhưng bây giờ thì không.

– Tại sao muội không muốn trừng phạt huynh nữa? Nếu muội muốn trừng phạt huynh ngay bây giờ, huynh cũng sẽ đứng thúc thủ để muội hành xử mà chẳng chút hối tiếc hay oán trách.

– Phải chi trước kia huynh nói được những lời này nhỉ.

Nàng cười khẩy nói tiếp:

– Huynh muốn biết vì sao muội không ghen hờn nữa không?

Tống Ngọc thư sinh âu Thế liệt gật đầu.

Bạch Huệ nhìn y:

– Huynh uống cạn chén rượu này đi, muội sẽ nói.

Không đợi nàng hối thúc lần nữa, Thế Liệt bưng chén trút vào miệng. Y đặt chén xuống bàn nhìn Bạch Huệ nói:

– Huynh chờ nghe muội nói đây.

– Huynh là một trang mỹ nam tử hào hoa phong nhã, tất có nhiều nữ nhân chú nhãn đến. Vẻ hào hoa anh tuấn của huynh khiến cho nữ nhân phải vọng tưởng muốn huynh để mắt tới mình. Cũng chính vẻ đẹp của huynh mà Bạch Huệ mất huynh.

– Muội cũng là đóa hoa tuyệt sắc trên cõi đời này.

– Nhưng hoa đã thuộc về huynh rồi, thì nó sẽ trở nên tầm thường, nếu không muốn nói chẳng còn gì hấp dẫn được Tống Ngọc thư sinh âu Thế liệt.

Nàng nhìn âu Thế liệt lắc đầu:

– Chung quanh huynh là cả một vườn hoa tuyệt sắc khoe hương để mong được gởi tấm thân vào tay trang mỹ nam tử.

âu Thế liệt lắc đầu:

– Huynh chỉ muốn thưởng lãm những đóa hoa lạ mà thôi, còn tình của Thế Liệt thì luôn gởi trao về cho muội.

– Bạch Huệ được may mắn như vậy?

– Ngoại trừ một người, huynh cũng có tình.

Bạch Huệ nhìn gã mỉm cười từ tốn nói:

– Tưởng Thi Hồng.

Thế liệt gật đầu:

– Nàng đối xử với huynh rất tốt.

– Tốt như thế nào?

Thế Liệt im lặng. Bỗng dưng y có cảm giác đầu mình trống rỗng u tối không nghĩ ra được một ý nào cả. Thế liệt chợt rướn người tới nắm tay Bạch Huệ:

– Dù gì đi nữa thì muội vẫn hơn Thi Hồng.

– Bạch Huệ nghĩ rằng mình không có gì hơn được Tưởng phu nhân.

– Muội đến với huynh trước Thi Hồng.

– Kẻ đến trước, người đến sau chẳng có gì quan trọng cả.

Y nhìn Bạch Huệ bằng ánh mắt mơ màng, lãng mạn:

– Bạch Huệ… Huynh tự trách mình. Huynh biết huynh có lỗi với Bạch Huệ…

Nhưng…

– Nhưng sao?

Buông một tiếng thở dài, Thế liệt ôn nhu nói:

– Huynh vốn là một trang nam tử thì phải biết mình phải làm gì để có danh với thiên hạ. Muội hiểu cho huynh.

– À Hóa ra huynh đến với Thi Hồng chính vì Thi Hồng là Thần Phục bang chủ phu nhân Thế liệt lưỡng lự rồi gật đầu.

Bạch Huệ phá lên cười. Nàng vừa cười vừa nói:

– Muội cũng là hậu nhân của Tinh Túc Giáo kia mà. Thế sao huynh lại bỏ muội mà chạy theo Tưởng Thi Hồng?

– Ơ Lúc đó… Lúc đó muội còn là người chẳng có danh gì. Còn Tinh Túc Giáo…

Bạch Huệ cướp lời âu Thế liệt:

– Tinh Túc Giáo thì chẳng thể nào sánh với Thần Phục Bang của Tưởng Thi Hồng của huynh.

Thế Liệt im lặng. Chính sự im lặng của Tống Ngọc thư sinh âu Thế Liệt khiến cho máu trong huyết lưu của Bạch Huệ sôi tăm. Nàng cảm nhận đầu óc mình nổi lên những tiếng sấm đì đùng bởi sự oán hận kẻ bội tình, bạc nghĩa.

Mặc dù trong nàng có cảm giác đó nhưng vẻ mặt của Bạch Huệ vẫn không hề có chút thay đổi gì. Thậm chí nụ cười tươi tắn vẫn hiện rõ trên hai cánh môi nàng.

âu Thế liệt nhỏ nhẹ nói:

– Muội không giận huynh chứ?

– Không.

Hắn nắm bàn tay nàng:

– Huynh vẫn yêu thương muội như thuở ban đầu.

– Huynh nói thật lòng mình hay lại lừa gạt muội lần nữa?

– Huynh nói thật lòng với muội đó.

– Muội cần phải suy nghĩ xem có nên tin vào lời của Tống Ngọc thư sinh hay không.

– Muội phải tin vào huynh. Cho đến hiện giờ huynh mới kịp hiểu ra trong trái tim huynh chỉ có mỗi mình Bạch Huệ mà thôi.

âu Thế Liệt vừa nói vừa từ từ kéo Bạch Huệ về phía gã. Nàng bất ngờ rút tay lại khiến cho Thế liệt chau mày:

– Muội sao vậy?

– Muội không phải là Bạch Huệ ngày trước rồi.

– Không… Trong mắt huynh muội vẫn như ngày nào.

Ðôi chân mày lá liễu của nàng thoạt nhướn lên khi lời nói của âu Thế Liệt đập vào thính nhĩ mình. Bạch Huệ nghiêm giọng nói:

– Nếu Bạch Huệ vẫn là Bạch Huệ của ngày trước thì chẳng bao giờ đến Mẫu Ðơn trang phó hội với Tống Ngọc thư sinh âu Thế Liệt. Bạch Huệ bây giờ đã là Tinh Túc Giáo chủ. Giáo hội mà trước đây huynh đã xem thường và khinh rẻ.

– Huynh chúc mừng cho muội, nhưng cho dù muội có là giáo chủ Tinh Túc Giáo thì âu Thế liệt vẫn yêu thương muội như thuở ban đầu.

Nàng tròn mắt nhìn gã:

– Huynh không khinh rẻ muội à?

– Không… Huynh yêu muội.

– Ðúng ra khi nghe Bạch Huệ thốt ra câu nói này, âu huynh phải tránh xa mới đúng.

– Muội có gì mà khiến huynh phải tránh xa muội chứ?

Bạch Huệ gằn giọng nói:

– CÓ đấy!

– CÓ gì nào?

– Tuyệt nghệ của Tinh Túc Giáo là sử dụng độc công. Muội lại là Tinh Túc Giáo chủ nên bất cứ lúc nào cũng có thể dùng độc công. Ðộc công của Tinh Túc Giáo lại rất tàn nhẫn, nhất là đối với những gã bạc tình, bạc nghĩa như huynh.

– Muội nói vậy có ý gì?

– Khi Bạch Huệ trở thành Tinh Túc Giáo chủ thì điều đầu tiên Bạch Huệ nghĩ đến là hạ độc Tống Ngọc thư sinh âu Thế Liệt. Nhưng hạ độc như thế nào phải khiến cho huynh đau khổ cực kỳ và cũng sung sướng đến chết mới thôi.

Mặt âu Thế liệt biến sắc, y gằn giọng nói:

– Bạch Huệ… Nàng đã hạ độc vào ta rồi sao?

Bạch Huệ thản nhiên gật đầu.

Tống Ngọc thư sinh âu Thế Liệt đứng bật lên. Y trừng mắt nhìn nàng:

– Nàng… Nàng muốn ta phải… Phải nặng tay với nàng ư?

Tống Ngọc thư sinh âu Thế liệt nói dứt câu, chống tay lên bàn chồm tới Bạch Huệ.

Hữu Trảo của gã vươn ra toan thộp lấy yết hầu nàng, nhưng chân gã như nhũn ra cùng với các đau buốt thắt từ vùng hạ đẳng xông lên đến tận đầu. Gã ôm đan điền, khuỵu chân xuống trước mũi hài Bạch Huệ. MỒ hôi vã ra trán họ âu.

Y ngước mặt nhìn Bạch Huệ:

– Bạch Huệ… Nàng nỡ hạ độc huynh sao?

– Huynh định lấy mạng Bạch Huệ mà.

– Ta… quá tức giận… Nhưng tại sao muội lại nỡ hạ độc huynh? Huynh đã muốn van xin muội tha thứ những tội lỗi của mình.

Gã vừa nói vừa gục đầu xuống mũi hài Bạch Huệ:

– Hãy tha thứ cho huynh và cho huynh thuốc giải dược của muội.

Nghe Tống Ngọc thư sinh thốt ra câu nói đó, Bạch Huệ chẳng hề xúc động mà lại ngửa mặt cười ngặt nghẽo Nàng vừa cười vừa rút chân lại từ từ đặt tay lên đầu âu Thế Liệt.

Cái đau dữ dội dưới đan điền khiến cho Tống Ngọc thư sinh chẳng còn giữ được vẻ phong độ hằng ngày của gã, mà thay vào đó là sự ủy mỹ đau khổ, van xin đến khốn khổ.

– Muội… Hãy tha cho huynh.

Bạch Huệ mỉm cười:

– Tội nghiệp cho huynh quá.

Hắn ngẩng mặt lên, nước mắt đã đong đầy hai bên khóe. Hắn thều thào nói:

– Bạch Huệ… Huynh đau đớn lắm… Hãy trao giải dược cho huynh. Huynh van xin muội đó.

Bạch Huệ gật đầu:

– Nếu huynh chịu nghe lời muội, thì sẽ có giải dược cho huynh dùng.

– Muội muốn huynh phải làm gì?

Bạch Huệ vỗ tay hai cái. Từ ngoài cửa Dịch quán, Tưởng Thi Hồng ngồi trên chiếc ngai quyền uy của Thần Phục Bang được hai gã phu kiệu khiêng vào. Trên người Tưởng Thi Hồng chỉ có chiếc ngoại y mỏng tanh, có thể thấy tất cả những đường cong của cơ thể ẩn hiện sau lớp lụa Hàng Châu trông thật là gợi dục. Hai gã phu kiệu đặt Thi Hồng xuống bên cạnh Bạch Huệ rồi lui bước trở ra.

Tống Ngọc thư sinh thấy Thi Hồng, mặt biến sắc. Y ngập ngừng nói:

– Thi Hồng…

Thi Hồng nhìn âu Thế Liệt mà chẳng đáp lời y. Hai cánh môi nàng mím lại.

Bạch Huệ mỉm cười nói:

– Huynh thấy Thần Phục bang chủ Tưởng phu nhân vẫn xinh đẹp như ngày nào chứ?

– Huynh…

Bạch Huệ hừ nhạt nói:

– Ðẹp thì đẹp có gì mà huynh phải ngượng ngùng không dám nói. Muội chỉ muốn huynh nói thật mà thôi.

âu Thế Liệt ôm đan điền nhăn mặt bởi cái đau xé ruột dội lên tới óc. Y ôm chân Bạch Huệ:

– Muội… hãy trao thuốc giải cho huynh. Huynh chịu hết nổi rồi.

Bạch Huệ nhìn âu Thế liệt:

– Huynh sẽ có được thuốc giải của Tinh Túc Giáo ngay thôi, nhưng trước hết thì huynh hãy biểu lộ sự thành tâm thành kính với Tinh Túc Giáo chủ trước mặt Tưởng phu nhân.

âu Thế liệt ngẩng lên nhìn Bạch Huệ:

– Muội muốn huynh phải làm gì?

– Muốn gì ư? Muội rất muốn huynh biến thành một con chó. Một con chó ngoan liếm hài muội.

MỒ hôi tuôn ra mặt Thế liệt:

– Huynh là nam tử hán đại trượng phu… Sao lại có thể làm được điều đó?

– Trước cái chết thì chẳng có ai giữ được phẩm tiết của mình cả, nhất là với những kẻ bạc tình vô nghĩa như huynh. Huynh đâu còn là nam tử hán, mà chỉ là một mỹ nam tử thôi. Mỹ nam tử thì chẳng bao giờ có được đảm lược của một nam tử hán đại trượng phu.

– Muội…

âu Thế Liệt thốt ra câu đó thì ôm đan điền co quắp người lại. Hắn đau đến đội phải rên rỉ van xin:

– Bạch Huệ… Ta van xin muội.

– Ðừng van xin với Bạch Huệ, vô ích lắm. Mà hãy chứng minh sự thành khẩn của huynh thì hơn.

– Muội nói ta phải làm gì đây?

– Chân của muội lâu ngày chưa được rửa… Muội rất muốn huynh rửa chân cho muội.

– Hãy trao giải dược cho huynh. Huynh sẽ đi lấy nước rửa chân cho muội.

Bạch Huệ cất giọng nạt ngang:

– Không… Huynh phải liếm chân muội như một con chó trung thành với chủ.

Thế liệt ngẩng mặt nhìn lên:

– Muội…

– Trước mặt Tưởng phu nhân huynh ngại ư?

– Huynh… Huynh…

Hắn không thể thốt được hết câu mà phải bật ra tiếng rên khi vùng đan điền như thể có muôn ngàn mũi kiếm vô tình rọc, xẻo.

Thế liệt thở dốc:

– Muội hứa trao thuốc giải cho huynh chứ?

– Ðã là Tinh Túc Giáo chủ thì Bạch Huệ đâu thể nói hai lời.

– Ta sẽ làm… Làm theo ý của muội.

Thế Liệt miễn cưỡng cởi hài Bạch Huệ. Y thè lưỡi liếm những ngón chân nàng. Trong khi gã liếm thì Bạch Huệ ngửa mặt cười khanh khách. Sắc mặt nàng lộ rõ những nét khoái trá, thích thú khi nhìn Thế Liệt liếm chân mình.

Bạch Huệ cười khẩy nói:

– Huynh đúng là một con chó.

Thế Liệt nghe Bạch Huệ nói, mặt đỏ bừng. Y vừa tức giận nhưng chẳng thể nào làm gì được, mà phải nhẫn nhục bởi vì muốn có được giải dược của Lâm Bạch Huệ.

Tống Ngọc thư sinh âu Thế Liệt vừa liếm chân Bạch Huệ vừa nghĩ thầm:

– “Nàng dám bức nhục Tống Ngọc thư sinh âu Thế Liệt thì phải trả lại cho ta cái giá gấp bội. Nếu ta qua được cảnh khổ này thì nàng sẽ bị chính tay ta hành hạ lại đau khổ gấp trăm gấp ngàn lần nữa. Bạch Huệ… Ta thề sẽ hành hạ nàng đau khổ gấp trăm ngàn lần hơn ta mới hả giận.” Bạch Huệ liếc mắt nhìn qua Thi Hồng. Vẻ mặt Thi Hồng vẫn trơ trơ chẳng có cảm xúc gì biểu lộ ra ngoài.

Bạch Huệ chợt rút chân lại nói:

– Ðủ rồi.

Thế liệt xỏ hài lại vào chân Bạch Huệ, hữu thủ ôm đan điền, tả thủ đưa đến trước:

– Muội… Hãy trao giải dược cho huynh.

Bạch Huệ đứng lên chắp tay sau lưng. Thế liệt quỳ xổm lên khẩn thiết nói:

– Muội đừng bỏ đi…

– Chưa trao giải dược, muội đâu bỏ đi được.

– Huynh biết muội là người giữ chữ tín.

– Ða tạ huynh đã có ý tốt cho muội.

Nàng nhìn lại Tưởng Thi Hồng:

– Thi Hồng chính là giải dược của huynh đó.

MỒ hôi xuất hạn ra trán Thế liệt:

– muội nói sao?… Huynh không hiểu.

– Muội nói Thi Hồng chính là giải dược của huynh. Huynh không tin ư?

– Huynh không hiểu ý muội.

Nàng bật ra tràng tiếu ngạo nghe thật chua chát. Bạch Huệ vừa cười vừa nói:

– Ðộc công mà Bạch Huệ hạ vào đan điền huynh là “Vong tình thảo”. NÓ được Bạch Huệ chế tác riêng để cho huynh đó. Muốn giải độc “Vong tình thảo”, huynh phải ân ái với Tưởng Thi Hồng. Bởi vì Tưởng phu nhân cũng đã bị Bạch Huệ hạ độc Vong Tình Thảo. Chỉ có sự phối hợp âm dương mới khả dĩ hóa giải được độc công.

Nàng nhìn Tống Ngọc thư sinh âu Thế liệt:

– Chẳng biết huynh có ngại khi dùng phương cách hóa giải độc công đó không?

âu Thế liệt ngần ngừ:

– Tại sao không là giải dược bình thường chứ?

Bạch Huệ cười khẩy, nhạt nhẽo nói:

– Chẳng lẽ huynh ngại ngùng với Tưởng Thi Hồng phu nhân? Hai người đâu xa lạ gì mà. Hay huynh định giữ khí tiết của một trang mỹ nam tử không thể dùng phương cách hạ lưu đó để cứu mạng mình mà giữ khí tiết cho người tình.

– Ta… Ta…

Thế Liệt toan nói nữa nhưng cái đau dữ dội xuất phát từ vùng đan điền nhanh chóng lan ra toàn thân gã khiến y phải co rúm người lại. Thếliệt thều thào nói:

– Bạch Huệ… Nàng nói thật đấy chứ?

– Tin hay không là quyền của huynh. Còn muốn sống thì phải hóa giải Vong Tình Thảo. Tùy huynh… Muốn chọn con đường nào cũng được, Bạch Huệ chẳng hề nài ép.

Nàng nhìn âu Thế liệt:

– Một mỹ nam tử như huynh mà lại chết bất đắc kỳ tử hẳn huynh cũng đâu có muốn.

Ðối với huynh, trên đời này không chỉ có mỗi một Lâm Bạch Huệ hay một Tưởng Thi Hồng. Huynh có rất nhiều nữ nhân chung quanh huynh.

âu Thế liệt miễn cưỡng nói:

– Huynh chỉ muốn được giải độc thôi.

– Thì giải dược đang Ở trước mặt huynh đó. Còn ngại ngùng gì mà chưa tự giải độc cho mình và cho cả người tình của huynh.

Thế Liệt mím môi nghĩ thầm:

– “Bạch Huệ… rồi nàng sẽ hối tiếc vì sự bức nhục này đối với âu Thế liệt.

Thế Liệt miễn cưỡng lê đến dưới chân Tưởng Thi Hồng. Gã nhìn Thi Hồng:

– muội… Huynh…

Thi Hồng từ từ nhắm hai mi mắt lại nhưng không thốt lời nào.

Bạch Huệ bước đến bên Thi Hồng, nhìn Thế liệt nói:

– Huynh có cần muội giúp không?

Không chờ Thế Liệt nói gì, Bạch Huệ vươn Trảo giật phắt ngoại y vận hờ trên người Thi Hồng. Thân thể Thi Hồng lộ ra với tất cả những gì vốn có của một nữ nhân.

Thế liệt nhìn Bạch Huệ:

– Ta muốn… Muốn muội ra ngoài.

Bạch Huệ mỉm cười, gật đầu. Nàng trở bộ vừa bỏ đi vừa cất tràng tiếu ngạo nghe thật chua chát và lạnh lùng.

Chờ cho Bạch Huệ ra ngoài hẳn rồi, Thế Liệt mới vịn tay vào chiếc ngai gượng đứng lên. Y nói với Thi Hồng:

– Thi Hồng… Chúng ta phải tự giải độc rồi sẽ tính sổ với ả ma nữ đê tiện này sau.

Thế Liệt vừa nói vừa cởi y phục, chồm lên người Tưởng Thi Hồng. Khi cuộc giao hoan của hai người diễn ra y mới cảm nhận đúng như lời Bạch Huệ nói. Cảm giác đan điền bị đau buốt căng cứng nhanh chóng biến mất mà thay vào đó là sự nôn nao, cuồng nhiệt như thể có sức mạnh vô hình nào đó hà hơi tiếp sức kích động hỏa dục trong tâm tưởng gã.

Y nhanh chóng bị dục tâm khống chế với những cảm giác thật cuồng nhiệt mà tự y không làm chủ được. Bên kia, Tưởng Thi Hồng cũng chẳng khác gì Thế Liệt. Cả hai người như thể những con thú trong thời kỳ phối giống, với tất cả sự cuồng loạn của nhục tình Cơ thể họ căng ra trong cảm giác khoái lạc tột cùng. Hai người quên đi ngoại Cảnh chung quanh mình mà chỉ biết ngụp lặn trong cơn khoái lạc da thịt.

Rồi mọi sự vật quanh họ nổ tung nhưng họ vẫn dính chặt lấy nhau như chẳng còn sức để rời nhau ra được nữa.

– Ðúng là gian phu dâm phụ.

Giọng nói lạnh lùng đó đập vào thính nhĩ âu Thế Liệt và Tưởng Thi Hồng nhưng họ vẫn quấn chặt lấy nhau như thể chẳng muốn buông nhau ra.

Thi Hồng gượng nhìn lại.

Vị Trưởng lão Chấp pháp Thần Phục Bang Nặc Khu Ðà Dựng đứng sừng sững sau lưng hai người với ánh mắt nghiêm nghị và bất nhẫn nhìn Thế Liệt và Thi Hồng.

Thế Liệt phải cố gắng đến sức lực cuối cùng mới lăn được qua một bên. Y có cảm tưởng bao nhiêu nội lực của mình đều tản mát chẳng còn chút gì trong nội thể để động được tứ chi. Thi Hồng cũng chẳng khác gì Thế Liệt. Nàng nằm duỗi dài trên chiếc ngai, thở rốc từng cơn như con cá mắc cạn trông thật là khốn khổ.

Bạch Huệ từ ngoài bước vào, đi đến bên vị Trưởng lão Chấp pháp Nặc Khu Ðà Dựng. Nàng mỉm cười nhìn Thế liệt và Thi Hồng, nói:

– Trưởng tôn giờ đã tin lời của Bạch Huệ chưa?

– Lão phu đã tin. Không ngờ Bang chủ Gia Kính Hào lại chết bởi tay dâm phụ và gian phu này.

Bạch Huệ rút trong tay áo ra tấm kim bài lệnh chủ Thần Phục Bang:

– Thần Phục bang chủ Gia Kính Hào biết mình sẽ chết bởi Di Họa Ðoạn Hồn Thần bởi chính tay đôi gian phu dâm phụ này đã thỉnh nhờ sát thần. Bang chủ đã trao lệnh bài cho bổn nương để trả hận và vạch mặt Thế Liệt và Thi Hồng. Theo trưởng lão…

Người được bang chủ trao kim bài lệnh chủ có thể thếbang chủ được không?

– Lão phu đồng ý thì đương nhiên Lâm cô nương sẽ trở thành bang chủ.

– Bạch Huệ đáng mặt là bang chủ Thần Phục Bang không?

Nặc Khu Ðà Dựng lưỡng lự một chút rồi gật đầu:

– Rất xứng đáng, nhưng cô nương lại là nữ nhân.

– Nếu trưởng lão không đồng ý thì Bạch Huệ sẽ hủy kim bài này. Lúc đó Tưởng Thi Hồng và âu Thế Liệt nghiễm nhiên trở thành bang chủ Thần Phục Bang. Nếu họ trở thành bang chủ Thần Phục Bang, không biết trưởng lão có được yên thân với họ không?

Nặc Khu Ðà Dựng bối rối. Lão buông một tiếng thở dài, rồi quỳ thụp xuống:

– Lão Nặc Khu Ðà Dựng bái kiến Tân Bang chủ.

Bạch Huệ vội đỡ lão lên:

– Trưởng lão hãy dựng lên. Nếu trưởng lão đã đồng ý thì kể từ bây giờ người sẽ là Ðàn Chủ Thần Phục Bang, trực thuộc Tinh Túc Giáo. Người chỉ dưới mỗi một Lâm Bạch Huệ mà hơn cả trăm người.

Nặc Khu Ðà Dựng hành lễ:

– Ða tạ bang chủ.

Bạch Huệ mỉm cười. Nàng nhìn vị Trưởng lão Chấp pháp Thần Phục Bang nghiêm giọng nói:

– Theo quy giới của Thần Phục Bang, thì phán xử Tưởng phu nhân và Tống Ngọc thư sinh như thế nào?

– Khải bẩm bang chủ… Theo quy giới của Thần Phục Bang thì xử hai người này bằng cách giáo hình đại nhục.

– Nghĩa là sao?

– Móc mắt, chặt tứ chi, rạch mặt rồi quẳng ra ngoài hoang đạo để họ sống kiếp nhục nhằn đến khi chết thì thôi.

Bạch Huệ gật đầu:

– Ðược lắm.

Nàng chắp tay sau lưng bước thẳng đến bên âu Thế Liệt và Tưởng Thi Hồng. Nhìn âu Thế liệt, Bạch Huệ nói:

– Ta cầu chúc cho hai người luôn Ở gần bên nhau mãi mãi trong cuộc đời này.

Bạch Huệ thốt dứt câu quay bước đi thẳng ra ngoài cửa Dịch quán Mẫu Ðơn Trang.

Nàng dừng bước này ngưỡng cửa nhìn lại vị Trưởng lão Chấp pháp Nặc Khu Ðà Dựng:

– Hành xử xong, trưởng lão cho bổn tọa thấy đôi mắt của họ nhé.

– Thưa vâng.

Bạch Huệ ung dung bước ra ngoài Dịch quán. Nàng nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, lẩm nhẩm nói:

– “âu Thế Liệt… CÓ như vậy huynh mới phải trả lại Bạch Huệ những gì huynh đã tước đoạt ,,


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.