Nhìn cả người lạnh nhạt
thờ ơ, Phượng Phán Nguyệt trong khoảng thời gian ngắn lại không nhìn ra bước
chân hắn, chỉ có thể ngơ ngác đứng ở tại chỗ, ngơ ngác nhìn hắn chăm sóc ngựa.
Hắn đem ngựa trông nom tốt, dây cương buộc trên tảng đá lớn bên dòng suối, đứng
ở bên dòng suối, đưa tay để ở ngực, sắc mặt có chút trắng bệch, hi vọng bản thân
chịu đựng được.
“Răng rắc” một tiếng động nhỏ đột nhiên vang lên truyền đến sau lưng,
tay hắn nắm dây cương, chậm rãi buông xuống, coi như không nghe thấy tiếng
động, cũng biết rõ bên cạnh thêm một người, hương thơm thanh nhã bay vào mũi
hắn.
“Thần tham kiến công chúa.” Hắn giả bộ như là phút này mới phát hiện
nàng đến.
Phượng Phán Nguyệt trên môi nụ cười cứng ngắc, trong chốc lát mới khôi phục.
“Không phải nói bên ngoài những lễ nghi này bỏ qua sao? Kết quả hôm nay
ngươi hết sức lễ độ như vậy?” Giọng nói của nàng mang theo một chút phàn
nàn.
Thịnh Vũ Hành chỉ là nhếch khóe miệng, không nói gì thêm. Cũng không thể nói
hắn là cố ý đi!
“Cám ơn ngươi.” Nàng cũng không quanh quẩn chủ đề lâu, nhìn hắn nói
lời tạ ơn mang theo chút không tự nhiên.
“Công chúa khách khí, đây là chuyện thần nên làm.” Hắn lễ độ bình
tĩnh nói.
Nghe vậy, Phượng Phán Nguyệt người cứng lại. Hắn vì cái gì nhất định phải dùng
loại thái độ này đối xử với nàng? Bình tĩnh, đạm mạc giống thường ngày, nhưng
giờ phút này nàng lại không thể tiếp nhận.
Rõ ràng hắn đã có quen như vậy, từ khi bắt đầu biết hắn, hắn không phải đều là
như vậy sao? Làm sao có thể đột nhiên cảm thấy trong lòng không cách nào tiếp
nhận rồi?
Vì cái gì?
Trừng ánh mắt lạnh lùng của hắn, đôi mắt sâu không thấy đáy, không có sóng cũng
không có dấu vết, ngoại trừ lạnh nhạt, tựa hồ còn có một loại… Xa cách?
Đúng rồi, xa cách.
Trước đây, hắn tuy rằng lạnh nhạt, ngay từ đầu hai người ở chung đã không hòa
thuận, thậm chí là bất thiện, nhưng sau một thời gian dần dần trở nên… vui
vẻ, hắn dung túng nàng, hắn bỏ qua tất cả thủ đoạn nàng gây cho hắn, từ khi phụ
hoàng đáp ứng nàng xuất cung một năm, hắn cũng dần dần thay đổi.
Đúng vậy, dần dần thay đổi, cho nên biết rõ giờ phút này, nàng lo lắng hoảng
hốt chờ đợi sự xuất hiện của hắn, cùng lúc này nàng mãnh liệt phát hiện ra rằng
hắn rất xa cách.
Phượng Phán Nguyệt không tự chủ cắn môi, vậy cự tuyệt là vì cái gì? Chẳng lẽ
hắn lo lắng sẽ bị nàng quấn lấy, một năm sau cũng không thoát khỏi phiền toái
của nàng?
Trên môi đột nhiên cảm thấy ấm áp, là ngón tay hắn nhu hòa chạm vào.
Nàng chớp mắt, thấy đáy mắt hắn hiện lên chút đau lòng, lập tức che giấu, nhanh
đến mức làm cho nàng tưởng ảo giác, nhưng nàng biết rõ đây không phải là ảo
giác, nàng là thật sự nhìn thấy rõ ràng.
“Công chúa, đừng làm tổn thương chính mình.” Thịnh Vũ Hành nhẹ giọng
khuyên bảo, thấy cánh môi nàng cắn đến đỏ ửng, cuối cùng nhịn không được đau
lòng, đưa tay mơn trớn, lên tiếng ngăn lại.
Nàng yêu mến hắn —
Trời ạ! Nàng yêu mến hắn, nguyên lai nàng yêu mến hắn!
Cho nên ngày đó trông thấy hắn và biểu muội hắn ở trước cửa nhà cùng với nhau,
nàng mới khó chịu như vậy!
Cho nên dù hai người ở chung như nước với lửa cũng không liên quan, nàng lại
cảm thấy vui sướng!
Cho nên hắn đối xử xa cách làm không cách nào tiếp nhận!
Đây tất cả tất cả, tất cả đều là bởi vì nàng yêu mến hắn!
“Nguyệt Nhi.” Nàng mở miệng, môi chạm nhẹ vào tay hắn.
Thịnh Vũ Hành tay dừng lại, rời khỏi môi của nàng, để sau lưng nắm lại thành
quyền. Hắn đang làm gì đó?
“Cái gì?” Hắn nghi hoặc, khan giọng hỏi.
Phượng Phán Nguyệt ngồi xổm xuống bên suối, cực lực kiềm chế hai má đang đỏ
bừng.
“Bảo ta Nguyệt nhi, tới giờ cũng chỉ có phụ hoàng gọi ta như vậy, sau khi
xuất cung, không có người gọi ta như vậy, ta nghĩ muốn xưng hô như thế, từ nay
về sau ngươi cứ gọi ta như vậy!”
Nàng chậm rãi nói, cho dù cực lực khắc chế giọng nói nhưng bởi vì khẩn trương
mà khẽ run.
Nàng hoàn toàn không dám nhìn hắn, cũng bởi vậy không có phát hiện ánh mắt hắn
nhìn nàng ôn nhu như vậy.
“Công chúa, chuyện này không hợp với lễ nghi.” Thịnh Vũ Hành nắm chặt
tay, ngữ điệu bình tĩnh từ chối khéo.
Phượng Phán Nguyệt ngực thắt lại, lại cự tuyệt, hắn luôn cự tuyệt nàng, một mực
đem nàng đẩy ra, nàng khiến hắn phiền chán sao?
Trong nội tâm nàng rất là phẫn nộ, biểu lộ trên mặt một vòng bị thương, rồi lại
quật cường không nói một câu.
Thật vất vả mới phát hiện mình thích hắn, cho dù hắn cự tuyệt, nàng cũng sẽ
không buông tha cho, nàng còn một năm để cố gắng.
“Công chúa, sắc trời đã tối, nên trở về xe ngựa.”
“Bảo ta Nguyệt nhi, đây là mệnh lệnh!” Nàng nói. Nếu hắn đã cố chấp
muốn tuân thủ tôn ti như vậy, vậy “Mệnh lệnh” không thể làm trái!
Hơn nữa, nàng chính là rất rõ ràng hắn có bao nhiêu kiêu ngạo, biểu hiện ra tôn
ti một chút đều không có ý nghĩa.
“Công chúa…”
“Từ giờ trở đi, nơi này không có công chúa.” Phượng Phán Nguyệt cắt
đứt lời của hắn, mạnh mẽ đứng lên, lại bởi vì ngồi xổm quá lâu chân có chút run
lên, cùng với đứng dậy quá nhanh, trước mắt tối sầm, suýt ngã vào trong nước.
“Cẩn thận!” Thịnh Vũ Hành cao giọng nhắc nhở, nhanh tay một phen giữ
ở eo của nàng, đem nàng kéo lại, lưng của nàng đụng vào ngực hắn.
“A…” Kêu lên một tiếng đau đớn, mồ hôi lạnh từ trán hắn chảy xuống,
sắc mặt trong nháy mắt trắng xanh, trên môi không có chút huyết sắc nào, cắn
răng, thật lâu nói không nên lời một câu.
Không thể để cho nàng phát hiện!
Phượng Phán Nguyệt cảm giác cánh tay cường tràng vòng qua eo nàng, cũng dựa
lưng vào một vòm ngực ấm áp, mặt nóng lên, khó khăn đè xuống ngượng ngùng làm
cho nàng hạ mi xuống, run rẩy.
Áp chế vẻ mặt xấu hổ, nàng mới quay đầu nhìn lại, nhìn đôi mắt tĩnh lặng kia,
trong lòng vui sướng.
Thịnh Vũ Hành trong lòng nóng lên, tránh đi ánh mắt, đỡ nàng đứng vững sau liền
buông nàng ra, cũng lùi một bước.
“Thiếu gia, cần phải trở về, xin bước cẩn thận.”
“Ở đây không có thiếu gia, cũng không có tiểu thư.” Phượng Phán
Nguyệt dứt khoát trực tiếp nói: “Ngoại trừ Nguyệt nhi hoặc là Phán Nguyệt
ra, tất cả xưng hô khác ta sẽ không đáp lại, ta cũng không muốn nghe tự xưng nô
tài hoặc thần.”
Thịnh Vũ Hành khó xử nhíu mày, nhìn nét mặt của nàng buồn rầu.
“Vũ Hành đại ca.” Nàng khẽ gọi, thấy hắn trừng lớn mắt, thân thể hơi
chấn động, nàng nở nụ cười, không nỡ bỏ phí thời gian, vì vậy chọn tảng đá lớn
ngồi lên. “Vũ hành đại ca, ngươi cũng tới ngồi đi.”
Hắn bước đi, hắn bị nội thương ở lồng ngực nổi lên một trận đau nhức, hô hấp
cực nóng, nếu không vận khí điều trị, thương thế càng thêm nghiêm trọng.
Nhưng… nàng mời hắn, hắn lại không nỡ bỏ đi.
Bọn họ chỉ có thời gian một năm!
Không tiếng động thở dài, cất bước đi đến tảng đá lớn bên cạnh, cách nàng một
khoảng cách ngồi xuống.
Hai người đều không có mở miệng nói chuyện, ngoại trừ tiếng nước róc rách,
không có tiếng vang khác.
Bóng đêm càng tối.
“Công chúa vì sao phải tìm huynh muội Ngô Hàn?” Trầm mặc thật lâu,
hắn rốt cục mở miệng.
“Bởi vì muốn báo ân.” Phượng Phán Nguyệt không giấu diếm.
“Báo ân?” Hắn sững sờ, nghĩ như thế nào cũng liên tưởng không đến hai
chữ này.
Phượng Phán Nguyệt kê đầu gối lên, nghiêng đầu nhìn người hắn, một đôi mắt đẹp
trong bóng đêm lóe lên ánh sáng nhu hòa.
“Nguyên tiêu năm trước, ta chuồn ra cung, ta cùng Ánh Hà, Ánh Bình bị dòng
người tách ra, về sau ta bị đánh ngất xỉu vứt bỏ trong ngôi miều đỏ nát cách đó
không xa, lúc ấy huynh muội Ngô Hàn là khất nhi, miếu đổ nát đó là nơi tạm nghỉ
của học, nếu không phải bọn họ đã cứu ta, ta đã sớm chết cóng ở ngôi miếu
đó.”
Nghe nói việc này, Thịnh Vũ Hành ngực đau nhói, nàng thiếu chút nữa thì…
Bởi vì tâm trạng quá mức xúc động, làm nội thương tăng thêm, yết hầu ngòn ngọt,
một ngụm máu muốn phun ra, lại bị hắn đè nén xuống.
Vậy huynh muội đó đối với… Đáy mắt hiện lên một tia âm lãnh, hắn hy vọng là
chính mình đã đoán sai.
“Hoàng thượng có từng điều tra chuyện này?” Thịnh Vũ Hành hỏi.
“Đương nhiên điều tra, tin tức ta vừa mất tích, phụ hoàng phái rất nhiều
cấm vệ quân âm thầm lục soát khắp thành, ngươi cũng biết, Nguyên tiêu hàng năm,
trên đường mất tích bao nhiêu thiếu nam thiếu nữ, bắt người lừa bán có tổ chức
là rất nhiều! Quan phủ mặc kệ là vô năng hay bao che cấu kết, dù sao cũng tìm
trở về được ít người.
“Bất quá lần trước bởi vì phụ hoàng hạ mật chỉ, lại phái cấm vệ quân âm
thầm điều tra, cho nên đêm đó đã phá được nhiều tổ chức khác nhau, cứu trở về
không ít người, nhưng ta lại không có trong đó. Bọn người bắt ta hẳn là không
bị phá, ta nghĩ, có thể là kiểm tra quá nghiêm, bọn họ mang theo ta khó ra khỏi
thành, cho nên mới nhét vào trong miếu đổ nát.”
Thịnh Vũ Hành nhíu mày, cho nên chuyện này đến nay vẫn là vấn đề chưa giải
quyết.
Xem ra chuyện này phải điều tra một lần nữa.
“Vũ Hành đại ca, sắc mặt của ngươi hình như không tốt lắm.” Phượng
Phan Nguyệt có chút nhíu mày. Là do ánh trăng chiếu vào sao? Sắc mặt của hắn
quá tái nhợt.
Thịnh Vũ Hành nhìn về phía nàng, gò má nàng còn đặt ở trên gối, mâu quang nhẹ
nhàng lộ ra chút lo lắng, dưới ánh trăng bao phủ, khuôn mặt nàng kiều mị dịu
dàng như loại bạch ngọc trơn bóng ôn nhuận.
“Thần không sao, đa tạ công chúa quan tâm, ánh trăng chiếu vào, công chúa
thoạt nhìn cũng lầm tưởng.” Hắn trái lương tâm mà nói.
“Ừ?” Nàng bất mãn nhìn hắn.
Thịnh Vũ Hành trầm mặc một hồi, biết nàng sẽ không đáp lại xưng hô “công
chúa”.
“Gặp huynh muội Ngô Hàn rồi, công… Ngài tính báo ân như thế nào?”
“Cũng không được kêu ngài!” Phượng Phán Nguyệt thật sự bị hắn làm tức
chết, chẳng lẽ gọi cái tên khó khăn như vậy sao sao?
Thấy nàng thở phì phì, hắn lại cảm thấy buồn cười, vội vang che giấu khoé miệng
đang cong lên.
“Thôi, trở về đi! Sáng sớm ngày mai còn đi tìm huynh muội Ngô Hàn!”
Hắn nói.
“Ừ, chờ sự tình làm rõ, chúng ta sẽ hướng phía Nam xuất phát, Vũ Hành đại
ca thấy thế nào?”
“Thần theo ý công chúa.” Thịnh Vũ Hành cung kính trả lời.
“Thịnh Vũ Hành! Ngươi khiến ta tức chết!” Phượng Phán Nguyệt tức giận
đến đẩy hắn, nhảy xuống tảng đá lớn nổi giận đùng đùng rời đi.
Thịnh Vũ Hành bị nàng đẩy ngã trên tảng đá lớn, nhất thời không thể đứng dậy
được.
“A…” Che ngực rên rỉ một tiếng, khóe miệng tràn ra một đạo tơ máu.
“Đại nhân!” Chẳng biết lúc nào đã thấy Tiêu Hoàng đi tới, lập tức phi
thân nhảy lên tảng đá lớn, đem Thịnh Vũ Hành nâng dậy, nhìn thấy hắn sắc mặt
trắng bệch, khóe miệng tơ máu, cảm thấy bối rối.
“Không có việc gì, chỉ cần mỗi ngày vận công điều tức ba canh giờ, ba ngày
sau liền khỏi hẳn.” Thịnh Vũ Hành vô lực nói. “Đêm nay, ngươi và Ứng
Thiên canh giữ cho an toàn.”
“Dạ”
Thịnh Vũ Hành được Tiêu Hoàng trợ giúp, ngồi thẳng lên, vận công chữa thương
trước, hắn ngửa đầu nhìn trời, không tiếng động hít một hơi dài.
Ai! Hành trình mới bắt đầu!
Phượng Phán Nguyệt trở lại xe ngựa, khóe môi nhếch lên, tuy rằng nhất thời cực
kỳ tức giận, nhưng không sao, phải từ từ, nàng vẫn còn thời gian!
Hừ! Hành trình vừa mới bắt đầu!
Bọn họ được niềm nở đón tiếp vào một gian phòng nhỏ đơn sơ, bởi vì trong phòng
không lớn, Lý Ứng Thiên và Tiêu Hoàng ở bên ngoài.
Phượng Phán Nguyệt đánh giá hai huynh muội, trên cơ bản huynh muội Ngô Hàn
trong trí nhớ không có khác biệt nhiều, về phần muội muội Ngô Giai, trí nhớ có
chút mơ hồ, không nhớ rõ ràng hình dáng, nghe nói năm nay mười ba tuổi, thiếu
nữ dáng người đã hiện ra, luôn e lệ tránh ở sau lưng ca ca, đầu cúi thấp dường
như muốn vùi vào ngực, nàng nghĩ đại khái chính là diện mạo Ngô Giai có chút
không nhớ a!
“Giai Giai, đi vào giúp ca ca pha trà, được không?” Ngô Hàn nhẹ giọng
nói, đối muội muội lộ ra chút khích lệ mỉm cười.
“… Được.” Ngô Giai cúi đầu hướng phía hậu viện chạy đi.
“Tỷ tỷ… Rất tốt.” Ngô Hàn nhìn Phượng Phán Nguyệt, tuổi còn nhỏ mà
nhìn có vẻ chín chắn, cái này gọi là người nhà nghèo sớm có trí tuệ!
“Đúng! CŨng là nhờ huynh muội các ngươi.” Phượng Phán Nguyệt mỉm cười
nói. Lại nói tiếp, nàng cùng Ngô Hàn cũng chỉ kém nhau một, hai tuổi mà thôi
“Không biết tỷ tỷ tìm chúng ta có chuyện gì?” Ngô Hàn nghi ngờ hỏi,
nhìn thoáng qua Thịnh Vũ hành, lại nhìn Ánh Hà cùng Ánh Bình.
“Các ngươi nói chuyện, ta đi ra bên ngoài hít thở không khí.” Thịnh
Vũ Hành chậm rãi đứng dậy, nhìn Phượng Phán Nguyệt nói.
“A? Được.” Nàng đầu tiên là sững sờ, lập tức nghĩ đến lúc đi đường
hắn có nói qua, nghe nói Ngô Hàn lòng tự trọng rất cao, đề cập đến việc báo ân
tốt nhất không cần có quá nhiều người ở đây.
Thịnh Vũ Hành cúi người, rời phòng nhỏ, đến chỗ cửa canh giữ của Lý Thiên Hoàng
và Tiêu Hoàng, thấp giọng nói: “Tiêu Hoàng ở lại trông coi, Ứng Thiên theo
ta đi.”
Hai người nhìn nhau, Tiêu Hoàng ở lại, Lý Ứng Thiên đi theo Thịnh Vũ Hành.
“Ứng Thiên, ngươi đến hậu viện theo dõi Ngô Giai, chú ý đừng để phát
hiện.”
“Theo dõi tiểu cô nương lá gan còn nhỏ hơn con kiến ư?” Lý Ứng Thiên
nghi ngờ.
“Phải, đừng khinh địch, nàng biết võ công, nhưng có thể che dấu, chỉ như
vậy đã đủ phải dò xét rồi, không phải sao?” Hắn trầm ngâm. “Nhanh đi,
trông chừng ấm trà của nàng.”
“Được” Lý Ứng Thiên lặng lẽ lẻn đến hậu viện.
Thịnh Vũ Hành nhắm mắt lại, tập trung tư tưởng. Từ nơi này có thể nghe thấy
trong phòng nhỏ nói chuyện, nghe nàng khéo léo nói chuyện muốn báo ân, nói bóng
nói gió Ngô thị huynh muội cần là cái gì, tuy nói ân tình cho đi rồi không cần
đáp trả, sẽ khiến một ít nhân sĩ lợi dụng, nhưng hắn ngược lại rất tán thưởng
tác phong của Nguyệt Nhi.
Cho đối phương phải cần, mà không phải là tự mình nghĩ cho.
Trong không khí đột nhiên có một cỗ sát khí như ẩn như hiện, là cố ý, hoặc là
công lực đạt đến trình độ lão luyện, không cách nào che dấu hoàn toàn sát khí?
Hắn bất động thanh sắc, mở to mắt, quay đầu lại nhìn phòng nhỏ, đối Tiêu Hoàng
làm ám hiệu, hắn chậm rãi bước đi thong thả hướng nơi sát khí phát ra.
Đối phương chưa tiếp cận, cho nên hắn có thể không kinh động Nguyệt Nhi mà thu
thập sạch sẽ!
Thật không biết có liên quan đến huynh muội Ngô thị hay không.
Một chưởng phía bên phải đánh úp lại, Thịnh Vũ Hành tay trái để sau lưng, tay
phải đưa tay đỡ, trong chớp mắt đã qua mấy chiêu, chưởng công kích trực tiếp
dày đặc, hắn đứng thẳng bất động, thậm chí mắt cũng không cần nâng lên nhìn,
chỉ dùng một tay liền nhất nhất hóa giả chưởng pháp đồi phương.
Trong nháy lại qua hơn mười chiêu, đột nhiên lực lượng mới xuất hiện, phía sau
bên trái đánh lại một cổ kiếm khí.
Hắn quyết định dùng một chưởng mạnh đánh thật nhanh, nội lực hắn đánh sâu vào
làm bốn tên bị thương, thấy đối phương phun máu, nặng nề rơi xuống đất thì hắn
an tâm chút.
Nghiêng người tránh đi lưỡi kiếm khác đâm thẳng đến, đồng thời tay trái ở trên
lưng tránh đi, thanh kiếm trên thắt lưng xoạt xoạt ngăn lại nhát kiếm thứ hai
bổ ngang đến, một cái xoay người thanh kiếm kìm chặt kiếm của đối phương, một
nhát, kiếm rơi khỏi tay đối phương, “ong” một tiếng, rơi xuống giữa
không trung, cắm thẳng trên mặt đât.
Mà lưỡi kiếm trong tay hắn lúc này đang kề sát ở gáy đối phương.
“Các ngươi là dưỡng phụ của Ngô thị huynh muội?” Thịnh Vũ Hành nhìn
chắm chắm vào chúng, lạnh giọng nói: “Chủ tử của các ngươi là ai?”
“Hừ!” Nam nhân đang muốn cắn độc dược trong răng, không ngờ Thịnh Vũ
Hành động tác nhanh hơn, nâng tay cùng nhau hạ xuống, giữ quai hàm của hắn, lại
điểm huyệt đạo, sau đó thu hồi kiếm vòng trở lại sau lưng.
Về phần kẻ sai khiến bọn chúng… Hắn nhìn qua, còn ngã trên đất không ngừng
thổ huyết.
Hắn tiến lên, giải bỏ huyệt đạo.
“Phốc” một tiếng, nội thương chưa lành lại thêm mới, nội tức bốc lên
hỗn loạn làm cho bước chân hắn khẽ vấp, phun ra một ngụm máu.
Hắn cố gắng chống đỡ dựa vào một bên thân cây, hơi điều hòa lại khí tức, lau
máu ở bên miệng.
“Ảnh vệ đâu?” Hắn đột nhiên mở miệng.
“Ảnh Tam, Ảnh Thất, tham kiến đại nhân.” Đột nhiên hai gã hắc y nhân
vô thanh vô tức đến trước mặt hắn, quỳ một chân trên đất hành lễ.
“Ừ.” Thịnh Vũ Hành gật đầu. “Bắt hai người này mang về thẩm vẫn
cẩn thận.”
“Dạ” Ảnh Tam đứng dậy, một tay bắt người mang theo.
“Hôm trước sáu gã sát thủ có tra được gì không?” Thịnh Vũ Hành hỏi
Ảnh Thất.
“Sáu người kia có hai người bị cắt lưỡi, bốn người là bị độc câm, sáu
người đều không biết chữ, tất cả cũng đều không nói cũng không viết được.”
Ảnh Thất báo cáo.
“Người đâu?”
“Đã tự vẫn.”
Manh mối này lại bị chặt đứt. Thịnh Vũ Hành thở dài.
“Ngươi trước hãy ẩn thân phòng thủ.” Nhắm mắt lại, hắn nói với Ảnh
Thất.
“Dạ” Trong nháy mắt người đã biến mất.
Phù! Khẽ thở ra, hắn ngồi xuống dựa vào thân cây.
Hoàng thượng phái ảnh vệ này cho hắn, ám vệ chuyên dụng của hoàng thượng, chủ
yếu là phụ trách thẩm vấn, truyền tin tức, hộ vệ an toàn nhưng chỉ là thứ yếu.
Lần nữa ngưng thần lắng nghe, trong phòng tựa hồ trò chuyện với nhau thật vui,
hắn liền tranh thủ vận khí điều tức, để tránh việc không che giấu được.
Đột nhiên “Leng keng” một hồi tiếng vang từ trong nhà truyền đến,
Thịnh Vũ Hành mở to mắt, đông thời nghe thấy Ánh Bình cùng Ánh Hà hô to
“Chủ tử”, người bay vội đến trước phòng, vừa vặn trông thấy Tiêu
Hoàng cũng phóng đến, hắn cũng phi thân mà vào theo.
Trong phòng hai phe hình thành rõ ràng, tình huống có chút đặc biệt.
Thấy Ngô Giai nhát như chuột kia cầm trong tay chủy thủ ở phía sau kèm Ngô Hàn
ở hai bên, nhìn vẻ mặt, là muốn thoát đi từ cửa sau.
Tiêu Hoàng cầm kiếm cùng giằng co, Ánh Há cùng Ánh Bình đứng che ở trước Phượng
Phán Nguyệt.
“Đừng tới đây, tiến lên một bước, ta cắt rơi lỗ tai của hắn!” Ngô
Giai âm tàn uy hiếp.
“Nguyệt tỷ tỷ, mặc kệ ta, xin các ngươi cứu muội muội của ta…”
“Câm miệng!” Ngô Giai giả nghiêm nghị quát tháo.
Phượng Phán Nguyệt đẩy Ánh Hà và Ánh Bình ra, bước lên trước hai bước.
“Chủ tử!” Ánh Hà không đồng ý hô.
Thịnh Vũ Hành đi tới, đứng ở bên người nàng, Phượng Phán Nguyệt ngẩng đầu nhìn
hắn, thấy ánh mắt hắn ấm áp, hiểu ý hắn hỏi thăm “Không có sao chứ”,
nàng mỉm cười lắc đầu, nói cho hắn biết nàng không có việc gì.
Nhìn thấy hắn, nàng nhẹ nhàng thở ra, tuy nhiên lúc này tình thế không lạc
quan, vừa ý lại yên tâm.
“Ngươi buông hắn ra, ta đảm bảo cho các ngươi rời đi an toàn.” Nhìn
về phía Ngô Giai giả, Phượng Phán Nguyệt nghiêm túc nói.
“Nói láo! Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin tưởng ngươi, nằm mơ!” Ngô Giai
giả căn bản không tin.
“Ngươi chỉ có thể tin tưởng ta, ngươi cũng chỉ có con đường này là đường
sống.” Phượng Phán Nguyệt ngạo nghễ nói.
“Được, tạm thời tin ngươi, muội muội hắn còn trong tay chúng ta, nếu như
các ngươi dám hành động thiếu suy nghĩ, hãy thay hắn nhặt xác muội muội
đi!” Ngô Giai giả hung hăng cảnh cáo, kèm hai bên Ngô Hàn chậm rãi lui về
sau, lui đến cửa sau thì đem Ngô Hàn dùng sức đẩy hướng Phượng Phán Nguyệt,
liền phi thân từ cửa sau thoát ra.
“Ngô Hàn!” Phượng Phán Nguyệt vươn tay đỡ Ngô Hàn đang lảo đảo ngã ở
phía trước. “Không có sao chứ? Có hay không…” Lời còn chưa dứt, chỉ
thấy hàn quang lóe lên.
Trong nháy mắt, thân thể nàng bị kéo ra, bảo hộ tại cánh tay quan thuộc, hơi
thở thân quen khiến nàng biết là Thịnh Vũ Hành, nàng có chút hoảng hốt, không
biết phát sinh chuyện gì, đến khi nghe Ánh Hà căng thẳng hít thở, cùng với
tiềng thét chói tai của Ánh Bình.
Bỗng nhiên nàng vòng tay qua quay đầu lại, chỉ thấy Ngô Hàn hai tay nắm chặt
một cây chủy thủ, mà tay phải Thịnh Vũ Hành thì bắt được lưỡi dao sắc bén, máu
cháy dọc theo thân dao nhỏ.
Ngay sau đó, cửa sau bên kia Ngô Giai giả bị ném đến, Lý Ứng Thiên đi theo sau
vào, lúc này mọi người mới định thần lại.
“Mau buông ra!” Phượng Phán Nguyệt đau lòng cơ hồ không cách nào thừa
nhận, nàng bối rối hô to, lại bị hắn ôm chặt trong vòng tay.
Nàng lo lắng, tức giận, nàng trừng hướng Tiêu Hoàng đang đứng một bên.
“Còn không bắt hắn cho ta!” Nàng gầm lên.
Tiêu Hoàng hoàn hồn, tiến lên túm tay Ngô Hàn, lại điểm huyệt đạo chế trụ hắn.
Thịnh Vũ Hành lúc này mới buông chủy thủ ra, chủy thủ loảng xoảng một tiếng rơi
trên mặt đất.
“Ngươi… Ngươi này…” Phượng Phán Nguyệt thanh âm rung rẩy, cầm tay
hắn lên xem xét, máu chảy thật nhiều, thoáng cái dính đầy tay nàng.
“Không có việc gì.” Thịnh Vũ Hành nhìn nàng mỉm cười, lắc lắc tay,
máu ở tay vấy ra, bộ dạng tựa như chỉ là đem thanh chủy thủ ướt vứt đi, việc
không đáng lo.
“Ngươi…” Nàng tức giận. “Ngươi yên lặng cho ta, câm miệng,
ngồi xuống. Không được phép nhúc nhích!”