“Nghe nói, gần đây em
thường đi qua đêm, vui quá quên mất đường về rồi”. Gã đàn ông ngiêng người
dựa vào bàn làm việc, cố ý nhấn mạnh chữ ‘về’.
Lạc Thải Lăng ngiêng đầu,
liếc mắt nghe chữ ‘về’. “Chuyện anh ‘nghe nói’ đâu có ít? Chả kém chuyện này
đâu.”
Vừa nghĩ đã biết cái
‘nghe nói’ kia là nghe từ ai, tiểu quỷ kia tám trăm năm trước đã đầu quân cho
địch, bán đứng quân tình, ăn cây táo rào cây sung, phí công yêu thương nó.
Đỗ Phi Vân cười khẽ.
“Không thể trách Khải Khải, tất cả mọi người đều nghĩ chúng ta đang hẹn hò”. Cậu
nhóc trước sau cứ một câu anh rể, hai câu anh rể, làm cho người ta muốn không
thương cũng không được.
“Hừ hừ” Lạc Thải Lăng hừ
lạnh một tiếng, chộp lấy bản công văn khác gần đó tiếp tục thẩm duyệt.
“Thải Lăng” anh nói
nghiêm túc, thu lại ý cười. “Trong lòng em thật sự mong muốn điều gì, em là
người rõ nhất, muốn có được hạnh phúc, đôi khi, bản thân mình cần phải dũng khí
hơn”.
Tay đang lật giấy ngừng
lại một chút.
Dũng khí? Thứ này cô trả
giá còn chưa đủ sao? Tám năm trước, cô gần như dùng hết can đảm của cả đời để
theo đuổi tình yêu của mình, kết quả, đổi lại cô được cái gì?
Nỗi khó xử vô cùng, còn
có cả nỗi đau đớn mà cả đời cũng không lấp nổi.
Đỗ Phi Vân chăm chú nhìn
cô, không bỏ lỡ bất cứ một biểu hiện gì trên mặt cô, “Oán hận thế sao? Vậy cần
gì phải ở trước mặt anh ta cười như là đã quên mọi chuyện? Lưu luyến anh ta,
nhưng lại tỏ ra mình là cô gái phóng khoáng với tình một đêm, chết vì sĩ diện”.
“Đỗ Phi Vân, anh không
nói gì em sẽ vô cùng cảm kích anh”.
Quả nhiên, bao giờ người
thành thật cũng không được hoan nghênh.
Anh thở dài. Trách
anh ta, nhưng lại không chấp nhận ai khác ngoài anh ta, trong lòng cô thật sự
đầy mâu thuẫn!
“Em định cứ như vậy sao?
Em hiểu rõ hơn ai khác, mối quan hệ đó không thể kéo dài mãi, nếu không thật
lòng, một khi anh ta cảm thấy mệt mỏi, kết quả, em sẽ lại một lần nữa mất tất
cả”
“Thật lòng?” Ai? Cô? Hay
là anh?
Cô cười khổ. Thứ tình cảm
thật lòng này, ngay cả trong suy nghĩ cô cũng không dám hy vọng.
“Nếu trong tim em đã có
lựa chọn, vậy thì, em phải có dũng cảm gánh vác” những lời này, khiến cô nhớ
tới tình cảnh ở cầu thang ngày hôm đó.
Không phải cô cố chấp đi
vào con đường tình cảm đơn phương, mất hết tự trọng, mãi mãi cũng không được
báo đáp. Cô đã thật sự thử vứt bỏ, cũng đã nghĩ đến sẽ cùng Đỗ Phi Vân có một
khởi đầu mới, nhưng…
Tám năm sau, hy vọng cứ
như vậy tan biến.
Là ai đã nói? Hôn, là
linh hồn của hai người, giao nhau ở môi.
Yêu hay không, trong lúc
hôn môi, thực sự không thể dối gạt? Cứ nghĩ rằng một lần nữa bắt đầu, trong
nháy mắt ấy lại chứng minh sự thật là ngay cả cô cũng không rõ.
Anh, không cảm nhận được
nội tâm của cô. Nụ hôn không có linh hồn, thật trống rỗng đáng sợ.
Phát hiện được điểm này
sớm hơn cô, anh rất quân tử mà buông cô ra.
“Cuối cùng thì tình yêu
giữa chúng ta vẫn không thể xuất hiện. Đi thôi, đi tìm thứ em thật sự muốn.”
Ở trong lòng anh, bị anh
hôn, tim cô không hề rung động, nhưng nhớ tới mỗi khi hôn Quan Nghị, mỗi khi
đụng chạm, lại khiến tâm hồn cô như điên cuồng, run rẩy…
Cho dù có trải qua tám
năm một lần nữa, cô đau xót nhận ra, tình cảnh này vẫn sẽ không có gì khác
biệt.
Những điều Đỗ Phi Vân
nói, cô không phải không hiểu, chỉ là, dũng khí của cô, tám năm trước gần như
đã dùng hết, vì yêu anh, cô ra sức thể hiện, cũng rất cố gắng, nhưng kết quả
là, ngay cả một chút lưu luyến, cũng không đạt được.
Nói thẳng ra, cô không
phải đang tự an ủi mình, cũng không phải không thương anh, chỉ là, bị anh cự
tuyệt đã quá nhiều lần, cô thấy sợ, sự tôn nghiêm yếu ớt cùng tình cảm của cô,
rốt cuộc không thể chịu nổi lại một lần nữa đứng ngoài cánh cửa trái tim anh.
Đành phải… Lại tự ngụy
trang cho chính mình, giả vờ như cô không để ý, sợ bị tổn thương, sợ bị cự
tuyệt.
Đỗ Phi Vân không phải cô,
làm sao hiểu được tâm tình của cô? Cô không hề kiên cường như vẻ bề ngoài, sau
mỗi lần thương tổn đều có thể vẫn cười nói như không sao cả, thật sự không phải
như vậy! Tim cô cũng sẽ đau, sẽ tuyệt vọng…
Đỗ Phi Vân nhẹ nhàng thở
dài, “Anh không thể nói trước điều gì, nhưng dù sao anh cũng đã chứng kiến em
từ năm đó đến bây giờ, em đau khổ thế nào anh rõ hơn ai hết. Nhưng Thải Lăng à,
hạnh phúc thật sự là chuyện trong nháy mắt, không phải đau đớn điên dại, thì là
vui mừng khôn xiết, em phải bước ra khỏi ranh giới này, mới có thể biết điều gì
đang chờ đợi phía trước. Chần chừ không bước, thì vĩnh viễn sẽ không giành được.
Em tự mình suy nghĩ lại cho đúng đi”
Nhìn đồng hồ, “Thời gian
không còn sớm nữa, hôm nay Khải Khải tham dự đại hội thể dục thể thao, thằng bé
hy vọng anh sẽ đến cổ vũ, em muốn đi cùng không?”
Anh đã đi, cô là chị có
thể không đi sao?
Đỗ Phi Vân đối với em
trai cô thế nào ai cũng thấy rõ, tám năm qua cô không ở trong nước, là Đỗ Phi
Vân thay cô chăm sóc gia đình, khó trách tiểu quỷ kia mở miệng ra là gọi anh rể
ngọt xớt, tình cảm giữa Khải Khải và Đỗ Phi Vân thậm chí còn tốt hơn cả với
người chị là cô ấy chứ!
Không biết… Nếu như
chuyện của cô và Đỗ Phi Vân được nói rõ ràng, Khải Khải có trở mặt không nhận
cô là chị nữa không?
Không được, không được,
cô phải nhân cơ hội này bồi dưỡng thêm tình cảm chị em.
“Chờ em một phút” vừa nói
cô vừa nhanh chóng thu dọn những thứ trên mặt bàn, đang định đứng lên, di động
bên cạnh tay phải bỗng đổ chuông.
“Thải Lăng, là anh” đầu
dây bên kia là giọng nói bị đè thấp, cô nhận ra, tim nhảy dựng.
“…Vâng” anh rất ít khi
chủ động gọi điện thoại cho cô.
“Trưa nay, có thể cùng nhau
ăn cơm không?” anh vẫn muốn tự mình đưa cô đến quán mì Nhật đó, trực tiếp
thưởng thức mùi vị xem hợp hay không hợp ý cô.
“…Em có việc” rất không
tình nguyện trả lời.
Quan Nghị im lặng. “Vậy
buổi tối? Chúng ta đã lâu không cùng nhau đi xem phim, bạn anh có tặng hai vé,
nghe nói không tệ.”
Biết cô không thích anh
nhắc đến Diêu Thiên Tuệ, nên đã cố ý bỏ qua cái tên này, vốn là Thiên Tuệ muốn
giúp anh làm vui lòng người đẹp nên đã phải tận dụng triệt để những mối quan hệ
mới kiếm được hai chiếc vé này, hơn nữa bắt anh nhất định phải mở miệng hẹn
người ta, nếu không hãy đợi đấy!
“Chuyện này… ” khó khăn
lắm anh mới chủ động, cô thật sự rất muốn nhận lời, nhưng còn đại hội thể dục
thể thao của Khải Khải…
Đang do dự, Đỗ phi Vân
ngoài cửa không biết tình hình căng thẳng nên mở cửa quay đầu hỏi, “Thải Lăng,
em không đi à?”
Cô vội vàng che điện
thoại lại. Chết tiệt, anh nghe thấy không chứ?
Không khí im ắng vài
giây…
“… Em bận sao?”
“Em…” chưa kịp nói thêm
gì, đầu bên kia đã cúp máy.
Nhìn cô nắm chặt di động,
vẻ mặt có chút mất mát, Đỗ Phi Vân dường như ngộ ra. “Quan Nghị gọi tới?” Chỉ
khi nói chuyện với người đó, cô mới có biểu hiện như vậy.
“Em cứ đi đi. Chỗ Khải
Khải để anh đi là được rồi” rất biết ý.
Lạc Thải Lăng lườm anh
một cái. “Đừng có nói như thể em có bạn trai là quên hết người thân.”
“Ồ…” hơi nhướn lông mày,
“Vậy nên, vì trách nhiệm của chị gái, em phải đi?”
“…” Không tình nguyện
đóng di động lại, đi thì đi!
———-
“Chị làm sao vậy? Lạc
Diệc Khải lặng lẽ hỏi.
Ngay cả cậu bé 12 tuổi
cũng phát hiện ra, e là ai cũng biết cô có chuyện không yên lòng.
Thể xác cô ở nơi này,
nhưng mà thần chí không nghe lời, đã sớm bay đến một nơi rất xa…
Chỉ là một cuộc điện
thoại, cô đã không thể kiềm chế được tâm tư mình.
Đỗ Phi Vân cười khổ, giữa
bọn họ, chính là thiếu sự thu hút như vậy, anh không có cách nào giống được như
Quan Nghị, ảnh hưởng mạnh mẽ đến cô thế này…
Chỉ cần điểm ấy, anh nên
nhận thua, cũng nhất định thua.
Hiểu rõ điều đó, anh thở
dài nặng nề, nở nụ cười nhẹ, “Khải Khải, chị em còn có việc cần phải giải
quyết, buổi tối hai anh em mình cùng nhau đi ăn cơm được không?”
“Nhưng mà… Chị đã nói sẽ
đi ăn tối cùng em!” cậu đoạt giải nhất môn điền kinh! Chị cũng chính miệng đáp
ứng như vậy!
“Anh đi cùng em không
được sao?” cười khẽ, vỗ về cậu bé mang vẻ mặt bất mãn. “Chị em thương em, không
đành lòng để em thất vọng, nhưng chúng ta cũng phải suy nghĩ cho hạnh phúc của
chị em, em cũng hy vọng chị em sẽ vui vẻ, đúng không?”
Chị không hạnh phúc, tuy
rằng ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng cậu biết vậy.
“Chuyện đó và chuyện ăn
cơm có liên quan gì?” cậu vẫn không hiểu, hạnh phúc của chị, vì sao lại liên
quan đến việc hôm nay có ăn tối cùng cậu hay không?
“Sau này em sẽ hiểu. Đi,
anh sẽ dạy em nên làm thế nào”
Một tiếng trước khi đại
hội thể dục thể thao kết thúc, Đỗ Phi Vân lấy cớ di động hết pin, mượn điện
thoại cô để gọi, tìm cái tên kia trong danh bạ.
Sau khi cúp máy, anh nhìn
đồng hồ bắt đầu tính giờ, đến khi Quan Nghị xuất hiện ở cổng trường, lại nhìn
đồng hồ lần nữa, con số trên đồng hồ khiến anh rất hài lòng.
Hình ảnh hai người đàn
ông cao lớn đứng nhìn nhau trước cổng trường vắng lặng khiến những người đi qua
đều cảm thấy kì quái. Quan Nghị cũng không rõ vì sao mình lại đáp ứng cuộc hẹn
này, di động hiện tên Thải Lăng, nhưng lại là giọng nói của một người đàn ông,
ngực bỗng nổi lên cảm giác đau đớn, gần như khiến anh không màng đến phép lịch
sự mà cúp máy ngay lập tức, nhưng là…
Anh im lặng thở dài. Là
vì câu nói kia… “nếu Lạc Thải Lăng đối với anh chỉ là người qua đường, không có
liên quan gì thì anh có thể coi như tôi chưa từng gọi tới.”
Sự tồn tại của cô với anh
đã sớm gắn liền như sinh mệnh, anh không cách nào lừa gạt chính mình, cho dù
biết rõ đến đây là tự chuốc lấy nhục…
Anh bây giờ, cái gì cũng
đều không có, danh không chính, ngôn không thuận, đứng ở trước mặt bạn trai cô,
ngoại trừ vô vàn khó xử thì cũng không có quá nhiều cảm xúc khác.
Nhưng anh vẫn không thể
không để ý, chỉ sợ sơ suất, sẽ bỏ lỡ thứ gì đó…
Lúc trước, chính vì anh
quá mức coi nhẹ, nên mới để mất cô, bài học này, rất đau đớn.
“Anh rể…” Lạc Diệc Khải
giật nhẹ ống tay áo Đỗ Phi Vân, lấy ánh mắt hỏi. Người này, có liên quan gì đến
hạnh phúc của chị?
Đỗ Phi Vân cười nhẹ nhìn
cậu khẳng định, thấp giọng nói, “Đi nhanh, đừng hãm hại anh” nếu để Thải Lăng
biết, nhất định sẽ không để anh yên.
Chờ tiểu quỷ đi xa, anh
quay lại giải thích, “Lạc Diệc Khải, em trai của Thải Lăng. Thải Lăng đi mua đồ
uống, tôi muốn nó đi ngăn cô ấy”.
Quan Nghị sắc mặt buồn
bã. Một tiếng ‘anh rể’, đã đủ tuyên bố về sự có mặt của anh.
Anh quả thật, không có
lập trường, không có tư cách.
Đây là sự thật mà Đỗ Phi
Vân muốn anh đến để nhìn rõ sao?
“Anh suy nghĩ nhiều quá,
tôi muốn tuyên bố điều gì, không cần phải thông qua người khác, nhất là lợi
dụng một đứa trẻ mười hai tuổi” Anh không bỉ ổi như vậy.
Dựa người vào bức tường
bao quanh sân trường, thái độ của Đỗ Phi Vân rất thảnh thơi. “Gọi anh tới, là
vì cảm thấy có một số chuyện phải cho anh biết, cũng bởi vì cả đời này dù có
chết Thải Lăng cũng sẽ không chủ động nói với anh. Về phần sau khi biết, anh
cần làm gì, đó là chuyện của anh, tôi không có quyền quyết định cuộc đời của
bất cứ ai, nhiều nhất cũng chỉ quyết định mười phút tiếp theo của anh thôi” nói
cách khác, anh không tính sẽ lãng phí quá nhiều thời gian vào việc công kích
tình địch nhàm chán này.
Quan Nghị kinh ngạc.
Người đàn ông này… phong
thái của anh ta, nhân phẩm của anh ta, khiến cho người khác bị khuất phục, khó
trách Thiên Tuệ si mê lưu luyến anh ta nhiều năm như vậy, mắt nhìn người của
Thải Lăng, rất tốt.
Anh ta nhìn đồng hồ, quả
thật bắt đầu tính giờ. “Với quan hệ giữa anh và cô ấy, chắc sẽ có thắc mắc sao
ban đêm Thải Lăng thường ngủ không yên, liên tiếp gặp ác mộng?”
Hai chữ ‘quan hệ’, ngụ ý
rất rõ ràng, Quan Nghị lập tức bối rối nói không thành tiếng.
“Tôi… Tôi và cô ấy…”
không thể nói dối trắng trợn, anh khó khăn dừng lại.
“Được rồi, tốt nhất anh
đừng nói ra, mấy đêm cô ấy không về nhà là vì lêu lổng cùng một gã đàn ông thứ
ba không phải anh!”
“…” bị xếp thành người
đàn ông thứ hai, không biết nói gì.
“Anh có muốn biết, là ai
khiến cô ấy ngủ không yên, suốt đêm khóc lóc mà tỉnh lại? Không cần phải nói
tôi cũng biết anh nghĩ cái gì, đúng vậy, là nam giới.” Nhìn chăm chú vào vẻ mặt
của anh, thình lình, nói nhấn mạnh rõ ràng, “Là con trai của cô ấy. Cô ấy từng
mang thai, mới ba tháng, đã biết giới tính. Đứa nhỏ là của ai, anh có thể chỉ
điểm cho tôi được không?”
Vẻ mặt Quan Nghị đột
nhiên trắng bệch, “Anh, anh nói gì?”
Trái tim một trận đau
đớn, như có một lực lớn bóp chặt lại, khiến đầu óc anh trống rỗng, cảm thấy khó
thở.
“Cô ấy không sinh đứa bé,
bởi vì gã đàn ông chết tiệt mà cô ấy thương yêu, đã làm cô ấy rất tuyệt vọng,
cho nên cô ấy kiên quyết lựa chọn phá thai, cô ấy thực sự muốn dứt khoát đoạn
tuyệt với anh nên nhờ tôi giúp đỡ. Khi đó tôi đã nghĩ, người đàn ông đó thật vô
tâm, cắt đứt cũng tốt, rồi bắt đầu lại từ đầu. Tôi ngồi cạnh cô ấy, giấy đồng ý
phẫu thuật là do tôi kí, ngoài tôi ra không có bất cứ ai khác biết, cô ấy đã
từng có một đứa con trai.”
“Tôi vĩnh viễn không thể
quên được, hình ảnh cô ấy nằm trên bàn giải phẫu, sắc mặt trắng bệch, nước mắt
vẫn không ngừng chảy. Sau đấy, cô ấy cực kì hối hận, thấy chính mình đã giết
một mạng người, cảm giác tội ác này không lúc nào ngừng tra tấn cô ấy. Mới đầu,
mỗi đêm cô ấy đều mơ thấy ác mộng, khóc đến tỉnh lại, vừa ngủ vừa khóc. Cô ấy
không ăn được, không ngủ được, cả người gầy xọp đi. Đến cuối cùng, cứ hàng đêm
lại tỉnh dậy vì ác mộng kinh hoàng, phải uống thuốc để ổn định cảm xúc, vậy
nên, cô ấy đi gặp bác sĩ tâm lý khoảng một năm, tình trạng mới dần chuyển biến
tốt hơn” dừng lại một chút “Lần phẫu thuật đó đã làm thân thể cô ấy yếu hơn,
còn khiến sau này… khó mang thai”
Mỗi một chữ, mỗi một câu
của Đỗ Phi Vân, đánh mạnh vào trái tim, Quan Nghị từ sửng sốt, áy náy, đến đau
lòng không thể nói rõ.
Anh chưa bao giờ nghĩ,
thể xác và tinh thần cô lại bị tổn thương đến như vậy, bởi vì cô nói, cô sống
rất tốt, nở nụ cười nhạt với anh như thể đã quên hết mọi chuyện, anh thật sự đã
nghĩ, bản thân không gây cho cô quá nhiều đau khổ…
Khó mang thai… Anh đúng
là đáng chết!
Mãi cho đến sáng ngày hôm
đó, cô vẫn không muốn nói thật với anh, bảo sẽ đến hiệu thuốc mua thuốc… Cô vẫn
gạt anh, dùng thái độ lạnh nhạt bất cần gạt anh, dùng biểu hiện hạnh phúc gạt
anh. Đỗ Phi Vân nói đúng, nếu hôm nay anh ta không nói cho anh, cho dù sau này
mỗi người một ngả, Thải Lăng cũng sẽ không để anh phải chịu bất cứ gánh nặng
gì, một mình chịu đựng hết thảy, cả đời anh sẽ không biết, anh đã phụ cô nhiều
đến thế nào.
Đỗ Phi Vân liếc mắt nhìn
anh một cái, “Cho tới bây giờ tôi vẫn không nghĩ rằng, một tiếng “anh rể”, cái
nhìn của người ngoài, thậm chí là được gia đình cô ấy ủng hộ, sẽ là một ưu thế
lớn, muốn ở bên cô ấy, phải là người đủ tư cách nhất… có thể đem lại hạnh phúc
cho cô ấy. Quan Nghị, anh hãy tự hỏi lương tâm mình, anh, có thể mang đến hạnh
phúc cho cô ấy?”
Anh, đau đớn đến nói
không thành lời.
Anh có thể mang lại hạnh
phúc cho cô? Làm tổn thương cô sâu đậm nhất là anh, tạo thành những vết thương
mãi mãi không thể lành, vậy còn mặt mũi nào, đem lại hạnh phúc cho cô?
Trên đời này, anh là
người không có tư cách nói những lời này nhất.
“Đã hết mười phút. Tiếp
đây, người của anh trả lại cho anh, phải làm thế nào, tự anh lo liệu” xoay đi,
chạy lấy người.
Những gì cần nói đã nói
xong, có thuận lợi hay không là chuyện của anh ta. Hy vọng con người này sau
tám năm sẽ có tiến bộ một chút, đừng hoàn toàn mù mắt, nếu không lần này mọi
chuyện sẽ không chỉ giải quyết bằng một nắm đấm đâu.
Nửa giờ sau, một chiếc xe
chạy ra từ khu vườn trường, ngồi bên phải ghế lái, không phải là người đẹp nũng
na nũng nịu, mà là một cậu bé mười hai tuổi ôm chiếc cúp vô địch.
“A” mở cửa kính xe, Lạc
Diệc Khải thò đầu ra, liên tiếp nhìn xung quanh.
“Nhìn cái gì?”
“Anh rể, người kia… Chính
anh nói là hạnh phúc của chị, nhìn rất quen, không phải em đã gặp rồi chứ?”
nghĩ thế nào cũng đều không nhớ ra.
“Thật không?” con ngươi
chớp qua một nét mà chỉ có anh mới biết, “Khải Khải, nên đổi lại cách xưng hô,
không được gọi anh là anh rể nữa”.
Lạc Diệc Khải nghiêng đầu
nhìn kĩ anh. “Anh không khổ sở, luyến tiếc sao?” Chị xinh đẹp như vậy, cậu biết
anh ấy rất thích chị.
“Có chứ, nhưng anh đã cố
gắng rồi” đã cố gắng thì không còn gì phải tiếc nuối.
Tám năm trải nghiệm, cũng
đã đủ. Mấy ngày nay, Quan Nghị so với anh cũng không khá hơn là mấy.
Trong lòng tất nhiên
không tránh khỏi có chút buồn bã, chua xót. Đỗ Phi Vân cười trừ, nên đem Thải
Lăng trả lại cho anh ta.
Lang thang trên đường hồi
lâu, đầu đã bị lấp đầy, có rất nhiều chuyện anh phải suy nghĩ, nhưng lại không
thể nghĩ thông. Không nhớ nổi đã đi qua những con phố nào, cũng không nhớ nổi
đã đi như vậy bao lâu, không nhớ nổi bản thân đang nghĩ cái gì… Hoàn toàn đi
trong vô thức, để mặc cho cảm giác đau lòng từng khúc chiếm lấy.
Đêm đã về khuya.
Về đến trước cửa nhà, ý
thức dần dần hồi phục, thấy ở gần cửa có một thân hình nhỏ bé ôm đầu gối ngồi
bệt xuống đất, còn chưa kịp phản ứng, thắt lưng liền bị ôm chặt. “Anh chạy đi
đâu vậy! Em chờ anh đã rất lâu!”
Anh cúi đầu, chăm chú
nhìn khuôn mặt đang chôn ở ngực mình, “Sao không vào nhà?”
Mấy năm nay, anh chưa bao
giờ thay đổi nơi cất chìa khóa, như một thói quen, sợ cô đột nhiên tìm đến anh,
sẽ không thể vào nhà.
Cô lắc đầu. “Không được.
Chưa có sự đồng ý của anh, em không dám tùy tiện.”
Đơn giản vài chữ, như ám
chỉ, anh nghe mà lòng đau nhói.
Lúc trước, không được sự
đồng ý của anh, cô vẫn tình nguyện xâm nhập thế giới của anh, bài học ấy rất
đau. Mà hiện tại, khi anh mở rộng trái tim, cô lại chần chừ, không dám bước vào
lần nữa.
Anh giả vờ không hiểu,
lấy chìa khóa mở cửa, không để lại chỗ cũ mà cầm thẳng vào nhà.
Đây là… có ý gì? Lạc Thải
Lăng nhìn hành động của anh. Sau này, không có sự cho phép của anh, rốt cuộc
thật sự không thể vào…
“Sao tự nhiên lại tới
đây?” anh nghĩ, giờ này cô hẳn là đang ở cùng Đỗ Phi Vân.
“Còn hỏi. Là ai mời em đi
xem phim?” hại cô tâm trạng không yên, lòng đầy áy náy vì đã thất hứa với em
trai, nhưng thứ mà cô có được lại là làm thần giữ cửa cả đêm.
Quan Nghị kinh ngạc. Cô
vì một lời mời đơn giản của anh, đặc biệt chạy tới?
“Vé – xem – phim – của –
em – đâu?” chìa tay ra, không khách khí mà yêu cầu.
“Xem xong rồi” anh trả
lời một nẻo, theo bản năng che giấu, không muốn cho cô biết hành tung hôm nay
của anh.
“Hả. Đi cùng ai?” giọng
buồn bực rút tay về, lại bị anh nắm chặt, thấy tay cô lạnh cóng.
“Đi một mình. Em rất
lạnh?” nghĩ lại cô ngồi chờ ngoài trời gió lạnh, Quan Nghị càng nắm chặt hơn,
ôm trọn trong tay anh. Nhớ rõ trước kia cô không bao giờ sợ lạnh, mùa đông
nhưng cơ thể cô vẫn rất ấm áp, lúc ấy còn dựa gần vào anh mà kiêu ngạo nói,
“Giúp anh sưởi ấm, mau cảm ơn em đi!”
“Lạnh muốn chết” không
thỏa mãn trong lòng bàn tay anh, đôi tay bé nhỏ trực tiếp luồn vào dưới áo, dán
vào ngực anh.
Là bởi vì… nguyên nhân
kia sao? Thân thể yếu đi, tay chân lạnh như băng…
Vòng tay ôm cô vào trong
ngực, “Không sao, đến lượt anh sưởi ấm cho em”.
Lạc Thải Lăng kinh ngạc,
hốc mắt nóng lên, đem mặt vùi sâu vào ngực anh, hai tay trượt lên, bắt đầu cởi
quần áo anh, động tác này cô đã rất thuần thục.
“Thải Lăng, anh không…”
anh không phải có ý đó!
Cô ngẩng đầu, ngăn chặn
lời nói của anh vẫn còn dang dở, “Đây là phương pháp sưởi ấm tốt nhất với em”.
Vì sao giữa bọn họ, đều
phải lấy kích tình bắt đầu, rồi lại lấy kích tình chấm dứt? Sáng hôm sau tỉnh
lại, chỉ là một mảnh trống rỗng. Sẽ không còn có thể giống như trước, chỉ đơn
thuần nằm ôm nhau trò chuyện?
Anh nhắm mắt, đem cảm
giác xót xa đè lại trong tâm hồn, thuận theo ý cô, không hề nhiều lời.
———-
Sau đêm đó, cô không tiếp
tục đến chỗ anh nữa.
Anh nói… muộn rồi, để hôm
khác.
Anh nói… tuần này anh
muốn về Vân Lâm, em đừng đến đây.
Anh nói… để anh yên tĩnh
một chút, có một số việc, anh cần suy nghĩ thật kĩ.
Tóm lại, thời điểm nào
anh cũng có lý do.
Cuối cùng, thậm chí anh
thở dài nói… Thải Lăng, đây không phải điều anh muốn, quan hệ thể xác không có
tình yêu, anh không thể tiếp tục.
Cô như bị điện giật, ngây
ngốc tại chỗ, ngay cả anh cúp máy lúc nào cũng không biết.
Đây là nguyên nhân anh
giữ lại chìa khóa? Không muốn tiếp tục mối quan hệ này, không cho cô bước vào
cuộc sống của anh mà làm loạn lần nữa?
Phi Vân từng nói, mối
quan hệ này sẽ không thể kéo dài mãi, nếu không thật lòng, một khi anh mệt mỏi,
kết quả là cô vẫn trắng tay.
Anh… đã mệt mỏi sao?
Cô biết mình rất ngu
ngốc, dùng phương pháp ngu ngốc nhất để được ở bên cạnh anh. Nhưng ngoài cách
đó ra, cô không biết phải làm thế nào nữa! Những cách có thể thử, tất cả cô đều
đã thử qua. Gia thế có thể làm cho những chàng trai đỡ phải phấn đấu trong ba
mươi năm, anh không để vào mắt; tình cảm thật lòng cô cũng đã trao, anh không
quyến luyến; cuối cùng ngay cả đến vóc dáng xinh đẹp này cũng không thể giữ nổi
anh… Cái gì anh cũng không cần, tất cả những thứ cô đã cho, toàn bộ anh đều từ
chối. Dùng hết cơ mưu, cũng không thể giữ được người đàn ông này.
Cô từ ban đầu lo sợ không
yên, đến cuối cùng nảy sinh buồn bực.
Giận anh, cũng là giận
chính mình.
Giận anh khó lấy lòng,
cũng giận mình không có khí phách, đàn ông trên đời này nhiều như vậy, vì sao
cứ phải cố chấp với anh?
Cho nên sau này, khi anh
chủ động đến tìm cô, cô ngược lại lấy sự lạnh lùng để ứng phó.
Anh bảo, có chuyện muốn
nói với cô.
Cô mặt không chút thay
đổi đáp trả, “Em bề bộn nhiều việc, hôm khác nói sau”.
Anh đưa cơm đến, cô nói
không đói bụng, đóng sầm cửa lại trước mặt anh, sau đó anh nhờ thư kí chuyển
giúp, cô không kìm được mà đỏ mắt.
Không sai, cô chính là
đang giận lẫy, muốn anh nếm thử cảm giác bị cự tuyệt, lòng cô không phải làm
bằng sắt thép, mặc anh quăng thế nào cũng không đau.
Chỉ là cô không nghĩ tới,
anh sẽ dùng cách này để trả lại cô… đơn xin nghỉ phép tạm thời!
Cô lập tức như bị sét
đánh, đầu óc không thể suy nghĩ.
“Anh ấy nói, gia đình
đang thúc giục, bắt anh ấy về Vân Lâm xem mắt, sớm lập gia đình, để ba mẹ yên lòng.”
Đây là lý do anh tạm thời
xin nghỉ phép?
Nếu không phải có lời đồn
“quan hệ của bọn họ không đơn giản”, có người đến nói cho cô biết, chỉ sợ anh
đột nhiên biến mất, cô sẽ không thể tìm được.
Anh khiến cô khép lòng
tám, chín năm, chẳng qua cô mới chỉ khó tính làm loạn có một tuần, anh cứ như
vậy đáp trả cô?
Anh không biết, cô đang
làm điệu làm bộ sao?
Anh không biết, cô rất
tủi thân, chứ không phải là không quan tâm đến anh sao?
Anh không biết, anh không
biết cô chỉ muốn anh đi tới, ôm cô một cái, cưng chiều cô mà thôi?
Vì sao người bị tổn
thương luôn là cô? Vì sao anh luôn không cố gắng, không chút lưu luyến nào mà
xoay người bước đi? Tám năm trước như vậy, tám năm sau vẫn như vậy! Cho dù cô
trả giá bao nhiêu, cũng không thể đổi lấy chút quan tâm cùng thương tiếc của
anh, cô là kẻ không đáng được yêu sao?
Khi biết chuyện, cô quả
thực giận điên người, thịnh nộ đi một mạch lên phòng IT ở tầng mười.
Chỗ ngồi của anh trống
không, đồng nghiệp ngồi cạnh anh nói với cô, “Giám đốc Lạc, anh ấy làm đến hôm
nay thôi, vừa mới thu dọn đồ đạc cá nhân, vừa mới đi, cô liền tới”.
Cô không nói hai lời, lại
đi thẳng xuống dưới tầng, ở cửa lớn hét gọi anh đang từng bước đi ra khỏi công
ty.
“Họ Quan kia, anh đứng
lại đó cho em!”
Quan Nghị kinh ngạc,
tiếng cô rất vang, mọi người đều nhìn về phía này.
Anh vừa mới quay lại, cô
đã đến trước mặt hung hăng giáng xuống một cái tát, anh ngơ ngác, những người
đứng xem cũng cảm thấy choáng váng.
Giám đốc Lạc… thật hung
hãn! Bình thường bề ngoài yêu kiều lại có khí chất, không nghĩ là khi ra tay
đánh người lại hung bạo như vậy, người đàn ông này không hiểu vì sao lại chọc
đến cô, thật đáng thương.
“Ai cho phép anh bảo đi
là đi, không nói một tiếng?”
“Anh có định nói…” là cô
không muốn nghe.
“Anh câm miệng!” đổi tay,
lại thêm một cái tát, “Hôm nay nếu em không phát hiện, anh không phải tính cứ
như vậy phủi mông chạy lấy người?”
Hiện trường vang vọng
thanh âm như xé gió, chắc chắn là người đàn ông này nợ tiền cô, định chạy trốn,
mới có thể khiến cho giám đốc Lạc phát hỏa như vậy.
“Anh không…” anh muốn
nói, nhưng cô hoàn toàn nghe không vào.
“Anh có biết anh cứ như
vậy mà bỏ đi không nói một lời, em tìm không thấy anh, trong lòng sẽ rất sợ
hãi? Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp! Quan Nghị, anh là tên khốn tệ nhất thế
giới!” cô bắt đầu đánh vào ngực anh, càng nói càng kích động, nước mắt như mưa.
“Anh chưa bao giờ để ý đến cảm nhận của em, mặc kệ em yêu anh nhiều thế nào,
mặc kệ em vì anh mà trả giá bao nhiêu, vẫn không thể khiến anh quan tâm đến em,
em không quan trọng như vậy sao?”
Nói xong câu cuối cùng,
hai tay vòng lên cổ anh, cả người bám vào anh, khóc nghẹn ngào. “Anh rốt cuộc
muốn em phải làm thế nào… Từ khi yêu anh, em đã không còn chút tự trọng nào,
đến tột cùng phải làm thế nào, anh mới bằng lòng ở lại? Anh nói đi…”
Ngoài ý muốn nghe được
những lời nói thật lòng của cô, Quan Nghị xúc động, ôm chặt lấy cô một lúc.
“Đừng khóc, Thải lăng, anh không đi đâu hết.”
Tiếng khóc ngưng lại, mắt
lệ nhìn anh chằm chằm. “Không phải là anh phải về Vân Lâm?”
Đưa tay bưng lấy khuôn
mặt cô, ngón cái vuốt nhẹ lau đi nước mắt. “Em gái anh lấy chồng, anh là anh
cả, phải về giúp đỡ, trong thời gian ngắn bề bộn nhiều việc sẽ không thể phân
thân mà quay lại Đài Bắc.”
“Xem mắt?”
“Là ý của ông nội, không
thể không nghe, anh chỉ đồng ý đi xem mắt, không đồng ý kết hôn.”
“Vậy… Từ chức?”
“Đây là việc đã được
quyết định từ trước. Anh làm ở đây, là vì đợi em trở về, không nhớ sao? Anh đã
nói anh nợ em rất nhiều, nhất là câu nói kia, đến bây giờ vẫn chưa nói với em,
anh sẽ không để em tìm không thấy anh.”
Nghĩ đến điều này, vẫn là
tủi thân hốc mắt phiếm hồng. “Nếu không phải chán ghét mối quan hệ của chúng
ta, vì sao lại lần nữa cự tuyệt em?” Anh không biết, điều này khiến cô rất sợ
hãi sao?
Đột nhiên phát hiện vấn
đề này không thích hợp để nói ở nơi đông người, anh quyết định rất nhanh, kéo
cô đễn ngõ nhỏ sau công ty.
“Vì anh không muốn tiếp
tục như vậy. Thải Lăng, tha thứ cho anh vì tư tưởng quá bảo thủ, anh không thể
cứ ôm em, nhưng lại không thể chiếm được tim em, loại trò chơi tình ái này, anh
chơi không nổi. Mấy ngày này, anh đã bình tĩnh suy nghĩ rất nhiều, mặc kệ chỉ
có thể giữ lại vài phần những tình cảm tốt đẹp trước đây, thà rằng phải bắt đầu
lại tất cả, anh cũng không muốn thể xác dây dưa không rõ, tâm hồn vĩnh viễn
không hòa hợp.”
“Anh, anh…” oan ức mà rơi
lệ. “Anh nghĩ em là dâm phụ sao? Lúc nào cũng đói khát, không có đàn ông sẽ
chết?”
“Anh không có ý đó…”
“Bởi vì là anh, chỉ có
anh, anh hiểu không!” nếu đó là người đàn ông cô không lưu luyến đến không muốn
xa rời, cô sẽ không để sau khi làm tình, còn để anh ở trong cơ thể cô, sẽ không
ôm anh, sẽ không dịu dàng mà hôn anh. Nếu cô chỉ vì thú vui thể xác, thì còn
rất nhiều người đàn ông khác làm tình thành thạo hơn anh, cần gì phải tìm đến
anh? Nếu, nếu… nếu thật sự quên được anh, cô vì sao phải tự làm tổn thương
chính mình, khi làm bạn tình của anh, ngoài việc làm tình, ngay cả một chút
quan tâm cũng không dám yêu cầu?
Đó là bởi vì, cô thật sự
rất nhớ anh, nhớ đến ngực phát đau, chỉ có thể chua xót dùng phương thức này để
tiếp cận, ôm anh, thỏa mãn nỗi nhớ mong, nhưng anh lại cho rằng, cô chỉ vui thú
thể xác, không có tình cảm?! Người đàn ông này rốt cuộc ngu ngốc đến mức nào?
Cho dù là tám năm trước
hay tám năm sau, cô vẫn là người chịu thiệt, chỉ là phương thức chịu thiệt có
chút khác nhau, anh có hiểu hay không?
“Giống như… có vẻ đã
hiểu” Đáy mắt hiện lên tia ấm áp. “Trong lúc anh về Vân Lâm, em có nguyện ý
giúp anh trông coi nhà cửa không, tưới hoa chẳng hạn? Chìa khóa đưa cho em, bất
cứ lúc nào cũng hoan nghênh em đến, ở lại cũng không thành vấn đề”. Thay đổi thói
quen, lấy chìa khóa luôn mang theo bên mình đặt vào lòng bàn tay cô.
“Anh…” lần này không phải
cô đơn phương tình nguyện, là anh tự nguyện giao cho cô, đồng ý cho cô vào nhà,
cũng là bước vào tim anh…
Cảm thấy thanh âm nghẹn
ngào, cô hắng hắng giọng. “Tại sao lại nghĩ sẽ thay đổi thói quen?”
“Chỉ là anh đột nhiên
hiểu rõ vài điểm. Anh không thể cứ đặt nó ở một chỗ chờ em tới lấy, nếu em
không có dũng khí đưa tay cầm nó, anh đây nên chủ động nhặt lên, để vào tay
em.”
Đây mới là nguyên nhân
anh thu lại chìa khóa?
Lạc Thải Lăng đỏ hốc mắt.
“Nếu, em không muốn giữ?”
“Vậy anh sẽ cất kĩ nó,
chờ đến một ngày em bằng lòng” cho tới bây giờ, đều là cô chủ động, nên có vài
lần, đổi lại là anh chủ động cố gắng vì tình cảm của bọn họ, khiến cho cô cũng
cảm nhận được sự quan tâm của anh, giống như cô đã từng dành cho anh.
“Việc này cũng là một
trong những kết luận mà mấy ngày nay anh bình tĩnh suy nghĩ sao?”
“Ừ. Bắt đầu tất cả lại
một lần nữa, đến lượt anh theo đuổi em, bù lại thiệt thòi mà em đã phải chịu,
được không?”
“…” cảm động hít hít mũi.
“Theo đuổi em không dễ đâu đấy”
Anh dịu dàng cười. “Anh
sẽ cố hết sức.”
“Em rất tùy hứng, là
thiên kim đại tiểu thư vô cùng kiêu ngạo”
“Tính anh cũng không tệ
lắm, hẳn là có thể chịu được.”
“Em đánh người rất đau.”
Sờ sờ hai má. “Anh đã
thử.”
Nói hai ba câu, dễ dàng
gợi lên áy náy trong lòng cô, đưa tay khẽ vuốt hai má sưng đỏ của anh. “Có đau
không?” vừa mới bị chọc tức, dùng hết sức để đánh mà.
Đương nhiên là đau, đau
muốn chết.
“Tại sao anh không
tránh?” biết rõ là cô hiểu lầm, còn đứng ngây ra đó để cô đánh.
“Em cần trút giận” lúc ấy
cô đang rất tức giận, né càng không xong, không bằng cứ để cô phát tiết hoàn
toàn cảm xúc, mới có thể giải thích được. Huống chi, hai cái tát này là anh nợ
cô, cô đã phải kìm nén quá lâu.
“Ngốc nghếch” cô đau lòng
ôm cổ anh, nhẹ nhàng cọ má vào hai bên má sưng đỏ của anh.
“Thải Lăng, nợ em câu nói
kia, em sẽ nghe chứ?” dựa bào bên tai cô, khẽ hỏi.
“Không cần” cô không chút
do dự lắc đầu. “Em muốn anh nợ em cả đời. Như vậy, anh sẽ không tùy tiện lại
nói chia li”
“Em biết, anh muốn nói
gì?”
“Không biết.”
Anh thở dài. Kì thực cho
dù có nói hay không nói, đời này anh nhất định trốn không thoát.
“Một vấn đề cuối cùng.”
“Mời hỏi.”
“Anh thật sự chưa
theo đuổi được em sao?”
“Chưa!” Dữ dằn mà đáp
trả, dùng sức hôn chặt cái miệng nói nhiều của anh.
“Ưm…” được rồi, cô nói
chưa thì là chưa, phải chuyên tâm hôn cô trước đã, rồi phải nghĩ lại xem nên
theo đuổi như thế nào…