Ninh Phi nhìn trái nhìn phải một vòng, cuối cùng cũng không
biết là có người ở gần đây không, nàng đành vừa giơ đèn lên vừa nói: “Ninh
Phi có lời cần nói với Nhị đương gia, các vị hảo hán đang đi tới đi lui ở gần
đây lánh được xa bao nhiêu thì lánh đi, tránh bị Nhị đương gia giết người diệt
khẩu.”
Nàng đứng đó đợi một lát, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi xào xạc
trong rừng trúc. Tô Hy Tuần nhìn nàng khó hiểu. Nàng cười cười một cái, xong
lôi Tô Hy Tuần đi vào giữa rừng trúc, kéo hắn ngồi xuống dưới đất.
Trên núi chẳng có người quét dọn nên mặt đất phủ một lớp lá
trúc dày. Mấy ngày này lại không có mưa, lớp lá trúc một nửa ẩm ướt một nửa khô
ráo.
Ninh Phi thổi tắt cái đèn lồng, ánh sáng giữa rừng trúc lờ mờ,
chỉ có thể nhìn thoáng thấy đường nét khuôn mặt Tô Hy Tuần. Không nhìn rõ là tốt
rồi, sẽ không cảm thấy da mặt mỏng mà không nói nên lời. Vậy là nàng nói:
“Muội hỏi huynh một chuyện.”
Tô Hy Tuần cũng không biết những câu sau đó của Ninh Phi khiến
nàng xấu hổ đến thế nào, hắn im lặng lắng nghe, cúi mặt nghịch nghịch lá trúc
dưới đất.
“Huynh hy vọng muội sẽ tốn thời gian vào người phụ nữ
kia và Từ Xán, hay là hy vọng muội tốn thời gian với huynh?”
Tô Hy Tuần mở to mắt.
Sau khi hắn tỏ tình với Ninh Phi thì vẫn không rõ quan hệ của
hai người là gì, tự dưng lại cùng nhau qua những ngày tháng như vợ chồng. Tuy
qua hành động có thể thấy Ninh Phi chấp nhận hắn, nhưng về ngôn ngữ thì vẫn mập
mờ không rõ ràng, rất ít khi nói những lời ngọt ngào.
Tô Hy Tuần và Ninh Phi đều chưa từng yêu bao giờ, mà suy
nghĩ lại cực kỳ khác người bình thường cho nên có tình trạng này thì không có
gì lạ cả. Nhưng sao lời Ninh Phi nói bây giờ như lời ngon tiếng ngọt vậy?
Không thể để vuột mất thời cơ, một khi đã qua thì không thể
lấy lại được. Tô Hy Tuần chưa kịp hiểu ý trong lời nói đã vội vàng trả lời:
“Tất nhiên là bỏ nhiều thời gian với ta hơn.” Nói xong thì ngừng một
lát, rồi bổ sung tiếp một câu: “Càng nhiều càng tốt!”
“Hiện giờ huynh có muốn về kinh thành Nhạc Thượng, gặp
các huynh đệ cùng cha khác mẹ rồi cho bọn họ biết tay không? Có muốn về tìm cha
mình, bắt ông bỏ tất cả những thê thiếp không?”
Gia thế Tô Hy Tuần nổi danh ở Sơn Nhạc quốc, nhưng cũng chính
vì là danh gia vọng tộc nên mẫu thân hắn mới gặp bất hạnh.
Tô Hy Tuần ngẫm nghĩ rồi lắc đầu nói: “Ta sống ở đây rất
tốt, chỉ mong không phải thấy mấy bộ mặt đáng ghê tởm đó thôi.” Hắn nói đến
đây thì hơi hiểu ra, dường như đã biết ý Ninh Phi.
“Trước đây có phải huynh cũng từng muốn báo thù bọn họ
một trận cho đã?”
Tô Hy Tuần nghĩ, đúng là như vậy. Nhưng theo năm tháng dần
trôi qua, sơn trại dần đi vào quỹ đạo, những chuyện quá khứ cũng ngày một không
để ý đến nữa. Cuộc đời con người ngắn ngủi mấy chục năm, thời gian hạnh phúc
sao mà ngắn quá, tội gì hắn phải phí thời gian, phí cuộc đời vào bọn họ.
“Muội nghĩ thế này, làm chuyện gì cũng phải suy tính, bản
thân cần tự phân ra xem chuyện gì đáng bỏ sức lực ra làm, chuyện gì không đáng
phải quan tâm.” Ninh Phi dựa vào bên người Tô Hy Tuần rất tự nhiên, một
tay đặt lên đùi hắn. “Hiện giờ muội cảm thấy vợ chồng Từ Xán như người của
một thế giới khác. Nếu như lại bị bọn họ ức hiếp thì tất nhiên muội sẽ phản
công lại mạnh mẽ. Nhưng nếu chỉ vì ân oán quá khứ mà kiếm bọn họ trả thù cho
vui thì không đáng chút nào. Nhìn thấy bọn họ một lần là tức một lần, ăn một
bát cháo gà cũng không bồi bổ lại được, cần gì phải tự làm khổ mình chứ. Cứ để
nàng ta nằm mọc nấm lên ở một góc nào đó trong sơn trại là xong.”
Tô Hy Tuần nghe đến đây lại nhớ đến chuyện quần áo Diệp Vân
Thanh mọc nấm, không khỏi phì cười. Tay mềm mại của nàng đặt trên đùi hắn,
không cao quá cũng không thấp quá, chọc hắn làm lòng hắn khó chịu. Vì giữ hình
tượng quân tử nho nhã của mình, hắn chỉ đành tìm một đề tài khác để di chuyển sự
chú ý: “Hiện giờ Từ Xán đang tìm đến sơn trại chúng ta, vậy có tính là
“ức hiếp” không? Nàng có đành lòng phản công kịch kiệt lại?”
“Giờ muội dạy các huynh đệ trong trại kỹ thuật bắn cung
của Từ gia, huynh bảo như vậy có tính là phản công mạnh mẽ không? Từ Xán mà biết
được thì sẽ tức chết luôn. Nói không chừng còn mắng muội là ả đàn bà độc ác, hối
hận lúc đầu không dùng trượng đánh chết muội ở Từ gia luôn đi… Ấy! Đã bỏ ra kỹ
thuật rồi còn phải thêm cái thân này nữa, muội thấy mình đã bị thiệt lắm rồi,
huynh còn chưa thấy đủ sao?” Nàng cực kỳ bất mãn, tính báo thù nổi lên liền
véo vào đùi Tô Hy Tuần một cái, hắn chẳng phản kháng, thật là hay!
Tô Hy Tuần đã chịu đựng cả buổi, đến giờ thì không chịu nổi
nữa. Dù gì đêm khuya gió thổi cũng chẳng có người, hắn chẳng nói thêm gì, ôm eo
Ninh Phi rồi nâng nàng ngồi lên đùi mình.
Nếu là người phụ nữ bình thường gặp phải tình huống này nhất
định sẽ ngượng ngùng nhăn mặt, vừa muốn từ chối vừa muốn đồng ý. Nhưng Ninh Phi
lại thoải mái dựa luôn trước ngực hắn, một cánh tay khoác lên bờ vai hắn. Nàng
yên lặng không động đậy.
Vì sự xuất hiện của thê tử Từ Xán nên Tô Hy Tuần trở nên đa
nghi, lại hỏi: “Sao nàng không phản đối?”
“Huynh hy vọng muội sẽ gắng sức giãy dụa, chết cũng
không đồng ý, hay là thích như bây giờ?”
“… Như bây giờ.”
“Vậy chẳng phải là xong sao.”
Có lẽ do yên lặng quá sinh nhàn rỗi, Tô Hy Tuần vuốt ve dọc
theo bả vai, cánh tay nàng xuống dưới, không ngừng hôn lên thái dương nàng.
“Nói vậy thì hai ta đúng là một đôi trời sinh, suy nghĩ
cũng y hệt nhau.” Tô Hy Tuần hài lòng nói. Vì những chuyện ngày xưa xảy ra
trong gia tộc nên hắn có thể hiểu rất nhanh tâm tình Ninh Phi không hề muốn gặp
Ngân Lâm. Nhưng hiểu thì hiểu, còn Ninh Phi quên đi thù hận với Ngân Lâm nhưng
hắn thì không. Tìm ngày nào đó nói chuyện kỹ càng với Ngân Lâm rồi tính.
Ninh Phi bị hắn vuốt vẻ đến thoải mái cả người, thở dài một
hơi: “Đừng nghịch nữa, sao muội lại nhìn trúng một người như huynh cơ chứ.”
Tuy Ninh Phi thấy thà bỏ thời gian và sức lực đi huấn luyện
sơn tặc của mười núi sáu động còn hơn phí phạm vào Ngân Lâm, nhưng phiền phức
thì đã lên núi rồi, chẳng cho phép những ngày tháng của nàng yên bình nữa.
Nàng đang ngủ ngon giữa đêm khuya thì bị một hồi dồn dập bước
chân làm tỉnh lại. Người đến đi thẳng tới trước cửa phòng Diệp Vân Thanh, vội
vàng gõ cửa nói: “Đại đương gia, nữ tù binh kia cắn lưỡi tự vẫn rồi!”
Ninh Phi nghe mà giật mình ngồi dậy. Nhưng nghĩ nghĩ, chuyện
này hình như chẳng liên quan đến nàng. Trời có sập xuống cũng có hai người Diệp
– Tô đỡ, vậy là nàng lại nằm xuống ngủ tiếp.
Tô Hy Tuần mặc quần áo xong xuôi rồi mở cửa đi ra. Hắn nhìn
qua về phía phòng Ninh Phi, thấy không có động tĩnh gì thì kéo người thanh niên
nọ đi xuống lầu trúc.
Ngân Lâm đã cắn lưỡi tự sát thật, Nàng không biết suy nghĩ của
Ninh Phi, mà chỉ cho rằng mình rơi vào tay địch thì còn có kết quả gì tốt đẹp
đâu. Càng nghĩ càng sợ, tới khi Ngưu Đại Tráng dẫn mấy người đàn ông vào phòng
thì liền nghĩ thôi xong rồi, nàng quá sỡ hãi mà cố gắng cắn lưỡi một cái như những
người phụ nữ đức hạnh… Nhưng tiếc rằng nàng là lá ngọc cành vàng, sức lực thì
đâu có bao nhiêu, hơn nữa lại quen được chiều chuộng nên rất sợ đau. Răng mới cắn
được vào lưỡi nửa phân thì đã đau đến mức nước mắt chảy giàn giụa, không thể
nào mà cắn tiếp được nữa.
Tô Hy Tuần băng bó qua vết thương cho Ngân Lâm, nhân tiện
nói: “Mấy ngày nay ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi, đợi đến khi quân đội Từ gia
đánh đến núi thì ta sẽ treo ngươi lên trước cổng núi để vợ chồng ngươi thấy
nhau.”
Ngân Lâm nghĩ đến lúc đó sẽ mất hết mặt mũi trước đội quân Từ
gia nên lại càng sinh ra ý nghĩ muốn chết.
Trước khi đi, Tô Hy Tuần quan sát nàng một hồi, nghĩ lại thấy
Ninh Phi nói cũng đúng, cần gì phải tức giận với loại người này làm gì. Nàng ta
tự dọa chính mình đến mức gần như phát điên lên rồi, nếu có thời gian và sức lực
thì thà nghĩ cách đánh đuổi đội quân Từ gia cút về quê hương còn hơn.
Nhưng hắn vẫn có chút không cam lòng. Sau khi đánh thắng
quân địch thì sao nữa?
Tô Hy Tuần cười nham hiểm, trong đầu hắn hiện lên câu một
mũi tên trúng “ba” đích. Nếu trước mặt cả hai đội quân, ngay trước mặt
Từ Xán để Ninh Phi xuất giá thì một, đánh bại sĩ khí của quân đội Từ gia,
“tiện thể” có thể danh chính ngôn thuận khiến Ninh Phi thành người của
hắn, “lại tiện thể” cho Ninh Phi nhìn thấy sắc mặt của tên đàn ông
kia, sau này sẽ không đến mức sinh ra ý nghĩ nối lại tình xưa.
Mỗi trưởng núi trưởng động đều có bản đồ bản giản lược của
núi Nhạn Qua, nhưng phần bản đồ của mỗi người lại không giống nhau bởi vì trên
đó khoanh vùng chiến khu khác nhau mà mỗi đội ngũ phải chịu trách nhiệm. Do sự
cần thiết phải giữ bí mật nên sự bố trí các khu vực chiến trận không thể cho
người khác biết được.
Sơn tặc, binh sỹ trên núi chia làm ba. Một phụ trách hậu cần,
một phụ trách tấn công từ xa đồng thời làm nhiễu loạn tai mắt địch, và đội còn
lại chính là đội tấn công gần.
Về đội ngũ tấn công xa kia, Giản Liên và Ninh Phi đã áp dụng
một cách đơn giản nhất: Định sẵn điểm tấn công và mục tiêu tấn công. Vậy là trước
khi ra lâm trận thì cả đám sơn tặc đã thuộc lòng góc ngắm bắn và lực cần dùng,
nắm rõ như lòng bàn tay vậy. Thậm chí để tránh quên, Giản Liên treo luôn cái thớt
gỗ của nhà bếp lên chỗ định trước là điểm tấn công, bên trên còn ghi rõ những
điều cần chú ý bằng nước sơn xanh.
Sau mười ngày luyện tập gian khổ, bắt đầu từ hôm nay đội ngũ
tấn công xa lần lượt đến vị trí tấn công của các núi.
***
Sau khi Từ Xán dẫn quân vào núi Nhạn Qua cây cối rậm rạp liền
lâm vào thế bị động.
Lại nói chuyện công chúa Ngân Lâm bị bắt cóc trước đó, vì ở
xa mãi ở quận Quảng An, hơn nữa còn là dòng dõi hoàng tộc bị bắt cóc, chuyện
này sao có thể để truyền đến tai dân chúng được. Đới Hy viết ngay một bức thư cấp
tốc rồi đợi chỉ thị từ trong cung, chuyện vẫn chưa được truyền ra khỏi thành.
Huống hồ đến nay Từ Xán đang ở trong rừng già rậm rạp, đi lại vô cùng bất tiện.
Để bảo đảm được lương thực đã là tốt lắm rồi, chẳng còn tâm trí nào mà nghĩ đến
Ngân Lâm đang ở Quảng An thế nào, vì vậy vẫn chưa biết chuyện.
Mục tiêu của hắn chính là doanh trại bí mật của Sơn Nhạc lập
nên ở đây, còn Hắc Kỳ trại chỉ là kế dương đông kích tây mà thôi. Ai dè hắn nào
có biết, đội hậu cần của sơn trại đã bận rộn dựng lên các doanh trại trống
không ở sâu trong rừng rậm trên mỗi đỉnh núi. Kế này của Tô Hy Tuần dẫn đến
chung một kết quả với kế bảy mươi hai ngôi mộ giả của Tào Tháo.
Mà điều bất lợi nhất đó là đường núi rất khó đi vì vậy một
nghìn chiếc chiến xa bị rơi lại sau kỵ binh, chẳng thể theo kịp. Từ Xán đành phải
để chiến xa ở vùng đồng bằng chờ đợi.
Ngày thứ ba đi vào rừng rậm, kỵ binh trinh sát của Lao Đức
đã trở về, báo rằng phát hiện có khói ở Yến Tử Lĩnh.
Bất luận thế nào thì một hay hai ngày còn có thể không nhóm
lửa nấu cơm, nhưng sau ba bốn ngày thì lương thảo có nhiều tới mức nào cũng sẽ
hết, nếu muốn không nấu cơm dài ngày thì hoàn toàn không thể. Vì vậy nếu như
tác chiến ở đồng bằng thì có lẽ đội quân Từ gia có thể dựa vào khói lửa mà nhận
ra tung tích quân địch dễ dàng.
Tuy nhiên bọn họ hiện đang ở trên núi, hơn nữa còn ở trong rừng
rậm.
Có câu thơ: “Nhân tại thử sơn trung, vân thâm bất tri xử”[1],
lại có câu: “Bất nhận thức Lô sơn chân diện mục. Chỉ duyên thân tại thử sơn
trung.”[2]
[1] Tìm ẩn sĩ không gặp – Giả Đảo
Gốc thông hỏi chú học trò
Rằng: “Thầy hái thuốc lò mò đi xa
Chỉ trong dãy núi đây mà
Mây che mù mịt biết là nơi nao?”
(Bản dịch của Tản Đà)
[2] Đề Tây Lâm bích (Đề trên tường chùa Tây Lâm) – Tô Thức
Nhìn ngang là đây, nghiêng thành đỉnh.
Xa gần cao thấp có như nhau?
Không nhận núi Lô chân diện mục.
Chỉ mé men theo núi này thôi.
(Ở nơi cao xa tĩnh lặng mà quan sát mới có thể lý giải sự việc
một cách toàn diện được.)
Những chỗ núi cao nước sâu như thế này thì dù có giấu đại
quân cả vạn người thì cũng không thể phát hiện ra dấu vết đun nấu nếu như không
tới gần. Nhất là tại nơi đỉnh núi cao giữa mây này, quanh năm có mây và sương
mù bao phủ nên dù mắt thần cũng không thể thấy được đỉnh núi giữa làn mây có những
gì.
Bẩm báo của kỵ binh trinh sát khiến những người đang ở trong
lều chủ soái vô cùng vui mừng, cứ tưởng phải mất mười ngày nửa tháng ai ngờ
nhanh vậy đã tìm ra rồi.
Từ Xán bình tĩnh phân phó tham tướng Lao Đức chọn lấy vài
giáo uý có kinh nghiệm phong phú về hành quân hạ trại trong Tiền Phong doanh,
đi theo kỵ binh trinh sát đến gần nơi có khói bếp bốc lên thầm quan sát động tĩnh
kẻ địch.
Sau đó một ngày, kỵ binh trinh sát lại tiếp tục báo về rằng
quả nhiên quân doanh được dựng gần khe suối trên núi, được che đậy giữa rừng rậm
nên trước đây mới khó phát hiện được tung tích của đối phương.
Từ Xán luôn là người cẩn thận tỉ mỉ đối với việc quân, hắn
tiếp tục phái thêm vài giáo uý đi quan sát như trước. Cuối cùng, hai ngày sau
đã có được tin tức quý giá, đó là tác phong của binh lính quân doanh đó rất
nghiêm túc, sáng sớm mỗi ngày đều có từng tốp luyện tập trong doanh trại, sau
đó chạy quanh núi, đích thị là đội quân chính thức của Sơn Nhạc.
Về điểm này thì phán đoán của mấy giáo uý có kinh nghiệm nọ
không hề sai lầm. Chỉ tiếc là bọn họ đâu có biết rằng sơn tặc trên Hắc Kỳ trại
chính là đội quân chính thức của Sơn Nhạc, chứ chẳng phải là thông đồng gì với
nhau. Một khi Tô Hy Tuần quyết dịnh bày bố trận thế nghi binh thì Diệp Vân
Thanh sẽ phái đội không có tố chất làm đạo tặc nhất là đội hậu cần đi mạo danh
làm binh lính của “doanh trại bí mật”. Với một màn này thì không thể không dụ được
Từ Xán vào tròng.
Lúc này Từ Xán đang bàn bạc trong lều. Vì muốn lập công nên
Lao Đức hùng hổ dẫn ngựa đi nhận việc, nguyện dẫn năm nghìn kỵ binh không giáp
tập kết doanh trại quân địch trong đêm.
Ngày đó là ngày trăng non, rừng rậm tăm tối. Lao Đức dẫn
quân tiên phong bao vây đánh lén, nhưng lúc vào trong doanh trại quân địch mới
phát hiện ra nó chỉ là một doanh trại trống không!
Lúc này Lao Đức mới hoảng sợ biết mình trúng kế. Thậm chí hắn
còn không dám tin rằng khi mà thủ hạ của mình đã nghe ngóng mấy ngày trời, sao
tự dưng tự lành lại biến thành doanh trại trống rỗng được chứ?
Muốn rút thì đã quá muộn, tên bắn ra trong đêm như châu chấu,
phủ đầu bọn họ. Ngay lập tức những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên
bên tai. Ánh sáng của trăng non có hạn, trong cả trăm mũi tên thì chỉ có năm
sáu cái lóe lên ánh sáng phản quang nhàn nhạt. Lúc mới đầu binh sỹ hoàn toàn
không biết bị trúng phục kích kiểu gì, tới lúc vòng bắn tên đầu tiên kết thúc
thì tên đội trưởng mới hét to: “Thế trận bắn tên hình trụ! Mau lấy khiên che!
Là thế bắn hình trụ…” Mới hét được một nửa thì đã kêu thảm một tiếng, cũng bị
tên bắn thành ma.
Lao Đức kinh hoàng, quân đội Hoài An coi kỹ thuật bắn cung từ
cao xuống thấp gọi chung là thế trận bắn tên hình trụ. Điều này đại diện cho việc
kẻ địch đang đứng ở nơi cao, diện tích mũi tên bao phủ được lớn, lực lại mạnh,
khó đối phó hơn bắn thường ba bốn lần.
Hắn hét to: “Giơ khiên! Thoát khỏi trại trống!”, nhưng ưu thế
của thế bắn hình trụ quá mạnh, mũi tên sơn tặc trên sơn trại dùng lại chính là
loại ba cạnh bằng đồng nặng nề, vì vậy khiên làm từ cây mây của kỵ binh Hoài An
không thể nào chống đỡ được. Tiếng “phập, phập” vẫn tiếp tục vang lên liên tục
bên tai như cũ. Không biết bao nhiêu khiên đã bị đâm thủng, bao nhiêu binh sỹ
đã bị mũi tên ba cạnh bắn xuyên đầu, xuyên mặt, trở thành những con ma chết trận
không rõ mặt mũi.
***
Tin vui thắng lợi đầu tiên được truyền đi cho thấy cách của
Ninh Phi và Giản Liên vô cùng hiệu quả, dẫn dụ quân địch vào đích ngắm bắn, rồi
đội tấn công xa đã đứng sẵn ở nơi cao hơn sẽ bắn giết. Cách này nghe có vẻ ngốc
nghếch vì suy cho cùng thì khả năng của xạ thủ không giỏi, không thể nào đối
phó được thiên biến vạn hóa trên chiến trường, nhưng Tô Hy Tuần đã nhiều lần
giúp đỡ dẫn dụ địch vào tròng, thế là thành công đến tới tấp.
Hai ngày sau đại bại, quân đội Từ gia lại phát hiện một quân
doanh. Có kinh nghiệm lần vừa rồi nên bây giờ Từ Xán và mọi người càng cẩn thận
hơn. Nhưng lần này hắn không thể không tin. Binh sỹ của đội quân mới phát hiện
chìm đắm trong men rượu, dường như đang chúc mừng thắng lợi, hơn nữa còn có những
binh sỹ còn đang sắp xếp lại cung khảm sừng và mũi tên. Chỉ thấy trên đuôi của
phần lớn những mũi tên chất đống đó có dấu vết của máu, có thể thấy là mới được
rút ra từ thi thể không lâu. Điều này đã làm rõ thân phận của bọn họ – Bọn họ
chính là đội quân bí mật đánh ngược lại quân đội Từ gia bằng thế trận bắn tên
hình trụ.
Người vừa mới giữ được một mạng là Lao Đức vô cùng tức giận,
lại xin năm nghìn quân để tập kích ban đêm. Lần này bọn họ ẩn núp kỹ càng, sau
khi cẩn thận từng li từng tí tiếp cận đến nơi thì đúng là không phải doanh trại
trống thật. Nhưng đúng lúc đang định tiến vào giết thì lại gặp một trận mưa
tên.
Tay Lao Đức giơ cái khiên thép lên, tức không chịu được. Hắn
lại trúng kế rồi! Trận mưa tên lần này còn dày đặc hơn trận trước, một bộ phận
vẫn là tên bắn từ trên xuống như trước, nhưng thêm một phần là tên bắn từ trong
quân doanh ra.
Các huynh đệ sơn tặc nằm mai phục này trốn sau khiên thép bắn
tên loạn ra ngoài. Mũi tên phe mình gặp phải khiên thép thì bật trở ra, nhưng
phe địch lại không hề được trang bị hùng hậu như thế nên không thể nào chống đỡ
lại được tốc độ và sức mạnh của thế trận bắn tên hình trụ. Tuy kỹ thuật bắn tên
của họ vẫn chưa quá giỏi nhưng do khoảng cách gần nên khiến rất nhiều binh sỹ
quân địch không kịp phòng vệ kia bị thương.
Sau khi tác chiến hết lần này đến lần khác, những huynh đệ đội
tấn công xa đã không ngừng tích lũy kinh nghiệm, lại có thêm nguồn cung tên dồi
dào quay vòng dùng mãi không hết nên dần dần nắm được bí quyết góc ngắm. Đến
bây giờ, hoàn toàn không cần đợi quân đội Từ gia đi đến nơi chỉ định thì đã ngắm
chuẩn vị trí mà bắn. Đây chính là lời giải thích hay nhất cho câu “Dĩ chiến dưỡng
chiến”[3], chỉ là thứ bọn họ thu hoạch để lợi dụng không phải là vật phẩm mà là
cảm giác tay cùng kinh nghiệm.
[3] Lấy những thứ giành được qua chiến tranh như con người,
vật phẩm, tiền tài để tiếp tục tiến hành chiến tranh.
***
Về hai lần bại trận, vì chỉ đánh cục bộ, thương vong cũng
không tới hai nghìn người nên không thể ảnh hưởng gì tới quân đội Từ gia cả.
Nhưng dù là vậy, sỹ khí, lòng quân đã bị suy sụp, không còn vững vàng khó lay
như xưa.
Nhất là Lao Đức, trong cả đời chinh chiến của hắn đây vẫn là
lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy. Đến mặt mũi đối thủ hắn còn chưa thấy
mà đã liên tiếp hai lần bị đuổi cút về. Có còn cho người ta sống nữa không chứ!
Hắn là người đi tập kích đêm, chứ không phải người bị tập kích đêm!
Từ Xán rút ra kinh nghiệm xương máu, tập kích đêm ngược lại
lại gặp mai phục, vậy không tập kích vào ban đêm là xong.
Không tới mấy ngày, cuối cùng Từ Xán đã thăm dò ra một con
đường vận chuyển lương thực của Sơn Nhạc. Từ Xán vui mừng, sau khi bàn bạc với
mấy vị tướng thì quyết định kế sách: “Thứ nhất: Không dùng kỵ binh không giáp nữa,
mà dùng kỵ binh có giáp. Vì kỵ binh này có áo giáp dày, chắc chắn nên tên khó
mà xuyên qua được. Thứ hai: Đổi tập kích ban đêm thành ban ngày để dễ dàng phát
hiện sự phản công của địch.”
Sau khi Từ Xán cùng các vị tướng bàn bạc, tất cả đều thấy kế
này ổn, đúng là diệu kế phá giải kế hoạch phản tấn công trong đêm của địch.
Lần thứ ba giao chiến, Từ Xán rất chú trọng trận này. Hắn xuất
ra ba nghìn kỵ binh áo giáp với ý đồ khống chế con đường lương thảo, bóp chết vị
trí hiểm yếu của đội quân bí mật.
Lao Đức bị thương đùi ở lần giao chiến trước, không thể
không ở lại trại, tức giận nghiến răng nghiến lợi nhìn kỵ binh áo giáp đi xa dần.
Từ Xán không thể nào bình tĩnh được nữa, lần này, lần này chắc
sẽ thu hoạch được hết đây!