Không lâu sau, bữa sáng được đưa tới nơi. Mấy người đàn ông
cao gầy gánh mấy thùng gỗ tới. Đến dưới tán cây đa thì mở cái nắp bằng gỗ ra, một
mùi hương thơm nức bay ra ngoài. Ngửi thấy được mùi này, mọi người lại càng dốc
sức mà hoàn thành bài luyện tập buổi sáng. Sau đó có tiếng cọc gỗ gãy răng rắc
vang lên liên tiếp.
Tô Hy Tuần lại không hề vừa lòng với cảnh tượng này, hắn
nói: “Đến lúc này mới ra hết sức cho thấy rằng vừa nãy mọi người chưa chăm chỉ.
Nếu sau này có bữa sáng tới mới đánh gãy được cọc thì phạt đánh thêm một cọc gỗ
nữa.” Tiếng nói vừa dứt thì Ninh Phi thấy rõ sự đau khổ trên khuôn mặt của những
người đàn ông, tức mà không dám nói. Chắc là đã quen với việc Tô Hy Tuần lạm dụng
chức quyền chèn ép bức bách.
Tô Hy Tuần là người cuối cùng sau khi tất cả mọi người đều
đã tới dưới tán cây đa. Mấy người đàn ông đưa cơm đã lấy một đôi đũa to và muỗng
to, lấy bánh bao to bằng cái bát con từ trong thùng gỗ ra, và còn chia cho mỗi
người một bát cháo. Mấy người đàn ông này không hề để ý tới lịch sự, ngồi bệt
xuống đất ăn ngấu nghiến luôn.
Mỗi người được ba cái bánh bao, còn cháo thì không giới hạn,
có thể “thêm bát nữa” mãi. Đồ ăn tuy đơn giản nhưng đám người này ăn có vẻ rất
ngon lành làm Ninh Phi cũng cảm thấy thèm ăn.
Tô Hy Tuần thấy nét mặt của nàng như thế thì thấy thật đáng
yêu. Hắn lấy một cái bát gỗ ra, cầm thìa múc một bát cháo rồi đến bên đưa cho
nàng: “Ăn một bát đi. Có lẽ nàng sẽ không thấy ngon nhưng nếu đã sống ở đây thì
phải quen dần.”
Ninh Phi nhìn vào bát, giống hệt như bát cháo Chu Bái Bì[1]
cho những người đầy tớ ăn trong truyện: trong tới mức có thể nhìn thấy bóng
mình trong đó, có thể làm gương soi được. Nàng liếc nhìn Tô Hy Tuần một cái mà
buồn cười, khó mà gắn Tô Hy Tuần với Chu Bái Bì trong truyện đó.
[1] Nhân vật hư cấu, là địa chủ kiết sỉ nổi tiếng. Ông bắt đầy
tớ phải dậy làm việc lúc gà gáy. Nửa đêm ông ta dậy ra chuồng gà bắt chước tiếng
gà gáy, thế là mọi người phải làm việc từ lúc đó.
May mà bánh bao là bánh bao mềm, gạo được xay nhuyễn, không
đến mức phải lo sẽ khiến những người đàn ông đang ăn lấy ăn để kia bị đói.
Hình như Tô Hy Tuần thấy ngại quá nên cũng múc cho hắn một
bát, ôm hai cái bánh bao vào lòng rồi ngồi xuống ăn bên cạnh Ninh Phi.
Cuộc sống nơi đây khác hẳn với cuộc sống trong phủ tướng
quân. Qua những cái bát đôi đũa cùng những món ăn kia thì có thể thấy sự đơn sơ
và sơ sài. Tuy nhiên nàng lại không thấy không chịu nổi, mà ngược lại, trong
lòng còn cảm thấy vui vẻ và dễ chịu. Dù mỗi ngày đều ngồi bệt ăn cháo cùng những
người đàn ông này thì cũng rất vui, còn hơn là ăn sơn hào hải vị trong phủ tướng
quân.
Ninh Phi dịu dàng nhìn Tô Hy Tuần, nàng thấy cực kỳ khâm phục
người đàn ông này.
Trong kinh nghiệm cuộc sống của Ninh Phi, dù là kiếp trước
hay kiếp này thì rất nhiều người đàn ông nàng gặp đều a dua nịnh hót chỉ vì
công danh lợi lộc. Bọn họ đặt công danh và vật chất lên hàng đầu, ít nhiều gì
cũng sẽ coi bạn bè mình là bậc thang để đạt được cái lợi.
Có người nói, nếu đàn ông thay lòng đổi dạ rồi thì vẫn muốn
một bên ôm người này, một bên ôm người kia. Còn phụ nữ khi đã mất hết hy vọng
thì chỉ xoay người bỏ đi, họ sẽ mua một chiếc vé tàu đi về nơi xa tít tắp, vĩnh
viễn không trở lại với người đàn ông kia.
Ninh Phi cũng không nghĩ mình có thể sống chung với kiểu đàn
ông đó cả đời, nếu không hợp nàng sẽ dứt khoát xoay người bước đi. Kiếp trước
là thế, kiếp này, khi đối diện với trượng phu của Giang Ngưng Phi cũng vậy.
Có lẽ dù ít hay nhiều thì Từ Xán cũng coi Ngân Lâm là công cụ
thiết yếu cho con đường làm quan. Giữa họ, ngoài tình yêu thì còn có một sự
tương hỗ lẫn nhau vì nhu cầu danh lợi. Nhưng Tô Hy Tuần thì sao? Ninh Phi bắt đầu
suy nghĩ một cách nghiêm túc, đây chính là người đàn ông mà nàng chờ đợi ư?
Lúc này, mọi người đều húp cháo sùm sụp, hoặc là thì thà thì
thầm nói xấu Tô mặt ngựa mà không hề lo lắng hắn sẽ lợi dụng chức vị mà trả
thù, còn có người thi thoảng lại liếc qua Ninh Phi và Tô Hy Tuần, ánh mắt đầy mờ
ám.
Tô Hy Tuần húp từng ngụm nhỏ, hành động trông rất nhã nhặn.
Ninh Phi không khỏi nghĩ, nếu nàng không có ở đây thì liệu Tô Hy Tuần có giống
những người khác hay không? Hắn cũng sẽ ngồi bệt xuống đất ăn ngấu nghiến?
Nàng lén nhìn sang Tô Hy Tuần và bác bỏ ngay ý nghĩ nọ – diện
mạo của Tô Hy Tuần kết hợp với những cử chỉ thô lỗ, tưởng tượng thế nào cũng thấy
kỳ quái. Bánh bao mềm rất thơm, vừa ăn cháo vừa cắn một miếng bánh bao ăn chầm
chậm, trong lòng chưa bao giờ thấy nhẹ nhõm, vui vẻ như hôm nay.
Tô Hy Tuần cảm thấy có ánh mắt hay nhìn về hắn, hắn ngẩng mặt
lên nhìn. Ánh mắt hai người vô tình đối diện nhau. Lúc đầu Ninh Phi cũng thấy
hơi ngại, nhưng do thói quen nghề nghiệp nên nàng không né tránh. Tô Hy Tuần chớp
chớp mắt, giọng nói đầy bất mãn: “Sao ở đây nàng ăn còn nhiều hơn trong lầu
trúc?”
Ninh Phi nhún vai: “Câu hỏi này quá uyên thâm, ta đâu có biết.”
Vẻ mặt Tô Hy Tuần đầy sự khó hiểu, Ninh Phi vui vẻ bật cười, nhưng tránh cho
người đàn ông quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này tiếp tục hỏi nhiều thêm, nàng
vội vàng cắm mặt vào ăn, cắn một miếng bánh bao to.
Nàng ăn chưa được mấy miếng bỗng nói: “Huynh kiếm việc gì
cho ta làm đi, bằng không cứ ngồi không chẳng làm gì, chỉ biết ăn thật là ngại.”
Tô Hy Tuần mừng rỡ: “Nàng muốn làm việc thật sao?”
Ninh Phi cảm giác được có gì đó gian xảo, nàng hỏi đầy cảnh
giác: “Huynh định làm gì!”
Tô Hy Tuần cười ngại ngùng. Hắn đặt bát cháo sang bên, nói dứt
khoát: “Chờ nàng dưỡng thương xong sẽ mời nàng dạy cho bọn họ bắn tên, được
không? Phần lớn họ am hiểu tấn công gần, về kỹ thuật tấn công từ xa thì còn rất
yếu, nếu có người chỉ dạy một chút thì tốt rồi.”
“Không thể nào, chẳng lẽ sơn trại không có ai sở trường bắn
cung sao?”
“Đúng là có người có sở trường bắn cung, nhưng mọi người đều
là những người đàn ông cục cằn, biết bắn nhưng lại không biết cách giảng giải
cho người khác hiểu. Người nói được thì không biết bắn, người biết bắn lại
không biết giảng. Vấn đề mấu chốt là ở đó.”
Ninh Phi suy nghĩ cẩn thận, chuyện này đúng là nàng có khả
năng làm được. Nàng gật đầu nói: “Được, còn hơn là cứ nằm ăn no chờ chết.” Nàng
thầm nhủ Tô Hy Tuần đúng là biết cách tận dụng tài nguyên, thể nào mà sơn trại
lớn mạnh thế này, mấy chục huynh đệ đều không phải lo lắng chuyện cơm áo.
Tô Hy Tuần không kìm được mà hỏi: “Nàng nghĩ kỹ thật rồi?
Yêu cầu này rất hà khắc, nàng không đồng ý cũng không sao. Tất cả mọi người đều
biết nàng là người từ Hoài An tới, ai cũng sẽ hiểu cho.”
Nàng nhìn chằm chằm hắn đầy ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới
hiểu ra vì sao hắn lại nói thế. Từ nhỏ nàng đã lớn lên ở Hoài An quốc, mà sơn
trại lại đối đầu với Hoài An. Nàng dạy họ kỹ thuật bắn cung, thật ra chính là
trở thành kẻ thù của đất nước kia. Bởi vì chung quy cũng sẽ có một ngày mũi tên
họ ghim vào người Hoài An quốc.
Nàng nhìn xung quanh, mấy người đàn ông đã ăn uống no bụng
rõ ràng nghe thấy đoạn hồi đáp giữa nàng và Tô Hy Tuần. Tất cả đều ngồi im nhìn
nàng, có vẻ lo lắng, nhưng nhiều nhất vẫn là sự chờ mong.
Hoài An quốc là đất nước như thế nào? Trong trí nhớ của Ninh
Phi thì chỉ vẻn vẹn có Từ gia, ngoài ra thì không còn gì cả. Ký ức về Hoài An
là một mảng trắng xám, mà ở đây mới có ký ức chân thật. Thậm chí so với kiếp
trước, Ninh Phi còn thấy ở núi Nhạn Qua này nàng mới cảm thấy được niềm vui từ
đáy lòng.
“Hiện giờ ta đã là bát nước hắt đi từ lâu. Huống hồ chẳng phải
huynh đã nói, nếu đã ở lại nơi này thì sớm muộn gì cũng phải làm quen dần đi
hay sao.”
Nghe được câu kết luận này của nàng, đám đàn ông xung quanh
lập tức đứng dậy hoan hô, át cả tiếng nói của Tô Hy Tuần. Chỉ bực mình khi
không thể quẳng cái bát xuống đất vỡ tan, miệng hô hào mấy câu tục tĩu như “Nam
nữ kết hợp, làm không mệt mỏi”.
Đúng là những người đàn ông đáng yêu. Ninh Phi lại nhìn sang
Tô Hy Tuần, nhún vai sau đó nở nụ cười, cười đến mức Tô Hy Tuần cũng thấy khó
hiểu, nhưng hắn cũng cười cười ngại ngùng.
***
Hiện giờ Hoài An quốc căng thẳng bên trong nhưng không thể
hiện ra ngoài. Bề ngoài thì có vẻ không có chuyện gì xảy ra, nhưng thực tế thì
các doanh trại quân đội tại các quận, huyện đều đang tiến hành một cuộc điều động
quy mô lớn. Lệnh điều động phát ra từ quân phủ Hoài An, tất cả các binh sỹ tinh
nhuệ của các quận huyện phải tới tập kết ở quận Quảng An – tây nam Hoài An.
Thời tiết đầu hạ, Từ Xán dẫn đầu ba mươi nghìn quân Từ gia của
sáu quận Kinh Châu bắt đầu lên đường đến quận Quảng An.
Dọc đường vô cùng xóc nảy làm cho Ngân Lâm công chúa cực kỳ
khó chịu, nhưng nàng không thể phàn nàn một câu. Để được có mặt trong chuyến đi
này nàng đã phải cầu xin phụ hoàng nhiều lần. Chuyện này đã khiến phụ hoàng rất
tức giận, vì vậy nàng không dám oán trách chút gì về sự khổ sở chắc chắn sẽ gặp
phải trên đường đi.
Tuy được sự đồng ý của phụ hoàng nhưng Ngân Lâm cũng chỉ có
thể lấy lý do là đi Quảng An lễ phật, nàng ở đội ngũ lương thực phía sau đuôi đội
quân cả mấy km dài lê thê. Bình thường không thể đến gần đội quân, mà sau này
khi đến Quảng An nàng cũng không thể đi tiếp theo Từ Xán nữa.
Ngoài sự xóc nảy trên đường thì có rất nhiều chuyện nàng
chưa từng nghe, chưa từng thấy trước đó. Sau khi hồi phục cảm giác khó nuốt
trôi cơm mấy ngày trước thì hiện tại Ngân Lâm công chúa dần dần bị hấp dẫn bởi
thế giới bên ngoài qua màn cửa sổ xe.
Từ nhỏ nàng đã quen với lầu son gác vàng trong cung cấm. Sau
khi gả cho Từ Xán cũng đôi ba lần ra khỏi phủ, những gì nàng nhìn thấy phần lớn
đều là những khu lâm viên rộng lớn của mấy nhà giàu sang, làm gì thấy những
ngôi nhà dân, cỏ tranh làm ngói, hàng rào gỗ làm tường thế kia? Không biết ở
trong ngôi nhà đó thì sẽ có cảm giác như thế nào?
Những người dân đầu húi cua quỳ rạp bên đường ngênh đón Từ
gia quân mặt mày đầy bụi bặm, đầu tóc rối bù. Quần áo trên người những đứa trẻ
thì rộng thùng thình, nhếch nhác. Trước kia nghe bọn a hoàn trong phủ kể lại,
ngoài kinh thành có rất nhiều dân đen chẳng ra làm sao, vì tiết kiệm vài đồng
mà quần áo của trẻ con thường không vứt, đồ đứa cả mặc không vừa nữa thì đưa
cho đứa thứ hai, đứa thứ hai không mặc vừa nữa thì tiếp tục cho đứa thứ ba. Có
nhà chỉ có một đứa con thì mua luôn một bộ quần áo của người lớn cho nó, mặc một
bộ suốt mấy năm.
Ngân Lâm cảm thấy mấy người dân này thật là kỳ lạ, vài đồng
tiền thì tiết kiệm làm gì? Chẳng phải chỉ là một vài bộ quần áo thôi sao? Vậy
mà cũng không mua cho con mặc. Trên đời còn có gì quan trọng hơn con của mình
chứ? Nghĩ tới con, nàng khó tránh khỏi lại lâm vào buồn bực, tâm tình không
vui.
Đi nửa tháng rồi, quận Quảng An đã thấy ngay trước mắt. Hôm
nay đúng lúc ban trưa, đội ngũ bỗng nhiên dừng lại không báo trước. Ngân Lâm thấy
kỳ lạ, mấy ngày nay, Từ Xán luôn ở giữa hàng ngũ chỉ đạo, xe ngựa của nàng lại ở
đội lương thực đi phía sau quân, vì lương thực quan trọng nên có binh lính bảo
vệ nghiêm ngặt xung quanh, nàng không thể biết phía trước đã xảy ra chuyện gì.
Nàng vén màn xe, Đới Hy đang cưỡi ngựa đi bên cạnh xe lập tức
tới trước cửa chờ lệnh.
Đới Hy là ngự tiền thị vệ tam phẩm được mang đao, võ công
cao cường, so với võ công của tổng giáo đầu ngự tiền thị vệ Tưởng Hoành thì chỉ
có hơn chứ không có kém. Trong cả nước Hoài An, chỉ có ba người được hoàng đế
phong chức ngự tiền thị vệ tam phẩm có thể mang đao bên mình, Đới Hy là một
trong ba người đó.
Ngân Lâm là đứa con hoàng đế chăm sóc từ nhỏ, hơn nữa hoàng
đế lại vô cùng coi trọng Từ gia, ngay sau khi đồng ý cho Ngân Lâm đi theo đội
quân thì liền sai Đới Hy đi cùng Ngân Lâm, chờ sai bảo của công chúa. Năm nay Đới
Hy vừa hai mươi tám tuổi, vai rộng, thân hình cân đối. Thường ngày đi lại trong
kinh thành không biết đã chiếm trọn trái tim của bao nhiêu tiểu thư quan lại.
Lúc này đúng độ tuổi để lập công danh sự nghiệp, hoàng đế sai hắn đi là cũng có
ý cho hắn mở rộng tầm mắt.
Ngân Lâm hỏi: “Phía trước có chuyện gì vậy?”
“Thuộc hạ không biết.”
“Đi xem xem.”
Đới Hy ngồi thẳng người, ngẩng đầu nhìn về phía trước. Đường
chật hẹp, mà số lượng người hành quân lại đông, nếu cưỡi ngựa đi lên thì nhất định
phải giẫm lên cánh đồng hai bên đường. Từ gia trị quân rất nghiêm, người giẫm
lên đồng ruộng sẽ bị đánh hai mươi roi trước mặt mọi người, bất luận là hoàng
thân quốc thích. Xưa nay Từ gia luôn chấp hành luật lệ nghiêm ngặt, chính điều
này đã xây dựng nên danh tiếng lừng lẫy ở Hoài An.
Đới Hy không dám vi phạm quy định của Từ gia liền xuống ngựa,
vén một vạt áo rồi chen giữa đám binh sỹ để đi lên.
Ngân Lâm thấp tha thấp thỏm, kể từ sau khi lên đường nàng đã
lâu rồi không thấy Từ Xán. Thị nữ an ủi nàng nói đây là chuyện bình thường,
trong quân lại khác Từ phủ, tất nhiên Từ Xán có rất nhiều chuyện cần phải giải
quyết. Một thời gian sẽ quen dần. Nhưng càng theo đại quân xuống phía nam, cảm
giác bất an này không giảm đi mà ngày càng nhiều hơn. Ngân Lâm nhìn thấy những
dãy núi trùng điệp dần dần xuất hiện từ xa xa. Tuy chỉ là một hình dạng lờ mờ ở
phía chân trời nhưng trong mắt nàng, nó như cơn gió lốc sắp ập tới. Nàng hơi cảm
thấy có gì đó chẳng lành.
Cảm giác bất an này cũng ngày càng mạnh mẽ hơn theo thời
gian chờ đợi. Đới Hy đi đã được hơn nửa canh giờ mà vẫn chưa thấy về, hơn nữa đội
ngũ cũng tiếp tục không có lấy một dấu hiệu là sẽ đi tiếp, ngược lại, có lệnh
toàn quân nghỉ ngơi tại chỗ.
Mãi cho đến lúc Ngân Lâm không ngồi yên được nữa, định tự
mình đi thì thị nữ bên người nàng reo lên vui vẻ: “Đới thị vệ đã về!”
Ngân Lâm chăm chú nhìn, quả nhiên Đới Hy đang đi xuyên qua
đám người, không lâu nữa sẽ đi đến trước xe.
Vẻ mặt hắn có chút khác lạ, Ngân Lâm không kịp nghĩ ngợi nhiều
liền hỏi: “Trong quân xảy ra chuyện gì? Có thích khách sao?” Hiện giờ nàng rất
lo cho sự an nguy của Từ Xán.
Đới Hy nói: “Công chúa lo lắng quá rồi ạ, không hề có thích
khách.”
“Vậy tại sao đại quân lại dừng lại?”
Đới Hy nói: “Tưởng giáo đầu đã về.” Nói xong liền im lặng.
Ngân Lâm ngạc nhiên. Khi nàng rời kinh thành, phụ hoàng đã
phái một đội thị vệ trong cung đi theo bảo vệ. Mấy ngày trước Từ Xán mượn một
vài người tinh nhuệ, nói là phải đi nghe ngóng về núi Nhạn Qua trước, một trong
số đó có Tưởng Hoành.
Nàng vội vàng hỏi: “Tưởng Hoành đã về?… Ý ngươi là chỉ có
một mình hắn trở về?”
Đới Hy gật đầu. Võ công của nhóm thị vệ phái đi không hề yếu,
nhưng chỉ có một mình Tưởng Hoành quay về. Bọn họ đã được lệnh là âm thầm thăm
dò, nếu là âm thầm thì sẽ không cố ý khơi mào sự chú ý của đối phương, nhất định
sẽ tránh quân đội của đối phương, vậy mà lại chỉ có mình Tưởng Hoành trở về,
hơn nữa vết thương trên người chồng chất, thật khiến bọn họ không thể không
đánh giá lại sức mạnh của núi Nhạn Qua.
Ngân Lâm hơi ngẩn ra, nàng nói: “Ta cứ tưởng sự đáng sợ của
Hắc Kỳ trại mà dân gian đồn đại, một đi không trở về này nọ chỉ là thêu dệt mà
thôi. Nói thế nào chăng nữa thì Hắc Kỳ trại cũng chỉ là một đám ô hợp trộm cướp
tạo thành, không ngờ lại lợi hại như thế.”
Đới Hy bỗng nhiên nói: “Thuộc hạ còn gặp Tưởng giáo đầu rồi,
tận tai nghe huynh ấy nói một vài lời kỳ lạ.”
“Kì lạ? Hắn nói gì?”
Đới Hy liếc mắt nhìn Ngân Lâm một cái, cúi đầu: “Huynh ấy
nói, hình như là Nhị phu nhân Từ phủ ở trên núi Nhạn Qua.”
Ngân Lâm ngẩn người, sau đó mới hiểu ra nhị phu nhân Từ phủ
mà Đới Hy nhắc tới là ai, nàng đập mạnh vào vách xe, quát to: “Nói vớ nói vẩn!”
Tiếng to vang khiến không ít binh sỹ xung quanh tò mò nhìn
sang. Ngân Lâm biết mình lỡ miệng nên cắn răng nhịn xuống sự xúc động, hỏi nhỏ:
“Hắn thấy rõ thật?”
“Đúng là thấy rõ, đối phương còn gọi tên của huynh ấy.”
“Giang Ngưng Phi… Hiện giờ nàng ta thế nào?”
“Tưởng giáo đầu không nói rõ.”
Sau khi Đới Hy rời đi, Ngân Lâm ở trong xe đứng ngồi không
yên. Nàng không ngờ Giang Ngưng Phi vẫn còn sống trên thế gian này. Lúc Giang
Ngưng Phi rời khỏi Từ phủ thì đúng vào thời tiết mùa đông giá lạnh, không thấy
tung tích trong kinh thành, rất nhiều người nói rằng nàng một mình một ngựa đi
ra khỏi cửa thành, nàng không thể ngờ được một nữ nhân không ai che chở lại có
thể sống sót giữa trời đông rét cắt da cắt thịt như thế.
Nếu hiện tại nàng ta ở Hắc Kỳ trại thì có lẽ là bị bắt lên
núi. Cuộc sống bây giờ nhất định là rất thảm, Ngân Lâm nghĩ đầy ác độc. Nàng từng
cảm thấy một chút ít áy náy và tội nghiệp Giang Ngưng Phi, nhưng sau khi nghe
được tin tức nàng ta vẫn còn sống, hơn nữa lại còn có khả năng sẽ xâm nhập vào
cuộc sống của nàng một lần nữa thì một chút ít áy náy và thương tâm kia cũng
tan biến ngay tức thì, trở thành sự hận thù đầy dộc ác.
Khó khăn lắm nàng mới bảo vệ được địa bàn của mình, vất vả lắm
mới đuổi được nàng ta ra ngoài. Vì sao đứa con gái đáng ghê tởm Giang Ngưng Phi
kia cứ đeo bám lấy nàng như oan hồn, âm hồn bất tán, không để cho nàng sống yên
ổn.
Trong khi Ngân Lâm vì lo lắng mà sinh ra oán hận thì tâm trạng
của Từ Xán lại phiền muộn tới mức hoảng loạn.
Hắn đi ra từ lều của Tưởng Hoành. Vì Tưởng Hoành bị thương
khá nặng lại bôn ba mấy ngày liền nên không thể không dừng quân cho hắn nghỉ
ngơi nửa ngày ở đây.
Vừa rồi sự miêu tả của Tưởng Hoành về tình hình trên núi rất
có ích đối với hắn, nhưng tin tức làm hắn ngẩn người chính là tin – Giang Ngưng
Phi ở trên núi, có vẻ sống khá tốt.
Hắn nhìn lơ đãng về dãy núi non trùng điệp ở xa xa. Hắn
không biết vì sao nàng lại lên núi được, là bị bắt? Nhưng Tưởng Hoành nói trông
không giống, vì nàng chủ động cầm lấy vũ khí bảo vệ những tên cướp trên núi.
Cuối cùng thì nàng làm sao vậy? Sao có thể ra tay giết người?
Từ Xán cảm thấy lòng đau như cắt, Giang Ngưng Phi biến thành như vậy từ khi
nào? Nàng từng rất tốt đẹp, đáng yêu như thế, ở trong lòng hắn cầu xin hắn che
chở. Hắn từng tưởng rằng hắn sẽ không để ý sự rời đi của Giang Ngưng Phi, cho
nàng đi trước khi nàng thay đổi tới mức hắn không chịu đựng nổi, ít nhất thì hắn
sẽ nhớ mãi vẻ lương thiện đáng yêu của nàng, chứ không phải là một người phụ nữ
vì đố kị mà trở nên độc ác.
Từ Xán cảm thấy chuyện này như một cơn ác mộng, vận mệnh ở
trước mặt hắn đang hung hăng phá tan tất cả những thứ từng đẹp đẽ. Vì sao hiện
tại lại trở nên thế này?