Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

Chương 57



Thủ lĩnh Ma Dung tộc rút ra vũ khí của mình, binh khí hàn lãnh sáng
quắc chói mắt dưới ánh mặt trời, hắn cười lớn: “Thấy thanh kiếm này
chưa, đây là Thiên Hồng kiếm hai trăm năm trước bị đánh nát, một lần nữa được tổ tiên chúng ta rèn lại, sắc bén còn hơn Trảm Nguyệt đao và Huyết Hồn kiếm. Có nó chúng ta bách chiến bách thắng.”

“Anh linh tổ tiên phù hộ chúng ta, lần này nhất định đánh hạ Tề quốc!” Thủ lĩnh ngoại tộc phụ hoạ theo.

Kỵ binh của ngoại tộc đi vào giữa khe núi bán mặt, chậm rãi cẩn thận đi trên đường núi chật hẹp. Khe sâu thẳm chỉ nghe vang lên tiếng móng ngựa chạm vào đá, vài con quạ đen oa oa bay
qua, đột nhiên thanh âm tiếng trống vang lên quanh quẩn tại sơn cốc,
dường như có tiếng sét đánh liên tục phía trên đỉnh đầu. Tiếng hét cao
vút, từng cơn mưa tiễn dày đặc giống như từ trên trời giáng xuống, kỵ
binh của các bộ tộc vô cùng luống cuống, thủ lĩnh của bọn họ cũng không
thể bình tĩnh.

“Truyền lệnh xuống dưới, giết sạch người ngoại tộc, ai để cho một
người chạy thì dùng tính mệnh mình đổi lại!” Trầm Thanh Dung rút bảo
kiếm ra, hắn muốn cho những người ngoại tộc đầy dã tâm này phải chết thê thảm, muốn đem hắc sắc chiến kỳ cắm trên sa mạc!

Tướng quân hạ tử lệnh, binh sĩ Tề quốc anh dũng chém giết, uy mãnh
không thể đỡ, quyết tâm diệt cỏ tận gốc! Kỵ binh ngoại tộc biết mình sắp bị tiêu diệt, sao cam tâm khoanh tay chịu chết, bọn họ liều mạng đánh
một trận. Từ ngọ chém giết đến chạng vạng. Phía Nam, phía Bắc của khe
sâu bán mặt đều là thi thể. Trầm Thanh Dung bị thương, cánh tay hắn chảy máu, chỉ băng bó đơn giản một chút, nhấc bảo kiếm tiếp tục chiến đấu.
Đoan Mộc Tuyết vung chiến phủ Quỷ Xa, chặt đầu một người ngoại tộc. Trầm Luyện không cam lòng, trường thương đâm chết một người phân cao thấp
cùng Đoan Mộc Tuyết.

“Ta giết được nhiều địch nhân nhất!” Đoan Mộc Tuyết khiêu khích, Trầm Luyện tức giận thiếu chút nữa đâm cho hắn một nhát.

“Ta chém giết địch nhân không thể ít hơn ngươi!” Trầm Luyện giơ
trường thương, lại một thi thể kỵ binh ngoại tộc ngã xuống mặt đất.

Tộc trưởng Ma Dung tộc cầm trong tay Thiên Hồng kiếm, thống lĩnh tộc
nhân của mình hướng ra phía ngoài mở đường máu, bảo đao của binh sĩ Tề
quốc đều bị hắn chặt đứt. Trầm Luyện thấy có một đại hồ tử ngoại tộc cầm trong tay bảo kiếm lợi hại, giết nửa ngày cuối cùng gặp gỡ một địch thủ mạnh. Trầm Luyện liền tiến lên phía trước đối đầu với thủ lĩnh Ma Dung
tộc.

“Tiểu tử thối, lão gia khỏa đó là của ta, ngươi đánh cái gì!” Đoan
Mộc Tuyết hét lớn một tiếng, lập tức thúc ngựa đuổi theo, hai người lẫn
vào trong kỵ binh của Ma Dung tộc. Chiến phủ của Đoan Mộc Tuyết vô cùng
sắc bén khiến kẻ khác táng đảm, Ma Dung thủ lĩnh tiếp cận Đoan Mộc
Tuyết, cầm lấy cung tiễn hướng Đoan Mộc Tuyết bắn. Trầm Luyện vừa thấy
hô to một tiếng! Phi thân đẩy Đoan Mộc Tuyết xuống ngựa.

Đoan Mộc Tuyết ôm lấy Trầm Luyện, giúp Trầm Luyện đứng lên, nhặt lên
trường thương. Đoan Mộc Tuyết cầm chặt chiến phủ hỏi: “Vì sao lại thay
ta đỡ tiễn.”

“Ngươi không thể chết ở chỗ này, ngươi chết mẫu thân sẽ vì ngươi mà
khóc, ta không muốn nhất là thấy nước mắt của mẫu thân!” Trầm Luyện nhịn xuống đau đớn giơ trường thương giết chết một người địch nhân.

Đoan Mộc Tuyết phát hiện chính mình chưa từng nhận thức Trầm Luyện,
hắn cúi đầu, thấy bên hông của Trầm Luyện là túi da mà Quý quý phi nhờ
hắn chuyển, trong lòng Đoan Mộc Tuyết xẹt qua một tia cảm động, không
thể để mẫu thân khóc, ta phải sống quay về! Đoan Mộc Tuyết bạo rống một
tiếng, giơ lên chiến phủ tiến lên trước, mỗi nơi đi qua là thi thể rơi
trên đất, người Ma Dung thấy hắn chân đều run rẩy.

Thủ lĩnh Ma Dung tộc giơ Thiên Hồng kiếm lên, chặt đứt trường thương
của Trầm Luyện, hắn đang muốn một kiếm giết Trầm Luyện, Đoan Mộc Tuyết
đỡ lại, Thiên Hồng kiếm đụng tới chiến phủ liền bị cản trở. Trầm Luyện
nhân cơ hội nhặt lên một chiến đao, Đoan Mộc Tuyết trở tay vung một búa, tộc trưởng của Ma Dung giơ kiếm chống đỡ.

“Thiên hồng kiếm là vô địch, tiểu tử còn hôi sữa như ngươi có thể
dùng binh khí gì mà chống lại được Thiên Hồng kiếm của ta.” Thủ lĩnh Ma
Dung tộc không thể tin được hắn lại bị một chiến phủ cũ nát ngăn trở,
rốt cuộc tiểu tử này là người phương nào.

“Chiến thần ban tặng cho tổ tiên ta chiến phủ Quỷ Xa!” Đoan Mộc Tuyết hét lớn một tiếng, đỏ con mắt, sắc mặt dữ tợn, giơ lên chiến phủ làm
một trận cuồng phách, tộc trưởng Ma Dung bộ tộc giữ vững Thiên Hồng
kiếm, chống đối một trận. Khí lực của Đoan Mộc Tuyết to lớn, khiến hắn
dần dần chống đỡ hết nổi, trời ạ, tiểu tử này lại có khí lực mạnh như
vậy! Quỷ Xa là thánh vật của Phong Lê thị tộc, nhưng Phong Lê thị tộc đã biến mất, sao lại nằm trong tay hắn, chẳng lẽ tiểu tử này là hậu duệ
của Phong Lê thị tộc!

Đương! Một tiếng nổ, Đoan Mộc Tuyết một búa phá nát Thiên Hồng kiếm,
thủ lĩnh Ma Dung tộc bị tước một nửa vai. Ma Dung thủ lĩnh té trên mặt
đất, còn một hơi thở, trước khi chết mở to hai mắt hỏi: “Ngươi rốt cuộc
là ai, chỉ có Phong Lê thị tộc mới được chiến thần chúc phúc ban cho
chiến phủ Quỷ Xa, ngươi là hậu duệ của bọn họ sao?”

“Ta là ngũ hoàng tử của Tề quốc, là Kính thân vương Đoan Mộc Tuyết,
mẫu thân của ta là Quý quý phi, nàng là hậu duệ của Phong Lê thị tộc.”
Đoan Mộc Tuyết nhếch miệng cười, khuôn mặt tuấn mỹ biến dạng, vẻ mặt thị huyết, thật là dọa người.

“Hài tử của Quý quý phi, hậu duệ của chiến thần. . .” Ma Dung thủ
lĩnh nhắm mắt lại ai thán, trời giúp Đại Tề, ta tranh làm gì a, quả báo!

Màn đêm buông xuống, binh sĩ Tề quốc đốt đuốc, tìm kiếm những kỵ binh ngoại tộc muốn chạy trốn, mệnh lệnh của Trầm Thanh Dung, phải triệt để
giết chết bọn họ! Trong sơn cốc ngập tràn thi thể, máu chảy ồ ồ.

“Phụ thân, chúng ta giết nhiều người như vậy, những tàn binh bại
tướng, buông tha bọn họ a.” Trên người Trầm Luyện vẫn còn vết thương do
tên bắn, quân y chưa kịp trị thương cho hắn. Trầm Luyện chỉ cảm thấy
những người này quá thương cảm, đại đa số đều quỳ xuống đất cầu xin, còn bị binh sĩ Tề quốc chém giết, có phải quá tàn nhẫn hay không.

“Trước khi ta đi hoàng thượng đã bí mật ra lệnh, diệt cỏ tận gốc, để
cho một địch nhân chạy là kháng chỉ bất tôn.” Trầm Thanh Dung trầm thanh nói. Hắn cũng không muốn tùy tiện sát nhân, huống chi là những người
này đã buông vũ khí, nhưng quân mệnh làm khó.

“Nếu chúng ta không tìm được những tàn binh còn trốn trong rừng rậm,
phóng hỏa thiêu núi! Chết cháy bọn họ! Mẫu thân ta nói qua, nhân từ với
súc sinh, súc sinh còn biết báo đáp ân tình, đối với người nhân từ, bọn
họ lập tức cắn ngược lại một cái.” Đoan Mộc Tuyết nói. Trầm Thanh Dung
cảm khái, vị Vương gia bình thường ngu ngốc, nhưng trong người hắn chảy
dòng máu của Đoan Mộc gia, hắn với phụ thân hắn giống như nhau, đối với
địch nhân lãnh khốc vô tình, thủ đoạn tàn nhẫn.

Đại hỏa vô tình thiêu đốt mọi sinh mệnh, nơi nơi tràn ngập trứ tiếng
hô tuyệt vọng thống khổ, hắc sắc quân đoàn được hỏa diễm chiếu rọi, ly
khai cái nơi tràn ngập tiếng gào thê lương này. Vết thương của Trầm
Luyện được xử lý, có chút sốt nhẹ, ngồi ở trên ngựa lung lay lúc lắc.
Đoan Mộc Tuyết nhìn thấy hắn cố gắng chống đỡ, còn muốn cùng ta phân cao thấp nữa sao. Phía trước là thảo nguyên Ma Xuyên, từ xa xa Đoan Mộc
Tuyết trông thấy Hạ Pháp cùng Kỳ Duyên dẫn đầu binh sĩ Bạc Nhân nghênh
tiếp các binh sĩ chiến thắng trở về.

Các binh sĩ chiến đấu hăng hái được người Bạc Nhân thịnh tình khoản
đãi, người Bạc Nhân luôn kính nể anh hùng nhất, những binh sĩ toàn thân
thị huyết này được bọn họ cuồng nhiệt ủng hộ. Lửa trại dấy bên ngoài
trướng bồng, nữ nhân mỹ lệ nhiệt tình rót rượu cho những vị anh hùng các nàng ngưỡng mộ, dâng thịt dê ngon nhất. Cái bụng Trầm Luyện đã sớm réo, thấy Đoan Mộc Tuyết chậm rãi h ăn thịt, Trầm Luyện nghĩ hắn ăn như vậy
thật không hào sảng. “Hoa đào Vương gia, ngươi ăn thịt dê như vậy thật
giống đàn bà, nam tử hán sẽ khối thịt lớn, uống rượu trong bình.” Trầm
Luyện nói xong cầm lấy một cái chân dê hung hăng cắn xé, Đoan Mộc Tuyết
nhìn Trầm Luyện lại nhìn chính mành, hình như là mình có văn nhã một
chút.

“Trầm Luyện, ngươi sẽ không đem việc ăn thịt ra so với ta chứ, chúng
ta tranh đua nhau không ít năm, cũng không có kết quả, ta không muốn so
nữa.” Đoan Mộc Tuyết bỗng nhiên nghĩ cùng Trầm Luyện phân cao thấp không có ý nghĩa, hành vi của bọn họ thật giống trẻ con, gần đây lúc nào cũng đối đầu.

“Không so thì thôi.” Trầm Luyện tức giận cầm lấy bình rượu, rầm rầm hét lớn, trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều.

“Ngươi uống ít một chút, ngươi còn vết thương trúng tên.” Đoan Mộc
Tuyết đoạt lấy bình rượu của Trầm Luyện, ngửa đầu tu một hơi, sau đó
cười to: “Thống khoái!”

“Vương gia, ta kính ngươi một chén rượu.” Hạ Pháp bắt đầu mời rượu,
nói thật ra hắn rất kính trọng Đoan Mộc Tuyết, cái Vương gia này cũng
không vô dụng như vẻ bề ngoài. Hắn rất muốn cùng Vương gia này làm bằng
hữu!

“Hảo.” Đoan Mộc Tuyết sảng khoái giơ chén rượu lên, Hạ Pháp cũng uống một chén rượu. “Hạ tướng quân, các ngươi trấn thủ Ma Xuyên, bản vương
nghĩ các ngươi nên đặt trạm kiểm soát tại khe núi bán mặt, coi như là
kiểm soát người ngoại tộc ra vào, cũng phòng thủ tốt, huống chi nơi này
là đường thương nhân kinh thương buộc phải qua, chưa biết chừng bên
trong sẽ có gian tế của kẻ địch quốc, ngươi xem được không?”

“Hảo, ngày mai ta và phụ thân phái người đi làm.” Hạ Pháp cảm giác
chủ ý này rất tốt, Đoan Mộc Tuyết võ công tốt, đầu óc cũng không đến nỗi ngu ngốc. Kỳ Duyên đã từng nói qua việc trạm kiểm soát với hắn, Đoan
Mộc Tuyết cũng cho rằng như thế, rất tốt.

“Một trận đánh thống khoái, vì thắng lợi cụng ly.” Đoan Mộc Tuyết
cười, đứng lên giơ chén rượu, mời mọi người nâng chén chúc mừng. Mọi
người vui cười, tất cả đều nâng chén uống rượu ngon. Ngươi một chén ta
một chén, một hồi Đoan Mộc Tuyết say, được Trầm Luyện dìu đi nghỉ ngơi.

Đoan Mộc Tuyết đang ngủ, Trầm Luyện cũng có chút mệt mỏi, nhưng vết
thương hơi đau nhức, không thể nào ngủ được. Ở bên ngoài lều, thanh âm
reo hò chiến thắng còn chưa kết thúc, vui mừng ca hát của bọn họ đều là
dùng sinh mệnh của người khác đổi lấy, Trầm Luyện không hề vui vẻ. Trầm
Luyện ngưng mắt nhìn khuôn mặt của Đoan Mộc Tuyết, hắn thật là đẹp. Trầm Luyện sờ sờ mặt mình, dung mạo không được coi là động nhân, sao có khả
năng khiến cho người khác quan tâm, dù sao con người đều chú trọng vẻ bề ngoài. Trầm Luyện giúp Đoan Mộc Tuyết đắp chăn, chính mình nằm ở bên
cạnh Đoan Mộc Tuyết, cũng kéo chăn qua tiến nhập mộng đẹp.

Đoan Mộc Tuyết đang mộng, hắn xuyên qua sương mù dày đặc, thấy một
tiểu hài tử, tiểu hài tử hắn quen biết, đó là Trầm Luyện. Từ nhỏ bọn họ
cùng nhau chơi đùa, khi đó là bằng hữu, hầu như quan hệ mật thiết, có
phúc cùng hưởng. Mọi chuyện rắc rối đều là hai người bọn hắn gây ra, khi về nhà Trầm Luyện hay bị phụ thân đánh.

Cây đại thủ trong Cẩm viện có một ổ Cát Tường điểu, Trầm Luyện thích
nhất cùng hắn xem Cát Tường điểu, hai hài tử nho nhỏ cùng ngồi một chỗ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trầm Luyện đô đô thịt, con mắt cười híp lại,
thanh âm non nớt nói rằng: “Tuyết ca ca, sau này lớn lên ta thú ngươi
làm vợ.”

“Không được, ta muốn thú ngươi làm vợ, vậy sau chúng ta cả đời tương
thân tương ái.” Đoan Mộc Tuyết nhớ tới chính mình là nam nhân, đương
nhiên muốn làm nam tử hán đại trượng phu, tất nhiên ta là trượng phu hắn là thê tử, “Ngươi làm lão bà của ta, sau này ta bảo hộ ngươi.”

“Thật vậy chăng, chúng ta ngoéo tay!” Trầm Luyện vươn ngón tay phì phì, muốn cùng Đoan Mộc Tuyết ngoéo tay.

“Nam tử hán nói đương nhiên chắc chắn, ngoéo tay!” Đoan Mộc Tuyết rất hào sảng cùng Trầm Luyện ngoéo tay, hai người vui cười chạy quanh cây
đại thụ, càng chạy càng xa. . .

Đoan Mộc Tuyết mở mắt, hắn mộng, mộng hắn cùng Trầm Luyện lúc còn bé, bọn họ ước định sẽ thành thân. Nhưng bây giờ bọn họ đâu cùng một chỗ a, Đoan Mộc Tuyết suy nghĩ nửa ngày, vì sao bọn họ từ hảo bằng hữu biến
thành oan gia đối đầu. Đoan Mộc Tuyết bỗng nhiên nhớ tới hình như là từ
khi hắn bắt đầu truy cầu nữ hài tử khác, Trầm Luyện trở nên không thân
thiết, chậm rãi trở thành đối đầu. Lần này hắn đã cứu ta, ta nên đối hắn khách khí một chút. Mẫu thân luôn luôn nhắc ta phải nhường nhịn hắn,
nhưng ta chưa từng nhường nhịn hắn, đánh nhau với hắn cũng không nương
tay, sau này ta nên nhường hắn một chút.

Trầm Luyện hơi giật mình, Đoan Mộc Tuyết cảm giác Trầm Luyện rất
nóng, tay sờ sờ cái trán của hắn, tiểu tử này nóng rần lên. Đoan Mộc
Tuyết gọi Kỳ Duyên tới xem vết thương choTrầm Luyện, phát sốt không phải là chuyện tốt.

Kỳ Duyên giúp Trầm Luyện thượng dược lên vết thương, sắp xếp thỏa
đáng, sau đó bỏ thuốc trị thương trong tay Đoan Mộc Tuyết, dặn Đoan Mộc
Tuyết chăm sóc tốt cho Trầm Luyện, “Các ngươi quan hệ tốt như vậy, có
ngươi chăm sóc hắn ta rất yên tâm.”

“A!” Đoan Mộc Tuyết ngơ ngác nhìn thuốc trị thương trong tay, chúng
ta có quan tốt, là sao! “Tiên sinh, có phải ngài hiểu lầm chúng ta
không, ai chẳng biết nói chúng ta là oan gia đối đầu, sao lại bảo chúng
ta có quan hệ tốt, sao ngươi lại nghĩ thế?”

Kỳ Duyên cười nói rằng: “Các ngươi tựa như một đôi oan gia hạnh phúc, quan hệ còn không tốt sao, ta đều nhìn ra.”

“. . .” Hiểu nhầm tai hại, Đoan Mộc Tuyết lười giải thích, tùy các
ngươi. Đoan Mộc Tuyết cầm lấy khăn lông ướt lau cái trán cho Trầm Luyện, Trầm Luyện khó chịu lầm bầm vài câu, lỗ tai Đoan Mộc Tuyết rất thích,
nghe ra Trầm Luyện nói rằng: “Đoan Mộc Tuyết là đại phiến tử, ta ghét
hắn nhất.”

“Lão tử chiếu cố ngươi, ngươi nhục mạ lão tử ta, ngươi tự mà. . . .”
Đoan Mộc Tuyết định rời đi, lại bị Trầm Luyện nắm góc áo, ngạch, ta nên
đi hay không đi a. Đoan Mộc Tuyết tiến hành đấu tranh tư tưởng một hồi,
quyết định lưu lại. Vừa rồi chính mình quyết định nhường nhịn Trầm
Luyện, ta nên rộng lượng một chút, Đoan Mộc Tuyết lại tiếp tục lau mặt
cho Trầm Luyện.

Ngày thứ hai, Hạ Pháp triệu tập chiến sĩ Bạc Nhân, bọn họ muốn nhân
cơ hội mở rộng lãnh thổ của mình. Bạc Nhân bộ tộc đều tụ tập ở Ma Xuyên, nhưng Ma Xuyên lại không dung được nhiều người như vậy, lần này chiến
tranh là một cơ hội. Bọn họ tiếp nhận hắc sắc chiến kỳ Trầm Thanh Dung
đưa cho, Bạc Nhân bọn họ muốn mở rộng lãnh thổ Tề quốc, trở thành chiến
sĩ của Tề quốc.

Trầm Thanh Dung chiến thắng trở về, được Đoan Mộc Thanh Lam nhiệt
liệt hoan nghênh cùng ngợi khen, ban thưởng vô số cho binh sĩ, anh hùng
chết trận sa trường cũng đều được phong thưởng. Lần này tiêu diệt mười
vạn quân địch, khiến người ngoại tộc không an phận tổn thất thê thảm,
lại một lần nữa khiến các quốc gia khác nể sợ kỵ binh tinh nhuệ của Tề
quốc, mặc dù Tề quốc không giàu có và đông đúc như quốc gia khác nhưng
quân đội của Tề quốc là dũng mãnh vô địch.

Bởi vì Đoan Mộc Dĩnh không được tham chiến, oán giận Đoan Mộc Thanh
Lam không để cho hắn cơ hội. Đoan Mộc Thanh Lam thoải mái nói: “Sau này
chúng ta tiêu diệt Vệ quốc, khi đó ngươi có thể ra chiến trường.”

“Lần này không được lừa nhi thần, lần trước ngươi nói mà không giữ lời.” Đoan Mộc Dĩnh lại một lần nữa oán giận.

“Đã biết, mà sau khi lão ngũ trở về, mấy ngày nay trẫm đều không gặp hắn.”

“Ngũ ca còn bận oanh oanh yến yến, mỗi ngày vui say với mỹ nhân, mẫu thân rất lo lắng cho hắn.”

Đoan Mộc Thanh Lam cười xấu xa: “Trẫm sai người nói cho Trầm Luyện,
hoa đào Vương gia đang uống rượu hái hoa, Trầm Luyện chắc chắn quấy rối, trẫm xem lão ngũ xử lý thế nào, đánh một trận là quên hết tất cả. Ha hả ha hả. . . .”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.