Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

Chương 51



“Dạ Dương tiên sinh, thật là có duyên.” Đoan Mộc Dĩnh cũng không quản bọn
thích khách, thấy sư phụ tới, trên mặt tươi cười như tỏa nắng, chạy đến
trước mặt Dạ Dương. Dạ Dương lập tức nhảy xuống, giống như trưởng bối
hiền lành, mỉm cười sờ sờ đầu Đoan Mộc Dĩnh, động tác của hài tử này rất giống Bình nhi, Dạ Dương có loại ảo giác, Bình nhi sống lại trên người
thiếu niên này.

“Ta muốn đến Tề quốc thi triển tài năng, đây là
kế hoạch lớn, không nghĩ ở chỗ này lại gặp ngươi, ngươi đang trên đường
về nước sao?” Dạ Dương hỏi.

“Ta cùng cha đang về nhà.” Đoan Mộc
Dĩnh nhớ tới mình chưa giới thiệu phụ thân cho Dạ Dương biết, lập tức
hướng Đoan Mộc Thanh Lam giới thiệu Dạ Dương, “Cha, vị này là Dạ Dương
tiên sinh Dĩnh nhi gặp được ở Lương quốc, chúng ta là bằng hữu cùng ăn
bánh bao.”

Dạ Dương! Đoan Mộc Thanh Lam quan sát tỉ mỉ Dạ Dương,
dung mạo người này không có tuấn mỹ như mình, lại được Dĩnh nhi luôn
nhắc tới, hắn có sức quyến rũ gì? Lúc này Đoan Mộc Thanh Lam đã bỏ qua
một vấn đề, kiếp trước Đoan Mộc Dĩnh là Trình Thu Bình, Trình Thu Bình
được Dạ Dương coi như thân sinh nhi tử nuôi nấng lớn lên, Trình Thu Bình sống lại trên người Đoan Mộc Dĩnh, thân tình kiếp trước không thể nói
quên là quên. Đoan Mộc Thanh Lam quên điểm này, hắn bắt đầu ghen, nhi tử của ta là lão bà của ta, sao Dạ Dương có thể chen vào, ta mới là cha
kiêm tình nhân của hắn, Dạ Dương vứt qua một bên. Nếu ngươi muốn ở Tề
quốc mưu cầu phát triển, ta đem ngươi làm tướng quân, cho ngươi đóng ở
biên cương tác chiến, mà ngươi chết trên chiến trường là hay nhất, ta sẽ trở thành người Dĩnh nhi yêu nhất. Đoan Mộc Thanh Lam hạ quyết tâm, lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, rất khiêm tốn ân cần hỏi thăm Dạ Dương.

Trong lòng Dạ Dương sáng tỏ, Đoan Mộc Dĩnh là Hiếu thân vương, cha của hắn
chính là vị quân vương trong truyền thuyết kia. Dạ Dương tỉ mỉ quan sát
vị quân vương này, khuôn mặt phi thường tuấn mỹ, thân hình cao lớn cường tráng, nhìn qua cũng chỉ hơn hai mươi, một đôi đôi mắt sắc bén hữu
thần. Vị quân vương này không giống như hắn tưởng tượng, hắn nghe nói Tề quốc quốc quân là một kẻ vũ phu, cao to uy mãnh, mặt râu quai nón, đồn
đãi với sự thực đúng là chênh lệch quá lớn.

Long Uyên cũng không
thể chấp nhận, Dạ Dương cùng Đoan Mộc Dĩnh thân cận, thật vất vả Dạ
Dương mới tiếp thu tình yêu của hắn, nửa đường lại nhảy ra một tuyệt sắc thiếu niên, lại được Dạ Dương yêu thích như vậy, không được, nỗ lực của ta không phải uổng công sao! Long Uyên lập tức đi qua, cười tủm tỉm
nói: “Tại hạ Long Uyên, là bằng hữu của Dạ Dương, Long Uyên bái kiến nhị vị quý nhân.”

“Long Uyên, các hạ là Long Uyên của gia tộc Long
thị, thất kính thất kính.” Đoan Mộc Thanh Lam vừa nghe tên Long Uyên,
hai mắt tỏa ánh sáng, Long Uyên đứng đầu Long thị, có thể được hắn trợ
giúp, Tề quốc sẽ như hổ thêm cánh. Coi như vì Long Uyên, ta còn khách
khí với Dạ Dương một chút.

“Vị tiên sinh này xưng hô thế nào?” Long Uyên nho nhã lễ độ hỏi.

“Tại hạ quên chưa nói tới, tại hạ họ Mộc, Mộc Thanh Lam là tên của tại hạ.” Đoan Mộc Thanh Lam ôn hòa nói.

“Mộc tiên sinh, hạnh ngộ hạnh ngộ.” Long Uyên cùng Đoan Mộc Thanh Lam khách
sáo nói, ở phía sau, tử y vệ đã giết hết thích khách, lúc này thi thể bị nhét vào một bên, tử y vệ xuất ra giấy trắng mang theo, lau đi vết máu
trên đao phong, sau đó lồng vào vỏ đao. Bọn họ trân ái bảo đao của mình, chiến đao giống như bằng hữu.

Dạ Dương cùng Đoan Mộc Dĩnh nói
chuyện với nhau, Long Uyên chú ý tới đại kỳ Tề quốc trên mã xa của Đoan
Mộc Thanh Lam, trên lá cờ màu đen có thêu hình Chu Tước màu đỏ, Long
Uyên chưa bao giờ thấy qua cờ của nước nào có màu sắc như thế. Mọi người tung tin vịt là cờ Tề quốc có màu đen bởi vì không quên sự nhắc nhở tổ
tiên Tề quốc, cụ thể là nhắc nhở ai nhắc nhở cái gì cũng không ai rõ
ràng lắm. Binh sĩ Tề quốc cũng vận khôi giáp màu đen, chất phác ngắn
gọn, không có một tia hoa mỹ . Bởi vì Tề quốc tiếc tiền trang trí giáp
sao? Long Uyên nghĩ Tề quốc còn chưa khổ đến mức độ này.

Đoan Mộc Thanh Lam cảm giác kỳ quái, vì sao Long Uyên lại nhìn cờ Tề quốc đến nửa ngày, hắn đang suy nghĩ cái gì?

“Mộc huynh, Uyên nghe nói cờ Tề quốc có màu này là để không quên sự nhắc nhở của tổ tiên, rốt cuộc tổ tiên của Tề quốc nhắc nhở cái gì mà mọi người
đều nói không giống nhau, Uyên muốn biết nguyên do trong đó.” Long Uyên
hỏi. “Mộc huynh có thể nói ta biết được không.”

“Hắc sắc chiến
kỳ, là tổ tiên chúng ta lưu lại , tổ tiên nói đây là cờ chiến thần ban
tặng, tổ tiên nói màu đen là màu sắc sau khi chiến hỏa kết thúc, trang
trọng cao quý, đây là màu sắc khi đã trải qua máu tanh cùng khói lửa,
vậy nên cờ Tề quốc mới có màu đen.” Đoan Mộc Thanh Lam không quên giáo
dục mình tiếp thu từ nhỏ, không nên quên gian khổ của tổ tiên, không nên quên người Tề quốc là tử tôn của chiến thần, chúng ta sinh ra tại nơi
lạnh khủng khiếp, chúng ta bách chiến bách thắng. Nhiệt huyết nam nhi,
không gì cản nổi.

“Nga, hôm nay Uyên mới lý giải được, thụ giáo.” Long Uyên gật đầu, nhiệt huyết nam nhi, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Binh sĩ Tề quốc dũng mãnh, bọn họ tin tưởng vững chắc bọn họ là
hài tử của chiến thần, bọn họ bách chiến bách thắng. Loại tín niệm này
chống đỡ bọn họ, binh sĩ Tề quốc ngoan lệ kiên cường, khiến kẻ khác mơ
ước mà khiếp sợ.

Đoan Mộc Dĩnh cùng Dạ Dương nói chuyện với nhàu, hai người tựa như bằng hữu nhiều năm không gặp, vô cùng thân thiết. Thế là hai người kia ghen tị, vị chua bốc lên. Long Uyên mất hứng nói với
Đoan Mộc Thanh Lam: “Dĩnh nhi nhà ngươi dính lấy Dạ Dương nhà ta, Uyên
rất mất hứng.”

“Dạ Dương nhà ngươi trêu chọc Dĩnh nhi nhà ta trước.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.

Hai người liếc nhau, song song nói: “Xem chừng người của ngươi.” Nói xong
hai người nhìn nhau cười, đi tới bên người Dạ Dương cùng Đoan Mộc Dĩnh,
kéo lão bà của mình qua, bốn người lên xe ngựa, tử y vệ cùng thị vệ của
Long Uyên hộ tống bọn họ, hướng Tề quốc xuất phát.

Trên đường bốn người buồn chán ngồi cùng một chỗ bắt chuyện, Đoan Mộc Thanh Lam phát
hiện Dạ Dương là một người văn võ song toàn, ngẫm lại cũng đúng, kiếp
trước Dĩnh nhi được hắn dạy dỗ mà, Dạ Dương cũng là nhân tài, nên được
sở dụng, chỉ cần hắn không dính lấy Dĩnh nhi thì tốt rồi. Đoàn người
Đoan Mộc Thanh Lam bị thích khách ngăn chặn không ít lần, những thích
khách này đều trở thành đối tượng để tử y vệ huấn luyện, lúc tử y vệ
nghỉ ngơi, xuất ra thạch khí để mài đao, mài một vài lần. Long Uyên hiếu kỳ hỏi: “Vì sao các ngươi hay mài đao như thế.”

Một tử y vệ nghiêm nghị nói, “Nếu đao không sắc bén, làm sao giết địch.”

“Đúng vậy, nếu không mài, đao phong rỉ sắt sao có thể giết địch.” Long Uyên
thấy tử y vệ nghiêm nghị mà kính phục, nguyên nhân chính là như vậy, Tề
quốc mới có thể mở ra một quốc gia ở phương Tây. Tuy rằng ở nơi đó lạnh
khủng khiếp, cũng sừng sững không ngã.

Dạ Dương từng đến Tề quốc ở một thời gian, hắn cũng lý giải một số phong tục của Tề quốc, thấy Long Uyên hiếu kỳ như vậy nhưng không thể trách. Long Uyên đến Tề quốc không nhiều lắm, thấy hành vi của tử y vệ cũng khó tránh khỏi tò mò. Dạ Dương kéo Long Uyên qua, đi tới một bên nhỏ giọng nói: “Phụ tử này kỳ thực là Tề quốc quốc chủ và Hiếu thân vương. Ngươi xem mã xa của bọn họ treo
cờ, đồ dùng đều là hoàng thất, thị vệ của bọn họ mang áo giáp tử sắc, áo giáp tử sắc chỉ có tử y vệ dưới quyền hoàng thượng mới mặc.”

“Đúng vậy, ta cũng thấy họ không giống như quý tộc bình thường, nguyên lai là hoàng thượng cùng thân vương.” Long Uyên nói, liếc mắt nhìn Đoan Mộc
Dĩnh cùng Đoan Mộc Thanh Lam, bọn họ không coi ai ra gì khanh khanh ta
ta, thực sự là vừa đố kỵ vừa ước ao. Không đúng, bọn họ không phải thân
sinh phụ tử sao! “Bọn họ là thân sinh phụ tử a, bọn họ. . . Bọn họ. . .”

“Ngươi muốn nói bọn họ là loạn luân a, kỳ thực lúc đầu ta cũng không thích
ứng, thế nhưng đây cũng là chuyện của nhà khác, hoàng đế này danh tiếng
không tốt, sát nhân như ma, cung biến giết bao nhiêu người, còn có Dương thị bộ tộc đã chết vài trăm người, cung đình của hắn không có tiên tri. Để an toàn chúng ta chính không cần lo việc nhà người khác.” Dạ Dương
nhẹ giọng nói.

“Giết người như ma, nhưng biểu hiện ra nhìn qua rất hòa khí, tướng mạo lại bất phàm.” Long Uyên cảm thán nói.

“Có ai viết chữ ta thích sát nhân trên mặt không, không đến lượt chúng ta
nói hắn. Ngươi xem bọn hắn phụ tử loạn luân, Tề quốc không ai dám quản
bọn họ, chính là sợ vị quân chủ này giận dữ, chỉ khó giữ được cái mạng
nhỏ, lại còn liên lụy người nhà.” Dạ Dương dặn Long Uyên.

Long
Uyên vừa nghĩ, nếu vị quốc chủ này bạo ngược như vậy, Dạ Dương không nên làm việc bên cạnh hắn, “Dạ Dương, ngươi không nên tới nơi của họ làm
quan, đối mặt với bạo quân, khó giữ được cái mạng nhỏ này.”

“Hắn
ban bố chiêu hiền lệnh, chắc là muốn quốc gia phú cường, có thể thấy
được hắn cũng là một vị minh quân, sao ta không thử xem.” Dạ Dương nói.

“Tùy ngươi, ta bồi ngươi, ngươi đi tới đâu ta sẽ cùng ngươi tới đó, nơi nào
Long gia cũng có thể làm sinh ý.” Long Uyên không quên lúc nào cũng dùng lời tâm tình biểu đạt ái mộ, Dạ Dương có chút mặt đỏ, Long Uyên nhìn
thấy người bốn phía không chú ý bọn họ, bọn họ lại đứng sau đại thụ, thế là hắn lớn mật kéo Dạ Dương tựa vào cây đại thụ, hôn lên, Dạ Dương mạc
danh kỳ diệu mở to hai mắt, Long Uyên nhà này cũng quá lớn mật. Hắn
không biết xấu hổ nhưng ta thì biết a! Dạ Dương chết sống muốn đẩy Long
Uyên ra, nhưng Dạ Dương quên một việc, một khi nam nhân đã làm việc thì
trời cũng đẩy không ra. Dạ Dương không đẩy được sắc lang này ra, trong
lòng có ta căm tức, nhấc chân muốn đá hắn, Long Uyên thừa cơ dùng chân
mình chế trụ, Dạ Dương đành thất bại. Long Uyên nhân cơ hội ma sát thân
thể Dạ Dương, một người đã lâu không thân cận sao chịu nổi khiêu khích,
Dạ Dương lập tức tước vũ khí đầu hàng, không hề phản kháng, hưởng nụ hôn của Long Uyên, trong lòng như sóng triều động, nhịn không được rên rỉ
ra tiếng. . .

Sai, hình như có người nhìn bọn họ, Dạ Dương mở mắt đẩy Long Uyên, quay đầu nhìn, Đoan Mộc Dĩnh đang ngồi trên tảng đá nhìn bọn họ từ bao giờ, hai tay nhỏ bé chống cằm, cái miệng nhỏ nhắn biến
thành hình tròn, nghiêng đầu nhìn bọn họ thân thiết. Đoan Mộc Thanh Lam
đứng ở phía sau Đoan Mộc Dĩnh, sờ sờ cằm, tấm tắc vỗ nhẹ vào mồm.

Dạ Dương đẩy Long Uyên, khuôn mặt đỏ như ráng chiều. Vẻ mặt Long Uyên
không hiểu, tay kia vẫn đặt sau lưng Dạ Dương, quay lại mới biết là bị
nhìn thấy.

“Tiên sinh cùng Long Uyên là một đôi a, ai, thực sự là tiện nghi cho Long Uyên.” Đoan Mộc Dĩnh nhỏ giọng lầm bầm, Dạ Dương
vừa nghe mặt càng đỏ, Long Uyên vừa nghe, đắc ý cực kỳ, nhân lúc Dạ
Dương xấu hổ, được một tấc lại muốn tiến một thước, hôn một cái.

“Long Uyên! Ngươi tên gia khỏa chết tiệt!” Dạ Dương tức khí vung một quyền,
Long Uyên chợt lóe thân né tránh. Long Uyên cười tủm tỉm trốn đông trốn
tây, cười cực giống hồ ly. Dạ Dương thở hổn hển, đuổi theo hắn.

“Ai, thực sự là già rồi mà vẫn như hài tử.” Đoan Mộc Dĩnh cảm thán.

——— —————— ————————-

Tề quốc tại phương Tây, phía Đông giáp Lương quốc và Vệ quốc, Tấn quốc tại phía nam, cùng Tề quốc cách một núi non hiểm trở, đặt ở nơi cao quanh
năm tuyết đọng. Tấn quốc cùng Tề quốc nhiều núi non, Lương quốc lại có
rừng đông biển rộng, bốn quốc gia đều đặt cửa khẩu trên núi cao.

“Hiện tại đến phạm vi của Tấn quốc, phía trước là quan khẩu, chúng ta cẩn
thận một chút.” Đoan Mộc Thanh Lam dặn nói. Tấn quốc cùng Vệ quốc thuận
hòa ở chung, trong khi Tề quốc vì núi non cách trở nên ít giao hảo, bởi
vậy sứ thần Tề quốc đi qua quan khẩu Tấn quốc cũng gặp chút vấn đề.

Đoan Mộc Thanh Lam nghĩ giản đơn, không xuống xem quan khẩu này là ai, và
thế là xuất hiện khó khăn. Lần này người canh giữ quan khẩu không giống
người thường, rất ít người đi qua chỗ này lại gặp người có thân phận cao quý, tỷ như Vương gia của Tấn quốc, bị biếm đến nơi đây làm quan khẩu.
Cái Vương gia này không giống người thường, rất nổi danh tại Tấn quốc.
Dung mạo tuấn mỹ, thân hình cũng không thấp bé, võ công cực kỳ cao, tài
học cũng tuyệt vời, trên các phương diện đều là tuổi trẻ tài tuấn. Hắn
kế thừa sự mỹ lệ của mẫu thân, hắn cũng kế thừa luôn đặc điểm của nữ
nhân là thích son và thuê thùa.

Một binh sĩ vội vàng tiến tới một phòng ở , đứng ở ngoài cửa cung kính nói: “Khởi bẩm Vương gia, sứ thần
Tề quốc muốn đi qua quan khẩu về nước.”

Chợt nghe trong phòng
truyền ra một thanh âm, vô cùng ôn nhu , “Tề quốc sứ thần, lần trước bọn họ đi qua quan khẩu đến Lương quốc ăn mừng hôn lễ, khi đó bản vương
nhìn thấy một tuấn mỹ nam tử trong mã xa, vậy tuấn mỹ nam tử đó đang trở về?”

“Vâng vâng vâng. . Đúng.” Binh sĩ sát sát mồ hôi, vị Vương
gia này thích mỹ nam tử, những binh sĩ trong quân doanh phàm là lớn lên
xuất sắc đều bị hắn đùa giỡn, vị Tề quốc sứ thần này thực không may.

“Sao không nói sớm một chút! Son của bản vương đâu, bản vương muốn trang
điểm nghênh tiếp bọn họ.” Chợt nghe gian nhà truyền ra một chút động
tĩnh, sau đó một người mặt trang điểm son phấn, môi to son, một thân
khôi giáp kim sắc, áo choàng đỏ thẫm của tướng quân trong phòng đi ra.
Thướt tha, kiều mị nói: “Ta đã sớm chờ bọn họ ni.”

Binh sĩ sớm đã miễn dịch. Bọn họ thấy nhưng không thể tránh, người ngoại quốc chắc
thích ứng không được! Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan Mộc Thanh Lam đã từng thấy qua vị son phấn Vương gia này một lần, trong lòng sớm có chuẩn bị,
nhưng có người chưa thấy qua, tỷ như Dạ Dương hòa Long Uyên. . .

Son phấn Vương gia lắc lắc vòng eo, một thân khôi giáp, nhìn thế nào cũng
không ra dáng diệu thướt tha, hắn đi tới trước mặt Đoan Mộc Thanh Lam,
bỏ qua Đoan Mộc Dĩnh, trực tiếp cười câu nhân: “Nhân gia ta chỉ biết
ngươi còn trở về, cố ý ở chỗ này chờ ngươi.”

“Cảm tạ. . . Tại hạ thụ sủng nhược kinh. . .” Đoan Mộc Thanh Lam nổi da gà, cắn môi, ngươi lui ra xa ta một chút!

“Ai nha, nhân gia ta thấy cái gì a!” Sắc mặt của Son phấn Vương gia kinh
hách, nhìn thấy Dạ Dương cùng Long Uyên ngốc lăng lăng hồn phi cửu
thiên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.