Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

Chương 2



Bạc Nhân là một bộ tộc phiêu bạt, trước kia bọn họ là con dân của Lương
Quốc, thật lâu trước đây có một tiên tri của Lương quốc nói: “Bạc Nhân
sẽ hủy quốc gia.” Bởi vì … một câu nói này , hoàng đế Lương quốc đã hạ
lệnh tiêu diệt toàn tộc Bạc Nhân. Lúc đó vụ tàn sát diễn ra thế nào,
những người hiện tại của Bạc Nhân bộ tộc chưa từng thấy qua, nhưng bọn
họ biết, hầu như những người như bọn họ đều bị giết chết. Những người
sống sót chạy khỏi Lương quốc, phiêu bạt khắp nơi, sinh hoạt cực khổ đã rèn luyện cho họ ý chí cứng như sắt thép. Dũng sĩ Bạc Nhân dũng mãnh vô địch, thích khách cùng chiến sĩ của bọn họ phi thường nổi danh. Bọn họ
dựa vào nghề sát thủ mưu sinh, bọn họ là những chiến sĩ lợi hại nhất,
nhưng bọn họ cũng là những kẻ phiêu bạt không nhà.

Kỳ Duyên thân
là tế ti của Bạc Nhân tộc, song song cũng là một tiên tri, hắn là một
người thần kỳ, không có gì hắn không biết, không có gì hắn không làm
được. Không ai biết hắn từ nơi nào đến, chỉ biết năm ấy xuất hiện ôn
dịch, con người như thiên sứ này từ phương xa đi tới, hắn cưỡi ngựa
trắng, mái tóc vàng phiêu động trong gió, con mắt lam sắc giống như bầu
trời, tinh thuần như vậy. Hắn cứu sống người Bạc Nhân, được những …
người Bạc Nhân xem là thiên thần. Hắn dạy hài tử của Bạc Nhân đọc sách
biết chữ, đồng thời thu dưỡng một cô nhi, hiện tại cô nhi này là thủ
lĩnh của Bạc Nhân tộc.

“Sao hôm nay lại vui vẻ thế, tế ti đại nhân.” Một nữ hài tử cầm bó hoa dại chạy tới, đưa cho tiên tri Kỳ Duyên.

Kỳ Duyên nhận lấy hoa dại, tay sờ sờ đầu nữ hài tử, ôn nhu nói: “Bệnh của ngươi đã đỡ chưa, có uống thuốc đúng hạn không?”

Nữ hài tử gật đầu, hướng tiên tri Kỳ Duyên cúi đầu cung kính: “Cảm tạ tế
ti đại nhân đã cứu ta, ta hái hoa đẹp nhất cảm tạ ngài.”

“Ngươi,
hài tử này, thật là có tâm, lễ vật của ngươi ta nhận.” Tiên tri Kỳ Duyên ngửi mùi hoa dại thơm ngát, ánh mắt sâu thẳm, nhìn xuyên qua lớp sương
mù dày đặc trước mắt, hắn thấy từng mảnh từng mảnh thôn trang, đồng
ruộng hoa màu tươi tốt, bọn nhỏ chơi đùa hai bên bờ ruộng, thảo nguyên
mênh mông, từng đàn trâu nhàn nhã gặm cỏ, trên mặt mỗi người đều tươi
cười dạt dào hạnh phúc…

“Tế ti đại nhân, ngài có chuyện gì, vì sao ngài đờ ra như thế?” Nữ hài tử hiếu kỳ hỏi.

“Chim cát tường đã đến với người Bạc Nhân chúng ta, nó sẽ mang đến cho chúng
ta một cuộc sống hạnh phúc, chúng ta sẽ không bao giờ … phải phiêu bạt,
không chốn dung thân nữa.” Tiên tri Kỳ Duyên nói.

Nữ hài tử đối
với lời Kỳ Duyên không hề nghi ngờ, vui mừng nhảy nhót, vừa cười vừa
nói, “Tế ti đại nhân nói chim cát tường đến với người Bạc Nhân chúng ta, nó sẽ mang đến cho ta một ngôi nhà thật đẹp.” Nữ hài tử vui mừng chạy
đi, muốn đem tin tức này nói cho mỗi một người Bạc Nhân biết. Tiên tri
Kỳ Duyên lắc đầu, thực sự là một hài tử đáng yêu.

Thủ lĩnh của
Bạc Nhân tộc – Hạ Pháp cùng các chiến sĩ từ phương xa trở về, bọn họ
mang về nhu yếu phẩm phục vụ sinh hoạt, mỗi lần thủ lĩnh ra ngoài trở
về, đều là ngày lễ của Bạc Nhân tộc, bọn nhỏ thích nghe thủ lĩnh cùng
các chiến sĩ kể chuyện, những chiến sĩ trở lại, cùng thê tử hài tử đoàn
tụ, bọn họ mang về nhiều lễ vật cho người nhà, bọn nhỏ yêu nhất những
…lễ vật này.

“Thủ lĩnh đã trở về.” Một thiếu niên rất có lễ phép
hành lễ với Hạ Pháp, “Ngày hôm nay tế ti đại nhân tiên đoán rằng, có một người giáng thế sẽ mang đến cho chúng ta một cuộc sống ổn định hạnh
phúc, ngài muốn người nhanh đi tìm người đó.”

Hạ Pháp sửa sang
một chút mái tóc quăn rám nắng, da thịt màu mật ong dưới ánh mặt trời
lấp lánh vàng, đôi mắt hồng sắc giống như tất cả những người Bạc Nhân,
mở miệng cười. “Ta đã biết, ta lập tức đi gặp phụ thân.” Hạ Pháp cất
đao, hướng lều của tế ti đại nhân đi đến. Người nào có thể cho chúng ta
một nơi ở, giúp chúng ta an cư lạc nghiệp. Hắn phải là hoàng đế hoặc
hoàng tử, bằng không làm sao có thể có quyền lực như vậy. Hạ Pháp đoán
không ra lời nói của Kỳ Duyên, Hạ Pháp muốn biết, rốt cuộc người nào có
thể đưa đến hạnh phúc cho người Bạc Nhân. Mùi huân hương từ xa xa bay
tới, phụ thân rất thích loại huân hương này, lần sau ta sẽ mang về cho
hắn.

Trên lò lửa trong trướng, hơi nước mờ mịt, hương trà nhàn
nhạt xen lẫn với huân hương, khiến tâm người an bình. Hạ Pháp đứng ở
ngoài trướng, lẳng lặng nhìn dưỡng phụ của mình, đã trải qua nhiều năm
tháng, hắn vẫn trẻ như vậy, năm tháng không mang đi thanh xuân của hắn,
trái lại càng tăng thêm sức quyến rũ. Vô luận thời gian bao lâu, Kỳ
Duyên đều là một người tràn ngập hấp dẫn, khiến người khác không kìm
lòng được muốn tới gần hắn.

Hạ Pháp nhẹ nhàng tiêu sái đến bên
người Kỳ Duyên, Kỳ Duyên đang nhắm mắt trầm tư, nghe tiếng bước chân,
hắn biết Hạ Pháp đến. Hắn cảm thấy Hạ Pháp đi tới bên người, Kỳ Duyên mở mắt, tràn đầy từ ái mỉm cười nghênh tiếp con nuôi của mình, “Ngươi đã
trở về, lần này thuận lợi không?”

“Sự tình rất thuận lợi, ta thu
được thù lao, lần này mang về rất nhiều thứ, không biết mọi người trong
tộc đang ở nơi nào phân chia ni.” Hạ Pháp ngồi ở bên cạnh Kỳ Duyên, săm
soi vuốt ve gương mặt Kỳ Duyên một chút, “Phụ thân, sau khi ta đi, tất
cả đều bình thường a.”

“Gần đây trong tộc không phát sinh sự tình gì, tất cả rất yên ổn.” Kỳ Duyên đưa cho Hạ Pháp một ly trà, Hạ Pháp
tiếp nhận ly trà, uống một hơi cạn sạch.

“Phụ thân, mỗi lần ngươi đều dùng cái chén nhỏ thế này uống trà, không thoải mái cũng không đỡ
khát, ta mang cho ngươi một bộ đồ sứ tốt nhất, sau này dùng cái bát lớn
mà uống trà.” Hạ Pháp cầm lấy bình siêu, tu ừng ực, Kỳ Duyên nhìn thấy
thế bất đắc dĩ nhíu mày.

“Có ai uống trà như ngươi, ngươi tu ừng
ực như thế, thật giống trâu ni. Ngưu tước mẫu đơn, lãng phí thứ tốt của
ta, ” Kỳ Duyên đoạt lấy siêu từ tay Hạ Pháp, lại bắt đầu pha trà.

“Phụ thân, trâu không ăn mẫu đơn, cây mẫu đơn quá ít ăn không đủ no, ăn cỏ
lợi ích hơn.” Hạ Pháp cố ý chọc giận Kỳ Duyên, việc trêu chọc phụ thân
là việc hắn thích nhất.

“Ngươi nha, nghiêm chỉnh đi. Phụ thân
thấy được người sẽ mang đến may mắn cho Bạc Nhân tộc đã giáng trần tại
hoàng cung của Tề quốc, theo ta đoán, hẳn là một vị hoàng tử, phụ thân
muốn ngươi đi tìm hắn.” Kỳ Duyên nói.

Hạ Pháp lười biếng ghé vào
thảm thượng, trở mình rồi lại trở mình. Có điểm làm nũng nói: “Ta vừa
mới về, ngươi lại bắt ta đi ra ngoài tìm người, ta nghỉ ngơi hai ngày có được không?”

“Ta không có nói ngươi phải đi bây giờ, ngươi có
thể nghỉ ngơi một thời gian. Ta có một lão bằng hữu ở Tề quốc, hắn sẽ
giúp ngươi, ngươi cầm theo thư ta tự tay viết, hắn sẽ cho ngươi cơ hội
tiếp cận hoàng tử. Người ngươi phải tìm, trên người hắn có chứa phượng
hoàng đồ đằng. Bang trợ hắn hoàn thành việc hắn muốn làm, hắn sẽ cho Bạc Nhân chúng ta một nơi ở ổn đinh, một cuộc sống hạnh phúc.” Kỳ Duyên
buông ấm trà xuống, nhìn Hạ Pháp đang giả chết, lay lay hắn, Hạ Pháp vẫn không nhúc nhích.”Ngươi nghe được không.”

“Nghe được.” Hạ Pháp
cọ cọ người Kỳ Duyên, ghé vào trong lòng của Kỳ Duyên, lười biếng ôm lấy thắt lưng hắn, lại cọ cọ, tìm một vị trí tốt, ngửi mùi hương đặc biệt
trên người Kỳ Duyên, chậm rãi tiến nhập mộng đẹp.

Kỳ Duyên bị Hạ
Pháp ôm như vậy, không thể nhúc nhích, Kỳ Duyên có chút buồn cười vuốt
tóc Hạ Pháp, cảm khái. Hắn đã thành một tộc trưởng, khi còn bé chỉ là
một đứa trẻ nước mũi thò lò, là một đứa trẻ mình thường cõng trên lưng,
thời gian trôi qua thực nhanh, không thấy mình già, chỉ thấy hài tử lớn
lên. Thấy trên mặt người khác đều là nếp nhăn, cũng không phát hiện trên mặt mình có nếp nhăn. Đến bao giờ ta mới kết thúc phiêu bạt ni, khi Bạc Nhân định cư, ta sẽ đi nơi nào?

“Phụ thân, ngươi không nên nghĩ đến việc rời xa chúng ta, ta không cho ngươi đi.” Hạ Pháp rầu rĩ nói.

Bị người khác phát hiện ý nghĩ của mình, thật là. Kỳ Duyên buồn cười, biểu tình của ta rõ ràng như vậy sao?

“Mỗi lần ngươi nghĩ sẽ rời xa nơi đây, ta đều cảm giác được cạnh ngươi có
một loại đau thương cùng nỗi buồn ly biệt, phụ thân, ngươi không nên
nghĩ đến việc rời xa ta, ta sẽ không cho ngươi đi.” Hạ Pháp cọ cọ, kéo
một cái chăn lại gần, tiếp theo ôm Kỳ Duyên ngủ.

Ai, hài tử này thật là, Kỳ Duyên đắp lại chăn cho Hạ Pháp, thở dài, sao vừa thấy hài tử này lại thở dài ni.

——— —————— ————-

Trong hoàng cung Tề quốc, Phượng Nghi cung nơi Hoàng hậu ở, tối hôm nay không khí thật nhộn nhịp. Thái giám Lý Phúc đi vào Phượng Nghi cung, hướng Cơ hoàng hậu hành lễ.

“Khởi bẩm nương nương, hoàng thượng nói hôm sẽ ở chỗ nương nương nghỉ ngơi.”

“Được.” Cơ hoàng hậu vừa nghe, tươi cười rạng rỡ, liền ban phần thưởng cho Lý Phúc.

Tiếp nhận phần thưởng, Lý Phúc cười tươi như hoa cúc nở, thuận tiện nói
thêm: “Nương nương, vừa rồi Quý phi nương nương muốn hoàng thượng đến
chỗ nàng, hoàng thượng có chút tức giận, hoàng thượng nói, lục hoàng tử
bị thương như thế, cũng không đến thăm, có phải ước gì hoàng tử chết ni! Hoàng thượng thấy lục hoàng tử thích cái hộp người và thái tử tặng,
hoàng thượng liền vui vẻ, nói hôm nay muốn tới nơi này.”

“Ta đã
biết, ngươi xuống phía dưới đi.” Cơ hoàng hậu vừa nghe Lý Phúc nói, liền biết lục hoàng tử được hoàng thượng sủng ái, đối tốt với lục hoàng tử
sẽ nhận được ân sủng của hoàng đế. Cơ hoàng hậu biết Quý thục phi đứng
về bên mình, việc kia chắc là lục hoàng tử cố ý làm a, muốn hoàng đế đến đây với ta, rất thông minh, rất có nhãn lực.

“Còn làm cái gì
vậy, còn không mau chuẩn bị nghênh tiếp hoàng thượng.” Cơ hoàng hậu ra
lệnh một tiếng, trong cung nhộn nhịp hẳn lên, Cơ hoàng hậu cũng đi tắm
rửa, thay trang phục mới nhất, sửa soạn thật đẹp nghênh tiếp Đoan Mộc
Thanh Lam.

Trong Vân Thúy cung là một cảnh tượng khác hẳn, Dương
quý phi nghe nói Đoan Mộc Thanh Lam không tới, tức giận xốc bàn, giẫm
nát cái gương. Hừ! Tại sao lại đến chỗ Hoàng hậu chứ, từ trước tới nay,
hoàng thượng chỉ sủng ái một mình ta, Cơ hoàng hậu cùng Quý thục phi, ai chẳng biết mối quan hệ tốt đẹp giữa hai người các ngươi. Quý thục phi
tính toán quá giỏi, dù dung mạo không phải quốc sắc thiên hương, lúc
hoàng hậu sinh trọng bệnh, tự mình chăm sóc hoàng hậu, nên được hoàng
hậu nâng đỡ, nếu không chỉ bằng ngươi mà được hoàng thượng ưu ái sao.
Được rồi, là hoàng nhi của ngươi có công cứu giá, mẫu tử các ngươi thật
có tâm kế a. Đối đấu với ta, mơ đi!

Sao nhi tử của ta lại không
có nhãn lực chứ, thích khách đâm hoàng thượng bị thương, sao ngươi lại
không bảo hộ hoàng thượng! Đầu heo! Dương quý phi ở trong lòng mắng nửa
ngày, nghĩ rồi lại nghĩ, hoàng thượng sủng ái nhi tử của ngươi chỉ có
thể được một thời gian, các ngươi không có thực lực, phía sau nhi tử của ta bồi dưỡng không ít thế lực, cùng ta đấu, các ngươi còn kém xa.

——— —————— ——————-

Quý thục phi cùng Cơ hoàng hậu đang cười vui vẻ, vừa đi vừa trò chuyện. Cơ
hoàng hậu được hoàng thượng ân sủng, may mắn lần thứ hai hoài thai long
tử, Quý thục phi trêu ghẹo: “Tỷ tỷ nhất định sẽ sinh một công chúa xinh
đẹp.”

“Hoàng thượng nói, nếu như sinh hạ một vị công chúa, sẽ ban cho tỷ tỷ rất nhiều trân bảo, đây đều là nhờ phúc của Dĩnh nhi.” Cơ
hoàng hậu nói, “Ân tình này, tỷ tỷ nhớ kỹ.”

“Không nên nói như
thế, tỷ muội chúng đâu cần so đo.” Quý thục phi vừa ước ao vừa đố kỵ,
Đoan Mộc Thanh Lam không thích mình, đây là sự thực, mình cũng không có
thế lực cùng người khác tranh cao thấp, không tranh đoạt là sự bảo hộ
tốt nhất đối với mình.

“Mà Dĩnh nhi, sao lâu vậy không thấy hắn, hắn đi đâu sao?” Cơ hoàng hậu hỏi.

“Sáng sớm bị hoàng thượng lôi đi, nói là đi tập võ.” Quý thục phi cười nói,
dù sao nhi tử của mình rất được sủng ái, cũng có lợi, nhưng quá mức được sủng ái cũng không tốt, mẫu tử bọn họ sẽ bị những người khác đố kỵ, lại càng phải cẩn thận hơn.

——— —————— ————-

Trình Thu Bình
cùng là Đoan Mộc Dĩnh chậm rãi thích ứng sinh hoạt nơi hoàng cung Tề
quốc, ngày hôm nay Đoan Mộc Dĩnh đã hồi phục, phải đến thái học viện.
Trời còn chưa sáng sớm hắn đã bị kéo đi, mơ mơ màng màng mặc y phục, hầu như mắt nhắm mắt mở đi về phía trước, tiểu thái giám Thập Lục cầm sách
cho hắn, dẫn lục hoàng tử còn chưa tỉnh ngủ đến đó.

Trong lớp,
thái tử đã sớm an vị, thấy Đoan Mộc Dĩnh còn mơ mơ màng màng không chịu
thanh tỉnh, ngồi ở chỗ kia ngủ gật. Thái tử Đoan Mộc Phi buồn cười nhìn
tiểu đệ đệ này, vẫn ngủ gà ngủ gật sao.

“Lục đệ, tỉnh tỉnh, nơi
này có điểm tâm, có muốn ăn hay không.” Đoan Mộc Phi đi tới trước mặt
Đoan Mộc Dĩnh, phi thường thể hiện thân tình của một đại ca, lấy ra một
khối điểm tâm trong người, đặt ở trước mặt Đoan Mộc Dĩnh.

Trong
hoàng cung, sinh hoạt nơi chốn đều phải cẩn thận, điểm này Đoan Mộc Dĩnh thập phần rõ ràng. Trình Thu Bình chưa từng được đại ca của mình thương yêu, khi sống lại là Đoan Mộc Dĩnh liền cảm động, thấy khối điểm tâm,
hắn nhớ tới sư phụ, người đã cưu mang mình, con người kì dị luôn lưu lạc khắp nơi. Người đó mang đến cho mình hạnh phúc, giống như cha thương
yêu chăm sóc mình, hắn không quên được món điểm tâm khiến cho bọn hắn
nhận thức lẫn nhau.

“Cảm tạ thái tử ca ca.” Đoan Mộc Dĩnh có chút cảm động cầm lấy điểm tâm, bỏ vào trong miệng, ăn ngon. “Điểm tâm ăn
ngon thật, ca ca cùng ăn a.” Đoan Mộc Dĩnh cầm lấy một khối điểm tâm,
giơ lên bên miệng Đoan Mộc Phi, Đoan Mộc Phi hé miệng, ăn ngon lành.

Đoan Mộc Phi nhìn Đoan Mộc Dĩnh ăn ngon lành như thế, dáng hắn ăn rất giống
mẫu thân của của hắn. Đoan Mộc Phi liền nhớ tới Quý thục phi, nếu như
không có Quý thục phi, Cơ hoàng hậu cũng là mẫu thân của mình đã sớm đã
chết. Năm ấy mình mới mấy tuổi, Cơ hoàng hậu sinh quái bệnh, trên người
bốc mùi tanh tưởi lưu nùng, không ai nguyện ý chăm sóc Cơ hoàng hậu, ngự y nói đây là bệnh truyền nhiễm, nên không ai có cam đảm chạm vào Cơ
hoàng hậu. Chỉ có Quý chiêu nghi tự mình chăm sóc Cơ hoàng hậu, không sợ truyền nhiễm, mà ông trời cũng phù hộ, Cơ hoàng hậu nhờ nàng chăm sóc
cũng chậm rãi tốt lên. Đoan Mộc Phi tối kính phục nữ nhân này, thiện
lương ôn nhu nhân từ, từ ngày đó, Đoan Mộc Phi đã thề chỉ chọn nữ nhân
có phẩm chất như Quý thục phi.

“Lục đệ, phải nhớ kỹ không nên ăn
ngon lành thứ của người khác cho như thế, biết không?” Đoan Mộc Phi cầm
lấy khăn tay lau đi điểm tâm vương bên miệng Đoan Mộc Dĩnh.

“Cảm tạ ca ca quan tâm.” Lần này Đoan Mộc Dĩnh chân thành cảm tạ thái tử, cong khóe miệng, cười xán lạn như hoa xuân.

Lúc này lão ngũ Đoan Mộc Tuyết nhắm con mắt đi đến, mũi phi thường thính,
mò đến trước mặt Đoan Mộc Dĩnh, bắt chuyện: “Lục đệ ngoan, điểm tâm ăn
ngon a, Ngũ ca ăn được không. Ngươi có đồng ý hay không, ta cũng ăn.”

Nói xong rất không khách khí cúi mặt xuống, tuy nhắm mắt nhưng phi thường
chuẩn xác ăn điểm tâm ngon lành , vẫn nhắm mắt, xoay người đi vào chỗ
ngồi , ghé vào trên mặt bàn ngủ.

“. . . .” Ấn tượng của Đoan Mộc Dĩnh đối với Ngũ ca này là một người “ăn được, ngủ được”.

Đoan Mộc Dĩnh nhớ tới lần đầu tiên thấy hắn, Đoan Mộc Dĩnh còn bị thương
chưa khỏi, Đoan Mộc Tuyết thuở nhỏ mất mẹ, Quý thục phi nuôi nấng hắn
lớn lên, cảm tình của hắn cùng Đoan Mộc Dĩnh rất tốt. Thế nhưng Đoan Mộc Dĩnh bây giờ không phải là Đoan Mộc Dĩnh ngày xưa, mà là Trình Thu Bình chiếm thân thể Đoan Mộc Dĩnh, Trình Thu Bình chưa thấy qua Đoan Mộc
Tuyết, khi vừa thấy mặt thì Đoan Mộc Dĩnh sống lại đã bị Đam Mộc Tuyết
làm cho hoảng sợ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.