Yêu cầu giả nữ này lạ thì hơi lạ lùng thật, nhưng vẫn phải đi thử vai.
Yêu cầu về giả nữ do đạo diễn Phù gửi đến quá chung chung, Tuân Lan không biết nên mặc trang phục nữ nào khi đi, là muốn style dễ thương, style gợi cảm hay trung tính?
Tuân Lan dù gì cũng là khung xương của đàn ông, chiều cao 1m8 lù lù ra đó, vì không để cậu mặc đồ nữ trông kì cục, cuối cùng Lôi Tuấn đã tìm người may cho cậu một chiếc váy trắng vừa người dài đến mắt cá chân, cộng với một đôi giày cao gót cao 3cm.
Khi trọng lượng toàn thân đều tập trung trên đôi giày cao gót trên chân, Tuân Lan chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong lòng: Vl, đây là mưu sát!
Vì thế, Tuân Lan đành phải tập đi giày cao gót ở nhà trong hầu hết thời gian trong ngày vào hôm trước ngày thử vai, miễn cho lúc đó mình đi bộ trên đất bằng thôi cũng ngã sấp mặt xuống đường cho được.
Ngoại hình của Tuân Lan vốn đã hơi thiên về nữ tính hóa một chút, mặc lên mình chiếc váy dài, đội vào mái tóc xoăn gợn sóng, chuyên gia trang điểm đã makeup cho cậu một lớp trang điểm quyến rũ mà không tục, và một đại mỹ nữ dáng người cao gầy đã ra lò.
Mấy ngày trước Tuân Lan thử quần áo và trang điểm, Lôi Tuấn và Tiểu Chu cũng đã rất kinh ngạc cảm thán qua, chỉ cần Tuân Lan không nói chuyện thì đúng chuẩn là Tuân Lan – yêu phi hoạ quốc luôn.
Đến khách sạn thử vai, từ khi Tuân Lan xuống xe ở cửa khách sạn đến suốt đoạn đường đi vào sảnh khách sạn, chỉ cần là người đi ngang qua cậu thì ánh mắt đều dán trên người cậu không rời đi được, một phần là kinh ngạc ngỡ ngàng trước nhan sắc của cậu, cũng ấn tượng sâu sắc đại mỹ nữ này cũng hơi bị cao quá rồi đó!
Thời gian thử vai là ba giờ chiều, Tuân Lan đến cửa phòng khách sạn mà đạo diễn Phù đã chọn, chỉ thấy hành lang vắng tanh chẳng có bóng dáng một ai.
Cậu gõ cửa, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đi tới mở cửa, không phải Phù Tân Lập, ông ấy nhìn thấy Tuân Lan, hỏi: “Xin chào, cô tìm ai?”
Tuân Lan hắng giọng rồi nói: “Chào ngài, tôi là Tuân Lan, hôm nay tôi đến đây để thử vai trong bộ phim mới của đạo diễn Phù.”
Người đàn ông trợn tròn mắt, nhìn Tuân Lan từ trên xuống dưới, nói: “Cậu là Tuân Lan, này… hoá trang cũng tốt thật đó, mời vào.”
Lôi Tuấn và Tiểu Chu đi vào theo Tuân Lan.
Hiện trường thử vai hôm nay khác với những gì bọn Tuân Lan tưởng tượng, ngoại trừ người đàn ông trung niên này thì cũng chỉ có Phù Tân Lập ngồi một mình trong phòng khách sạn, như thể được bố trí đặc biệt vì Tuân Lan.
Phù Tân Lập cũng có tuổi, dáng vẻ khoảng ngoài năm mươi, ông đang ngồi trên ghế sofa lật xem một xấp tài liệu, nghe nói Tuân Lan đến, ông ngẩng đầu lên nhìn sang thì cũng hơi sững sờ khi nhìn thấy dáng vẻ của Tuân Lan.
“Xin chào đạo diễn Phù, tôi là Tuân Lan.” Sau khi Tuân Lan tự giới thiệu xong thì đứng đó không nhúc nhích.
Phù Tân Lập đứng dậy, đi vòng quanh Tuân Lan hai vòng, còn vén một lọn tóc xoăn của cậu lên nhìn, sau đó rút ra một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá trên bàn trà đưa cho Tuân Lan, “Biết hút không?”
“Biết ạ…” Tuân Lan nói, nhận lấy điếu thuốc rồi ngậm vào miệng.
Phù Tân Lập châm lửa cho cậu, nói: “Ánh mắt tang thương một chút.”
Tuân Lan nhìn ông một cái, rồi nghiêng mắt nhìn sang nơi khác, rít một hơi thuốc, chậm rãi phà làn khói.
Lôi Tuấn và Tiểu Chu đều có phần kinh ngạc, bọn họ chưa bao giờ biết Tuân Lan có thể hút thuốc, nhìn động tác này sao mà thành thạo dữ.
Phù Tân Lập lại bất ngờ bị một ánh mắt tùy ý vừa rồi của Tuân Lan làm cho sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Sau đó, Tuân Lan ngậm điếu thuốc, làm ánh mắt và biểu cảm như này như kia dựa theo yêu cầu của Phù Tân Lập, buổi thử vai trong truyền thuyết thực ra cũng đã bắt đầu từ lúc cậu mặc vào đồ nữ kia rồi.
Khoảng hai mươi phút sau, Phù Tân Lập quay người lấy xấp tài liệu vừa nãy ông đọc đưa cho cậu, nói: “Đây là bộ phim mới của tôi, ba tháng nữa sẽ khởi quay, đây là kịch bản.”
Lôi Tuấn kích động run tay, phim của Phù Tân Lập ấy mà rơi vào tay Tuân Lan dễ dàng như vậy luôn sao?!
Tuân Lan mở ra đọc, đây là một câu chuyện xảy ra ở thời Dân quốc, nam chính An Thành vốn là một cậu chủ nhỏ kim kiều ngọc quý, sống một cuộc sống áo tới duỗi tay cơm tới há miệng, nhưng bỗng một ngày nọ, chiến tranh lan đến quê hương, cậu đi theo gia đình chuyển ra ngoài tị nạn, nhưng trên đường đi gặp phải bọn mã phỉ*, cậu bị cha mẹ và anh trai bỏ lại trên đường trốn thoát.
* Tên cướp cưỡi ngựa đi cướp của người qua đường.
An Thành cuối cùng cũng trốn thoát khỏi tay bọn mã phỉ, nhưng cậu không một xu dính túi, vì thế cậu từ một tiểu thiếu gia trở thành một đứa trẻ lưu lạc đầu đường xó chợ đến cơm cũng không có ăn. Sau một khoảng thời gian sống lang bạt, cậu được một ông lão sống cô đơn nhận làm con nuôi và mang về nuôi nấng, sống một cuộc sống nghèo khó nhưng yên bình.
Cho đến một ngày, An Thành vốn đã xinh đẹp từ nhỏ bị một gã đàn ông để mắt tới, đối phương vì buộc cậu phải phục tùng mà đã tra tấn cha nuôi cậu đến chết ngay trước mặt cậu. Cuối cùng An Thành bị đưa vào trong phủ của gã đàn ông kia, bị bắt nằm dưới hầu hạ người khác.
Một đoạn thời gian sau, An Thành giết gã đàn ông đó, cải trang mình thành phụ nữ rồi chạy trốn.
Trong thời đại hỗn loạn này, An Thành lại một lần nữa bước lên con đường trốn chạy như đã rơi vào một vòng luẩn quẩn, vì vẻ ngoài quá bắt mắt đó, bất kể cậu mặc đồ nữ hay nam thì vẫn luôn dễ dàng thu hút ánh mắt thèm muốn nhìn trộm của người khác.
An Thành chán ghét cuộc sống chạy trốn và lang bạt, cậu thỏa hiệp với số phận, nếu đều là hầu hạ người khác, tại sao cậu không hầu hạ người có thế lực hơn chút chứ.
Câu chuyện triển khai như thế.
Cốt truyện kịch bản mà Phù Tân Lập đưa ra cũng chưa hoàn chỉnh, nhưng Tuân Lan có thể đoán được rằng tuyến tình cảm trong kịch bản này nhất định là xảy ra giữa đàn ông.
“Là phim thể loại đồng tính?” Tuân Lan hỏi.
“Đúng vậy…” Phù Tân Lập nói, “Ngoại hình và khí chất của cậu vô cùng phù hợp với An Thành, tôi mong rằng cậu sẽ làm nam chính của tôi.”
Trái tim Lôi Tuấn đập thình thịch.
Mặc dù trong lòng Lôi Tuấn, Tuân Lan đã đang yêu đương với “bạn” của mình rồi, nhưng đây là vấn đề riêng tư. Bề ngoài, Tuân Lan là một nghệ sĩ và một diễn viên, Lôi Tuấn cảm thấy hay là vẫn nên duy trì thái độ thận trọng đối với loại vai diễn này. Nếu không chú ý sẽ bị gán mác là đồng tính, mất đi sự nổi tiếng, điều này rất không có lợi cho phát triển.
Hắn muốn nói lại thôi, muốn nhắc nhở Tuân Lan phải thận trọng, nhưng Tuân Lan đã đồng ý cái rụp rồi.
“Ba tháng sau, tôi chính là An Thành.” Tuân Lan ngẩng đầu cười với Phù Tân Lập, “Đạo diễn Phù, khi nào thì ký hợp đồng?”
Hợp đồng tự nhiên được ký kết rất nhanh, Phù Tân Lập dường như đã không cân nhắc đến ai khác ngoại trừ Tuân Lan.
Muốn diễn nhân vật An Thành này cũng không hề dễ, ký hợp đồng xong, chuyện đầu tiên Phù Tân Lập dặn dò Tuân Lan là bảo cậu giảm ba mươi cân (~16, 17kg). Nếu vẫn không đạt được yêu cầu của ông sau ba mươi cân thì giảm tiếp.
Sau đó Phù Tân Lập cũng kêu Tuân Lan bắt chước dáng người và khí chất của người phụ nữ, Tuân Lan hôm nay chỉ tương tự về ngoại hình thôi.
Tuân Lan lần lượt đồng ý.
“Ngày mai tôi sẽ gửi kịch bản hoàn chỉnh cho cậu.” Trước khi Tuân Lan rời khỏi phòng, Phù Tân Lập nói thế.
Lôi Tuấn trước khi đến vẫn còn vui sướng khôn cùng, khi đi thang máy xuống lầu thì nói: “Lan Lan, cậu thật sự muốn nhận vai này?”
“Cũng ký hợp đồng rồi mà…” Tuân Lan nói, vai diễn này rất có tính khiêu chiến, miễn là một diễn viên, rất ít có người sẽ từ chối nhỉ.
Một người đàn ông đóng nam giả nữ nếu diễn không đạt có thể sẽ không ra nam mà cũng chẳng ra nữ, khiến cho khán giả khó có thể hòa mình vào bộ phim; diễn xuất đằng nào cũng vậy. Rốt cục nên làm thế nào để nắm bắt chắc trình độ này, Tuân Lan còn phải suy nghĩ kỹ càng trong ba tháng tới.
Một tiếng đing, thang máy mở ra.
Tuân Lan đi ra trước, đến cửa khách sạn thì gặp Kỳ Niên và Lưu Phi đang đi vào trong.
Cả hai đều mặc trang phục giản dị bình thường, đội mũ và đeo khẩu trang.
Lưu Phi nhìn thấy Tuân Lan, hoàn toàn không nhận ra cậu, ánh mắt dừng trên người cậu cũng là kinh ngạc cảm thán trước chiều cao của người phụ nữ này như bao người khác. Nhưng Kỳ Niên thật ra vốn chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn qua một cái, một giây sau lại chuyển trở lại trên mặt Tuân Lan, ánh mắt có hơi phần nghi hoặc.
Lôi Tuấn và Tiểu Chu ở bên cạnh cậu, Tuân Lan không lên tiếng chào hỏi bọn họ mà chỉ hơi cười mỉm, đi lướt qua bọn họ.
Sau đó chân Tuân Lan bất ngờ hơi trật rồi nghiêng người ngã về phía Kỳ Niên.
Lưu Phi lập tức trừng to mắt, như đang lên án: Hay đó! Người phụ nữ này hóa ra là ăn vạ à, người cao lớn như vậy cũng không xem A Niệm yếu ớt nhà bọn hắn có chịu được hay không!
Hắn đang định đẩy Kỳ Niên ra, còn mình bước tới lấy thân đỡ, nhưng Kỳ Niên đã đỡ được Tuân Lan rồi.
Chóp mũi thoảng qua một mùi nước hoa quen thuộc, ánh mắt Kỳ Niên sâu thẳm, nhìn Tuân Lan, giọng nói thấp đến không thể nghe thấy: “Lan Lan?”
Trong mắt Tuân Lan hiện ý cười, thế này rồi ấy mà vẫn nhận ra được.
Sau khi Tuân Lan đứng vững, vẫn giả vờ như không quen biết Kỳ Niên, “Xin lỗi, tôi không đứng vững.”
Lưu Phi vô cùng tức giận, cái lý do củ chuối này hắn đã nghe không một ngàn thì cũng tám trăm lần rồi!
Kỳ Niên không biết tại sao Tuân Lan phải ăn mặc như vậy, chỉ cúi đầu nhìn thoáng xuống chân Tuân Lan, đôi giày cao như vậy mang vào hẳn là rất khó đi đứng nhỉ.
Chân Tuân Lan thật sự rất mỏi, vừa rồi ở chỗ đạo diễn Phù, cậu bị đạo diễn Phù kiểm tra tới lui nên cũng không ngồi được nhiều. Lần vừa rồi cũng làm trật chân rồi.
“Xin lỗi xin lỗi…” Lôi Tuấn đưa tay chậm một nhịp, chuẩn bị đỡ lấy Tuân Lan từ trong tay Kỳ Niên.
Nhưng Kỳ Niên không buông tay, ngược lại nói với Tuân Lan: “Xe đậu ở đâu? Tôi đưa cậu qua đó…”
Xe đã đỗ ở bên cạnh, Tuân Lan thuận tay chỉ, Kỳ Niên liền đỡ cậu đi qua.
Bọn Lưu Phi và Lôi Tuấn chẳng hiểu ra sao, hai bên đều không rõ hai người tình cờ gặp gỡ này sao lại đột nhiên chuyển sang hình thức quen biết rồi.
Lưu Phi dám chắc chắn Kỳ Niên không quen biết đại mỹ nữ này, Lôi Tuấn cũng chắc chắn rằng hắn chưa từng gặp qua một người như vậy bên cạnh Tuân Lan bao giờ.
Điều họ cũng không biết nữa là ở trong một chiếc xe phía sau họ, có một người đàn ông đang cầm điện thoại nói với đầu bên kia: “Anh Mâu, tôi nhìn thấy Kỳ Niên, anh ta gặp được một người phụ nữ ở cửa khách sạn, hình như hai người biết nhau, anh ta đang đỡ người phụ nữ đó lên xe!”
Một giọng nói mơ hồ phấn khích truyền đến từ phía bên kia điện thoại: “Phụ nữ? Nhanh lên, nhanh chụp ảnh lại cho tôi, tốt nhất là chụp rõ mặt của hai người họ!”
Người đàn ông khó xử nói: “Kỳ Niên đeo khẩu trang với đội nón, e là không chụp được đâu.”
“Không chụp được cũng không sao, chỉ cần chụp rõ mặt của người phụ nữ đó là được, chọn góc độ cho tốt vào.”
Người đàn ông nghe hiểu ám chỉ này, chẳng qua chỉ là mượn góc chụp thôi, cho dù Kỳ Niên không có gì với người phụ nữ đó thì cũng phải chụp ra trông cho có chút gì đó.
Người đàn ông cúp máy, lấy máy ảnh ra, ở trong xe canh góc lên xuống nằm ngồi, quả thực chụp ra được mờ ám.
Tuân Lan bị âm thầm chụp ảnh tình tứ đang được Kỳ Niên đỡ, vừa đi cậu vừa thấp giọng hỏi: “A Niên, sao anh nhận ra tôi được vậy?”
Kỳ Niên liếc nhìn đôi môi mọng hơi nhếch của cậu, nói: “Thì nhận ra thế thôi.”
Quá quen thuộc, anh đi theo bên cạnh Tuân Lan lâu như vậy, phần lớn thời gian hai người còn ngủ chung một giường, ở chung sớm chiều như thế, cho dù Tuân Lan có biến thành như thế nào, anh nghĩ mình cũng sẽ không nhận sai.
“Anh tới đây làm gì thế?” Tuân Lan lại hỏi.
“Gặp người…” Kỳ Niên nói xong, lại nói thêm, “Đạo diễn Phù, Phù Tân Lập, cậu biết không?”
Ánh mắt Tuân Lan cong lên.
Kỳ Niên hiểu ra điều gì, “Vừa nãy cậu đi thử vai trong phim của ông ấy?”
Tuân Lan gật đầu, “Nam chính…”
Đã đến bên cửa xe, Tiểu Chu mở cửa.
Hai người không thì thầm nói chuyện với nhau nữa, Tuân Lan chui vào ngồi xuống, vẫy tay với Kỳ Niên: “Anh đẹp trai, anh đúng là người tốt, tạm biệt!”
Khóe môi Kỳ Niên hơi nhếch lên, cũng vẫy tay, “Tạm biệt…”
Kỳ Niên xoay người đi vào khách sạn cùng Lưu Phi, Lôi Tuấn cào cào tóc rồi lên xe, ngồi bên cạnh Tuân Lan, “Biết nhau à?”
Tuân Lan lắc đầu: “Không quen ạ…”
“Xạo…” Lôi Tuấn nói, hắn có chút hiểu biết Tuân Lan, phủ nhận chắc chắn như thế, ngược lại chứng minh là biết nhau, vừa rồi suốt dọc đường đi hai người châu đầu ghé tai thì thầm còn gì.
Tuân Lan thản nhiên bịa chuyện: “Người ta thấy em là người đẹp nên nói chuyện với em thôi.”
Lôi Tuấn nhắc nhở: “Cậu là người có gia đình rồi đấy.”
Lần đầu tiên khi Tuân Lan bị Lôi Tuấn hiểu lầm cậu đang yêu đương với “bạn” thì còn cố gắng giải thích chút, nhưng sau đó số lần hiểu lầm nhiều thêm nên cậu kệ luôn.
Hiện tại Tuân Lan đã có thể nghiêm trang tiếp nhận chủ đề này mà tiếp tục tán gẫu, cậu nói: “Vâng, em nhớ rõ rồi, lần sau có tình huống như vậy nữa thì em sẽ thẳng thừng từ chối. Dù sao em cũng là người có gia đình rồi.”
Trong khách sạn, Kỳ Niên vừa bước vào thang máy đột nhiên hắt hơi một cái.
Lưu Phi lập tức lo lắng hỏi: “Sao vậy sao vậy, có phải vừa nãy bị người phụ nữ đó va vào chỗ nào không?”
“Không sao…” Kỳ Niên nói, anh hỏi Lưu Phi, “Cậu không nhận ra cậu ấy à?”
“Ai?” Lưu Phi nói.
Kỳ Niên nói: “Người phụ nữ vừa rồi là Lan Lan cải trang.”
Mặt Lưu Phi lập tức lộ vẻ kinh hãi, “Tuân Lan á?”
Kỳ Niên gật đầu, cửa thang máy mở ra, anh bước ra khỏi cửa, nói: “Vừa nãy Lan Lan đến để thử vai trong phim mới của đạo diễn Phù.”
Lưu Phi ngộ ra: “Khỏi phải nói, ngoại hình của Lan Lan rất thích hợp đấy.”
Hôm nay Kỳ Niên đến đây vốn là để từ chối lời mời tham diễn trong phim mới của đạo diễn Phù.
Mấy ngày trước đạo diễn Phù đã bị anh từ chối một lần qua điện thoại, nhưng đạo diễn Phù không bỏ cuộc, nhất định phải hẹn anh ra đích thân nói chuyện trực tiếp với anh về bộ phim mới của ông ấy để có thể thuyết phục Kỳ Niên nhận vai.
Nhưng nghĩ đến nếu người diễn chung với anh là Tuân Lan, anh bỗng nhiên có hứng thú diễn rồi.
Bước vào căn phòng nơi Tuân Lan vừa rời đi, Kỳ Niên ngồi xuống đối diện đạo diễn Phù, anh lật xem kịch bản đạo diễn Phù đưa cho, vừa xem vừa nghe đạo diễn Phù nói.
Nghe xong một lát, Kỳ Niên hỏi: “Đã quyết định diễn viên chính chưa ạ?”
“Xác định rồi…” Phù Tân Lập đưa cho anh xem thông tin của Tuân Lan, “Tuân Lan, xem như là người mới, trước đó từng đóng một vai phụ trong phim
Kỳ Niên nhớ tới lúc trước khi dạy Tuân Lan diễn xuất, thỉnh thoảng Tuân Lan sẽ gọi anh là thầy Kỳ, lúc này nghe Phù Tân Lập khen ngợi Tuân Lan, trong lòng sinh ra cảm giác có chung vinh dự.
Kỳ Niên khép kịch bản lại, dưới ánh mắt mong đợi của đạo diễn Phù, giọng điệu anh kèm theo chút nhẹ nhàng mà người thường không dễ nhận ra, nói: “Tôi nhận vai diễn này.”
Tối cùng ngày, Tuân Lan đã nhận được điện thoại của Kỳ Niên, biết được anh đã nhận một vai chính khác cùng bộ phim.
Điều buồn cười là cả hai tham gia cùng một bộ phim, nhiệm vụ hàng đầu của Tuân Lan là giảm cân, còn Kỳ Niên thì là tăng cân.
Vừa nãy Lưu Phi còn nói nếu như thế thì kêu Tuân Lan dọn qua đây ở luôn đi, có thể phối hợp với Kỳ Niên trước một chút. Tuân Lan dứt khoát từ chối, bảo một người phải nhịn đói là cậu đây nhìn Kỳ Niên ăn ngon mỗi ngày, cậu không chịu nổi sự dày vò này đâu.
Tuy nhiên, trong bộ phim này, Tuân Lan là diễn viên chính, Kỳ Niên tương đương với vai phụ. Nói ra điều này, nhiều người có thể sẽ cảm thấy một người từng ba lần giành được giải Ảnh đế quốc tế như anh mà đi làm nền cho Tuân Lan lần đầu đảm nhận diễn viên chính phim điện ảnh thì có hơi rớt giá.
Nhưng Kỳ Niên không thèm quan tâm đến những điều này, những vai diễn anh đã đóng trong những năm qua, có diễn viên chính, cũng có vai phụ và pháo hôi, mỗi một vai diễn đều có một khía cạnh mà diễn viên cần phải diễn giải bằng trái tim.
Tuân Lan cũng không quan tâm, chỉ cần là vai diễn cậu cảm thấy hứng thú, những vấn đề như liệu cậu có làm nền cho người ta hay không, có mất giá hay không này chưa bao giờ nằm trong phạm vi cân nhắc của cậu. Nếu có cơ hội thì sau này cậu làm nền cho Kỳ Niên thôi, cũng chẳng sao cả.
Nhưng có lẽ lúc đó lại sẽ có người nói cậu đang cọ fame của Kỳ Niên, mặc dù cậu chắc chắn Kỳ Niên không ngại bị cậu cọ.
Tuân Lan và Kỳ Niên đang trò chuyện trên WeChat thì Lôi Tuấn đột nhiên gọi tới.
Lôi Tuấn gọi đến thường đều là chính sự, Tuân Lan nói một tiếng với Kỳ Niên rồi trả lời điện thoại của hắn.
“Tuân Lan!” Hễ Lôi Tuấn phát cáu là hay quen gọi cả họ tên Tuân Lan, “Cái người chiều nay là Kỳ Niên phải không!”
Tuân Lan tiếp tục giả vờ: “Buổi chiều là người nào ạ? Anh nói anh đẹp trai tốt bụng đỡ em kia là đại ảnh đế Kỳ Niên á?”
Lôi Tuấn bên đầu dây lớn tiếng nói: “Đúng vậy, cái anh đẹp trai kia chính là Kỳ Niên đấy, có người chụp được ảnh cậu và cậu ta, bây giờ cũng lên hot search, Weibo cũng bị tê liệt luôn rồi! Biết tag ra sao không? Bạn gái tin đồn của Kỳ Niên đấy!”
Tuân Lan: “…”
Quái gì vậy?
Tuân Lan nói hai ba câu rồi cúp máy, mở Weibo ra nhấp trực tiếp vào hot search, hay ghê, có tận vài hot search điểm thẳng tên Kỳ Niên.
#Kỳ Niên#, #Bạn gái Kỳ Niên#, #Bạn gái tin đồn của Kỳ Niên#, #Bạn gái thần bí của Kỳ Niên#… đủ kiểu hot.
Tuân Lan nhấn đại vào một cái hot search, trang lập tức chuyển đổi, một bộ GIF có nhiều lượt share nhất xuất hiện dưới Weibo của một tài khoản marketing nào đó.
Trong ảnh động, Kỳ Niên đang cẩn thận đỡ một người phụ nữ dáng người cao gầy mặc váy trắng, hai cơ thể áp sát nhau, đầu gần như tựa đầu, tư thế vô cùng thân mật. Khi người phụ nữ đó lên xe, tư thế Kỳ Niên còn hết sức che chở.
Ảnh động cuối cùng là hình ảnh người phụ nữ mỉm cười và vẫy tay chào tạm biệt Kỳ Niên, bài viết bóng gió nói rằng Kỳ Niên cũng đáp lại nhiệt tình, dùng câu “đang trong tình yêu nồng nhiệt” để miêu tả cảnh này.
Tình yêu nồng nhiệt mẹ nhà mi… Tuân Lan lau mặt cạn lời.
Cậu nhìn thấy dưới Weibo này còn có Weibo nữa, gắn cái tag #Bạn gái Kỳ Niên đang mang thai# giời ơi đất hỡi.
Cậu là đàn ông mà mang cái gì, mang cái rắm chắc?
Tuân Lan hoàn toàn không biết nó bị chụp từ khi nào, bởi vì bức ảnh chụp rất rõ ràng, khuôn mặt của Tuân Lan sau khi trang điểm có thể nhìn thấy rõ ràng.
Độ nổi tiếng của Kỳ Niên là đứng top đầu trong giới giải trí, anh bị tai nạn xe nằm gần một năm, ngoại giới đều cho rằng anh sẽ không thể tỉnh lại được nữa, trước đây đã coi anh như một đối tượng dành để tưởng nhớ, độ nổi tiếng của anh sẽ chỉ cao hơn chứ không có thấp.
Tuân Lan bấm vào bình luận Weibo, nghĩ rằng bình luận sẽ là một hàng mắng chửi Kỳ Niên, nhưng nó lại hòa bình đến bất ngờ.
[ Đây là chị dâu ư? Trời ạ, cao thật đấy! ]
[ Là một người mẫu hả ta, nhưng gương mặt hơi lạ, hình như chưa thấy bao giờ. ]
[ Chị dâu đẹp quá đi hà, ngưỡng mộ anh Niên của tui ghê, thế mà có thể có được một người phụ nữ đẹp như vậy! ]
[ Chị gái mang thai thật hả? Trông Niên Niên có vẻ rất vui luôn. ]
[ Chúc mừng chúc mừng! ]
[ Phải mãi mãi hạnh phúc đó nha! ]
Sau khi nam thần nữ thần nhà khác bị phát hiện đang yêu, các fan luôn hô sụp phòng rồi, sao đến lượt Kỳ Niên thì phong cách thần kì như vậy chứ? Fans Kỳ Niên không khỏi phật hệ quá rồi…
Hiển nhiên, Tuân Lan không chỉ là người duy nhất có cùng câu hỏi, có người đã hỏi ra trong khu vực bình luận luôn.
Ngay lập tức nhận được rất nhiều câu trả lời từ fan Kỳ Niên, và ý chính chỉ có một: Chỉ cần Kỳ Niên mạnh khỏe thì yêu bạn gái hay bạn trai cũng không quan trọng gì hết.
Tuân Lan kéo trang bình luận xuống, vẫn rất ôn hòa, sau đó một bình luận bất ngờ xuất hiện trước mắt cậu.
[ Hốt hoảng, tôi cảm thấy đối phương trông giống một người, rất quen luôn, nhưng không nhớ được đã gặp ở đâu. ]
Tuân Lan nhìn một cái thì thấy cư dân mạng này đặt avatar hình cậu, trong lòng biết đây là fan Lan của cậu.
Tuân Lan lén lút nhấn like cho fan Lan này.
Bạn xem tôi mỗi ngày, tất nhiên cảm thấy quen rồi, bé con cứ từ từ nghĩ lại ha, biết đâu ngày nào đó suy nghĩ loé lên thì bạn sẽ nghĩ ra đó.
Một hotsearch phản lưới nhà như vậy, Tuân Lan không định làm gì cả, chuyện cậu và Kỳ Niên ký phim mới của đạo diễn Phù không thể tùy tiện tung tin tức, họ phải đợi thông báo chính thức của đạo diễn Phù xong sau đó lại chuyển tiếp, sự tình đến lúc đó tự nhiên sẽ rõ ràng.
Tuân Lan vừa mới đọc xong thì nhận được tin nhắn Kỳ Niên gửi đến cho cậu trên Weibo.
[ Chú của Tiểu Hoa: • • • ]
Chuỗi dấu ba chấm cạn lời này khiến khiến Tuân Lan bật cười.
[ Sếp Lan của cưng: Chú nó à, từ hôm nay trở đi hãy khách sáo với tôi một chút, bây giờ tôi chính là bạn gái tin đồn của anh đó. ]
[ Chú của Tiểu Hoa: ]
Trên Weibo, fans Kỳ Niên vui mừng cười nói tưng bừng, khiến fans nhà khác nhìn mà ngơ ngác, lần đầu tiên thấy có fan thấy idol nhà mình có bạn gái còn kích động, tập thể cùng điên cuồng như vậy luôn ấy!
Mà người khởi xướng đằng sau những hotsearch này – Mâu Việt Bân, hắn ta nhìn thấy tình huống này cũng suýt nữa tức giận cắn nát răng.
Trợ lý của hắn ta ở bên mắng: “Mấy fans này của Kỳ Niên sao thế không biết, chẳng phải bọn họ nên xông lên mắng Kỳ Niên một chập rồi sau đó tức giận thoát fan sao? Sao lại còn khen chứ!”
“Fan như idol, đều có bệnh cả rồi!” Mâu Việt Bân không kìm được vẻ mặt, cũng không khỏi mắng.
Đúng thế, những bức ảnh này đều là do Mâu Việt Bân tìm người chụp rồi bán cho tài khoản tiếp thị để tung tin, vì sợ tin tức này sẽ bị người của Kỳ Niên đè xuống rồi xóa đi, hắn ta còn bỏ ra một khoản tiền mua hot search và đưa tin tức này lên hotsearch bằng thời gian ngắn nhất, đồng thời thuê không ít thủy quân dẫn dắt nhịp điệu trong các bình luận, muốn kích động sự tức giận của fans Kỳ Niên.
Ai biết được! Mẹ kiếp ai mà biết được! Mấy fans này của Kỳ Niên giống như đứa ngu vậy, hoàn toàn không theo kịch bản!
Mâu Việt Bân hoàn toàn mệt tâm.
Trợ lý thấy dáng vẻ Mâu Việt Bân bị tức giận đến chẳng còn hơi sức, bèn nói: “Anh Mâu, vậy hay thôi đi? Em nghe được đạo diễn Phù đã ký với Kỳ Niên rồi. Người này thật sự đáng ghét, lần đầu đạo diễn Phù tìm anh ta anh ta còn từ chối, lần thứ hai tìm anh ta thì anh ta đồng ý, bày đặt giả vờ thanh cao gì chứ.”
“Nếu không còn có thể làm gì nữa?” Mâu Việt Bân bực bội túm tóc, hắn ta bảo người theo dõi Kỳ Niên chính là muốn chụp được tin xấu gì đó của anh, phá hỏng khả năng đạo diễn Phù ký hợp đồng với anh.
Nửa tháng trước, Mâu Việt Bân đã nghe nói Phù Tân Lập đang chuẩn bị một bộ phim mới, hắn ta chủ động liên lạc, muốn thử vai chính. Phù Tân Lập đồng ý, nhưng sau khi xem hắn thử vai xong thì chỉ bảo hắn ta chờ phản hồi.
Lúc đó Mâu Việt Bân đã có linh cảm không tốt, quả nhiên sau khi chờ đợi vài ngày, Phù Tân Lập nói với hắn ta rằng cảm thấy hắn không phù hợp với vai diễn này, uyển chuyển từ chối hắn ta.
Thật ra nó cũng không có gì, cũng không phải lần đầu Mâu Việt Bân bị từ chối, thỉnh thoảng nhiều khi gặp được vai diễn mình thích nhưng ngoại hình không phù hợp không thể đóng được cũng có.
Nhưng Phù Tân Lập vừa từ chối hắn ta xong, quay đầu đã liên hệ với Kỳ Niên, hỏi mấy tháng nữa Kỳ Niên có thể đóng phim được không. Sau khi Mâu Việt Bân biết thì tức giận vô cùng, hắn đã biết, có tên ôn thần Kỳ Niên này ở đây thì hắn cũng đừng mong sống tốt, tại sao không nằm đến cùng luôn đi, muốn tỉnh lại làm gì cơ chứ! Chẳng lẽ hắn ta phải bị Kỳ Niên đàn áp cả đời sao!
Còn vai diễn hắn muốn, thế mà Kỳ Niên còn chướng mắt, trước đó đã từ chối một lần, Mâu Việt Bân cho rằng mình vẫn còn cơ hội, cho nên mới vừa ra sức và tiền bạc để làm việc này, nhưng không ngờ Kỳ Niên lại đang chơi đùa hắn ta!
Mâu Việt Bân xoa xoa mặt, ánh mắt ở khe hở giữa đầu ngón tay âm u đến đáng sợ, “Lần này hết cách rồi, nhưng thời gian còn dài, sẽ luôn tìm được cơ hội thôi.”
Một ngày nào đó, hắn ta muốn Kỳ Niên sau này sẽ không bao giờ có thể đe dọa được hắn ta nữa.