Nhung Mã Hồng Trang

Chương 6



Ta thật sự rất khâm phục Quách phế hậu, nhưng lời này cũng không phải là có ý lấy lòng gì.

“Đáng tiếc chuyện gì?” Quách phế hậu nghiền ngẫm nhìn ta.

“Đáng tiếc ngươi không xưng đế, Thái hậu Bắc phạt tóm lại là lực cản lớn một chút.” Ta buông lỏng tay ra, khó khăn lắm mới nói ra được ý nghĩ trong lòng mình: “Người có điều kiện này, vì sao mưu cầu một vị trí tôn quý nhất, tự do hoành hành nhất chứ?”

“Nữ tử lâm triều, lực cản quá lớn.” Quách phế hậu không biết nhớ ra cái gì đó, nhẹ nhàng thở dài một hơi, siết chặt mười ngón.

“Ha ha, những kẻ đó à, thật buồn cười. Bọn họ được nữ nhân sinh ra, tại lúc sơn hà vỡ vụn, được nữ nhân che chở, cuối cùng lại không cách nào dung thứ, váy của nữ nhân tự do phiêu đãng trên đầu của mình.” Ta cười lạnh.

“Nếu đổi lại là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?” Quách phế hậu nháy mi một cái, nhìn thẳng vào ta.

“Tận diệt.” Ta mỉm cười, không chút hoang mang từ dưới đất bò dậy, lộ ra một hàm răng trắng như gạo nếp mà nguyên chủ đã bảo dưỡng rất tốt.

“Tất cả những kẻ tranh chấp không xong lải nhải không ngừng, chỉ cần đồ sát trước mặt sẽ chịu cúi đầu quy phục.”

Quách phế hậu vỗ tay cười to, sau đó ném cho ta một lệnh bài, chạm rỗng khắc hoa, tinh xảo vô cùng: “Hãy cho ta thấy thực lực của ngươi, Kiều Kiều.”

Đây là lệnh bài cho phép có thể vào cung bất cứ lúc nào.

Ta lập tức hiểu được tâm ý của Quách phế hậu, người thích tâm tính của ta, muốn xem xét năng lực của ta có đủ tư cách, liệu có thể cùng người kề vai sát cánh hay không. Thế là ta gật gật đầu, hành lễ, bước thẳng ra khỏi lãnh cung.

Nữ quan y phục đỏ xuất hiện, dẫn đường cho ta, đi đến địa giới của ngự hoa viên, bà ta lặng lẽ rút lui, Dao Dao từ phía sau hòn non bộ đi ra, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm đứng ở sau lưng ta, lộ ra vẻ áy náy: “Chủ tử, là do nô tỳ hành sự không chu đáo bị người khác bắt được, người giữ một tên phế vật như nô tỳ làm gì…”

Ta không để ý đến nàng, chỉ nghĩ đến biểu cảm đầy tham vọng lộ ra trên gương mặt kiều diễm của Quách phế hậu.

Quách phế hậu là một nữ tử, mặc dù trông có vẻ cứng rắn, nhưng thực ra cách cư xử của người lại mềm mỏng hơn nam nhân nhiều.

Bởi vì giới tính đã như vậy, khi đôi mắt của người toát lên sự khao khát và tham vọng đối với vương vị tối cao, trông người đặc biệt đáng sợ và quyến rũ, giống như những viên ngọc được ngâm bằng thuốc độc vậy.

Người ngoài nhìn người bằng ánh mắt ngưỡng mộ, còn người trong cuộc thì nhìn người với ánh mắt ái ngại. Và còn cận thần, kẻ thù và nhân dân thậm chí còn không thể nhìn thẳng vào người, bởi vì bọn họ không được cho phép ngẩng đầu, chỉ có thể quỳ xuống đất. Nữ nhân này, sinh ra chính là để làm hoàng đế.

Nghĩ đến điều này, ta không khỏi siết chặt lấy tấm lệnh bài treo bên hông eo mình.

3.

Lúc trở lại Tĩnh vương phủ, trời đã gần như tối đen, theo lời căn dặn của Lục Cô Nguyệt, vải trắng đã chất thành đống đặt sẵn trong khố phòng, chỉ đợi đến mai khi tin tức Tĩnh Vương tử trận được truyền đến thì có thể treo bên mép cửa.

Tư Tư bước đến, giúp ta cởi áo choàng ra, sau khi tẩy đi lớp họa mặt, cố sức kéo tới một chiếc rương, ta mở ra xem, bên trong là những thỏi vàng được chất ở lớp trên cùng, toàn bộ bên dưới là những thỏi bạc, chất lượng không tệ.

“Chủ tử, nô tỳ nghe lời dặn dò của người dọn dẹp sắp xếp lại đồ vật trong tiểu khố phòng, những đồ vật không dùng để bài trí, y phục cũ không có ấn ký của Tĩnh Vương phủ đều đưa cho đám thị vệ đem đến hiệu cầm đồ bán, tiền thuê xe ngựa vận chuyển tổng cộng ba lượng bạc, còn hai lượng bạc khác dùng để chiêu đãi đám thị vệ uống rượu, số ngân lượng còn lại thì đều ở đây. Về phần khế đất của chủ tử, đã giao cho bọn nha hành rồi, bọn họ nói qua vài ngày sẽ có tin tức.”

Tư Tư nói xong, liền giao danh sách cùng biên lai cầm đồ cho ta, lặng lẽ lui về một bên.

Ta đối chiếu một chút danh sách với ngân lượng, gật đầu một cách hài lòng.

Nguyên chủ gả đến Vương phủ, có mấy tấm khế đất và cửa hàng làm của hồi môn, chỉ là những thứ này không làm được gì nhiều, dù sao người Bắc triều sẽ rất nhanh đánh tới đây, không bằng nhanh lên xuất thủ biến hiện.

Liếc nhìn qua một thỏi bạc trong rương đã khuyết mất hai góc, đây hẳn là tiền Tư Tư đã xén ra cho đám thị vệ của Vương phủ tiền ân tình và tiền thuê xe ngựa.

Đem thỏi bạc tiện tay thưởng cho Tư Tư, tiểu cô nương vừa mừng vừa ngạc nhiên dập đầu tạ ơn, rồi lập tức lui xuống.

Ta một mình xoay người kéo chiếc rương tới sát bên giường, Tĩnh Vương đối nguyên chủ cũng rất hào phóng, lượng sản xuất ở thời xưa không tính là phát đạt, bởi vậy y phục cũ, đồ trang sức, vật bài trí đều rất dễ bán, mới bán hết một phần ba thứ đồ trong tiểu khố phòng của nguyên chủ, đã đổi lấy được số vàng bạc trong chiếc rương nặng trịch này.

Chỉ là chuyện giống vậy, có lần thứ nhất, lần thứ hai nhưng không thể có lần thứ ba, Trắc Phi của Tĩnh Vương phủ thường xuyên lui tới hiệu cầm đồ, điều này sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Thiên gia, ta nhiều lắm chỉ là muốn thừa cơ hội tin tức thảo nguyên Lũng Mạch bại trận ngày mai, đem chuyện này cho nhấn xuống mà thôi.

Bất luận là việc bôn tẩu cùng Quách phế hậu, cùng người bảo vệ Đế đô, hay là mang theo Vương phủ ba người chạy trốn, đều phải cần đến món tiền lớn này.

Làm thế nào để nào để mở rộng nguồn vốn và giảm chi tiêu cũng là một vấn đề.

Bản thân Trắc Phi dù là có một rương vàng bạc, cùng một số khế đất được rao bán, nhưng vẫn cảm nhận được một phần áp lực kinh tế.

Ta đang nghĩ ngợi, Dao Dao vén rèm bước đến: “Chủ tử, Du phu nhân đến thăm.”

Là Du Đương Quy, nàng ấy tới đây làm gì?

“Ta thấy nha đầu Tư Tư trong phủ đem đồ trong tiểu khố phòng của muội ra ngoài bán, muội đừng lo lắng, Kiều Kiều, mặc dù Vương gia không còn nữa, ta cũng sẽ không để muội và Cô Nguyệt phải chịu khổ.” Du Đương Quy người còn chưa tới, giọng nói lại truyền tới trước.

Sau khi đi vào, ta vội vàng kéo nàng ấy ngồi xuống, sau khi Du Đương Quy đã ngồi xuống, liền ra hiệu cho nô tỳ Đào Đào bên cạnh khiêng tới một chiếc rương, chiếc rương đầy vàng bạc trước mặt chói lóa vào mắt ta.

“Du tỷ tỷ, tỷ cái này… tỷ thường ngày đã chu cấp cho tỷ muội trong Vương phủ chúng ta không ít, muội sao có thể không biết xấu hổ mà dùng thêm ngân lượng của tỷ chứ?” Ta lập tức lắc tay cự tuyệt.

Du Đương Quy quả đúng là chư nữ giàu có nhất trong Vương phủ, Sở Nông  Ngọc tuy xuất thân không tệ, nhưng là tiền của nàng đều là từ của hồi môn, dùng một ít sẽ vơi đi một chút, Tĩnh Vương phủ còn cả một nhà phải nuôi sống, nàng với thân phận là chính phi, cũng không dám tùy ý tiêu xài, lúc này mới nghe theo ý kiến của ta, đi hoàng cung nhiều xin nhận lại thuế phú mười năm thái ấp của Tĩnh Vương phủ.

Lục Cô Nguyệt phụ thân xuất thân thanh lưu, nàng lại yêu việc mua sách, thích sưu tầm bút, mực, giấy, nghiên mực, hơn nữa còn nghèo đến có tiếng ở Vương phủ, Tĩnh Vương ban thưởng cho nàng, chưa tới một ngày số ngân lượng được ban thưởng ấy sẽ đổi thành cuốn sách cổ quý hiếm.

Nguyên chủ thì không cần phải nói, thu nhập tài chính của nàng cũng không có bao nhiêu, ngược lại là Du Đương Quy, phụ thân nàng Du lão thái y chỉ có một nữ nhi duy nhất là nàng, mặc dù là được Tĩnh Vương nhìn trúng rồi đưa về trong phủ làm phu nhân, nhưng mà hồi môn, tiền và dược liệu quý hiếm là không hề ít, năm trước phụ thân nàng là Du lão thái y qua đời, đã đem hết sáu y quán từ lúc ông hành y đến giờ đều để lại cho Du Đương Quy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.