Như Lang

Chương 46: Sự an ủi dối trá



“Rượu… Ta muốn uống rượu…” Bị đặt lên giường nam nhân cuộn tròn cơ thể trần trụi của mình lại, cầm lấy tấm ra giường trắng, tay vì có chút lạnh mà run lên, ánh mắt mê man không ngừng nhìn bốn phía xung quanh. Cuối cùng ánh mắt dừng lại trước nam tử tóc vàng đang ngồi trước mặt mình, làm nũng phun ra một chữ: “Rượu…”

Làm nũng…

Mile cho rằng chính là như vậy.

“Rượu a, từ từ… ta lập tức cho ngươi, ha hả.” Không biết từ đâu lôi ra một cái DV màu đen, Mile đóng cửa cầm DV đi đến bên cạnh Chu Mặc, một bên cầm DV quay chụp nam nhân đang nằm trên giường, vừa nói: “Chu Mặc, nam nhân Trung Quốc, ba mươi hai tuổi. Ba năm trước bị một người cường bạo nhốt lại mà sinh ra bệnh chứng. Bệnh trạng là sợ hãi khi bị một nam nhân khác thân thiết chạm vào cơ thể.”

“Nhưng là… ngoại trừ khi say rượu cùng với lúc ngủ.” Bàn tay trắng nõn vuốt ve lấy cơ thể đầy vết ái dục của nam nhân, từ thắt lưng đang run rẩy đến cơ ngực rắn chắc, tiếp tục đến cái bụng bằng phẳng. Cơ thể say rượu của nam nhân có phản xạ liền co rút người lại.

“Nơi mẫn cảm là thắt lưng…” Bỏ dở câu nói, Mile càng tiến sát đến bên nam nhân, tay tách hai chân nam nhân ra. “Nha nha nha, làm cho ta thấy bộ dáng xinh đẹp của ngươi đi, sách! Người bệnh chú trọng sức khỏe của cơ thể, mỗi ngày đều tập thể hình, dáng người thực làm cho người ta hâm mộ không thôi nha.”

Đồng thời trong lúc nói, chân của nam nhân đã bị Mile kéo đến đặt trên đùi mình, khiến cho Chu Mặc lộ ra hạ thân hơi hơi co rút tràn đầy dấu tích ái dục. Nam nhân trên giường cảm thấy có chút không thoải mái, ủy khuất muốn thu chân lại, lại bị Mile nắm chặt lấy.

“Phương pháp trị liệu là… thôi miên.” Đôi mắt màu lam xinh đẹp tựa như hồ nước lúc này nhìn nam nhân trên người đầy dấu vết ái dục không khỏi lộ ra cái nhìn mờ ám. Mile đem DV đặt vào một vị trí thuận lợi, rồi tiến đến bên giường cùng nam nhân, nắm lấy cái cằm của Chu Mặc lộ ra một nụ cười âm hiểm: “Cho nên hiện tại, bác sĩ cùng bệnh nhân hảo hảo nói chuyện .”

“Rượu…” Chu Mặc vì uống rượu nên bày ra một khuôn mặt hồng nhuận mê người. Nhưng cơ thể lại lạnh lẽo, đôi mắt nhiễm đầy nước mắt mơ hồ nhìn Mile.

“Rượu ở trong này, có muốn uống không?” Chỉ chỉ miệng mình, Mile lấy chai rượu trên đầu giường uống vào một ngụm rồi sau đó cúi xuống hôn lên môi nam nhân, vị chua xót của rượu từ miệng truyền thẳng vào trong cơ thể Chu Mặc. Một khi đã uống vào rượu làm cho mọi đau buồn của nam nhân dường như biến đi mất, Chu Mặc liền khát cầu chủ động đem lưỡi tiến vào khoang miệng của Mile.

Sau một thời gian say mê hôn nhau, Mile cảm thấy cả người mình như nóng lên. Thở hổn hển nhìn nam nhân khóe môi đang chảy ra một dòng rượu đỏ, hắn khẽ cười một tiếng kéo lấy nam nhân hướng khóe môi hôn tới: “Đừng lãng phí nha…” Nhìn đến cái cổ đầy hôn ngân do Lục Hoa Thiên lâu ngày không gặp gây ra, Mile hạ mí mắt rồi hung hắn cắn mút lên những dấu đó.

“Ngô…” Cảm giác đau đớn giống như bị hút máu làm cho Chu Mặc không nhịn được mà hô đau, hai tay hữu khí vô lực nắm lấy mái tóc của Mile. “Đau…”

“Rất nhanh sẽ không đau. Ta sẽ cho ngươi rất thoải mái, ha hả…” Trong mắt lộ ra ý cười, Mile nhanh chóng trút bỏ quần áo của Chu Mặc. Quần áo được cỏi bỏ lộ ra một thân hình trắng nõn, mà thân thể gầy cân xứng của Chu Mặc lâu lâu lại thấy có một vài dấu vết của ái dục, lại làm cho nó trở nên thập phần mê người.

“Chu Mặc… Còn muốn uống rượu không?” Ở bên tai nam nhân lời nói có chút hấp tấp, Mile lấy tay âu yếm cơ thể lạnh lẽo của nam nhân. Nhìn thấy Chu Mặc vì nghe lời nói của mình mà trong mắt hiện ra một tia nóng rực, nam tử cao hứng nở nụ cười.

Chính là lúc này ở trước mặt Chu Mặc không còn là một Mile của thường ngày. Hiện tại hắn đã cởi bỏ lớp ngụy trang lạnh lẽo của chính mình. Mile nắm lấy tóc Chu Mặc, hắn ngồi chồm hỗm ở trên giường ra lệnh nói: “Nơi này có rượu, uống rất tốt…” Dứt lời, liền nắm bắt lấy cằm Chu Mặc khiến nam nhân phải mở miệng.

Sau đó đem dục vọng của mình… cưỡng chế nhét thẳng vào bên trong miệng nam nhân.

“Ô ô…!” Thình lình có một thứ gì đó lớn nhét vào trong miệng, tóc lại bị nam tử nắm chặt nên không có đường thối lui, vài giây sau cái thứ trong miệng bắt đầu nóng rực lên làm nam nhân đạp phá muốn thoát ra.

“Dùng sức hấp (=suck) rồi sẽ có rượu uống!” Bị một mảnh nhiệt thấp vây quanh, Mile cảm thấy không thoải mái mà nheo mắt lại. Nam nhân dưới thân cũng không hề di chuyển. Mile bắt buộc phải cầm lấy tóc nam nhân giúp hắn di chuyển tới lui.

Thật là khó chịu…

Vật trong miệng cùng lúc càng lớn, Chu Mặc vặn vẹo người muốn đem cái thứ làm hắn khó thở nhổ ra. Hắn cố gắng dùng đầu lưỡi của mình đẩy nó ra nhưng kết quả là làm cho Mile vô cùng thoải mái.

Một luồng nhiệt nóng bỏng bắn thẳng vào bên trong miệng hắn. Nam nhân không ngừng ho khan, nước mắt cũng ào ào chảy ra, cả người chật vật ngã trên giường.

“Rượu của ta uống có ngon không?” Kéo nam nhân đang cố gắng hồi phục lại hô hấp về phía mình, Mile mắt vẫn đầy ý cười cầm chai rượu uống thêm một ngụm rồi cúi xuống hôn nam nhân một lần nữa, khiến cho người sau nuốt vào một mớ hỗn tạp rượu cùng chất lỏng của hắn.

“Khụ khụ khụ!” Hương vị quái dị làm cho nam nhân có chút nhíu mày. Còn chưa hết khó chịu do rượu và thứ chất lỏng kia mang lại thì cơ thể nam nhân đã bị gắt gao ôm lấy, cơ thể trần trụi dựa vào khuôn ngực rộng của Mile.

“Nơi này… Cái tên kia tại sao không lộng luôn đi?” Cười yếu ớt, Mile ôm lấy người nam nhân phía trước. Chu Mặc đột nhiên nhảy dựng lên nhưng lại bị Mile gắt gao ôm lấy thắt lưng: “Thoải mái không?”

“Ngô… ách!” Chu Mặc thở hổn hển cúi đầu, hai tay vô lực đặt lên đùi của Mile. Mái tóc đen của nam nhân khẽ xoa xoa chạm nhẹ vào má, làm cho người sau có chút ngứa.

Tiếp tục quấy phá trên người của Chu Mặc, Mile bắt đầu là chế trụ hôn môi của hắn, sau đó là đến cái cổ: “Ta sẽ không thương tổn ngươi, đem ngươi giao cho ta, ta cho ngươi ấm áp… cho ngươi an toàn… cho ngươi mọi thứ…”

Thanh âm ôn nhu giống như đang thấm vào các vết thương băng lãnh trên cơ thể của nam nhân, giống như màn đêm mê muội, làm cho Chu Mặc không ngừng dựa người vào trong lòng của nam tử.

Hắn lạnh quá…

Hắn quá đau khổ…

Hắn thậm chí muốn chết…

Hắn bất quá chỉ theo đuổi cuộc sống bình thường, hạnh phúc bình thường. Hắn luôn hy vọng tất cả mọi thứ đều trở nên bình thường, nhưng vận mệnh lại luôn mạnh mẽ đẩy hắn đi theo một con đường khác, đưa hắn đến một nơi mà hắn muốn giãy thoát ra cũng không được.

“Có được không?” Ở bên tai vang lên âm thanh ôn nhu nhưng không hẳn là ôn nhu, có một chút câu dẫn, hấp dẫn hắn khiến hắn không thể nhìn thấy tương lai phía trước.

Một lần rồi lại một lần, âm thanh không ngừng vang vọng đến bên tai hắn.

Say rượu làm cho nam nhân có chút thở gấp, có chút phiền não lắc lư đầu. Hắn không biết… Hắn thực sự không biết!

“Có được không?” Nam tử phía sau lại hỏi thêm một lần, cầm lấy bàn tay yếu ớt của Chu Mặc, không ngừng vuốt ve làm dục vọng cứ cuồn cuộn dấy lên trong hắn.

Nhưng là…

“Không… không…” Nam nhân cư nhiên khóc lắc lắc đầu không ngừng cự tuyệt.

“Sách… thực ngoan cố.” Dục vọng của nan nhân trong bàn tay nam tử đã muốn đến đỉnh điểm. Nhưng Mile lại có ý xấu không muốn cho Chu Mặc phóng thích. Hắn cúi đầu xuống nhìn nam nhân bởi vì không thể phóng thích được dục vọng mà có phần rơi lệ, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ khoái cảm khó hiểu.

Hôn lên đôi mắt đẫm nước của nam nhân, Mile nâng mông của nam nhân lên, hướng vào chính giữa hai chân mình chậm rãi thả xuống: “Không thể cự tuyệt… Ha hả.”

“Cáp a…” Tiếng rên không thể kìm nén mà thoát ra ngoài. Hạ thân không bao lâu sau lại bắt buộc phải mở ra, hai đùi khẽ run lên, giãy giụa vô lực. Cuối cùng vẫn là bị bao phủ bởi cơ thể và tiếng cười của nam tử.

“Ta sẽ cho ngươi… thực thoải mái.” Cùng với lời nói của Mile, miệng vết thương còn chưa kịp lành đã bị cự vật của Mile một lần nữa đâm thủng, từng dòng tơ máu chảy ra ngoài…

“Ân ô…”

“Ngô… Thật thoải mái. Khó trách tên kia không thể quên ngươi. Bất quá bản thân ngươi cũng là một người đáng yêu, ha hả.”

Nâng khuôn mặt thống khổ của nam nhân lên, Mile hôn lên đôi môi đang cắn chặt của Chu Mặc: “Đôi môi này luôn lộ ra vẻ thống khổ, nó cho ta thấy được sự yếu ớt của ngươi, sự ẩn nhẫn của ngươi, kiên cường cùng vui vẻ, mâu thuẫn hỗn tạp cùng một chỗ, làm cho ngươi thêm hấp dẫn.”

“Một con… đại sơn dương cô độc đáng yêu, ha hả.”

Nâng thân thể của nam nhân lên, lại buông xuống lần nữa, mở rộng hai chân nam nhân để thấy rõ ràng bộ phận giao hợp đang phát ra những âm thanh dâm mỹ. Cái DV vì được đặt ở vị trí thuận lời liền đem tất cả những hình ảnh kia ghi chép lại một cách vô cùng rõ ràng.

Nam nhân thở dốc, vẻ mặt thống khổ. Trong khi người kia không ngừng dùng tay mà vuốt ve lấy thân thể của nam nhân.

Thống khổ ban đầu dần dần trở nên mê hoặc. Lại còn được Mile tận tình vuốt ve, khiến cho sự thống khổ ban đầu của Chu Mặc dần dần biến mất. Miệng phát ra không còn là âm thanh nức nở, mà là cao thấp tiếng rên rỉ mê người, cơ thể như đang trôi giữa biển, theo sự đưa đẩy của Mile mà giống như đang có hàng ngàn con sóng cuốn lấy thân mình.

Tất cả, chắc chỉ là chơi đùa mà thôi. Gần giống như là đang đùa giỡn thể xác cùng tinh thần của người này vậy. Làm sao có thể vì người nam nhân này mà động tâm?

Đại khái, chỉ là lần đầu tiên chơi đùa cùng nam nhân phương Đông, cảm thấy có chút mới mẻ nên không kìm lòng được.

Mile nhìn vào trong ngực mình. Đôi môi nam nhân có chút phiến hồng làm nam tử nhịn không được mà hôn lên. Mặc kệ nó, thượng trước rồi tính sau.

Thân thể trần trụi bị đẩy ngã xuống giường, lại một lần nữa bị xâm phạm, nhưng lần này là sự ôn nhu mê hoặc.

Đến lúc bên trong tràn đầy chất lỏng nóng rực của đối phương, Chu Mặc mệt đến mê man.

“Thật là, mỗi lần khóc xong liền ngủ, ngày hôm sau giống như chưa từng xảy ra chuyện gì lại tiếp tục sống, nói ngươi kiên cường hay bản thân ngươi xưa nay đã vậy?” Dùng khăn ấm lau sạch sẽ những thứ trên người nam nhân, Mile cũng nằm xuống bên cạch Chu Mặc, đem nam nhân ôm chặt vào trong lồng ngực, ngủ.

Ngày hôm sau Chu Mặc tỉnh lại thì thấy Mile đang ngủ bên cạnh hắn. Hắn có chút bất đắc dĩ cười cười, mỗi lần đau khổ đều bị người này nhìn thấy hết, lại còn cùng hắn bày tỏ hết tâm tình.

Tỉnh lại đã thấy trên người mặc cái áo ngủ mềm của Mile, nhưng cho dù là thế nào quần áo này cũng không che được những dấu vết trên người nam nhân. Dưới thân nổi lên một cơn đau kịch liệt, so với lúc trước còn đau hơn vài phần, nhìn cái cổ trong gương hiện ra một dấu cắn đỏ rực.

Chu Mặc nhíu nhíu mày, là Lục Hoa Thiên cắn sao? Cái dạng này nếu bị người khác thấy sẽ sao đây?

Hôm nay buổi sáng còn có buổi họp, Chu Mặc thay đồ rồi đi ra khỏi cửa. Cho dù hắn hôm nay hắn không muốn thấy Lục Hoa Thiên, hắn cũng không thể không đi.

Đây là cuộc sống của hắn, công việc của hắn, cho dù là ngày hôm qua Lục Hoa Thiên thô bạo hắn, thì hôm nay hắn cũng phải cắn răng cười chào hỏi đối phương…

Hắn không thể từ chức, không thể sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.