Như Lang

Chương 17: Va chạm



Chu Mặc thề, về sau nếu có gặp tên Mile này nhất định sẽ lập tức trốn đi chỗ khác!

“Hắc! Đại thúc, nơi này không cho phép taxi vào đâu, cho nên ngươi căn bản không thể đón được taxi đâu, thật sự ngươi không cần ta chở về sao?” Sau khi ra khỏi cửa hàng, Chu Mặc không nói một lời mà bước đi trước, Mile cũng mở cửa ô tô bước vào rồi lái theo phía sau, một bên đưa đầu ra ngoài cửa xe nói.

Không có taxi thì không phải là điều đáng nói, vấn đề ở đây là Chu Mặc không biết là hắn đang ở nơi nào, không để ý tới Mile, cứ tiếp tục đi.

“Nếu không thích đi xe của ta, ngươi có thể gọi điện thoại cho người kia nói hắn đến đón ngươi!” Mile nói xong một câu, ngay sau đó lại nói thêm, “Bất quá chỉ là, ngươi là người có mị lực rất lớn, nhưng thật vẫn không bằng mị lực của Cách Lôi Ti.” Mile nói vừa xong, Chu Mặc lập tức quay đầu lại hỏi: “Ngươi biết Cách Lôi Ti sao?”

Thấy nam nhân phản ứng như vậy, Mile không khỏi cười trong lòng, tùy ý nói: “Muốn biết chuyện của cô nương ấy, vậy thì lên xe đi, ta không phải là sói nên sẽ không đem ngươi đi ăn đâu, trên đường chở ngươi về ta sẽ nói cho ngươi nghe, cũng coi như là một sự trao đổi đi, có được không?”

Một lúc sau. . . . . .

“Nàng trông rất được sao?” Chu Mặc hơi sốt sắng hỏi.

“Nàng sao lại không được? Là một thiên kim nhà giàu, lại tài giỏi được cả nhà cưng chiều, Cách Lôi Ti nói chung có thể coi là một đại mĩ nhân, nhưng nói gì thì nói cũng chỉ là một nữ nhân có nhan sắc, ta không có hứng thú, là một tiểu thư nhà giàu, được nuông chiều, luôn cho mình là đúng, hừ!” Trên đường về Mile kể rất nhiều chuyện về Cách Lôi Ti, Chu Mặc đại khái là không có nghe chỉ im lặng, để cho mình Mile độc thoại dùng vô số từ ngữ chê bai để diễn tả Cách Lôi Ti.

Nhưng ít ra Chu Mặc biết, đó là một nữ nhân vô cùng đẹp và thông minh xuất chúng. Điều này cũng là dĩ nhiên thôi.

Mình có thể so sánh được sao? Ngoài ba mươi, gia tộc cũng bình thường, người luôn luôn u buồn, ngoại hình cũng không đặc biệt, nói cho dễ nghe là không có khí chất, nói trắng ra là kẻ tầm thường.

Về dáng người, nam nhân mà có thể đi so sánh ngoại hình với nữ nhân được sao?

Nếu là tình địch thì cơ hội giành phần thắng của Chu Mặc gần như là không có, cho nên mặc dù Mile có nói bao nhiêu đi chăng nữa hắn cũng không cho vào tai, hoàn toàn đắm chìm trong nỗi bi ai trong lòng mình, thẳng đến xe khi xe dừng lại, Mile mở cửa xe ra, sau đó —— cúi đầu rất nhanh hôn lên gương mặt thất thần của Chu Mặc khiến hắn giật mình.

“Ngươi làm cái gì!” Đột nhiên bừng tỉnh, Chu Mặc dùng sức đẩy Mile ra, hung hăng trừng mắt nhìn cái vẻ mặt đang cười như vô tội của y.

“Ha hả, chỉ là ta định đánh thức ngươi mà thôi, đại thúc, về đến nhà rồi! Ở đây mà ngươi động thủ với ta, thì thật là không được tốt đâu.” Mile lên tiếng nhắc nhở, Chu Mặc mới phát giác mình đã về đến nhà của Phí Nhĩ Đức từ lúc nào, hung hăng liếc mắt nhìn Mile một cái, Chu Mặc không một lời cám ơn đã chạy thẳng vào trong, đối với hành động này, lại làm cho Mile cảm thấy chơi đùa với nam nhân kia thật là hứng thú. . . . . .

—————————————————————

Chu Mặc là người sống có lí trí, là người sống khoan dung, hắn tuyệt đối sẽ không rơi vào bẫy của tên Mile kia, cũng như sẽ không vì những trò đùa của tên kia mà tức giận, sẽ không! Tuyệt đối sẽ không!

“Ba!” Chỉ lo suy nghĩ mà không chú ý nên đầu đụng phải một bức tường dày, ngay tức khắc trước mắt có vô số ngôi sao nhảy múa, không biết mình đang ở nơi nào, lại thất kinh phát hoảng khi cơ thể bị một người nào đó tóm lấy.

“Chu Mặc, ngươi vì sao lại không gọi điện thoại cho ta?” Ngẩng đầu, là Phí Nhĩ Đức đang cau mày nhìn hắn, giống là đang trách cứ hắn vậy.

Bởi vì ta không muốn quấy rầy ngươi cùng bạn gái đang ân ân ái ái với nhau, cái câu này chỉ có thể mà tự nói với lòng mình, Chu Mạc thầm nhủ, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ dám nói ra. Xoa xoa đầu mình, Chu Mặc cười nói: “Lúc này sức khỏe càng ngày càng đi xuống a, mới chỉ đụng trúng bức tường có một chút mà đã choáng váng hết cả người.”

Nếu là lúc trước, Phí Nhĩ Đức khẳng định sẽ nói “Có đau không?” “Có nặng lắm không?”, nhưng hôm nay ngay đến một lời hỏi thăm cũng không có, vẫn giữ nguyên bộ mặt vô cùng tức giận.

“Ngươi hình như là đang muốn đi xuống dưới, ngươi muốn đi ra ngoài sao?” Chu Mặc là lúc đi vào có đụng phải người Phí Nhĩ Đức, nhìn thấy trên tay y còn đang cầm cái chìa khóa xe, chẳng lẽ —— là muốn đi tìm mình sao? Hay là đi tìm bạn gái của hắn. . . . . .

“Ngươi như thế nào lại không nghe điện thoại của ta?” Phí Nhĩ Đức không trả lời câu hỏi của Chu Mặc, bộ mặt băng lãnh hỏi lại Chu Mặc.

Phí Nhĩ Đức có gọi mình sao? Chu Mặc lấy điện thoại trong túi áo ra, điện thoại bị tắt. Điện thoại nếu còn điện, thì mình sẽ không bao giờ tắt đi, nhớ tới lúc đo đồ có cởi áo khoác ra đưa cho Mile giữ hộ, Chu Mặc đại khái đã có câu trả lời, là tên hỗn đản đó giở trò!

“Ân. . . . . . Tại vì hết pin.” Nói dối, cũng vì bất đắc dĩ thôi, ngẩng đầu, rõ ràng trên mặt Phí Nhĩ Đức hiện rõ hai chữ “không tin”, Chu Mặc chỉ có thể cười gượng, hắn nghĩ không nên cho Phí Nhĩ Đức biết sự tồn tại của Mile .

“Úc, tại sao lúc còn pin lại không gọi ngay cho ta?” Phí Nhĩ Đức nói xong lại thấy thần sắc nam nhân có chút xấu hổ, liền không nói nữa, nhanh chóng dùng tay kéo Chu Mặc vào trong thang máy, “Về sau nhất định phải gọi điện thoại cho ta!”

“Ân.” Chu Mặc nhỏ giọng nói.

Về tới phòng, không khí giữa hai người vẫn tràn ngập sự ngượng ngùng, vì muốn làm dịu đi không khí, Chu Mặc cố ý cười nói: “Hôm nay thế nào, cùng bạn gái giảng hòa có tốt không?”

Phí Nhĩ Đức nhìn vào mắt Chu Mặc không nói, điều này làm cho Chu Mặc lập tức càng thêm thẹn, thậm chí có chút ủy khuất, nhưng hắn vẫn tiếp tục nói: “Đúng rồi, thẻ tín dụng của ngươi, cám ơn.” Tuy rằng nói không cần dùng đến.

Đưa tay vào túi lấy thẻ tín dụng đưa cho Phí Nhĩ Đức, Chu Mặc lại một phen ngạc nhiên đến không nói ra lời, trong tay hắn không phải là thẻ tín dụng của Phí Nhĩ Đức, mà là cái thẻ đen của tên hỗn đản Mile!

Phí Nhĩ Đức nhìn cái thẻ đen trong tay Chu Mặc, ôn hoà nói: “Thẻ đen sao? Xem ra cũng là một đại nhân vật, Chu Mặc, ngươi cũng có một cái sao?”

“Phí Nhĩ Đức. . . . . .” Nghe nam nhân đang châm chọc mình, nếu là người khác thì sẽ vô cùng cao hứng, nhưng Chu Mặc thì khác không biết nói gì để giải thích, không nói được nên lời.

Chu Mặc trầm mặc, lại làm cho Phí Nhĩ Đức càng thêm tức giận, hắn xoay người tiến đến cửa: “Ta đi ra ngoài một chút.”

“Phanh” tiếng đóng cửa thật mạnh, chỉ còn lại một mình nam nhân lẻ loi trong phòng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.