Nếu thực sự yêu …
Hãy vì người mình yêu mà thay đổi chính mình.
Nếu thực sự yêu…
Hãy ở vào vị trí của nhau để mà suy nghĩ…
Nếu thực sự yêu…
Sẽ không làm người yêu khóc …
…Vì khi ấy bạn thực sự cũng rất buồn!
Nếu thực sự yêu …
Hãy tha thứ cho nhau nếu có thể.
Nếu thực sự yêu…
Đừng đòi hỏi nhau những điều không thể.
Nếu thực sự yêu…
Thì thời gian luôn rất ngắn ngủi.
Và nếu thực sự yêu một người…
Dù có thế nào đi chăng nữa cũng đừng dễ dàng buông tay!
Thấy Nhật Duy lững thững đi vào bếp để nấu bữa tối, Hoạ Mi như chợt nhớ ra điều gì đó cũng vội theo đuôi liền mà không biết Lệ Hoạ mặc dù đang rất mải xem phim hoạt hình vẫn đang lén nhìn mình bằng ánh mắt rất mờ ám.
-Này, – Hoạ Mi khẽ gọi Nhật Duy
-Gì? Mà tôi tên là Nhật Duy chứ không phải này với nè đâu nha, lần sau cô còn gọi như vậy đừng thắc mắc vì sao tôi lại không trả lời? – Nhật Duy liếc nhìn Hoạ Mi bằng ánh mắt lãnh đạm vốn có, vẻ mặt không được hài lòng.
-Lắm chuyện, tôi hỏi anh nhé, hôm nay là sinh nhật của Lệ Hoa đúng không? – Hoạ Mi bĩu môi
-Thì sao? – Nhật Duy khó hiểu
-Này, rốt cuộc anh đang giả vờ ngốc hay là ngốc thật đấy? Sinh nhật mà lại hỏi thì sao à? – Hoạ Mi lườm hắn một cái.
-Thế cô muốn giở trò gì đây? – Nhật Duy thông minh liền hiểu ngay mục đích của Hoạ Mi
-Thế anh tặng quà sinh nhật cho Lệ Hoa chưa? – Hoạ Mi thấy vẻ mặt nghi ngờ của hắn liền đi thẳng luôn vào vấn đề
-Tặng lâu rồi, từ tận lúc sáng cơ. – Nhật Duy vừa nhặt rau vừa trả lời.
-Tặng gì thế? – Hoạ Mi cũng ngồi xổm nhặt rau cùng với hắn
-Cô hỏi làm gì?
-Thì hỏi cho biết thôi, thực ra là tôi muốn… – Mắt Hoạ Mi sáng long lanh, đang muốn nói gì đó.
-Cô mau đứng dậy nhanh, cô nhặt rau đay kiểu gì thế? Tại sao chỉ nhặt lá héo còn đâu nguyên cả cọng già thế này mà cũng vứt vào rổ được sao? – Nhật Duy giẫy nảy vội xua Hoạ Mi đứng dậy.
-Ơ, đây là rau đay à? Thế mà tôi cứ ngỡ nó là rau cần cơ. – Hoạ Mi nhăn nhó.
-Sac, lạy hồn, không biết 16 năm qua cô sống kiểu gì nữa. – Nhật Duy trợn mắt há mồm, sốc toàn tập.
-Hic, thì suốt 16 năm qua tôi có phải tự tay nấu cơm bao giờ đâu, chưa từng biết đi chợ mua rau cỏ là gì đâu, toàn chỉ ăn, học, chơi, ngủ . Uh, thì từng có mấy lần vào phòng bếp thấy bác Lan giúp việc nhà tôi từ hồi tôi còn bé xíu, chỉ mới thấy bác ấy nhặt rau cần để nấu lẩu, chỉ nhặt mỗi lá úa với cấu tý gốc rồi để nguyên toàn bộ thân lá cho vào rổ rồi rửa thôi. Nhưng có vẻ cũng lâu rồi nên giờ tôi chả nhớ hình dáng cây rau cần nó như thế nào nữa. Hic, còn đâu từ khi ở riêng được nửa năm đến giờ tôi toàn ăn KFC, cơm hộp, mì tôm sống hoặc hoà ra bát, … thế thôi. Nên anh không thể trách tôi được…
Hoạ Mi tỏ ra đáng thương từ tốn giải thích, dẫu biết Nhật Duy sẽ rất có nguy cơ ngất trên cành quất giống mẹ mình hôm nào. Haiz.
-Cô không nói thì thôi, nói xong tôi cũng xin bái lạy cô sát đất luôn. Cô đúng là tiểu thư quá đấy, nghe lũ bạn tôi nói con gái thành phố bây giờ chỉ mải học, ăn, chơi, đàn đúm. Đến cắm nồi cơm điện như thế nào cũng còn không biết, pha mì tôm có khi còn nát như cháo luôn, cứ nhắc tới việc nội trợ, nữ công gia chánh là giẫy nảy như đỉa phải vôi ý. Có biết làm ăn gì đâu, chỉ được cái mặt xinh đẹp, ăn vặt, giỏi Shopping, làm đẹp, son phấn, đua đòi mốt nọ, mốt kia, sành điệu,… là nhanh. Đã vậy còn rất thích ăn mặc những thứ quần áo mỏng tang nhìn thấu cả nội ý bên trong màu gì cốt để “khoe hàng”, nhìn mà nhức hết cả mắt chả thấy đẹp đẽ quái gì.
Nhật Duy mắt chớp chớp nghĩ một lúc lại nói tiếp.
-Lúc đầu tôi không tin lắm vì cũng ít tiếp xúc, không ngờ hôm nay gặp phải cô đúng là một tiểu thư cành vàng lá ngọc hàng thật hẳn hoi, khiến tôi thực sự muốn bỏ chạy mất dép luôn quá. Ha ha – Nhật Duy nói giọng mỉa mai, rồi cười lớn. Trời ơi, có phải thời nay hiện đại quá cái gì cũng do máy móc làm thay hết, có tiền bỏ ra là mua được. Nên con gái ngày nay cũng chả cần phải học nấu nướng làm gì cho mệt người ra phải không??
-Đồ điên, đừng có mà mượn cớ đó để chế nhạo tôi hoài nhé, mà cũng đừng có lợi dụng để vơ đũa cả nắm nhá. Con gái thời đại @ ngày nay đâu phải ai cũng thế, đó chỉ là một số ít thui. – Hoạ Mi không phục cảm thấy quá bất công liền vùng lên cãi lý.
-Ha ha, vậy thì cô thuộc loại số ít kia rồi phải không? – Nhật Duy cười mỉa mai.
-Anh… – Hoạ Mi cứng lưỡi không biết trả lời sao? Phải rồi nhỏ vụng về, hậu đậu có biết nấu nướng gì đâu, cãi nhau thêm với hắn chỉ tổ thêm rước nhục vào thân. Liền bực bội đi vào phòng đóng chặt cửa lên mạng chơi Gunny, cốt để cố quên đi nỗi phiền muội, chưa bao giờ trong đời nhỏ lại cảm thấy nhục nhã như thế…Hic ^~^
Một buổi chiều chủ nhật đẹp trời đang tập trung làm một đống bài tập thầy cô giao về nhà một cách hăng say, cật lực. Trời ạ, sao mà học lắm môn thế không biết, Toán, sinh, lý, hoá, ngoại ngữ… Lại còn phải học thêm nữa, để đến ngày nghỉ cũng chả có thời gian đi chơi, bơi trong đống bài tập mãi thế này nhỏ sắp chết ngáp đến nơi rồi…hu hu
Đúng lúc đang giải quyết một bài toán giải phương trình nâng cao khó ngang trình độ dành cho thiên tài cũng nên, Hoạ Mi rất bực bội, tức tối vì giải mất mấy tờ giấy nháp rồi, mất luôn gần 2 tiếng mà vẫn chưa có kết quả thì đúng lúc này bút lại hết mực trong khi quên chưa mua trọn gói hộp bút 100 cái, giờ không biết kiếm đâu ra cái bút nữa để mà viết tiếp.
Thế là nhỏ điên tiết cầm tờ giấy nháp xé tan ra thành nhiều mảnh nhỏ li ti, lầm bầm chửi thầm “Sao số mình khổ thế không biết, học cũng khổ, mà không học cũng chết, hu hu”. Suýt nữa không kiềm chế được chắc nhỏ đã xé tan luôn cái quyển sách toán nâng cao chết tiệt kia luôn rồi… Haiz, khổ chắc học nhiều quá, áp lực nặng nề nhỏ lại bị lên cơn điên đột xuất rồi ^~^
Chẳng còn cách nào nhỏ đành đứng dậy đạp xe đến một cửa hàng tạp phẩm kiêm luôn bán đồ lưu niệm để mua bút.
-Em muốn mua gì? – Chị bán hàng cười ngọt ngào hỏi
-Chị ơi, bạn cho em hộp bút bị xanh loại 100 cái với ạ – Hoạ Mi mỉm cười nhìn chị bán hàng.
-Uh, chờ chị chút. – Chị bán hàng liền nhanh chóng quay người đi lấy
Trong lúc chờ chị bán hàng đi lấy bút, Hoạ Mi đứng nhìn ngắm xung quanh nhỏ thấy trong cửa tiệm này có treo rất nhiều chuông gió xinh xắn, những món quà lưu niệm để trong hộp kính nhìn rất đẹp mắt, ấn tượng…
-Bút của em đây. – Chị bán hàng đưa cho nhỏ hộp bút.
-Hết bao nhiêu ạ.
-300 ngàn em ạ.
Hoạ Mi liền mở ví đưa tiền trả chị bán hàng, ánh mắt tò mò nhìn một cái hộp thuỷ tinh trong suốt, bên trong có rất nhiều các hình ngôi sao đủ màu sắc sặc sỡ. Nhìn rất đẹp.
-Chị ơi, cái hộp thuỷ tinh chứa hình ngôi sao kia để làm gì thế chị. – Hoạ Mi vừa nói, vừa chỉ về phía cái hộp.
-À, cái này dùng để trang trí em ạ, em có muốn mua không? – Chị bán hàng cười giải thích.
-Chỉ dùng để trang trí không thôi ạ? – Hoạ Mi nghi ngờ.
-Uh, nếu mua nguyên cả hộp này thì đúng là chỉ dùng để trang trí, về nhà em mở hộp ra lấy hình ngôi sao trong đó xuyên qua một sợi chỉ mỏng dùng để làm rèm cửa sổ hay trang trí trong phòng sẽ rất đẹp đấy em ạ.
-Thì ra là thế – Hoạ Mi gật gù tỏ vẻ hiểu ý.
-À mà chị còn muốn tiết lộ cho em biết một điều này. – Chị bán hàng nhìn nhỏ cười tươi.
-Nếu em không thích mua cái hộp thuỷ tinh có chứa sẵn những hình ngôi sao thì em có thể chỉ mua riêng hộp, sau đó mua giấy màu về tự gấp hình ngôi sao cũng được. Rất thú vị đó, em biết không mỗi lần em thích điều gì đó và muốn nó trở thành hiện thực trong tương lai, em chỉ cần lấy bút ra ghi những điều mình mong muốn vào đó là được. Coi như đó là một lời nguyện cầu biết đâu một ngày nào đó sẽ trở thành hiện thực thì sao? Và em có biết những ngôi sao do chính mình tự tay gấp, tự ghi điều ước nguyện được gọi là ngôi sao hi vọng đấy. Mỗi lần nhìn thấy nó coi như là có thêm động lực để mình phấn đấu để đạt được điều mình ước nguyện.
-Không biết em có tin không nhưng chị thực sự rất tin tưởng đấy, hiện tại mỗi này chị đều gấp ít nhất 1 ngôi sao hi vọng đấy. Mong những điều tốt đẹp, an lành sẽ luôn đến với mình và những người mình thương yêu. – Chị bán hàng bắt đầu quảng cáo ^^
Hoạ Mi nghe chị bán hàng nói xong, suy nghĩ một hồi lâu liền mỉm cười.
-Chị ơi, bán cho em một hộp thuỷ tinh với giấy màu để em về tự gấp hình ngôi sao đi.
-Ok, baby – Chị bán hàng nhanh nhẹn đi lấy đồ.
Khi Hoạ Mi vừa đi ra đến cửa thì chị bán hàng bất ngờ gọi lại.
-Em ơi, quay lại đây một chút đã.
-Sao thế chi? – Hoạ Mi nghi hoặc nhìn chị bán hàng hỏi
-Khuyến mại cho em quyển giấy nhỏ này nè. – Chị bán hàng cười trìu mến đưa tặng nhỏ một quyển giấy nhỏ hình vuông.
-Để làm gì hả chi?
-Để khi nào rảnh em gấp hạc giấy cho đỡ buồn, hi hi.
-Dạ?
-Đùa tý, em thực sự muốn ước điều gì nhất, chỉ duy nhất một điều mà thôi. Thì em hãy gấp đủ 1000 con hạc giấy, rồi thả vào lọ thuỷ tinh giống lọ thuỷ tinh kia thì điều ước đó của em nhất định sẽ thành hiện thực. – Chị bán hàng từ tốn giải thích.
-Nhất định sẽ thành hiện thực ư? – Hoạ Mi khó tin
-Cái này phải tự bản thân mình tin tưởng, tin chắc rằng nhất định nó sẽ thành hiện thực thì mới có hiệu nghiệm em ạ. – Chị bán hàng kiên nhẫn lý giải.
-Em hiểu rồi, cảm ơn chị nhiều nha, bán cho em thêm một lọ thuỷ tinh nữa đi. – Hoạ Mi thông minh liền hiểu rất nhanh mục đích của chị bán hàng.
Trên đường về nhà nhỏ liên tục lẩm bẩm:
“Viết một điều ước mình thích vào ngôi sao hi vọng này,ước muốn những điều tốt đẹp, an lành sẽ đến với mình và người thân của mình thì một ngày nào đó rất có thể nó sẽ trở thành hiện thực ư? Nhưng biết viết cái gì đây?”.
“Gấp đủ 1000 con hạc giấy điều ước nguyện duy nhất mà mình mong muốn nhất định cũng sẽ thành hiện thực, liệu có thật không? Điều ước mình mong muốn nhất và duy nhất là gì nhi?…” (Sau này mọi người sẽ biết, chỉ có điều đó cũng là nỗi đau xót mà Hoạ Mi phải âm thầm cất giấu sâu kín vào tận cùng trái tim…)