Nhóc Lười, Tôi Yêu Em

Chương 23



Tại một ngôi biệt thự đẹp lộng lẫy gần biển ở Las Vegas, thiên đường giải trí và ẩm thực nổi tiếng bậc nhất trên thế giới.

Nơi mà ai nhắc đến đều biết và mơ ước một lần được tới tham quan và nghỉ dưỡng bởi giá cả ở đây rất đắt đỏ. Tính toàn bằng đô la, nếu không phải là những người giàu có và thực sự đại gia tiêu tiền như nước thì dù có nằm mơ cũng không có cơ hội được bước chân tới.

Ngôi biệt thự đẹp lộng lẫy đạt tiêu chuẩn 5 sao, với thiết kế cầu kỳ hiện đại, đầy đủ tất cả mọi thứ như: Vườn hoa mênh mông đầy đủ các loại hoa đa dạng về màu sắc, phong phú về chủng loại. Bể bơi rộng ngang một sân vận động, có phòng khiêu vũ rộng thênh thang, phòng tập thể dục, phòng triển lãm tranh, phòng ăn, phòng họp, phòng khách, phòng ngủ riêng,…

Ngôi biệt thự gồm có 3 tầng, nếu tính cả khuôn viên bao xung quanh thì rộng khoảng 30000 m2. Là một trong rất nhiều ngôi biệt tự đắt tiền của ông trùm giàu có nhất Las Vegas chuyên kinh doanh sòng bài, khách sạn, bãi biển, du lịch…Ngoài ra ông ta còn bỏ tiền đầu tư các sòng bài ở nhiều nước trên thế giới từ châu Á, châu Phi…

Trong thế giới ngầm, tên tuổi, địa vị của ông ta có sức ảnh hưởng rất lớn, không ai là không biết tới trên khắp thế giới.

Chỉ cần ông ta ra lệnh một tiếng thì ngay cả tập đoàn hàng đầu châu Á như của cha Hoạ Mi cũng dễ dàng bị ông ta thao túng, thậm chí nếu thích còn có thể khiến cho giá cổ phiếu của tập đoàn bị rớt thê thảm chỉ trong vòng một đêm dẫn đến phải phá sản trong vòng vài ngày.

Biệt thự này là nơi ở của cậu quý tử duy nhất của ông ta, Tommy ( tên gọi ở Việt Nam là Tommy Thanh Tùng khi nghe lệnh cha mình đến Việt Nam thử sức giải quyết một số vấn đề liên quan đến việc xây dựng casino tại đây). 17 tuổi, học rất giỏi và xuất sắc đã tốt nghiệp xong trung học phổ thông tại Las Vegas.

Trong một gian phong thiết kế nội thất sang trọng không kém so với bên ngoài, có một cậu con trai nhìn khá đẹp, mắt xanh, mũi cao, da trắng, tóc hơi vàng.

Đang rất tức giận, ánh mắt thâm sâu nguy hiểm khi nhìn thấy mấy bức hình có chụp một cô gái đang lả lơi ngủ trong vòng tay một người đàn ông trong khách sạn.

– Thiếu gia, đây là toàn bộ những bức hình chụp cô Jenny Ngọc Mai tối qua tại khách sạn do thám tử theo dõi.

Người đàn ông trung niên, mặc bộ đồ vet đen từ đầu xuống chân, cúi người cung kính nói.

– Tôi biết rồi, ông có thể ra ngoài.

Một giọng trầm lạnh, không rõ cảm xúc vang lên.

– Dạ, nếu thiếu gia không có gì sai bảo, tôi xin phép.

Người đàn ông cúi sâu người một lần nữa, lặng lẽ đi ra ngoài. Khép chặt cửa phòng lại.

Bây giờ trong phòng chỉ còn là một mảnh yên tĩnh, chẳng còn bất kỳ ai khác ngoài cậu con trai mặt mũi lạnh lẽo. Không chút cảm xúc kia, đang cầm từng bức ảnh xem xét thật kỹ không biết là đang suy nghĩ điều gì. Nếu là người đàn ông khác khi nhìn thấy những tấm hình chụp người mình yêu ngủ với người đàn ông khác trong khách sạn, có lẽ sẽ tức giận mà đập phá đồ đạc xung quanh mất. Nhưng cậu ta lại im lặng không có bất kỳ hành động gì chứng tỏ là đang tức giận, thế mới đáng sợ…

Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, cậu ta liền cầm điện thoại iphone 5s dát vàng, đính kim cương đời mới nhất bấm số gọi cho cô gái trong bức ảnh…

Tiếng điện thoại vang lên ở đầu dây bên kia là một bài hát rất sôi động, y như nhạc sàn ở vũ trường vậy.

– Alo, anh yêu, gọi điện cho em có việc gì thế? Hi

Tiếng gọi thân mật, cười dịu dàng ở đầu dây bên kia vang lên.

– Anh có chuyện gấp muốn nói với em, 1 tiếng nữa gặp nhau tại vũ trường Ánh Dương.

– Ơ, có chuyện gì mà gấp vậy anh?

– Em cứ đến đi sẽ biết.

Không nói nhiều, cậu ta tắt máy luôn. Khuôn mặt trầm tĩnh lạ thường, rốt cuộc cậu ta hẹn cô người yêu trót cắm sừng lên đầu cậu ta kia để làm gì? Không phải là để đánh ghen chứ?

Tại vũ trường Ánh Dương, bên trong nhạc nhảy sập sình, sôi động. Từng cặp từng đôi đang nhảy nhót rất say sưa trên sàn. Phía sâu bên trong đằng sau vũ trường là một casino có rất nhiều người đang chơi bài ăn tiền, tại một góc yên tĩnh khuất trong bóng tối có một đôi trai gái đang đối diện nhìn nhau nói chuyện.

– Anh yêu, gọi em ra đây có chuyện gì muốn nói vậy.

Cô gái mặc váy ngắn đến không thể ngắn hơn, trễ ngực lộ vòng một căng tròn nảy lửa. Mắt xanh, môi đỏ như màu máu, phấn trang điểm dày cả tấc. Mắt nâu, mũi cao, tóc ngắn nhuộm đỏ. Đi giầy cao góp 15 phân, đeo khuyên tai to lủng lẳng sáng lấp lánh, rất ra dáng một dân chơi sành điệu đang cầm ly rượu vang nhấp ngụm uống hỏi.

– Xem đi.

Cậu con trai mặc áo vét đen đeo cavat, quần tây, tay đeo đồng hồ đắt tiền, có xỏ khuyên tai ở mũi. Hai bên tai cũng đeo nốt, liếc nhìn cô gái một cái rồi ném trước mặt một xấp ảnh, khiến ai nhìn thấy cũng phải đỏ mặt.

Cô gái cầm xấp ảnh lên xem, tay run run, cả người lạnh toát như muốn té xỉu ngất ngay tại chỗ. Sao, sao lại thế này…

– Anh à, mấy tấm hình này không phải do là ảnh thật của em đâu. Do đứa nào đó photoshop ghép ảnh *** hại em thôi, xin anh đừng tin mà hiểu lầm tội nghiệp em…hu hu

Cô gái ngước đôi mắt long lanh đẫm nước mắt nhìn chàng trai trước mặt, sợ hãi giải thích. Mà không biết rằng giải thích là nguỵ biện.

– Anh cũng biết đấy em, tuy là một cô gái ăn chơi, sành điệu. Nhưng không phải là loại con gái buông thả, dễ dàng lên giường với người đàn ông khác như vậy đâu…

– …

Còn người con trai thì lặng im hút thuốc, khẽ nhìn chăm chú cô gái, không nói bất kỳ câu gì. Cô đã làm việc xấu hổ như vậy sau lưng cậu, bây giờ còn cố nguỵ biện nữa sao. Thật quá trơ trẽn đi.

– Em nói đủ chưa?

Thấy cô gái cứ độc thoại một mình suốt khiến cậu ta rất khó chịu, buộc lòng phải ngắt lời.

– Em…

Cô gái ngỡ ngàng nhìn sắc mặt âm u, đầy nguy hiểm của người con trai trước mặt, run rẩy lạnh người không dám nói tiếp nữa.

– Chúng ta chia tay đi.

Cậu rất bình tĩnh, nhìn cô một hồi lâu sau đó nói ra câu mà mình đã suy nghĩ rất kỹ. Dù còn yêu cô, nhưng với những việc cô đã gây ra sao cậu có thể dễ dàng tha thứ bỏ qua được chứ. Làm như vậy chẳng phải để cô được đằng chân nâng đằng đầu coi thường cậu sao…Quên đi, thà không có người yêu còn hơn có người yêu giống loại con gái dễ dãi như cô.

– Không em không muốn chia tay, chẳng nhẽ anh lại dễ dàng chia tay em chỉ vì những mấy tấm hình vớ vẩn này sao?

Ngọc Mai thét to, không cam tâm.

– Mấy tấm hình vớ vẩn, chẳng nhẽ để tôi phải lôi người đàn ông trong ảnh tới đây, làm rõ trắng đen thì em mới cho là không vớ vẩn sao?

– Chia tay là chia tay, sau này đường ai nấy đi, em đừng có xuất hiện lảng vảng trước mặt tôi nữa. Bởi nếu để tôi điên lên thì không biết tôi sẽ làm gì em đâu, co khi giết em dễ dàng như giết một con kiến ấy chứ.

Thanh Tùng, bình tĩnh nói, ánh mắt sáng quắc liếc nhìn cô.

– Anh là đang doạ em…

– Từ trước tới nay em cũng biết đó, tôi không thích nói đùa. Nể tình chúng ta yêu nhau bao năm, tôi mới bỏ qua cho em chuyện này, nếu không…? Hừ…

Thanh Tùng bẻ ngón tay, lạnh nhìn Ngọc Mai, hừ một tiếng…

– Anh ơi, em biết mình sai rồi, …xin anh…cho em một cơ hội để chuộc lỗi đi…

Ngọc Mai lập tức vòng sang quỳ xuống ôm chân cậu ta, khóc lóc, van xin…

– Quá muộn rồi…

Cậu ta nói đúng 3 chữ lạnh lẽo, không cảm xúc, liền hất mạnh người Ngọc Mai ngã ra nền. Đứng dậy bỏ đi không ngoái nhìn…

– Không, không, làm sao em có thể dễ dàng từ bỏ anh chứ…

– Nhất định em sẽ khiến anh quay về bên em thôi, anh là của em mà, em yêu anh nhiều như thế sao em có thể sống mà không có anh được chứ. Hức…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.