Đúng 7h sáng hôm sau Hoạ Mi đã có mặt tại trường. Nhưng vì đêm hôm trước thức khuya quá hơn cả cú đêm nên trông bộ dạng của cô nàng lúc này rất thê thảm ngang với gấu trúc luôn.
Mắt thâm quầng đầy mệt mỏi, khuôn mặt ủ rũ thiếu sức sống. Miệng liên tục ngáp ngắn ngáp dài mà không hề cảm thấy mỏi miệng. Quần áo thì nhăn nheo, có lẽ sáng nay do vội quá nên mặc nhầm đồ cũ chăng, hoặc do lâu ngày không là thì phải. Đeo cái cặp to bự không biết chứa tài sản quý giá gì trên lưng lê lết từng bước chậm chạp giống hệt ốc sên đang đi chuyển.
Vừa vào đến lớp, cô nàng không nói không rằng, liền vứt cái cặp to bự kia lên mặt bàn. Thả người phịch xuống ghế tiếp tục ngáp.
– Sao trông người mày mệt mỏi như người bị bệnh vậy?
Thuỷ Tiên ngồi bên cạnh quan tâm hỏi, sao hôm nay trông con nhỏ này tàn tạ thiếu sức sống vậy nhi? Mọi hôm vừa gặp nhau là mồm mép tép nhảy chém gió thành bão rồi.
– Bệnh gì?
Cô nàng uể oải rút từ trong cặp ra chiếc bánh bao vừa đưa lên miệng ngoạm vừa nói.
– Tự kỷ đột xuất.
Thuỷ Tiên không chút đắn đo phán một cậu xanh rờn đầy hàm ý.
Hự…
Nghe Thuỷ Tiên nói dứt câu Hoạ Mi đang nhai bánh bao liền bị sặc nghẹn, ho sù sụ. Con điên này xem ra đúng là chán sống rồi dám bảo mình bị tự kỷ à. Được lắm…
– Mày nói lại xem?
Hoạ Mi sau qua cơn nghẹn hiểm nghèo liền quay qua Thuỷ Tiên trừng mắt đe doạ, giọng lạnh lẽo. Con nhỏ chết tiệt này thử nói câu nữa xem, mình phi ngay cái bánh bao này vào cái miệng chuyên nói nhảm nhí của nó không?
– Haiz, mày bị điếc à, tao nói mày bị bệnh tự kỷ chứ sao?
Thuỷ Tiên thở dài, con nhỏ này hôm nay không những bị tự kỷ mà còn bị điếc nữa rùi, không hề phát hiện ra mình sắp gặp nguy hiểm…
– Á, đau, mày làm cái gì thế?
Thuỷ Tiên đau đớn kêu lên, chẳng hiểu sao bất ngờ bị con điên kia véo một cái rõ đau vào eo. Hic
– Mày không thấy tao đang khó chịu, bực bội hay sao mà còn nói tao tự kỷ?
Hoạ Mi nheo nheo mắt nhìn Thuỷ Tiên đầy bực bội, thử nói nhảm câu nữa coi?
– Hic, có thấy thì tao mới hỏi chứ sao?
Thuỷ Tiên nhăn nhó nhìn nhỏ, đang trong tư thế chuẩn bị chuồn là thượng sách sợ con nhỏ này nổi điên nữa thì chết…
– Biết mà còn nói vậy ha?
Hoạ Mi quát to, nhỏ cảm thấy trong lòng lúc này rất khó chịu đã bực bội vì chuyện bị ông thầy giám thị bắt chép phạt cả đêm, sáng ra lại còn bị con bạn nói nhảm. Chỉ muốn tìm cái gì đó để đập phá…
– Thôi, hạ hoả, sao có chuyện gì nói coi?
Thuỷ Tiên thấy nhỏ đang trong cơn tức giận như vậy cũng không dám nói câu gì khiến nhỏ thêm tức giận nữa…
– Chả sao cả, thôi tao ngủ một giấc đây. Mệt quá.
Hoạ Mi vừa ngáp cái rõ dài vừa lấy tay che, ủ rũ nằm bò ra bàn. Nhắm mắt ngủ.
– Sac, con điên này thái độ thế đấy. Vậy thì mặc xác mày luôn.
Thuỷ Tiên ấm ức lẩm bẩm, lòng tốt không được báo đáp…
—
Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, cô giáo dạy môn địa lý bước vào lớp. Vừa vào cô liền ngồi trên bàn giáo viên quan sát xung quanh một hồi khắp lớp. Bỗng dừng lại ở vị trí của Hoạ Mi, nơi cô nàng đang nằm ngủ ngon lành không biết trời trăng gì?
– Hoạ Mi, mau dậy đi cô nhìn kìa
Thuỷ Tiên dù vẫn còn giận nhưng cũng không thể bỏ mặc nhỏ trong lúc nước sôi lửa bỏng này, thấy chết mà không cứu.
– Để yên tao ngủ…
Hoạ Mi, con sâu lười, một khi đã ngủ thì đố ai đủ bản lĩnh đánh thức được nhỏ dậy…
Lúc này cả lớp đã bắt đầu theo ánh mắt của cô giáo cùng im lặng liếc nhìn về phía nhỏ, xem ra lần này cô nàng chết chắc rồi. Thành Trung cũng nhìn theo nhưng trong lòng thầm lo lắng cho nhỏ. Có biết đây là đâu không mà sao nhỏ có thể ngủ ngon thế chứ. Haiz.
Cô giáo chẳng biết từ lúc nào đã nhanh chóng đứng ngay cạnh nhỏ, lấy cây thước gỗ dài gõ mạnh xuống mặt bàn. Khiến nhỏ đang ngủ cũng phải giật mình sợ hãi tỉnh dậy cứ ngỡ là có động đất hay khủng bố đang xảy ra?
Ngồi bật dậy, mở to mắt nhìn người đang đứng trước mặt mình, như vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn nên nhỏ vẫn chưa thể xác định chính xác người đó là ai. Liền lấy tay dụi dụi mấy cái. Sau đó há hốc mồm nhìn vị cô giáo già đáng kính trước mặt mình đầy kinh ngạc…
– Sao? Vẫn chưa tỉnh ngủ hả?
Thấy nhỏ há hốc mồm nhìn mình như vật thể lạ cô giáo cảm thấy rất khó chịu, liền quát to hơn hỏi nhỏ. Gương mặt nghiêm nghị, lạnh lẽo…
– Dạ, thưa cô, em…em..
Hoạ Mi vì quá bất ngờ lên lúng túng, ấp úng nói mãi không nên lời. Nhỏ không hiểu sao cô giáo lại tự nhiên xuống tận chỗ nhỏ làm chi? Chẳng lẽ bắt quả tang nhỏ đang ngủ gật trong giờ của cô sao? Chết rồi,…tiêu thật rồi, hic…
– Tại sao em lại dám ngủ gật trong giờ của tôi? rốt cuộc là em đang đi học hay đang đi chơi? hay em khinh thường tôi?
Cô giáo khuôn mặt nghiêm nghị đưa đôi mắt sắc lẹm nhìn nhỏ đầy tức giận…
– Dạ, thưa cô, em trót dại, xin cô bỏ qua cho em lần này. Tại tối qua học bài hơi khuya nên em mới trót ngủ gật trong giờ thôi ạ. Em hứa sẽ không có lần sau đâu ạ. Hic
Nhỏ giả bộ đáng thương, cúi đầu nói lí nhí, hai tay đan vào nhau. Cách khôn ngoan lúc này là tỏ ra mình biết lỗi may ra còn được hưởng khoan hồng…
– Thật không?
Cô giáo vẫn nhìn nhỏ đầy nghi ngờ,
– Dạ, thật ạ.
Nhỏ vội vàng gật đầu lia lịa khẳng định. Hi vọng cô nhanh nhanh bỏ qua cho nhỏ đi. Có mỗi cái việc nhỏ như con muỗi thế này mà cũng phải làm to chuyện. Đúng là bà la sát…
– Được rồi, tôi tạm tha cho em lần này, nếu lần sau em còn tiếp tục tái phạm đừng trách. (câu này nghe quen quen).
Cô giáo nhìn nhỏ nói giọng đầy nghiêm túc, cô rất ghét những ai lười nhác, chuyên ngủ gật trong lớp. (đúng là bà cô già khó tính)
– Dạ.
Hoạ Mi cười lấy lòng qua, giả vờ ngoan ngoãn. Cô giáo giải quyết xong liền quay mông lên bục giảng về vị trí thân yêu vốn có của mình, bắt đầu giảng bài…
– Eo ơi, đúng là bà cô già khó tính. Mà sao mày không gọi tao lấy một câu?
Hoạ Mi bĩu môi thầm oán trách, quay sang Thuỷ Tiên chất vấn…
– Có gọi rồi, nhưng tại mày ngủ say quá thôi.
Thuỷ Tiên lườm nhỏ cái sắc lẹm, lỗi tại ai chứ…
Tại biệt thự riêng của cha mẹ Hoạ Mi, trong một căn phòng khách sang trọng.
– Ông định để thằng bé đấy đến ở cùng với Hoạ Mi nhà mình thật à?
Mẹ Hoạ Mi, một người đàn bà rất đẹp, sang trọng quý phái. Cầm ly cafe trên tay đang toả khói hỏi. Bà thật không hiểu sao ông chồng mình lại nảy ra được cái nghĩ kỳ quái đó chứ. Để hai đứa nhỏ trai chưa vợ gái chưa chồng ở với nhau, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?
– Uh, tôi nghĩ là thằng bé đó có thể cải tạo con gái yêu quý của chúng ta?
Cha Hoạ Mi mỉm cười nhìn vợ trấn an, ông biết bà đang lo lắng điều gì chứ. Nhưng mà ông rất tin tưởng vào nhân cách của cậu bé đó nên ông cũng tin chắc chắn sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra. Mà nếu có thì càng tốt, nhưng mà tiếc là người tính không bằng trời tính…
– Ông chắc chắn chứ, nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao? Tới lúc đó vợ chồng chúng ta sẽ phải ân hận cả đời đấy. Tôi chỉ có mỗi một mụn con gái ông đừng có làm điều gì khiến nó bị tổn thương đấy. Nếu không tôi tuyệt đối sẽ không để yên cho ông đâu.
Mẹ Hoạ Mi vẫn không tin tưởng trừng mắt nhìn chồng, mong ông hay suy nghĩ lại rồi hãy đưa ra quyết định. Chứ kiểu này mà cảm thấy bất an lắm, bà có một linh cảm không được may mắn lắm trong tương lai. Thỉnh thoảng bà nằm mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.
Con gái bà toàn thân chìm trong biển lửa tuyệt vọng kêu “Mẹ ơi cứu con với”. Bà sợ hãi khóc lóc muốn nhảy luôn vào trong biển lửa đỏ rực góc trời kia để cứu con gái. Nhưng không được, thế rồi lửa tan dần, con gái bà cũng tan thành mây khói phút chốc bến mất không để lại chút dấu vết.
Khiến bà nửa đêm bật dậy, toàn thân toát mồ hôi lạnh trong khi thời tiết lúc đó là đêm mùa hè rất mát mẻ. Nhưng bà không dám nói với chồng mình sợ ông lại lo lắng.
– Bà cứ yên tâm đi, tôi tiếp xúc với thằng bé ấy đã hơn chục năm còn lạ gì tính cách của nó chứ? Nếu nhỡ có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra tôi sẽ chịu trách nhiệm được chưa. Bà đừng có lo lắng nhiều quá mà hại sức khoẻ.
Thấy bà vợ mình tỏ ra lo lắng, bất an như vậy ông cũng thấp thỏm lắm. Nhưng chỉ có cách này mới khiến ông chuộc được phần nào tội lỗi đã gây ra, liệu ông làm thế là đúng hay sai. Cứ để thời gian sẽ có câu trả lời, ông chỉ hi vọng mọi điều sẽ tốt đẹp. Ông sẽ hoàn thành tâm nguyện, con gái ông sẽ sống thật hạnh phúc. Như vậy có phải mong ước xa xôi quá không?
– Được rồi, tôi hi vọng những gì ông sắp thực hiện sẽ đạt được kết quả tốt đẹp như mong muốn. Tôi chỉ hi vọng con gái mình có thể sống tự lập, bớt tính lười nhác đi, chăm chỉ lên. Sau này sẽ tìm được tình yêu đích thực và sống thật hạnh phúc…
Mẹ Hoạ Mi nhìn sâu vào mắt chồng đầy kiên định. Căn phòng bỗng chốc trở lên vắng lặng. Hai người mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng, nhưng đều cùng chung một tâm nguyện, con gái yêu quý của mình sẽ sống thật hạnh phúc…
Nhưng tâm nguyện này liệu có thể thành hiện thực không? Hãy để thời gian chứng minh tất cả…