Tần Vũ Dương chỉ nhớ rõ lúc ấy tim mình đập loạn lên,
trên người máu chảy cuồn cuộn.
Về sau tất cả đều theo tự nhiên thôi.
Tần Vũ Dương không còn vẻ mặt lạnh lùng nữa, nụ cười
trên mặt cô càng ngày càng nhiều, trong đôi mắt trong trẻo hàm chứa sự vui
sướng rõ ràng.
Cố Mặc Hàm và Tần Vũ Dương sẽ cùng lên lớp, cùng nhau
ăn cơm, cùng nhau tự học, tay trong tay cùng nhau đi dạo sân trường, cùng đến
bờ biển ngắm mặt trời lặn. Cũng sẽ ôm hôn nhau dưới ánh đèn đường mờ.
Khi trời lạnh trở lạnh, Cố Mặc Hàm sẽ cầm tay Tần Vũ
Dương bọc trong bàn tay lớn của anh, sau đó bỏ vào túi áo, Tần Vũ Dương sẽ dùng
một tay kia nắm lấy Cố Mặc Hàm, hai người nhìn nhau cười. Tần Vũ Dương vẫn cảm
thấy đây là động tác ấm áp nhất trong cuộc đời, cô và Cố Mặc Hàm sẽ như vậy tay
trong tay mãi mãi cho đến già.
Tử sinh khiết khoát, dữ tử thành
thuyết. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão [1].
Tần Vũ Dương chăm sóc Cố Mặc Hàm rất tốt, cách mấy
ngày sẽ mua cho anh trái cây, đồ ăn vặt, bạn cùng phòng Cố Mặc Hàm không ngừng
hâm mộ.
Khi đó Cố Mặc Hàm trong trường là người chủ trì rất
mát tay, Tần Vũ Dương sẽ dành nhiều thời gian đi cùng Cố Mặc Hàm tham gia buổi
tập dượt tiết mục, khi biểu diễn chính thức cô sẽ ngồi trên ghế khán giả nhìn
lên Cố Mặc Hàm đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ trên sân khấu, khi Cố Mặc Hàm bận
rộn công việc của hội sinh viên thì cô sẽ ở bên cạnh chờ đợi.
Cũng không lâu sau, dường như mọi người ở H Đại đều
biết cảnh tượng trong sân trường bên cạnh Cố Mặc Hàm phong vân luôn có một cô
gái dịu dàng, cô luôn điềm đạm mỉm cười, vẫn luôn ôn nhu chờ đợi, chờ đợi một
Cố Mặc Hàm bận rộn.
Sau đó Tần Vũ Dương có hỏi Cố Mặc Hàm tại sao lại tìm
cô làm bạn gái.
Tần Vũ Dương nhớ lúc ấy Cố Mặc Hàm ôn nhu nhìn về phía
cô, trong đôi mắt sâu thẳm tràn đầy sự nuông chìu, sau đó sẽ chậm rãi mở miệng,
giọng nói trầm thấp êm tai: “Anh nhìn quanh, cảm thấy chỉ có em
là thích hợp nhất.”
Tần Vũ Dương vui vẻ cười, nhón chân hôn nhẹ lên má Cố
Mặc Hàm. Cố Mặc Hàm đưa tay vò rối mái tóc dài của cô.
Nhưng Tần Vũ Dương trẻ tuổi không biết, Cố Mặc Hàm nói
là “Em thích hợp nhất”, chứ không phải là “Anh yêu em” hoặc
là “Anh thích em”, chỉ bởi vì thích hợp, nhưng mà hai từ này có sự
khác nhau rất lớn.
Cố Mặc Hàm và Tần Vũ Dương tay trong tay trải qua hai
mùa xuân hạ thu đông, sau đó một nhân vật trong bước ngoặc lịch sử xuất hiện.
Đảo mắt lại đến thời gian nhập học của tân sinh viên,
Cố Mặc Hàm làm một người chủ trì trong cuộc thi bình chọn ủy viên, lúc diễn tập
anh chỉ vào một người con gái dự thi nói với Tần Vũ Dương: “Em
xem, cô ấy thật giống Hà Miêu.”
Hà Miêu là tên của “Cô bạn cùng bàn”.
Tim Tần Vũ Dương chợt trầm xuống, quay đầu nhìn sang.
Không thể không nói, quả thật rất giống, dung mạo, khí chất đều có sáu bảy phần
giống nhau. Trên ngực của cô ta ghi: Triệu Tịch Vũ.
Ngẩng đầu nhìn Cố Mặc Hàm một cái, trên khuôn mặt anh
tuấn của Cố Mặc Hàm có một tia hoảng hốt.
Tần Vũ Dương bỗng nhiên nhớ lại cảnh khi cô ngồi ở
dưới hàng cây liễu quảng trường nghe Cố Mặc Hàm nói về câu chuyện của anh và Hà
Miêu. Dưới ánh đèn lờ mờ, nửa mặt của Cố Mặc Hàm khuất trong bóng tối, trong
miệng chậm rãi nhớ lại chuyện cũ, thanh âm trầm thấp êm tai, ánh mắt nhìn xa
xăm, trong đôi mắt hoa đào động lòng người kia có ngọt ngào, có vui mừng, sau
đó có xót xa, có hối hận. . . . . .
Sau đó, học muội thơ ngây hâm mộ học trưởng ưu tú,
Triệu Tịch Vũ sẽ thảo luận công việc, thảo luận học tập cùng Cố Mặc Hàm, mặt sẽ
tươi cười gọi học tỷ Tần Vũ Dương.
Tần Vũ Dương sẽ ở chỗ khán giả nhìn Cố Mặc Hàm và
Triệu Tịch Vũ trên sân khấu, nghe người chung quanh thì thầm xôn xao.
“Hai
người này chủ trì thật ăn ý, đáng lẽ phải là một đôi nha.”
“Làm
sao có thể, đó là Cố Mặc Hàm, sao cô ta lại là bạn gái được?”
.
. . . . .
Tần Vũ Dương thấy sách Cố Mặc Hàm, trên giấy thấy tên
của Hà Miêu, tên của Triệu Tịch Vũ.
Tần Vũ Dương không biết Cố Mặc Hàm có phải đã thay
lòng đổi dạ rồi chăng, anh chỉ đơn thuần thích Triệu Tịch Vũ, hay là thích
Triệu Tịch Vũ giống như Hà Miêu.
Tần Vũ Dương đang chờ Cố Mặc Hàm nói chuyện với cô. Cô
chưa đợi được, thì nhận được thông báo trường tổ chức đi thực tập.
Trước khi lên đường thực tập, Tần Vũ Dương có nói với
Cố Mặc Hàm phải chờ cô trở lại, cô có lời muốn nói với anh. Cô muốn, nếu anh
không muốn mở miệng, vậy thì cô nói cũng được.
Cố Mặc Hàm cưng chiều vò rối tóc của cô, cười nói ừ.
Kế hoạch tổ chức đi thực tập rất nhiều, mỗi ngày Tần
Vũ Dương bận rộn đến trời tối mực, cuối cùng đã tới lúc kết thúc.
Ngày đó trở về, Tần Vũ Dương không có báo với Cố Mặc
Hàm.
Tần Vũ Dương nhớ, ngày đó tuyết bay lả tả dưới đất, xe
lửa đến trễ giờ, đợi cô cùng các bạn học lục đục quay về trường học đã hơn chín
giờ, Tần Vũ Dương vừa lạnh lại vừa đói, nghĩ tới nắm chắt thời gian trở về dọn
dẹp một cái rồi gọi Cố Mặc Hàm ra ngoài mời cô ăn cơm.
Dưới đèn đường ký túc xá Tần Vũ Dương nhìn thấy Triệu
Tịch Vũ, rõ ràng Triệu Tịch Vũ đang đợi người, sợ rằng người chờ kia chính là
cô.
“Học
tỷ. . . . . .” Triệu Tịch Vũ sợ
hãi đi tới bên cạnh Tần Vũ Dương.
Tần Vũ Dương nghĩ cô đã biết Triệu Tịch Vũ sẽ nói cái
gì, cô dường như chờ giờ khắc này thật lâu.
Triệu Tịch Vũ nhất cổ tác khí [2]: “Tần Vũ
Dương, tôi thích Cố Mặc Hàm, tôi không muốn làm học muội của anh ấy nữa, tôi
cũng biết rõ anh ấy thích tôi!”
Xung quanh phát ra tiếng thán phục, tiếp theo là khẽ
xôn xao.
Ôi, ngay cả học tỷ đều không gọi, thật là thiếu kiên
nhẫn. Tần Vũ Dương vẫn như trước mỉm cười: “Ah? Làm sao cô biết anh
ấy thích cô?”
“Học
trưởng luôn nhìn mặt tôi đến xuất thần, hơn nữa thời gian còn rất lâu!”
“Làm
sao cô biết anh ấy đang nhìn cô, nói không chừng anh ấy thông qua mặt của cô để
nhìn một người khác giống cô thì sao?”
Triệu Tịch Vũ hiển nhiên không có hiểu ý tứ của những
lời này.
“Tần
Vũ Dương, tôi biết chị ấm ức, nhưng đây là sự thật.”
Tần Vũ Dương nhìn cô gái nhỏ hơn cô hai tuổi này,
chẳng qua là cảm thấy cô ta rất ngây thơ. Cô cho là những lời này sẽ do Cố Mặc
Hàm nói, hoặc là chính cô nói, chính là cô bất ngờ nghe những lời này từ trong
miệng Triệu Tịch Vũ nói ra, hơn nữa nói như vậy cũng không có chứa kỹ thuật gì
hết. Triệu Tịch Vũ so với cái oanh oanh yến yến của bố, thật sẽ chẳng chịu nổi
một cú đâu.
Từ sơ trung Tần Vũ Dương đã bắt đầu thấy đủ loại người
đàn bà kia của cha diễu võ dương oai, đã sớm thân kinh bách chiến [3], ý tứ
như nhau, từ trong miệng của người đàn bà từng trải xã hội nói ra, thì lực sát
thương lớn của Triệu Tịch Vũ không thể bằng được, trong lúc này chợt thấy đối
mặt với đối thủ nhỏ yếu này, cô lại không biết nên làm gì bây giờ. Giờ khắc
này, Tần Vũ Dương lại muốn cảm ơn bố đã để cho cô trải qua phương diện này, mới
có thể làm cho cô hiện tại bình tĩnh như thế.
“Là
Cố Mặc Hàm để cho cô nói ra những lời này sao?”
“Không
phải, là tự tôi muốn tới.”
Tần Vũ Dương lấy di động ra gọi cho Cố Mặc Hàm bảo anh
qua đây. Trong lòng Tần Vũ Dương vẫn ôm lấy một tia hy vọng. Cô và Cố Mặc Hàm
đã bên nhau hơn hai năm, Cố Mặc Hàm vẫn còn có chút tình cảm đối với cô đi, anh
cũng thích cô một chút chứ, mặc dù cô thích anh rất nhiều.
“Cố
Mặc Hàm, anh tới ký túc xá của em đi.”
“Vũ
Dương, em đã về?”
“Ừ,
qua đây đi, nhanh lên một chút.”
Tần Vũ Dương quay đầu nói với một đám người: “Nhìn
náo nhiệt cũng đủ lâu rồi, tất cả giải tán đi. Cũng sắp tốt nghiệp rồi, cũng
chừa cho tôi một chút mặt mũi chứ.”
Cố Mặc Hàm thật là nhạy bén, mới vừa tìm được Tần Vũ
Dương, lại thấy hai mắt đẫm lệ của Triệu Tịch Vũ cùng mọi người chỉ chỉ chõ chõ
anh ở trên đường liền hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Cố Mặc Hàm nhẹ nhàng nói với Triệu Tịch Vũ: “Triệu
học muội, em trở về trước đi.”
“Triệu
học muội? Ha ha, Cố Mặc Hàm, bây giờ nơi này không có người khác, anh không cần
phải giả bộ đâu. Anh nói anh sẽ chờ em quay lại, anh sẽ đợi, nay còn tìm một
người cùng anh chờ. Cố Mặc Hàm hôm nay cô ta dám đến tìm em, anh dám nói anh
không có làm cử chỉ gì để cho cô ta hiểu lầm không?” Tần Vũ Dương bỗng nhiên cảm thấy buồn cười.
“Vũ
Dương, em đừng như vậy! Triệu Tịch Vũ, cô về trước đi!” Cố Mặc Hàm xoay người lớn tiếng nói với Triệu Tịch Vũ,
sự nhẫn nại đã giấu không được.
Triệu Tịch Vũ còn muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng
chỉ há hốc mồm rồi rời đi.
“Vũ
Dương, anh và Triệu Tịch Vũ không có gì cả, em đừng suy nghĩ nhiều.” Cố Mặc Hàm cố nắm tay Tần Vũ Dương, tay của cô lạnh
buốt.
Tần Vũ Dương vung tay anh ra: “Cố Mặc
Hàm, anh còn yêu Hà Miêu phải không?”
“Hà
Miêu? Cô ấy đã mất rồi.” Trong
mắt Cố Mặc Hàm hiện lên một tia đau đớn.
“Cố
Mặc Hàm, anh còn yêu cô ấy không?”
“.
. . . . .”
“Em
biết rồi, vậy anh có yêu em không?”
“Thật
xin lỗi. . . . . .”
Tia hi vọng trong lòng Tần Vũ Dương rốt cục cũng hóa
thành tro bụi, nước mắt rơi đầy mặt, khổ sở trong lòng như biển chảy vào núi
vậy.
“Em
đã rất nhiều lần nhìn thấy anh viết tên Hà Miêu và Triệu Tịch Vũ, em muốn biết
có phải là anh không quên được Hà Miêu nên mới yêu Triệu Tịch Vũ?”
“Anh
không quên được Hà Miêu, anh cho là mình đã quên, nhưng mà anh vừa nhìn thấy
Triệu Tịch Vũ, anh liền nhớ tới cô ấy. Thật xin lỗi, Vũ Dương, thật xin lỗi. .
. . . .”
Tần Vũ Dương cúi đầu lau khô nước mắt, ngẩng đầu mỉm
cười nhìn Cố Mặc Hàm.
Đèn đường mờ đem bóng hình Cố Mặc Hàm kéo dài rất dài,
dưới ngọn đèn đường, bông tuyết màu trắng bay lả tả rơi trên lông mày, trên đôi
mắt, trên áo khoác ngoài màu đen của Cố Mặc Hàm.
“Mặc
Hàm, anh biết không, lần đầu tiên em gặp anh là chín năm trước, anh đến trường
của bọn em đá hữu nghị, ở cửa cầu thang nơi khán đài, anh mặc một cái quần jean
áo sơ mi trắng, khuôn mặt phấn khởi, đứng trong ánh mặt trời, đó là lần đầu
tiên em gặp anh, sự xuất hiện của anh như làm cả thế giới của em chiếu sáng lên
vậy.
Sau
đó, chúng ta đều tự có cuộc sống của mình, hoàn toàn là cuộc sống song song.
Gặp
lại anh, là trong buổi lễ khai giảng cao trung, anh đứng trên bục đại diện cho
tân học sinh phát biểu, trầm ổn tự tin.
Về
sau ở trong trường lại nhìn thấy anh nhiều hơn, nhưng em biết, anh chưa hề chú
ý tới em.
Năm
ấy thi đại học, em cho mình một cơ hội cuối cùng, đăng ký vào H Đại.
Chúng
ta vẫn là những đường thẳng song song, cứ song song như vậy, song song nhau,
rốt cục cũng có một ngày, anh nói ước em làm bạn gái của anh. Em vui đến muốn
khóc, tim cứ đập liên tục, thì ra nhiều năm như vậy, trong lòng của em vẫn vô
thức giữ lại vị trí đấy cho anh.
Khi
quyết định ở bên anh, em đã được thông qua buổi phỏng vấn ở phòng thí nghiệm,
hơn nữa đã tranh cử vào hội trưởng hội sinh viên thắng lợi cũng đã trong tầm
mắt, nhưng mà em đã bỏ qua hết, bởi vì em sợ em bận rộn rồi thì không
có nhiều thời gian ở bên anh.
Khi
quyết định ở bên anh, em đã không muốn đi suy tính tương lai sẽ như thế nào, em
chỉ muốn trong lòng anh có một vị trí cho em, em chỉ muốn bên anh mà thôi.
Chúng
ta lần đầu tiên dắt tay nhau là ở bên hồ Nhật Nguyệt, đêm hôm đó, trên ghế đá
nhỏ không có bóng đèn đường, mới vừa ngồi xuống tay của anh liền vươn tới, nhẹ
nhàng chạm vào tay của em, sau đó nắm thật chặt, dịu dàng vuốt ve, mà vẻ mặt
anh như là khổ đại cừu thâm vậy [4], rõ ràng là mình chiếm
tiện nghi, vậy mà trên mặt lại có thể như kỳ tích bày ra một vẻ mặt bị thua
thiệt.
Bắt
đầu từ ngày đó, chúng ta luôn tay trong tay xuất hiện ở từng góc từng nơi trong
trường.
Nhớ
mùa đông năm ấy, anh phải tham dự cuộc thi công nghệ lúc trở về, máy bay lại
trễ, em chờ anh chờ đến đông cứng cả người, lúc anh bỗng nhiên xuất hiện ở
trước mặt em, em vui mừng thét chói tai, đó là phát ra từ sự vui sướng trong
lòng. Đêm hôm đó, cũng là có tuyết rơi, anh ôm lấy em từ phía sau xoay một
vòng, kéo em vào trong ngực mạnh mẽ hôn em, mặc cho nước tuyết tan ướt đẫm cả
tóc và mặt. Dọc đường trở về, trên đường tràn ngập nước tuyết chưa đông lại,
anh không nói một câu liền cõng em, vững vàng mà đem em đặt ở trên lưng, một
mình bước trên nước tuyết lạnh như băng, lúc ấy em ở trên lưng anh đã nghĩ để
cho anh cõng em cả đời cũng được.
Lúc
ở nhà vào kỳ nghỉ đông năm ngoái, bố mẹ em gây gổ, em run rẩy bấm điện thoại
của anh, khóc nói em nhớ anh. Anh nói, bảo bối đừng khóc, em đến quảng trường
chúng ta thường gặp nhau đi. Em lao nhanh ra cửa chạy thẳng tới quảng trường,
trong đầu đều là vẻ mặt của anh, sau khi nhìn thấy anh em gục khóc lớn trên đầu
vai anh, anh cái gì cũng không nói, chỉ là ôm em thật chặt. Em nghĩ em có lẽ
cũng tìm không được một người nào tốt hơn anh. Nhưng, em muốn cùng anh ở bên
nhau cũng không phải bởi vì anh rất tốt với em, mà bởi vì em yêu anh. Bởi vì
yêu anh, em có thể vứt bỏ mọi thứ.
Em
muốn, chỉ cần có một người cùng em ăn cơm, mở rộng tấm lòng vui vẻ ra. Em muốn,
là tay trong tay hạnh phúc đi dạo trên phố. Em muốn, lúc em cô đơn đau khổ, sẽ
có người ở bên em, ôm lấy em thật chặt.
Em
không phải là người đầu tiên trong lòng anh, không phải là người đầu tiên nắm
tay anh, không phải là người đầu tiên ôm anh, không phải là người đầu tiên hôn
anh, nhưng em không để ý, nếu anh không muốn chia tay, em cũng không từ bỏ.
Nhưng mà anh đã bỏ qua tình cảm của chúng ta trước, là anh xoay người trước,
vậy em cũng sẽ không ở chỗ này chờ anh nữa.
Đây
có lẽ là lần đầu tiên trong đời nói những lời này với anh, cũng là một lần cuối
cùng.
Em
tại sao có thể tranh giành được với một người chết cơ chứ?
Cố
Mặc Hàm, em không bao giờ nữa muốn nhìn thấy anh nữa.
Chúng
ta, chia tay đi.”
__________________
[1] Câu thơ này trong Kích cổ – Bội Phong – Kinh Thi ( Người dịch: Tạ Quang
Phát)
Lúc tử sinh hay khi cách biệt
Chẳng bỏ nhau lời quyết thệ rồi
Cầm tay nàng hẹn mấy lời
Sống bên nhau cho đến bạc đầu
[2] Nhất
cổ tác khí: Câu này là một câu thành ngữ có nghĩa là làm việc gì cũng còn hăng
hái tiến lên, nhân lúc hăng say nhất thì làm một mạch cho xong.
[3] Thân
kinh bách chiến: có nghĩa là tự mình trải qua quá rất nhiều lần
chiến đấu, kinh nghiệm phong phú.
[4] Khổ
đại cừu thâm: rất khổ cực, cừu hận cũng rất sâu.