Cố gia ở trong thời kỳ đó cũng đã là một gia tộc nổi
tiếng trong thành Bắc Kinh. Cố Dục Kỳ sinh ra thực sự là một chìa khóa vàng, là
con trai út của Cố gia, cháu trai út, lại càng được muôn vàn sủng ái, cả thành
Bắc Kinh không ai không biết Tam thiếu gia của Cố gia.
Trong trường quân đội Cố Dục Kỳ cùng Mạc Chính Dương
chơi rất thân, cùng lên lớp, cùng nhau huấn luyện, cùng nhau nghịch ngợm gây
sự, cho đến khi gặp được Tạ Vãn Đình.
Tạ Vãn Đình là con gái của sĩ quan huấn luyện bọn họ,
có đôi khi sẽ đến trường học tìm bố cô, Cố Dục Kỳ và Mạc Chính Dương chính là
vào thời điểm kia gặp được cô.
Đó là một buổi chiều nắng đẹp, giữa lúc cuối xuân đầu
hạ, trong không khí thổi hương hoa ngào ngạt.
Sĩ quan huấn luyện Tạ đang đứng ở trên bục giảng nói
về những kiến thức quân sự cơ bản, phía dưới học sinh đã buồn ngủ. Bỗng nhiên
truyền đến tiếng gõ cửa cắt ngang mọi thứ. Ngay sau đó cửa bị đẩy ra, một cô
gái mặc chiếc áo dài tay màu lam cùng váy dài đến đầu gối xuất hiện ở cửa phòng
học, thuần khiết vô cùng.
Cô như một đóa hoa mai nở rộ trong gió tuyết, mùi thơm
ngát, cao ngạo, mang đến mát lạnh nhè nhẹ cho buổi chiều nóng rực.
Trong phòng học lập tức ầm ỉ, mới vừa rồi học sinh còn
ngủ gà ngủ gật thì hiện tại tất cả đều vô cùng phấn chấn tinh thần nhìn chằm
chằm cửa.
Sĩ quan huấn luyện Tạ vỗ cái bàn một cái, “Không
được nói chuyện!” Sau đó liền
cùng cô gái ra khỏi phòng học.
Đó là lần đầu tiên Cố Dục Kỳ nhìn thấy Tạ Vãn Tình.
Về sau lại liên tục gặp qua mấy lần, Cố Dục Kỳ đã biết
cô là con gái của sĩ quan huấn luyện Tạ, ông còn biết, Mạc Chính Dương rất
thích Tạ Vãn Tình.
Không biết từ khi nào thì bắt đầu, ba người bọn họ đã
cùng nhau chơi đùa, Tạ Vãn Tình vốn là rất ít nói, mà Mạc Chính Dương nhìn thấy
Tạ Vãn Tình liền khẩn trương, nói cũng nói không nên lời, Cố Dục Kỳ cũng chỉ có
thể bày trò để không khí sôi động lên.
Cố Dục Kỳ dần dần phát hiện, Tạ Vãn Tình chỉ là nhìn
bề ngoài thì lạnh lùng, nội tâm vẫn là thiện lương. Cô sẽ đem tất cả chó mèo
lang thang mang về nhà, ở ven đường chứng kiến người ăn xin sẽ cho tiền bọn họ.
Mỗi khi đến đó, Mạc Chính Dương sẽ khoe khoang nói với
ông, “Cậu xem, Vãn Đình quá thật thiện lương mà!”
Giọng điệu kia dáng vẻ kia, dường như Tạ Vãn Tình đã
là người của cậu ta.
Dần dần, Cố Dục Kỳ phát hiện ánh mắt Tạ Vãn Tình nhìn
ông không đúng lắm, có đôi khi là lặng lẽ nhìn ông, trong mắt mang theo tình
cảm mà ông nhìn không hiểu. Mỗi khi anh tạo cơ hội cho Tạ Vãn Tình cùng Mạc
Chính Dương, trong ánh mắt cô nhìn anh sẽ mang theo phẫn hận cùng ủy khuất.
Lúc này, Mạc Chính Dương cũng mơ hồ cảm giác được.
Một buổi tối, Mạc Chính Dương hẹn Cố Dục Kỳ đến sân
huấn luyện, còn chưa nói lời nói liền bắt đầu triển khai thế tấn công đối với
ông, nhất quyền nhất cước đều mang theo tâm tình, Cố Dục Kỳ vừa chống lại vừa
rống.
“Mạc
Chính Dương, cậu điên à!”
“Tớ
điên rồi! Tớ chính là điên rồi mới có thể đem cậu trở thành huynh đệ!”
Cuối cùng, Cố Dục Kỳ đem Mạc Chính Dương đè trên mặt
đất không cho nhúc nhích, hai người đều thở hổn hển.
“Thần
kinh cậu phát ra cái gì vậy!”
Mạc Chính Dương vẫn còn giãy giụa, “Cậu
đừng nói với tớ cậu không nhìn ra Vãn Đình thích cậu!”
Cậu ta rống lên rồi sau đó liền yên tĩnh, nằm trên mặt
đất không nói lời nào.
Cố Dục Kỳ nằm ở bên cạnh cậu ta, âm thầm tự hỏi.
Ông tự nhận là không có làm chuyện gì có lỗi với Mạc
Chính Dương, ngay từ đầu ông đã biết Mạc Chính Dương thích Tạ Vãn Tình, cho nên
ông còn chưa kịp sinh ra bất kỳ tia cảm tình nào với cô liền lựa chọn tránh
hiềm nghi.
“Chính
Dương, tớ vẫn xem Vãn Đình là em gái, hoặc là chị dâu, những cái khác cũng
không có. Tớ biết rõ cậu thích cô ấy, tớ như thế nào lại thích cô ấy
được?”
Mạc Chính Dương đã bình tĩnh trở lại, “Tớ
biết cậu không phải là loại người như vậy, nhưng mà trong lòng tớ rất tức giận,
cô ấy đối với tớ vĩnh viễn là một biểu tình lãnh đạm, vì cái gì chứ?”
Cố Dục Kỳ an ủi cậu ta, “Vãn Đình chính là cái
dạng đó, cậu cũng không phải không biết, đừng suy nghĩ nhiều.”
Ngày đó, hai người ở sân huấn luyện nằm thật lâu.
Khi tin tức Cố Dục Kỳ kết hôn truyền ra, Tạ Vãn Tình
tìm đến anh.
Đó là lần đầu tiên Cố Dục Kỳ nhìn thấy Tạ Vãn Tình
thất thố như vậy.
Cô bắt lấy tay ông, trong thanh âm mang theo cầu xin, “Dục
Kỳ, anh đừng kết hôn có được hay không?”
Cố Dục Kỳ có chút bất đắc dĩ nhìn cô, “Vãn
Đình, chuyện này đã định rồi.”
“Không
thể sửa đổi?”
“Không
thể.”
“Là
không thể, cũng là anh không muốn?”
“Vãn
Đình, Chính Dương rất thích em, em…”
Tạ Vãn Tình lạnh lùng cắt đứt ông, “Anh
không cần nói. Em đi.”
Năm đó, đám hỏi hai nhà Cố Lý oanh động cả thành Bắc
Kinh. Cố Dục Kỳ chưa từng gặp qua tiểu thư Lý gia, nhưng tất cả mọi người đều
nói, con gái út Lý gia dung mạo tài năng tính tình đều là ngàn dặm mới tìm được
một.
Cũng trong năm đó, sĩ quan huấn luyện Tạ xảy ra
chuyện. Thời kỳ đó chính là như vậy, hơi không cẩn thận đứng sai đội ngũ sẽ vạn
kiếp bất phục.
Mạc Chính Dương vội vàng đi tìm Tạ Vãn Tình, sau đó
thất hồn lạc phách trở về, kể từ đó cũng không đề cập đến cô nữa.
Tạ gia rối loạn ly khai Bắc Kinh, Mạc Chính Dương cũng
được người nhà vội vàng an bài kết hôn.
Từ đó, không còn tin tức của Tạ Vãn Tình.
Mấy năm sau đó, Cố Dục Kỳ cùng Mạc Chính Dương cùng ra
chiến trường, trải qua mưa bom bão đạn, tình nghĩa huynh đệ không ngừng sâu
sắc, nhưng cũng không còn nhắc đến người phụ nữ kia.
Con gái út Lý gia Lý Di Phương có tri thức hiểu lễ
nghĩa dịu dàng rộng lượng, từng bước từng bước tiến vào trong lòng Cố Dục Kỳ.
Ông rốt cục hiểu, thì ra tình yêu không chỉ có nhất kiến chung tình, mà còn có
lâu ngày sinh tình.
Cứ như vậy, ông làm bố, làm ông nội, sau đó, người phụ
nữ ông yêu nhất trong cuộc đời đã rời bỏ ông.
Ông không nghĩ tới có thể gặp lại Tạ Vãn Tình lần nữa,
thì ra cô ấy cũng đã lập gia đình sinh con, làm bà nội.
Cụ ông Cố ngồi trên xích đu, nhìn ảnh chụp trong tay,
cô gái trẻ mặc sườn xám đối diện ống kính cười thật dịu dàng.
“Di
Phương…”