– Tụi bay làm gì trên đó mà lâu lậy. – Thấy hắn xuống, mắt Hoàng Anh ánh lên vẻ nghi hoặc hỏi hắn. Nhìn Hoàng Anh mặt trông cực gian bh] đang có một ý nghĩ trong “tối” nào đó.
– Không có gì. – Hắn lạnh giọng nói.
– Thật không vậy. – Hoàng Anh vẫn tiếp tục ý nghĩ trong “tối” của mình.
– Mày thích chết à? – Hắn nói tay nắm lại thành nắm đấm giơ lên mặt Hoàng Anh. Hắn hiểu rõ ý nghĩ trong “tối” đang hiện lên trong đầu của Hoàng Anh.
– Đương nhiên tao không. – HA xua xua tay, lắc đầu nguây nguẩy.
– Đi ăn ko. – Thiên Bảo từ sân thượng bước xuống, đưa ra ý kiến. Không chi anh đói mà cả lũ ở đây cũng đang đói rồi, chỉ là không có ai khêu gợi thôi.
– Đi…đi…tao đi.- Vừa nghe thấy ăn là mắt Hoàng Anh sáng lực lên, nhìn trẻ con và dễ thương ứ chịu được (chắc cái đễ thương này là lí do chị Quỳnh nhà ta đổ).
– Ừ, nhưng còn Trang Anh? – Phong nói. Anh vừa từ phòng Trang Anh bước xuống. Trên tay cầm cốc sữa còn nguyên…một nửa.
– Chí lí. – Hoàng Anh xoa xoa cái cằm của mình rồi nói, chẳng khác gì ông cụ non.
– Tao chỉ nói là đi ăn chứ có nói là đi ăn ở ngoài đâu. – Bảo giải thích.
– Vậy thì nấu đi. – Hoàng Anh.
– Khỏi, tao đặt nhà hàng rồi. Họ sẽ mang đến đây ngay. – Thiên Bảo.
– đáo quá ta. – Phong nói, miệng cười hì hì.
– Khỏi khen. – Anh nói rồi ngồi xuống ghế vắt chân lên xem ti vi. Mắt lại chuẩn bị gián vào cái màn hình điện thoại.
– Trang Anh giờ sao rồi. – Thiên Bảo hỏi Phong, giọng lạnh tanh nhưng ánh lên một sự lo lắng.
– Em ấy hạ sốt rồi. – Phong.
– Ừ.
Thiên Bảo nói, mặt không biểu lộ cảm xúc nhưng trong lòng anh cảm thấy yên tâm hơn phần nào. Tuy tại nó quên chìa khóa nhà nhưng một phần lỗi cũng do anh, ai bảo anh về muộn làm gì chứ. Nếu anh về sớm hơn thì có lẽ nó không bị cảm rồi. Haizzz…
=================================================
– Chiều nay đi chơi không? – Nó hỏi Quỳnh, hai mắt vẫn đang dán vào màn hình điện thoại.
– Mày đang bệnh mà. – Quỳnh ngước lên nhìn nó nói, tay vẫn đang lướt lướt cái I-phone.
– Không sao, tao đỡ rồi. – Nó cười, nói.
– Thật không đó. – Quỳnh hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào nó tỏ vẻ nghi ngờ con bạn. Sáng đang còn bị ốm mà giờ đỡ được, chị này siêu kinh.
– Thật. – Thấy thế nó lảng mắt đi chỗ khác rồi nói. Nó sợ Quỳnh sẽ điều tra ra là nó đang nói dối. Thực ra nó cũng chẳng tha thiết gì đi chơi lắm nhưng mà nằm dài ở nhà khiến nó cảm thấy khó chịu.
– Nhưng đi đâu mới được chứ.
– Đi khu vui chơi. – Nó đưa ra ý kiến.
– Ở đâu?
– Ngoại ô thành phố.
– Mày thích đến đó à?
– Không. Tao với mày về đây đã đi được mấy chỗ đâu. Đi cho biết.
– Ừ. Vậy chiều nay nha. Nghe nói hôm nay người ta tổ chức hội chợ ở đó nữa. – Quỳnh nói giọng có vẻ háo hức.
– Ừ.
– Có rủ Thảo Mai không?
– Tùy. – Nó trả lời miễn cưỡng.
– Vậy để tí nữa tao gọi.
– Ừ.
– Quỳnh xuống ăn cơm đi em. Gọi cả Trang Anh nữa nha.
Tụi nó đang nói chuyện thì có tiếng của Ninh Phong từ dưới vọng lên. Anh nói với tần số cực đại khiến hắn, anh và Hoàng Anh gần đó phải ôm tai. Kiểu này chắc Phong sắpđược lên trường quốc tế học rồi…Haiz.
– Vâng.
Quỳnh nói rồi gọi Trang Anh cùng xuống ăn cơm. Hai đứa vừa đi xuống vừa nói chuyện râm ran ríu rít. Sau đó là những tiếng bộp…bốp…vang lên, thì ra Phong đang bị đánh úp vì cái tội xuýt nữa làm thảng màng nhỉ của bộ ba hot boy gần đấy (la to cũng khổ, biết thế tg cho tôi lên gọi Trang Anh và Quỳnh có phải hơn không? – Phong ôm mặt than./cho tg xin nỗi – tg *cười*)
Bữa cơm đó có vẻ là bữa ăn mà nó cảm thấy vui nhất từ khi ở chung nhà với anh. Từ đầu bữa đến cuối bữa nó đã cười, tuy không nhiều và không cười to nhưng đó là nụ cười thật lòng, không giả dối. Nụ cười mà nó chôn dấu cuối cùng cũng xuất hiện. Phong đã làm nụ cười đó xuất hiện thật rồi.