Vào ngày mẹ Hứa rời đi, Thời Lục cũng dọn đến chỗ của Thời Lục
Anh mở cửa rất nhẹ, phòng khách không bật đèn, bức màn dày bị kéo lên. Gần như không có ánh sáng, nên đồ vật trong nhà nhìn không được rõ.
Hứa Túc Dã nghĩ rằng Thời Lục đã ngủ. Vì sợ đánh thức cô nên anh không bật đèn. Anh đứng ở cửa đợi một lát, chờ cho mắt làm quen với bóng tối, anh mới thay dép lê, rồi từ từ bước vào bóng tối.
Ở trong không gian yên tĩnh, hơi chút tiếng động cũng sẽ bị phóng đại lên rất nhiều. Ngay cả khi âm thanh bước chân đã giảm đến mức thấp nhất rồi, nhưng vẫn có thể tạo ra âm thanh có quy luật nặng nề.
Hứa Túc Dã đi đến trước bàn rót một cốc nước. Lúc ly vừa chạm vào môi, thì anh nghe được một giọng nói đột nhiên phát ra trong bóng đêm: “Anh về rồi.”
Anh nhìn về phía phát ra âm thanh. Trong bóng đêm, anh chỉ có thể nhìn thấy một bóng người màu đen mờ mờ đứng lên từ trên ghế sofar.
“Lạch cạch.”
Hứa Túc Dã ấn nút mở đèn, để trong phòng khách sáng lên.
Thời Lục không kịp làm quen nên cô nheo mắt lại, lông mi khép hờ.
Cô đã tháo trang sức ra. Hiện tại, trên người cô chỉ mặc váy ngủ lụa màu đen. Váy ngủ dán sát ở trên người thân hình mảnh khảnh, và làn da trắng như tuyết.
Mặc dù trong phòng khách to, nhưng ánh sáng lại thưa thớt. Hình ảnh cô ngồi một mình ở trên sô pha dài như rất cô đơn.
Hứa Túc Dã chưa từng nghĩ đến, Thời Lục sẽ chờ anh về nhà.
Đầu tiên, anh ngẩn ra một chút, sau đó, sự kinh ngạc vui mừng tràn ngập trong lòng. Đồng tử đen nhánh của anh lập tức sáng lên.
Hứa Túc Dã đi đến ngồi bên cạnh Thời Lục, dịu dàng ôm lấy cô, hôn lên má cô. Sau đó dùng cằm nhẹ nhàng cọ lên đ ỉnh đầu và sợi tóc mềm mại của cô, thấp giọng nói “Anh không biết em đang đợi anh”.
Thời Lục để mặc anh ôm, cô chỉ im lặng ở trong lồ ng ngực anh mà không đáp lại.
“Xin lỗi, chuyện hôm nay không kịp nói với em. Để em phải lo lắng rồi.”
Lúc đó, anh nghĩ chuyện này không liên quan tới Thời Lục, có lẽ cô không để ý. Nên anh không nói cho cô biết. Anh tính đợi mọi chuyện ổn định lại, rồi mới từ bệnh viện về để nói chô cô biết.
Anh không biết bên ngoài có tin đồn gì, cũng không nghĩ tới Thời Lục sẽ hiểu lầm rằng người bị thương là anh.
“Ừ.” Thời Lục trả lời nhàn nhạt. Sau đó, cô đổi chủ đề: “Tuần sau, tôi muốn ra nước ngoài.”
Cơ thể của Hứa Túc Dã cứng lại, anh liềm nắm lấy vai cô, rồi từ từ kéo cô ra khỏi người. Anh hơi cúi đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn về hướng cô: “Ra nước ngoài?”
“Ừ, tham gia một hội nghị.”
Biết được không phải là cô muốn mãi mãi rời đi, nên trong lòng Hứa Túc Dã liền yên ổn trở lại. Sau đó, anh lại hỏi tiếp; “Bao giờ em về? Anh sẽ đi cùng em.”
“Không cần, một tuần thôi.” Nói xong, Thời Lục nhẹ nhàng đẩy anh ra, rồi dẫm lên dép lê để trở về phòng ngủ.
Nhìn như có vẻ cô đang rất mệt mỏi và buồn ngủ. Hứa Túc Dã nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô biến mất sau cửa, cuối cùng, anh cũng không gọi cô lại nữa.
Cô đã chờ anh lâu, nên chắc chắn là mệt muốn chết rồi. Có gì để ngày mai nói cũng được. Anh nghĩ như vậy.
Hứa Túc Dã ngồi ở trên ghế sô pha, lòng bàn tay dán lên chỗ còn sót lại nhiệt độ ở cơ thể của cô.
Anh ở trong phòng khách trống trãi đến mức ngơ ngẩn. Anh nghĩ đến chuyện hôm nay, rồi không nhịn được mà cong môi.
Sau đó, Hứa Túc Dã không tìm được lúc thích hợp để nói tới chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Anh phát hiện, Thời Lục không thích thổ lộ tình cảm với anh, cũng rất ít tâm sự nỗi lòng cùng anh.
Những lời nói an ủi chỉ có thể giấu trong lòng.
Rất nhanh, đã đến ngày Thời Lục ra nước ngoài.
Lúc cô đi, Hứa Túc Dã đưa cô đến sân bay.
Trước lúc đăng ký, Hứa Túc Dã hết lần này đến lần khác dặn cô phải uống thuốc đúng giờ.
Chờ chuyến bay của cô cất cánh, Hứa Túc Dã cũng không rời khỏi sân bay, mà là lên chuyến bay tiếp theo, rồi đi cùng cô ra nước ngoài.
Tuy rằng bệnh của Thời Lục gần đây chuyển biến tốt và luôn uống thuốc đúng giờ, nhưng Hứa Túc Dã không thể yên tâm để cô một mình tới nơi xa xôi.
Anh cần phải ở gần cô, để chắc chắn rằng một khi cô xảy ra chuyện thì anh có thể chạy tới cứu cô trước.
Trùng hợp là cũng có một dự án cần anh ra nước ngoài bàn bạc, nên anh dứt khoác đến trước thời gian. Trợ lý và người phụ trách hạng mục đã đến đó trước một ngày.
Cho đến khi Hứa Túc Dã xuống máy bay, cũng chưa nhận được tin nhắn hay cuộc gọi từ Thời Lục. Anh chỉ có thể chủ động gọi cho cô, đến khi điện thoại sắp tự động ngắt kết nối, cô mới nghe máy.
“Thời Lục, em tới nơi rồi?” Hứa Túc Dã hỏi.
“Ừ.”
“Hiện tại em đang trên đường tới khách sạn sao?”
“Ừ, tôi cúp máy trước.”
Thời Lục thấy bạn tốt của cô tới đón cô, cho nên mới cúp điện thoại trước.
Nhưng cô không giải thích cho Hứa Túc Dã biết, tất nhiên là anh sẽ không biết.
Trong vài ngày ở nước ngoài, Thời Lục rất ít khi liên lạc cho Hứa Túc Dã, giống như cô đã quên mất anh.
Chỉ có thời gian rảnh, cô mới có thể trả lời vài tin nhắn của anh.
Ở trong mắt Thời Lục, có lẽ hai người bọn họ là trạng thái xa lạ như vậy mới đúng.
Nhưng cô giống như không hề nhớ anh.
Cũng giống như trước kia vậy.
Lúc học đại học, bọn họ ở hai nơi khác nhau, thời gian chênh lệch mười mấy tiếng.
Hứa Túc Dã rất thích chia sẻ cho cô biết cuộc sống hằng ngày của anh, là anh muốn tham gia thi đấu. Có lẽ lúc bận dự án sẽ không nói chuyện với cô được, để tránh cô không liên lạc được với anh, vì anh sợ cô sẽ lo lắng. Nhưng trên thực tế, Thời Lục trước nay đều không chủ động liên lạc với anh.
Đối với cuộc sống của anh, cô giống như không quan tâm.
Khoảng thời gian đầu, Hứa Túc Dã sẽ hỏi cô đang làm cái gì, nhưng rất lâu sau mới nhận được câu trả lời. Thỉnh thoảng, anh không nhịn được mà gọi điện thoại cho cô, phần lớn thời gian đều bị cô tắt máy.
Nếu cuộc gọi thứ nhất không nghe máy, thì anh không thể gọi cuộc thứ hai. Nếu không, anh sẽ bị cô đưa vào danh sách đen, đây là quy tắc mà Thời Lục đặt ra.
Vậy nên, fình cảm trong 2 năm đó, đối với Hứa Túc Dã mà nói, là khoảng thời gian khó khăn nhất.
Anh luôn bị nhớ nhung, lo lắng, và bất an. Điều này đã khiến anh giống như bị phát điên.
Có một ấn tượng rất sâu trong lòng anh, đó là lúc anh gọi điện thoại cho cô, rất nhanh cô đã nghe máy. Nhưng giọng nói phát ra không phải Thời Lục, mà là của một người đàn ông lạ. Giọng nói khàn khàn, bên cạnh là tiếng vừa ồn vừa hỗn loạn, nghe giống như trong quán bar hoặc nơi nào đó tương tự như vậy.
Hứa Túc Dã hỏi Thời Lục đang ở đâu.
Người đàn ông kia uống say, thành ra ông nói gà bà nói vịt. (Đây là nguyên đoạn gốc nhé)
Hứa Túc Dã đã gấp đến nỗi sắp phát điên.
Anh đã bỏ cuộc thi lập trình rất quan trọng, để mua vé máy bay chuyến bay gần nhất. Cho đến khi sắp lên máy bay, anh mới nhận được hồi âm của Thời Lục.
Cô nói rằng cô đến quán bar với bạn, còn điện thoại thì bị bạn của cô cầm nhầm.
Trái tim đang treo trên cổ của Hứa Túc Dã cuối cùng cũng rơi xuống. Nhưng điều này cũng không có ý nghĩa là anh sẽ cho qua.
Anh chỉ không nhịn được lắm lời hỏi cô một câu, là ra ngoài chơi với bạn bè nào.
Sau đó, cô lập tức chặn anh.
Bọn họ cách xa nhau, nên không có cách nào đưê thống nhất khoảng cách ngày và đêm.
Hứa Túc Dã không biết liên lạc với cô thế nào.
Anh không có lựa chọn nào khác, nên chỉ có thể lựa chọn biện pháp ngu ngốc nhất đó là đi đến trường của Thời Lục để tìm cô.
Cho nên, cuối cùng anh cũng lựa chọn ngồi chuyến bay đó để đến trường tìm cô.
May mà tiếng Anh của anh không tệ, nên anh có thể thuận lợi hỏi được nơi mà trường cô học.
Hứa Túc Dã chờ trước cổng trường Thời Lục, cuối cùng, anh cũng gặp được cô.
Lúc nhìn thấy anh, Thời Lục rất kinh ngạc, bước chân cô lập tức dừng lại.
Đã rất lâu, Hứa Túc Dã không gặp cô, vào giờ phút này, cuối cùng anh cũng gặp được cô trobg bình an vô sự. Trái tim anh mới về đúng vị trí.
Anh không dám hỏi về cuộc sống của cô một lần nữa. Anh chỉ mong cô đưa số điện thoại của mình ra khỏi danh sách đen.
Thời Lục nhăn mặt nhìn anh, giống như cô không đồng ý với việc làm này của anh.
Cuối cùng, cô vẫn bỏ số điện thoại của anh ra khỏi danh sách đen.
Nhớ lại quá khứ chua xót đó, trong lòng Hứa Túc Dã ngoài cảm giác may mắn vì vượt qua được ra, gần như anh không còn cảm giác gì khác.
Anh không phải vì lí do đó mà giận chó đánh mèo lên Thời Lục. Thời Lục không cố ý, đó chỉ là do tính cách của cô điều khiển. Anh vẫn luôn nghĩ như vậy. Ngoại trừ nghĩ như vậy, anh không biết dùng lý do gì để bản thân tiếp tục kiên trì.
Bọn họ ở bên nhau nhiều năm, Thời Lục chưa bao giờ hứa hẹn với anh điều gì, cũng không nói một lời nào về tương lai của bọn họ.
Trước kia, dù ít hay nhiều thì anh cũng sẽ cảm thấy bất an, và suy nghĩ rằng có lẽ cô không có chút tình cảm nào với anh.
Nhưng sau khi nhìn thấy cô mua nhẫn, Hứa Túc Dã lập tức cảm thấy thoải mái.
Không phải là Thời Lục không yêu anh, chỉ cách thể hiện tình yêu của cô với người khác không giống nhau mà thôi.
Nhưng mặc kệ ra sao, cô sẽ mãi mãi là Thời Lục, là người mà anh không thể buông bỏ, và cũng là người khiến cho cả cuộc đời của anh nhớ thương mãi không quên.
Một bên, Hứa Túc Dã bận rộn công việc, một bên, anh đồng hành cùng Thời Lục để trải qua mấy ngày đó.
Trong thời gian này anh đã thử đưa ra đề nghị gọi video call với cô, kết quả không ngoài dự đoán, anh đã bị từ chối.
Tổng cộng là Thời Lục ở nước ngoài bảy ngày, trong những ngày đó, cô gửi cho anh không quá hai mươi tin nhắn.
Bọn họ chỉ gọi cho nhau một lần vào ngày cô đi.
Hứa Túc Dã đàm phán dự án về nước trước thời hạn, sau đó, anh giả vờ bộ dáng vừa mới đến sân bay để đón cô về nhà.
Về đến nhà, Thời Lục lấy ra một cái hộp rồi đưa cho anh.
Hứa Túc Dã đóng cửa lại, rồi nhìn cái hộp màu đen kia. Anh hỏi: “Cho anh sao?”
Thời Lục gật đầu: “Ừ, tôi đi tắm trước.”
Cô mới vừa đi, Hứa Túc Dã liền nhanh chóng mở hộp ra.
Trên tấm vài nhung đặt một cặp cài áo màu đen.
Anh cẩn thận cầm ở trong tay, rồi nhìn nó.
Anh nghĩ đây là món quà đặc biệt mà Thời Lục mua cho anh, nên những đau khổ phải chịu mấy ngày nay đều biến thành ngọt ngào.
Hứa Túc Dã lại đóng hộp lại, rồi anh cẩn thận cất đi.
Hứa Túc Dã rất dễ thỏa mãn.
Mặc kệ Thời Lục lạnh nhạt với anh bao nhiêu, chỉ cần trong lòng cô có anh là được.
Vốn dĩ cuộc sống của bọn họ có thể tiếp tục trôi qua yên ổn như vậy
Tuy rằng nhiều lúc Thời Lục lạnh nhạt, rất ít thể hiện sự quan tâm đối với anh, kể cả ở trên giường cô cũng dễ dàng hạ nhiệt hơn anh. Nhưng chỉ cần cô đồng ý ở bên cạnh anh thì anh đã thỏa mãn rồi.
Nhưng rất nhanh đã xuất hiện một chuyện đánh bay cuộc sống yên bình này