Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần

Chương 112: Bị bắt đi



Đại hội tranh cử chức vị thành chủ.

Ngày hôm nay tuyệt đối là ngày náo nhiệt nhất của thành Hỏa Quý trong suốt ba năm qua. Cao thủ trong thành đều chạy tới quảng trường trung tâm để tham gia đại hội tranh cử ba năm một lần này. Bởi vì một khi được chọn chính là lợi ích rất lớn, cơ hội này tuyệt đối tốt nhất đổi với những cường giả tu luyện không chuyên.

Lúc đầu chỉ là nghe nói, đến lúc đến tận nơi thì Vân Liệt Diễm vẫn nhịn không được mà co rút khóe miệng.

Một rừng người, ít nhất cũng cả vạn.

Khắp đại lục Thần Chi, dân số ở các thành Quý đều nhiều nhất. Trải qua mấy ngày nay tìm hiểu, Vân Liệt Diễm mới biết được, thì ra Thần cấp cũng phân cấp bậc.

Thần cấp được chia thành chín giai đoạn, mỗi giai đoạn đều có ba cấp. Nhất giai thì quanh thân luôn sục sôi màu sắc nội lực là bảy màu như cầu vòng. Sau khi đột phá nhất giai sẽ bước vào nhị giai, trong bảy màu này thì màu đỏ sẽ đậm hơn trước một chút. Lần lượt đến bát giai thì màu tím sẽ đậm hơn. Sau khi đột phá Thần cấp cửu giai thì bảy màu cầu vòng sẽ trở thành một màu trắng nhợt nhạt. Nghe nói chỉ có đột phá Thiên Thần cấp, chính là bước qua Thần cấp cửu giai thì toàn thân sẽ chỉ còn là một màu trắng chân chính. Mà cái gọi là Thiên Thần cấp lại không hề tồn tại. Căn cứ theo sự hiểu biết của Vân Liệt Diễm thì Thiên Thần cấp chính là cực hạn đã siêu việt chân chính, trở thành chúa tể không gian.

Nghe nói, toàn bộ tất cả đại lục ở không gian này chỉ có ba người cường đại nhất, đều đang ở Thần cấp bát giai. Đến nay vẫn chưa có ai đột phá được Thần cấp cửu giai, càng đừng nói đến Thiên Thần cấp.

Mà ba người kia theo thứ tự là tộc trưởng gia tộc Hàn thị – Hàn Lăng, cũng chính là phụ thân Hàn Chỉ. Thứ hai là người thừa kế của gia tộc Hỏa thị – Hỏa Tử Mộ. Người còn lại hiện là Ma Vương của Ám Chi Sâm Lâm – Ngục Tu. Thực lực của ba người này hiện tại đã cường đại đến trình độ nào vẫn không thể biết được, duy nhất chỉ biết sự cường đại của bọn họ đã kéo theo sự cường thịnh của cả gia tộc. Trước mắt, gia tộc dẫn đầu trong bát đại gia tộc của đại lục Thần Chi chính là Hàn thị cùng Hỏa thị.

Thế nhưng không biết vì sao, lúc nghe đến cái tên Hỏa Tử Mộ, trong lòng Vân Liệt Diễm lại xuất hiện một cảm giác đau đớn đến muốn rơi lệ. Nàng chưa từng xuất hiện cảm giác như vậy bao giờ, giống như nàng đã biết cái tên này từ rất lâu trước đó nhưng nhất thời nghĩ không ra, lúc sắp nhớ ra thì lại cố tình quên. Thậm chí nàng còn cảm thấy đã có ai đó nhắc qua cái tên này những vẫn không nhớ rõ.

“Mẹ, đông như vậy thì làm sao chúng ta tìm được ca ca?” Đóa Đóa ôm cổ Diệp Khuyết, hỏi. Hôm nay nó xung phong theo Vân Liệt Diễm đến tìm ca ca, nhưng khi đến đây lại trợn tròn mắt. Đời này, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy nhiều người như vậy.

“Không biết nữa!” Vân Liệt Diễm cũng nhíu mày. Đúng vậy, nhiều người như thế này thì làm sao tìm được một người? Càng buồn bực hơn vì tất cả đám người này đều là cao thủ.

Căn cứ theo phỏng chừng của Vân Liệt Diễm thì thực lực của những người này đều đã ngoài Thần cấp, thậm chí còn có cả Thần cấp nhị giai.

Vân Liệt Diễm đối với chuyện ai sẽ trở thành thành chủ không có một chút hứng thú, bây giờ hứng thú duy nhất của nàng chính là làm thế nào để tìm được Vân Thiểm Thiểm. Nhiều người như vậy, muốn tìm ra một người thì chẳng khác nào mò kim đáy biển. Nàng cũng không thể tìm ra một cái loa rống lên tên của Vân Thiểm Thiểm.

“Chúng ta chia nhau ra tìm đi. Tối nay cứ tập hợp ở khách điếm, tìm được hay không cũng đều phải trở về” Vân Liệt Diễm nói.

Hàn Chỉ gật gật đầu, đáp: “Cũng được! Chia nhau ra tìm có thể tiết kiệm thời gian hơn”

“Con muốn đi với mẹ” Đóa Đóa danh hai tay về phía Vân Liệt Diễm.

Vân Liệt Diễm đen mặt, nhưng vẫn đưa tay tiếp nhận Đóa Đóa.

Ngay lúc Vân Liệt Diễm xoay người, Hàn Chỉ vốn định bước đi lại đột nhiên quay đầu ôm lấy nàng từ phía sau.

Tim Vân Liệt Diễm rung động mạnh mẽ, sau đó chỉ ngoan ngoãn để cho Hàn Chỉ ôm. Nàng cũng không biết tại sao, giờ khắc này được hắn ôm, nàng lại có một chút sợ hãi khó hiểu.

“Cẩn thận một chút” Cuối cùng, Hàn Chỉ thấp giọng nói nhỏ bên tai Vân Liệt Diễm, sau đó buông nàng ra lẩn vào đám người.

Vân Liệt Diễm quay đầu lại đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Hàn Chỉ. Nàng lắc lắc đầu, không hiểu bản thân mình làm sao lại suy nghĩ bậy bạ. Không phải Hàn Chỉ vẫn rất khỏe đó sao? Tại sao nàng lại có cảm giác kỳ quái thế này?

“Mẹ, cha đi rồi sao?” Đóa Đóa ôm cổ Vân Liệt Diễm, ngẩng đầu nhìn đám đông, hỏi.

Vân Liệt Diễm gật gật đầu, lập tức lại lắc lắc đầu, nói “Đi thôi! Chúng ta cùng đi tìm ca ca, tìm được rồi thì tối nay cả nhà chúng ta sẽ sum họp”

Đóa Đóa gật gật đầu, nhưng vẫn dáo dát tìm kiếm trong đám người. Nó có cảm giác rất kỳ quái. Lúc nãy, thậm chí nó còn cảm thấy sẽ phải xa cha, rất xa.

Đóa Đóa ngoan ngoãn ôm chặt Vân Liệt Diễm, lần đầu tiên nó không hỏi Vân Liệt Diễm nhiều chuyện như trước kia.

Vân Liệt Diễm nghĩ nếu Vân Thiểm Thiểm thật sự đến đây thì nhất định sẽ có hứng thú với đại hội tranh cử chức vị thành chủ này, cho nên ngay lập tức đi đến võ đài trung tâm.

Đám đông chen chúc, vốn dĩ không thể nào nhìn thấy tình huống bên trên khán đài nhưng vẫn có thể nghe thấy thanh âm loáng thoáng. Trận đấu có lẽ đã bắt đầu, bởi vì trên không trung xuất hiện những tia sáng bảy màu chói mắt.

Ngày hôm nay, Vân Liệt Diễm vô cùng không thể nào bình tĩnh được. Càng đi về phía khán đài thì nhịp tim của nàng lại càng nhanh, nhanh đến nỗi khiến cho nàng có cảm giác hít thở không thông.

Vân Liệt Diễm đột nhiên dừng lại, hít thở từng ngụm từng ngụm như người chết chìm vừa ngoi lên khỏi mặt nước.

“Sao vậy mẹ?” Đóa Đóa vươn tay đặt lên trán Vân Liệt Diễm, có chút lo lắng.

“Đóa Đóa, ở đây không tìm thấy được ca ca, chúng ta đi nơi khác tìm thôi” Vân Liệt Diễm bối rối mở miệng, sau đó vội vàng quay đầu đi về hướng khác.

Rất nhiều người chen về phía trước, nhưng nàng vẫn liều mạng đi về phía sau. Nàng cũng không biết vì sao lại có ý nghĩ muốn chạy trốn như vậy.

“Liệt Diễm!” Một tiếng gọi lọt vào lỗ tai Vân Liệt Diễm, cách cả vạn người nhưng vẫn rõ ràng như thế, vẫn dịu dàng như thế.

Hai chân Vân Liệt Diễm như đạp phải chì, không thể cất thêm bước nào.

Trước mắt nàng đột nhiên tối đen, sau đó là đỏ chói. Hai màu đỏ đen điên cuồng thay phiên nhau xuất hiện trước mặt nàng, khiến đầu nàng đau đớn như bị cả ngàn cây kim đâm vào.

“Mẹ! Mẹ!” Đóa Đóa nhìn thấy hai mắt Vân Liệt Diễm đột nhiên dại ra, hoảng hốt kêu ra tiếng. Thế nhưng cho dù nó có kêu la cỡ nào thì Vân Liệt Diễm vẫn như chưa từng nghe thấy.

Vân Liệt Diễm vẫn đứng yên bất động, vòng tay ôm cổ nàng của Đóa Đóa lại không khỏi chặt thêm vài phần.

Toàn thân nàng cứng ngắc, trong đầu trống rỗng, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Cõi lòng đau đớn càng thêm rõ ràng, giống như bị ai đó khoét sâu một lỗ, đang không ngừng chảy máu.

Nước mắt bất giác chảy xuống.

“Mẹ! Mẹ!” Đóa Đóa gấp đến độ khóc lã chã. Nó bối rối dán mặt mình vào má Vân Liệt Diễm, mặc kệ nó lau như thế nào, nước mặt của mẹ cũng vẫn chảy ra, ướt nhẹp cả ống tay áo nó.

“Ô ô… Phụ thân! Thúc thúc! Ông chú! Ông cậu! Mọi người ở đâu vậy? Ô ô… Mọi người mau đến đây đi mà!” Đóa Đóa kêu gào nhưng lại tiếng khóc bị âm thanh huyên náo xung quanh lấn át. Cho dù ngẫu nhiên có người nhìn thấy hai mẹ con nàng cũng không thèm quan tâm đến.

Liệt Diễm! Liệt Diễm! Liệt Diễm!

Vô số tiếng gọi, một tiếng lại tiếp một tiếng không ngừng vang lên bên tai Vân Liệt Diễm.

Dường như đã gọi mấy ngàn mấy vạn lần, dường như đã gọi mấy ngàn mấy vạn năm, đời đời kiếp kiếp, đời đời sinh sôi.

“Liệt Diễm! Liệt Diễm, rốt cuộc ta cũng đợi được nàng” Vốn dĩ đang ngồi trên khán đài, bây giờ Tử Mộ đột nhiên xuất hiện sau lưng Vân Liệt Diễm.

Đám người bên cạnh tự giác tránh ra một bên. Bởi vì không biết vì sao, người này vừa xuất hiện đã tạo ra một làn không khí áp bức tất cả, khiến cho bọn họ có cảm giác như bị thuần phục.

Tử Mộ bước từng bước về phía Vân Liệt Diễm. Khi đến sau lưng nàng, một bàn tay khẽ nâng lên, mang theo một chút run rẩy, chậm chạp không dám chạm vào bả vai quen thuộc kia.

“Thúc thúc, người là ai vậy? Người biết mẹ của con sao? Vậy người có thể giúp con nhìn xem mẹ làm sao hay không? Mẹ luôn khóc, con gọi nhưng mẹ vẫn không có phản ứng. Thúc thúc, người có biết chuyện gì xảy ra hay không?” Đóa Đóa ôm chặt cổ Vân Liệt Diễm, khẽ nấc lên từng tiếng.

Tử Mộ vẫn luôn nhìn bóng lưng của Vân Liệt Diễm, vốn dĩ không nghe thấy Đóa Đóa đang nói cái gì.

Trong ánh mắt hắn giờ đây chỉ có bóng dáng kia, bóng dáng mà hắn đã chờ đợi mấy vạn năm. Mấy vạn năm bị phong ấn, mấy vạn năm bị dày vò, giờ khắc nhìn thấy nàng còn sống đứng đây, cái gì cũng đều đáng giá.

Nếu như nàng chết đi, hắn cũng không cần phải sống trên đời này làm gì.

Đợi mấy vạn năm thì đã sao? Rốt cuộc thì nàng cũng đã trở lại, không phải sao?

Liệt Diễm! Liệt Diễm của hắn, rốt cuộc cũng đã trở lại, bây giờ đang đứng trước mặt hắn.

Hắn chỉ cần buông nhẹ bàn tay là có thể chạm vào nàng, chỉ cần bước thêm vài bước là nhìn thấy dung nhan của nàng. Thế nhưng hắn lại sợ hãi, sợ hãi lúc này sẽ giống như mấy vạn năm trước, những ngày hắn cô độc bên trong phong ấn, trước mắt hắn chỉ là ảo ảnh, chỉ cần bị hắn chạm nhẹ cũng sẽ biến mất.

Cho nên hắn sợ hãi, không dám vươn tay, không dám chạm vào nàng.

Liệt Diễm! Liệt Diễm, thật sự là nàng sao? Thật sự là nàng đã trở về rồi sao?

Đây là sự thật đúng không?

‘Thúc thúc! Thúc thúc!” Đóa Đóa nóng nảy, tại sao thúc thúc này cũng giống mẹ vậy?

Đóa Đóa tức giận, gọi một lúc lâu mà cả hai cũng đều không có phản ứng.

“Lạc hoa, phóng!” Đóa Đóa phất tay, trong tay đột nhiên xuất hiện một đóa hoa màu đỏ. Trong nháy mắt nó hạ tay xuống, đóa hoa kia bay về phía Tử Mộ.

“Tuổi còn nhỏ mà tại sao lại ngoan độc như thế?” Vinh Hình nhìn thấy Tử Mộ đột nhiên chạy đi liền cảm thấy không đúng, vội vàng chạy theo phía sau. Ngay khi đến nơi liền nhìn thấy tiểu cô nương này đánh úp Tử Mộ, hắn vội vàng chụp lấy đóa hoa đang bay đến kia. Trong nháy mắt đó, đóa hoa đã biến thành một làn khói trắng.

Rốt cuộc Tử Mộ cũng tỉnh táo, vội vàng đi lên đi phía trước, đứng trước mặt Vân Liệt Diễm.

Trước mắt Vân Liệt Diễm, hai màu đỏ đen không ngừng luân phiên xuất hiện, khiến cho nàng vô cùng hỗn loạn. Đột nhiên, màu đen cùng màu đỏ lại hòa vào một chỗ, biến thành một bóng trắng tóc đỏ.

Đôi con ngươi của nàng bỗng dưng trừng lớn, trái tim như bị ai đó khoét đi.

Trước mắt tối sầm, thân thể của nàng cũng ngã xuống.

Tử Mộ vội vàng ôm nàng vào lòng. Tội nghiệp cho Đóa Đóa, Vân Liệt Diễm vừa buông tay, nó liền ngã xuống đất.

“Ô ô… Mẹ ơi! Mẹ làm sao vậy?” Đóa Đóa ôm lấy chân Vân Liệt Diễm, khóc rống. Sau đó vung chân đạp vào đôi giày của Tử Mộ, thét lên: “Người xấu! Thúc thúc thối tha! Ngươi mau thả mẹ ta ra, nếu không ta sẽ không khách khí đâu!”

Vinh Hình nắm cổ áo Đóa Đóa lên chỉ bằng một cánh tay, nói: “Tiểu cô nương, phụ mẫu ngươi không dạy lễ phép cho ngươi sao?”

Sau đó hắn nhìn Tử Mộ, nói: “Ở đây nhiều người, chúng ta trở về trước rồi hãy nói!”

Tử Mộ gật gật đầu, sau đó mỗi người ôm lấy một người, thân ảnh chợt lóe liền biến mất ngay tại chỗ.

Ngay lúc bọn họ biến mất, Hàn Chỉ đột nhiên ngẩng đầu nhìn dáo dát một vòng, ánh mắt dần dần tối lại. Hắn vươn tay đặt lên chỗ trái tim, trong lòng như có thứ gì vừa mất đi, đau đến đáng sợ.

Dường như, Vân Liệt Diễm cách hắn càng ngày càng xa.

Hắn cùng Vân Liệt Diễm đã ký kết khế ước bình đẳng, cho nên có thể cảm nhận được phương hướng của nàng. Thế nhưng vừa nãy, hắn đột nhiên cảm thấy khoảng cách của nàng và hắn thật xa, xa đến nỗi hắn không cách nào đuổi theo kịp.

Trong lòng cũng bắt đầu xuất hiện chua sót đau đớn.

Thế nhưng bây giờ cái gì hắn cũng không thấy, trước mắt đều là người, nhưng lại không có thân ảnh của Vân Liệt Diễm.

Không đúng! Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.

Hàn Chỉ nhắm mắt lại, ngưng tụ công lực toàn thân, sau đó hai mắt mở ra, cả quảng trường ngay lập tức xuất hiện trong đầu hắn. Hắn tìm kiếm từng chút một. Áp lực càng lúc càng lớn, máu tươi không ngừng chảy xuống từ khóe môi hắn, nhưng hắn vẫn tiếp tục chống đỡ, tiếp tục tìm kiếm.

Sau khi đột phá Thần cấp, hắn đã có thể sử dụng năng lực này thoải mái hơn. Thế nhưng giữa vạn người tìm ra một người, áp lực như vậy vẫn khiến cho hắn khó có thể chịu đựng được.

Rốt cuộc, thời gian dần trôi qua, Hàn Chỉ ôm ngực, chân sau quỳ rạp xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Không có!

Hắn cố chấp chống đỡ tìm khắp cả vạn người, lại không có bóng dáng của Vân Liệt Diễm.

“Thúc thúc thối tha! Các ngươi muốn đưa mẹ ta đi đâu? Cha ta còn đang chờ chúng ta quay về đó! Ta không muốn rời khỏi nơi này, các ngươi mau đưa ta cùng mẹ trở về!” Đóa Đóa nhìn thấy mình ngày lúc càng cách xa thành Hòa Quý, trong lòng lại càng sợ hãi.

Vừa rồi, hai thúc thúc thối tha này đã đưa mẹ con nó đến một nơi kỳ quái, xung quanh là những bức tường tỏa ra ánh sáng bảy màu giống như lúc nó còn ở trong đường hầm nơi cổng vào đại lục Thần Chi.

Bọn họ đi lên một chiếc thang, càng đi lên cao, thành Hỏa Quý càng cách xa, rất nhanh đã biến thành một chấm nhỏ.

Sau đó bọn họ lại đến một nơi khác, cầu thang lại dẫn về phía trước.

“Tiểu cô nương, sao ngươi không biết lễ phép gì cả vậy? Cái gì gọi là thúc thúc thối tha chứ?” Vinh Hình ôm Đóa Đóa, lại cảm thấy tò mò một cô nương còn nhỏ mà đã khí thế như người trưởng thành.

“Ngươi mới không biết lễ phép! Hai người các ngươi đều không biết lễ phép! Ta với mẹ đang đi tìm ca ca, tại sao các ngươi lại đưa chúng ta đi? Ngươi có hỏi ý kiến của ta chưa? Ngươi có hỏi ý kiến của mẹ ta chưa? Ngươi có biết các ngươi làm như vậy thì cha ta sẽ lo lắng bao nhiêu hay không?” Đóa Đóa tức giận lên án. Nó đánh không lại hai thúc thúc thối tha này, nếu không thì nó đã không buông tay chịu trói như vậy.

“Con bé là hoa Mạn Châu Sa” Luôn không mở miệng nói chuyện, Tử Mộ lại đột nhiên nói.

“Cái gì?” Vinh Hình ngây ngẩn cả người, sau đó vội vàng đánh giá Đóa Đóa vài lần. Trên mặt thế nhưng lại lộ ra một chút khinh thường, nói: “Hèn gì không có giáo dưỡng như vậy, thì ra là chúa tể Tà Hoa. Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã ngoan độc, nếu trưởng thành không biết sẽ như thế nào nữa!”

“Ngươi mới ngoan độc! Ngươi mau mau thả ta và mẹ ra, nếu không ta nhất định sẽ không tha cho hai ngươi!” Đóa Đóa trợn to đôi mắt tròn, hung hăng trừng Vinh Hình.

Vinh Hình không hề nghi ngờ nếu một người bình thường bị con nhóc này trừng mắt nhất định sẽ chảy máu đến chết, ngay cả xương cốt cũng không thể tìm thấy.

“Tiểu cô nương, tuy ngươi lợi hại nhưng bây giờ ngươi chưa phải là đối thủ của ta, cho nên ngươi đừng có phí sức nữa. Mà này, ngươi tên gì thế? Còn cha của ngươi là ai?” Vinh Hình không quan tâm đến sự uy hiếp của Đóa Đóa, dù sao bây giờ Đóa Đóa cũng không có đủ năng lực để mà uy hiếp hắn. Thế nhưng vài năm sau, hắn lại không dám cam đoan điều này.

Trên thế giới này, ngoại trừ Thần thú thượng cổ thì không còn ai dám đứng ra so sánh với hoa Mạn Châu Sa – chúa tể tà ác này. Thật ra thì Mạn Châu Sa rất giống với Ma Vương Minh Giới Ngục Tu, thực lực của hắn ta rất có thể còn cao hơn cả Tử Mộ cùng Hàn Lăng.

Tà Hoa, quả thực là một loài đáng sợ.

“Tên ta là Hàn Vân Đóa, mẹ cũng chính là mẫu thân ta đang bị các ngươi bắt đó” Đóa Đóa chỉa chỉa tay về phía Vân Liệt Diễm, nói tiếp: “Mẹ tên là Vân Liệt Diễm, cha ta là Hàn Chỉ. Ta nói cho các ngươi biết, cha ta rất lợi hại, tốt nhất là các ngươi mau thả ta và mẹ ra đi, nếu không cha ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu!”

“Nàng là mẫu thân của ngươi? Ngươi còn có cha sao?” Vinh Hình hoàn toàn choáng váng. Lúc đó hắn cũng chỉ là nói bậy trêu chọc Tử Mộ mà thôi, không ngờ lại có thể thành sự thật. Chẳng lẽ Liệt Diễm đã thành thân rồi sao? Còn đã có con? Đây không phải là sự thật đấy chứ? Nếu là thật, vậy Tử Mộ hắn…

Tử Mộ đang đi phía trước cũng bỗng dưng dừng lại, quay đầu nhìn Đóa Đóa.

Đóa Đóa giương đầu, nói: “Thế nào? Các ngươi sợ rồi sao? Ta nói cho các ngươi biết, cha ta tên là Hàn Chỉ, cha sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu!”

Hàn Chỉ! Hàn Chỉ!

Cái tên này đập mạnh vào trong lòng Tử Mộ. Hắn nhìn Đóa Đóa bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, run giọng hỏi: “Nàng… thật sự là mẫu thân ruột của con?”

“Đương nhiên!” Đóa Đóa liếc mắt nhìn hắn. Tại sao nó lại cảm thấy sắc mặt của thúc thúc thối tha này không được tốt vậy? Giống như… Giống như là rất đau lòng!

“Này, sẽ không phải là ngươi được nhận nuôi đấy chứ?” Vinh Hình không nhìn được bộ dạng như thế của Tử Mộ, mở miệng hỏi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.