Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 36: Cái chết của "Trịnh Hà My" phần cuối



Trên đoạn đường lớn kẹt cứng xe dù chỉ là thời điểm sáng sớm. Một đám đông nhiều thành phần đang giải cứu cho một đôi nam nữ đã bất tỉnh trên người đầy máu bị kẹt ra khỏi chiếc xe hơi. Chiếc xe cứu thương lách qua đám đông đưa hai người đến một bệnh viện lớn nhất TP.

Trần Phó Quang nghe tin con trai bị tai nạn do lái xe trên đường vào sáng sớm thì không thể tin vào tai mình. Từ mười năm trước sau khi bị tai nạn xe hơi Minh Trí không sợ trời không sợ đất nhưng rất sợ ngồi trên chiếc ghế dành cho người lái vậy vì sao lại còn có thê gây tai nạn xe được nữa. Ông tức tốc mua vé từ Anh quốc mà về lại Việt Nam để xem tình hình của đứa con trai độc nhất mà người vợ quá cố đã để lại cho mình.

Trần Hậu nghe tin liền tức tốc giao lại Trịnh Đạt và Thiên Kim để bọn đàn em canh giữ mà chạy đến bệnh viện để xem xét tình hình của hai người bọn họ. Trần Hậu là người thứ hai và cũng là người cuối cùng biết được chuyện mười năm trước nên trong lòng cũng bất ngờ không kém. Vì tai nạn mười năm trước mà thiếu gia sợ lái xe và cũng bị mất trí nhớ trở thành một người lạnh lùng tàn bạo trong công việc kinh doanh của Trần gia. Đưa Trần gia đến ngày hôm nay cũng là công sức của một mình Trần Minh Trí tài trí thông minh, lần này lại tự lái xe để chở theo nhị tiẻu thư không màn nguy hiểm thật là khó hiểu. Đang chạy nhanh trên đường thì có chuông điện thoại.

– Đại ca, đã điều tra được chuyện của thiếu gia. – Tên đàn em báo cáo

– Nói đi. – Trần Hậu hỏi

– Là Trần thiếu gia cầm lái đâm chạy tố độ rất nhanh mà đâm vào một ô tô phía trước. Mọi người đi đường thấy phía sau có rất nhiều xe khác giống như đang đuổi theo xe cậu ấy.

– Tài xế của thiếu gia khi ấy ở đâu? – Trần Hậu liền thắc mắc.

– Theo như tôi điều tra thì hắn không xuất hiện tại hiện trường.

– Điều tra lí lịch của hắn, truy tìm cho ra tên đó cho tôi. – Trần Hậu ra lệnh.

– Dạ thưa đại ca.

Trần Hậu cúp điện thoại, chiếc xe phóng như bay đến bệnh viện nơi mà Rin và Minh Trí được mang tới.

– Trần Minh Trí, Trịnh Hà My đang nằm phòng nào? – Trần Hậu gấp gáp hỏi cô y tá.

Cô y tá nhìn thấy vẻ đẹp trai phong trần của Trần Hậu thì ngẩng người rồi cúi xuống dò tìm sau đó ngước lên lại choáng ngợp liền lấp bấp nói:

– Trong đây không có ai tên như vậy. – Cô y tá liền nói.

– Rõ ràng được báo bọn họ bị tai nạn xe chuyển đến nơi này. Cô làm ơn tìm kĩ lại xem. – Trần Hậu càng gấp gáp hơn.

– Chuyển vào khi nào vậy ạ. – cô y tá nhìn Trần Hậu mỉm cười e thẹn

– Sáng sớm, lúc sáng sớm thì chuyển đến hai người một nam một nữ. – Trần Hậu có chút tức giận

– À, có phải cặp nam nữ bị tai nạn xe không, vì chưa có người mang giấy tờ đến nên chưa nhập dữ liệu vào máy. Nếu anh là người nhà thì mau mang giấy tờ và tiền nhập viện đóng cho bọn họ. – Sau khi nhớ ra thì cô ta liền yêu cầu theo quy định của bv

– Chết tiệt, tôi hỏi họ đang ở đâu. Mau nói. – Trần Hậu nóng nảy bóp tay cô y tá phía trước mặt.

– Á, đau, buông ra. – Cô ta thét lên

– Cô co mau nói không hả, hay muốn bị đuổi cổ khỏi bệnh viện này. – Trần Hậu không buông lỏng mà còn xiết chặt hơn.

– Á, bọn họ đang ở trong phòng phẫu thuật lầu 3. Một người ở phòng 3001 và một người ở 3005. – Cô ta sợ đến mức phát khóc.

– Liệu hồn cô. – Trần Hậu nhanh chóng đến phòng phẩu thuật.

Cánh cửa cà hai phòng đều đóng chặt, bọn họ vẫn đang trong giai đoạn nguy hiểm sao. Trần Hậu lo lắng đứng ngồi không yên đi qua lại hai phòng canh chừng. Khi từ phòng 3005 của Rin quay lại phòng 3001 của Minh Trí thì Trần Hậu gặp Trần Phó Quang cùng nhiều người đi tới nơi.

– Thưa lão gia. – Trần Hậu cúi đầu chào Trần Phó Quang.

\ Bốp\ – Trần Phó Quang vừa thấy Trần Hậu liền đấm Trần Hậu thật mạnh khiến anh đứng không vững mà phải bám vào tường.

– Khốn kiếp, tao đã nói mày phải bảo vệ cậu chủ. Lúc cần tài xế mày đã ở đâu hả? – Trần Phó Quang vừa đi hỏi tình hình của Minh Trí liền tức giận lo lắng.

– Tôi xin lỗi. – Trần Hậu không nói gì chỉ biết cúi mặt.

– Mau cút đi, thấy mặt của mày tao chỉ thêm tức giận. – Trần Phó Quang đuổi.

Trần Hậu không nói gì, cúi đầu chào Trần lão sau đó dời bước sang phong 3005 mà ngồi đợi. Bên Trần thiếu gia đã có Trần lão về lo lắng cho cậu ấy thì đã yên tâm phần nào, chỉ có Rin không ai lo lắng phải nằm một mình cô đơn. Trần Hậu liền nhớ đến Pi sau đó gọi đàn em của mình:

– Vâng thưa đại ca

– Mau đi tìm tin tức của Phan Minh Thư, sau khi rời khỏi Trần gia đã đi đâu. Tìm được mời ngay đến bệnh viện, không được phép mạnh tay với cô ấy. Cứ nói rằng bạn thân của cô ấy hiện đang ở bệnh viên xxx là cô ấy sẽ tự nguyện đi theo.

– Dạ.

Trần Hậu ngồi ngoài cửa phòng 3005 rất lâu, trong lòng đầy lo lắng, lâu lâu anh lại lảng qua bên phòng của Minh Trí thấy cửa vẫn đóng chặt, bên ngoài những tên bảo vệ mặc những bộ vest đen đứng thành hai hàng canh chừng. Bên ngoài cửa bệnh viện đám phóng viên đã đánh mùi được nhưng Trần Phó Quang nhanh trí xếp một dàn bảo vệ đứng bên ngoài bệnh viện không cho bất cứ phóng viên mà đi vào.

Khi quay lại phòng Rin đang nằm, Trần Hậu vừa định ngồi xuống thì tiếng cửa phòng báo hiệu chuyển màu, cánh cửa được mở ra. Nhiều bác sĩ bước ra với vẻ mặt căng thẳng, Trần Hậu liền đi tới hỏi.

– Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi.

– Tình hình rất căng thẳng, cô ấy bị mất sức trước khi bị tai nạn nên tình trạng rất kém. Hai chân cô ấy bị gãy, nhưng sau này nếu cố gắng tập vật lí trị liệu cũng không là vấn đề, có điều đầu cô ấy bị va đập mạnh nên rất có thể rằng cô ấy sẽ bị mất trí nhớ tạm thời sau khi tỉnh lại.

– Vậy khi nào cô ấy sẽ tỉnh lại.

– Rất khó nói, có thể sẽ không thể tỉnh lại được, nhưng hơi thở của cô ta vẫn còn là vẫn còn hy vọng. Cậu đừng quá lo lắng, nếu lí trí của cô ấy thắng được thì cô ấy sẽ nhanh chóng hồi phục.

Nói xong bác sĩ đi về phía trước với vẻ mặt rất căng thẳng, Trần Hậu đi được y tá dẫn vào trong phòng hồi sức của Rin, nhìn cô xanh xao yếu ớt như một cái xác không hồn. Vẻ đáng yêu tươi tắn của cô đã hoàn toàn biến mất mà thay vào đó là một sự bi thương. Hai đôi bàn chân đã được bó bột lại càng thêm đau lòng người.

– Hà My tiểu thư, cô mau tỉnh lại đi, Minh Trí thiếu gia hiện rất cần cô bên cạnh. – Trần Hậu cầm tay Rin mà nói.

………………………………………………………………

Pi sau khi một mình rời khỏi biệt thự Trần gia, cô bơ vơ giữa đường không biết phải đi về nơi nào cùng một bé con trong bụng. Cô lang thang một mình ngoài đường rét buốt, tìm một góc nơi chợ trời mà ngủ qua đêm trong sự tủi khổ. Đến sáng hôm sau, Pi liều mạng quay về nhà gặp ba mẹ cô nhưng họ sau khi biết cô đang mang trong mình một đứa con không có cha liền ép cô phải phá bỏ đi thì một lần nữa Pi bỏ nhà đi vì muốn bảo vệ đứa con này. Cô đi khắp nơi không biết phải đến nơi nào, số tiền mà Ken đưa cho cô vẫn giữ khư khư trong người mà không hề động tới mặc dù cô rất đói và mệt mỏi. Đang đi trên đường chưa biết phải đến nơi nào thì có một đám người đi về phía cô, cô hoảng sợ bỏ chạy nhưng bụng Pi lại nhói đau từng cơn nên đành dừng lại để bọn họ bắt được.

– Thả tôi ra, các người là ai vì sao lại bắt tôi. – Pi hét lên nhưng không ai dám can thiệp.

– Cô có phải Phan Minh Thư. – Một tên kéo tay Pi mà hỏi

– Tôi không phải, không phải các người nhầm người rồi. – Pi hoảng hốt chối đi.

– Cô không cần phải sợ, tôi đến để mời cô đi theo chúng tôi đến một nơi. – Tên áo đen nói.

– Đi đâu, tôi không quen các người. – Pi kéo tay mình lại.

– Bạn thân của cô đang ở bệnh viện, cô có muốn đến thăm hay không?

– Bạn thân, ai? Rin sao, Rin bị sao mà lại ở bệnh viện?

– Tôi không biết, chúng tôi được lệnh phải mời cô đến bệnh viện. Mong cô phối hợp.

Pi nghe tên đó nói vậy liền nghĩ đến Rin có chuyện mà lo lắng, vả lại từ khi đuổi kịp cô bọn chúng cũng không hề làm gì Pi nên cô có chút lòng tin. Pi theo bọn chúng lên một chiếc xe hơi màu bạc mà đi đến bệnh viện. Cô được bọn chúng dẫn đến một phòng bệnh tiện nghi và rất rộng, trên giường bệnh là một cô gái đang nằm bất động, hai đôi chân bị bó trắng xoá, da vẻ trông thật kém, Pi nhanh chóng nhận ra đó chính là Rin mà vội càng chạy đến bên cạnh, hai dòng nước mắt chảy dài vì đau xót cho cô bạn thân.

– Rin, cậu làm sao vậy? Không lẽ chỉ vỉ bỏ trốn đi mà bị tên đó hành hạ thế này. – Pi nghĩ chính Minh Trí đã khiến Rin như vậy.

– Không phải, chỉ là do tai nạn. Minh Trí thiếu gia cũng bị thương chưa thể tỉnh lại. – Trần Hậu từ ngoài bước vào nói.

Pi quay lại thấy Trần Hậu liền hung dữ tiến đến nói: \ Mau nói các ngưởi đã làm gì bạn tôi, tôi sẽ liều mạng với các người\

– Tiểu thư đừng quá tức giân ảnh hưởng đến đứa bé, chuyện không phải như cô nghĩ….. – Trần Hậu từ tốn kể lại mọi chuyện cho Pi nghe.

Pi nghe xong thì nước mắt đã như mưa, cứ ngỡ trên đời Pi là đáng thương nhất rồi nào ngờ Rin lại đáng thương hơn cô như vậy. Cô đi đến bên cạnh Rin nói khẽ: \ Cậu đừng lo, mình ở đây sẽ bảo vệ cậu.\

Rin nằm đó, cô mơ thấy một ngọn đồi đầy hoa cỏ và màu nắng thật đẹp, cô đang chạy chơi ngịch ngợm trên đồi hoa ấy thì thấy một vị hoàng tử xuất hiện trong rất quen thuộc làm trái tim cô đập mạnh hơn nhưng cô lại không dám đến gần vị hoàng tử kia. Nhưng nào ngờ vị hoàng tử lại đến bên cạnh nắm lấy tay cô và nói:\ Cô gái nhỏ, hãy về lâu đài mà làm nhân tình của ta\. Cô không trả lời, cứ thế mà đi theo vị hoàng tử này về lâu đài nọ. Trong lâu đài nguy nga tráng lệ nọ, cô và hoàng tử sống rất vui vẻ thì một cô gái khác xuất hiện làm hoàng tử lạnh nhạt với cô.

Có một ngày nọ, có một chàng trai trẻ khác đến ngỏ lời yêu với cô và muốn đưa cô thoát khỏi nơi này, Rin liền từ chối vì cô biết trong lòng cô đã có vị hoàng tử kia rồi. Hằng ngày chứng kiến cảnh hai người bên nhau Rin cảm thấy trong lòng úa tàn mà sinh bệnh mà chết đi không ai thương tiếc.

Rin nằm trên giường bệnh, một giọt nước mắt khẽ lăn dài xuống gối, cô tự thấy đáng thương cho cô, vừa tự trách bản thân mỉnh yêu nhu nhược, nếu được sống thêm một lần nữa cô sẽ không sống vì người khác như vậy.

Sau 1 tháng nằm trên giường bệnh, Pi hằng ngày vẫn ở luôn trong bệnh viện để chăm sóc Rin và bản thân cô cũng không biết phải đi về đâu. Em bé trong bụng càng ngày càng lớn và Pi rất hạnh phúc vì điều đó.

– Bác sĩ, bạn của tôi hôm nay có tốt không? – Pi hỏi một vị bác sĩ trẻ tuổi thường đến khám định kì cho Rin.

– Hôm nay cô ấy có dấu hiệu rất tốt, nhịp đập của tim có vẻ mạnh hơn bình thường. Cô đừng lo tôi nghĩ không lâu nữa cô ấy sẽ tỉnh lại. – Vị bác sĩ mỉm cười nói.

– Vâng, cảm ơn anh rất nhiều, – Pi củng cười mỉm đáp

– Tiểu thư đây là bạn của cô mà cô lại luôn túc trực để nuôi cô ấy như vây thật là hiếm có trên đời, thế nhưng chồng cô không ý kiền gì sao? – Vì bụng của Pi đã to hơn bình thường nên anh ta nghĩ cô đã lấy chồng.

– Tôi là mẹ đơn thân. – Pi mỉm cười nhìn bụng vuốt mà nói trong hạnh phúc khi mang thai đứa trẻ này.

Vị bác sĩ trẻ hơi ngạc nhiên sau đó mỉm cười hoàn thành xong công việc chào Pi đi ra ngoài.

Trên giường bênh, bàn tay của Rin nhẹ động. Đôi mắt khe khẽ mở ra đón chào ánh sáng đi qua không quen liền nhắm mắt lại. Pi phát hiện liền gọi bác sĩ vào kiểm tra ngay

– Cô ấy sao rồi bác sĩ?

– Đã có dấu hiệu tỉnh lại rồi.

– Rin, mau tỉnh lại nào,. – Pi không tự chủ mà reo lên.

Rin từ từ mở đôi mắt ra cho ánh sáng ùa vào để cô có thể nhìn thấy mọi thứ quá lạ lẫm.

– Đây là nơi nào? – Rin khẽ nói. – Tôi khát nước.

– Đây là bệnh viện. – Pi nói liền mang một ly nước đến cho Rin. – Cậu uống đi.

Rin khẽ nhắm mắt lại nhớ người cuối cùng mình gặp là Trần Hậu liền nói:

– Pi, Trần Hậu đâu rồi?

– Cô nhớ hết mọi chuyện xảy ra sao? – Vị bác sĩ hỏi

– Tất nhiên là nhớ rồi. – Rin quay về phía bác sĩ nói.

– Vậy rất tốt, vì cô va đập mạnh ở đầu chúng tôi đang lo cô sẽ bị mất trí nhớ. – Vị bác sĩ cười nói mừng rỡ.

– Rin, Trần Hậu sẽ đến ngay. Minh đã gọi cho anh ấy thông báo cậu đã tỉnh. – Pi mừng rỡ

Cô tiếp tục nhắm mắt nghĩ ngơi, nhớ đến chuyện ngày hôm đó mà vẫn còn đau lòng. Rất may vì Trần Hậu đến kịp mà cứu cô không thì bây giờ mạng sống của cô chắc cũng không còn.

– Mình nằm trong này lâu chưa Pi? – Rin hỏi Pi vì nhìn vào bụng Pi đã thấy sự thay đổi

– Cậu bất tỉnh một tháng rồi, mình rất lo cho cậu? – Pi vui mừng nắm lấy tay Rin

Trần Hậu nghe tin Rin tỉnh lại liền tức tốc chạy đến bệnh viện, chạy nhanh mở mạnh cửa phòng la lớn.

– Trịnh tiểu thư, cô tỉnh rồi sao?

– Trần Hậu, từ nay Trịnh Hà My đã chết, tôi là Nguyễn Hà My – Rin lạnh lùng nói


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.