Buổi sáng hôm sau, Rin ngủ đậy liền xuống nhà thấy mẹ cô đang ngồi trên sô pha xem tin tức, vẻ mặt buồn bã và đầy lo lắng. Cô đi đến bên bà.
– Mẹ không khoẻ sao ạ?
– Không, mẹ khoẻ. Con gái mau đến đây ngồi với ta.
Cô ngồi bên cạnh bà nhưng cảm thấy lạnh lẽo không ấm áp như khi nằm trong lòng người mẹ dưới quê của cô. Cô không biết nói gì, cũng chú ý xem tin tức trên tivi. Trên tivi đang nói về việc Trịnh gia có nguy cơ phá sản và cổ phiếu đang rớt giá thê thảm. Có lẽ vì vậy mà mẹ cô buồn đến như vậy, cái tên Minh Trí này đúng là nói sẽ làm thật. Trịnh gia to lớn như vậy, hắn có thể phá tan được, xem ra hắn ta thật sự có tài ( ngta làm phá sản nhà mình mà còn khen)
– Mẹ, chúng ta có cách giải quyết chứ. – Cô tỏ vè lo lắng hỏi mẹ
– Ba con đang tìm cách, nhưng ông ấy nói khó có khả năng. Có thể ông ây sẽ vào tù. – Gương mặt mẹ cô càng lúc càng tệ, hai dòng lệ khẽ tuông.
– Mẹ, mẹ đừng buồn nữa, con nghĩ Trần gia dù sao cũng có quan hệ với nhà chúng ta, họ sẽ không tuyệt tình như vậy. – Cô an ủi mẹ cô như vậy, nhưng cũng không biết anh ta sẽ còn làm gì
Mẹ cô cứ thế mà khóc trên vai cô, trên lầu Thiên Kim đi xuống liền nói:
– Cũng tại mày mang xui xẻo về nhà này, nếu không có mày thì mọi việc đã tốt rồi.
Cô không hiểu gì, mẹ cô nói trong nước mắt: Thiên Kim, con không được nói như vậy.
– Con nói có gì sai, gia đình ta đang thật tốt, bỗng dưng nó xuật hiện thì lập tức phá sản. Nó vẫn mãi là vận đen cho gia đình ta.
Mẹ cô cứ thế mà càng khóc nhiều hơn, cô im lặng không dám lên tiếng. Nghĩ lại thì lời Thiên Kim nói không sai, từ khi cô về Trịnh gia, họ lại gặp chuyện này thì xem cô là vận đen cũng không có gì quá đáng. Phía ngoài cửa có tiếng chuông, cô người làm chạy ra mở cửa thì hai chiếc xe chạy vào sân nhà cô. Chiếc BMW đầu tiên là của gia đình nhà cô, còn chiếc ferrari màu đỏ kia trông thật quen hình như đã nhìn thấy ở đâu đó ( chị Rin à, chị đã ngồi lên xe đó lun rồi á).
Trên chiếc BMW bước xuống là cha cô và một người đàn ông trung tuổi, phía sau trên chiếc ferrari bước xuống một chàng trai lịch lãm, ăn mặc năng động gương mặt không ai xa lạ chính là Ken. Cô ngạc nhiên vì sao Ken lại đến nhà cô cùng lúc với ba cô. Họ cùng bước vào nhà với sự niềm nở của hai người Trịnh – Phạm.
Vừa bước vào nhà, ánh mắt Ken đã nhìn vào cô không dời, cô cũng lạnh lùng nhìn anh rồi quay mặt đi.
– Haha, Phạm lão mời ông ngồi. – Trịnh Đạt niềm nở đón tiếp Phạm Phó Quang.
– Được, ông cứ để tôi tự nhiên. – Phạm lão trả lời.
– Kìa Ken, cháu mau đến đây ngồi xuống. – Trịnh lão tiếp tục mời anh ta.
Sau khi trà được rót vào ly mỗi người, cha cô lên tiếng:
– Phạm lão, chúng ta có nên bàn luôn về hôn lễ của bọn chúng.
– Trịnh lão, không cần vội vậy. Phải hỏi xem ý kiến của tiểu thư nhà ông. – Phạm Phó Quang trả lời
– Không cần, là con gái cần phải nghe lời cha mẹ. – Cha cô lại nói,
Hôn lể sao, chẳng lẽ Ken lại muốn lấy Thiên Kim sao ( chị Rin nghĩ thật ngây thơ :v ), chẵng lẽ cha cô không gã chị cho Minh Trí được liền gả cho Ken. Cô bổng cảm thấy tội nghiệp chị gái mình mặc dù trong thâm tâm không hề thích chị ấy.
– Hà My, Thiên Kim hai con còn không mau ra chào Phạm lão gia và Ken thiếu gia. – Cha cô nghiêm giọng
– Dạ con là Thiên Kim, rất vui khi Phạm lão gia và Ken thiếu gia đến nhà chơi. – Thiên Kim tươi cười chào hỏi.
– Dạ chào Phạm lão già. – Sau đó quay sang nhìn Ken. – Chào anh.
– Trịnh gia ông thật có phúc, lại có hai cô con gái xinh như mộng này. Tôi thật không thể phân biệt đâu là chị đâu là em nữa rồi. – Phạm lão cười to mà nói.
– Haha, rồi chúng cũng phải lấy chồng và bỏ hai vợ chồng già tôi cô quạnh thôi. – cha cô vui vẻ nói.
Phạm Phó Quang quay sang Ken mà lên tiếng.
– Ken, con nói xem con có phân biệt được ai sẽ là vợ sau này của con.
– Vợ con chính là nhị tiểu thư Hà My, dù hai người bọn họ thật sự giống nhau nhưng con vẫn sẽ nhận ra người trong lòng mình. – Ken nhìn Hà My mà dịu dảng nói.
– Được, vậy hôn sự này coi như con tán thành.- Phạm lão lại hỏi
– Ngay từ đâu con đã không hề phản đối. Con muốn nhị tiểu thư Trịnh Hà My sẽ là cô dâu của con. – Ken lại lạnh lùng đáp
Sau lời nói của Ken, Rin cứng đơ người, hai lỗ tai như bị ai nhét đầy bông gòn nên rất lùng bùng không nghe rõ điều gì nữa. Chuyện này thật nực cười, cô và Ken sẽ lấy nhau sao, không tình yêu không thề náo chấp nhận. Cô cố gắng bình tĩnh mà nói.
– Thật xin lỗi làm mọi người mất vui, nhưng hôn sự này con xin phép từ chối.
– Con không được phép từ chối. – Cha cô tức giận nói lớn
– Tại sao chứ, con chỉ muốn lấy người con yêu thương, con không yêu anh ta. – Nước mắt cô không thể kìm nén lại được.
– Đây là cha mẹ đã quyết định, phận làm con phải nghe lời. – Sau đó ông quay sang Phạm lão gia đang ngồi xem kịch hay. – Phạm lão và Ken thiếu gia, hai người bỏ qua cho Hà My, trước đây sống ngoài đời cơ cực nên chưa học được hết lễ giào gia phong còn tỏ ra ương bướng. Thật xấu hổ với Phạm gia.
– Không sao, ông cứ từ từ khuyên con gái mình, ta rất thích đứa con dâu này. Ta và Ken về trước, định ngày được chúng ta sẽ nói chuyện tiếp. – Phạm lão nói rồi cáo từ ra về.
Chiếc Ferrari màu đỏ đời đi ra khỏi căn biệt thự nhà Trịnh gia. Cha cô nhìn cô rồi nói lớn
– Ta nói cho con biết, con phải làm dâu nhà họ Phạm. Việc này cha đã quyết định rồi.
– Vì sao con phải lấy anh ta trong khi con không hề yêu anh ta. Con nhất định không lấy. – Cô cứng gắng trả lời.
– Nếu con không lấy, em trai con cũng sẽ chẳng thể đi nước ngoài điều trị, gia đình ta phá sản, ta vào tù thì mẹ con con sẽ đi về đâu. – Cha cô dùng biên pháp.
– Ý ba là, ba đang bán con cho Phạm Lê Hoàng. – Cô dần dần ý thức được những việc đang xảy ra, trong lòng vô cùng đau đớn.
– Phạm gia có gì không tốt, gia đình họ giàu có, xem ra Ken thiếu gia cũng rất yêu thương con, ta cũng muốn tốt cho con.
– Giàu có, các người chỉ nghĩ đến giàu có thì con sẽ hạnh phúc sao. Con thà sống một cuộc sống cơ cực như ngày xưa còn hơn bước chân vào cái thế giới mua bán cả con gái của mình.
Cô vừa dứt lời, năm ngón tay của Trịnh Đạt đã tát vào mặt cô. Cô sửng sốt ôm mặt bỏ chạy ra khỏi biệt thự Trịnh gia.
– Sao anh lại đánh con bé, nó nói thật sự có phần đúng, chúng ta ngày xưa đã có lỗi với nó nay lại đối xữ với nó như vậy.- Trịnh phu nhân nói torng nước mắt.
– Mẹ, chẳng phải ba chỉ vì gia đình ta thôi sao. Không còn cách nào khác cả, mẹ không nên trách ba. – Thiên Kim vui mừng trong lòng
Cha cô không nói gì, tức giận bỏ lên lầu.
Cô cứ thế chạy ra khỏi Trịnh gia trong nước mắt..
Hôm đó cô không về nhà, cô qua nhà Pi ngủ nhờ. Tâm trạng cô đang rất tệ nên cũng không để ý rằng Pi cũng như người mất hồn. Bình thường hai cô sẽ ríu rít trò chuyện đến gần sáng mới chịu ngủ, nhưng giờ đây cả hai đang nằm trên một chiếc giường nhỏ, mang những nổi niềm tâm sự khác nhau mà suy nghĩ rồi khẽ rơi nước mắt. Rồi cả hai chìm vào giấc ngủ trong sự đau thương, mất mác và mệt mỏi…