Thiên Bảo khẽ cười, đôi môi chỉ hơi rung lên chứ không cười thành
tiếng. Chiếc xe màu đen kia chạy xuyên qua không gian đen tối bên ngoài, trên xe Anh Thư không nói gì, sự im lặng này không đáng sợ nữa, cô cảm
thấy nó nhẹ nhàng.
Anh Thư không hỏi Thiên Bảo đưa mình đi đâu, xe vẫn cứ chạy còn cô vẫn cứ nhìn ra ngoài ngắm cảnh đêm.
– Em không hỏi tôi đưa em đi đâu sao? – Thiên Bảo khẽ nhếch đôi môi nói.
– Em không quan tâm, em có thể theo anh đi bất cứ nơi nào? – Anh Thư cười nhẹ.
Thiên Bảo không nói nữa, vẫn lái xe trên đường. Câu trả lời của cô gái này, khiến anh cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Điện thoại Anh Thư reo lên, là Hoàng Quân gọi. Có lẽ sao khi đi vào bên
trong anh không tìm thấy cô nên gọi đây. Anh Thư nhìn qua Thiên Bảo rồi
bắt máy.
– Alo! Anh Thư nghe.
– Em đang ở đâu? – Hoàng Quân nói.
– Em đang trên đường về. – Anh Thư ấp úng nhìn Thiên Bảo.
– Được rồi, anh sẽ đến nhà em. – Hoàng Quân định cúp máy.
– A, khoan… anh đừng đến… em… – Anh Thư chưa kịp nói hết câu thì Thiên
Bảo giật máy điện thoại từ trong tay cô. – Alo, cô ấy đang đi cùng tôi,
anh đến cũng không thể gặp được đâu. Mà có lẽ cả đêm cô ấy cũng sẽ không về đâu nên anh hãy ở nhà đắp chăn mà ngủ ngon. – Thiên Bảo nói xong
liền cúp máy, sau đó khoá máy và đưa lại cho Anh Thư.
– Anh không nên làm như vậy, anh ấy sẽ hiểu nhầm. – Anh Thư cầm lại máy mà nói.
– Cô sợ anh ta biết cô đi với tôi sao? Vậy tôi ngừng lại, cô có thể quay về. – Thiên Bảo đưa xe vào lề.
– Anh biết là em không phải nói như vậy. Em muốn đi cùng anh, chỉ là em không muốn Hoàng Quân buồn vì em.
Thiên Bảo nhìn vào mắt Anh Thư, hai mắt long lên như lửa sáng.
– Từ nay đi với tôi, em không được phép nghĩ đến người đàn ông khác.
Anh Thư hơi rung người, Thiên Bảo là đang muốn độc chiếm cô hay sao?
Thiên Bảo lái xe đến một nhà hàng sang trong cạnh biển. Nơi này được trang
trí lộng lẫy nhưng thật là vắng lặng, không có lấy một người khách bên
trong.
– Trần thiếu gia, mời anh đi lối này. – Một cô gái xinh đẹp bước ra mỉm cười dẫn lối hai người.
Thiên Bảo đi phía trước, Anh Thư theo phía sau bước vào trong khung cảnh sang trọng như cung điện.
Trên một bàn dài, mọi thứ được chuẩn bị hoàn hảo nhất. Nhân viên phục vụ dọn thức ăn lên, sau đó cùi đầu chào hai người rồi đi vào phía bên trong.
– Ăn chút gì đi, cả buổi chiều em đã không ăn gì rồi. – Thiên Bảo nói.
– Vì sao anh biết? – Anh Thư kì lạ hỏi.
– Tôi đoán, vì trên xe bụng em đã kêu rất to. – Thiên Bảo trêu chọc.
Anh Thư xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, quả thật cô đã nhịn bữa chiều
vì quá căng thẳng. Đến khi hoàn thành phần diễn thì bỗng dưng cảm thấy
rất đói.
– Em mau ăn đi, chúng ta còn rất nhiều việc phải làm. – Thiên Bảo vừa cắt miếng thịt trên dĩa vừa nói.
Anh Thư chợt nghĩ lung tung rồi đỏ mặt, khi nãy anh ta nói với HQ rằng cả
đêm sẽ không đưa cô về. Nhưng đêm khuya thế này, còn làm việc gì nữa
chứ.
Thiên Bảo nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Anh Thư liền lắc đầu.
– Đừng có những suy nghĩ không biết xấu hổ như vậy, tôi không phải hạng người dễ dãi.
– Này, em… sao anh biết em suy nghĩ gì mà nói chứ. – Anh Thư cúi mặt đỏ như gấc.
– Haha, tôi chỉ đoán thôi, không ngờ em thật là… haha. – Thiên Bảo cười thoải mái.
Anh Thư ngước mắt lên nhìn nụ cười của anh, trái tim bé nhỏ lại đập mạnh
thổn thức. Anh cứ cười như vậy, cô nguyện để anh trêu chọc cả đời.
Thiên Bảo đưa đĩa thịt đã cắt sẵn về phía Anh Thư và nhận lấy dĩa đồ ăn chưa
động vào thứ gì của Anh Thư. Cô ngạc nhiên trước hành động của Thiên
Bảo, chẳng phải chỉ có người yêu nhau mới trao đổi dĩa thức ăn như vậy
sao. Anh Thư ngạc nhiên đưa mắt nhin Thiên Bảo, Thiển Bảo liền nói:” Mau ăn đi, cô đã lớn rồi mà còn đợi tôi đút sao?”
– A! Không… em… sẽ tự ăn được mà. – Anh Thư ấp úng khi nhận được ánh mắt đáp trả của Thiên Bảo.
Hai người dùng bữa xong, Anh Thư mới nhận ra xung quanh thật sự không có một bóng dáng ai ngoài hai người bọn họ.
– Nơi này đồ ăn cũng ngon thế mà vắng khách quá nhỉ?
– Có lẽ vậy. – Thiên Bảo không nhìn đáp.
– Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì kế tiếp đây? – Anh Thư nói.
Tiếng nhạc du dương vang lên, Thiên Bảo đi về phía Anh Thư nói:” Tôi có thể mời em nhãy với tôi một bản.”
Anh Thư cúi đầu sau đó khẽ cười:” Haha, tôi không biết nhảy.”
Thiên Bảo không biết phải xữ lý tình huống này thế nào. Theo như mẹ Thiên Kim kể cách mà ba anh cầu hôn mẹ thì là sau khi họ nhảy với nhau một bản
nhạc trữ tình nhẹ nhàng, cha quỳ xuống cầu hôn và trao nhẫn cho mẹ.
Nhưng hiện tại thật không công bằng, vì sao cô ta không biết nhảy chứ.
– Tôi sẽ dạy em. – Thiên Bảo nói.
– Em chỉ sợ đạp chân anh thôi. – Anh Thư lắc đầu.
Dù vậy Thiên Bảo quyết tâm thực hiện đúng như những gì mẹ ah đã kể, nhất định phải nhảy xong một bản nhạc này.
– Á. – Anh Thư hét lên nhin xuống đây, đôi giày cao gót của cô đang nằm trên chân Thiên Bảo.
Thiên Bảo mặt chuyển sang nhiều màu sắc khác nhau, chỉ muốn chôn sống cô gái hậu đậu trước mặt.
– Em xin lỗi. – Anh Thư cùi đầu nói. – Em không học nữa, em sợ lại dẫm lên chân anh.
– Em nói đúng. – Thiên Bảo không thể chịu nỗi nữa hét lớn. – Tắt nhạc đi. – Tiếng nhạc bỗng dưng tắt đi, không gian im thin thít.
Anh Thư vẫn cúi đầu, Thiên Bảo đứng đối diện cô. Anh lấy tay ngước mặt cô lên thì thấy dòng lệ lăn dài trên má.
– Sao… em lại khóc? – Thiên Bảo hoảng hốt, cô ta dẫm chân anh cơ mà.
– Tôi… tôi thật kém cỏi, chỉ là khiêu vũ cũng không biết, hại anh bị tôi giẫm lên chân nhiều như vậy. – Anh Thư buồn bã nói/
– Không phải ai sinh ra cũng tự biết đâu, vì em chưa học qua mà thôi. Tôi cũng không trách em mà, đừng khóc nữa. – Thiên Bảo lau đi dòng nước mắt trên bờ mi Anh Thư.
– Ừ! Em sẽ không khóc nữa. – Anh Thư được bàn tay anh lau giọt nước mắt, bỗng trái tim lại rộn ràng.
Thiên Bảo cảm thấy đây chính là thời cơ đã chính mùi, từ trong túi áo lấy ra một chiếc hộp sau đó quỳ xuống dưới chân Anh Thư.
– Anh Thư, chúng ta hãy quên những chuyện không vui trước đây. Anh đã yêu em từ r6t1 lâu nhưng không dám thừa nhận, anh sợ sẽ khiến em không hạnh phúc nếu như anh ngộ nhận. Nhưng hôm nay, anh nhận ra tình cảm này dành cho em là chân thật, là tình yêu. Anh Thư, anh yêu em.
Anh Thư trái tim ngày càng đập nhanh hơn, cô không ngờ Thiên Bảo lại đang tỏ tình với cô một cách lãng mạng như vậy.
– Chúng ta kết hôn đi. – Thiên Bảo nói, bật ra trong hộp có cặp nhẫn lung ling chói loá.
Anh Thư nhìn Thiên Bảo rồi nhìn cặp nhẫn liền khóc oà.
– Sao em lại khóc nữa. – Thiên Bảo đứng lên ôm Anh Thư vào lòng.
– Em và anh còn chưa hẹn hò, chưa cùng nhau mặc áo đôi đi dã ngoại, cũng
chưa từng xem phim, đi công viên chung… vì sao anh đã muốn kết hôn rồi,
anh muốn em trở thành bà nội trợ khi chưa dắt em đi đâu à.
Thiên Bảo chỉ biết kêu trời, vì sao ngày xưa baba Trần Hậu dùng cách nào mà
mẹ Thiên Kim gật đầu. Còn anh, lại bị bắt bẻ thế này.
– Được rồi, vậy anh sẽ hỏi lại nha.
Anh Thư gật đầu.
– Em chấp nhận làm bạn gái anh nha. – Thiên Bảo hỏi, thật là không có một chút giống với kế hoạch lập ra.
– Em đồng ý! – Anh Thư nhào lên ôm Thiên Bảo. – Em yêu anh, rất nhiều!.
Thiên Bảo đưa tay ôm Anh Thư vào lòng, trái tim của cả hai người đang cùng chung một nhịp đập, chính là nhịp đập tình yêu.