Thấy Vân Thiên lại ngẩn người như một pho tượng, Nã Phi cũng không nói gì, để mặc cho nàng chìm đắm trong dòng hồi tưởng, đây đã là chuyện cơm bữa mà Nã Phi phải làm quen. Có đôi khi Vân Thiên biết, Nã Phi rất thắc mắc nàng đang suy nghĩ chuyện gì mà nhập tâm đến vậy, nhưng vì có một khoảng cách rất lớn về thân phận nên Nã Phi không dám hỏi. Vân Thiên nhớ, có lần nàng vì cái tính hay thất thần mà suýt chút nữa phải mất mạng, đó là năm thứ hai sau khi nàng tỉnh lại. Hôm đấy là một ngày nắng nóng gay gắt, khi nàng đang ngồi trên hiên ở phủ đệ của nhị hoàng huynh suy tính xem làm thế nào để không phải trở về hoàng cung, đang yên đang lành, không biết là may hay rủi, một thanh gỗ to dài gần tám trượng* không biết ở đâu đột ngột từ trên trời giáng xuống trong tiếng hét thất thanh của đám người hầu. Ngồi ngay dưới trướng thanh gỗ, đáng buồn thay, chỉ vì bận suy tính mà Vân Thiên không biết mình đang rơi vào hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ một lần nữa mất đi cái mạng nhỏ. Nhưng hóa ra, Diêm vương vẫn chưa sai người gạch tên nàng trong quyển sổ tử, ngay khi tám trượng gỗ chỉ còn tầm mười tấc* là đập thẳng vào gáy Vân Thiên thì nàng mới cảm nhận được có ai đó nhanh như chớp sử dụng thuật khinh công bất ngờ ôm ngang eo nàng, nhấc nàng lên khỏi mặt đất. Thời khắc đó, mới là thời khắc Vân Thiên hoàn hồn trở lại.
Đến khi định thần thì chân đã chạm đất, lúc này Vân Thiên mới nghe thấy một tiếng ”rầm!” Nàng giật mình nhìn về phía chỗ mình vừa ngồi, chỉ thấy khói bụi bay đi, một thị vệ bị thanh gỗ đè trúng người, thân thể bị sức nặng đè lòi ra cả nội tạng, toàn thân máu me be bét, thịt lẫn với xương, thoạt nhìn không rõ diện mạo ban đầu đang thế chỗ cho nàng.
Vân Thiên may mắn thoát chết trong gang tất, nhưng nhìn cảnh này nàng lại không sao vui mừng được. Nếu người dưới những thanh gỗ đó là nàng thì… Vân Thiên giữa mùa hạ lại rùng mình một cái, đối diện với những khuôn mặt trắng bệch, những lời quan tâm, ân cần, tạ tội, xin chết, tha mạng, chung quy là có đủ cả của đám thị vệ và nô tỳ, nét mặt nàng sa sầm chẳng buồn tưởng tượng thêm.
Đang định sai người tới nhấc thanh gỗ, kéo lui thi thể của thị vệ ra ngoài, Vân Thiên nói, ”Các ngươi lại kia…” vế sau xem hắn như thế nào còn chưa kịp phát ra thì Vân Thiên đã cảm nhận được có một đạo ánh mắt đang chăm chú quan sát nàng, loại ánh mắt này, đương nhiên không phải là của đám nha hoàn bên cạnh, vì mấy tỳ nữ đó, chẳng có ai dám to gan càn rỡ nhìn chằm chằm vào nàng như thế. Quả nhiên, Vân Thiên nghe được một giọng nói rất lạ, rất thấp, và cũng rất trầm, ”Xem ngươi kìa, ngươi lo lắng cho hắn còn hơn lo lắng cho ân nhân cứu mạng ngươi sao?”
Vân Thiên giật mình, quay ngược đầu lại.
Thu vào đáy mắt là một nam tử dung mạo tuấn mỹ hoàn toàn xa lạ.
Vân Thiên trầm ngâm, lát sau mới buột miệng hỏi liền ba câu, ”Ngươi cứu ta sao? Ngươi là ai? Thị vệ ở phủ đệ của nhị hoàng huynh ư?”
Nam tử như nghe được chuyện tiếu nhất trên thế gian, phá lên cười, nụ cười của hắn còn rực rỡ hơn cả nắng ban mai, ”Tiểu nha đầu, bộ dáng ta trông rất giống một thị vệ?”
Vân Thiên ngẫm nghĩ, lúc này mới đường hoàng dùng mắt để đánh giá người trước mặt. Hắn một thân áo giáp màu đen, vì vậy lúc không nhìn kỹ nàng mới lầm tưởng hắn là một thị vệ, chỉ có điều, khi quan sát tỉ mỉ mới biết bộ giáp này có bao nhiêu phần khác biệt so với những bộ giáp bình thường. Họa tiết trên đó khắc giao văn long vân rồng mây, không phải ai cũng có thể mặc. Thêm đó là vẻ anh tuấn phi phàm, khí thế cao quý trời sinh, cộng thêm việc hắn ngạc nhiên khi bị xem là một thị vệ, từ đó Vân Thiên khẳng định, nam tử này là một nhân vật không tầm thường.
Khách tới chơi ở phủ nhị hoàng tử đương triều muốn tìm được một người bình dân e là khó gặp, vậy chắc hắn là một viên tướng trong triều, hoặc cũng có thể là bạn của nhị hoàng huynh, nhưng xem ra, thiên ý vẫn nghiêng về trường hợp thứ nhất hơn, ”Giờ thiết triều đã qua lâu, ngươi đến tìm nhị hoàng huynh là có việc cần bàn à? Rất tiếc phải thông báo, ngươi chọn giờ không tốt rồi, giờ này chắc huynh ấy vẫn đang quấn quýt bên tẩu tử* của ta.” Ngừng một lát lại nói, ”Để ta sai người đi thông báo với huynh ấy…”
Nam tử nhìn Vân Thiên, đùa cợt nói, hắn đổi chủ đề nhanh đến mức Vân Thiên phải chóng mặt, ”Ban nãy có người to tiếng mà ngươi không nghe thấy, ta liền tưởng ngươi có vấn đề nên mới thương tình ứng cứu. Không ngờ bản thân lại cứu phải một nha đầu không bị điếc mà còn rất mau mồm mau miệng.” Hắn không để ý đến Vân Thiên đang tức giận, nhíu mày phóng tầm mắt ra sau lưng nàng, nói tiếp, ”Vân Tử Vũ cợt nhả đến quản gia trong phủ đệ hắn cũng cợt nhả theo, tiết trời oi bức dù gỗ có quý đến đâu nếu không kiểm tra cũng sẽ dẫn đến mục. Kết quả là như ngươi thấy, nếu không có ta, ngươi đã suýt mất mạng.”
Vân Thiên thôi không so đo chuyện hắn nói mình bị điếc nữa, nàng nhìn lên xà nhà, áng chừng cũng chẳng còn bao lâu nữa thì mấy thanh gỗ kia cũng sẽ xập nốt, trong lòng thầm nghĩ, Hỏa quốc không hổ danh là Hỏa quốc. Giống với tên gọi của nó, giang sơn Hỏa quốc ba mùa xuân, thu, đông đều không có, quanh năm mười hai tháng chỉ cảm nhận được sức nóng ngột ngạt của mùa hè, có thể coi, nhiệt độ nơi đây tương đương với sa mạc ở hiện đại. Vậy mà không hiểu vì lý do gì mà lãnh thổ Hỏa quốc đất đai hiếm khi bị cằn cỗi, hơn nữa, còn rất mực tươi xốp, cây cỏ thuộc tính lạnh không chịu được nóng vẫn đâm chồi nảy lộc, ra hoa kết trái như bình thường, thậm chí là trong hoàng cung hay trong phủ của quan lại quý tộc, khí hậu chưa bao giờ nóng đến nỗi để nàng phải đổ mồ hôi khi không vận động mạnh. Chỉ dựa vào những điều này, đã khiến cho Vân Thiên hết sức khâm phục đám người cổ đại. Nàng đã từng ví, Hỏa quốc có nét tương đồng với Kim tự tháp ở Ai Cập, bởi không biết làm cách nào mà hai nơi này lại có được một hiệu ứng tuyệt vời đến thế, chẳng dựa vào khoa học kĩ thuật, máy móc tiên tiến ở thế kỷ 21 mà có thể xây dựng nên cả một kỳ quan vĩ đại, đến cả những người khó tính nhất cũng phải giơ ngón cái lên tán thưởng. Chung quy lại, chắc là do sự kỳ diệu của tạo hóa, con người cổ đại lắm nơi lắm chỗ có trí tuệ siêu việt hơn những người đến từ mấy nghìn năm sau như nàng. Lại nói đến Vân Tử Vũ, nhị hoàng huynh của khối thân thể này, nam tử không biết từ đâu xuất hiện nói huynh ấy cợt nhả cũng chẳng hề sai. Có câu nói, ”chủ nào tớ nấy,” quản gia chắc cũng bị nhiễm cái tính không cẩn thận giống như huynh ấy mất rồi. Báo hại nàng hôm nay chỉ thiếu một chút nữa là phải về chầu trời.
Vân Thiên đứng như trời trồng trước mặt nam tử giáp đen hồi lâu mà vẫn chưa có động tĩnh gì, nàng bận suy nghĩ đầu óc đến quên cả việc nói. Thấy vậy, nam tử giáp đen rất tự nhiên vươn tay xoa đầu Vân Thiên, bàn tay hắn làm lệch cả chiếc trâm cài trên mái tóc nàng, ”Ta chưa thấy tiểu nha đầu nào hay thất thần như ngươi.”
Vân Thiên bừng tỉnh, nàng chưa kịp nói, ”Bây giờ ngươi thấy ta rồi đó” thì nam tử giáp đen đã đi mất, bỏ lại một đống nghi hoặc trong lòng nàng. Trước nay chẳng phải người cổ đại vẫn luôn rụt rè và rất câu nệ lễ tiết sao? Sao nam tử này lại thản nhiên xoa đầu nàng?
Trâm ngọc trên mái tóc sắp rơi xuống đất, Vân Thiên chỉnh mãi không được, nàng nói với Nã Phi, ”Nã Phi, ngươi giúp ta sửa lại…” Nhưng lúc nàng quay sang, đã sớm không thấy bóng dáng Nã Phi hay bất cứ nữ nô tỳ nào nữa rồi. Quái lạ, sao gần đây trò trốn tìm thịnh hành thế? Từ sáng đến giờ nàng cũng chưa gặp được nhị hoàng huynh, giờ đây, đến cả Nã Phi cũng biến mất!
*Tám trượng: Một trượng cũng có thể được hiểu bằng 4 thước mộc, khoảng 1,70 mét. Tám trượng bằng 11,76 mét.
*Mười tấc: 1 tấc bằng 4cm, 10 tấc tức bằng 40cm.
*Tẩu tử: Chị dâu.