Cảnh thúc đem hộp đồ ăn đặt trên bàn sách của Lan Thương, mùi hương của cháo hoa khiến Lan Thương ngẩng đầu lên từ quyển sách, có chút kinh ngạc nhìn Cảnh thúc.
Lan Thương không quan tâm lắm đến việc ăn uống, thức ăn trong phủ đều tuân theo quy củ, không tốn quá nhiều tâm tư nhue vây.
Màu sắc thủy phấn của cánh hoa thược dược trong lòng cháo đặc sệt vẫn không bị phai màu, lộ ra vẻ tươi mát, lịch sự, tao nhã.
Hiếm khi mà vị giác trong giấc ngủ của hắn bị đánh thức.
“Tiểu bếp đổi người rồi sao?” Trong phụ mọi chuyện đều là do Cảnh thúc quản, Lan Thương chưa bao giờ quản.
Hôm nay chén cháo này không giống với vị thường ngày đầu bếp làm.
Cảnh thúc vội lắc đầu, trong phủ chi phí tiêu dùng tiết chế, thật đúng là không có dư bạc để mướn một đầu bếp như thế: “Là tiểu thư ở viện đầu ngõ kia đưa tới, nói là ngài biết.”
“À à.” Lan Thương gật gật đầu, lấy chén uống cháo.
Chén cháo hoa này, ngửi thấm vào ruột gan, ăn vào miệng còn lưu hương, tới dạ dày thì ấm áp, khiến người ta cảm thấy ấm lòng.
Không cần tốn nhiều thời gian để thấy đáy.
Hắn ngồi đó suy tư thật lâu, rốt cuộc có nên đi trả lại cái chén vào lúc này hay không, trời cũng tối rồi, tốt xấu gì cũng là danh môn khuê tú, nếu đi thì sẽ có nhiều bất tiến.
Nghĩ vậy, hắn liền đem hộp đồ ăn để sang một bên.
Ngày hôm sau, hắn trở về phủ sau khi hạ chức, cởi triều phục thay bằng xiêm y, chuyện đầu tiên là trở lại hộp đồ ăn, vừa đến cửa sân Thanh Phong liền nhẹ nhàng gõ vào.
Tiểu Thất bởi vì hôm qua được uống cháo hoa ngon lành nên lúc này tâm tình vui sướng, vừa đi mở cừa vừa ngâm nga một gia điệu.
Hắn ta vừa mở cửa đã thấy Lan Thương đứng đó, trong tay cầm hộp thức ăn, miệng ngừng hát lại, trong lòng hiểu rõ, còn chưa chờ Lan Thương mở miệng đã lập tức xoay người chạy, vừa chạy vừa kêu: “Ngài đợi đã, tiểu nhân đi bẩm tiểu thư chúng ta.”
Ngươi chạy nhanh vậy, còn không thèm đợi ta nói chuyện.
Âu Dương nghĩ như vậy, xuyên qua cánh cửa mở, nhìn thấy viện của Thanh Phong trông rất nhiều bông hoa rực rõ, còn có đầy giấy và bút mực trên bàn.
Đúng là tháng Năm vị ương, cảnh tượng tươi mát thoát tục trong viện cùng với hương hoa từ hộp đồ ăn hòa quyện với nhau một cách hiếm thấy, khiến người ta trầm tĩnh đi vài phần.
Lan Thương dường như trở lại thị trấn nơi hắn từng sống, quán mì ở trấn đó cũng ấm cúng như vậy.
Thanh Phong mặc một chiếc áo choàng nguyệt bạch đi ra, trông có vẻ giống một thân áo choàng nguyệt bạch của Lan Thương, áo choàng bọn họ chạm vào thấy giống nhau, cùng một loại nguyên liệu cắt từ trên xuống.
Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không hẹn mà cùng cười thành tiếng.
“Ở trong nhà không nghĩ quá mức long trọng.” Thanh Phong chỉ vào áo choàng trên người mình, giải thích.
“Ta cũng vậy.” Âu Dương cũng chỉ vào áo choàng của mình, “Hạ chức liền về đổi lại áo.” Dứt lời lại đang còn cười thành tiếng, hắn đưa hộp đồ ăn cho Thanh Phong, “Chén cháo hoa kia uống rất ngon, đa tạ tam tiểu thư.”
Thanh Phong nhận lấy hộp đồ ăn, khó tránh khỏi khách sáo vài câu: “Trái phải gần nhau, lần tới làm đồ ăn ngon, nhất định sẽ bảo Tiểu Thất mời Âu Dương đại nhân tới phủ ăn.” Tiểu Thất đứng ở một bên xem náo nhiệt lúc này bị tiểu thư điểm danh, như gà mổ thóc gật đầu, “Trong nháy mắt sẽ tới.”
Lan Thương bị hắn ta chọc cho cười.
Tiểu Thất thấy tiểu thư của mình cùng Âu Dương đại nhân thật xứng đôi vô cùng, ngày thường mọi người đều nói tam tiểu thư tướng mạo bình thường, đó là do bọn họ chưa ở với tam tiểu thư đủ lâu, khi ở đủ lâu, ngươi sẽ nhận ra vẻ trầm ngư lạc nhạn chưa chắc so sánh được với tam tiểu thư.
Tam tiểu thư một thân tài tình, nam tử trên đời đều theo không kịp.
Nhưng hắn ta thấy vị Âu Dương đại nhân này, là một công tử như ngọc, lại khiêm tốn có lễ, cảm thấy tam tiểu thư không lỗ chút nào.
Hắn ta nhịn không được nói thêm một câu: “Trước mắt chúng ta đang làm bánh hoa quế và chè hạt sen nấm tuyết, tối nay có cần tiểu nhân đến mời Âu Dương đại nhân không?”
Thanh Phong bị Tiểu Thất nói cho sửng sốt, liếc nhìn Lan Thương một cái, sợ hắn hiểu lầm nàng, không biết tiến lui thế nào, lại không biết nên theo ai.
“Vừa vặn hạ chức còn chưa ăn cơm, vậy tam tiểu thư có thưởng cơm ăn không?” Lan Thương vẫn chưa nghĩ nhiều, tam tiểu thư là muội muội của Tống Vi, hắn và Tống Vi rất thân với nhau, tự nhiên sẽ đối với tam tiểu thư không có quá nhiều ngăn cách.
Huống chi hắn cũng muốn nhìn một chút án thư trong viện kia.
Đều nghe nói kinh thành có rất nhiều danh môn khuê tú tài tình, hắn ít nhiều có chút tò mò trên bàn sách của tam tiểu thư rốt cuộc là cái gì.
“Vậy thì…!Mời vào!” Thanh Phong vẫn đang suy tư nên mời Lan Thương vào thư phòng hay đi chỗ khác thì nghe Âu Dương nói: “Hôm nay trời không nắng, tiểu viện của tam tiểu thư lại ngào ngạt hương thơm, không bằng hãy ngồi ở trong viện?” Ngón tay hắn chỉ vào án thư.
Thanh Phong vội vàng gật đầu: “Được được” rồi bảo Tiểu Thất lau dọn ghế để Lan Thương ngồi.
Lan Thương quét mắt nhìn án thư, một bức tự còn chưa viết xong, nhưng tự thể rất là quen thuộc, “Có thể cho ta mượn xem được không?”.
Hắn chỉ chỉ vào bức tự.
Tam tiểu thư nhìn theo, là bản chép tự của Hồi Cổ tiên sinh mình còn chưa viết xong.
Hai ngày nay nàng ở cùng Hoài Cổ tiên sinh phân cao thấp, vẫn cảm thấy chính mình còn chưa tốt.
“Thỉnh Âu Dương đại nhân chỉ điểm một chút.”
Âu Dương cầm lấy bản tự tinh tế, nhìn hồi lâu rồi mới mở miệng hỏi nàng: “Tam tiểu thư thích Hoài Cổ tiên sinh?”
“Âu Dương đại nhân thích Hoài Cổ tiên sinh?”
Đâu chỉ biết.
“Nhiều ít cũng biết một chút.” Âu Dương không bình luận gì, bỏ bản tự xuống rồi cầm lấy bản tự kế bên, toàn bộ số bản tự này khó phân biệt được thật giả.
Nếu nói những chữ dành riêng cho một người thì cũng không khó; khó chính là trong chữ của nhiều ngữ, các loại khí khái vận khí hòa, điểm này chính bản thân hắn làm không được.
Lúc này mới thực sự tin vào lời đồn về nhóm danh môn khuê tú tài tình ở kinh thành.
“Vì sao lại dùng chứ của Hoài Cổ tiên sinh?”
“…” Mặt Thanh Phong đỏ hồng, “Vì chữ của ngài ấy bây giờ có giá trị và có thể bán được…” Hàm ý là vì để kiếm bạc, vì năm đầu gạo mà khom lưng.
Lan Thương giương mắt nhìn Thanh Phong, tam tiểu thư của Thái phó, thế mà lại muốn tự mình kiếm bạc, vậy nên hắn cười cười: “Nếu như khi thu bút dùng thêm một chút lực nữa, chắc chắn sẽ không khác gì chữ của hắn.”
Thanh Phong xem qua, quả nhiên là như vậy.
Hai người đang xem thư pháp và tranh vẽ, Tuyết Diên mang đến một cái khay, nhìn thấy Âu Dương thì ngẩn người, giây lát mặt mày hớn hở.
Không ngờ lúc sinh thời có thể nhìn thấy tam tiểu thư đắc đạo, thấy Âu Dương đại nhân liền thuận mắt phá lệ.
“Tiểu thư, người xem thành công chưa?”
Thanh Phong cầm lấy chiếc thìa nhỏ gõ một chút lên điểm tâm, chiếc thìa nhỏ búng ra một cái: “Được rồi.
Hoa quế và mật ong đâu?”
“Nơi này đâu nơi này đâu!” Tiểu Thất đi tới.
Bọn người vây quanh Thanh Phong xem nàng đặt hoa quế lên điểm tâm, sau đó rót mật ong, bánh hoa quế đã sẵn sàng.
Quá mức đẹp, thế nhưng phải suy nghĩ nên ăn như thế nào.
Tuyết Diên nháy mắt với Tiểu Thất, thế rồi hai người lần lượt rời đi.
Trên bàn sách của Thanh Phong, mỗi người có một chén chè hạt sen nấm tuyết, ở giữa là bánh hoa quế.
Muỗng sứ khẽ chạm trên chén sứ phát ra một tiếng vang thanh thúy, con bướm đang đậu ở cánh hoa vỗ cánh bay đi.
Đúng là một thời tiết tốt ở nhân gian.
Âu Dương không khách khí, kẹp lên một cái bánh quế bỏ vào miệng, mật ong ngọt, hương hoa quế cùng với gạo nếp mềm ở trong miệng nở rộ, khiến hắn trong lòng mềm nhũn, cảm giác ấm áp như vậy lâu rồi như cảm nhận được.
Hắn tới kinh thành đã được một năm, đạt Trạng Nguyên sau đó lập tức được phong quan, từ đó về sau chưa từng trở về cố hương.
Cố hương phong nguyệt cùng ấm áp cách hắn ngày càng xa.
Thanh Phong một lòng chìm trong bánh hoa quế, suy nghĩ hôm nay lửa vẫn thiếu một chút, vẫn chưa vào miệng là tan, ngày sau lại làm, từng bước tiến bộ.
Hai người cứ như vậy trầm mặc dùng cơm, đều bất giác cảm thấy không ổn.
Nghĩ đến đều là kiểu người thanh lãnh, nếu bọn họ không có gì để nói, chỉ sợ sẽ càng thêm ngượng ngùng.
Dùng xong cơm lại cùng nhau uống trà.
Cho đến chạng vạng thì Lan Thương mới đứng dậy cáo từ.
“Khăn tẩm lá sen lần trước có giúp ngủ được không?”
“Được.” Lan Thương nói.
Kể từ khi có chiếc khăn kia đặt ở bên gối, hai ngày nay ngủ được tốt hơn.
“Ở chỗ ta vẫn còn, Âu Dương đại nhân lấy mấy chiếc đi?” Dứt lời, nàng đi vào phòng ngủ, lấy ra vài chiếc khăn trắng đưa cho Âu Dương.
Âu Dương phát giác quần áo của Tống Thanh Phong đều rất thoải mái, ngoại trừ vài bông hoa đỏ tươi thì cả sân không còn màu sắc nồng đậm nào nữa.
Có thể thấy nữ tử này điềm đạm vào sống khép kín như thế nào.
Sau khi nhận lấy chiếc khăn, hắn chân thành cảm tạ nàng rồi tạm biệt.
Tiểu Thất đóng cửa lại, làm mặt quỷ với Tuyết Diên, hai người bọn họ thần bí chạy đến trước mặt Thanh Phong: “Tiểu thư thiểu thư.”
“?”
“Âu Dương đại nhân có phải động tâm tư gì đó với tiểu thư không?” Chỉ mới cùng nhau ăn mấy cái bánh hoa quế, bọn họ lúc này đã khát khao Tông Thanh Phong cùng Âu Dương Lan Thương đầu bạc răng long rồi.
“…” Tống Thanh Phong nhìn hai người có suy nghĩ kỳ lạ kia, nói với Tiểu Thất: “Đừng để ai quấy rầy ta.” Dứt lời, nàng quay đầu vào phòng ngủ.
Tống Thanh Phong không tưởng tượng nhiều như bọn họ, Âu Dương Lan Thương là một người ít nói, Thanh phong cũng không câu nệ với hắn.
Vốn đã rất khó, nếu nghĩ xa hơn, nó không phải là phong cách của Thanh Phong.
Nàng thật sự chỉ đi ngang qua và nhìn người trước mắt mà thôi.
Lan Thương bước ra sân, trông thấy Cảnh thúc đang vươn cổ ở cửa nhìn về phía này.
Hắn bước nhanh vài bước: “Cảnh thúc đang nhìn gì vậy?”
“Vô Diêm trấn đưa tới một phong thư…”
Cảnh thúc biết Lan Thương rất để ý đến Vô Diêm trấn.
“Được.” Lan Thương nhận được tin, nhìn bút ký quen thuộc.
Nhưng nội dung bức thư khiến hắn đau lòng.
Hắn nhét tin tức vào cổ tay áo, nói với Cảnh thúc: “Ta ra ngoài một chút.”
Phố hẻm ở kinh thành trong mắt Âu Dương biến thành cỏ cây ở Vô Diêm trấn, hắn thực sự có chút nhớ nhà.
Cảm giác cô đơn này đã lấy đi hơi thở của hắn.
Hắn không biết khi nào mình mới có thể lên bờ..