Nhè Nhẹ Vào Lòng Anh

Chương 4: Ca từ đó



Ngay cả Úc Sóc cũng bị giọng hát này hấp dẫn tới đây, cũng giống như Trình Ti Tư nhíu mày lại, tìm tòi trong ký ức.

“Dào dạt nhẹ nhàng bên tai, líu lo như chim đang hót, róc rách như dòng suối tan băng lúc mùa hạ đến. . . . . .” Trình Ti Tư bất giác lẩm nhẩm theo, đột nhiên trong đầu chợt lóe, khiến cô đột nhiên trợn to hai mắt, vô thức ngẩng đầu cùng Úc Sóc liếc mắt
nhìn nhau, phát hiện trong mắt cô ấy dường như cũng có cùng suy nghĩ
giống cô.

“Tâm Bình Tĩnh Hòa.”

Trăm miệng một lời, hai người Trình Ti Tư và Úc Sóc đồng thời bị dọa đến rồi, kinh ngạc không dứt. .

Đây, rõ ràng chính là một CV trong Nhất Tâm Đồng Quy, giọng của Tâm
Bình Tĩnh Hòa. Khó trách các cô sẽ cảm thấy quen tai, Tâm Bình Tĩnh Hòa
chính là nữ sinh duy nhất đứng vào Top 5 trên bảng xếp hạng đại thần ở
CV, thanh âm của cô ấy gần như khiến tất cả nữ sinh hướng tới, khiến cho toàn bộ nam sinh mơ ước. Cũng làm Trình Ti Tư trăm triệu không ngờ tới
chính là, nữ thần CV nổi danh lừng lẫy này chính là học tỷ của mình.

“Ta muốn đi tìm chị ấy ký tên. Ta còn muốn tìm chị ấy giúp mình lấy chữ ký của Khẩu Gia. .”

“Chờ một chút.”

Vội vàng kéo lại Úc Sóc sắp xông ra ngoài, Trình Ti Tư ổn định lại hưng phấn trong lòng mình, gắng giữ tĩnh táo.

“Úc Sóc, chị của mi và chị ấy có quan hệ tốt như vậy, không thể nào
không biết tiếng tăm trên internet của chị ấy, nhưng không hề nói cho
mi, mi nghĩ xem thế là vì sao?”

“Còn có thể tại sao. Bà Úc Thiến lại dám gạt ta, ta sẽ cho bà ấy đẹp mặt.” .

Trình Ti Tư hết chỗ nói rồi, “Chị mi không nói cho mi, ta nghĩ cũng
chỉ có một loại khả năng, đó chính là chính chị Hạ Tĩnh không công khai, suy cho cùng internet là internet, thực tế là thực tế, không phải ai
cũng thích phơi bày ta ra trước công chúng, đặc biệt là người nổi tiếng
như chị ấy, nếu chúng ta vội vội vàng vàng chạy tới, trước chưa nói đến
có thể mang đến bao phiền phức cho chị ấy, nhưng mà mi làm ồn ào như
thế, hận không thể cho toàn thế giới biết chị ấy chính là CV nổi tiếng
trên mạng, cho dù chị ấy là bạn tốt của chị mi, ta tin tưởng, chị Hạ
Tĩnh cũng sẽ rất mất vui.”

Úc Sóc méo méo miệng, ngẫm lại lời Trình Ti Tư nói cũng có đạo lý,
nhưng lại nghĩ đến rõ ràng có thể tiếp xúc thân mật với thần tượng, hôm
nay lại chỉ có thể nhìn mà thôi, loại mùi vị này, thực còn khó chịu hơn
chục lần so với trước đây chỉ có tưởng tượng.

“Vậy phải làm thế nào, ta thật muốn nhìn thấy tận mắt Tâm Khẩu Bố Y.”

“Ai, nhẫn nhịn đi, cứ coi như là chưa từng xảy ra chuyện gì, mi và ta chưa hề biết gì đi.”

Úc Sóc oa một tiếng, đâm sầm về chỗ ngồi của mình, hấp hối.

Trình Ti Tư nhìn bộ dạng của cô ấy, thật ra thì chính lòng cô cũng
như bị trăm cây cỏ đang cù vào vậy, chỉ cần vừa nghĩ đến có thể ở gần
với nữ thần CV như thế, lòng cô cũng đang kêu gào, còn có Phỉ Thạch đại
nhân của cô a …. Hu Hu, quá đau khổ, nếu muốn coi như không hề biết gì
như lúc đầu, thật là quá bi kịch rồi..

… … .

Chỉ tiếc, chuyện trên đời chuyện không phải cô cho rằng chưa từng xảy ra là nó thật chưa từng xảy ra.

Ví dụ như, đoạn nhạc kia, nó thật thật được giao lên rồi, có người
cũng thực thực đã nghe rồi, vì vậy vị bạn học nào đó cũng thực sự xui
xẻo rồi.

“Học trưởng, anh tìm em?”

Trong phòng thu âm của trường học, Trình Ti Tư thấp thỏm bất an nhìn
cái ghế trước bàn xoay lại, khuôn mặt băng sơn xem ra mãi mãi không đổi
của Khâu Tân thoáng chốc xuất hiện trước mặt cô.

Trình Ti Tư nhất thời có loại căng thẳng bất an, không tự chủ mà cúi
đầu, không nhìn thẳng vào anh. Một lúc lâu, chỉ nghe thấy Khâu Tân gõ
bàn phím một chút, sau đó giọng Chu Hạ Tĩnh vang ra từ trong loa,

Hỏng bét, sẽ không phải là bị phát hiện đi? Bình tĩnh bình tĩnh,
người vừa vĩ đại vừa bận rộn như Khâu Tân, mới sẽ không nhàm chán đến
không có chuyện gì lại lên mạng nghe lồng tiếng CV gì đó, cho nên hản là không bị phát hiện đâu.

Lại là một tiếng gõ bàn phím, giọng hát trong trẻo dừng lại, cả phòng thu âm trở về an tĩnh. Tâm trạng Trình Ti Tư hỗn loạn, thật sự không
chịu được không khí không tiếng động như vậy, cô quyết tâm mở miệng
trước.

“Học trưởng, xin hỏi bài tập của em có vấn đề gì không?”

“Đây là em hát ?”

Tiếng nói trầm thấp, nếu không phải là có nhiều tin đồn và lời xác
nhận từ chính miệng các giảng viên chuyên nghiệp, Trình Ti Tư thật là
không nghĩ ra rõ ràng là âm sắc rất bình thường, sao lại có thể tạo
thành nhiều huy hoàng không tầm thường như vậy?

Hồi lâu không có trả lời, Khâu Tân dùng bút gõ nhẹ xuống mặt bàn, lúc này Trình Ti Tư mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng khống chế tâm tình mình.

“Không phải, là em xin người khác giúp đỡ.”

Khâu Tân xoay cái bút trong tay, mặt không chút thay đổi.

“Nếu như tôi nhớ không lầm, bài tập yêu cầu, tôi có nhắc tới muốn thứ gì đó nguyên gốc.” Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng rơi vào người cô, “em
có cái gì?”

“Em, em. . . . . .” Bất an xoắn hai tay, Trình Ti Tư ấp a ấp úng , “Cái, cái lời, đúng lời bài đó là em viết .”

Khâu Tân xoay bút ngừng lại, nắm ở đầu ngón tay, tròng mắt đen liếc nhìn cô.

“Em viết ?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.