Vẫn đứng uể oải dưới một cội du già để tạm tránh ánh
nắng nóng gay gắt của vầng dương lúc đang ngọ là một gã tiểu cái có niên kỷ chỉ độ mười bốn mười lăm.
Nhưng ngược lại với dáng vẻ bề
ngoài uể oải, đôi mắt gã kể từ lúc đứng tránh sức nắng nóng dưới cội du
già kỳ thực vẫn luôn nhìn và chờ đợi về phía một cánh cổng, chỉ cách đó
độ mươi mười lăm trượng trong nỗi niềm hy vọng khát khao.
Tuy
nhiên, riêng hôm nay, không xuất hiện từ phía cánh cổng được gã và mọi
người biết đến qua tên gọi Kiều Phúc môn, phúc lạc cổng của Kiều gia.
Trái lại, lúc ngỡ đã thất vọng, chợt gã nghe thanh âm quen thuộc vang đến từ phía ngược lại:
– Hôm nay ta có việc phải ra ngoài, mãi đến lúc này mới tạm hoàn tất và
quay lại. Có phải Tiểu Hồng ngươi đang thất vọng? Vì nếu chẳng được ta
rộng tay bố thí thêm, như mọi ngày, thì việc độ nhật, ngày qua ngày,
không chỉ của ngươi mà còn má má ngươi nữa sẽ rất khó khăn, đúng không?
Tiểu Hồng quay lại và vừa vui vừa ngượng lên tiếng giải thích với một nhân vật quả thật đang đi về phía gã:
– Là tổng quản của Kiều gia, Trang đại nhân đương nhiên luôn vất vả với
biết bao trọng trách cần phải hoàn tất. Thế nên suốt mấy năm qua, đích
thực tiểu nhân và má má vẫn luôn cảm kích về nghĩa cử thật đại lượng của đại nhân, luôn đêm ngày thắp hương cầu cho đại nhân ngày càng thêm hồng phúc và cát tường.
Với phong thái ung dung đường bệ xứng với
thân phận một tổng quản, nhân vật họ Trang vừa cười cười vừa phóng
khoáng ném vào chiếc túi vải của Tiểu Hồng hầu như cả một nắm đều là
những mẩu bạc vụn:
– Sau lần này, ta còn nhiều việc khẩn, phải đi xa một ít lâu, cũng có thể nói chẳng biết mất bao lâu nữa mới có cơ hội quay về. Đây, ta còn những ngần này, cho ngươi cả. Hãy liệu và tự lo
cho bản thân và má má ngươi. Nghĩa là kể từ mai, ngươi đừng phí thời
gian lẩn quẩn đến khất thực ở đây nữa. Nhớ chưa?
Tiểu Hồng quá
đỗi vui mừng, vì thế cứ mãi nhìn vào túi vải vừa nhỏ vừa nông choèn
choẹn, đôi mắt sáng rỡ như chưa lần nào được bố thí và sở hữu nhiều mẩu
bạc vụn như vậy.
Dù vậy, nhìn thì nhìn, nhưng tai của Tiểu Hồng
vẫn nghe thêm một lời căn dặn nữa của Trang tổng quản lúc bước ngang gã
và hầu như cố tình nói thật nhỏ chỉ đủ cho gã nghe. Trang tổng quản dặn
thế này:
– Trong đó có một vật không phải là bạc vụn. Nhờ ngươi cất giữ hộ ta và đừng để lộ cho ai biết.
Lời dặn thật khác thường, khiến Tiểu Hồng phải ngẩng mặt lên, nhìn và thấy
Trang tổng quản đã lướt qua gã, đang điềm nhiên đi dần đến cánh cổng
Kiều Phúc môn.
Và đang nhìn như thế, chợt Tiểu Hồng có cảm nhận
hai mắt bỗng bị hoa lên, giống như vừa xuất hiện một vật lạ nào đó
thoáng lao lướt qua mắt gã.
Theo phản ứng tự nhiên, Tiểu Hồng
chớp mắt, đến khi mở ra thì không rõ đã có từ lúc nào, Trang tổng quản
bỗng bị hai nhân vật bất thần xuất hiện chặn lối.
Một trong hai nhân vật đó có mang kiếm và nhân vật này gằn giọng hỏi Trang tổng quản:
– Đã có lệnh triệu hồi từ rất sớm, dám hỏi Trang tổng quản vì nguyên nhân nào mãi đến lúc này mới quay lại Kiều gia?
Tổng quản họ Trang bỗng cười:
– Chẳng phải nhị vị vẫn bám theo từng bước chân Trang Duy Nhật mỗ hay
sao? Mỗ đã đi những đâu, hành sự những gì nhất định nhị vị đã tỏ tường,
hà tất hỏi như vậy. Ha … Ha …
Diện mạo của nhân vật mang kiếm xuất hiện vẻ ngơ ngẩn:
– Hóa ra Trang tổng quản đã biết có bọn ta bám theo?
Vừa dứt lời, có vẻ như nhận ra hàm ý mai mỉa trong từng tràng cười của
Trang Duy Nhật, nhân vật mang kiếm đổi sắc mặt sang giận, bật quát:
– Nhưng bất luận thế nào, tuân theo mệnh lệnh chủ nhân, thật mong Trang
tổng quản mau giao vật, sau đó cùng bọn ta đến gặp chủ nhân chịu tội.
Trang Duy Nhật nhún vai:
– Mỗ là tổng quản, đương nhiên có trọng trách đối với mọi việc trong
ngoài Kiều gia. Nhưng thiết nghĩ tất cả đều là điền sản, thật không hiểu nhị vị muốn mỗ phải phó giao vật gì cho chủ nhân? Vì mỗ quả quyết không hề cất giữ dù chỉ là một mẩu điền sản nhỏ của Kiều gia ở trong người.
Nhân vật cầm kiếm gầm vang:
– Trang Duy Nhật! Ngươi chớ giả vờ. Hay là muốn bọn ta dùng vũ lực nếu ngươi vẫn khăng khăng không giao hoàn Hiển Thư Minh Ngọc?
Trang Duy Nhật giật mình:
– Hiển Thư Minh Ngọc? Này, đấy là báu vật đã từ lâu khắp võ lâm ai ai
cũng thèm khát, muốn chiếm hữu. Nhị vị đừng độc ác, đề quyết mỗ đang sở
hữu vật đó. Bằng không, mỗ nào đủ bản lĩnh nếu mai hậu bất luận ai cũng
tìm đến mỗ hỏi vật?
Sắc diện của nhân vật mang kiếm một lần nữa biểu lộ vẻ ngẩn ngơ:
– Ngươi không đắc thủ Hiển Thư Minh Ngọc thật ư? Nhưng vật đó lẽ ra đã
thuộc về chủ nhân nếu như đừng có người xuất hiện phỗng tay trên. Kẻ đó
không phải ngươi sao?
Trang Duy Nhật thở dài và tự đứng ưỡn ngực ra:
– Nếu vẫn chưa tin, nhị vị xin cứ tùy tiện đến soát xét khắp người mỗ.
Thái độ của Trang tổng quản làm nhân vật mang kiếm phân vân do dự.
Nào ngờ, đúng lúc đó, nhân vật còn lại đã xuất hiện cùng nhân vật mang kiếm, bỗng bất thần quay người bật lao đi.
“Vù …”.
Nhân vật mang kiếm ngạc nhiên:
– Triệu huynh đi đâu?
Nhưng vừa hỏi xong, nhân vật mang kiếm vì thấy bằng hữu họ Triệu chỉ mới đó
đã xuất hiện chặn lối và lập tức khống chế bắt giữ gã tiểu cái liền hiểu ngay nên bật cười:
– Triệu huynh quả cao minh. Nếu bọn ta có sơ
hở nào tạo cơ hội cho họ Trang kịp tuồn giấu Hiển Thư Minh Ngọc thì chỉ
là hành vi bố thí của hắn lúc nãy. Vậy có thể hiểu chăng, gã tiểu cái
nhất định phải là đồng bọn của họ Trang?
Nhân vật họ Triệu lúc đó cũng lập tức giằng và đoạt mất túi vải của Tiểu Hồng. Họ Triệu đổ trút
tất cả mọi vật sẵn chứa trong túi ra đất và sa sầm nét mặt:
– Không hề có Hiển Thư Minh Ngọc? Tiểu oa nhi ngươi hãy khai mau, vật đã do Trang Duy Nhật phó giao ngươi cất giấu ở đâu?
Trang Duy Nhật chợt bật lao đến với thái đô giận giữ vì bất bình:
– Nhị vị thật quá đáng. Tiểu Hồng chỉ là kẻ cùng khổ cơ cực, không ngày
nào không đi khất thực để mưu sinh, lại còn phải phụng dưỡng mẫu thân y
đã từ lâu triền miên vương bệnh. Đừng nhẫn tâm và cũng đừng ỷ thế bức
người.
Nhưng bất chấp phản ứng của họ Trang, nhân vật họ Triệu lần này còn sỗ sàng sục cả hai bàn tay vào mò tìm khắp người Tiểu Hồng:
– Nếu họ Trang ngươi không từng tuồn bảo vật cho tiểu oa nhi thì cớ gì lo ngại, không để Triệu mỗ được toại nguyện và minh bạch?
Thật nhanh, Trang Duy Nhật lập tức xuất thủ, tấn công họ Triệu:
– Chủ nhân luôn giáo huấn, ngăn cấm mọi hành vi ỷ thế bức người. Triệu
Khang ngươi ngay trước mặt ta còn dám tỏ thái độ này thì vào những lúc
khác, thật không hiểu ngươi sẽ ngông cuồng đến thế nào nữa. Thay mặt chủ nhân, ta là tổng quản không thể không một lần nghiêm trị Triệu Khang
ngươi. Đỡ!
“Ào …”.
Nhưng nhân vật mang kiếm cũng đã kịp lao đến xuất chiêu:
– Có tật mới giật mình. Triệu huynh hãy cứ tiếp tục hành động, miễn tìm
lại được Hiển Thư Minh Ngọc. Còn Trang Duy Nhật ngươi hãy đỡ một kiếm
chiêu của Lục Vi ta.
“Vù …”.
Đang tấn công họ Triệu, lại bất ngờ bị Lục Vi sử kiếm từ phía sau cuộn đến, Trang Duy Nhật đành quay lại và bật gầm phẫn nộ:
– Lục Vi ngươi muốn chết. Hãy đỡ!!
Vừa lúc đó trên tay Trang Duy Nhật đã bất chợt xuất hiện một chiếc quạt màu đen. Và vì được cuộn xếp lại nên chiếc quạt có công dụng như đoản côn,
chạm thẳng vào kiếm chiêu của Lục Vi.
“Choang!! Choang!!”.
Lục Vi thất sắc, vội chuyển đổi kiếm chiêu, vẫn tiếp tục giao đấu với Trang Duy Nhật, miệng gầm vang:
– Ta vẫn nghe danh ngươi là Thiết Phiến Truy Hồn, thật không ngờ trăm
nghe chẳng bằng một thấy. Hóa ra thân thủ của ngươi cũng khá lợi hại.
Đỡ!!
“Ào …”.
Đúng lúc này có tiếng của Tiểu Hồng kêu thét lên:
– Nếu muốn thì lão cứ tìm, cớ sao lại độc ác, chỉ suýt nữa là làm gãy tay tiểu nhân?
Chiêu thức của Trang Duy Nhật chợt trở nên lợi hại hơn:
– Bọn ngươi đã toại nguyện chưa? Chứng tỏ chẳng những ta không sở hữu
Hiển Thư Minh Ngọc mà kể cả Tiểu Hồng cũng là kẻ vô can. Bây giờ đến
lượt ta cho bọn ngươi biết một khi dám xúc phạm bổn tổng quản thì sẽ
nhận chịu hậu quả như thế nào. Xem chiêu!!
Thiết Phiến vụt xòe rộng và cứ thế được Trang Duy Nhật vỗ thẳng vào kiếm chiêu của Lục Vi.
“Ào …”.
“Choang! Choang!!”.
Sau vài lượt chấn chạm liên tiếp và liền kề nhau từ thiết phiến của Trang Duy Nhật, thanh kiếm của Lục Vi chợt bị gãy làm đôi.
“Cạch!”.
Lục Vi kinh tâm lùi lại:
– Có phải là chiêu Thiết Phiến Thập Nhị Nan vẫn nghe mọi người truyền tụng, là tuyệt kỹ hiếm khi sử dụng của ngươi?
Trang Duy Nhật cười lạnh và đưa chiếc quạt ra trước với vị thế đã được xếp
cụp lại từ lúc nào, mà lẽ ra phải xòe rộng như thoạt đầu từng có:
– Thế ngươi ngỡ ta ngẫu nhiên được chủ nhân phó giao trọng trách tổng quản hay sao? Hãy mau nằm xuống!
Với chiếc quạt đã xếp lại, Trang Duy Nhật dùng như đoản côn, lập tức xuất chiêu và tiến áp thật nhanh vào Lục Vi.
“Vù …”.
Chợt có tiếng Triệu Khang quát:
– Trang tổng quản mau dừng tay. Nếu không, đừng trách mỗ sẽ lập tức hạ thủ, kết liễu tiểu oa nhi này!
Liền lúc đó cũng có tiếng Tiểu Hồng vừa gào thét vừa thóa mạ họ Triệu:
– Lão đã không thấy vật cần tìm, cớ sao vẫn chưa chịu buông tha ta? Có
muốn ta thóa mạ chăng? Lão là cuồng cẩu vô sỉ, chỉ chuyên cắn bậy.
Cùng lúc này, Trang Duy Nhật cũng đắc thủ:
– Trúng!!
“Bùng!!”.
Lục Vi bị chấn chạm, toàn thân lảo đảo thối lùi và còn thêm nữa là lập tức bị Trang Duy Nhật chế ngự.
– Hự!!
Chộp giữ Lục Vi, Trang Duy Nhật gằn giọng, ra lệnh cho Triệu Khang:
– Để tỏ tường hư thực về Minh Ngọc Hiển Thư, sẽ không gì thuận tiện hơn
cho bằng ta cùng bọn ngươi đến gặp chủ nhân ngay lúc này. Hãy tha cho kẻ vô can. Đổi lại, ta quyết bỏ qua hành vi hồ đồ của bọn ngươi lần này.
Triệu Khang hậm hực, khẽ hất tay, làm cho Tiểu Hồng ngay lập tức bị ngã lăn lông lốc:
– Mau cút. Cũng cấm ngươi từ nay về sau không được hẻo lánh đến đây nữa.
Bị ngã đau nhưng Tiểu Hồng không sợ. Vì khi đã đứng được lên, chính Tiểu Hồng ngang nhiên đi trở lại:
– Những mẩu bạc vụn này là do Trang tổng quản đại lượng tặng ban. Thiết nghĩ tiểu nhân có quyền nhặt lại, đúng không?
Gật đầu vẻ hài lòng, Trang Duy Nhật bảo:
– Lẽ ra ngay khi được ta ban tặng, ngươi đừng nên nấn ná lưu lại. Dù sao, đấy là phần của ngươi, hãy an tâm thu nhặt. Tương tự, ta hứa, nếu sau
này có kẻ nào to gan, vẫn tìm cách gây khó dễ cho ngươi, Thiết Phiến
Truy Hồn Trang Duy Nhật ta sẽ cho kẻ đó nếm mùi lợi hại.
Vừa nói, Trang Duy Nhật vừa xòe ra, rồi lại cụp chiếc quạt vào nhiều lần, tạo
thành chuỗi thanh âm chan chát, cho biết đó là chiếc quạt không tầm
thường vì được làm bằng kim thiết. Hơn nữa, khi cố tình cụp chiếc quạt
lại, các thanh nan còn dồn gõ vào nhau, đấy chính là tuyệt kỹ Thiết
Phiến Thập Nhị Nan lúc nãy Trang Duy Nhật đã vận dụng, khiến liên tiếp
nhiều thanh nan bằng kim thiết cứ thế dồn chấn vào làm gãy thanh kiếm
của Lục Vi.
Triệu Khang cười gằn, vừa nói họ Trang vừa nhìn Tiểu Hồng đang đi xa dần:
– Ta không tin họ Trang ngươi đã không thủ đắc Minh Ngọc Hiển Thư. Và nếu ngươi vẫn chưa tuồn giấu báu vật ấy cho bất kỳ ai khác, hừ, thì hư thực thế nào chỉ cần đến trước chủ nhân ắt minh bạch. Mau đi.
Trang Duy Nhật bỏ Lục Vi ra, đoạn ung dung tiến vào Kiều gia, bước qua cánh cổng Kiều Phúc môn.
Kể cả Lục Vi và Triệu Khang sau đó cũng dần dần mất hút vào sâu bên trong
cánh cổng, chẳng ai quan tâm đến Tiểu Hồng, sau một lúc vờ bình thản bỏ
đi và khi cảm nhận đã an toàn liền co chân chạy một mạch về nhà.
Đó là một gian thảo lư đã cũ kỹ, cơ hồ sắp rệu rã.
Dù vậy, sắp vào nhà, Tiểu Hồng vẫn cui mừng cất tiếng gọi:
– Mẫu thân!! Hài nhi đã về đây. Mẫu thân hôm nay cảm thấy người thế nào?
Đáp lại Tiểu Hồng chỉ là tiếng trả lời yếu ớt:
– Tiểu Hồng ngươi sao chưa gì đã vội về? Lại có chuyện gì bất ổn xảy đến với ngươi nữa chăng?
Tiểu Hồng tiến đến chỗ có đặt một chõng tre thân thuộc, xúc cảm nhìn một thân hình gầy guộc cũng đã quá thân quen:
– Hài nhi luôn tuân lời mẫu thân, đã tránh xa bọn luôn gây sự, thường
tranh khất thực cùng hài nhi, nhất là ở những chỗ đông người. Tuy nhiên, do lần này xảy ra chuyện khá hệ trọng, hài nhi chẳng biết quyết định
thế nào, đành về thưa lại, mong được mẫu thân chỉ dạy.
Từ chõng tre, một phụ nhân yếu đuối và bạc nhược, với sắc da trắng nhợt vì bệnh hoạn đã tỏ ra lo sợ ngồi lên:
– Không tranh khất thực với bất luận ai, chợt bị kẻ khác sinh sự thì hãy
mau mau tránh. Nếu nhất nhất mọi điều đều tuân theo lời mẫu thân thì lại xảy chuyện gì với Tiểu Hồng ngươi để bảo là khá hệ trọng, không thể tự
quyết định?
Tiểu Hồng nhẹ nhàng ghé ngồi bên cạnh và dùng tay đỡ cho mẫu thân luôn có tư thế ngồi vững:
– Mẫu thân còn nhớ Trang tổng quản, một nhân vật đại lượng đã nhiều lần hài nhi thuật kể cho mẫu thân nghe?
Phụ nhân gật đầu và thở dài:
– Là tổng quản của Kiều gia và cơ hồ ngày nào cũng dành một ít bạc vụn để bố thí cho Tiểu Hồng ngươi, đúng không? Và đã vậy, phải chăng vì họ
Trang dù gì cũng là nhân vật võ lâm, một trong những hạng người mẫu thân thường khuyên bảo ngươi phải luôn tránh, nhưng ngươi không chịu nghe,
thế nên hôm nay tai họa xảy đến cho ngươi là từ họ Trang này?
Tiểu Hồng kinh ngạc:
– Sao mẫu thân quả quyết hễ dây dưa với các nhân vật võ lâm thì sớm muộn gì cũng có tai họa xảy đến?
Phụ nhân lắc đầu, càng thêm lo sợ:
– Có nghĩa là mẫu thân đoán đúng? Đã xảy ra tai họa gì cho ngươi từ người họ Trang này?
Tiểu Hồng gượng cười, tìm cách trấn an mẫu thân:
– Đã ba năm rồi, có ngày nào Trang tổng quản không rộng tay thí ân bố đức cho hài nhi. Thế nên, để đáp lại, nếu Trang tổng quản có việc gì cần
nhờ đến, theo mẫu thân, há lẽ hài nhi bội ân và dễ dàng cự tuyệt? Đã
vậy, với sự việc lần này, vị tất đã là tai họa. Và cho dù có cũng không
hề xuất phát từ Trang tổng quản. Mẫu thân chớ quá lo.
Phụ nhân lại thở dài:
– Đâu, hãy kể lại toàn bộ nguyên ủy sự việc cho mẫu thân nghe.
Tiểu Hồng thuật lại:
– Có một vật gọi là Hiển Thư Minh Ngọc, nhất định mẫu thân chẳng thể nào
có cơ hội được nghe hoặc nhìn thấy bao giờ. Nhưng hôm nay, Trang tổng
quản đã chủ tâm đặt lẫn vào khá nhiều các mẩu bạc vụn khi bố thí cho hài nhi, sau đó còn căn dặn hài nhi tìm cách thu giữ hộ, để mai hậu đích
thân Trang tổng quản sẽ đến và nhận lại vật này.
Phụ nhân thất kinh:
– Hiển Thư Minh Ngọc?! Sau đó thì thế nào? Có phải vì bị phát hiện đang
sở hữu vật này nên họ Trang suýt nữa lâm đại họa nếu như chẳng kịp phó
giao cho Tiểu Hồng ngươi?
Một lần nữa, Tiểu Hồng kinh ngạc:
– Mẫu thân liệu việc như thần. Nhưng cũng may, tất cả đều trôi qua thuận lợi, như thế này.
Chờ nghe Tiểu Hồng thuật xong, phụ nhân cau mày hỏi:
– Ngươi đã kịp giấu vật đó thế nào, khiến Triệu Khang dù tự tay sục tìm cũng không phát hiện?
Tiểu Hồng chợt nghi vấn ngược lại:
– Có vẻ như mẫu thân cũng đôi chút am hiểu về vật này? Liệu có gì nguy
hiểm chăng nếu hài nhi vì muốn đền đáp ân tình Trang tổng quản nên đã có cách cất giấu vật ấy ở chỗ an toàn?
Phụ nhân lập tức phủ nhận mọi am hiểu nếu như thật sự từng biết về Minh Ngọc Hiển Thư:
– Mẫu thân không là nhân vật thuộc giới võ lâm, đương nhiên chẳng thế có
bất kỳ am hiểu gì về Hiển Thư Minh Ngọc. Dù vậy, qua thái độ của họ
Trang, tiếp đó là những xung đột xảy đến giữa các nhân vật đều cùng là
người của Kiều gia, đủ biết vật đó tuy là báu vật thì vẫn đem đến đủ mọi sự bất tường cho bất luận ai cất giữ nó. Tiểu Hồng ngươi đã cất giấu ở
đâu thì hãy nên cứ để y như thế. Đừng bao giờ tự ý để lộ cho bất kỳ ai
khác biết, nhớ chưa? Tương tự, ngươi cũng nên nhớ và chỉ chờ khi nào
đích thân họ Trang tìm đến hỏi thì hãy điểm chỉ cho họ Trang tự đi thu
hồi, đừng để xảy ra bất kỳ hệ lụy gì đến bản thân ngươi, rõ chưa?
Tiểu Hồng hớn hở nhận lời:
– Hài nhi nguyện luôn khắc ghi lời giáo huấn của mẫu thân. Nhưng phải
chăng ý mẫu thân cũng đồng tình với hành động của hài nhi? Đã thọ nhận
ân tình của người, tất phải tận tâm tận lực đền đáp cho người?
Phụ nhân chép miệng và than:
– Tính khí của ngươi thật chẳng khác chi phụ thân. Và ngươi có biết, chỉ
vì đã hết lòng với bằng hữu, còn là huynh đệ chí thân, khiến phụ thân
ngươi bất hạnh uổng tử, để lại không biết bao nhiêu là cực nhục lẫn gian truân cho hai mẫu tử chúng ta, chỉ là hạng cô nhi quả phụ, chân yếu tay mềm chăng?
Tiểu Hồng động tâm:
– Chưa bao giờ mẫu thân đề cập mọi chuyện có liên quan đến phụ thân cho hài nhi nghe. Hóa ra phụ
thân đã gặp một kết cục không may mắn? Phải chăng chết vì bị thù nhân
mưu hại?
Phụ nhân gạt ngay mọi nghi ngờ vừa bất chợt đến với Tiểu Hồng:
– Ngươi đừng nghĩ vớ vẩn, cho phụ thân ngươi bị mưu hại vì từng là nhân
vật võ lâm chăng? Hoàn toàn không như ngươi nghĩ. Nếu không, lẽ nào mẫu
thân lại chẳng mong muốn có ngày tạo cho ngươi cơ hội báo phục phụ thù?
Thôi, đừng nghĩ nhảm nữa. Nhân hôm nay ngươi về sớm, để mẫu thân tự tay nấu cho ngươi một bữa ăn thật ngon.
Tiểu Hồng ngăn lại:
– Mẫu thân không được khỏe, xin hãy cứ nằm nghỉ. Và trái lại, vì hôm nay
hài nhi về sớm, hãy để hài nhi lo cho mẫu thân chu toàn, bù lại bao ngày chỉ có thể cho mẫu thân ăn quấy quá, nhất định chẳng thể bảo là ngon
miệng.
Và Tiểu Hồng đặt mẫu thân nằm lại, còn tự bản thân thì đứng lên, toan đi ra phía sau nhà.
Chợt có tiếng ai đó bật quát:
– Nếu muốn mẫu thân ngươi vô sự, thiết nghĩ ngươi thừa biết phải đáp ứng
bọn ta điều gì. Hãy mau nói, ngươi đã cất giữ Hiển Thư Minh Ngọc ở đâu?
Tiểu Hồng quay nhanh lại, mặt thất sắc vì thấy Triệu Khang – Lục Vi không
chỉ bất ngờ xuất hiện mà còn đang đứng thật gần chỗ mẫu thân vẫn nằm
nghỉ:
– Xin đừng hại mạng gia mẫu. Huống hồ đây còn là thủ đoạn thật vô sỉ.
Lục Vi đặt kiếm kề vào cổ mẫu thân của Tiểu Hồng, miệng cười lạt:
– Thoạt từ đầu bọn ta vẫn đoán họ Trang nhất định chỉ có thể tuồn giấu
Hiển Thư Minh Ngọc cho ngươi. Và lúc này, số phận của họ Trang cũng đã
được định đoạt. Phần ngươi, nếu không muốn gây hệ lụy cho mẫu thân, tốt
nhất hãy ngoan ngoãn, đừng để bọn ta phải có những hành động hoàn toàn
ngoài ý muốn như thế này.
Mẫu thân của Tiểu Hồng chợt nhấc mình,
tự ngồi lên, tỏ vẻ không quá sợ hãi cho dù vẫn bị lợi khí sắc bén kề vào cổ. Và quả nhiên, Lục Vi vì thừa biết phụ nhân chỉ là người bệnh hoạn,
thế nên phụ nhân ngồi đến đâu, kiếm của Lục Vi cũng được nâng lên theo
chừng ấy. Không những vậy, lời đầu tiên khi lên tiếng, phụ nhân vẫn thản nhiên nói với Tiểu Hồng:
– Trang tổng quản từng là ân nhân. Nay
có thể đoán số mệnh của ân nhân kể như may ít rủi nhiều. Vậy nếu chẳng
muốn hệ lụy, nên chăng Tiểu Hồng ngươi hãy cứ đáp ứng thỉnh cầu của họ?
Tiểu Hồng thì vẫn sợ hãi, nhìn trừng trừng vào thanh kiếm của Lục Vi cứ luôn cận kề, chực đoạt mạng mẫu thân:
– Nếu mẫu thân đã dạy, hài nhi quyết chẳng dám bất tuân. Nhưng mẫu thân
ôi, vạn nhất vật đã do Trang tổng quản giao cho hài nhi thu giữ nếu
chẳng may lại không là Hiển Thư Minh Ngọc thì sao? Vì lúc phó giao, một
là hài nhi chưa hề biết Hiển Thư Minh Ngọc như thế nào và hai là chẳng
hề nghe Trang tổng quản báo cho danh xưng của vật. Và nếu vậy, liệu khi
đã giao vật ra, họ có giữ lời, tha mạng cho hai mẫu tử chúng ta lần này?
Phụ nhân gật đầu:
– Biết lo nghĩ như ngươi thật là tốt. Vậy chẳng hay chủ ý của nhị vị đây là thế nào?
Triệu Khang cười lạnh, lừng lững tiến dần về phía Tiểu Hồng:
– Bọn ta vẫn quả quyết vật đã do họ Trang phó giao cho ngươi chính là
Hiển Thư Minh Ngọc. Hãy mau ngoan ngoãn giao hoàn, trừ phi ngươi lại
muốn cùng chịu chung số phận như họ Trang hoặc như mẫu thân ngươi lúc
này.
Tiểu Hồng sợ hãi, vội kêu:
– Chỉ cần nhị vị hứa để
hai mẫu tử ta an toàn thì bất luận vật gì ta cũng nguyện phó giao. Xin
hãy hứa nhanh cho. Hay là nhị vị vừa muốn đoạt vật vừa vẫn giữ nguyên
chủ ý, sát hại cả hai mẫu tử ta?
Triệu Khang bất ngờ chồm đến, nhất thời xuất thủ, chộp vào Tiểu Hồng:
– Ta đâu thể khinh suất hứa bất kỳ lời nào cùng ngươi, một khi vẫn chưa
được ngươi giao hoàn Minh Ngọc Hiển Thư? Hãy mau lại đây nào!
Chính lúc đó bỗng có tiếng của Lục Vi bật rú lên:
– Ôi chao?! Tiện nhân ngươi cũng biết võ công sao? A …
Quá bất ngờ, Triệu Khang quay phắt lại và lập tức nhận thấy phụ nhân vốn dĩ mang thân bệnh hoạn đang phẫn nộ lao đến, mà trên tay phụ nhân còn lăm
lăm thanh kiếm, chính là khí giới của Lục Vi nhất định đã bị phụ nhân
chiếm đoạt. Triệu Khang bật quát:
– Hay lắm. Hóa ra họ Trang bấy
lâu nay vẫn có những cấu kết cùng đồng bọn. Tôn giá là ai? Hãy mau xưng
danh, sau đó thì đền mạng cho Lục Vi, bằng hữu của Triệu Khang này.
Và lần đầu tiên, Tiểu Hồng được nghe thanh âm tiếng quát của mẫu thân
không hề yếu ớt như bấy lâu nay từng thể hiện trong tấm thân bệnh hoạn,
trái lại rất lớn, lại uy mãnh và đầy phẫn nộ:
– Bọn ngươi thủ
đoạn thật độc ác, khiến ta dù từng lập trọng thệ quyết không dụng đến võ công, vẫn thà vi ước hơn là cam chịu mất mạng, bị bọn ngươi sát hại
diệt khẩu. Hãy tiếp kiếm.
“Vù …”.
Triệu Khang kinh hãi, do nhận ra chiêu số đang được đối phương thi triển:
– Hải Hà kiếm pháp? Ngươi là …
Bất chợt từ bàn tay tả của mẫu thân Tiểu Hồng vụt lao xé ra một vật tuy nhỏ nhưng sáng ngời ánh biếc nửa tím nửa xanh:
– Đã đến lúc ngươi phải câm miệng vĩnh viễn!!!
“Vù …”.
Chưa kịp phản ứng, toàn thân Triệu Khang vụt đứng sững, hai mắt trợn ngược
thật to, sau đó tự đổ ngã xuống và vĩnh viễn nằm bất động.
“Huỵch!”.
Tiểu Hồng nửa mừng nửa sợ, nhất là khi kịp nhìn lại thì thấy Lục Vi quả thật đã mất mạng từ bao giờ:
– Mẫu thân biết võ công?!
Ngờ đâu, đúng lúc đó toàn thân của phụ nhân cũng bật run và bất chợt gập nghiêng người, tự thổ huyết lai láng:
– Ọe … Ọe …! ?
Tiểu Hồng kinh hãi chạy đến:
– Mẫu thân?!
Nhờ có Tiểu Hồng kịp thời đến đỡ nên phụ nhân chưa đến nỗi khuỵu ngã, chỉ
có thanh âm lúc lên tiếng phát thoại thì tỏ ra yếu ớt bạc nhược hơn bao
giờ:
– Sinh mạng của mẫu thân hỏng rồi, nhất định phen này khó
mong chống chọi để tiếp tục sống và nhìn Tiểu Hồng ngươi đến tuổi trưởng thành sẽ lập gia thất, sống một cuộc sống bình dị như bao người. Phải
chăng đây là số phận, lại tiếp tục đẩy ngươi vào vùng xoáy đầy hung hiểm của chốn võ lâm?
Mặt của Tiểu Hồng chợt nhòe lệ:
– Phải
chăng chỉ vì muốn hài nhi có một cuộc sống bình dị như mọi người, mẫu
thân đã luôn che giấu, không nỡ cho hài nhi biết thù nhân từng sát hại
thân phụ, gây hệ lụy cho mẫu thân như thế này?
Phụ nhân đứng dựa
toàn thân vào Tiểu Hồng, với vóc dáng của cả hai cùng nhỏ nhắn như nhau, một kẻ thì vẫn còn niên thiếu, người thì luôn mang thân bệnh hoạn, chỉ
trừ lúc nãy là dịp duy nhất bật lóe lên, hiển hiện như một nữ hiệp khách bản lĩnh hơn người. Phụ nhân bảo:
– Hãy nghe cho kỹ từng lời mẫu thân căn dặn. Thứ nhất, ngay sau đây ngươi hãy mau ly khai chỗ này,
vĩnh viễn đừng bao giờ quay lại nếu như chưa đủ bản lĩnh chỉ một chưởng
quật vỡ tảng đá ở cạnh dòng suối, nơi mẫu thân từng nhiều lần bảo ngươi
dìu đến. Nhớ chưa?
Tiểu Hồng gật đầu:
– Người của Kiều gia thế nào cũng tìm đến. Hài nhi cũng định tâm, sẽ lập tức đưa mẫu thân tìm chỗ khác để dung thân.
Phụ nhân mệt nhọc lắc đầu:
– Từ nay về sau thật tội cho ngươi sẽ phải tự lực lo thân, vì quyết chẳng còn mẫu thân bên cạnh để bảo ban những gì cần thiết. Và đấy là điều thứ hai mẫu thân đang nói đến, là ngươi đừng trông mong được mẫu thân hoặc
chỉ điểm võ công hoặc tự cho ngươi biết mối gia thù là thế nào. Hãy nghe kỹ lời căn dặn thứ ba. Hiển Thư Minh Ngọc chính là báu vật, sẽ giúp kẻ
sở hữu đắc thủ một bí kíp võ học thượng thừa. Mẫu thân không xui ngươi
chiếm đoạt vật đó vốn dĩ là do họ Trang phó giao. Tuy nhiên, nếu họ
Trang chẳng may đã vong mạng, hãy chờ đến khi thật minh bạch về điều đó, thì Hiển Thư Minh Ngọc có thuộc về ngươi cũng là hợp lẽ. Đừng tham của
người nhưng cũng đừng bỏ qua cơ hội. Trái lại, hãy luyện võ công đạt mức thượng thừa, chí ít cũng ngang mức như mẫu thân vừa bảo. Chỉ khi đó,
ngươi sẽ tự minh bạch tất cả, về thân thế cũng như về mối gia thù của
ngươi. Rõ chưa? Và điều cuối cùng là đừng bao giờ hở môi, nói cho bất
luận ai khác biết về danh xưng của võ công mẫu thân vừa thi triển. Tốt
nhất hãy quên đi lời do Triệu Khang đã bất ngờ phát hiện. Nếu không, hậu quả đến với ngươi chẳng thể lường.
Tiểu Hồng lại gật đầu vì đã
hiểu mẫu thân không muốn để lộ kiếm pháp Hải Hà. Tuy nhiên, thật bất
ngờ, điều bí ẩn ấy vẫn bị đệ tam nhân phát hiện.
Chẳng những thế, vừa thoạt xuất hiện, đệ tam nhân còn ngang nhiên chế ngự Tiểu Hồng bằng một tay, tay thứ hai thì bóp quanh cổ mẫu thân Tiểu Hồng:
– Hải
Hà kiếm pháp đã tự cáo giác thân phận của ngươi, nhất định phải có xuất
thân từ môn phái Hải Hà. Lão phu thật may mắn, vừa có cơ hội chiếm hữu
Minh Ngọc Hiển Thư, vừa được dịp dò xét thêm về nội tình của Hải Hà phái đã lâu rồi vẫn là điều bí ẩn đối với võ lâm. Ha … Ha …
Tiểu Hồng kinh hãi bật thét:
– Lão là ai? Nếu muốn chiếm đoạt Minh Ngọc Hiển Thư thì đừng hung hãn, gây hại cho mẫu thân ta.
Đó là một lão nhân đã ngoại ngũ tuần, có sắc mặt thật đanh ác, nhất là khi quay qua trừng mắt với Tiểu Hồng:
– Tiểu oa nhi ngươi ngỡ có tư cách ra điều kiện cùng lão phu chăng? Hãy nhớ …
Chợt có tiếng của mẫu thân Tiểu Hồng bật thét lớn:
– Đừng để bất luận ai uy hiếp ngươi, rõ chưa? Vĩnh biệt! A …
Và Tiểu Hồng lập tức nhìn thấy mẫu thân tự cắn thật mạnh vào lưỡi. Đến khi lão nhân độc ác quay mặt lại để nhìn thì lưỡi của mẫu thân Tiểu Hồng đã đứt, máu huyết phun trào. Và với thể trạng đã quá nhiều năm luôn bệnh
hoạn, mẫu thân của Tiểu Hồng vì thế cạn kiệt luôn sinh khí, nhịp hô hấp
lần cuối cùng của một kiếp người cũng được thở trút ra và ngừng vĩnh
viễn. Tiểu Hồng kêu lên:
– Mẫu thân?!
Lão nhân giận dữ nhấc tay lên, kế đó là quật mạnh thi thể của mẫu thân Tiểu Hồng xuống nền đất thật mạnh:
– Ngươi đã muốn vậy, lão phu đâu thể cho ngươi chết toàn thây.
“Ầm!!!”.
Tận mắt mục kích di thể mẫu thân bị quật đến vỡ toang, uất khí chợt trào
lên làm Tiểu Hồng chỉ kịp nấc một tiếng là chẳng còn biết gì nữa.
Hự!!
° ° °
Những tiếng huyên náo làm Tiểu Hồng tỉnh lại, nhờ đó nhận ra bản thân đang ở trong một cỗ xa mã.
Tuy nhiên cỗ xa mã không chạy, trái lại đã lâm tình trạng bị dừng và với
cương vị xa phu, lão nhân độc ác đang một mình đối đầu với nhiều nhân
vật chẳng rõ đã xuất hiện từ lúc nào ở ngay trước mặt cỗ xa mã.
Và lúc này, lão nhân vẫn thái độ ngạo nghễ đang lên tiếng:
– Lão phu dù có đi ngang qua thì đã sao? Há lẽ chỗ đó từ lâu đã được
triều đình cắt đất phong vương cho một mình Kiều gia chiếm hữu? Và há lẽ bất luận ai dù tình cờ đi ngang qua đây đều bị bọn ngươi nghi ngờ, cho
là có can hệ đến cái chết bất minh bất bạch của hai kẻ vô dụng Triệu
Khang và Lục Vi chăng?
Nghe đến đây Tiểu Hồng lo lắng. Khiến cho
dù tỉnh lại, Tiểu Hồng đành cam tâm, thà làm như chưa tỉnh, hơn là để
lâm vào cảnh phải đối mặt với những nhân vật nọ đều là người của Kiều
gia qua mọi điều vừa nghe.
Dù vậy, diễn biến sự việc vẫn liên can đến Tiểu Hồng qua một lời vặc lại của một nhân vật nào đấy trong những kẻ từ Kiều gia:
– Phùng tôn giá chớ nói những lời khó nghe. Có chăng chỉ vì Phùng tôn giá lại tình cờ là nhân vật duy nhất không những đã bất chợt xuất hiện mà
còn tỏ thái độ vội vàng ly khai đúng vào lúc hai nhân mạng của Kiều gia
uổng tử.
Nhưng để mọi việc mau chóng được tỏ tường, mong Phùng
tôn giá hạ cố ưng thuận một đề xuất nho nhỏ của tại hạ, là hãy cho xem
những gì Phùng tôn giá đang ẩn chứa trong cỗ xe. Và chỉ cần ở trong cỗ
xe đừng chứa chấp một tiểu oa nhi, được gọi là Tiểu Hồng, cũng là hung
phạm đang do Kiều gia truy nã thì ngay lập tức bọn tại hạ sẽ triệt
thoái, quyết chẳng dám đắc tội nhiều hơn, nhất là đối với quý Thần Ưng
bang.
Tiểu Hồng kêu thầm vì không ngờ lại bị Kiều gia cho là hung phạm và thêm tự biết sinh mạng phen này tất hỏng, không chỉ từ lão nhân độc ác họ Phùng, thuộc Thần Ưng bang, mà còn từ phía Kiều gia.
Nhưng rất tự nhiên, lão nhân họ Phùng ung dung đưa ngược tay ra phía sau, vừa vén mở rộng lớp rèm che phủ và vừa cười cười nói nói:
– Lão phu cũng không nghĩ bọn ngươi đủ đởm lược đắc tội với bổn bang.
Còn kẻ đang ẩn ở trong xe ư? Đấy, bọn ngươi xem. Y họ La, gọi là La Bất
Thoại. Sở dĩ như thế vì bẩm sinh y vốn đã bị câm. Thêm nữa, chỉ vì y là
tiểu thế điệt, gọi nội tổ của lão phu là Di Di, thế nên lão phu mới phải chịu phí công làm xa phu cho y, bằng không, Ha … Ha …, với thân
phận của lão phu là Tổng Đường chủ, lĩnh trọng trách trông coi những
Thất Đường của bổn bang, đâu lẽ nào lão phu phải hạ mình, khuất tất làm
xa phu cho bất luận nhân vật nào. Ha … Ha …
Tấm rèm đã vén cao, vạn bất đắc dĩ Tiểu Hồng phải chường mặt ra và không thể nào tiếp tục giả vờ như vẫn còn hôn mê được nữa.
Nhưng thật lạ, trái ngược với những gì bản thân Tiểu Hồng đang ngấm ngầm lo
sợ, những nhân vật ở Kiều gia dù thấy Tiểu Hồng đã tỉnh và đang nhìn
ngược lại họ thì ở họ vẫn chẳng có dấu hiệu gì cho biết là đã nhận ra
được Tiểu Hồng.
Dù vậy, vì vẫn còn phần nào bán tín bán nghi, một nhân vật ở Kiều gia chợt gọi:
– Tiểu Trung đâu? Đến phần việc của ngươi rồi đấy. Hãy mau giúp bọn ta
một lần, nhận dạng xem có phải là Tiểu Hồng ngươi từng quen mặt chăng?
Một nhân vật tách ra, tiến thẳng đến cỗ xa mã. Và gã này, dĩ nhiên Tiểu
Hồng thừa biết gã là ai. Nhưng nếu như không có nhân vật nọ gọi gã là
Tiểu Trung – một tính danh rất quen thuộc với Tiểu Hồng – thì chưa hẳn
Tiểu Hồng vừa thoạt nhìn qua đã nhận đúng gã là Tiểu Trung. Chỉ vì y
phục lúc này của Tiểu Trung quá lạ, không phải những y phục Tiểu Trung
vẫn quen mặc.
Ngờ đâu, gã Tiểu Trung sau một lúc đủ lâu nhìn dò
xét Tiểu Hồng, cũng bất đồ nêu ra những nhận định hầu như tương tự những gì bản thân Tiểu Hồng đang thầm nghĩ về gã:
– Vị thiếu gia này
ngoại trừ niên kỷ xấp xỉ Tiểu Hồng, kỳ dư về y phục, lẫn diện mạo nữa,
có phần khác so với những gì thuộc hạ từng biết về gã.
Lão nhân họ Phùng bật cười:
– Có thể hiểu phen này bọn ngươi đã quá vội, nên hành động hồ đồ?
Những nhân vật Kiều gia đành lùi ra về hai bên:
– Xin lượng thứ và cung thỉnh Phùng tôn giá tiếp tục hành trình.
Lão nhân họ Phùng cười to hơn:
– Đã đắc tội với lão phu, đâu thể chỉ nói như thế là xong.
Bọn Kiều gia tái mặt:
– Chủ ý của Phùng tôn giá là …
Lão nhân họ Phùng cụt cất tay, ngỡ chỉ chộp bừa một cách vô lực vào khoảng
không, ngờ đâu toàn thân gã Tiểu Trung đã lập tức như bị hấp lực cuốn
chạy về phía lão:
– Chủ ý của lão phu là chỉ bỏ qua sau khi cho các ngươi biết thế nào là lợi hại. Có gì muốn phản bác chăng?
Đột ngột bị chế ngự, gã Tiểu Trung hốt hoảng gào vang:
– Xin tha mạng! Xin Phùng lão tiền bối tha mạng.
Những nhân vật Kiều gia cùng chấn động, cũng phải cất tiếng kêu:
– Xin đừng vội động thủ. Và liệu còn cách nào khác có thể thương lượng, hầu Phùng tôn giá toại nguyện chăng?
Phùng lão gằn giọng:
– Đương nhiên lão phu cũng không muốn đắc tội Kiều gia. Dù vậy, nếu cần
thương lượng, bọn ngươi hãy tự nêu đề xuất, phải như thế nào để lão phu
lấy lại thể diện đã do tất cả bọn ngươi xúc phạm?
Những nhân vật Kiều gia bối rối. Cuối cùng bọn họ đành lên tiếng:
– Kiều gia vẫn chưa thể bỏ qua chuyện này. Dĩ nhiên phải còn chờ truy
nguyên thủ phạm đã sát hại nhân mạng Kiều gia. Thế nên, mong Phùng tôn
giá chớ làm khó, hầu lưu chút tình về sau. Nhưng nếu cần, bọn mỗ nguyện
hứa không gây cản ngại nữa cho chuyến hành trình lần này của Phùng tôn
giá.
Quân tử nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy. Hy vọng Phùng tôn giá nể mặt và tạm hài lòng.
Phùng lão lập tức quẳng gã Tiểu Trung vào lòng cỗ xe, rơi cạnh Tiểu Hồng:
– Nếu vậy, lão phu tạm câu lưu sinh mạng gã này. Và chỉ cần phát hiện có
bất luận ai trong bọn ngươi vẫn to gan lẻn tiếp tục bám theo, hãy hiểu,
hành vi đó cũng là điểm kết thúc cuộc sống của gã ở dương gian này. Đi
nào.
Lão ra roi điều động cho cỗ xa mã lập tức chuyển bánh. Và dĩ nhiên những nhân vật Kiều gia không dám manh động, cũng lập tức tránh
xa hơn nữa về hai phía, nhượng lối cho cỗ xa mã ung dung di chuyển lướt
qua. Bất quá, họ chỉ dám hậm hực nói với theo:
– Thân thủ của
Phùng tôn giá quả nhiên lợi hại, tuy chỉ với mỗi một động thái quăng
người lên xe nhưng cùng lúc đó cũng đã kịp ngầm vận dụng thủ pháp điểm
huyệt chế ngự, khiến cho Tiểu Trung hoàn toàn bất động. Dù vậy, vạn nhất Tiểu Trung có mệnh hệ gì, Phùng tôn giá nên nhớ Kiều gia sẽ không vì
khiếp sợ Thần Ưng bang mà không dám đòi lại công bằng.
Vờ như
không nghe, Phùng lão càng ra roi, khiến cỗ xa mã di chuyển mỗi lúc mỗi
nhanh hơn và cũng chằng màng đáp lại lời nói hàm ý đe dọa của các nhân
vật Kiều gia.