“Hừ, ngươi cầu hắn tha ta, còn không bằng trực tiếp nói với hắn chuyện của ta ngươi không biết, bảo hắn đừng đem ngươi biếm lãnh cung.” Di Nguyệt Vũ cười khẽ, ngữ khí mang theo châm chọc,“Ta chính là từ nhỏ nghe ngươi nói, muốn làm người đứng trên người khác, nhất định phải ngồi trên vị trí kia, mới từng bước một đi đến ngày hôm nay.”
Nghe xong lời của Di Nguyệt Vũ, thân thể Vũ phi có chút lay động, như là đã đứng không yên. Lẳng lặng đứng, trầm mặc, mọi người chẳng biết lúc nào đều đứng ở một bên, chính giữa chỉ còn lại có Vũ phi, Di Nguyệt Lãnh, Tiểu Đắng Tử, Lôi Tư Nghị, Di Nguyệt Vũ cùng với Di Nguyệt Thụy đang bị bóp cổ.
“A – ” Vũ phi đột nhiên phát ra một tiếng thét, “Nghiệt tử, ngươi là nghiệt tử, ta muốn bóp chết ngươi!” Xoay người hướng Di Nguyệt Vũ đánh tới.
Di Nguyệt Vũ híp mắt, kéo Di Nguyệt Thụy thối lui, sau đó tay duỗi ra, hướng Vũ phi đánh tới một chưởng, Vũ phi liền bay sang bên kia, trong miệng phun máu tươi.
“Di Nguyệt Vũ, nàng là nương ngươi!” Di Nguyệt Thụy khó có thể tiếp nhận chuyện nhi tử động thủ với chính nương của mình, “Ngươi điên rồi!”
“Ngươi thật đúng là thiện lương. Ha ha…… Nên lo cho bản thân thì hơn a.” Di Nguyệt Vũ không còn bóp cổ hắn, nhưng vẫn gắt gao giữ chặt hắn.
Di Nguyệt Vũ nhìn mọi người chung quanh, khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ dị, sau đó tay hướng ra phía ngoài vung lên, Di Nguyệt Thụy chợt nghe bên ngoài có một tiếng nổ mạnh, muốn quay đầu nhìn xem tột cùng là cái gì, nhưng bị giữ, không cách nào nhúc nhích.
“Lập tức mọi thứ sẽ kết thúc! Phụ hoàng, ngươi hảo hảo ở trong nội cung an hưởng tuổi già a.” Di Nguyệt Vũ mỉm cười.
Nhưng nhìn thấy người đi từ ngoài cung vào thì nụ cười cứng lại. Người tới thẳng tắp quỳ xuống trước mặt Di Nguyệt Lâm: “Khởi bẩm hoàng thượng, đã tiêu diệt toàn bộ ba vạn phản quân ngoài thành.”
“Làm sao có thể, ngay cả thị vệ và binh lính của hoàng thành cũng chỉ đến một vạn người mà thôi, sao có thể tiêu diệt ba vạn tinh binh của ta.” Di Nguyệt Vũ không thể tin được.
“Thái tử điện hạ bảo chúng ta mang một vạn tinh binh bí mật trở lại. Hiện tại hẳn Lý tướng quân đang ở ngoài xử lý chiến trường.” Người tới được Di Nguyệt Lâm ra hiệu, liền đứng dậy trả lời Di Nguyệt Vũ, “Quách tướng quân cùng Ngô tướng quân đã bị bắt giải vào hình bộ chờ xử lý.”
“Là ngươi, lại là ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta!” Di Nguyệt Vũ tức giận đột ngột chuyển hướng Di Nguyệt Lãnh, Di Nguyệt Thụy đang bị hắn nắm chặt đột nhiên bị lôi kéo, đau tới mức mặt đều nhăn lại.
“Ta đã nhiều lần âm thầm cảnh cáo ngươi, chỉ là ngươi không muốn dừng tay, ta đây cũng chỉ có thể chặt đứt hết thảy đường lui của ngươi.” Di Nguyệt Lãnh nhàn nhạt nói.
“Vậy sao?” Di Nguyệt Vũ trấn định lại, “Hiện tại hẳn ngươi cũng muốn đem ta giải vào hình bộ, nhưng ngươi cảm thấy có thể sao?” Vừa nói, ngón tay nhẹ nhàng di chuyển trên mặt Di Nguyệt Thụy.
Di Nguyệt Thụy co rút khóe miệng, hiện tại là tình huống gì, hoàn toàn không có cảm giác bản thân là con tin.
“Làm cách nào tại hạ có thể bắt được thủ lĩnh của Mặc Liên chứ, ngươi nói xem?” Di Nguyệt Lãnh vẫn không có một tia dao động, “Nhưng mà nói chính xác thì ngươi trúng độc!”
“Cái gì!” Di Nguyệt Vũ kinh ngạc, vội vàng điều động nội tức, phát hiện nội lực dần bị mất. Ngẫm nghĩ lúc nào mình lại có thể bị đối phương hạ độc, sau đó đem ánh mắt dừng trên người Di Nguyệt Thụy, “Là ngươi? Ngươi hạ độc khi nào?”
Tay một mực giữ Di Nguyệt Thụy có chút buông lỏng, Di Nguyệt Thụy quay đầu cười nói: “Là lúc người chạm vào cổ ta a, ngươi không biết chứ, ta ghét nhất người khác chạm vào cổ ta, cho nên ta không thể để ngươi khi dễ thế được?”
“Thật sự là khiến người ta không tưởng được a!” Di Nguyệt Vũ nở nụ cười âm trầm, Di Nguyệt Thụy nghe xong, trong nội tâm thầm kêu một tiếng không tốt, thừa dịp hắn không sẵn sàng liền vươn tay đẩy, chạy tới hướng Di Nguyệt Lãnh. Di Nguyệt Vũ lui về phía sau một bước, một chưởng đánh tới Di Nguyệt Thụy.
Di Nguyệt Thụy không biết tình huống sau lưng, chỉ thấy sắc mặt Di Nguyệt Lãnh khẽ biến, vươn tay giữ chặt hắn, một cánh tay khác vung ra sau lưng, sau đó ôm hắn xoay mấy vòng, dừng ở trước mặt Hỉ phi đã rơi vào hôn mê.
“Người tới, bắt tên nghịch tặc Di Nguyệt Vũ.” Di Nguyệt Lâm hướng ra ngoài hô to một tiếng, Di Nguyệt Vũ hướng bọn họ cười cười, “Chúng ta còn có lúc gặp lại!” Sau đó bay ra ngoài cửa, chỉ một thoáng đã thoát khỏi tầm mắt mọi người.
Không ai chú ý tới Hỉ phi đang hôn mê bỗng nhiên mở to hai mắt lộ ra nụ cười quỷ dị, chậm rãi đem chủy thủ trong tay áo ra, ra sức nhảy lên bổ nhào về phía trước, theo thân hình nàng ngã xuống còn có Di Nguyệt Thụy ngã vào trong lòng Di Nguyệt Lãnh.
Ở thời khắc cuối cùng, hắn nhìn thấy thần sắc hoảng hốt của Di Nguyệt Lãnh cùng với tiếng thét chói tai của nữ tử và tiếng nam tử hét lớn “Ngự y”, rồi lâm vào một mảnh hắc ám.
Di Nguyệt Thụy cảm giác mình chìm chìm nổi nổi trong hắc ám, không có mục đích loạn chuyển bốn phía, tìm không được thứ có thể chỉ dẫn hắn, vì vậy hắn chậm rãi ngồi chồm hổm xuống, lấy tay ôm lấy hai đầu gối, đầu chôn trong đó, chẳng lẽ hắn đã bị thế giới quên lãng? Không đúng, hắn nhớ rõ hắn luôn luôn rất để ý tới một người, người kia luôn sống ở lòng của hắn, người kia rốt cuộc là ai?
“Thụy nhi…… Thụy nhi……” Bên tai giống như có tiếng người gọi không ngừng, nhưng y hẳn là gọi sai người, hắn nhớ rõ mình là Đường Lân, người nhà của hắn đều gọi hắn là Lân nhi. Nhưng thanh âm này hảo bi thương a, làm hắn nhịn không được muốn an ủi chủ nhân của thanh âm này.
“Thụy nhi, ngươi xem, mặt trời hôm nay đã lên cao, sao ngươi vẫn không rời giường ? Cho tới bây giờ cũng không biết nguyên lai ngươi thích ngủ như vậy a.” Thanh âm xuyên thấu qua một mảnh hắc ám truyền vào trong tai của hắn, Di Nguyệt Thụy ngẩng đầu, không có ánh sáng a, ở chỗ của hắn vẫn là một mảnh đen kịt.
“Thụy nhi, ngươi có phải đang sinh khí vì ta để ngươi mạo hiểm? Ngươi không biết lúc ta nhìn ngươi bị Di Nguyệt Vũ bắt, trong lòng ta lo lắng cỡ nào, ta muốn chặt xuống những ngón tay hắn chạm vào ngươi.” Thanh âm biến thành âm tàn, Di Nguyệt Thụy suy nghĩ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, vì sao người này một mực gọi hắn là Thụy nhi, vậy hắn rốt cuộc là ai?
“Thụy nhi, ta biết rõ ngươi thiện lương, ta cũng biết ngươi không muốn chúng ta huynh đệ tương tàn, cho nên ta nghe ngươi để cho Di Nguyệt Vũ chạy. Xem, ta nghe lời ngươi như thế, tỉnh lại, thưởng cho ta một nụ hôn a.” (Ách, Lãnh ca … *run run, ngậm miệng*)
Nghĩ tới đây, Di Nguyệt Thụy trong bóng đêm có vẻ vô cùng hưng phấn, hắn nhớ tới chủ nhân của thanh âm kia chính là người cả đời hắn giữ trong lòng – Di Nguyệt Lãnh, mà mình cũng không còn là Đường Lân, mà là thất điện hạ của Y Vân vương triều – Di Nguyệt Thụy.
Như là ứng với suy nghĩ của Di Nguyệt Thụy, trong bóng tối vô biên vô hạn xuất hiện một tia sáng, Di Nguyệt Thụy vội vàng chạy đến nơi đó, khi hắn bước một chân vào vùng sáng, chợt cảm giác bụng của mình đau đớn không ngừng.
Chậm rãi mở mắt, nhìn lại, chỉ thấy một đỉnh đầu màu đen, mà trên môi của mình có một vật thể mềm mại bám vào, nước từ trong trong đó mớn vào miệng của hắn.
Chậm rãi đem nước nuốt xuống, giật giật môi. Đầu lập tức giơ lên, Di Nguyệt Thụy thấy được gương mặt tiều tụy, có chút kéo kéo khóe miệng, “Ngươi lại ăn đậu hủ ta, xem ra ta cả đời đều cùng họ với ngươi.”
Sau đó cảm giác thân hình được nhẹ nhàng ôm lấy, bên tai truyền đến khí tức ấm áp, “Ngươi cả đời phải theo họ ta, ngay cả Diêm vương gia cũng vô pháp mang ngươi rời khỏi ta.”
Di Nguyệt Thụy nghe xong, cười nhắm mắt lại, hắn muốn ngủ thêm một lúc nữa, trong chốc lát.
Chờ hắn mở mắt lần nữa thì thấy được nụ cười của Di Nguyệt Lãnh, y đã không còn bộ dáng tiều tụy như trước, tiếp đó lại thấy được Tiểu Đắng Tử, Lôi Tư Nghị và mấy ảnh vệ. Không khỏi nhẹ nhàng nở nụ cười, “Ta đã không có việc gì, khiến các ngươi lo lắng rồi.”
Ai ngờ hắn vừa dứt lời, chợt nghe Tiểu Đắng Tử “Oa – ” một tiếng khóc lên, Lôi Tư Nghị ở một bên vội vàng an ủi.
Sau khi Di Nguyệt Thụy tỉnh lại, Tiểu Đắng Tử nhìn ra hắn muốn biết tiếp chuyện ngày đó liền kể rõ ràng rành mạch cho hắn: Trong ba ngày hắn hôn mê, đã xảy ra rất nhiều việc, hoàng hậu tự sát tại tẩm cung của mình, Di Nguyệt Lâm tuyên bố hoàng hậu chết bất đắc kỳ tử; lúc Hỉ phi đâm hắn bị thương thì trực tiếp bị một chưởng của Di Nguyệt Lãnh đánh chết, Di Nguyệt Lâm công bố thân phận của Di Nguyệt Khôn Trạch, sau đó đưa Di Nguyệt Khôn Trạch lên làm thái tử, hơn nữa công bố ra ngoài nói rằng Di Nguyệt Lãnh đột ngột nhiễm bệnh, ngự ý không có cách chữa trị nên chết bệnh, còn chuyện Di Nguyệt Vũ thì không nói gì.
Nằm trên giường hai ngày, Di Nguyệt Thụy rốt cục nhịn không được, vừa uống thang dược Di Nguyệt Lãnh uy, vừa hỏi: “Đây là đâu?” Nếu Di Nguyệt Lãnh đã chết rồi, vậy khẳng định bọn họ không phải ở trong hoàng cung.
Di Nguyệt Lãnh nhìn hắn một cái, cũng không ngừng động tác trong tay: “Chúng ta ở tại một trang viên ở ngoại ô Di Nguyệt Thành.”
Di Nguyệt Thụy đẩy thang dược ra, tỏ vẻ uống không được, ý bảo Di Nguyệt Lãnh nhanh chóng giải thích cho hắn. Di Nguyệt Lãnh liền đem chén dược cho Tiểu Đắng Tử đứng sau, tiếp nhận khăn vải lau miệng cho Di Nguyệt Thụy, nhàn nhạt đáp:
“Đây là sơn trang của ta ở Di Nguyệt thành, năm đó ta hồi cung là vì Di Nguyệt Khôn Trạch, vì hài tử của di nương ta.” Thấy Di Nguyệt Thụy giật mình, Di Nguyệt Lãnh mỉm cười, “Nương ta là tỷ tỷ của nương Khôn Trạch. Di Nguyệt Lâm yêu mến di nương ta, chỉ là nương của ta không cam lòng nên ám toán Di Nguyệt Lâm, một đêm phong lưu thì có ta, nhưng Di Nguyệt Lâm vẫn không muốn thú nương ta, thẳng đến khi nương ta vì sinh ta mà chết đi, di nương luôn luôn cự tuyệt Di Nguyệt Lâm. Ba năm sau Di Nguyệt Lâm tới tìm di nương lần nữa, di nương lại bởi vì không thể nào quên hắn nên đáp ứng hắn, nhưng ta không theo hồi cung, mà đi cùng một người bái sư học nghệ.”
Thấy Di Nguyệt Thụy tập trung tinh thần nghe như vậy, liền bảo Tiểu Đắng Tử lấy trà sâm đặt trên bàn, uy Di Nguyệt Thụy, sau đó nói tiếp:
“Ta theo sư phụ ta học được rất nhiều thứ, còn đáp ứng yêu cầu của hắn đi tìm mười hai hài tử xấp xỉ ta nhưng không có nơi nương tựa, hắn liền đem bọn họ huấn luyện thành ảnh vệ của ta. Ta không hỏi vì sao hắn cơ hồ không gì không biết, ta chỉ nỗ lực học hết thảy của hắn. Thẳng đến hai năm sau, Di Nguyệt Lâm đem Di Nguyệt Khôn Trạch đến chỗ này của ta, ta mới biết được, nữ tử ôn hòa kia đã mất trong nội cung, cũng chỉ có đêm đó ta mới hiểu được nguyên lai sư phụ làm tất cả chuyện này đều là di nương an bài , mà hắn từng chịu ân di nương và cũng đã yêu nữ tử dịu dàng kia. Ngày thứ hai Di Nguyệt Lâm đến, ta hướng hắn đưa ra chuyện ta nguyện ý thay thế Khôn Trạch, để Khôn Trạch ở đây học tập hết thảy chuyện đế vương, cho đến khi Khôn Trạch có thể đảm nhiệm vị trí.”
“Hết thảy chuyện đế vương?” Di Nguyệt Thụy có điểm không rõ ,“Sư phụ ngươi là một người giang hồ, làm sao biết chuyện đế vương cần học.”
Bạn đang �
“Ta đây cũng không rõ, ta nhớ rõ lúc ấy Di Nguyệt Lâm cũng không nguyện tin tưởng, hắn vốn là muốn để Di Nguyệt Khôn Trạch ở lại đó một thời gian ngắn, chờ hắn thanh trừ nội cung rồi đưa trở lại, nhưng sư phụ không chịu, sư phụ nói muốn đem sở học suốt đời dạy Khôn Trạch, nói cái gì đó khiến Di Nguyệt Lâm á khẩu không trả lời được, không thể không đồng ý để Di Nguyệt Khôn Trạch ở lại nơi đó, bởi vì hắn không cách nào phản bác sư phụ ta.”
“Vậy vì sao ngươi lại vào trong nội cung?”
“Bởi vì Di Nguyệt Khôn Trạch là hài tử duy nhất của di nương ta, mà di nương là người trưởng bối duy nhất yêu thương ta, nếu như không có nàng có lẽ sẽ không có ta hiện tại, từ lúc sinh ra có lẽ đã chết đi.”
“Cho nên ngươi cảm thấy ngươi có nghĩa vụ bảo hộ Di Nguyệt Khôn Trạch, thẳng đến khi ngươi xác định hắn có được năng lực tự bảo vệ mình trong nội cung này, thậm chí có năng lực ngồi trên vị trí kia.”
“Đúng!” Di Nguyệt Lãnh gật gật đầu,“Cho nên ta cùng Di Nguyệt Lâm ước định kỳ hạn, thời khắc hắn hồi cung, là lúc ta rời đi.”
“Cái kia…… Khi đó người mới mấy tuổi a?” Nghe xong lâu như vậy, Di Nguyệt Thụy đột nhiên phát hiện khí thế của Di Nguyệt Lãnh là hiển hiện ngay từ nhỏ, bởi vì khi đó Di Nguyệt Lãnh mới 6 tuổi, một hài đồng 6 tuổi lại có thể đối mặt với kẻ thống trị vương triều, thật không phải bình thường.
“Được rồi, chúng ta không nói cái này nữa. Thụy nhi, từ nay về sau ngươi muốn đi đâu, ta đều cùng ngươi, một mực một mực cùng ngươi.” Di Nguyệt Lãnh vuốt ve khuôn mặt Di Nguyệt Thụy, nhẹ nhàng cười, “Từ nay về sau, ta sẽ cùng ngươi đi rất xa rất xa, thẳng đến khi chúng ta chậm rãi già đi!”
Di Nguyệt Thụy thấy ôn nhu trong mắt Di Nguyệt Lãnh phảng phất có thể tràn ra, cũng không để ý tới những chuyện đã qua kia, người là không ngừng đi lên phía trước, hướng phía trước, không phải sao? Đã rời khỏi đó, vậy không cần vì bọn họ mà hao tổn tinh thần a.
Xoay người, dựa vào trong lòng Di Nguyệt Lãnh, nhớ tới một câu: Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão (Nguyện sống chết có nhau, cùng nắm tay cho tới bạc đầu). Từ nay về sau bọn họ sẽ chậm rãi đi chung một con đường.
Toàn văn hoàn.
Cuối cùng thì truyện đã đi đến kết thúc, không có phiên ngoại, chỉ dừng ở đây thôi (theo bản QT). Hẳn cả nhà sẽ rất thắc mắc, tỷ như chuyện Di Nguyệt Khôn Trạch ( chỉ xuất hiện ở những chương cuối) với Ảnh Ngũ, tỷ như chuyện về cặp đôi Tiểu Đắng Tử rồi cả Ảnh Nhị đáng yêu nữa a, hint tá lả, tim bay tùm lum =)). Nói thật thì ta cũng thắc mắc nữa mà, nhưng có lẽ, ta suy đoán thôi nhé, không biết tác giả có viết bộ nào liên quan đến bộ này nữa không, ai hảo tâm tìm dùm a (nếu có), chứ ta không có biết tiếng trung, nếu có thì hẳn là bộ về Di Nguyệt Khôn Trạch a, rất có tiềm năng =)), và hiển nhiên Lãnh ca và Thụy nhi sẽ làm khách trong bộ đó, nếu có *nhấn mạnh một lần nữa*.