Di Nguyệt Lãnh ngồi ở bên trong chính sảnh Hồng Hiên cung, diện vô biểu tình nghe ảnh vệ báo cáo, Tiểu Đắng Tử đứng ở phía sau tràn đầy sốt ruột.
Nghe xong ảnh vệ báo cáo, Di Nguyệt Lãnh chỉ gật gật đầu, phất tay bảo ảnh vệ xuống dưới, cũng không phân phó bất cứ chuyện gì. Thấy ảnh vệ muốn đi, Tiểu Đắng Tử há miệng định gọi hắn, lại bị Lôi Tư Nghị bịt lại, Tiểu Đắng Tử chỉ có thể trơ mắt nhìn ảnh vệ cứ như vậy biến mất.
Di Nguyệt Lãnh ngồi trong chốc lát, đứng người lên, mắt nhìn Lôi Tư Nghị cùng Tiểu Đắng Tử đang bị bịt miệng, “Các ngươi không cần đi cùng.” Sau đó đi ra khỏi chính sảnh.
Thấy bóng lưng Di Nguyệt Lãnh biến mất ở trước mắt, rốt cục Tiểu Đắng Tử có thể há mồm, hung hăng cắn.
“A, đau…… Đau, ngươi điểm nhẹ.” Lôi Tư Nghị đau đến cả khuôn mặt đều nhăn lại, nhưng không dám đưa tay ra khỏi miệng Tiểu Đắng Tử, để hắn cắn đủ. (Ách, anh đã sợ vợ đến trình độ này rồi, ai~)
Khí ra xong rồi, Tiểu Đắng Tử rốt cục mở miệng, Lôi Tư Nghị vội vàng đem tay ra thổi thổi – sắp bị cắn đến rớt một miếng thịt, hắn không đau lòng sao.
“Thái tử một chút cũng không lo lắng cho thất điện hạ.” Tiểu Đắng Tử tức giận nói, hai mắt ươn ướt, “Đều là ta không tốt, nếu như ngày đó ta tự mình đem đồ ăn vào bên trong sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”
“Chủ tử không trách ngươi, đây không phải lỗi của ngươi.” Lôi Tư Nghị vuốt mái tóc của Tiểu Đắng Tử, nhẹ giọng an ủi. Hắn vẫn còn nhớ rõ hôm qua hắn chờ Tiểu Đắng Tử mãi mà nửa ngày vẫn chưa trở về, trong lòng có điểm bất an vì vậy vội vàng đi đến dược lô. Đến cách dược lô không xa thì thấy Tiểu Đắng Tử té trên mặt đất, cửa dược lô bị mở rộng, bên trong đã không còn bóng người.
“Hơn nữa, ta tin tưởng chủ tử là người không muốn công tử gặp nguy hiểm nhất. Cho nên, ta cảm thấy chuyện này là chủ tử cùng công tử an bài. Ngươi cũng rõ công tử còn có ảnh vệ mà, cho nên không có việc gì.”
Di Nguyệt Lãnh đứng ở dược lô, nhìn tình huống bên trong, mọi chuyện đều bảo tồn tốt trước khi Di Nguyệt Thụy rời đi. Trên bàn vẫn còn thực hạp, điểm tâm trong thực hạp chưa lấy ra hết, duy nhất bị động đến là vân cao trên bàn. Cũng không để ý tới những thứ này, Di Nguyệt Lãnh đi thẳng đến bên bàn dài cạnh cửa sổ. Trên bàn đặt hai dược lô đang nấu, trên hai dược lô là hai dược hồ, Di Nguyệt Lãnh lấy hai dược hồ, sau đó đi đến một cái tủ, mở tủ ra lấy hai cái chén, đem dược trong dược hồ rót vào, trong đó một chén đen giống như mực, mà một chén giống hoàng thổ. Quay đầu tìm kiếm cái gọi là dược hoàn, không phải đặt lên bàn sao, tại sao không có?
Ngắm nhìn bốn phía, sau đó đem nhìn khay vân cao trên bàn, suy tư một lát, Di Nguyệt Lãnh tiến lên đem vân cao cầm lên nhìn nhìn, buông xuống, “Ảnh Cửu”
Trước mặt lập tức xuất hiện một người, quỳ xuống đất, “Chủ thượng!”
“Đem những vật này đưa đến chỗ Di Nguyệt Lâm.” Di Nguyệt Lãnh chỉ chỉ hai chén trên bàn dài cùng vân cao trước mặt.
Ảnh Cửu ngẩng đầu nhìn, lại cúi đầu, “Vâng!”
Di Nguyệt Lãnh gật gật đầu, thỏa mản đi ra ngoài. Xem tại Thụy nhi muốn mình giúp hắn a, vậy tiếp tục giúp hắn một phen, chỉ là nhân nhi khiến y luôn lưu tâm, không biết bây giờ thế nào, hẳn ảnh vệ có thể bảo hộ được.
Di Nguyệt Lãnh đột nhiên cảm giác quyết định của mình có phải là mạo hiểm hay không, nghĩ đến nhân nhi luôn khiến hắn lo lắng, Di Nguyệt Lãnh phát hiện lúc trước hình như mình đáp ứng quá nhanh. Nếu như đến lúc đó…… Nghĩ đến khả năng này, hai mắt vốn không hề ba động của y lập tức bắn ra hai đạo hàn quang, y sẽ bắt toàn bộ những người kia chôn cùng. (Ách, run rẩy)
“Chủ tử, Ảnh Ngũ đã trở lại, đang ở chính điện.” Bên cạnh đột ngột xuất hiện một hắc y nhân, cắt đứt suy nghĩ của Di Nguyệt Lãnh, cũng khiến y thu hồi hàn khí đầy người.
“Ân!” Di Nguyệt Lãnh chuyển hướng ra khỏi Hồng Hiên cung, Ảnh Ngũ đã trở lại, vậy người kia hẳn cũng trở về a. Vừa đúng lúc.
Lúc Di Nguyệt Lãnh đi đến thì thấy từ xa xa một nam tử đang liều mạng giải thích cái gì đó với một hắc y nhân, có thể là bởi vì hắc y nhân thờ ơ, cho nên nam tử kia gấp đến độ vò vò đầu.
Thấy Di Nguyệt Lãnh đi vào trong điện, nam tử lập tức đổi lại biểu tình nghiêm túc trang trọng, khom lưng hướng Di Nguyệt Lãnh: “Khôn Trạch bái kiến thái tử ca ca.”
“Ân.” Di Nguyệt Lãnh thờ ơ lên tiếng, nam tử đứng dậy, mái tóc dài đến eo dược cột lại bởi một sợi dây bích lục, trên gương mặt trong sáng như ngọc là một đôi mắt phượng, nhìn chằm chằm vào Ảnh Ngũ như là muốn ôm vào lòng, tiếu dung nhàn nhạt khiến người ta cảm thấy như đang đắm chìm trong xuân phong, dù đi suốt đêm hồi cung nhưng một thân bạch y của hắn không hề có dấu vết mệt mỏi, giống như mới tản bộ, làm người ta cảm thấy biếng nhác.
“Ảnh Ngũ, ngươi xuống dưới trước.” Di Nguyệt Lãnh phất phất tay tỏ vẻ có chuyện muốn nói với nam tử.
Ảnh Ngũ nghe lệnh liền xuống dưới, không để ý tới ánh mắt u oán của nam tử.
Di Nguyệt Lãnh đứng trong chốc lát, xoay người nhìn nam tử, nam tử quay đầu thì đã không còn thần sắc oán phu như khi nhìn Ảnh Ngũ, mà đem sắc bén trong mắt phóng ra, cùng Di Nguyệt Lãnh đối mặt.
“Ngươi biết lúc này ngươi trở về là thế nào a?” Thanh âm Di Nguyệt Lãnh không có chút cảm xúc hỏi, giống như hỏi hôm nay đã ăn cơm chưa.
“Biết rõ.” Nam tử cũng nhàn nhạt đáp, như là cùng bằng hữu nói chuyện phiếm.
“Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi không còn là hoàng tử lưu lạc bên ngoài, ngươi là thái tử của Y Vân vương triều, tương lai sẽ là hoàng thượng. Hy vọng ngươi có thể đem nhưng gì ngươi học được trông coi thiên hạ, tạo phúc cho bách tích Y Vân.”
Nam tử cũng không nói gì, chỉ đứng đó chờ Di Nguyệt Lãnh nói tiếp.
“Khôn Trạch, tuy Ảnh Ngũ là thuộc hạ của ta, nhưng ta chưa bao giờ hạn chế bất cứ chuyện gì của bọn họ. Nếu như ngươi muốn Ảnh Ngũ lưu lại, chỉ có thể dựa vào chính ngươi.”
Di Nguyệt Lãnh nói, cất bước đi ra ngoài, nam tử không rõ vì sao lại chuyển đề tài tới chuyện này, có chút sửng sốt.
“Đứng đó làm gì, đi với ta đến chỗ Di Nguyệt Lâm.” Di Nguyệt Lãnh phát hiện người đằng sau vẫn chưa đuổi theo, quay đầu nhìn hắn một cái, tiếp tục đi ra ngoài. Nam tử sờ sờ cái mũi, vội vàng đuổi theo.