Di Nguyệt Thụy tỉnh lại thì phát hiện mình nằm ở trên giường, trong lòng không khỏi ảo não – vì sao mỗi lần người té xỉu đều là hắn, thật sự là mất thể diện!
Ngẩng đầu chỉ thấy Di Nguyệt Lãnh ngồi ở bên cạnh bàn, tay cầm một chén trà tự tiếu phi tiếu nhìn mình, Di Nguyệt Thụy “hống!” một tiếng đỏ bừng cả khuôn mặt, thẹn quá hoá giận cầm lấy gối trên giường ném tới: “Ta cho ngươi cười, răng trắng phải không?”
Gối đầu bị Di Nguyệt Lãnh dễ dàng tiếp được, đặt chén trà xuống rót thêm một lần nữa, đi tới, đem gối đầu quăng trên giường, đem chén trà đặt trước miệng Di Nguyệt Thụy: “Uống miếng nước a. Không tức giận”
Di Nguyệt Thụy oán hận nhìn hắn một cái, miệng thật đúng là có chút khát, uống một ngụm trà từ tay Di Nguyệt Lãnh: “Đây là đâu?”
“Khách phòng của Vân Nguyệt sơn trang.” Di Nguyệt Lãnh thấy hắn không uống nữa, đứng dậy đem cái chén đặt trên bàn.
“Vân Nguyệt sơn trang, nói như vậy các ngươi gặp qua võ lâm đệ nhất mỹ nhân rồi sao, thế nào, có phải rất đẹp hay không?” Ngữ khí chờ đợi.
“Như thế nào, ngươi muốn thú về làm nương tử?” Âm trầm.
“Không không không, ta chỉ là hiếu kỳ, hiếu kỳ a!” Cuống quít h giải thích.
“Chưa thấy qua!” Khôi phục bình thản.
Di Nguyệt Thụy âm thầm thở dài một hơi, nghe được tiếng đập cửa, tiếp theo là Ảnh Nhất tiến đến .
“Chủ tử, đã đã điều tra xong, lần này Vân Nguyệt sơn trang mở quần hùng đại hội chủ yếu là vì hai chuyện, một là phụ thân của trang chủ – Vưu Kim Phong là tiền nhiệm võ lâm minh chủ chuẩn bị rửa tay gác kiếm rời khỏi giang hồ, hai là vì đại tiểu thư Hổ Phách của sơn trang chọn vị hôn phu.”
“Vậy mà cũng huy động nhân lực a?” Di Nguyệt Thụy ngồi ở trên giường hỏi.
“Đây cũng là cần thiết, dù sao Vưu Kim Phòng là minh chủ tiền nhiệm, trong võ lâm cũng có địa vị nhất định, mà Hổ Phách lại là võ lâm đệ nhất mỹ nhân. Cho nên mới phải gióng trống khua chiêng như vậy. Hơn nữa thuộc hạ còn phát hiện một chuyện thú vị: Chính là người hôm nay đón xe Triệu Thanh Phong kia gọi Vưu Lăng là đại ca.”
Di Nguyệt Lãnh đứng ở bên cạnh bàn, dùng ngón trỏ gõ cái bàn, “Ảnh Tam, Ảnh Tứ!”
Trong nháy mắt hai hắc y nhân từ ngoài cửa nhảy vào, Di Nguyệt Thụy ngạc nhiên: “Bọn họ đến, người của Vân Nguyệt sơn trang biết không?”
Ảnh lắc đầu, Di Nguyệt Thụy sùng bái !
“Các ngươi chia nhau theo dõi Triệu Thanh Phong cùng Vưu Lăng.” Di Nguyệt Lãnh mắt hiện hàn quang, chuyện này hẳn có vấn đề.
Ảnh Tam cùng Ảnh Tử nhận mệnh, rời khỏi phòng.
“Chủ tử, tiểu công tử đã tỉnh sao?” Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Y Tử Nguyệt, Ảnh Nhất nhìn lại, chỉ thấy Y Tử Nguyệt cùng Lan Chi Nghê cầm trong tay hai khay điểm tâm đứng ở ngoài cửa.
“Vào đi!” Di Nguyệt Lãnh dời một bước, lộ ra tiểu nhân nhi đang ngồi ở trên giường.
Lan Chi Nghê và Y Tử Nguyệt vào cửa, thấy Ảnh Nhất ở đây, cầm điểm tâm cho hắn: “Ta cùng Nguyệt nhi mượn trù phòng ở đây, làm cho công tử làm một ít điểm tâm, Ảnh Nhất cầm một ít về cho Ảnh Nhị a.”
Ảnh Nhất gật đầu nói lời cảm tạ rồi lui xuống. Trong nhóm người, Di Nguyệt Thụy, Tiểu Đắng Tử và Ảnh Nhị là thích ăn điểm tâm ngọt nhất.
Y Tử Nguyệt đưa điểm tâm đặt trên bàn, cúi người nói với Di Nguyệt Lãnh, “Chúng ta nghĩ tiểu công tử hẳn là cũng đói bụng, cho nên dựa theo cách làm mà tiểu công tử đưa làm ra điểm tâm này. Chủ tử cũng thử một chút?”
Di Nguyệt Lãnh lắc đầu, xoay người đến bên giường ôm lấy tiểu nhân nhi: Chịu chút, đợi lát nữa đi ra ngoài xem.
Di Nguyệt Thụy lúc này rất nghe lời cầm lấy điểm tâm trên bàn ăn.
“Nguyên lai chư vị huynh đệ ở nơi này a, thật khéo, tại hạ ở ngay bên cạnh chư vị.” Theo thanh âm là một người từ ngoài cửa đi vào.
Di Nguyệt Thụy xem xét, nguyên lai là Triệu Thanh Phong, không để ý tới, tiếp tục ăn.
“Di! Đây là điểm tâm gì, ta chưa từng thấy qua?” Triệu Thanh Phong kinh nghi nhìn điểm tâm, từng khối từng khối điểm tâm giống nhau, màu vàng nhạt, bên ngoài phủ một lớp chất lỏng màu nâu, còn vây quanh một quả hạnh nhân nho nhỏ; Còn có một số cái được bày trong chén nhỏ, có rất nhiều màu, đỏ, tím, lam, nhìn phía trên óng ánh, giọt nước dọc theo hai bên chảy xuống, cuối cùng có vẻ đơn giản hơn là những miếng hoa quả được lẫn với mảnh băng nhỏ.
“Triệu huynh không ngại có thể thử xem.” Di Nguyệt Lãnh đem một khay điểm tâm đẩy đến trước mặt Triệu Thanh Phong. Triệu Thanh Phong lấy một mảnh đặt ở trong miệng cắn, mới vào miệng cảm thấy xốp giòn, có vị trứng, nhai mấy miếng lại thấy có mùi khét nhưng không phải vị khét. Kinh ngạc mở to hai mắt, “Đây là điểm tâm gì, tại hạ chưa bao giờ thử qua điểm tâm kỳ lạ như thế.”
Y Tử Nguyệt cho một ánh mắt khinh thường, nàng không có hảo cảm với người này.
“Triệu công tử đã thích, thì cứ lấy điểm tâm này về a.” Di Nguyệt Lãnh đem cái khay điểm tâm đẩy lên trước mặt Triệu Thanh Phòng. Di Nguyệt Thụy kinh dị nhìn về phía y – sao lại tốt như vậy?
“ Tại hạ sẽ không cảm thấy ngại.” Nói xong Triệu Thanh Phong thật đúng là đem cả khay điểm tâm cầm đi.
Lần này Di Nguyệt Thụy kinh dị nhìn bóng lưng Triệu Thanh Phong – không phải chứ! Thật đúng là cầm đi!
“Công tử, nô tỳ giúp ngươi làm lại.” Lan Chi Nghê nói một tiếng với Di Nguyệt Thụy, khom người, mang theo Y Tử Nguyệt đi xuống.
“Sao hôm này ngươi tốt như vậy?” Di Nguyệt Thụy nhìn về phía Di Nguyệt Lãnh, hắn không cho rằng người trước mặt hắn là người nhiệt tình hiếu khách, chỉ cần nhìn nét mắt y bây giờ thì biết, vẻ mặt cách xa người ngàn dặm.
“Điểm tâm hắn chạm qua .” Di Nguyệt Lãnh nhàn nhạt trả lời, “Ta không để cho ngươi ăn thứ người khác chạm qua.”
Di Nguyệt Thụy không nói gì, có tất yếu phải như vậy không?
“Chủ tử, hạ nhân của Vân Nguyệt sơn trang vừa đến báo giờ Dậu sẽ diễn ra nghi thức rửa tay gác kiếm của Vưu Kim Phong ở đại sảnh, sau đó mở tiệc chiêu đãi mọi người, nói là cảm tạ mọi người đến tham gia.” Ảnh Nhị tiến đến báo cáo, thấy điểm tâm trên bàn, hai mắt sáng lên.
Di Nguyệt Lãnh gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.
“Giờ Dậu? Không phải là một giờ sau sao?” Thấy Ảnh Nhị gật đầu, nhìn đến ánh mắt của Ảnh Nhị, Di Nguyệt Thụy cảm thấy buồn cười, “Không phải Ảnh Nhất mới đưa cho ngươi sao?”
“Cái kia ta cùng Tiểu Đắng Tử được vài cái.” Ảnh Nhị xấu hổ nói, đồng thời con mắt thỉnh thoảng liếc về phía chén đĩa, nuốt một ngụm nước bọt, muốn…muốn ăn a.
Di Nguyệt Thụy nở nụ cười, đem chén đĩa trên bàn đẩy trước mặt hắn, “Đưa đến cùng ăn với Tiểu Đắng tử a.”
Ảnh Nhị cao hứng bừng bừng cầm đi.
Di Nguyệt Thụy oa trong ngực Di Nguyệt Lãnh miễn cưỡng hỏi, “Nhanh như vậy, ta còn tưởng rằng ít nhất phải ngày mai .”
“Ân, chờ ngươi xem đủ, chúng ta đi. Đã đi hơn nửa năm, cũng nên đi trở về.” Di Nguyệt Lãnh vuốt tóc Di Nguyệt Thụy, chậm rãi nói.
Di Nguyệt Thụy không trả lời, hắn có tính toán của mình, đi ra lại trở về nơi nhàm chán, chỉ có đứa ngốc mới làm.
Hai người yên lặng không tiếng động, hưởng thụ sự yên lặng trong chốc lát. Sau một chén trà, Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị đi vào.
“Chủ tử, nên đến chính sảnh. Hạ nhân Vân Nguyệt sơn trang đến mời.”
“Ân!” Di Nguyệt Lãnh đáp ứng, “Thụy nhi, đem sam y ngân bạch mặc bên trong, bên ngoài khoác thêm trường sam.”
Di Nguyệt Thụy nghe lời gật đầu, y phục ngân bạch này rất thanh lương, cho nên hắn không ngại bên ngoài nhiều hơn một bộ.
Hết thảy chuẩn bị sẵn sàng, Di Nguyệt Thụy cùng Di Nguyệt Lãnh mang theo Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị đi đến chính sảnh, Lôi Tư Nghị cùng Tiểu Đắng Tử bị giữ lại, các nàng Y Tử Nguyệt còn đang ở trong trù phòng.
Đi theo người dẫn đường phía trước, đoàn người Di Nguyệt Thụy hướng chính sảnh. Đến bây giờ Di Nguyệt Thụy mới biết được Vân Nguyệt sơn trang là thế nào. Một cái hành lang quanh co khúc khuỷu, hai bên hành lang đủ loại hoa cỏ, cách đó không xa còn có một cái hồ, trong hồ giữa có một lương đình. Trong nội tâm Di Nguyệt Thụy phỉ bang – xếp đặt như Tây hồ.
Xuyên qua hành lang quanh co khúc khuỷu, Di Nguyệt Thụy phỏng chừng mất ba bốn phút thì đi tới đại sảnh, lúc này đại sảnh đã đầy người, lúc nhóm người Di Nguyệt Thụy tiến vào thì lặng ngắt như tờ, còn có thanh âm hút không khí.
Nhãn thần Di Nguyệt Lãnh quét qua, không ít người tỉnh lại ho khan vài tiếng, quay đầu tiếp tục bắt chuyện, chỉ thỉnh thoảng đem ánh mắt liếc về phía Di Nguyệt Lãnh. Thậm chí có người bắt đầu hỏi nhóm người Di Nguyệt Lãnh là thần thánh phương nào .