Trong lòng nhóm người Tiểu Đắng Tử thật cảm động a, rốt cục rốt cuộc không cần chịu áp suất không khí thấp, trời lúc nóng lúc này thực không chịu được.
Di Nguyệt Thụy nhìn chằm chằm vào thức ăn trên bàn, gắp lấy một món bỏ vào trong bát của Di Nguyệt Lãnh. Nhóm người Tiểu Đắng Tử kinh hãi dừng đũa. Thiên, chủ tử bình thường, thì tiểu công tử xảy ra vấn đề.
Di Nguyệt Lãnh cũng ngừng chiếc đũa, nhìn về phía Di Nguyệt Thụy – có chuyện gì mà xum xoe như vậy.
Di Nguyệt Thụy chu môi: “Các ngươi có ánh mắt gì chứ, ta ngẫu nhiên quan tâm hắn là bình thường a!”
Trên mặt mọi người là biểu hiện hoàn toàn không tin khiến Di Nguyệt Thụy buồn bực thu hồi chiếc đũa – cái gì chứ, hắn không có lương tâm như vậy sao!
Di Nguyệt Lãnh nhìn lướt qua, mọi người làm như không thấy tiếp tục vùi đầu ăn.
“Nói đi, chuyện gì?” Di Nguyệt Lãnh không hề động đũa .
Di Nguyệt Thụy nhìn món ăn trong bắt Di Nguyệt Lãnh mà buồn bực – chẳng lẽ món ăn ta gắp Lãnh không ăn.
Di Nguyệt Lãnh theo ánh mắt của hắn, nhìn nhìn, thở dài, cầm lấy chiếc đũa gắp một chút, ăn một chút, lại buông xuống.
Bất quá Di Nguyệt Thụy mãn ý, gật gật đầu, mặt mang hy vọng nhìn y, “Lãnh, nương tay là gây khó dễ người, nhu nhược là hại người. Ngươi nếm qua món ăn ta gắp, cho nên phải đáp ứng yêu cầu của ta a!”
Mọi người tập thể hắc tuyến – thật sự là ân tình lớn a, loại sự tình này cũng chỉ có thất điện hạ của bọn họ mới có thể làm ra.
Di Nguyệt Thụy hai mắt chợt lóe, “Lãnh, chúng ta đi xem quần hùng tụ hội được không?”
Nguyên lai Di Nguyệt Thụy cùng Di Nguyệt Lãnh vừa xuống lầu thì vừa vặn nghe được có người đang đàm luận quần hùng đại hội tổ chức ở Vân Nguyệt sơn trang, nghe nói đại hội lần này có rất nhiều môn phái trên giang hồ tham gia, ngay cả những tổ chức thần bí cũng được mời. Nghe vậy hai mắt Di Nguyệt Thụy sáng lên, quần hùng đại hội a! Nhớ lại trước kia là cỡ nào hâm mộ các đại hiệp trong tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung a. Hiện tại ông trời cho hắn cơ hội, hắn sao có thể bỏ qua?
Di Nguyệt Lãnh không nói gì, ngược lại Tiểu Đắng Tử chen vào nói :“Hảo chủ tử của ta, ngươi đừng làm chúng nô tài kinh hãi.”
Di Nguyệt Thụy không phục cái gọi là kinh hãi, có, không có a!
Thấy bộ dáng ra vẻ vô tội của Di Nguyệt Lãnh, Tiểu Đắng Tử bắt đầu lôi sổ sách: “Năm tháng trước, chúng ta đi qua Vô Yên thôn, ngài nói muốn học người khác làm đại phu, kết quả là tìm người làm thí nghiệm dược, khiến người ta tìm tới cửa, cuối cùng mọi người chỉ kịp thu thập y phục mà chạy, ngay cả mã xa đều bị mất, sau đó Ảnh đi trộm trở về , bốn tháng trước, chúng ta đến Ngu Vô trấn, cô nương nhà người ta ở bên kia ném tú cầu, kết quả ngài đơn độc đi trước xem xét, cư nhiên làm cho chủ tử tiếp, chúng ta lại chật vật nửa đêm ra khỏi thành, ba tháng trước……”
Tiểu Đắng Tử còn muốn nói tiếp đã bị Di Nguyệt Thụy cắt đứt, “Không cần phải ba tháng trước, anh hùng không đề cập tới chuyện lúc trước, biết không? Ngươi học Lãnh chút a, nhìn người ta rất bình tĩnh a.”
Quay đầu tiếp tục lôi kéo Di Nguyệt Lãnh bên cạnh, còn tăng thêm một câu: “Lãnh a, nhân gia muốn đi a, dẫn nhân gia đi thôi, đi thôi đi thôi đi thôi!”
Những khách nhân trong khách điếm nghe xong đều cảm thấy hư nhuyễn từ trong ra ngoài, không ít nam khách nhân than nhẹ – nếu như thê tử của họ cũng có thanh âm như thế thì tốt.
“Tiểu nhị, cho chúng ta mấy món ăn, phải có thịt, thật sự là chết đói bổn đại gia !” Một tiếng nói thô to vang lên, đâm vào lỗ tai Di Nguyệt Thụy khiến hắn có cảm giác ù ù.
Mắt nhìn người nọ, một thân xiêm y ám sắc, cái này không có gì, chính là mặt mũi hắn như cái nút thật sự là không dám khen tặng, vừa kêu vừa đặt cây đao xuống bàn. Ngược lại người đi cùng hắn có vẻ tương đối nhã nhặn, một thân bạch y, gương mặt tuấn tú mang theo biểu tình tự tiếu phi tiếu, cầm chiết phiến nhẹ nhàng gõ cái bàn, “Ta nói, lão tứ, ngươi không cần lúc nào cũng hô lớn như vậy, làm người khác sợ thì sao?”
“Làm sợ? Thì trách bọn họ nhát gan, cùng gia gia liên quan gì! Tiểu nhị, sao món ăn còn chưa mang lên!” Nói xong lại vỗ cái bàn.
Di Nguyệt Thụy thu hồi mục quang, thầm mắng một người thô kệch, tiếp tục cọ cọ Di Nguyệt Lãnh, “Được không a, Lãnh, được không a, Lãnh!”
Câu trả lời của Di Nguyệt Lãnh chỉ là cầm lấy chiếc đũa đem món ăn trong chén trả lại cho Di Nguyệt Thụy, y thật sự không thích ăn những món ăn này.
Di Nguyệt Thụy dùng ánh mắt ai oán nhìn món ăn trong chén như là muốn dùng ánh mắt nướng nó cháy sém. Di Nguyệt Lãnh nhìn Ảnh Nhất, Ảnh Nhất khởi thân ra khỏi điếm.
“Ảnh Nhất muốn đi đâu?” Di Nguyệt Thụy hiếu kỳ hỏi.
Di Nguyệt Lãnh gắp món ăn lên nhét vào trong miệng Di Nguyệt Thụy – sao nói nhiều như vậy.
Di Nguyệt Thụy buồn bực cắn răng – hơi quá đáng, yêu cầu nho nhỏ như vậy cũng không đáp ứng. Chợt nghe người bên cạnh nói chuyện.
“Nhị ca, ngươi nói đại tiểu thư Vân Nguyệt sơn trang muốn luận võ kén rể tại quần hùng tụ hội, tin tức này thật hay không, không phải là tin đồn chứ?”
“Ngươi quản nhiều như vậy làm gì, chẳng lẽ ngươi muốn lấy nàng làm vợ?” Nam tử nho nhã gõ người nọ một cái, cầm lấy rượu trên bàn nhẹ nhàng nhấp.
“Là nam nhân ai chẳng muốn lấy nàng làm thê tử. Nàng là võ lâm đệ nhất mỹ nhân, mọi người chắc chắn tranh giành nhau được kết hôn với nàng. Bất quá, nhị ca, ngươi nói tại sao Vân Nguyệt lại đột nhiên muốn tổ chức quần hùng đại hội, chẳng lẽ thực sự chỉ là vì đại tiểu thư của bọn họ muốn tìm vị hôn phu.” Hồ tắc nam tử reo lên.
Nho nhã nam tử cúi đầu, “Ta nói, lão tứ, thanh âm của ngươi không thể nhỏ một chút được sao?”
Bên kia Di Nguyệt Thụy vừa nghe, hai mắt so với mặt trời còn sáng hơn, “Võ lâm đệ nhất mỹ nhân a!” Vẻ mặt hướng về.
“Ngươi muốn lấy nàng làm thê tử?” Khóe miệng Di Nguyệt Lãnh hơi nhếch lên, đầu hướng Di Nguyệt Thụy hơi lắc lắc, “Chúng ta không đi.”
“Lãnh a, ngươi xem, nhóm người Ảnh Nhất đều đến tuổi thú thê, ngươi làm chủ tử cũng nên quan tâm chung thân đại sự của bọn hắn, nếu không ngày nào đó bọn họ giận dữ bãi công.” Di Nguyệt Thụy ân cần dạy bảo Di Nguyệt Lãnh.
Nhóm người Lôi Tư Nghị vùi đầu – thỉnh tiểu công tử không cần nhắc đến bọn hắn, cứ coi bọn hắn không tồn tại.
“Bãi công?” Đây là có ý tứ gì.
“Bãi công chính là không làm việc a. Chúng ta không nói cái này, Lãnh, chúng ta đi a, đi a, đi……”
“Nhị ca, đầu người nọ có phải là có vấn đề a, trời nóng như vậy còn liều mạng hô lãnh?” Một thanh âm thô to cắt ngang Di Nguyệt Thụy, ngữ khí mang theo chế nhạo.
“Lão Tứ, ngươi không nên nói lung tung!” Nho nhã nam tử giáo huấn hồ tắc nam tử, quay đầu nhìn nhóm người Di Nguyệt Thụy đang trừng mặt, thật có lỗi cười cười, thấy y phục trên người Di Nguyệt Thụy thì nụ cười cứng lại, có vẻ rất kinh ngạc.
Di Nguyệt Thụy theo ánh mắt của hắn nhìn nhìn thân thể của mình, không có vấn đề gì, mắt trắng không còn chút máu, quay đầu tiếp tục lôi kéo Di Nguyệt Lãnh, cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng.
Di Nguyệt Lãnh cũng nhìn như vô tình quét qua bọn họ, cúi đầu nhìn tiểu nhân nhi còn đang liều mạng mè nheo trên người mình, cảm giác tâm tình rất tốt.
“Nhị ca, làm sao vậy?” Hồ tắc nam tử thấy nho nhã nam tử ngẩn người, hiếu kỳ theo ánh mắt của hắn nhìn quá, “Thật xinh đẹp a!”
Hắn nói những lời này cả khách điếm cũng nghe được, nhóm người Lôi Tư Nghị đều lạnh mặt xuống, nhìn chằm chằm vào hai người kia.
“Thực xin lỗi, tiểu đệ nhanh mồm nhanh miệng, cũng không phải cố ý mạo phạm!” Nho nhã nam cử nâng chén tỏ vẻ áy náy.
Di Nguyệt Lãnh chỉ nhìn một cái, tiếp tục uy người đang động thủ trên người mình ăn.
Lúc này Ảnh Nhất đi vào tửu lâu, trên tay không biết cầm cái gì, đi ngang qua hai người kia trở lại vị trí, “Chủ tử, chính là này cái!”
Di Nguyệt Thụy vươn tay đoạt lấy, mở phong thư xem xét. Bên trong là thiếp vàng, trên đó viết, “Cung thỉnh Quân Dương Tuyết thiếu hiệp vào ngày 20 tháng 7 tham gia quần hùng tụ hội tại Vân Nguyệt sơn trang, Vân Nguyệt sơn trang kính thượng.”
“Ảnh Nhất, cho tới bây giờ ta cũng không biết nguyên lai ngươi đã suy đồi đến loại tình trạng này, dám cướp bóc giữa ban ngày ban mặt.” Di Nguyệt Thụy dùng ánh mắt khiển trách nhìn về phía Ảnh Nhất.
“Khụ khụ – ” Ảnh Nhất vừa nuốt vào gì đó nghe xong lời của Di Nguyệt Thụy liền nghẹn, liều mạng khụ, Tiểu Đắng Tử vội vàng đưa cho hắn một chén canh.
“Quả nhiên chột dạ !” Di Nguyệt Thụy chậc lưỡi lắc đầu, Di Nguyệt Lãnh không nói gì, ôm lấy Di Nguyệt Thụy, đi lên lầu cứu Ảnh Nhất một cái mạng.
Nho nhã nam cùng hồ tắc nam tử liếc nhau, bọn họ đều thấy được thiếp mời trên tay Di Nguyệt Thụy – bọn họ là người phương nào, lại có thể thu được thiếp mời.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Mà trong nội tâm nho nhã nam càng sợ hãi chính là y phục trên người tiểu hài tử, đây quả thật là bảo vật thất truyền đã lâu? Vậy tại sao lại xuất hiện trên người tiểu hài tử kia?